Có vết xe đổ, Ngu Sở còn cho rằng Thẩm Hoài An sẽ không thích ứng được tốc độ nhanh như vậy, nhưng không ngờ Thẩm Hoài An thích ứng rất tốt, thậm chí còn không chóng mặt.
Nhưng dù thế thì Ngu Sở vẫn kiểm soát thời gian trở về dài hai ngày rưỡi, tiện đường còn ghé qua một số thành mua chút đồ, nghỉ ngơi.
Sáng ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng về tới ranh giới thành Vân, Ngu Sở không dừng lại, phi thẳng kiếm vào Huyền Sơn Cổ Mạch lượn lờ sương trắng.
“Chúng ta đến rồi.” Lục Ngôn Khanh cười nói.
Nghe vậy, Thẩm Hoài An vội vàng nhìn ra ngoài.
Thanh trường kiếm như một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua lớp mây dày, không ngừng đi tới, đột nhiên, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, Thẩm Hoài An vô thức nheo mắt lại, sau đó từ từ mở ra.
Cậu hít vào một hơi khí lạnh.
Bên trong mây mù hóa ra lại là núi non xanh biếc vô tận, môn phái chiếm cứ mấy dãy núi lớn nhỏ, từ trên trời nhìn xuống trông cực kỳ hùng vĩ.
Chưa nói đến kiến trúc của môn phái, chỉ cần nhìn dãy núi đầy cây cối xanh tốt như có thêm bộ lọc, trên cao có trời xanh mây trắng, toàn bộ núi non đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh trong mộng.
Kiếm của Ngu Sở dừng lại trên khoảng không trước chính điện ở ngọn núi cao nhất, ba người vững vàng đáp xuống mặt đất, Ngu Sở thu kiếm lại, sau hành trình kéo dài mấy tháng trời cuối cùng hôm nay cũng trở về, khiến nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người các con tự đi chơi đi, ta tới sau núi nghỉ ngơi một lát.”
Lục Ngôn Khanh lễ phép nói: “Vâng.”
Nhìn sang bên kia, ánh mắt Thẩm Hoài An đã bị những thứ mới mẻ xung quanh thu hút, vừa nghe Ngu Sở nói đi chơi, lập tức cất bước chạy đi.
Cậu chạy vài bước thì quay lại kéo theo Lục Ngôn Khanh: “Đi mau, đi mau, huynh dẫn ta đi tham quan chỗ này đi, ta sợ ta đi bị lạc đường không quay lại được.”
Lục Ngôn Khanh bất lực đi theo cậu.
Ngu Sở quay trở lại sau núi thông với hành lang trên không phía sau chính điện, nàng tiện tay lập kết giới cao cấp lên ngọn núi phía sau, sau đó mới đến ôn tuyền bên cạnh.
Ở sau núi có tổng cộng hai ao suối, một cái thì lạnh đến thấu xương, một cái lại cực kỳ ấm áp, trong nước suối ẩn chứa linh khí, là nơi thích hợp để tu tiên.
Ngu Sở cởi xiêm y ngâm mình trong ôn tuyền, lúc này mới thở phào một hơi thật dài.
Tuy hai cậu nhóc này một hiểu chuyện, một đơn thuần, không gây phiền phức cho nàng, nhưng chỉ đơn giản là dẫn theo hài tử thôi cũng đã làm người ta mệt mỏi, nhất là lúc ở bên ngoài suốt, nàng lo sẽ có chuyện xảy ra với chúng.
Hôm nay về tới địa bàn của mình, Ngu Sở rốt cuộc cũng đã yên lòng.
Cho dù người tu tiên vẫn luôn duy trì một loại chế độ ăn uống và cơ thể không thay đổi thì ngâm mình vẫn thoải mái hơn nhiều.
Ngu Sở dựa vào thành ao, mở không gian ra, dùng ý thức sắp xếp lại những thứ đã mua ở bên trong, dọn những thứ một hồi sẽ lấy ra sang một bên, trong đó còn có một đống đồ chơi Thẩm Hoài An đã chi rất nhiều tiền để mua.
Nhưng cũng khá đáng yêu.
Sau khi tắm rửa xong, Ngu Sở lau khô tóc, thay y phục mới, sau đó mới vui vẻ nhìn đủ loại rau dưa, hoa quả, linh thảo trồng trong vườn rau của mình. Không có hệ Mộc của Lục Ngôn Khanh phụ trợ, mấy tháng qua đám thực vật tuy không bị khô héo nhưng có hơi xù xì.
Khi Ngu Sở đang kiểm tra vườn rau đằng sau núi thì ở bên môn phái, Lục Ngôn Khanh dẫn theo Thẩm Hoài An đi vòng quanh.
“Môn phái này cũng tốt thật nha! So với nơi này thì nhà ta quả thực chẳng khác gì đại viện ở nông thôn.”
Thẩm Hoài An đã bị cảm giác trang trọng, sạch sẽ và phong cách của môn phái tu tiên thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu đi tới viện nghỉ ngơi của đệ tử, phát hiện cơ sở vật chất của nơi này không hề kém hơn Ngu phủ, lại càng thêm phần hài lòng.
“Phòng giữa sao lại trống trải vậy?” Thẩm Hoài An thấy kỳ lạ, hỏi: “Huynh ngủ ở đâu?”
Lục Ngôn Khanh chỉ chỉ sương phòng bên trái.
Thẩm Hoài An hỏi: “Sao huynh không ở phòng giữa?”
“Sương phòng đã đủ sống rồi.” Lục Ngôn Khanh nói.
Thẩm Hoài An không nghĩ như vậy. Cậu thấy trong sương phòng Lục Ngôn Khanh ở, bên trái là một cái kháng [*] dài có thể chứa ít nhất sáu bảy đệ tử nằm ngủ, chính giữa là bàn trà có ghế ngồi hướng ra cửa, bên phải là giá sách và bàn bàn.
[*] Ảnh minh họa
Nói thế nào thì… cũng rất đơn điệu.
Nhìn vào phòng giữa, tuy rằng chi tiết trang trí không giống nhà của người thường, nhưng dù thế nào thì phòng giữa cũng có không khí hơn, phòng rộng rãi và phòng ngủ chính đồng bộ, trông rất giống nơi ở của chủ nhà.
Ở chỗ này thì có biết bao thể diện chứ!
“Ta muốn ở phòng giữa!” Thẩm Hoài An không chút do dự nói.
“Đệ chắc chắn?” Lục Ngôn Khanh nhìn cậu, ngập ngừng nói: “Phòng giữa quá lớn, có thể buổi tối đệ sẽ sợ đó!”
Giỡn à? Thẩm Hoài An cậu từ khi sinh ra tới nay chưa từng có hai chữ này trong từ điển!
Thẩm Hoài An ngâm nga một ca khúc, đi vào phòng ngủ chính của phòng giữa tự trải chăn bông cho mình. Cậu nằm ngửa trên giường, cảm giác hạnh phúc trào dâng, bỗng cảm thấy mình cũng là chủ của gia đình.
Lục Ngôn Khanh đem nến cùng ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết tới, Thẩm Hoài An tự ngồi dậy, trong lòng có chút phức tạp.
Suốt chặng đường này đều là Lục Ngôn Khanh chăm sóc cậu, kiểu chăm sóc này không giống như sư huynh quan tâm sư đệ, mà thực sự giống như huynh trưởng.
Trong lòng Thẩm Hoài An xoắn xuýt không thôi, qua mấy tháng, cậu đã biết tính tình Lục Ngôn Khanh ôn hòa điềm đạm như vậy, không phải cố ý giả vờ giả vịt, nhưng cậu vẫn không cách nào hoàn toàn chấp nhận Lục Ngôn Khanh.
Sự giáo dục mà cậu nhận được chính là nếu trang chủ muốn thống lĩnh mọi người thì phải là tấm gương và là người mạnh nhất. Sư đệ nghe lời sư huynh, sư huynh đương nhiên cũng phải có thực lực cao siêu.
Ngay cả bản thân cậu, Thẩm Hồng vẫn luôn nói với cậu, cậu là thiếu trang chủ, là người thừa kế, vì vậy cậu nhất định phải trở thành người ưu tú nhất mới có thể khiến người tin phục.
Cho nên Thẩm Hoài An rất ưu tú, ưu tú đến mức tất cả các đệ tử lớn nhỏ trong sơn trang đều cam tâm tình nguyện tôn xưng cậu một câu “thiếu trang chủ”.
Bây giờ, cậu lại trở thành tiểu sư đệ, tuy Lục Ngôn Khanh kia làm người không tệ, nhưng kiếm thuật thì rất gớm. Thẩm Hoài An lại đang tìm hiểu đẳng cấp tu tiên trong sách, một danh sách rất dài các cảnh giới tấn giai như vậy mà Lục Ngôn Khanh cũng chỉ mới tới Trúc Cơ hậu kỳ thôi, nằm ở giai đoạn thứ ba sau nhập môn.
Trình độ này căn bản không thể nào làm Đại sư huynh được!
Khi Lục Ngôn Khanh đưa đồ tới, cũng cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Thẩm Hoài An đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu quay lại, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Hoài An do dự một chút, sau đó hung hăng nói: “Cho dù huynh đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ không nhận hối lộ của huynh, thừa nhận huynh là sư huynh của ta đâu!”
Lục Ngôn Khanh cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu thực sự rất buồn cười, nhếch khóe môi khẽ cười, nói: “Ừ.”
Nhìn bóng lưng Lục Ngôn Khanh rời đi, Thẩm Hoài An cảm thấy bầu nhiệt huyết của mình giống như đánh vào kẹo bông.
Ngày đầu tiên ở môn phái trôi qua rất nhanh, ba người lặn lội đường xa, cho dù thể chất ổn thì cũng cần thả lỏng tinh thần, sau khi ăn tối xong thì trở về phòng của mình.
Ngu Sở quay về sau núi, trong khi đó, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An trở lại viện Nhất Hào rồi cáo biệt trong viện.
Thẩm Hoài An đẩy cánh cửa phòng giữa nặng nề ra, đi qua phòng khách trống trải, đến phòng ngủ chính ở phía sau, cậu thổi nến chuẩn bị đi ngủ.
Cậu ngã xuống giường, kéo chăn lên, lăn lộn thoải mái, vui vẻ nhắm mắt lại.
Những người có thiên phú dị bẩm như Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh đều có giác quan nhạy cảm trời sinh. Người bình thường có thể chỉ cảm nhận được động tĩnh nhỏ trong căn phòng của mình, nhưng đối với Thẩm Hoài An thì không chỉ có vậy.
Ban ngày thì không sao, nhưng bây giờ, mọi thứ đều yên tĩnh, bên tai Thẩm Hoài An có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh nhỏ.
Gió thổi vù vù trên đỉnh núi, cả ngọn núi dường như không có động vật, trống rỗng, yên tĩnh, chỉ có bóng tối.
Gió lùa vào phòng qua khe hở, thổi dọc theo mặt đất từ dưới chân ghế trong phòng khách trống rỗng.
Thẩm Hoài An không nhịn được mở mắt, nhìn về phía hành lang ngoài phòng ngủ, giống như đang ở một nơi cách con người rất xa, bóng tối vào ban đêm ở đây nặng hơn ở thế gian rất nhiều, đen kịt không chút ánh sáng.
Gió vẫn đang thổi bên ngoài, chung quanh phòng giữa rộng lớn liền vang lên tiếng sột soạt, khiến ai nghe thấy cũng giật mình.
Mặc dù Thẩm Hoài An cũng lớn lên trong núi, nhưng từ nhỏ đến lớn bên cạnh cậu đã có rất nhiều đệ tử vây quanh, cho dù là sau nửa đêm cũng vẫn có ánh đèn le lói, có người tuần tra.
Nhưng ở đây… lại chỉ có mình cậu.
Thẩm Hoài An trằn trọc mãi không ngủ được, gió cứ thổi khiến cậu buồn bực, nhưng khi gió lặng, sự im lặng không một tiếng côn trùng kêu lại làm cậu cáu kỉnh.
Ban ngày cậu không cảm nhận được, nhưng bây giờ cậu mới ý thức được, toàn bộ dãy núi này chỉ có ba người bọn họ ở.
Thẩm Hoài An ngồi bật dậy, lồng ngực phập phồng.
Trong sương phòng, Lục Ngôn Khanh vừa mới thổi nến, nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng cọt kẹt từ cửa truyền đến.
Cậu mở mắt ra thì đã nhìn thấy thiếu niên quấn chăn chạy lon ton vài bước, nhanh chóng leo lên kháng, nằm bên cạnh cậu.
“Sao đệ lại tới đây?” Lục Ngôn Khanh nghi ngờ hỏi.
“Cái phòng giữa kia thực sự quá, quá ——” Thẩm Hoài An muốn nói là quá lớn, quá tối, nhưng bên tai vẫn còn văng vẳng lời lẽ ngang tàng ban sáng, Thẩm Hoài An vận khí thật sâu, sau đó nghiêm túc nói: “Huynh là sư huynh còn chưa từng ngủ ở phòng giữa, sao ta không biết xấu hổ mà ngủ ở đó được?”
Lục Ngôn Khanh cười như không cười nói: “Không sao, dù sao thì đệ cũng không nhận ta đây là sư huynh, đi về ngủ đi.”
Thẩm Hoài An do dự, sắc mặt thay đổi liên tục, dường như đang đảo qua lại giữa mặt mũi tôn nghiêm và áp lực thực tại.
Cuối cùng, Thẩm Hoài An tiến lại gần Lục Ngôn Khanh, đáng thương nói: "Sư huynh —”
Giang hồ có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt [*].
[*] Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là người tài giỏi, làm nên nghiệp lớn.
Cậu chính là trang tuấn kiệt.