Ngày hôm sau, Lý Thanh Thành dậy rất sớm, trời còn chưa sáng mà cậu ấy đã đút hai tay vào ống tay áo đứng ngoài cửa viện chờ rồi.
Một lúc sau, đúng như dự liệu, Lục Ngôn Khanh là người ra khỏi cửa sớm nhất.
“Thanh Thành, đệ ở chỗ nào làm gì?” Lục Ngôn Khanh vừa ra khỏi cửa đã thấy Lý Thanh Thành đứng bên tường viện.
Lý Thanh Thành vốn đang đứng hà hơi, vừa nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đi ra thì cậu ấy nở nụ cười vội vàng đi tới.
“Chuyện đó, chuyện đó, Đại sư huynh… Đệ thật sự không đúng, đệ đang suy nghĩ nên nói xin lỗi như thế nào.” Lý Thanh Thành gãi đầu một cái, “Hôm qua đệ là trễ nải thời gian huynh và sư tôn trò chuyện chính sự, xin lỗi huynh nhé.”
Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Lý Thanh Thành, cậu vươn tay vỗ vỗ bờ vai của sư đệ.
“Chúng ta đều là huynh đệ đồng môn, không cần phải khách khí như vậy.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đệ nên học tập Thẩm Hoài An nhiều một chút, đệ nhìn xem đệ ấy bình thường đáng ghét thế nào mà có bao giờ nói xin lỗi với huynh đâu.”
Lý Thanh Thành cười hì hì, “Vâng.”
“Còn cái vụ chơi bài đó, nếu đệ rảnh rỗi thì chơi với sư tôn nhiều một chút. Huynh thật sự không thể hiểu được mấy trò chơi đó.” Lục Ngôn Khanh ôn hòa nói.
Lý Thanh Thành ngẩn người, rồi lại gật đầu một cái.
“Đúng rồi, hôm nay đệ với Thẩm Hoài An đi thành Vân một chuyến mua vài thứ đi.” Lục Ngôn Khanh nói, “Chúng ta và bách tính thành Vân có quan hệ khá tốt, đệ vào Tinh Thần Cung rồi, cũng nên làm quen với các ông chủ quán và tiểu nhị một chút.”
“Tuân Lệnh!” Lý Thanh Thành ôm quyền, “Đệ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của sư huynh!”
Buổi chiều, tranh thủ lúc thời tiết tốt, Lý Thanh Thành đang đứng chờ Thẩm Hoài An trên con đường chính của đỉnh ngọn núi chính, thì nhìn thấy Cốc Thu Vũ mặc xiêm y màu hồng ở bên cạnh Thẩm Hoài An cũng đi theo bọn họ.
“Ơ, tiểu sư tỷ cũng cùng đi à.” Lý Thanh Thành cười nói.
Mặc dù Cốc Thu Vũ là đồ đệ nhập môn thứ ba, nhưng Tiêu Dực và Lý Thanh Thành gia nhập sau đó đều lớn tuổi hơn nàng.
Tiêu Dực hơn Cốc Thu Vũ sáu tuổi, Lý Thanh Thành lớn hơn nàng hai tuổi.
Hai người này, Tiêu Dực dứt khoát coi Cốc Thu Vũ là sư muội, Lý Thanh Thành lại hoàn toàn ngược lại, gọi nàng là sư tỷ, nhưng khi nghe tên gia hỏa này gọi cái gì mà “tiểu sư tỷ”, nghe cứ có cảm giác vừa lưu manh lại vừa có chút trêu chọc.
“Đệ có thể đừng gọi ta như vậy không hả?” Cốc Thu Vũ bất mãn nói.
“Được, vậy gọi là đại sư tỷ nhé.” Lý Thanh Thành không chỉ nói mà còn tiến lại gần cười cười, “Sư tỷ, Cốc sư tỷ, Tiểu Cốc sư tỷ —— Tỷ thích cách gọi thế nào?”
“A a a phiền chết đi được!” Cốc Thu Vũ che lỗ tai lại, nàng đẩy Lý Thanh Thành một cái rồi chạy đi.
Cốc Thu Vũ hiện giờ cũng sắp mười bảy tuổi, nhưng hành động vẫn như một nữ hài tử, không có sự trầm ổn như nữ tử trưởng thành. Nàng như vậy cũng là do cách người trong Tinh Thần Cung nuôi lớn, sư phụ và các sư huynh cũng đều đối xử với nàng rất tốt, mới luôn giữ được tính tình thiếu nữ của nàng.
Ba người lên đường đi tới thành Vân, bọn họ rất nhanh đã tách nhau ra.
Cốc Thu Vũ đi xem đồ trang sức và vải vóc, Thẩm Hoài An thì theo chân Lý Thanh Thành, để cho cậu ấy chào hỏi với mọi người một chút.
“Đây không phải là đại sư sao? Đại sư, ngày hôm đó ngài bị đánh, sau đó lại biến mất mấy tháng liền, chúng ta còn tưởng ngài chết rồi cơ!” Có người nhận ra Lý Thanh Thành.
“Cái gì mà đại sư hay không đại sư chứ, mọi người hiểu lầm rồi.” Lý Thanh Thành đắc ý nói, “Ta đã là đồ đệ mới của Tinh Thần Cung, mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn nhé.”
Có người vẫn không tin, nhưng khi vừa nhìn thấy Thẩm Hoài An đi theo bên cạnh Lý Thanh Thành đứng cách đó mấy thước thì lập tức hiểu ra đây là sự thật.
Mặc dù Thẩm Hoài An nhìn bên ngoài có vẻ lạnh lùng ít nói, rất dọa người. Nhưng rất nhiều chưởng quầy ở thành Vân đều đã nhìn cậu từ một cậu bé hoạt bát khỏe mạnh lớn lên trở thành một người nam tử cao lớn như vậy. Cho nên bọn họ không hề sợ cậu một chút nào, mà còn kéo cậu lại nói chuyện nhà.
Thành Vân mặc dù không sầm uất như các tòa thành lớn khác, nhưng lại chiếm diện tích rất rộng, nếu như đi bộ từ đầu đường đến cuối đường của một con phố chính cũng phải mất kha khá thời gian.
Hai người đi tới gần một quán trà, Thẩm Hoài An nói, “Đệ ở đây chờ huynh, huynh đi xem Cốc Thu Vũ rồi trở lại tìm đệ, đừng có đi lung tung đấy.”
“Không thành vấn đề, sư huynh.”
Cuối cùng thì lần này Thẩm Hoài An cũng cảm nhận được cảm giác năm đó của Lục Ngôn Khanh mỗi khi dẫn cậu và Cốc Thu Vũ ra ngoài.
Dẫn theo hai người, người nào cũng không thể yên tâm cho được.
Thẩm Hoài An đi tới bên cạnh cửa hàng phấn son, đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang đứng trong tiệm.
Cốc Thu Vũ đang đứng trong tiệm chọn đồ, bây giờ nàng cũng đã lớn rồi, không còn giống như hồi còn là nữ hài tử nữa, nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ. Hiện giờ cái gì cũng chỉ nhìn một chút, luôn cảm giác phấn này có vẻ hơi kém, mùi hương không thơm, khi sờ vào xúc cảm cũng không quá tốt, không có cái nào khiến nàng hài lòng.
Lúc này bên cạnh nàng có một cô nương nói với giọng hâm mộ, “Ai ôi, Tiểu Cốc, vị sư huynh kia của muội lại đến chờ muội kìa, tốt thật đấy.”
“Đúng vậy, tốt ghê.” Những thiếu phụ khác cũng nói, “Lang quân của tỷ á, ngay cả đi cùng thôi cũng lười, chứ đường nói là chờ.”
Hằng năm Cốc Thu Vũ đều mua đồ ở chỗ này, nàng và những thiếu nữ ở thành Vân này đã quen thuộc với nhau theo thời gian.
“Chỉ cần mỗi khi chúng ta ra ngoài.” Cốc Thu Vũ cầm phấn lên, nàng hờ hững nói, “Huynh ấy không chờ muội thì sư tôn sẽ mắng huynh ấy.”
“Thôi đi, mấy năm nay á, sao mỗi lần tỷ đều thấy hai người đi với nhau vậy, tỷ thấy ngay cả những lúc có Lục tiên trưởng và Tiêu tiên trưởng cùng đi thì vẫn chỉ có Thẩm sư huynh của muội là chờ muội thôi đó nha.” Nữ tử kia cười nói.
Những cô nương khác ở trong tiệm cũng đều bật cười.
Cốc Thu Vũ muốn nói lại thôi, lỗ tai cũng đỏ lên.
“Các tỷ đừng nói lung tung, lỗ tai các huynh ấy thính lắm, một lát nếu như bị nghe thấy, muội trở về làm sao gặp người khác được nữa đây?” Cốc Thu Vũ cuống cuồng nhỏ giọng nói, “Muội không mua nữa, muội đi đây.”
Nàng vội vàng rời đi, tiếng cười của những nữ tử trong tiệm sau lưng càng lớn hơn.
Thẩm Hoài An ban đầu cũng không chú ý, những lúc này tiếng cười ồn ào từ cửa hàng son phấn của con phố đối diện quá khiến người khác chú ý, cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc Cốc Thu Vũ hớt hải chạy đến.
“Muội sao thế, bị chó đuổi à?” Thẩm Hoài An thấy làm lạ bèn hỏi.
Cốc Thu Vũ đưa tay đánh lên cánh tay cậu một cái, nàng nhỏ giọng nói, “Đừng nói chuyện, nhanh đi thôi!”
Tiểu Cốc không dùng bao nhiêu lực hết, ngược lại là là mang nhiều ý thúc giục hơn.
Thẩm Hoài An không đau chút nào, nhưng khi ống tay áo Cốc Thu Vũ vung lên, phảng phất có hương thơm thoang thoảng. Cậu nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của nàng chớp chớp sau hàng mi mắt, hai má hơi ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức bỗng chốc làm cậu nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Cốc Thu Vũ cái gì cũng không để ý nữa, nàng đẩy đẩy tay Thẩm Hoài An ý bảo cậu đi mau. Lúc này Thẩm Hoài An mới phục hồi tinh thần, theo nàng rời đi.
Hai người trở lại quán trà thì thấy Lý Thanh Thành ngoan ngoãn ngồi bên trong uống trà đợi bọn họ. Lý Thanh Thành nhìn thấy bọn họ đến, cậu ấy nhiệt tình vẫy vẫy tay.
“Sao tiểu sư tỷ không mua gì hết thế?” Lý Thanh Thành hỏi.
“Đệ lại cố ý gọi ta như vậy!” Cốc Thu Vũ khịt mũi một tiếng, “Ta cảm thấy những hộp phấn trong cửa hàng đó không vừa ý lắm, trở về ta sẽ tự làm.”
Nàng nghĩ, nàng biết điều chế độc, tự làm cho mình một hộp phấn chắc cũng không khó đâu nhỉ?
Mua sắm đồ dùng cần thiết xong rồi ba người mới chậm rãi trở về.
Thành Vân có ba cổng, một cổng chính ở bên phía thành trì, đối diện là tuyến đường chính của triều đình. Hai cái còn lại là ở phía sau cùng bên kia và bên hông thành Vân, cho dù có mở cửa thì phía sau cũng chỉ là núi, về cơ bản chỉ có người dân địa phương ở thành Vân đi cổng đó.
Đoàn người Tinh Thần Cung đi vào bằng cổng sau cũng trở về bằng cổng đó.
Trên đường trở về, bọn họ có đi ngang qua cửa hàng vải, Cốc Thu Vũ bảo hai người chờ một chút để nàng vào xem có vải vóc gì mới hay không.
Hai thanh niên đứng ở ven đường, cảm thấy trên đường này đều là các cặp đôi tình lữ.
“Nhìn những cặp đôi này mà xem.” Lý Thanh Thành chậc chậc mấy tiếng, nói, “Tiểu sinh đệ đây tu tiên chắc là vô duyên với hồng nhan rồi.”
Trong Tinh Thần Cung, cậu ấy là nam đồ đệ nhỏ tuổi nhất, cũng không hiểu sao cậu ấy lại có hứng thú với hồng nhan như vậy.
Thẩm Hoài An ngược lại thì không có phản ứng gì, hai tay cậu khoanh trước ngực, lạnh lùng nói, “Có một người vẫn luôn đi theo chúng ta.”
“Hả?” Lý Thanh Thành ngẩng đầu lên.
“Không cần phải căng thẳng, những năm này chúng ta để đã thành thói quen rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Có lẽ vì đệ mới xuất hiện nên khiến những môn phái khác tò mò.”
Hiện giờ gần như toàn bộ người trong giới tu tiên đều biết đến Tinh Thần Cung.
Trong mấy năm nay, đầu tiên là Tinh Thần Cung giành được vị trí đứng nhất trong thử luyện bí cảnh, rồi sau đó lại tham gia thi đấu giữa các môn phái, biểu hiện ưu tú khiến người người thán phục.
Nhất là Lục Ngôn Khanh trẻ tuổi đã có thể đánh bại đệ tử kỳ Kim Đan của môn phái lớn khác, quán quân lần đó trao cho cậu, tất cả các môn phái và thế lực khác đều công nhận, dù là trong số bọn họ cũng có người không thích Tinh Thần Cung nhưng không thể nói gì được.
Rồi sau đó nữa, Ngu Sở, chưởng môn của Tinh Thần Cung và Vũ Hoằng Vĩ, chưởng môn của Phái Tu Thiên cùng nhau đuổi bắt ma tu, lại là một chuyện nổi bật khác nữa.
Cho nên, mặc dù Tinh Thần Cung trước mắt vẫn chưa thể xếp thứ hạng giữa các môn phái, nhưng người người đều biết đến cái tên này.
Từ khi cuộc thi đấu giữa các môn phái kết thúc đến nay cũng đã gần nửa năm, nhìn qua có vẻ gió êm sóng lặng nhưng trên thực tế thì Tinh Thần Cung vẫn bị người ta chú ý.
Chân trước đám người Lục Ngôn Khanh ở thành Vân mang Lý Thanh Thành đi, chân sau những môn phái khác đã biết được.
Những người đang theo dõi bọn họ lúc này có thể đã ở thành Vân được hơn một tháng rồi, có vẻ là muốn xác nhận xem Lý Thanh Thành có phải đã gia nhập Tinh Thần Cung hay không.
Nếu như những môn phái khác thu nhận đệ tử chắc chắn sẽ không gây chú ý như vậy, nhưng ai bảo Tinh Thần Cung nghịch thiên quá mức như vậy, mỗi một đồ đệ của Ngu Sở chưởng môn đều là thiên tài. Vậy nên, có rất nhiều người chú ý đến động tĩnh thu nhận đệ tử của Tinh Thần Cung.
Sau khi ba người rời đi, lúc này lại không có ai theo dõi nữa.
Những đệ tử đi theo dõi này cũng tự biết sức lực của mình đến đâu, nếu có thể dễ dàng theo dõi như vậy thì sẽ không đến nỗi vị trí của Tinh Thần Cung đến giờ vẫn chưa có ai điều tra ra được.
Tin tức này truyền đến tai các môn phái lớn.
“Cái gì? Ngu Sở nhận một tên coi bói làm đồ đệ?” Trong Lôi Đình Môn, Đoạn Hồng Cầm giễu cợt nói, “Xem ra nàng ta không còn người nào để thu nhận rồi, loại đồ đệ ở ven đường có thể gặp được mà nàng ta cũng không ngại.”
“Sư phụ nói đúng.” Đệ tử của bà ta nói, “Mấy năm nay Ngu Sở đứng đầu ngọn gió thế là đủ rồi, để xem cuộc so tài môn phái mấy năm sau nàng ta còn dám để cho đồ đệ mới tham dự hay không!”
Tông môn đại bỉ tiếp theo còn phải mười hai năm nữa mới diễn ra, nhưng cuộc so tài giữa các môn phái tu tiên chỉ trong nháy mắt mấy năm nữa là sẽ nổ ra.
Mở trận quá chấn động có khi lại thành không tốt, các môn phái đều là từ hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn người mới lựa chọn được năm đệ tử giỏi nhất trong môn phái để tham gia, Tinh Thần Cung vô hình trung đã bị sự mong đợi của mọi người làm cho độ khó nâng cao. Những người khác đều hy vọng nhìn thấy được mỗi một người trong Tinh Thần Cung thể hiện tài năng.
Trong Phái Tu Thiên, các trưởng lão nói chuyện trên trời dưới đất cũng nói đến chuyện Tinh Thần Cung nhận đệ tử mới.
“Đồ đệ xem bói nhìn quẻ?” Vũ Hoằng Vĩ bật cười, “Thú vị.”
Trên Huyền Sơn Cổ Mạch, các đồ đệ mua đồ trở về xong thì bắt đầu luyện tập vào chạng vạng tối.
Ngu Sở ở bên cạnh quan sát, nàng thấy Lý Thanh Thành vụng về cầm kiếm, chưa cần nói đến Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh, cậu ấy còn không thể đỡ được một chiêu của Cốc Thu Vũ, nhìn một cái là biết được cậu ấy không có căn cơ.
“Lý Thanh Thanh, đệ cũng mười tám tuổi rồi, cứ như vậy sao được?” Thẩm Hoài An cũng đứng ở bên cạnh quan sát, cậu nhíu mày nói, “Căn cơ của đệ quá kém, nâng kiếm lên chém xuống cũng tốn nhiều sức hơn.”
“Đệ chỉ, chỉ là không giỏi dùng kiếm, thương, côn bổng thôi.” Lý Thanh Thành thở hổn hển nói.
“Vậy đệ có vũ khí nào là sở trường không?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
Lý Thanh Thành buông kiếm ra rồi nói, “Thật ra thì Lý gia chúng ta ngoại trừ thuật coi quẻ thì còn có lưu truyền một bộ quyền pháp, là Lý gia quyền. Bộ quyền này từ nhỏ đệ đã bị cha đệ ép luyện, nhưng các huynh đều dùng pháp bảo với pháp thuật, quyền của đệ cũng không thể lại gần người khác được.”
“Cũng chưa chắc.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đệ có thể giống như Tiêu Dực tu luyện thể tu, thiên về tốc độ tấn công và cận chiến. Hoặc có thể chờ đến khi quyền pháp của đệ tinh thông rồi, tu vi cao hơn, chưởng gió của đệ không chừng cũng có thể đánh chết người.”
“Nhưng mà…” Lý Thanh Thành do dự, “Chúng ta là môn phái tu tiên, ai có thể dạy đệ quyền pháp đây?”
Bỗng chốc, tất cả đồ đệ đều nhìn về phía Ngu Sở.
Ngu Sở vốn không hề lên tiếng bỗng bị mọi người nhìn chằm chằm, nàng hắng giọng một cái, nở nụ cười.
“Ta đúng là có biết sơ về quyền pháp.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Đám nhóc đồ đệ: Sư tôn, người vĩnh viễn đỉnh nhất!