Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian quay lại trước khi trời tối.

Lục Ngôn Khanh thấy sắp đến giờ cơm tối nhưng Thẩm Hoài An, người đã hứa đến giờ này sẽ quay trở lại mà vẫn không thấy có tin tức gì. Lục Ngôn Khanh bưng thức ăn lên, cậu liếc nhìn sắc trời, nỗi lo lắng trong lòng không kìm nén được.

Đây là lần đầu tiên Lục Ngôn Khanh để Thẩm Hoài An ra ngoài một mình, cậu vẫn có chút không yên tâm.

“Tiểu Cốc, muội ăn trước đi.” Lục Ngôn Khanh nhìn Tiểu Cốc ngồi một bên, cậu dặn dò, “Nếu như sư tôn trở lại, nói là huynh đi xuống núi tìm Hoài An, để người không cần phải lo lắng.”

“Muội biết rồi, sư huynh.” Tiểu Cốc ngoan ngoãn nói.

Lục Ngôn Khanh đưa tay xoa đầu Tiểu Cốc một cái rồi xoay người đi xuống núi.

Đỉnh núi vẫn còn ánh mặt trời soi sáng, nhưng dưới chân núi đã trở trời tối.

Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không mà khi Lục Ngôn Khanh vừa tiến vào thành Vân đã cảm nhận được hôm nay thành Vân đặc biệt khiến người ta thấy bị đè nén.

Khi Lục Ngôn Khanh đến cổng thành, nhóm binh lính đứng gác nhìn thấy cậu, lập tức đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi một người trong số binh lính đó đi đến trước mặt cậu. Dự cảm bất an trong lòng Lục Ngôn Khanh lúc này càng thêm mãnh liệt.

“Lục tiên trưởng, ngài nhanh đến quán trà của chưởng quầy Vương đi.” Binh lính gác cổng thành vừa đi đến gần lập tức nhỏ giọng báo, “Sư đệ của ngài xảy ra chuyện rồi…”

Tim Lục Ngôn Khanh lập tức thắt lại, ngày thường cậu luôn hòa nhã lễ phép với mọi người, nhưng lúc này lại không đoái hoài đến việc đáp lại, lập tức dùng khinh công bay về hướng quán trà.

Gần như ngay tức khắc, lục Ngôn Khanh đã đến trước cửa quán trà.

Lục Ngôn Khanh từ trên trời đáp xuống khiến tiểu nhị đang quét sân sợ hết hồn. Tiểu Nhị nhìn thấy là Lục Ngôn Khanh đến lập tức lên đón.

“Lục tiên trưởng, ngài mau vào trong đi, sư đệ của ngài ở bên trong.” Tiểu nhị vừa dẫn Lục Ngôn Khanh đi vào bên trong vừa nói nhỏ, “Vết thương khá nặng, chưởng quầy của chúng tôi và đại phu đều ở bên trong...”

Phía sau quán trà còn có một tiểu viện, nơi này vốn để cho tiểu nhị ở cũng như làm nhà kho cất một chút đồ, tiểu nhị dẫn Lục Ngôn Khanh vào trong phòng.

Ban đầu tiểu nhị còn định nói thêm gì đó nhưng thấy sắc mặt của Lục Ngôn Khanh có hơi đáng sợ, hắn cũng không dám nói nhiều.

Lục Ngôn Khanh vừa bước vào tiểu viện thì thấy bên trong có rất nhiều người. Mấy chưởng quầy ngày thường thân quen đều ở đây, không biết đang nói chuyện gì.

Mấy ông chủ thấy Lục Ngôn Khanh đến vội vàng ra đón.

“Lục tiên trưởng, sư đệ của ngài ở bên trong.”

Lục Ngôn Khanh không nói gì, cậu hơi mím môi đi vào trong phòng.

Vừa đẩy cửa ra, mùi máu tươi nồng đậm lập tức ập tới.

Mạch suy nghĩ của Lục Ngôn Khanh dừng lại, cậu sững sờ đứng đó. Lục Ngôn Khanh nâng mắt lên, cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người cậu như muốn trào ngược lên, hai mắt dần trở nên tối sầm.

Thẩm Hoài An yếu ớt nằm ở trên giường, nửa khuôn mặt sưng lên, khóe miệng bầm tím một mảng lớn cùng cả vệt máu vẫn còn sót lại. Đại phu cởi áo trên người Thẩm Hoài An ra để lộ bả vai máu thịt lẫn lộn, vết thương lớn nhỏ trên người nhiều không đếm xuể, có hai đại phu đang băng bó vết thương trên người Thẩm Hoài An.

Lục Ngôn Khanh đứng ở cửa không nhúc nhích, đại phu trong phòng và các chưởng quầy sau lưng đều nhìn cậu, cả phòng toàn người đã đến tuổi trung niên, nhưng trước mặt một thiếu niên mười bảy tuổi lại không dám mở miệng nói chuyện.

Lục Ngôn Khanh luôn xuất hiện với vẻ dịu dàng khiêm tốn lúc này lại tỏa ra hơi thở lạnh như băng, khí chất của người tu tiên tỏa ra khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, cảm giác bị áp bức.

Lục Ngôn Khanh từng bước đi đến trước giường nhỏ, cậu ngồi xuống mép giường.

Lục Ngôn Khanh vươn tay ra, ngay cả ngón tay của cậu cũng đang run rẩy, kiểm tra tình trạng vết thương của Thẩm Hoài An.

Xương sườn, xương bả vai, cánh tay và nhiều chỗ khác đều đã bị gãy xương, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, nhịp đập trái tim cực kỳ yếu ớt.

Còn cả vết thương trên vai của Thẩm Hoài An, không biết vì sao da thịt như bị róc ra, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, máu thịt lẫn lộn. Hơn nữa, vết thương đã chuyển thành màu đen, nhìn như bị trúng độc.

Có thể khiến người tu tiên trúng độc thì chắc chắn không phải loại độc bình thường, Lục Ngôn Khanh lập tức duỗi tay ra điểm huyệt kinh mạch gần bả vai của Thẩm Hoài An, để tránh độc tố lan ra khắp người.

Nếu để so với vết thương này, dường như toàn bộ vết thương trên người Thẩm Hoài An không tính là gì cả.

Lục Ngôn Khanh chăm chú nhìn Thẩm Hoài An, đầu cũng quay lại mà chỉ nhẹ giọng lên tiếng, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dường như khi Lục Ngôn Khanh lên tiếng nói chuyện, những chưởng quầy đứng sau lưng cậu và đại phu giống như vừa được giải huyệt câm.

Ngay lập tức các chưởng quầy bắt đầu lần lượt từng nói kể lại những chuyện vừa xảy ra.

“Thiên Cẩu Các làm nhiều việc ác ở thành Vân đã lâu, chẳng qua trước đây thi thoảng đến đòi tiền, trắng trợn ăn quỵt vài bữa thịnh soạn, tùy tiện lấy đồ. Nhưng bọn chúng vẫn còn khá dè chừng, vì sợ gặp phải rắc rối. Nhưng hôm nay, mấy người đệ tử Thiên Cẩu Các này thật sự rất quá đáng!”

“Đúng vậy, trước đây thì bọn họ muốn đánh chết Tiểu Triệu, lần này lại muốn khinh bạc cô nương, nếu không phải có Thẩm tiên trưởng ra tay thì hôm nay Lý cô nương phải chịu khổ rồi!”

“Chúng ta nghe Lý cô nương nói nàng ấy sợ xảy ra chuyện nên đã lập tức chạy đi tìm người. Đám nhóc ở tiệm cầm đồ chạy đến trước hẻm nhỏ đó, bọn chúng nghe thấy đệ tử Thiên Cẩu Các muốn tỷ thí một trận công bằng, sau đó bọn họ đánh không lại Thẩm tiên trưởng nên đã chơi xấu hạ độc ngài ấy...”

“... Bọn họ đánh quá ác, mọi người muốn tiến lên cứu giúp nhưng chúng ta thật sự rất sợ. Ta nghe thấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các nói nếu cầu xin hắn ta thì hắn ta sẽ bỏ qua cho Thẩm tiên trưởng, nhưng cốt khí của Thẩm tiên trưởng quá cứng rắn, bị tên đó đánh thành ra như vậy cũng không thốt ra một chữ, cũng không hề lên tiếng nhận thua. Ngài ấy tuổi nhỏ như vậy mà đúng là một hán tử.”

Lục Ngôn Khanh nghe các chưởng quầy thuật lại câu chuyện, bàn tay đang để bên mép giường của cậu siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay như muốn bật cả ra.

“Sau đó tên cầm đầu kia nói cái gì sẽ dùng độc phá hủy tay của Thẩm tiên trưởng, bảo tiểu tiên trưởng phải cầu xin tha thứ. Chúng tôi đều sốt ruột muốn chết, tiểu tiên trưởng vẫn không nói một lần. Mọi người thực sự sợ cậu ấy xảy ra chuyện mới vội vàng xông tới, đuổi mấy tên vô lại đó đi.”

Nói đến đoạn này, mấy nam tử trong phòng đồng loạt quỳ xuống.

“Lục tiên trưởng, chúng ta thẹn với ngài!” Vương chưởng quầy nức nở nói, “Ngày thường sư huynh sư đệ các ngài quan tâm đến bách tính thành Vân chúng tôi biết bao nhiêu, nhưng đến khi nguy cấp, chúng tôi lại chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu Thẩm tiên trưởng chịu từng trận đòn, chúng tôi, chúng tôi thật... Thật sự áy náy...”

Lục Ngôn Khanh vẫn cụp mắt nhìn Thẩm Hoài An chăm chú, trên mặt Lục Ngôn Khanh không có chút biểu cảm nào, nhưng một giọt nước mắt yên lặng từ hốc mắt tràn ra chảy dọc xuống.

“Không trách mọi người được!” Lục Ngôn Khanh lên tiếng, giọng điệu bình bình không lên không xuống, “Lần này Hoài An đã bị trọng thương đến mức này, nếu là mọi người thì e rằng ngay cả mạng sống cũng không giữ được.”

Giọng của Lục Ngôn Khanh nghe ra cậu vẫn còn rất trẻ, nhưng sự trầm ổn của cậu vượt xa cả tuổi tác.

Các chưởng quầy đều không khỏi đồng loạt nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, tấm lưng của cậu vẫn thẳng tắp như một tòa núi non, nhưng cũng rất vững chãi chắn bên người Thẩm Hoài An.

Lục Ngôn Khanh đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đầy vết thương của Thẩm Hoài An, chữa lành những vết thương dễ hồi phục.

Thẩm Hoài An vẫn nhắm chặt hai mắt, vết máu và vết bầm tím trên mặt đều đã biến mất không còn dấu vết, khôi phục lại gương mặt thanh tú tuấn tú thường ngày.

Lục Ngôn Khanh trước tiên chữa trị vết thương nhỏ trên người, còn lại chỗ gãy xương và vết thương ở bả vai, bàn tay Lục Ngôn Khanh dừng lại rất lâu.

Dựa theo lời kể lại của người dân thì tên đệ tử Thiên Cẩu Các đó định cắm lưỡi dao có độc vào bả vai Thẩm Hoài An nhưng bị cản lại nên không thành công, nhưng độc tố trên con dao đó vẫn rơi vài giọt lên bả vai Thẩm Hoài An.

Trong lòng Lục Ngôn Khanh lạnh toát lan khắp cả người. Mới chỉ mấy giọt độc tố cũng đã có thể tổn thương đến tận xương, nếu tên đó thật sự được như ý nguyện, Thẩm Hoài An không chết cũng phải mất nửa cái mạng, thậm chí có khả năng sẽ mất đi khả năng khống chế lực bàn tay.

Thẩm Hoài An vẫn luôn hôn mê bất tỉnh cũng đủ để biết được cậu đã bị thương nặng đến thế nào. Nếu là người thường phải chịu vết thương nặng như vậy thì có lẽ đã sớm tắt thở rồi.

Vết thương ở bả vai thì Lục Ngôn Khanh không có cách nào xử lý được, nhưng những chỗ bị gãy xương vẫn cần phải chữa khỏi một ít trước. Nửa người trên của Thẩm Hoài An không gần như không còn một khối xương nào là lành lặn. Lục Ngôn Khanh nhìn vết thương chồng chất lên nhau, tay cậu không kiềm chế được mà run lên.

Lục Ngôn Khanh chữa lành xương sườn cho Thẩm Hoài An từng chút một, cũng không biết là vì thân thể trở nên tốt hơn hay là vì quá đau nên Thẩm Hoài An vẫn luôn hôn mê bỗng phát ra những âm thanh vụn vặn không rõ.

“Hoài An!” Lục Ngôn Khanh gọi thật khẽ, “Hoài An?”

Thẩm Hoài An nằm trên giường, lông mi cậu run run nhè nhẹ, mấy giây sau cậu từ từ mở mắt ra.

Thẩm Hoài An suy yếu nhìn Lục Ngôn Khanh, cổ họng của cậu không phát ra được âm thanh lớn chỉ có thể thều thào nói, “Sư huynh…”

Lục Ngôn Khanh nghe thấy Thẩm Hoài An gọi mình thì cổ họng nghẹn lại, khóe mắt bất giác ươn ướt.

Lục Ngôn Khanh nắm tay Thẩm Hoài An nhỏ giọng nói, “Huynh đây, huynh ở đây. Đệ đã không sao rồi.”

Ngực Thẩm Hoài An phập phồng lên xuống, từng hơi thở đều kèm theo đau đớn, cơn đau khiến cho cậu mở miệng nói chuyện cũng cực kỳ khó khăn.

“Đệ...” Thẩm Hoài An thở hổn hển, cậu thì thào nói, “Xin, xin lỗi... Đệ lại gây họa rồi...”

“Đệ cứu mạng người thì có gì sai đâu?” Lục Ngôn Khanh nghẹn ngào nói, “Đã không sao rồi, đệ chịu đựng một chút, huynh sẽ nhanh chóng xử lý xong vết thương của đệ rồi chúng ta trở về nhé...”

Thẩm Hoài An vốn rất phối hợp để Lục Ngôn Khanh chữa trị, nhưng khi cậu nghe thấy câu này, không biết vì sao bắt đầu giãy giụa.

Vết thương của cậu rất nặng, chỗ nặng nhất là lần thứ hai tên đệ tử Thiên Cẩu Các kia hạ độc, khiến Thẩm Hoài An không thể chế ngự cơ thể, chỉ có thể kháng cự trong vô vọng.

“Đệ không, đệ không —— Khụ khụ ——” Thẩm Hoài An ho khan ra một ngụm máu.

Lục Ngôn Khanh khẩn trương nói: “Đệ không muốn sống nữa à! Đừng cử động, huynh đưa đệ về tìm sư tôn!”

Nhưng Thẩm Hoài An lại lắc đầu nguầy nguậy, Lục Ngôn Khanh sợ cậu làm chính mình bị thương, vì vậy không thể không dùng hai tay giữ chặt trán của Thẩm Hoài An.

“Tại sao không muốn trở về?” Lục Ngôn Khanh cúi đầu xuống, nghẹn ngào hỏi, “Nếu không trở về môn phái thì đệ còn muốn đi đâu nữa hả?”

Thẩm Hoài An thở dốc, bờ môi của cậu run rẩy, nhưng đôi mắt lại ươn ướt.

“... Đệ lại gây thêm phiền phức cho môn phái rồi.” Thẩm Hoài An run rẩy nói, “Sư tôn, sư tôn sẽ mắng đệ, đệ có lỗi với người, đệ không còn mặt mũi nào hết, người, người sẽ không muốn đệ...”

Hô hấp Thẩm Hoài An trở nên dồn dập, nói chuyện cũng đứt quãng, lời nói trước không khớp với lời nói sau, không nói ra được muốn nói gì, Thẩm Hoài An nghiến răng, hai mắt đỏ bừng vì sốt ruột, gót chân đập lên giường tạo tiếng động lớn.

Lục Ngôn Khanh sợ Thẩm Hoài An tiếp tục cử động nữa sẽ khiến cho vết thương nghiêm trọng hơn, một tay đè đầu Thẩm Hoài An, tay còn lại đè chân của cậu.

“Đệ ngốc thế!” Lục Ngôn Khanh lo lắng khiển trách, “Lúc đệ mới gia nhập môn phái sư tôn đã nói gì hả? Người nói chúng ta sau này như người một nhà. Tu tiên là chuyện của nghìn năm, ngay cả người thân cũng không thể đồng hành cùng đệ, chỉ có đồng môn mới có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đối xử chân thành với nhau, đồng tâm hiệp lực, đệ đã quên lời thề đó rồi sao?”

Lồng ngực Thẩm Hoài An phập phồng. Đám đệ tử Thiên Cẩu Các ám toán cậu rồi đánh cậu đến trọng thương. Cậu một tiếng cũng không kêu rên, một giọt nước mắt cũng không chảy. Bây giờ Lục Ngôn Khanh mới nói mấy câu, nhưng nói đến mức khiến cho nước mắt cậu bất giác chảy xuống.

Lục Ngôn Khanh biết Thẩm Hoài An cảm thấy bản thân gây phiền toái cho môn phái, vừa sợ Ngu Sở khiến trách, lại sợ Ngu Sở sẽ đuổi cậu đi, không dám gặp sư phụ, cho nên mới kháng cự.

“Huynh đảm bảo với đệ, sư tôn sẽ không mắng đệ.” Lục Ngôn Khanh nói thật nhỏ, “Sư tôn không phải là người không nói phải trái, sao người có thể mắng đệ được chứ? Nếu như đệ còn không mau trở về, huynh sợ ngược lại là người sẽ lật cả thành Vân lên để tìm đệ đấy!”

Hàng lông mi dài của Thẩm Hoài An chớp chớp, cậu mím môi khóc thút thít.

Lục Ngôn Khanh cảm thấy người Thẩm Hoài An dần dần thả lỏng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm tiếp tục chữa thương xương cốt cho Thẩm Hoài An.

Đợt phục hồi xương này rất đau, lần trước cậu ăn xin tên Tiểu Triệu bị đánh gãy xương, lúc chữa trị mặt tái nhợt suýt thì ngất đi.

Thương thế của Thẩm Hoài An còn nghiêm trọng hơn bội phần, nhưng khi Lục Ngôn Khanh chữa trị, cậu vẫn không hề kêu rên một tiếng, dường như đau đớn mới có thể khiến cho ý thức của cậu thanh tỉnh.

Lục Ngôn Khanh không dám nán lại đây quá lâu, cậu chữa trị một lượt rồi cùng đại phu giúp Thẩm Hoài An mặc áo dính đầy máu và bụi bặm vào.

Lục Ngôn Khanh cõng Thẩm Hoài An trên lưng, cậu nghiêng đầu hỏi Thẩm Hoài An, “Khó chịu không?”

Chắc chắn Thẩm Hoài An rất đau nhưng vẫn cắn răng cố nói, “Không sao.”

Lục Ngôn Khanh sợ chất độc kia sẽ nguy hiểm đến tính mạng nên vội vàng tạm biệt với các chưởng quầy sau đó dùng khinh công bay về hướng dãy núi.

Thẩm Hoài An chuyển từ tư thế nằm đến được cõng, tư thế thay đổi, máu cũng được tuần hoàn, đầu Thẩm Hoài An có hơi mơ mơ màng màng.

“Sư huynh.”

Lúc Lục Ngôn Khanh cõng Thẩm Hoài An ra khỏi thành Vân, Thẩm Hoài An khẽ nói.

“Sao thế?” Luc Ngôn Khanh đáp lại.

Đầu Thẩm Hoài An tựa trên bả vai Lục Ngôn Khanh, chậm rãi chớp mắt.

“Đệ là một thằng ngốc ngây thơ...” Thẩm Hoài An lẩm bẩm.

Sau đó Thẩm Hoài An không nói gì nữa nhưng Lục Ngôn Khanh lại hiểu Thẩm Hoài An đang nói gì.

Võ đạo, kiếm đạo, là tinh thần cao cả mà Thẩm Hoài An đã theo đuổi từ thuở nhỏ, thế giới mà cậu muốn thay đổi cùng những lý tưởng quá đỗi lý tưởng đó đều bị tên đệ tử Thiên Cẩu Các dùng phương thức âm hiểm nhất đạp nát ngay trước mặt cậu.

Trái tim Lục Ngôn Khanh đau đớn, Lục Ngôn Khanh cắn chặt răng, vừa đi về hướng Huyền Sơn Cổ Mạch vừa gằn giọng, “Đệ không phải thằng ngốc, đệ không làm gì sai hết. Người sai là bọn họ, là những tên âm hiểm xảo trá.”

Thẩm Hoài An suy yếu chăm chú nhìn khu rừng rậm trước mặt, cậu lẩm bẩm, “Cha đệ nói đúng, lý tưởng của đệ quá hão huyền, thiên hạ này là như vậy đó, là do đệ suy nghĩ quá đơn giản. Những gì đệ theo đuổi đều không có ý nghĩa —— Khụ khụ... ”

“Có ý nghĩa.” Lục Ngôn Khanh cõng Thẩm Hoài An trên lưng nhìn chằm chằm sương mù trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Nếu đệ muốn trông coi tinh thần võ đạo, sư huynh sẽ cùng đệ giữ gìn nó!”

Ánh nến chập chờn.

Sau khi được đắp thuốc, Thẩm Hoài An ngủ rất say, Ngu Sở giúp cậu điều hòa bảy kinh tám mạch thảy hết độc tố ra ngoài xong, cuối cùng, nửa đêm cậu không còn phát sốt nữa.

Tiểu Cốc cuộn tròn người như con mèo nhỏ nằm một bên, lúc trông nom Thẩm Hoài An cô bé đã khóc rất lâu rồi ngủ thiếp đi, trên gò má còn vương vệt nước mắt đã khô.

Lục Ngôn Khanh lẳng lặng đứng ở trong sân, cậu thấy Ngu Sở đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, lúc này mới bước theo nàng.

“Sư tôn.” Cậu nhỏ giọng gọi nàng.

Ngu Sở không nói lời nào, nàng cầm áo choàng lên khoác bên ngoài, dường như chuẩn bị ra ngoài. Lục Ngôn Khanh bước tới, chặn đường đi của nàng.

“Sư tôn, người định làm gì?”

Ngu Sở dừng bước, nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Báo thù.”

“Sư tôn!”

Lục Ngôn Khanh lập tức quỳ hai gối xuống, chắp tay cúi đầu.

“Đối phương để đồ đệ ra tay, sao có thể để sư tôn ra mặt được?” Giọng Lục Ngôn Khanh trầm trầm, “Để đồ đệ đi!”

Ngu Sở cúi đầu nhìn Lục Ngôn Khanh.

“Con?” Nàng nói, “Con có thể làm được không?”

Lục Ngôn Khanh lập tức nói, “Bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của con.”

“Ý của ta là, con nhẫn tâm sao?” Ngu Sở sâu kín nói, “Con là người ngay thẳng nhân hậu, nếu như ta yêu cầu con phải đáp trả lại bọn chúng gấp đôi. Hoài An gãy một cái xương, bọn chúng phải gãy hai cái. Cánh tay của thằng nhóc suýt chút nữa bị phế, ta muốn con phải phế hai tay của bọn chúng. Việc ác độc như vậy, con làm được không?”

Lục Ngôn Khanh quỳ trên mặt đất, cậu cụp mắt mấy giây, ngay sau đó kiên định nói, “Con có thể làm được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK