Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vườn rau trước mặt giống như bị chó tàn phá, có thể thấy rõ ràng những vết tích sửa sang khắp nơi.

Những loại rau này mùa nào thức ấy nên sắp tới có thể thu hoạch được, vậy mà nhìn một vòng chúng đều đã được trồng lại, những cây rau xum xuê mơn mởn, bây giờ chỉ còn lại rời rạc một, hai cây.

Ngu Sở biết nhất định bọn nhóc này lại làm ra chuyện gì ngu ngốc rồi.

Nhất là Thẩm Hoài An, nàng mới chỉ gọi tên cậu nhóc một tiếng mà mông thằng bé đã đặt trên đất thế kia, trông rất đáng ngờ.

Ngu Sở nhướng mày nói, “Thẩm Hoài An, con lại làm cái gì rồi?”

Thẩm Hoài An toát ra mồ hôi lạnh, nhưng lúc này vẫn bắt sai trọng điểm, tủi thân mếu máo hỏi, “Sư tôn, tại sao người lại chỉ chất vấn một mình con?”

Lục Ngôn Khanh bất lực vươn tay kéo Thẩm Hoài An đứng dậy.

“Ồ?” Ngu Sở cười nhạt nói, “Chẳng lẽ ta hiểu lầm con rồi, thật ra con không hề làm gì hết?”

Thẩm Hoài An hoàn toàn xìu xuống.

Lục Ngôn Khanh vừa nhấc cổ áo kéo Thẩm Hoài An đứng dậy, cậu nhóc còn chưa đứng thẳng được bao lâu đã quỳ xuống lại.

“Là con sai, con không trông thỏ cẩn thận để bọn nó chạy ra ngoài gặm rau.” Thẩm Hoài An quỳ trên mặt đất ủ rũ nói, “Là con giở trò đùa dai không biết chừng mực. Con sai rồi, sư tôn, người phạt con đi.”

Ngu Sở ngồi xổm xuống, nàng chống cằm nhìn Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An giống như chú chó nhỏ biết mình làm sai, Ngu Sở càng nhìn cậu như vậy, cậu càng nghiêng đầu không dám đối diện với nàng, vội vàng né tránh ánh mắt của Ngu Sở,

“Phạt như thế nào cũng được?” Ngu Sở hỏi.

Lúc này Thẩm Hoài An mới nhìn về phía Ngu Sở, cậu nghiêm túc gật đầu.

“Người phạt con thế nào cũng được! Đánh con mắng con, con đều có thể chịu được.”

Trước đây Thẩm Hoài An phá phách, cha cậu Thẩm Hồng cũng từng đánh cậu.

Những đứa trẻ từ nhỏ đã luyện võ đứa nào đứa nấy rắn chắc da dày, chứ đừng nói đến Thẩm Hoài An, đau thì có đau nhưng cậu có thể chịu được hết.

Thẩm Hoài An nghĩ, cùng lắm thì bị đánh một trận thật đau, cho dù bị đau cả nửa tháng thì cậu vẫn có thể chịu được, nghĩ vậy trong lòng cậu thấy thoải mái hơn chút.

Nhưng Ngu Sở chỉ cười híp mắt nhìn Thẩm Hoài An, cậu thấy vậy thì sau lưng nổi cả một lớp da gà.

“Con yên tâm, chắc chắn ta sẽ không đánh con hay mắng con đâu.” Ngu Sở nói, “Nên phạt con thế nào, ta còn phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”

Thẩm Hoài An ôm tâm tình thấp thỏm bị Ngu Sở đuổi đi.

Cậu cảm thấy thà rằng bị đánh một trận tại chỗ còn hơn, đánh xong cậu cũng có thể yên tâm. Bây giờ trong lòng cứ thấp thỏm không thôi khiến cho chất lượng giấc ngủ của cậu bị giảm sút rất nhiều.

Vốn dĩ mỗi ngày đều chỉ có một mình Lục Ngôn Khanh ngồi xổm bên vườn rau, bây giờ đã có thêm một cái đuôi.

Ngu Sở vừa đẩy cửa ra đã thấy hai bóng dáng nhỏ trải dài trải trên vườn rau, biểu tình hai đứa nghiêm túc như đang bàn luận chuyện lớn gì đó.

Thẩm Hoài An vừa nhìn thấy Ngu Sở lập tức mắt sáng rực.

“Sư tôn, người nghĩ xong sẽ phạt con thế nào chưa?”

Ngu Sở lắc đầu.

“Ta còn phải suy nghĩ thêm một chút.” Nàng khẽ cười nói.

Ngu Sở đây là cố ý. Thẩm Hoài An đúng là một thiên tài nhưng tính nết nông nổi này của cậu cần phải được mài giũa lại.

Cậu nhóc này muốn bị đánh một trận cho xong, Ngu Sở lại hết lần này đến lần khác không chịu đánh cậu.

Cứ để Thẩm Hoài An trải qua ba ngày như vậy, Ngu Sở thấy cậu nhóc cũng đã ủ rũ lắm rồi, lúc này nàng mới quyết định kết thúc lần trừng phạt không tiếng động này.

“Như vậy đi, ta thấy quyển sách này khá hay, con giúp ta chép lại một lần.” Ngu Sở lấy một quyển sách không dày cũng không mỏng từ trong Tàng Thư Các ra đưa cho Thẩm Hoài An, “Nhớ phải đảm bảo chữ viết ngay ngắn, thẳng hàng, nếu như con viết qua loa lấy lệ thì hình phạt sẽ nặng hơn.”

Thấm Hoài An lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Trên cuộc đời này chuyện cậu không thích nhất, một là ngồi thiền, hai là đi học, ba là chép sách.

Vậy mà sau khi bái Ngu Sở làm sư, cậu vẫn không tránh được.

Quan trọng là khi ở nhà, lúc cậu không muốn đi học, viết chữ có thể tức giận chơi xấu, chọc tiên sinh và cha tức đến điên đầu cũng không có cách nào ép cậu học —— cùng lắm là bị đánh một trận. Nhưng Thẩm Hoài An đây là người không sợ bị đánh, ba ngày sau cậu lại là một trang hảo hán.

Bây giờ người dạy cậu đã biến thành Ngu Sở, lần này cậu thật sự thảm rồi.

Thẩm Hoài An không dám tức giận, là cậu có lỗi trước, không thể làm gì khác hơn là đau khổ nhận lấy sách.

Ngu Sở khẽ cười, “Con cố gắng viết nhé, ta biết bút tích tốt nhất của con ra sao đấy.”

Thẩm Hoài An càng tuyệt vọng.

Thiếu gia tiểu thư có gia cảnh tốt tất nhiên sẽ luyện được nét chữ đẹp, nhưng khác nhau ở chỗ người thích viết chữ sẽ thường xuyên viết, luyện lâu ngày thì dù có tùy tiện viết, bút tích cũng sẽ đẹp.

Mà Thẩm Hoài An sinh ra trong gia đình võ lâm, học chữ là cả một quá trình dài, mặc dù gia đình cũng bắt cậu đi học, nhưng vẫn lấy võ làm trọng. Cậu bình thường không hay luyện chữ, bây giờ muốn viết đẹp phải tốn rất nhiều công sức mới viết ra được.

Thẩm Hoài An nhìn quyển sách trong tay, cách chết như thế nào cậu cũng đã nghĩ xong xuôi rồi.

Đúng là cậu làm sai, Ngu Sở phạt thế nào cậu cũng phải chịu. Thẩm Hoài An không còn cách nào khác đành cầm quyển sách trở về căn phòng phía Đông của mình, trên bàn của cậu cuối cùng cũng xuất hiện giấy và bút.

Như vậy cũng tốt, một ngày của Thẩm Hoài An đã được lên lịch trình rõ ràng.

Sáng sớm cậu phải đi qua vườn chăm sóc rau, ban ngày ngồi thiền tu luyện, buổi tối còn phải viết chữ. Đã thế viết chữ còn phải viết đẹp, buổi trưa mỗi ngày cậu đều phải trình lên cho Ngu Sở thư pháp cậu chép ngày hôm qua, ngày nào Ngu Sở cũng kiểm tra.

Cứng rắn ép một cậu nhóc không chịu ngồi yên ngồi xuống bàn, dường như cả ngày làm chuyện gì cũng đều rất tốn sức.

Vào buổi tối hôm sau, Lục Ngôn Khanh xách giỏ trái cây đến xem Thẩm Hoài An thì nhìn thấy thiếu niên đang căng mí mắt nỗ lực vực dậy tinh thần nắn nót viết chữ với vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc nữa.

Thoạt nhìn Thẩm Hoài An có hơi chật vật, trên ngón cái và ngón trỏ và cả trên bàn tay dính đầy mực, trên mặt cũng dính vài đốm mực nhỏ, từ cảnh tượng này Lục Ngôn Khanh có thể tượng tượng ra hình ảnh Thẩm Hoài An trong lúc ngẩn người vô tình quết mực lên mặt mình thế nào.

Lục Ngôn Khanh nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh vừa buồn cười nhưng cũng thấy đau lòng.

“Ăn chút trái cây đi.”

Thẩm Hoài An lắc đầu một cách cứng đờ.

“Đệ muốn nhanh chóng viết xong rồi đi ngủ sớm một chút.” Cậu nói một cách khô khốc, nghe thế nào cũng thấy đáng thương, “Đệ sợ ăn trái cây xong lại ngẩn người mất một lúc.”

Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở cố tình mài giũa lại tính tình của Thẩm Hoài An, nhưng Lục Ngôn Khanh vẫn có chút không đành lòng.

Ngày hôm sau, Lục Ngôn Khanh đi tìm Ngu Sở.

“Sư tôn, xế chiều cho Thẩm Hoài An cùng con xuống núi đi dạo một lúc nhé.” Lục Ngôn Khanh lo lắng nói, “Con thấy đệ ấy sắp viết đến ngốc luôn rồi.”

Ngu Sở vốn cũng đang chờ Lục Ngôn Khanh đến tìm mình.

Thẩm Hoài An căng thẳng như vậy đã năm, sáu ngày rồi vốn cũng nên đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Nhưng nàng là sư phụ, đã nói trừng phạt thì không thể dễ dàng rút lại được, nhất là đứa trẻ thông minh đầu óc linh hoạt như Thẩm Hoài An, nàng mà đau lòng thu hồi lại hình phạt một lần, sau này lời nàng nói ra sẽ không có lực uy hiếp với thằng bé nữa.

Lục Ngôn Khanh đến cầu tình cho Thẩm Hoài An là phương thức dừng hình phạt tốt nhất.

Ngu Sở đã sớm chờ Lục Ngôn Khanh đến cầu xin nàng, nàng đặt sách xuống, nhìn Lục Ngôn Khanh.

“Được rồi.” Nàng nói, “Vậy thì đi sớm về sớm.”

Lục Ngôn Khanh vui mừng quá đỗi, lập tức đi tìm Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An sắp lú đến nơi rồi, cậu nghe Lục Ngôn Khanh nói thì đờ người mất mấy giây mới phản ứng lại, đi theo Lục Ngôn Khanh xuống núi.

Đến khi Lục Ngôn Khanh đưa cậu đến quán rượu, gọi vài món ăn, thậm chí còn phá lệ gọi thêm rượu, Thẩm Hoài An mới lấy lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ bình thường.

“Đáng sợ quá.” Thẩm Hoài An uống mấy hớp rượu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu nói, “Chép sách còn đáng sợ hơn bị đánh nhiều, lần sau đệ sẽ không dám làm như vậy nữa đâu.”

Mặc dù Thẩm Hoài An còn chưa đến mười lăm tuổi, nhưng những đứa trẻ xuất thân từ gia đình trong võ lâm đều biết uống rượu. Lục Ngôn Khanh nhìn cậu cực khổ nên cũng để cậu uống thêm mấy hớp nữa, Thẩm Hoài An giống như chim sợ cành cong, uống mấy hớp rồi không dám uống nữa.

“Nhắc mới nhớ, tại sao đệ lại để thỏ chạy?” Hai người yên lặng ăn đồ ăn, Lục Ngôn Khanh chợt nhớ đến ngọn nguồn của rắc rối này.

Chuyện này náo loạn đến tận bây giờ, mới đầu Thẩm Hoài An chỉ chơi khăm đùa dai một chút, thậm chí cũng cảm thấy việc mình làm rất ngây thơ.

Thẩm Hoài An nghe thấy Lục Ngôn Khanh hỏi, cậu nghiêng đầu qua có chút không tự nhiên gãi gãi đầu mũi.

“Là… Là vì muốn chọc huynh tức giận một chút chứ sao.”

“Đệ cảm thấy huynh sẽ tức giận vì đệ thả thỏ của huynh chạy à?” Lục Ngôn Khanh không biết phải làm sao với cậu.

Thẩm Hoài An suy nghĩ một lúc, hình như Lục Ngôn Khanh đúng là người sẽ không tức giận vì thỏ chạy mất.

Lại nghĩ đến chuyện mình làm, dường như có chút buồn cười lại mất mặt.

“Huynh thì không ngại, nhưng lần sau tốt nhất đệ nên thu dọn đồ của sư tôn trước.” Lục Ngôn Khanh cười như có như không nói.

Thẩm Hoài An da mặt mỏng, khi cậu ngượng ngùng hai gò má lập tức ửng đỏ.

“Lục Ngôn Khanh, huynh đừng trêu ghẹo đệ!”

Hai người đang trêu chọc nhau thì có mấy đệ tử của môn phái tu tiên tới ngồi xuống bàn bên cạnh, bọn họ cũng bắt đầu trò chuyện.

Mới đầu Thẩm Hoài An không để ý mấy, đến khi tai cậu nghe thấy ba chữ “Bạch Vũ Lâu” thì mới bắt đầu chú ý đến bọn họ.

“Nữ tu đó ra tay nhanh gọn gàng thật đấy, một kiếm đâm đúng chỗ trí mạng, hoàn toàn không cho chưởng môn Bạch Vũ Lâu đường sống.”

“Haiz, bà ta cũng đáng đời. Mấy đệ tử của Vân Yên Môn thật sự đào lên được hài cốt ở phía sau Bạch Vũ Lâu, còn cứu được hơn mười mấy đứa bé đó. Ác như vậy có chết cũng không hết tội.”

“Nhưng mà Diêm Ma tiên tử này người cũng như tên, giết một chưởng môn mà dễ như trở bàn tay, sao trước đây lại không hề có chút tiếng tăm nào nhỉ...”

Thẩm Hoài An nghe thấy chưởng môn Bạch Vũ Lâu bị người ta giết, phản ứng đầu tiên ngạc nhiên, ngay sau đó cậu rất nhanh nghĩ đến điều gì đó.

Sao lại trùng hợp như vậy, Ngu Sở một mình rời đi nửa tháng, sau đó chưởng môn Bạch Vũ Lâu bị người ta giết?

Một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu Thẩm Hoài An, cậu không dám tin nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh không lên tiếng gật đầu.

“Trở về rồi nói.” Lục Ngôn Khanh nói.

Hai người gói đồ ăn lại, rời thành Vân đi vào trong núi, Thẩm Hoài An mới lại hỏi Lục Ngôn Khanh.

“Là sư tôn giết chưởng môn của Bạch Vũ Lâu sao?”

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu.

“Đệ đừng để lộ chuyện này ra, cũng đừng nói với Tiểu Cốc.” Lục Ngôn Khanh nói, “Chúng ta có thể nói với muội ấy chưởng môn của Bạch Vũ Lâu chết rồi, nhưng đừng nói là sư phụ giết.”

“Đệ biết rồi.” Thẩm Hoài An nói.

Mặc dù Tiểu Cốc mới mười tuổi, bình thường cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng hai sư huynh sư đệ bọn họ đều biết cô bé này vừa nhạy cảm lại rất thông minh. Ngu Sở và bọn họ đều hy vọng Cốc Thu Vũ có thể buông bỏ bóng ma quá khứ sống một cuộc sống thật vui vẻ, cũng không muốn để cô bé mang áp lực tâm lý biết ơn.

Cô bé cứ thuận theo tự nhiên lớn lên là điều tốt nhất.

Trở lại đỉnh núi chính, Cốc Thu Vũ đang đứng ven đường chơi một mình thấy Thẩm Hoài An xách hộp đồ ăn trở về, cô bé lập tức chạy tới.

“Các huynh mang đồ ăn ngon về ạ?”

Tuổi Cốc Thu Vũ còn nhỏ, trước đó đại hội tiên môn diễn ra, sau đó thành Vân có lẫn lộn người từ khắp nơi đến nên Ngu Sở vẫn luôn không cho cô bé xuống núi. Vì vậy cô bé tràn ngập tò mò với tất cả mọi thứ có liên quan đến thành Vân ở dưới chân núi.

Thẩm Hoài An đưa hộp thức ăn cho cô bé, Tiểu Cốc nhấc hộp gỗ đựng đồ ăn này lên để lên bàn, sau đó bắt đầu mở ra xem bọn họ mang đồ ăn gì về.

“Nói cho muội một tin tốt nè.” Thẩm Hoài An nói.

“Tin tốt gì ạ?” Tiểu Cốc ngẩng đầu lên, tò mò nhìn cậu.

“Chưởng môn của Bạch Vũ Lâu chết rồi, Bạch Vũ Lâu cũng đã giải tán, những sư tỷ trước khi hay bắt nạt muội bị phế linh căn làm người phàm, những đại môn phái đều đóng cửa không nhận họ.”

Thẩm Hoài An thấy Cốc Thu Vũ sửng sốt, cậu nhìn cô bé chăm chú rồi nhẹ giọng nói, “Muội an toàn rồi.”

Tiểu Cốc ngẩn người nhìn Thẩm Hoài An, đại não của cô bé như chậm lại một nhịp mới xử lý xong tin tức Thẩm Hoài An mang đến.

Mấy giây sau, hình ảnh trước mặt cô bé bị nước mắt làm cho nhòe đi.

Tiểu Cốc lùi về sau mấy bước, bỗng nhiên xoay người chạy ra phía sau núi.

Bước chân của cô bé còn nhanh hơn chim chóc, so với gió còn uyển chuyển hơn, giống như vứt tất cả ra sau lưng.

Tiểu Cốc chạy ra sau núi, cô bé thấy Ngu Sở đang ngồi trong đình đọc sách, cô bé chạy một mạch nhào về phía Ngu Sở, ôm lấy nàng. Cánh tay nhỏ nhắn vòng lên cổ Ngu Sở ôm nàng rất chặt, giống như chú chim nhỏ ôm lấy bầu trời.

Ngu Sở một tay cầm sách, một tay đỡ lấy lưng cô bé, nghi ngờ hỏi, “Tiểu Cốc, con sao thế?”

Tiểu Cốc không nói gì, cô bé chỉ tựa trán vào trong ngực Ngu Sở, không tiếng động khóc thút thít.

Một lúc sau cô bé mới thút tha thút thít nói, “Sư tôn, cảm ơn người.”

Ngón tay Ngu Sở vuốt ve mái tóc của cô bé, khẽ cười nói, “Vậy thì ăn nhiều một chút, mau mau khỏe mạnh lớn lên nhé.”

Chóp mũi Tiểu Cốc ửng đỏ, ậm ừ một tiếng.

Buổi tối hai người nằm trên giường, Tiểu Cốc ngoan ngoãn nằm trong chăn, đôi mắt nhìn Ngu Sở không chớp.

“Sao thế?” Ngu Sở cảm nhận được ánh mắt của cô bé.

“Sư tôn, không biết tại sao, hôm nay con rất nhớ nương của con.” Tiểu Cốc nhỏ giọng nói, “Rõ ràng con không nhớ dáng vẻ của bà ấy ra sao, nhưng con vẫn nhớ bà ấy, có phải rất kỳ lạ không?”

Ngu Sở nằm nghiêng người qua, nàng mơn trớn tóc Tiểu Cốc, nhỏ giọng hỏi, “Con nhớ ra cái gì sao?”

Cốc Thu Vũ nhìn về những ngôi sao bên ngoài cửa sổ, cô bé lẩm bẩm nói: “Con vẫn không nhớ được gì, hình như vào ngày hè, nương hát cho con nghe.”

Ngu Sở chỉnh lại gối của Tiểu Cốc, sau đó bất đắc dĩ nói, “Vậy ta hát cho con nghe một bài, sau đó con ngoan ngoãn ngủ, được không nào?”

Tiểu Cốc gật đầu một cái, cô bé nằm nghiêng nhìn Ngu Sở, hàng lông mi dài chớp chớp.

Ngu Sở vươn tay ra che đôi mắt của cô bé để cô bé nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng vỗ về cô bé.

“Ánh trăng sáng, gió lặng yên. Lá cây che lại song cửa sổ.”

“Dế kêu chít chít. Giống như tiếng đàn tranh…”

Trong tiếng hát ru, cô bé dần chìm vào giấc ngủ.

Từ nay về sau, cô bé sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK