Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này của Ngu Sở vừa nói ra, nhất thời làm ai nấy cũng phải kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ rằng chuyện lại đến mức này.

Ngu Sở không chỉ thừa nhận mình đã thu nhận yêu tu làm đệ tử, mà thái độ cũng vẫn kiên quyết như vậy, không biện minh cũng không cầu hòa, lời nói ra cứ như muốn đánh nhau với người khác?

“Ngu Sở, ngươi đúng là suy nghĩ kỹ rồi sao?” Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng hỏi, “Nghe ý của ngươi như thế này, có phải là muốn đối đầu với cả giới tu tiên?”

“Là ngươi hiểu sai rồi.” Ngu Sở điềm tĩnh đáp, “Ta không phải muốn đối đầu với toàn thể giới tu tiên, mà ta muốn đối đầu với kẻ rảnh rỗi thích nhúng tay vào chuyện của môn phái ta như ngươi.”

“Ngươi ——! Ngươi đây đúng là cưỡng từ đoạt lý, điều này vốn dĩ là giới luật không thể phạm phải trong giới tu tiên, ngươi đã muốn thay đổi giới luật, không phải là kẻ thù của tất cả mọi người sao?”

Ngu Sở nhìn Đoạn Hồng Cầm và cười.

“Quy định là chết còn người thì sống, không phải sao?” Nàng nói một cách nhẹ nhàng, “Chắc có lẽ Đoạn chưởng môn nên là người hiểu rõ giới luật này nhất nên mới năm lần bảy lượt vi phạm quy tắc, gây phiền phức cho Tinh Thần Cung của ta từ lúc thử luyện bí cảnh bắt đầu, sao bây giờ lại quay ra làm người gìn giữ giới luật vậy chứ?”

Lời này của Ngu sở nói ra khiến cho mặt của Đoạn Hồng Cầm trở nên biến sắc tái xanh —— Ở cuộc tỷ thí tiên tông đại bỉ lần trước, quả thực là Đoạn Hồng Cầm và một số vị chưởng môn khác không quen nhìn, nên tạm thời thay đổi quy tắc cuộc so tài.

Những người không vừa mắt với Ngu Sở lúc đó, bốn người này đều có.

Việc này cả giới tu tiên đều biết, Đoạn Hồng Cầm đứng đầu những đại môn phái thay đổi quy tắc, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi người ta, điều này đã trở thành trò cười khiến người ta đàm tiếu cười nhạo.

Đoạn Hồng Cầm trở nên phẫn nộ, xem ra là sắp động thủ rồi.

Vào lúc này, Vũ Hoằng Vĩ đã đến trên Đài đấu pháp.

Cuộc thử sức so tài giữa các môn phái trong đại hội tiên môn, Thiên Đạo Minh sẽ không ra mặt.

Vì vậy, nếu xét theo trình độ và thực lực, Vũ Hoằng Vĩ quả thực là người có địa vị cao nhất trong số các sư phụ và đệ tử của những môn phái này.

Thấy ông xuất hiện, tinh thần bốn người bọn họ đều trở nên căng thẳng.

“Vũ chưởng môn, chúng tôi đều kính trọng ông, nhưng ai cũng biết rằng quan hệ giữa ông và Ngu Sở rất tốt.” Trưởng lão của Lôi Đình Môn nghiêm giọng nói, “Ông lên đài là vì muốn nói thay cho yêu nữ Ngu Sở sao?”

“Trong giới luật từ cổ đến nay của giới tu tiên, là có tính chất biệt lập. Tinh Thần Cung thu nhận yêu hồ mang dòng máu lai trộn, đúng là đã vi phạm quy định.” Vũ Hoằng Vĩ nói.

Lời này của ông khiến bốn người Đoạn Hồng Cầm nhìn nhau rồi thở phào một hơi.

Trong giới tu tiên, Vũ Hoằng Vĩ rất được người ta kính trọng, ông lại là chưởng môn của môn phái đứng đầu. Ý kiến của ông sẽ có ảnh hưởng khá nhiều đối với quyết định của các môn phái lớn nhỏ.

Kết quả, lời tiếp sau đó của Vũ Hoằng Vĩ lại khiến bọn họ phải hoang mang.

“Có điều, ta không phản đối. Đứa trẻ này vốn dĩ là song thể chất. Nếu nó có thể tu tiên, chính là có cơ duyên, sao lại không được chứ?” Vũ Hoằng Vĩ điềm đạm nói, “Đối với việc Tinh Thần Cung thu nhận đồ đệ ta không phản đối, cũng không muốn nhúng tay vào. Đương nhiên, các ngươi có phản đối hay không là tự do của các ngươi.”

Nhất thời, cục diện trên pháp đài biến đổi, các đệ tử của các đại môn phái ở bên cạnh đều không dám lên tiếng, vị trí của sư phụ, chưởng môn, trưởng lão của các môn phái đều quay sang nhìn nhau.

Thật ra đối với bọn họ mà nói, cho dù trong lòng xem thường yêu tu, nhưng Tinh Thần Cung có thu nhận yêu hay không, chẳng có quan hệ gì lớn với họ cả.

Một kẻ tu yêu lại có thể làm mất đi tịnh thổ [*] của giới tu tiên, nghe ra cũng biết là có người cố ý nhắm vào Tinh Thần Cung mà phóng đại lên rồi. 

[*] Tịnh thổ (cũng có thể gọi là tĩnh thổ/ tịnh độ): Là vùng đất thanh sạch, cõi cực lạc. 

Dù sao thì tu yêu thông thường không thể tu luyện giống với bọn họ được, nha đầu này có thể học được là vì song thể chất của nàng ấy, cơ hội này thực ra lại rất khó cầu, gần trăm năm mới có thể xuất hiện một hai người cũng đã là không tệ rồi.

Vì vậy, đại đa số các vị trưởng lão, chưởng môn thực ra đều không quan tâm đến vấn đề này.

Điều họ phải làm nhiều hơn là phân tích tình hình, xem xét thời cuộc.

Trên đài đấu pháp, Vương trưởng lão không nhịn được mà hỏi, “Vũ chưởng môn, nếu ông đã không muốn nhúng tay vào, sao lại lên đài chứ?”

Vũ Hoằng Vĩ nhìn sang kiếm của Ngu Sơ, rồi ngẩng đầu.

“Nếu như Ngu chưởng môn muốn chống đối quy định, vậy thì những người không tán thành việc này đều có thể so tài với nàng ấy, lấy thực lực để nói chuyện, không có gì phải trách, ta thấy điều này rất tốt.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Nếu hai bên không nhượng bộ, bên nào thực lực không bằng đối phương thì nhường một bước, các ngươi có đồng ý không?

“Ta không có ý kiến.” Ngu Sở điềm tĩnh nói, “Tất cả mọi người ai có ý kiến với ta đều có thể lên đài đối chiến. Nếu ta thua, sẽ đưa Tinh Thần Cung rút khỏi giới tu tiên. Nếu ta thắng… Từ nay trở về sau, ta sẽ xem như các ngươi đã đồng ý rồi.”

Bốn người nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Ngu Sở, nhất thời sinh ra hoài nghi, phải chăng Ngu Sở đang che giấu thủ đoạn gì, vì vậy mới không lo ngại gì.

Nhưng bọn họ nghĩ lại, Ngu Sở chỉ có một mình, còn bọn họ có những bốn người, chưa nhắc đến những vị chưởng môn đang ngồi phía sau kia cũng ghét bỏ yêu tu kia và cả Ngu Sở nữa. 

Nếu như những vị chưởng môn khác thông minh thì nên biết rằng, hôm nay là cơ hội tốt nhất để lật đổ Tinh Thần Cung.

Nếu như thật sự mặc kệ Tinh Thần Cung phát triển, chỉ cần xem tư chất của những đồ đệ kia của nàng, e rằng, sau này đệ tử kia của Tinh Thần Cung cũng có thể một địch vạn người, lúc đó sẽ không còn kịp nữa.

Căn bản là Ngu Sở không thể có bản lĩnh thông thiên, nàng còn trẻ như vậy, có thể lợi hại hơn Vũ Hoằng Vĩ hay không?

Nghĩ đến đây, bốn người họ lấy lại tự tin ngay tức thì. 

“Được!” Vương trưởng lão của Xích Long Cung lạnh lùng nói, “Nhưng ta có một yêu cầu, nếu ngươi thắng, bọn ta không có quyền can thiệp. Nhưng nếu ngươi thua… Ngươi buộc phải giao kẻ súc sinh kia ra đây!”

Nghe hắn ta nói như vậy, ánh mắt của Ngu Sở trở nên nguy hiểm hơn.

“Vậy ta cũng muốn đưa thêm một yêu cầu.” Nàng lạnh lùng nói, “Nếu các ngươi thua, buộc phải xin lỗi đồ đệ của ta!”

Lời đã nói đến nước này, nếu lại mặc cả nữa thì quả thật là không còn thể diện nữa. Vì vậy bốn vị chưởng môn, trưởng lão đối diện cũng chỉ biết đồng ý.

“Vậy thì lên đài tỷ thí thôi.” Vũ Hoằng Vĩ ngẩng đầu, ông điềm đạm nói, “Mọi người ở đây làm chứng.”

Ngay lúc đó, Vũ Hoằng Vĩ bố trí một trận pháp cao cấp hết sức phức tạp bao phủ trên Đài đấu pháp để bọn họ động thủ, vừa để mọi người có thể quan sát, vừa không gây ảnh hưởng đến những người khác.

Sau khi bố trí xong, Ngu Sở cũng nâng kiếm lên.

“Để ta lên trước!” Oán hận Ngu Sở đã lâu, Đoạn Hồng Cầm lập tức lên tiếng.

Từ tận đáy lòng, Đoạn Hồng Cầm chẳng xem trọng Ngu Sở chút nào, không coi nàng ra gì cả, lại càng không tin rằng Ngu Sở có năng lực gì hơn người.

Bà ta không muốn để cơ hội đánh bại Ngu Sở rơi vào tay kẻ khác, vội vàng bước lên đài.

Ba người kia không hề phản đối, Đoạn Hồng Cầm cứ hấp tấp tự tin như vậy, bọn họ có thể nhân cơ hội này để nắm bắt căn nguyên của Ngu Sở.

Đoạn Hồng Cầm bước lên đài đấu pháp, lạnh lùng nhìn Ngu Sở, cười lạnh nói, “Yêu nữ Ngu Sở, hôm nay sẽ cho ngươi được mở tầm mắt thấy sự lợi hại của Thanh Sương Môn ta!”

Đoạn Hồng Cầm lấy pháp bảo ra, là một chiếc roi dài màu đen.

Bà ta dùng chiếc roi quất xuống mặt đất, chiếc roi tóe lửa dữ dội, như muốn thiêu hủy cả thiên địa.

Dường như dù bị ngăn cách bởi kết giới, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của chiếc roi.

Bên ngoài kết giới, sáu đệ tử Tinh Thần Cung không nói gì, chỉ âm thầm quan sát bên trong kết giới.

Mặc dù bọn họ rất tin tưởng Ngu Sở, hình tượng Ngu Sở trong lòng họ cũng vạn năng vô hạn.

Nhưng nhìn Ngu Sở đánh nhau với bà ta, các đồ đệ đều không kìm được sự hồi hộp.

Càng chưa nhắc đến, Ngu Sở muốn bảo vệ Hà Sơ Lạc, không phải chỉ cần đánh với một người là xong. Những sư phụ của các chính phái kia chỉ cần bọn họ muốn, thì có thể lần lượt đối chiến với Ngu Sở.

Thấy Đoạn Hồng Cầm dùng roi một cách khiêu khích như vậy, lòng họ cứ nóng ran lên như lửa đốt.

Những năm nay, mỗi lần Tinh Thần Cung xuất hiện đều bị nhắm đến, đối với các đồ đệ mà nói thì có lẽ vẫn còn nằm trong giới hạn nhẫn nại.

Thế nhưng, chứng kiến cảnh các chưởng môn của các đại môn phái chất vấn Ngu Sở một cách hùng hổ, trong lòng mỗi đồ đệ đều hừng hực lửa giận.

Tinh Thần Cung định sẵn là một môn phái kiếm tẩu thiên phong [*].

[*] Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không đi theo lối thường, có những hướng giải quyết bất ngờ khác biệt để đối mặt với vấn đề. 

Nếu như bọn họ muốn có được sự tôn trọng của người khác, muốn người khác không dám nói chuyện với sư phụ như vậy nữa, chỉ có một con đường có thể đi.

—— Trở thành người mạnh nhất, trở thành môn phái mạnh nhất.

Là một môn phái trước giờ không tranh giành cạnh tranh với ai như Tinh Thần Cung, vậy mà đây là lần đầu tiên các đồ đệ lại khơi dậy dã tâm và tham vọng mãnh liệt như vậy.

Bọn họ không ngừng dõi theo bóng dáng của Ngu Sở.

Trong kết giới, đối mặt với Đoạn Hồng Cầm đang tấn công một cách hung hăng, hiển nhiên là Ngu Sở không gấp gáp chút nào. 

Hai người giao tranh một lúc, nom có vẻ khó bề phân tranh cao thấp, thế nhưng, đệ tử các môn phái quan sát một lúc mới dần nhận ra có gì đó không đúng.

Đoạn Hồng Cầm tấn công một cách dồn dập, nhưng Ngu Sở chỉ né tránh không xuất chiêu, thậm chí là còn né tránh một cách nhẹ nhàng.

Cứ như là… nàng đang trêu đùa Đoạn Hồng Cầm vậy nhỉ?

Đoạn Hồng Cầm cũng cảm nhận được điều này. Mới bắt đầu, bà ta còn thu lại vài phần công lực, vào lúc này thì đã hoàn toàn buông tay, nhưng Ngu Sở cứ như ảo ảnh, tất cả công kích của bà ta điều vô hiệu với Ngu Sở.

… Bà ta sử dụng toàn phần công lực để tấn công, nhưng Ngu Sở lại hóa giải một cách nhẹ nhàng như vậy sao?

Trong lòng Đoạn Hồng Cầm chợt run lên, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán.

Tâm không tịnh, nhất thời lộ ra sơ hở.

Đoạn Hồng Cầm chỉ cảm thấy trước mặt có một luồng gió thổi qua, Ngu Sở vốn dĩ đang ở phía xa đầu bên kia bỗng kéo gần khoảng cách trong chốc lát, chớp mắt đã thấy nàng đến trước mặt rồi. 

“Ngươi, ngươi muốn ——”

Lời của Đoạn Hồng Cầm vẫn chưa nói xong, thì bên tai bỗng trở nên ù ù, trước mắt tối sầm lại, xém chút nữa đã nôn hết lục phủ ngũ tạng ra.

Sau khi Ngu Sở tiến lại gần thì chẳng chút lưu tình nào mà cho bà ta một quyền vào bụng, đánh cho Đoạn Hồng Cầm xém chút đã ngất đi.

Đoạn Hồng Cầm bị đánh thì cả người lùi về phía sau, lưng chạm vào kết giới, lúc này mới chầm chậm ngã xuống, quỳ trên mặt đất và hộc ra máu.

Bên ngoài, đệ tử Thanh Sương Môn không khỏi kinh hoàng.

Đường đường là chưởng môn của một môn phái lại bị người ta dùng cách thức tấn công nhẹ nhàng như vậy đánh gục, đây là một đòn đả kích mạnh mẽ đối với hình tượng của môn phái và tâm thái của chúng đệ tử bản môn.

“Vốn dĩ ta muốn tha cho ngươi.” Trong kết giới, Ngu Sở điềm đạm nói, “Vốn dĩ ta muốn làm một người khoan dung độ lượng, lượng thứ cho những trò vặt vãnh không xứng lên đài của các ngươi. Nhưng có ai ngờ được rằng…”

Ai có ngờ được Đoạn Hồng Cầm cũng như những người khác lại thật dám gây rối trên đài, và hùng hổ gây hấn với nàng?

“Ngươi, khụ, khụ, đáng chết ——!”

Chỉ một chưởng này, trong lòng Đoạn Hồng Cầm như đã lạnh đi một nửa, bà ta cảm nhận được rõ ràng là thực lực của Ngu Sở tuyệt đối cao hơn bà ta, thậm chí là cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng bà ta là chưởng môn của Thanh Sương Môn, những đệ tử của bà đưa đến đang ngồi ở bên ngoài kia, nếu như bà ta cứ thế nhận thua, thể diện của Thanh Sương Môn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại trong tay bà ta!

Xảy ra việc này, vốn dĩ Thanh Sương Môn đang ở vị trí thứ bảy có thể sẽ tụt khỏi hạng mười…

Đoạn Hồng Cầm nghiến răng, bà ta miễn cưỡng dùng chân khí dồn ép khí huyết đang cuồn cuộn, cố nén cơn đau đứng dậy.

Một người có thể đảm đương chức vị chưởng môn của một môn phái, cơ bản đều có tuyệt kỹ phòng thân của riêng mình.

Có vài tuyệt chiêu được dùng ngay cả lúc tấn công kẻ địch hoặc dùng để bảo toàn tính mạng, nhưng không cần thiết phải sử dụng trong những cuộc tỷ thí thông thường.

Tuyệt chiêu phòng thân của Đoạn Hồng Cầm càng tàn độc hơn.

Lúc này, bà ta đã bị mất thể diện, thậm chí làm tổn hại đến hình tượng của môn phái mình, mà lại là ở trước mặt Ngu Sở, người bà ta ghét nhất.

Đoạn Hồng Cầm đỏ hoe đôi mắt, tự nhiên không khống chế được tình thế nữa.

“Ngu Sở, đừng vội đắc ý.” Đoạn Hồng Cầm cười nói một cách dữ tợn, “Có liên lụy đến ta, ta cũng phải tiêu diệt ngươi!”

Bà ta chắp tay, nhắm mắt, đột nhiên biểu cảm trở nên rất đau khổ, phun ra một ngụm sương máu!

Các đồ đệ ở bên ngoài không hề thấy rõ, nhưng các sư phụ ở phía bên đều kinh hoàng đứng hết dậy.

“Đoạn chưởng môn, không đến mức như vậy chứ!” Có người nói, “Thắng bại là chuyện bình thường trong binh gia, không đến mức dùng thuật phế huyết tàn bạo như vậy chứ!”

Phế huyết pháp là một loại thuật pháp tàn độc, phải trả giá bằng chính tuổi thọ của mình để phá hoại huyết mạch của đối phương.

Đối thủ bị nhiễm sương máu có thể bị tàn phế và không thể tu luyện lại trong suốt quãng đời sau này.

Nghe đến hai chữ “phế huyết”, phản ứng của những đệ tử khác cũng không khỏi kinh hoàng.

Chiêu thức này của Đoạn Hồng Cầm quả thực có chút âm hiểm tàn độc, hoàn toàn khác với hình tượng mà Thanh Sương Môn xây dựng cho người khác thấy trước đây.

Mặc dù các đồ đệ của Tinh thần Cung chưa từng gặp qua thuật pháp này, nhưng có xem qua trong sách.

“Này, này phải làm sao đây?” Cốc Thu Vũ vội vàng hỏi, “Sư tôn sao lại không động thủ đánh trả bà ta chứ?”

“Sư tỷ, sư huynh, đừng vội lo lắng.” Lý Thanh Thành khẽ nói, “Chắc hẳn sư tôn đang cố ý làm như vậy. Chỉ cần để tất cả mọi người nhìn thấy bản tính thật của Đoạn Hồng Cầm, người mới có thể xử lý một cách đường đường chính chính.”

“Thanh Thành, đệ nhìn thấy diễn biến sắp tới của việc này sao?” Lục Ngôn Khanh chau mày hỏi.

Lý Thanh Thành lắc lắc đầu.

“Vẫn như lúc trước.” Cậu ấy nói, “Những việc có sự tham dự của sư tôn, đệ đều không thể nhìn thấy tương lai.”

Mặc dù vậy, nhưng sự an ủi của Lý Thanh Thành vẫn làm những người khác an tâm hơn.

Quả đúng như những gì cậu ấy nói.

Ngu Sở đã cho Đoạn Hồng Cầm thời gian đầy đủ để bà ta triển khai phế huyết trận này.

Cho đến khi Đoạn Hồng Cầm đã bị huyết sương bao phủ, mọi người chỉ nhìn thấy một luồng sương khí huyết nâu lao nhanh về phía Ngu Sở, Ngu Sở phất tay áo, đột nhiên xuất hiện một vệt sáng chói mắt che đi tầm mắt của mọi người.

Các sư phụ còn có thể quan sát bên trong kết giới với vẻ mặt nghiêm trọng, còn những đồ đệ đã phải quay đầu để tránh phong mang.

Khi ánh sáng nhỏ dần và mọi người nhìn lên, họ phát hiện ra rằng, ánh sáng trắng thực sự bao trùm màn sương máu, và nó nén sương máu từng chút một cho đến khi ngưng tụ thành một quả cầu máu.

Ngu Sở xoay bàn tay, quả cầu máu kia nhắm thẳng vào Đoạn Hồng Cầm!

Đoạn Hồng Cầm kinh hãi thất sắc, bà ta cố gắng né tránh, nhưng bà ta vừa tổn thương nguyên khí, làm sao có sức lực để chống trả chứ?

“Đừng, đừng!” Đoạn Hồng Cầm kinh hoàng thét lên chói tai.

Huyết thuật này có thể tiêu diệt gân cốt huyết mạch của đối phương, đương nhiên cũng có thể hủy hoại chính bản thân mình. Vậy nên Đoạn Hồng Cầm mới kinh hãi lo sợ như vậy.

Không ngờ rằng quả cầu máu kia vừa chạm đến lưng bà ta thì đột nhiên dừng lại.

Đoạn Hồng Cầm yếu ớt run lên, bà ta kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Ngu Sở.

Lúc trước Đoạn Hồng Cầm chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi như thế này cho đến khi gặp Ngu Sở, nhưng sức mạnh dường như có thể phá vỡ mọi thứ của Ngu Sở khiến bà ta phải run lên không ngừng, huống hồ chi còn có quả cầu máu do chính mình ngưng tụ đang ở ngay trước mặt.

Ngu Sở đã nương tay với bà ta rồi, nếu không thì thời khắc này, bà ta sớm đã bị quả cầu huyết tấn công.

So với việc mất hết tu vi, thì dường như thất bại và mất thể diện không còn gì để nói rồi.

“Ta thua, ta thua rồi, ta không đánh nữa!” Bà ta vội vã nói.

Đoạn Hồng Cầm quay người muốn chạy đã nghe âm thanh lạnh lùng của Ngu Sở vang lên “Ta cho ngươi đi rồi sao?”

Cơ thể bà ta cứng ngắc không nhúc nhích, sau đó từ từ quay người lại, cổ họng Đoạn Hồng Cầm run lên.

“… Ngươi muốn như thế nào mới buông tha cho ta?” Đoạn Hồng Cầm run lên.

“Ta đã nói rồi, xin lỗi.” Ngu Sở điềm tĩnh nói, “Chia sẻ cho mọi người cùng nghe xem lúc trước ngươi đã làm những gì. Đoạn Hồng Cầm… Ngươi chỉ có một cơ hội, ngươi biết ta không phải là người chính phái như Vũ Hoằng Vĩ mà.”

Vì vậy, nếu như lần này bà ta xin lỗi qua loa, Ngu Sở hoàn toàn có khả năng giết chết bà ta không chút lưu tình.

Đoạn Hồng Cầm cắn răng, nõi nhỏ, “Ta xin lỗi!”

Hai người bọn họ nói chuyện trong kết giới thì ngoài Vũ Hoằng Vĩ ra, những người khác đều không nghe thấy.

Vũ Hoằng Vĩ tạm thời mở kết giới, chân Đoạn Hồng Cầm đã rã rời mềm nhũn, các đồ đệ Thanh Sương Môn lập tức chạy đến dìu đỡ bà ta.

“Ta… ta đã làm sai rồi.” Tất cả mọi người đều nghe thấy Đoạn Hồng Cầm hạ giọng nói, “Cuộc thi đấu bí cảnh của bảy năm trước, vì không ưa Ngu chưởng môn nên ta âm thầm liên hệ với đệ tử Thanh Sương Môn trong bí cảnh, bảo bọn họ bao vây Tinh Thần Cung, vi phạm quy tắc. Đây là điều thứ nhất.”

“Thứ hai, trong trận tỷ thí tiên tông đại bỉ, ta vì không muốn Tinh Thần Cung thắng cuộc nên đã liên hợp với các môn phái khác, thay đổi những đồ đệ thành những tinh anh của môn phái.” Đoạn Hồng Cầm nói với giọng run run, “Thứ ba, thứ ba, ta…”

Đoạn Hồng Cầm từng câu từng chữ thừa nhận tội trạng của mình.

Vốn dĩ nói bà ta là kẻ đầu sỏ trong bốn người phản đối Tinh Thần Cung xem ra cũng rất có lý.

Vậy mà bọn họ cứ bám vào giới luật, Đoạn Hồng Cầm lại nhiều lần vi phạm, hơn nữa Đoạn Hồng Cầm lại dùng chiêu thức tàn độc như vậy trong cuộc tỷ thí, thật sự khiến người ta không có thiện cảm chút nào. 

Ngay cả cách nhìn của các đồ đệ Thanh Sương Môn đối với bà ta cũng thay đổi rồi.

Nghe Đoạn Hồng Cầm nói ra từng tội trạng của mình, sau đó là xin lỗi, Ngu Sở nhìn sang bà ta.

“Thanh Sương Môn ngươi còn có ý kiến gì với Tinh Thần Cung của ta không?” Nàng hỏi.

“Không có ý kiến, không có ý kiến.” Đoạn Hồng Cầm vội nói.

Ngu Sở cử động ngón tay, quả cầu máu đang lơ lửng trong không trung bỗng hóa thành tro bụi, lúc này Đoạn Hồng Cầm mới thở phào nhẹ nhõm, cả người run rẩy được các đồ đệ đỡ xuống đài.

Đại chiêu thức mà bà ta vừa tập trung tích dồn đã làm tổn hại đến tuổi thọ của chính bà ta, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến thực lực tu luyện. Trên đường đi xuống đài, có thể thấy được Đoạn Hồng Cầm đã già đi chừng hai mươi tuổi, tóc bạc và nếp nhăn cũng nhiều hơn rất nhiều.

Ngu Sở thu lại ánh mắt, nàng nhìn về ba người còn lại.

“Còn ba vị.” Nàng nói, “Mời?”

Ba người quay sang nhìn nhau.

Lúc Ngu Sở giao đấu với Đoạn Hồng Cầm, căn bản là không cùng đẳng cấp, từ đầu đến cuối Ngu Sở còn chưa thể hiện thuật pháp hay chiêu thức chính nào.

Chỉ với một nắm đấm, một cái hất tay áo, dùng những chiêu thức đơn giản nhất cũng đã khiến cho Đoạn Hồng Cầm tâm thái hoảng loạn, thua một cách thảm hại.

Thực ra Đoạn Hồng Cầm không hề yếu, chưởng môn của môn phái trong mười môn phái đứng đầu thì làm sao có thể là người bình thường chứ?

Chỉ là Ngu Sở quá mạnh, mạnh một cách quá đáng, thậm chí khiến người khác phải hoài nghi, có phải nàng đã đạt đến kỳ Đại Thừa rồi hay không. 

Trưởng lão Lôi Đình Môn hắng giọng, ông ta nói, “Thực ra nghĩ kỹ lại…”

Không ai ngốc cả, phát hiện Ngu Sở mạnh mẽ như vậy, lời này của ông ta hẳn là muốn xoa dịu.

Làm sao mà Ngu Sở có thể cho bọn họ cơ hội này chứ? Cơn tức giận của nàng vừa trỗi lên, bọn họ nói không đánh là có thể không đánh ư?

Hơn nữa, dịp tuyệt vời để dùng thực lực răn đe kẻ khác như thế này có thể sẽ không có lần thứ hai, vì vậy nàng muốn làm đến cùng, khiến cho các chưởng môn khác sẽ không còn tâm tư gây phiền phức cho Tinh Thần Cung nữa. 

“Được!” Ngu Sở ngắt lời của trưởng lão Lôi Đình Môn, giọng nàng trầm xuống, “Vậy ông là người thứ hai!”

Trưởng lão Lôi Đình Môn: ?

Còn mang vẻ ép người ta đánh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK