Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài thành Đế, năm đồ đệ hội tụ lại một chỗ.

Bên trong thành Đế, Ngu Sở trong trang phục một nữ tử nông thôn đội khăn che đầu, dáng vẻ nhu thuận đi xuyên qua một con hẻm vắng người.

Đến khi một lần nữa đi ra đến đường lớn, cô nương nông thôn kia đã không thấy đâu, thay vào đó là một lão phụ nhân quấn một chiếc khăn che đầu xuất hiện.

Ngu Sở cải trang thành một bà lão chầm chậm đi tới trước cổng Hoàng thành, lập tức có thị vệ đến chặn lại.

“Hoàng thành là nơi trọng điểm, người ngoài không được tùy tiện vào!” Thị vệ lạnh lùng cứng rắn nói: “Lão thái thái, phía trước không phải là nơi bà có thể vào.”

“Ta muốn gặp bệ hạ.” Bà lão chậm rãi nói.

Đám thị vệ nghe thấy lời này thì giễu cợt, “Bà cho rằng loại người nào cũng có tư cách nhìn thấy bệ hạ sao?”

“Bệ hạ muốn có linh đan diệu dược, đúng lúc ta có một lọ đan dược quý hiếm muốn cống hiến cho bệ hạ.“ Ngu Sở cải trang thành bà lão nói, “Ta là truyền nhân của một gia đình chế đan dược ở khu vực phía Tây Nam, ngươi chắc chắn… Bệ hạ sẽ không muốn gặp lão đây chứ?”

Nhạc hoàng đế mê mệt việc chế thuốc trường sinh bất lão, thật ta thì chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì. Trên thực tế, ông ta đã thu thập những người lạ từ khắp trong cả thiên hạ này, hy vọng phát triển một loại thuốc tiên có thể trẻ mãi không già.

Bọn thị vệ trố mắt nhìn nhau, trong chốc lát đều có chút do dự.

“… Vậy trước hết bà chờ một chút, ta phái người đi bẩm báo một tiếng.” Thị vệ nói.

Muốn gặp Hoàng đế, không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.

Thị vệ thông báo thông qua tầng tầng lớp lớp, bởi vì Nhạc hoàng đế coi trọng chuyện này cho nên có một bộ phận chuyên về mảng này đến điều tra tính chân thực của người đến hiến bảo vật.

Không lâu sau đó, một tên thái giám với bước chân vội vàng từ trong bước ra, trong tay bưng một cái khay lót vải nhung, tỏ ý bảo Ngu Sở đặt đan dược lên trên đó.

Ngu Sở lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong ngực áo ra, nàng đổ một viên đan dược ra, đặt đan dược lên mặt vải nhung.

Thái giám hấp tấp chỉ để lại một câu “Chờ chút”, sau đó bưng khay đựng đan dược đi.

Đến khi vào bên trong y sĩ kiểm tra một lượt xác định đan dược không có độc, rồi lại chia viên thuốc làm hai, một nửa không động đến, một nửa còn lại đưa cho thái giám uống.

Thái giám uống nửa viên đan dược đó xong, bỗng chốc hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng cả bảy đường dây thần kinh tám mạch của mình đều được khai thông, thậm chí tay chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thái giám thử thuốc đột nhiên mở to hai mắt, “Thuốc này tốt!”

Sau đó lại đợi thêm một canh giờ, sau khi chắc chắn không có độc, thái giám tổng quản nhanh chóng đi bẩm báo với Nhạc hoàng đế.

Nhạc Khang Đức tại vị đã được ba mươi bốn năm, mặc dù đã chiêu mộ rất nhiều thuật sĩ và dược sư, cũng như tu luyện tà thuật, nhưng chưa bao giờ ông ta gặp một vị đại sư nào có thể lấy ra nửa viên mà lại hiệu quả như vậy.

Ông ta vội vàng nói, “Mau mời lão thái thái đó vào đi.”

Ngu Sở đợi ở bên ngoài một khoảng thời gian khá lâu, lúc này mới được cho phép tiến vào trong hoàng cung.

Mới vừa rồi còn bắt người ta phải đứng đợi ở bên ngoài cổng lớn cả một lúc rất lâu, bây giờ thì quay phắt hoàn toàn, trực tiếp mang kiệu đến đón Ngu Sở, tên thái giám trước đó ra đón bây giờ sắc mặt cũng khiêm nhường và khách khí hơn rất nhiều.

Cả đường Ngu Sở được hộ tống vào đến trong điện, thái giám đỡ nàng ngồi xuống, trên mặt bàn đặt một nửa viên đan dược còn lại kia.

“Lão phu nhân, sau tấm rèm này là bệ hạ của chúng ta.” Thái giám cười nói, “Bà uống nửa viên đan dược còn lại mà bà mang đến kia, bệ hạ sẽ tới gặp bà.”

Ngu Sở đảo mắt nhìn một cái cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhạc Khang Đức này thật sự rất quý sinh mạng của mình, một viên đan được, ông ta để cho một người khác nuốt một nửa, còn một nửa đưa cho người hiến đan dược uống, đồng thời có hai lần đảm bảo, chắc chắn không có độc.

Ngu Sở trong trang phục của một bà lão khẽ “hừ” một tiếng, giọng nói già nua cất lên, “Lão thân quang minh chính đại, không sợ thử nghiệm. Chỉ là quá đáng tiếc, đan dược này chỉ có nhiêu đó, ăn một viên sẽ mất đi một viên.”

Vừa dứt lời, nàng cầm viên đan dược lên nuốt xuống, thậm chí có thái giám đến kiểm tra miệng của nàng, chắc chắn là nàng đã nuốt xuống.

Lại đợi qua một lúc nữa, sau khi chắc chắn không có độc, thái giám khom người nhìn về phía Nhạc hoàng đế đằng sau tấm mành gỗ.

Nhạc Khang Đức khẽ vuốt cằm, đám hạ nhân kéo mành gỗ ra.

Đây là lần đầu tiên Ngu Sở nhìn thấy Nhạc hoàng đế tiếng tăm lẫy lừng này.

Mặc dù ông ta đã lấm tấm tóc bạc, mặt cũng đã đầy vết nhăn, nhưng làn da lại căng đầy, ánh mắt rất có sức sống, căn bản không thể nhìn ra được ông ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Với dáng vẻ này cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi thôi.

Chỉ là, người bình thường không thể cảm thấy được cái gì, nhưng người tu tiên hay ma tu đều có thể cảm nhận được toàn thân Nhạc Khang Đức tràn ngập sát khí, trên người ông ta nồng nặc mùi máu.

Vào thời cổ đại thường xuyên phải đánh giặc, binh sĩ ở tiền tuyến hay tướng quân đều sẽ phải giết rất nhiều người, nhưng cho dù có giết thêm bao nhiêu kẻ địch đi chăng nữa, cũng không có được sát khí như Nhạc Khang Đức.

Chỉ có thể nói, Nhạc Khang Đức không chỉ giết người, ông ta còn làm những chuyện tổn hại đến âm đức, cho nên lệ khí của oan hồn đã bỏ mạng oan bám trên người ông ta, rất lâu vẫn không thể tiêu tan.

“Lão thái thái, nghe nói là ngươi muốn gặp quả nhân, còn hiến dâng đan dược cho quả nhân nữa?” Nhạc Khang Đức trầm giọng nói, “Cũng không biết ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, có nhỏ tuổi hơn quả nhân không?”

Ngu Sở nhắm mắt lại, nàng chậm rãi nói, “Lão thân đã một trăm hai mươi ba tuổi rồi.”

Bọn thái giám trong phòng nghe thấy vậy thì không dám tin vào tai mình mà quay qua nhìn nhau, còn hai mắt của Nhạc Khang Đức lại sáng lên.

“Có thật không vậy?” Ông ta nhấn mạnh, “Ngươi chẳng qua chỉ là một con người bình thường, ăn đan dược này có thể sống lâu hơn?”

Công việc trước đây của Ngu Sở là sắm vai kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từ cổ đại cho đến ngày tận thế hay cao hơn là các vì sao, loại người nào mà nàng chưa từng gặp qua?

Mặc dù Nhạc Khang Đức ở trong thế giới này đã coi như là một người có chỉ số thông minh và tư duy xuất sắc hơn những người bình thường rồi, nhưng một người bình thường lại vọng tưởng muốn trường sinh bất lão, đầu óc của ông ta hơn phân nửa đã có chút dấu hiệu của bệnh thần kinh rồi.

Nhất là loại người có địa vị cao mà vẫn chưa thỏa mãn, chỉ cần nói những lời ông ta muốn nghe là được.

Sau khi nói chuyện một lúc, một người cẩn thận như Nhạc Khang Đức cũng nhanh chóng tín nhiệm Ngu Sở.

Qua lời nói của Ngu Sở, nàng miêu tả cả gia tộc điều chế đan dược của mình đều là những cao thủ không lộ diện ra với đời, vẫn luôn ẩn cư ở trong núi sâu.

Mà loại đan dược này, có một loại dược từ một loại chim trường điểu đã tuyệt chủng cách đây hàng chục năm làm thuốc dẫn. Loài chim này có tuổi thọ dài nhưng rất khó sinh sản, số lượng không nhiều. Đan dược này được làm ra như thế đó.

Chỉ là, cho dù uống đan dược có thể kéo dài tuổi thọ nhưng lại để lại di chứng ảnh hưởng tới việc sinh đứa bé. Vì vậy mà gia tộc của nàng sống lâu nhưng số lượng nam nhân trong gia đình rất ít ỏi, đến thế hệ của nàng đã đoạn tử tuyệt tôn.

Vì thế mà một lão thái thái sống hơn một trăm hai mươi tuổi cảm thấy cuộc sống không còn thú vị nữa, muốn cống hiến lọ thuốc trường sinh cuối cùng cho người đáng lẽ nên được sống lâu trăm tuổi nhất trên cõi đời này —— Tất nhiên chỉ có Nhạc hoàng đế mới có tư cách sử dụng nó.

Nhạc Khang Đức nghe xong, ông ta thật sự rất thỏa mãn với lý do này.

Nếu như đan dược này quá hoàn hảo, có thể ông ta sẽ vẫn còn cảm thấy nghi ngờ, cho nên di chứng nho nhỏ ảnh hưởng đến sinh sản này đối với Khang Nhạc Đức mà nói, về cơ bản không phải là khuyết điểm gì.

Ông ta cũng đã hơn bảy mươi tuổi, không những không thiếu nhi tử, ngay cả cháu trai ông ta cũng đã có rồi, hơn nữa sinh con đẻ cái để đảm bảo huyết thống nối dõi tông đường. Ngược lại, Nhạc Khang Đức không muốn có thêm con nữa, vì sợ bọn họ sẽ mang tâm tư xấu.

Kết quả, Nhạc Khang Đức nhận lấy bình đan dược, thử nghiệm uống một viên, bỗng chốc cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cơ thể nhẹ nhàng, những bệnh cũ của người già khiến người ta khó chịu cũng đều biến mất sạch sẽ, lập tức mặt rồng vui mừng. Ông ta ra lệnh cho người ở dưới phải chiêu đã Ngu Sở thật tốt.

Sau khi ông ta trở lại chỗ của mình đếm lại lọ đan dược, phát hiện trong lọ chỉ còn lại tám viên, theo như lời Ngu Sở nói thì một viên Thiên Địa Trường Thọ có thể kéo dài được mười năm tuổi thọ, vậy vừa rồi lúc thử thuốc chẳng phải đã lãng phí vô ích một viên sao, ông ta sẽ phải chết sớm hơn mười năm ư?

Nhạc Khang Đức vừa nghĩ như vậy thì ngay lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu, sai người xử tử tên thái giám lúc nãy thử đan dược.

Lúc ông ta quay lại xử lý chính vụ, cảm thấy bản thân tinh lực dư thừa, thời gian xử lý công vụ dài như vậy cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Loại cảm giác cả người nhẹ nhàng của tuổi trẻ này khiến cho Nhạc Khang Đức cực kỳ vui vẻ, ông ta phát hiện viên đan dược này chỉ cần uống vào một cái là có tác dụng tốt hơn những pháp đàn tà thuật ông ta đã từng làm trước đây rất nhiều.

Một khi con người có tinh thần tốt, đầu óc cũng hoạt động tốt hơn bình thường.

Nhạc Khang Đức lại đi đến cung điện nơi mấy tên ma tu đang ở, ông ta thấy đám người Lâm Lượng không thèm để ý đến mình thì ngọn lửa phẫn nộ trong lòng sắp không thể đè nén được nữa.

“Lâm ma sư, hôm nay có bắt được tu sĩ nào không?” Nhạc Khang Đức chắp tay sau lưng hỏi.

Lâm Lượng đùa nghịch pháp bảo trong tay, thờ ơ nói, “Chưa bắt được.”

Lại là dáng vẻ không thèm chừa một chút mặt mũi nào cho Hoàng đế.

Sắc mặt Nhạc hoàng đế sầm xuống một chút.

“Lâm ma sư, ngươi đừng quên giao dịch giữa chúng ta.” Ông ta lạnh lùng nói, “Ngươi đã từng nói, bắt người người tu tiên sẽ luyện đan cho ta, còn các ngươi muốn nhân cơ hội này tấn công giới tu tiên. Ngươi đừng có mà nói lời không giữ lấy lời.”

“Bệ hạ yên tâm, chuyện này ta tự khắc có cách toàn lực ứng phó.” Lâm Lượng giương mắt nói, “Hôm nay không có người tu tiên tới, ngày mai sẽ có người tu tiên tới thôi.”

Sau khi Nhạc hoàng đế rời đi, trong lòng vẫn còn có chút hoảng loạn.

Trước đây bởi vì ông ta cảm thấy bản thân uống những viên đan dược được tu luyện kia, cơ thể xuất hiện những triệu chứng khiến ông ta khó chịu không dứt, vì vậy mới phải hợp tác với ma tu.

Bây giờ ông ta đã có lọ đan dược Thiên Địa Trường Thọ này rồi, ít nhất còn có thể sống thêm tám mươi năm nữa, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh không chút ốm đau bệnh tật. Ông ta nhìn lại mấy tên ma tu này, cảm thấy rất không thuận mắt.

Huống chi, có sự lựa chọn tốt hơn, ông ta cũng không cần phải dùng người tu tiên để luyện đan nữa. Lỡ như có vấn đề gì xung đột giữa các dược liệu vậy thì không tốt cho lắm.

Nhạc Khang Đức nghĩ như thế rồi vội vàng đi tìm Ngu Sở.

Bà lão Ngu Sở đang ngồi ngay ngắn trên nền đất trong phòng, Nhạc Khang Đức chắp tay sau lưng đi tới, vẻ mặt ôn hòa hỏi, “Lão tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại ở nơi này?”

Hoàn toàn không thấy bộ mặt bạo quân tàn ác của ông ta, như thể ông ta thật sự là một ông già hiền lành bình thường vậy.

Ngu Sở dưới trang phục của bà lão đang nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Bệ hạ, lão thân sống đã lâu, biết được có một số chuyện sẽ dẫn đến họa thiêu thân.” Nàng chậm rãi nói, “Cho nên có một số việc, mặc dù đã nhìn thấu nhưng lão thân không nói trắng ra.”

Nhạc hoàng đế ngồi xuống đối diện nàng, quan tâm nói, “Lão phu nhân, ngươi yên tâm đi, quả nhân khác với những người khác, ngươi có thể yên tâm nói thoải mái.”

Ngu Sở mở mắt ra, nàng nói, “Từ khi lão thân tiến vào thành Đế đã cảm thấy không thoải mái rồi.”

“Có ý gì?” Hoàng đế nghi ngờ hỏi.

“Thành Đế nằm dưới chân Thiên tử, đáng lẽ phải là nơi được Thiên đạo phù hộ. Nhưng lão thân chỉ mới đến gần thành Đế thôi cũng đã gửi thấy một mùi hôi thối rồi.” Ngu Sở nói, “Lão thân không rõ ở đây đã xảy ra chuyện gì nhưng lão thân có thể cảm nhận được —— Bầu trời bao phủ lấy thành Đế dường như đang tích tụ mây đen, che khuất tòa thành vốn nên thịnh vượng này, ngay cả long mạch cũng đang thoi thóp.”

Ngu Sở không lừa ông ta, thật sự sát khí ở thành Đế rất nặng, giống như bị mây đen bao phủ lấy vậy, nhưng những điều này điều là do Nhạc hoàng đế tự mình gieo gió gặt bão.

Nàng không hề nói dối, chỉ là nói ra một phần của sự thật mà thôi.

Nhạc hoàng đế vừa nghe những lời này thì nhíu mày.

Ngu Sở nói như vậy làm ông ta cũng bắt đầu suy tư, đám ma tu kia biến toàn bộ thành Đế thành pháp trận của bọn chúng, chuyện này có khi nào sẽ ảnh hưởng đến khí vận chân long Thiên tử trong tương lai của ông ta không.

Nhạc Khang Đức rời đi.

Ông ta là người có tâm tư nặng, lại còn rất đa nghi. Mặc dù ông ta không hoàn toàn tin tưởng Ngu Sở, nhưng hiện giờ ma tu đã ảnh hưởng lớn đến ông ta, cho nên Nhạc Khang Đức càng nghĩ càng thấy bất mãn với đám người Lâm Lượng.

Sau khi Nhạc Khang Đức rời đi, Ngu Sở cũng rơi vào trầm tư.

Tuy nói rằng nàng có năng lực từ từ chiếm được sự tín nhiệm của Nhạc Khang Đức, khích bác mối quan hệ giữa ông ta và ma tu để cho ông ta tự mình động thủ với mấy tên ma tu đó.

Nhưng theo cách này thì quá tốn công sức, cần phải có thời gian, nhất là với Nhạc Khang Đức lại đa nghi như vậy, ít nhất cũng cần một tháng để công phá, mà nàng làm gì có nhiều thời gian như vậy chỉ để lãng phí lên người ông ta?

Vẫn nên xem Vũ Hoằng Vĩ có thể tìm được cái gì có tiến triển không.

Chỉ cần ông có thể hiểu được dụng ý của những tên ma tu này, hai người bọn họ có thể lập tức ra tay tiêu diệt bọn chúng, giải quyết rắc rối lần này.

Ngu Sở có thể cảm giác được, Nhạc Khang Đức sai trọng binh canh giác thiền điện nơi nàng đang ở, bên ngoài cung điện ít nhất có hơn trăm người đang tuần tra, trong phòng cũng có ám vệ trông chừng. Ông ta cũng không tín nhiệm nàng, sợ nàng đi lung tung.

Chẳng qua, có nhiều người hơn nữa thì đối với người tu tiên mà nói cũng chỉ như dùng để trưng bày.

Giống như trận pháp này, nói là có thể áp chế năng lực của người tu tiên, nhưng rất rõ ràng là không thể cản bước của Vũ Hoằng Vĩ được, Vũ Hoằng Vĩ thoải mái đi tới đi lui. Vậy mà tên Lâm Lượng kia lại quá tin tưởng vào tổ tiên của mình, không hề phát giác ra, hắn ta vẫn đang vẽ vời kế hoạch lớn của mình.

Rất nhanh, Vũ Hoằng Vĩ đang truyền tin tức tới.

Ông đã sử dụng âm quyết để trực tiếp truyền lời đến tai Ngu Sở đang ở trong cung điện.

“Ta đã tìm được văn cổ ghi chép về trận pháp này, cũng biết được đại khái tên Lâm Lượng này muốn làm gì rồi.” Giọng Vũ Hoằng Vĩ trầm lại, “Cô còn nhớ ta đã từng nói, tên đó là hậu duệ của ma nhân và ma tu trong Ma giới không?”

Trong phòng của Ngu Sở có ám vệ, nên nàng vẫn không nói gì mà chỉ cầm ly trà lên.

“Lâm Lượng bắt người tu tiên, không phải vì muốn dùng những người đó để trao đổi với Hoàng đế. Hắn ta muốn dùng tính mạng của rất nhiều người tu tiên để thực hiện một huyết trận bí thuật của gia tộc trong Ma giới của hắn ta lưu truyền lại. Huyết trận đó sẽ mở ra một lỗ hổng tạm thời giữa Nhân giới và Ma giới, triệu hồn ma hồn tổ tiên đang ở Ma giới tới đây!”

Vũ Hoằng Vĩ im lặng một lúc, ông tiếp tục nói, “Hơn nữa, huyết trận đang bao phủ lấy thành Đế này mới chỉ là một phần của huyết trận. Nếu Lâm Lượng thực sự thi triển được huyết trận này, ta e rằng không chỉ những người trong giới tu tiên chúng ta chịu tổn thất rất nhiều tính mạng, ngay cả bách tính muôn dân ở thành Đế này cũng sẽ phải cùng nhau bỏ mạng, trở thành oan hồn dưới huyết trận này!”

Ngu Sở đặt ly trà xuống.

Đến đây, cuối cùng thì mục đích của Lâm Lượng cũng đã hoàn toàn bị lộ ra.

Trước đó nàng cảm thấy thật lãng phí khi tạo ra một trận pháp ảo cảnh lớn như vậy chỉ để áp chế năng lực của người tu tiên, nếu như Lâm Lượng lấy toàn bộ thành Đế trở thành một phần của trận tế máu cho huyết trận này, thì chuyện này có lý hơn nhiều rồi.

 n Quảng Ly dùng chính tính mạng của mình không thể luân hồi được nữa mới có thể triệu hồi người của Ma giới lộ mặt mấy phút, Lâm Lượng muốn gọi lão tổ tông ra thì tất nhiên phải hao phí một cái giá lớn hơn, phải tốn nhiều mạng người và máu tươi hơn nữa.

Ngu Sở cúi đầu, môi khẽ nhúc nhích, trong phòng không có tiếng động, nhưng trên thực tế nàng đang truyền âm cho Vũ Hoằng Vĩ.

“… Ra tay chưa?”

“Chỉ thiếu một bước cuối cùng thôi.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Làm thế nào để loại bỏ và phá hủy trận pháp này mới là việc cấp bách.”

Cùng lúc đó, trong thôn trang gần thành Đế.

Trên con đường trong làng, dân làng người người qua lại, một nam nhân trung niên mặc y phục giản dị chậm rãi đi trên đường, hai tay ông chắp sau lưng.

“Lý lão đầu, về rồi đó hả?” Có người dân đi ngang qua chào hỏi.

Lý Quang Viễn vốn đang chắp tay sau lưng từ xa nở nụ cười, quay lại chắp tay đầy khách khí nói, “Đúng vậy, ta vừa mới làm xong việc. Ra ngoài đó hả?”

“Ừ, ra ngoài đi đốn củi.”

Lý Quang Viễn khách sáo với người ta một lúc, lúc này mới tiếp tục chắp tay sau lưng trở về nhà.

Trong sân, Lý phu nhân đang dựa vào bờ tường, lo lắng nhìn lên bầu trời.

“Làm gì mà không vào nhà thế?” Lý Quang Viễn đẩy hàng rào đơn sơ ra, đi vào sân nhìn về phía thê tử của mình.

Lý phu nhân nhìn chằm chằm về hướng thành Đế, bà khẽ nói, “Chàng nhìn thành Đế xem, thiếp cứ cảm thấy như là có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.”

Lý Quang Viễn nhìn xung quanh một chút, chắc chắn không có ai, lúc này mới kéo phu nhân của mình vào trong phòng.

“Có thể có chuyện lớn gì chứ, nàng đừng quan tâm.”

Vừa vào trong nhà, Lý phu nhân đã quay đầu lại, bà nhíu mày nói, “Bảy ngày nay thiếp liên tục coi quẻ, ngày nào cũng đều ra quẻ đại hung, lúc chàng đi vào thành Đế làm việc thật sự không phát hiện gì sao?”

“Không có, không có, không có, thật sự không có gì hết.” Lý Quang Viễn bất đắc dĩ nói, “Nàng chỉ biết lo chuyện bao đồng thôi, nàng nhanh đi chiếu cố lão nương đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có được không hả?”

“Haiz, chàng thật là.” Lý phu nhân nói nhỏ, “Thiếp cứ luôn cảm thấy bất an, sợ thành Đế xảy ra chuyện… May là Thanh nhi đi rồi. Nhưng cũng không biết tại sao, lòng thiếp vẫn không thể buông xuống được.”

“Ta nói không có việc gì thì là không việc gì.” Lý Quang Viễn lấy mấy đồng bạc vụn từ trong ngực túi áo đưa cho Lý phu nhân, “Đây là tiền mấy tháng nay ta kiếm được, cho nàng đấy, ta đi đây.”

“Chàng đi làm gì đó?” Lý phu nhân lập tức hỏi.

“Ta đi sửa đường cho Vương thôn kế bên, lần này ta đi làm nửa tháng.” Lý Quang Viễn nói.

Lúc này Lý phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, bà gật đầu một cái, rồi lại dặn dò, “Ngàn vạn lần không được đến thành Đế!”

“Ta biết rồi.” Lý Quang Viễn nói.

Ông ra khỏi cửa nhà thì ngước mắt lên nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói, “Trời âm u như vậy, chắc sắp mưa rồi đây.”

Lý Quang Viễn ngoài miệng mới nói là sẽ đi thôn trang khác, trên thực tế vừa ra khỏi thôn thì ông đã đi về hướng thành Đế.

Ông đi đến rừng cây gần thành Đế, chuẩn xác ngồi xổm xuống một góc của trận pháp, nơi này có những phiến đá khắc các văn tự cổ đã bị chôn vùi trong đất, ông đào từng tảng đá lên một.

Lý Quang Viễn đang định nghiên cứu một chút thì bỗng nghe thấy một giọng nói đè thấp thì thào, “Cha?”

Trong chốc lát, cả hai người đều ngây người.

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Tất cả các thành viên của Lý gia đang coi quẻ trực tuyến.

Lý mẫu: Quẻ của ta coi ra là quẻ đại hung!

Lý phụ: Không cần bận tâm vớ vẩn làm gì, nhanh chi chăm sóc lão nương đi.

Lý nãi nãi bệnh ốm nằm trên giường: Đại… Đại hung!…

Cô tẩu, đệ muội, điệt tử, điệt nữ, biểu ca, biểu tỷ: Thật sự là đại hung đó!

Lý phụ: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK