Ngày hôm sau, đoàn xe của nhà họ Ngu cuối cùng cũng tiến vào thành An.
Mặc dù Thẩm Hoài An là thiếu trang chủ của môn phái, nhưng các môn phái võ lâm đều ở những nơi hẻo lánh, Thiên La sơn trang đã như thế này thì trong sơn mạch cũng chỉ có những gia đình trên núi nằm rải rác gần đó.
Cũng như Lục Ngôn Khanh đến thành An lần đầu tiên, cậu đã bị thành trì lớn phồn hoa nhất phương Bắc mê hoặc, dọc đường không ngừng ngắm nhìn phong cảnh ven đường.
Thẩm Hoài An tuấn tú trời sinh, vốn là tiểu thiếu niên mặt như quan ngọc, môi đỏ, răng trắng, nhưng lại lộ ra vẻ kinh ngạc chưa hiểu mùi đời, khiến các cô nương trên đường trên đường thấy hắn đều che miệng cười trộm.
Ngu Sở rất đau đầu, nàng vươn tay kéo Thẩm Hoài An đang ngồi ở mép ngoài xe ngựa vào trong thùng xe. Thẩm Hoài An ngẩng đầu, ngây ngô hỏi: “Sao vậy sư tôn?”
Ngu Sở duỗi tay nhéo nhẹ má Thẩm Hoài An một cái, bất lực nói: “Tốt xấu gì con cũng là thiếu trang chủ, chú ý hình tượng.”
Thẩm Hoài An hiểu ra, lập tức bảo đảm: “Người yên tâm! Con tuyệt đối sẽ không làm người mất mặt!”
Ngu Sở gật đầu, lại thấy Thẩm Hoài An nằm trên cửa xe, vén mành lên, tiếp tục chăm chú ngắm phong cảnh.
Cằm của cậu đặt ở thành cửa sổ xe, khiến Ngu Sở nhớ đến giống chó Husky ở thế giới hiện đại ngồi ghế sau xe hơi, thò đầu ra ngoài hóng gió. Ngu Sở bất đắc dĩ, còn hơi buồn cười, cũng mặc kệ cậu.
Khi đoàn xe dừng lại bên ngoài Ngu phủ, Thẩm Hoài An mới rúc đầu về.
Cậu không dám tin nói: “Sư tôn, hóa ra cha con không có gạt con, nhà sư tôn thật sự rất có tiền! Sao người lại quyết định vứt bỏ tất cả những thứ này để tu tiên thế?”
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.” Ngu Sở điềm đạm nói: “Thứ bản thân không ngừng tìm tòi và theo đuổi mới là báu vật vô giá.”
Ánh mắt Thẩm Hoài An nhìn Ngu Sở lập tức trở nên sùng bái, cậu cảm thấy giác ngộ Ngu Sở quá cao, đây mới thực sự là người tu tiên à nha.
Sau đó, Thẩm Hoài An lại nghĩ đến thời niên thiếu của mình, chỉ muốn đánh cho mình tỉnh ra, bởi vì cậu thực sự quá ngu xuẩn —— Thật ra, Ngu Sở không phải là kiểu sư phụ truyền thống điển hình, khi cậu còn bé nàng rất thích trêu chọc cậu, mà điều đáng giận nhất chính là bất kể Ngu Sở nói cái gì thì cậu cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
... Được rồi, ngay cả sau khi lớn lên, chỉ số thông minh của Ngu Sở dường như vẫn đè ép cậu.
Chuyện này hết sức kỳ quái, phải biết trước đây cho dù là cha cậu nói, Thẩm Hoài An vẫn giữ vững tinh thần suy nghĩ phê phán độc lập, thường xuyên thắc mắc, nhưng Ngu Sở nói cái gì, cậu đều sẽ vô thức tin lời nàng.
Duy trì sùng kính trong lòng, thậm chí Thẩm Hoài An còn bắt đầu nghĩ mình cũng chọn tu tiên nên cũng là một người tu hành rất có giác ngộ, bắt đầu cảm thấy lâng lâng, hoàn toàn quên mất trải nghiệm ôm phụ mẫu khóc lóc ba ngày trước khi rời khỏi nhà.
Đoàn người xuống xe ngựa, đi vào Ngu phủ.
Nha hoàn, gã sai vặt và tất cả nữ quyến của Ngu gia đều ra nghênh đón, quang cảnh náo nhiệt hơn lần trước rất nhiều.
Ánh mắt Ngu Nhạc Cảnh đảo qua sân, lập tức cau mày: “Phu nhân đâu?”
Ngay lập tức, âm thanh của những người khác lắng xuống rất nhiều, bọn nha hoàn chăm chăm nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Vẫn là con dâu trưởng cười nói: “Lão phu nhân về nhà mẹ đẻ rồi ạ, nói là muốn về Tôn gia lấy đồ gì đó, mấy ngày nữa sẽ về.”
Sắc mặt Ngu Nhạc Cảnh lập tức trở nên khó coi, mắt thấy không khí sắp bùng cháy, giọng nói dịu dàng của Ngu Sở vang lên: “Đại ca, muội đói.”
“Đói à? Bây giờ có thể ăn cơm rồi.” Sự chú ý của Ngu Nhạc Cảnh tức khắc bị chuyển đi: “Hậu trù đã chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì dọn thức ăn lên đi.”
Trong viện lại trở về khung cảnh bận rộn, nhộn nhịp.
Con dâu thứ giúp thu xếp chỗ ở cho Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, Ngu Thượng Phàm và con dâu trưởng đứng một bên, đưa mắt liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút đau đầu.
“Ta đi tìm nương, nàng đi xem cha?” Ngu Thượng Phàm nói.
“Lão phu nhân nói không cho chúng ta đi.” Con dâu cả thở dài: “Đã lớn tuổi vậy rồi, không biết còn giận dỗi cái gì nữa.”
Ngu Thượng Phàm cũng có chút bất lực, cậu ta mơ hồ biết nương có thể không thích cô cô lắm, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào thì cậu ta không rõ.
Cậu ta chỉ nhớ năm nào cậu ta cũng phải tế bái vị cô cô đã mất tích này, không ai được phép vào phòng của nàng, mà Ngu Nhạc Cảnh càng không cho phép kẻ nào lấy chuyện này ra đùa.
Mỗi lần tế bái Ngu Sở, Ngu Thượng Phàm đều thấy tâm trạng nương vô cùng tồi tệ, nhưng bà ấy không nói gì —— coi như có nửa câu oán hận đi chăng nữa thì bà ấy cũng không thể tranh hơn thua với một người chết được.
Chưa kể hồi nhỏ khi ông bà nội còn sống, mỗi lần nhắc đến vị cô cô đã mất tích này là ứa nước mắt, sự việc này là vết sẹo trong lòng phụ thân, trong hoàn cảnh như vậy nương cậu ta cũng không thể nói gì.
Đến tiệc tối, lão phu nhân Tôn Uyển quả nhiên vẫn vắng mặt, sắc mặt của Ngu Nhạc Cảnh cũng không được tốt cho lắm.
Sau bữa tối, Ngu Thượng Phàm đi tới phòng Ngu Nhạc Cảnh, nhìn thấy ông ngồi trước bàn, tấm lưng còng xuống, những ngón tay già nua đang vuốt ve phong thư cũ trên mặt bàn.
“Đây là phong thư năm đó cô cô gửi về?” Ngu Thượng Phàm hỏi.
Ngu Nhạc Cảnh khẽ gật đầu, ho khan một tiếng, Ngu Thượng Phàm vội vàng chạy tới rót nước, vỗ lưng Ngu Nhạc Cảnh.
Ngu Thượng Phàm nói nhỏ: “Cha, cha nghỉ ngơi thật tốt đi. Tháng này cha cực khổ rồi.”
Ngu Nhạc Cảnh lắc đầu.
“Ta phải đến Tôn gia một chuyến.”
“Cha muốn đi tìm nương con sao? Hay là để ngày mai hẵng đi? Thật sự không được…” Ngu Thượng Phàm không khỏi nói: “Thật sự không được nữa thì chờ cô cô đi, nương sẽ về thôi.”
Nghe vậy, Ngu Nhạc Cảnh giận tái mặt: “Đi chuẩn bị xe.”
Ngu Nhạc Cảnh nói một câu, nhi tử và bọn hạ nhân lập tức bận rộn chuẩn bị xe ngựa cho ông. May là Tôn gia cũng ở ngay trong thành An, có điều Tôn gia ở phía Tây của thành, còn Ngu gia bọn họ ở lại ở đằng Đông, nhưng cũng không tính là xa.
Cùng lúc đó, ở Tôn gia, Tôn Uyển ngồi trên tháp nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh là mấy người lớn nhỏ của Tôn gia.
“Muội muội à, muội cần gì phải làm thế?” Tôn lão gia cau mày nói: “Muội đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích để tâm vào những chuyện vụn vặt. Muội không thích Ngu Sở, nhưng ngày mai nàng ta đã rời đi rồi, muội hà cớ gì phải hưng sư động chúng quay về nhà mẹ đẻ chứ?”
Tôn Uyển vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng dầu muối đều không vào, bất động như núi.
Đúng lúc này, một gã sai vặt chạy vào: “Lão gia, Ngu lão gia đến rồi.”
Người Tôn gia đưa mắt nhìn nhau, Tôn lão gia sốt ruột nói: “Người ta đã tìm đến cửa rồi! Muội xem mình đi, ai da, tiết kiệm chút điểm tâm cho chúng ta, mau về nhà đi!”
Vừa nghe lời này, Tôn Uyển mở mắt ra ngay, gằn giọng hỏi: “Sao nào, đây không phải là nhà của ta?”
“Muội cũng đừng có ở chỗ ta tìm lửa giận, ta lười quản muội đấy!”
Tôn lão gia phất tay áo, xoay người bước ra ngoài, bọn tiểu bối khác cũng vội vàng theo sau.
Tôn Uyển lại nhắm mắt, nghe tiếng nói chuyện rôm rả của hai người bên ngoài, một lúc sau, Ngu Nhạc Cảnh bước vào phòng.
Hai người một đứng một ngồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Ta mặc kệ trong lòng nàng đang nghĩ gì, ngày mai Sở Sở phải đi rồi, ta muốn nàng cho đủ mặt mũi.” Giọng Ngu Nhạc Cảnh trầm xuống.
“Nếu ta không muốn thì sao?” Tôn Uyển cười lạnh nói: “Chàng có thể sẽ bỏ ta luôn đúng không?”
“Tôn Uyển!” Ngu Nhạc Cảnh khẽ mắng: “Sao nàng lại trở nên không biết phân rõ phải trái đúng sai, không hiểu tình cảm như thế hả? Nàng xem nàng có còn bộ dạng của chủ mẫu hay không?”
“Ta không biết phân rõ phải trái đúng sai?” Tôn Uyển nhìn Ngu Nhạc Cảnh, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ta với chàng làm phu thê ba mươi năm trời, có chuyện gì ta không nghe theo ý chàng không? Duy chỉ có mỗi chuyện này đâm chọc vào lòng ta, trước đây nàng ta chết rồi thì ta chỉ đành nhịn xuống. Nhưng hôm nay nàng ta êm đẹp quay về, sao ta lại không thể biểu lộ cảm xúc thật của ta ra ngoài chứ?”
“Được, cho dù nàng ghét tiểu muội, nhưng ta cũng không bắt nàng phải nhịn mấy năm, chỉ có hai ngày này mà thôi.” Ngu Nhạc Cảnh nói: “Đây có thể là lần cuối cùng, nàng không thể giả vờ hay sao?”
“Tại sao ta lại phải giả vờ? Chàng nghĩ chúng ta tỏ ra rất bình an là có thể che giấu được quá khứ sao?” Tôn Uyển lạnh lùng nói: “Trong lòng chàng biết rõ Ngu gia của ngày xưa đã biến mất, ta, chàng và nàng ta, trong lòng đều có vết rách, căn bản là không thể quay lại được nữa. Chàng muốn vui vẻ hòa thuận ngoài mặt, hay là kéo mọi người cùng diễn kịch, làm bộ hồ đồ? Đây là chàng đang tự lừa chính bản thân chàng mà thôi!”
“Nàng, nàng —— khụ khụ khụ…” Một hơi thở nghẹn nơi cổ họng, Ngu Nhạc Cảnh ho khan dữ dội.
Tôn Uyển lập tức vỗ vỗ lưng Ngu Nhạc Cảnh theo bản năng nhưng lại bị một tay ông gạt ra.
Ngu Nhạc Cảnh ổn định hô hấp, ông vịn bàn, khom lưng, run rẩy thở ra một hơi.
“Thôi được… thôi được.”
Ông vịn đồ đạc trong phòng, từng bước lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Tôn Uyển chăm chăm nhìn bóng lưng của Ngu Nhạc Cảnh đang khuất dần, nam nhân đó thoáng như đã già đi rất nhiều. Đến khi bóng dáng ông hoàn toàn biến mất, Tôn Uyển mới yếu ớt ngồi xuống, lồng ngực phập phồng, nước mắt tuôn rơi.
Ngu Nhạc Cảnh cường thế cả đời, đây là lần đầu tiên bà chiến thắng ông, nhưng Tôn Uyển không cảm nhận được một chút vui mừng nào, ngực bà đau như bị ai đó bóp chặt.
Bà ngơ ngác ngồi cạnh bàn, không lâu sau Tôn lão gia vội bước vào.
“Sao Ngu Nhạc Cảnh lại đi rồi? Muội, có phải muội lại chọc giận hắn không?”
Tôn Uyển cúi đầu, mím môi, nhẹ giọng nói: “Ngu Sở Sở phải đi rồi, Ngu Nhạc Cảnh bảo ta phải tỏ ra thân thiết với nàng ta như người một nhà.”
“Vậy thì sao muội không làm theo lời hắn đi?” Tôn lão gia cau mày nói: “Chỉ có mấy ngày này thôi, muội nhường nàng ta chút có sao đâu?”
Tay lão phu nhân bỗng nắm chặt lấy thành bàn, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“... Từ ngày ta gả qua đó, huynh và cha nương đều bắt ta nhường nhịn nàng ta.” Tôn Uyển hạ giọng, run run nói: “Sau này nàng ta hủy hoại cuộc đời ta, huynh biết rõ mấy năm nay ta sống khổ cực thế nào, nhưng đến ngày hôm nay, huynh vẫn muốn ta phải nhường nhịn. Dựa vào đâu chứ?”
“Bởi vì muội chính là đại phu nhân Ngu gia, đó chính là mệnh của muội!” Tôn lão gia cau mày nói: “Tôn gia vẫn còn muốn hợp tác với Ngu gia, tốt nhất là muội đừng có vô cớ sinh sự, sáng mai về mau đi!”
“Sao huynh lại có thể đối xử với ta như vậy?” Tôn Uyển không dám tin, rung giọng nói: “Ngu Nhạc Cảnh đối xử tốt với muội muội hắn như thế, huynh không thể tốt với ta thêm chút nữa sao? Huynh xem huynh đi, huynh bây giờ có bộ dạng của người là ca ca không?”
“Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ta với muội đã phân gia bao lâu rồi?” Tôn lão gia chỉnh lại áo ngoài, gằn giọng: “Ngày mai đi ngay đi!”
Nhìn bóng dáng huynh trưởng xoay người bỏ đi không chút do dự, rốt cuộc Tôn Uyển cũng mất hết sức lực, ngả người ra ghế, đôi tay già nua bất lực che mặt.
Trong bóng tối, bà như trở lại buổi sáng hơn ba mươi năm trước đó, bà còn trẻ trung đứng sau lưng người Ngu gia, lòng đầy vui sướng chăm chú nhìn công công [*] răn dạy Ngu Sở Sở vì bà.
[*] Công công: cha chồng
Nhìn Ngu Sở Sở được cưng chiều đến cao cao tại thượng phải thảm hại rời đi, khiến trong lòng bà dấy lên cảm giác vui vẻ vì trả được thù, cũng khiến bà không nói một lời, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên nhìn.
Bây giờ bà cũng rơi vào tình cảnh tương tự, Tôn Uyển mới chợt nhận ra năm đó bà cười cợt bộ dạng thảm hại không chịu nổi của Ngu Sở Sở, mấy năm nay cuối cùng quả báo cũng đã rơi trên đầu mình.
Cho đến hôm nay, không người nào chiến thắng, vậy thì lòng tự tôn mà bà liều chết níu kéo, cái khẩu khí không bỏ xuống được kia còn ý nghĩa gì nữa sao?
Bên ngoài cổng lớn Tôn gia, Ngu Thượng Phàm dựa vào xe ngựa hít thở không khí, đại môn cót két mở ra, Tôn Uyển chậm rãi đi ra ngoài.
“Nương.” Ngu Thượng Phàm vội nhảy xuống xe ngựa: “Đây là...”
Tay Tôn Uyển run rẩy vịn xe ngựa, khẽ nói: “Về nhà.”