Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103

Trans: Sầu Riêng 

Beta: Thuỷ Tiên 

Lúc Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh ra khỏi phòng, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ ở trong sân đều dừng mọi hành động trong tay lại, không chớp mắt nhìn hai người đi ra.

Mặc dù chuyện này Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở không tiết lộ nhưng bọn họ cũng không phải người ngốc, nhìn thôi cũng có thể thấy được bầu không khí Lục gia có gì đó không đúng.

Một gia đình hòa hợp thật sự hẳn sẽ giống như người nhà của Thẩm Hoài An, hay như người nhà của Lý Thanh Thành vậy.

Cho dù là giàu sang hay nghèo khó, người một người nhà cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.

Khi một người thực sự quan tâm đến người nào đó, ngay cả khi họ không nói gì, tình cảm thật lòng cũng sẽ xuyên qua ánh mắt mà truyền tới nhau.

Lúc ở nhà Lý Thanh Thành, bọn họ có thể cảm nhận được tình cảm chân thật của Lý Quang Viễn và Lý phu nhân, bởi vì Lý Thanh Thành, phu thê Lý thị thậm chí còn yêu ai yêu tất cả của người ấy, hai người đều rất yêu thích những đứa trẻ còn lại của Tinh Thần Cung.

Nhưng Lục gia lại không phải như vậy, Lục gia cho bọn họ cảm giác quá dối trá. 

Hơn nữa, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh cứ luôn nói chuyện riêng, ba người có đơn thuần đến mấy cũng sẽ nhận ra có chuyện không đúng.

“Sư tôn, sư huynh.” Thẩm Hoài An trầm giọng nói, “Nếu có chuyện gì cần bọn con làm, hai người cứ nói là được.”

“Tất nhiên là nếu hai người cảm thấy không muốn nói ra, vậy thì cũng không cần phải nói đâu.” Cốc Thu Vũ vội vàng bổ sung.

“Đúng đó.” Tiêu Dực cũng nói.

Lục Ngôn Khanh nhìn ánh mắt lo lắng của ba người, cậu không nhịn được mà bật cười.

“Không có chuyện gì đâu, mọi người không cần lo lắng như vậy.” Cậu dịu dàng nói, “Chuyện này trước đó huynh vẫn không quá chắc chắn nên mới chưa nói với các đệ, vừa rồi huynh mới xác định thật giả với sư tôn, xong xuôi rồi mới nói với các đệ.”

Ngay cả Ngu Sở cũng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, nàng không nhịn được mà nói, “Ngôn Khanh, nếu như con không muốn nói, nhất định đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Sư tôn, con không miễn cưỡng.” Lục Ngôn Khanh nói, “Tinh Thần Cung mới là nhà của con, con nguyện ý chia sẻ những chuyện này với mọi người.”

Cậu dừng lại một chút rồi lại cười nói, “Nói ra để cho mọi người quan tâm con.”

Cổ họng Ngu Sở thắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Trong những đồ đệ nàng thu nhận, ngoại trừ Thẩm Hoài An ra thật ra thì đứa bé nào cũng có một tuổi thơ không mấy suôn sẻ, cũng vì dòng đời đưa đẩy mà vào Tinh Thần Cung.

Thật ra Ngu Sở vẫn luôn cảm thấy môn phái này của nàng rất kỳ lạ.

Mục đích chính của những môn phái khác đều là ngồi vững vàng vị trí của mình trong giới tu tiên, tranh giành lợi ích, nỗ lực phi thăng.

Mà người của Tinh Thần Cung, từ sư phụ cho đến đồ đệ, thực ra chính bản thân bọn họ đều không có tham vọng lớn như vậy.

Những người khác tu tiên là vì phi thăng thành tiên, mà những đứa trẻ ở Tinh Thần Cung đều là vì sống sót, tiếp tục sống thật tốt.

Cho nên những môn phái khác có giới luật nghiêm ngặt, thậm chí quản giáo cả việc ăn uống, bắt các đệ tử phải ăn uống thanh đạm, dần dần thoát khỏi tâm trí phàm trần.

Những môn phái khác ngày thường cũng tu luyện, huấn luyện các loại, rồi cả đi ra ngoài rèn luyện, đi bất cứ đâu đều nghiêm khắc bản thân bởi chính thân phận tu tiên của mình.

Nhưng đệ tử của Tinh Thần Cung đều ăn ngon, thích chơi đùa, tính tình trẻ con, gặp chuyện mới lạ đều chia sẻ cho nhau.

Bọn họ không giống như một môn phái, mà giống như một gia đình gom góp lại thành hơn.

Sư tôn chán ghét đời, Đại sư huynh bị cha nương ruột thịt đẩy đến con đường chết, phải đi làm ăn xin. Nhị sư huynh thì lại lưu luyến nhà nhưng không thể không tu tiên, là một người ngạo mạn nhưng có lòng kiếm đạo.

Còn Tam sư muội thì trước đó bị thân thích bán đi, suýt chút nữa bị người ta giết chết. Tứ sư đệ thì được dã thú nuôi lớn, Ngũ sư đệ và trưởng bối trong nhà bị hãm hại, lớn lên trong sự kìm nén.

Nghĩ kỹ lại, bọn họ dường như đều không phải người bình thường có thể sống trong một gia đình bình thường, ít nhiều gì cũng có chút ở bên rìa ranh giới.

Ngay cả Thẩm Hoài An, người có bối cảnh gia đình hạnh phúc nhất trong số sư đồ, với năng lực khi mười bốn tuổi đã có thể tự lần mò hiểu thấu được kiếm thuật gia truyền, vậy sau khi lớn lên, bằng tài hoa và sự kiêu ngạo đó thì cho dù cậu thật sự giành được chức minh chủ võ lâm, cũng rất dễ dàng cảm thấy tất cả những thứ này là tầm thường, thậm chí sẽ cảm thấy thất vọng khi trong giang hồ không có ai là đối thủ của mình.

Cho dù Thẩm Hoài An tu tiên, cậu ở trong một môn phái mà xung quanh đều là những sư huynh, sư đệ có tư chất bình thường, được sư phụ thiên vị có thể cậu sẽ chỉ càng thêm ngạo mạn, tuyệt đối không thể vui vẻ như bây giờ.

Nhưng điều không ngờ là bọn họ đều là những người xuất chúng hơn người, không hòa hợp với mọi người nhưng cơ duyên xảo hợp lại kéo bọn họ đến với nhau, cuối cùng thật sự trở thành người một nhà.

Các sư huynh, sư đệ hiểu được những nỗi đau, kìm nén và cả quá khứ của nhau, cùng nhau chia sẻ, mà khoảng thời gian hạnh phúc nhất cũng được tôi rèn cùng nhau.

Tình cảm cứ như vậy mà hình thành, đây là điều mà Ngu Sở chưa bao giờ nghĩ đến.

Trước đây nàng không đặt nặng tình cảm, đây cũng là hệ quả do làm nhiệm vụ mà ra. Trải qua nhiều mới có thể hiểu được, những chuyện khảo nhiệm nhân tính trên đời này quá nhiều, còn tình cảm chân thành thật sự quá khó để có thể có được.

Đối với Ngu Sở mà nói thì Lục gia lạnh lùng như vậy mới được coi là trạng thái bình thường.

Nhưng đến hôm nay, nàng bỗng nhận ra rằng, tình cảm thuần túy mà trước đây nàng chưa từng dám nghĩ đến, thật sự xuất hiện ở bên cạnh nàng và nàng được bao quanh bởi thứ tình cảm đó rất chặt chẽ.

Ngu Sở thấy quan hệ giữa các đồ đệ tốt như vậy, lòng nàng không khỏi mềm nhũn.

“Nếu đã vậy thì vào trong phòng nói chuyện.” Ngu Sở nói.

Bốn người theo Ngu Sở đi vào trong phòng, Ngu Sở đóng cửa lại, nàng vừa quay đầu thì thấy các đồ đệ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bàn giương mắt chờ nàng, cảnh này giống như học sinh tiểu học đi học chờ cô giáo đến vậy.

Ngu Sở cong khóe môi nở nụ cười, nàng ngồi ở trên bị trí chủ vị, sau đó nhìn về phía Lục Ngôn Khanh lần nữa.

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu, lúc này Ngu Sở mới nói, “Sáng sớm hôm nay, lúc các con rời đi, ta đã dùng thuật dò hồn với Lục phu nhân.”

“Thảo nào vẻ mặt bà ta hoảng hốt như vậy, hóa ra là vì bị người nhìn thấu quá khứ nên mới căng thẳng như vậy?” Thẩm Hoài An hỏi.

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Sư huynh các con nhớ được chuyện lúc bé, cảm thấy kỳ lạ cho nên mới để cho ta đi dò xét, kết quả đúng là như Ngôn Khanh nghĩ.” Ngu Sở nói, “Dựa theo ký ức của Lục phu nhân, cơ duyên đưa đẩy khi Ngôn Khanh còn nhỏ bọn họ gặp được một người tu tiên đi ngang qua nơi này, ông ta thấy được sư huynh con là một hạt giống tu tiên cực kỳ tốt.”

Lúc ấy, người tu tiên đó rất coi trọng Lục Ngôn Khanh bé, thậm chí hy vọng có thể dẫn cậu bé đi, tất nhiên là Lục gia sẽ không đồng ý, còn tưởng người này là tên lừa đảo, vội vàng quay về nhà. 

Không ngờ rằng, chưa đến nửa năm sau, chuyện Hoàng đế tìm người tu tiên lan truyền giữa các đại gia tộc.

Ngoại trừ Lý gia bị lấy ra để giết gà dọa khỉ hứng chịu kết quả rất thảm, thì những cựu thần của tiên đế về cơ bản đều cắt giảm một phần lớn lợi ích của bản thân để đổi lấy một kết thúc yên ổn là từ quan và được trở về nhà.

Con người của Nhạc hoàng đế rất xảo trá, hai mươi năm trước ông ta mới năm mươi tuổi, đầu óc càng linh hoạt hơn. Hiển nhiên ông ta không thể nào buông tha cho những cựu thần này sống một cuộc sống yên ổn ngày qua ngày được, nên ông ta đã phái đám thái giám đến cửa từng gia tộc viếng thăm, khiến bọn họ phải kiệt sức.

Những lời uy hiếp cùng cả sự khuyến khích của Hoàng đế được thái giám truyền đạt lại, gia tộc hưởng ứng đầu tiên sẽ có được khen thưởng lớn nhất, mà gia tộc kém cỏi nhất sẽ bị trừng phạt.

Sau khi thái giám rời đi, Lục Văn Đống và Lục phu nhân ngồi im lặng với nhau rất lâu.

Thủ đoạn để giành được sự yêu thích của Hoàng đế đã nằm ngay trong tầm ngắm, nhưng đó là nhi tử duy nhất của bọn họ.

Lục Văn Đống rên rỉ than thở mấy ngày, Lục phu nhân thì khóc sướt mướt nhiều ngày liền.

Ba ngày sau, phu thê bọn họ quyết định sẽ tiết lộ chuyện của nhi tử cho Hoàng đế.

Đôi phu phụ này đã quyết tâm rồi, nhưng không để cho tổ phụ nội ngoại hai bên đang ở những địa phương khác biết về chuyện này.

Cho dù là ông nội Lục Hộ bộ Thượng thư hay cha nương của Lục phu nhân đều rất yêu thích bé Lục Ngôn Khanh, thế hệ thân thích sau này ai cũng cực kỳ yêu thích tôn tử Lục Ngôn Khanh này.

Hơn nữa, thân thích hai bên đều đã từng gặp cậu nhóc rồi, hai phu thê Lục Văn Đống và Lục thị đau đầu vắt óc suy nghĩ, hai người đều cảm thấy nếu như trực tiếp đưa Lục Ngôn Khanh cho Hoàng đế thì về cơ bản là bọn họ không thể giấu được những người thân thích khác.

Vì vậy Lục Văn Đống viết một tấu chương, nội dung đại khái là bọn họ được biết bệ hạ đang tìm kiếm hạt giống tu tiên, đúng lại phát hiện nhi tử nhà mình có tư chất, vừa mừng rỡ, đồng thời cũng sợ hãi không thôi.

Mừng là nhi tử có thể thay cha tiếp tục đền đáp bệ hạ, sợ hãi là hổ dữ không ăn thịt con, nếu trực tiếp trình nhi tử lên thì lại sợ không có cách nào nói rõ với cha nương lớn tuổi trong nhà. Cuối cùng, sau khi vắt óc suy nghĩ, quyết định để người hầu đưa nhi tử cùng đoàn xe ngựa thương lái trở về Giang Nam thăm người thân.

Nhạc hoàng đế vừa đọc qua một cái, mặt rồng tỏ vẻ vui mừng ngay.

Ông ta lập tức hiểu ý của Lục Văn Đống, không phải chỉ là muốn không thể giải thích được đại nhi tử của mình đi đâu sao?

Người của Hoàng đế canh chừng từ trước phủ Lục gia cho đến khi đoàn xe khởi hành, bọn họ thấy cả một chặng đường chỉ có một vài tên thị vệ không đồng đều mang theo một rương hàng hóa và một đứa trẻ, cộng thêm mấy nữ hầu, cơ bản thì không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhóm sát thủ đi theo chờ đợi thời cơ chín muồi, cuối cùng chọn một ngôi làng bình thường, tương đối lạc hậu để ra tay.

Kết quả, tất cả mọi người đều bị giết sạch không còn một ai, nhưng chỉ có duy nhất đứa bé là không thấy đâu.

Lục gia cực kỳ sợ hãi khi nhận được bẩm báo, bọn họ vốn muốn dùng dũng khí từ bỏ nhi tử độc nhất của mình để đổi lấy sự thương hại và khoan nhượng của Nhạc hoàng đế, để Lục gia không bị tảng đá mang tên trưởng bối và cựu thần đè ép tới không thở nổi. Kết quả, đứa bé bị lạc mất, không biết sống chết ra sao, lỡ như Hoàng đế giận cá chém thớt lên Lục gia thì phải làm sao đây?

Hoàng đế sai người ngồi xổm canh chừng nửa năm, thấy nhi tử nhà họ Lục thật sự đã mất nên giả vờ “tha” cho Lục gia, còn ban thưởng những món đồ phong phú ngang bằng nhau cho họ.

Rồi sau đó, Lục gia trở thành tai mắt trà trộn vào trong các gia tộc cựu thần của Nhạc hoàng đế, ai ai Lục Văn Đống cũng giữ quan hệ rất tốt, thật ra thì ngấm ngầm báo cáo không ít chuyện với Hoàng đế.

Những gia tộc khác càng xui xẻo thì Lục gia càng yên ổn.

Ngu Sở nhìn qua một lần những ký ức này của Lục phu nhân thì có một số trong đó là Lục phu nhân nhìn thấy, một số khác là Lục Văn Đống kể cho bà ta nghe.

Lục Văn Đống là nhi tử dòng chính thất của Hộ bộ Thượng thư, mà Lục phu nhân chỉ là nữ nhi của một gia đình phú thương bình thường ở thành Lạc Thủy.

Năm đó hai nhà kết thân là bởi vì Lục Văn Đống để ý đến thành Lạc Thủy, muốn phát triển ở nơi này. Khi ấy, người cha là Hộ bộ Thượng thư của ông ta nhìn trúng kha khá cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng Lục Văn Đống đều từ chối cả, quay qua thành thân với Lục phu nhân.

Bởi vì trong tất cả các gia tộc phú thương ở thành này, chỉ có Lục phu nhân là dễ dàng gây khó dễ với nhất, tâm tư nông cạn, mặc dù có tâm kế nhưng không thể sâu xa như Lục Văn Đống.

Lục Văn Đống coi trọng của cải và tính cách dễ bị người khác bắt chẹt của Lục phu nhân. Mà kiểu nữ nhi xuất thân từ gia đình thương nhân giàu phổ thông như Lục phu nhân lại là những người thường muốn bước chân vào cái vòng mệnh quan triều đình nhất.

Mặc dù Lục gia đã từ quan, nhưng nếu là trước đây, nhi tử của Hộ bộ Thượng thư sẽ không bao giờ có liên quan gì đến bà ta.

Điều Lục phu nhân mê đắm lúc đó là vòng hào quang ở một tầng lớp cao hơn sau lưng Lục Văn Đống, ảo tưởng bản thân mình là phu nhân của mệnh quan triều đình. Hai người tới với nhau một cách chóng vánh, cùng cấu kết làm việc xấu.

Hai người bọn họ sinh Lục Ngôn Khanh ra rồi sau đó, lúc đưa cậu bé đi cũng không có bao nhiêu đau khổ.

Dù sao thì nhi tử có thể có đứa khác, nhưng sự cường thịnh của gia tộc lại chỉ có một vài lần.

Chỉ là, nhìn vào ký ức của bà ta thôi thì có thể thấy được, ông trời dường như cũng đang trừng phạt bọn họ.

Lúc Lục Ngôn Khanh ba, bốn tuổi đã có thể nhìn ra được đứa bé này mặt mũi thanh tú, đáng yêu, hơn nữa lại cực kỳ thông minh, rất hiểu chuyện và nghe lời.

Sau khi đưa cậu bé đi, đứa bé đầu tiên phu thê hai người sinh được là một nữ nhi, không phải là nhi tử nên bọn họ đã rất thất vọng. Rồi sau đó bọn họ nhận thấy trưởng nữ nhi kế thừa tính cách của Lục phu nhân, từ nhỏ đã rất ngang ngược, giống như trời sinh đã có tính cách chống đối, dạy dỗ thế nào cũng không được.

Trong khoảng thời gian đó, địa vị của Lục Văn Đống dần dần cũng vững vàng hơn rất nhiều nên ông ta bắt đầu có tâm tư khác, len lén có quan hệ với Nhị phòng rồi lại sinh ra một nữ nhi.

Nhị phòng và Nhị khuê nữ bị Lục phu nhân chèn ép quá tàn nhẫn, hai mẫu tử cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, tính cách nữ nhi thứ hai nhu nhược ít nói, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Đại tỷ.

Lục Văn Đống và Lục phu nhân đều không thích cả hai nữ nhi, nên từ rất sớm, khoảng hơn mười tuổi đã gả các nàng ấy ra ngoài, kết thân với những gia tộc khác.

Cuối cùng Lục phu nhân cũng sinh được một cặp sinh đôi một nam một nữ, song hỷ lâm môn, rốt cuộc cũng sinh ra được một nhi tử.

Kết quả, theo thời gian trôi đi, cặp song sinh lớn lên, phu thê hai người phát hiện, tiểu nữ nhi tính cách khéo đưa đẩy, cẩn thận quá mức, nhi tử thì vì được cưng chiều quá độ mà chỉ biết ăn chơi trác táng.

Bốn đứa bé không có một đứa nào có thể sánh được với Lục Ngôn Khanh.

“Cho nên Lục Văn Đống vừa nghe nói Ngôn Khanh còn sống, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của sư huynh các con nên lập tức vui mừng khôn xiết.”

Ngu Sở lạnh lùng nói, “Ông ta cho rằng Lục Ngôn Khanh không nhớ được chuyện thuở bé, mà Hoàng đế thì đã chết, không người nào biết được chân tướng của sự việc. Bọn họ biết Ngôn Khanh từ nhỏ đã nghe lời hiếu thuận. Cho nên ông ta vọng tưởng dùng tình thân để lừa lọc Ngôn Khanh, muốn để cho sư huynh các con nghĩ chuyện năm đó là ngoài ý muốn, cứ như vậy mà dụ dỗ sư huynh con về nhà.”

Ngu Sở tóm tắt ngắn gọn rồi thuật lại chuyện mình nhìn thấy, những chuyện ghê tởm của hai phu thê Lục gia quá xấu xa thì nàng nói đơn giản sơ lược lại một chút.

Nhưng chỉ mới như vậy đã đủ để khiến cho mọi người ngạc nhiên.

“Chuyện này, đúng là không biết xấu hổ mà.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Hại Lục Ngôn Khanh thành ra như vậy còn không biết xấu hổ bảo huynh ấy về nhà? Hai người này là cha nương ruột thịt sao?”

Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực cũng đang nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“Sư huynh, huynh nói đi.” Tiêu Dực nói, “Huynh muốn xử lý những người bại hoại này thế nào?”

“Nếu như muốn họ mạng đền mạng, muội có thể làm giúp huynh.” Cốc Thu Vũ nói, “Gần đây muội nghiên cứu được một loại An Hồn Khoái Lạc châm, đảm bảo đối phương chết một cách im hơi lặng tiếng, không hề có chút đau khổ.”

“Không được, một người tốt như sư huynh, muội lại để cho chính huynh ấy mở miệng giết chính gia đình ruột thịt của mình. Cho dù bọn họ có tội, nhưng đối với huynh ấy thì đây cũng không phải lựa chọn tốt nhất.” Thẩm Hoài An nói, “Đệ cũng không hy vọng mấy người này chết rồi còn ám lấy sư huynh, vẫn nên nghe theo sư tôn đi.”

Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ cười cười.

Cậu phát hiện hình như bản thân mình đúng là như vậy thật. Từ Nhạc hoàng đế đến Lục gia, giết một người tay không tấc sắt, cậu thật sự không xuống tay được.

Nếu không phải vì sự buông thả của Lục gia làm liên lụy đến tính mạng của cả thôn làng vô tội và người hầu của Lục gia đi theo, mà chỉ dùng sinh mạng của một mình cậu để đổi lấy thôi, thì Lục Ngôn Khanh cũng có thể bình thản buông xuống chuyện này.

Nhưng trong chuyện này có lẫn cả sinh mạng của người khác, cậu không có quyền lựa chọn thay cho bọn họ.

Bên này đang thương lượng, mọi người bỗng cảm nhận được hơi thở cường giả đang tới gần.

“Chắc là đồ đệ của Vũ chưởng môn đến rồi, các con đi tiếp đón bọn họ đi.” Ngu Sở nói.

“Để con đi cho.” Tiêu Dực nói.

Động tác của cậu ấy nhanh nhất, phút chốc đã đưa ba đồ đệ của Phái Tu Thiên tới.

Nếu nói giới tu tiên vẫn còn có thái độ mập mờ với Tinh Thần Cung, nhưng những đệ tử của Phái Tu Thiên này biết Ngu Sở và chưởng môn nhà mình đã cùng nhau trải qua biến cố của thành Đế từ đầu đến cuối, nên cũng biết được năng lực của Ngu Sở là thế nào.

Ba người bọn họ tới, cực kỳ tôn kính ôm quyền chào hỏi.

“Ngu chưởng môn, quấy rầy rồi.” Đệ tử dẫn đầu kia nói, “Chiếu theo lệnh của chưởng môn, chúng tại hạ đến áp giải ma tu.”

Ngu Sở khẽ gật đầu, lúc này ba người tới lui ra.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiêu Dực mới nói, “Lúc ra đón người con nhìn thấy xe ngựa của Lục Văn Đống cũng chạy vào thành.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngu Sở. Ngu Sở để thấp lòng bàn tay xuống, tỏ ý bảo bọn họ chờ đợi.

Qua một lúc sau, đúng như dự đoán, có một tên sai vặt đi vào.

“Ngu chưởng môn, Đại thiếu gia, lão gia nhà chúng tiểu nhân mời các ngài đi một chuyến.” Tên sai vặt khách khí nói.

Hắn ta cảm giác được bầu không khí trong viện không đúng lắm, mấy đồ đệ đứng bên cạnh Ngu Sở đều đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.

Ngu Sở ngồi bên cạnh bàn trà, nàng cầm ly trà lên, ngước mắt nhìn tên sai vặt, lạnh lùng nói, “Bảo bọn họ tự mình tới.”

Gã sai vặt ngẩn người, hắn ta chưa từng thấy vị khách nào ngang ngược như vậy.

Hắn ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể chạy về bẩm báo lại câu trả lời với phu thê Lục gia.

Trong chính đường, Lục phu nhân thất thần, Lục Văn Đống thì đứng ngồi không yên.

Hai người thấy tên sai vặt trở lại đồng loạt ngước mắt lên nhìn, Lục Văn Đống lo lắng hỏi, “Sao rồi, Ngu tiên trưởng nói gì?”

“Ngu tiên tưởng, Ngu tiên trưởng nói…” Gã sai vặt nuốt nước miếng một cái, thấp giọng nói, “Tiên nhân mời lão gia và phu nhân đến viện một chuyến.”

Trước mắt hai người lập tức tối sầm.

Nhất là Lục Văn Đống, Lục phu nhân là bị pháp thuật của Ngu Sở có thể trực tiếp thăm dò ký ức của mình hù dọa, nhưng Lục Văn Đống là người tận mắt chứng kiến sấm sét đánh xuống thành Đế.

Lúc sấm sét giáng xuống thành Đế, ngay cả thành Lạc Thủy cũng có thể cảm nhận được chấn động.

Hai người run rẩy không ngừng, Lục phu nhân khóc nức nở nói, “Đều tại ông, ông nói ông mưu toan cái gì đó, một hai phải đưa người về mới chịu.”

“Không phải bà cũng giống vậy sao?” Lục Văn Đống chất vấn, “Ta còn chưa nói muốn giữ nó lại, không phải bà mở miệng trước sao?”

Đại nạn ập lên đầu, hai người trách cứ lẫn nhau, nhưng không ai có cách nào giải quyết tình hình hiện giờ.

Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể ngựa chết thành ngựa sống, quyết định một lát nữa sẽ cầu xin Lục Ngôn Khanh, hy vọng Lục Ngôn Khanh có thể nể tình máu mủ tình thân mà khoan dung với bọn họ.

Hai người run rẩy đi về phía sân trong, vừa định bước vào thì Cốc Thu Vũ từ bức tường sau lưng đi ra chặn bọn họ lại.

“Chú Lục, dì Lục.” Cốc Thu Vũ cười duyên nói, “Chuyện lớn như vậy sao mà chỉ có hai người đến thôi vậy? Cả gia đình phải đến đầy đủ mới trò chuyện vui vẻ được chứ.”

Ý này là bảo bọn họ gọi mẹ con Nhị phòng và cả cặp song sinh cùng nhau tới luôn sao?

“Được, được.” Lục Văn Đống nở nụ cười cứng ngắc, rồi cho người đi gọi những người khác đến.

Một lúc sau, hai mẫu tử Nhị phòng cùng cặp song sinh chạy tới, bên Nhị phòng vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng sắc mặt cặp song sinh đã trắng bệch.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ không biết gì cả, nhưng trong tiềm thức cũng sợ nhóm người Tinh Thần Cung.

Đây là còn chưa kể đến chuyện Cốc Thu Vũ vẫn còn đang đứng chặn bọn họ lại.

Người nhà Lục gia còn đang cảm thấy kỳ lạ, kết quả là ngay sau đó, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đã quay trở lại, phía sau là đông đảo bá tánh của thành Lạc Thủy tò mò đi vào theo.

Trong đám người này có thường dân, cũng có lẫn cả mấy người nhà giàu. Trước mắt Lục Văn Đống và Lục phu nhân như tối sầm lại, lập tức hiểu ra chuyện này hai người bọn họ không thể chết yên lành được nữa rồi.

Rất nhiều người dân đến, thậm chí, phía sau đứng chen chúc thành một hàng dài, khi này Cốc Thu Vũ mới để cho bọn họ đi vào.

Cả nhà Lục gia đồng loạt đi vào sân, bọn họ đi tới trước cửa phòng khách đang rộng mở thì nhìn thấy Ngu Sở ngồi ở trên vị trí chủ vị, Lục Ngôn Khanh đứng sau lưng nàng, còn những đồ đệ khác thì ngồi hai bên, tất cả đều đang lom lom nhìn về phía này, giống như đang xét xử bọn họ vậy.

Hai chân Lục Văn Đống và Lục phu nhân mềm nhũn, cũng không đá hoài đến mặt mũi hay những người đứng xem kín cả sân sau lưng bọn họ, bỗng quỳ xuống.

“Cảnh Tề, cha thực sự xin lỗi con, Cảnh Tề à, cha biết lỗi rồi!”

“Tề Nhi, là nương nhất thời hồ đồ thôi.” Lục phu nhân cũng khóc nức nở, “Năm đó gia đình chúng ta quá khó khăn, vì sống sót, chúng ta không thể không đưa ra hạ sách như vậy!”

Hai phu thê kêu trời trách đất khiến những người khác của Lục gia nhìn đến ngây người. Dân chúng sau lưng bọn họ cũng xì xào bàn tán, người của Tinh Thần Cung thì chỉ lạnh lùng chứng kiến tất cả.

“Lục phu nhân.” Ngu Sở ngồi trên vị trí chủ vị cất giọng nói không nóng không lạnh của mình lên, khiến cho hai người run lên một cái. Nàng nhìn phụ nhân kia chăm chú, nói một cách lạnh băng, “Bà quên là ta đã nhìn thấy ký ức của bà rồi sao, nghĩ là ta không biết bà có đang nói dối hay không à?”

Lục phu nhân nói láo bỗng chốc há hốc miệng, cái gì gọi là gia đình quá khó khăn?

Gia đình phú thương, vải vóc lụa là, ăn ngon mặc đẹp mà là khó khăn ư, vậy một nhà họ Lý mười người cùng sống chung trong một cái sân nhỏ cũ nát thì nghĩ thế nào đây?

Hai người lập tức sợ hãi.

Ngu Sở lạnh lùng nói, “Nhiều khách khứa đến như vậy, cũng muốn nghe một chút hành động vĩ đại của hai vị đấy, Lục lão gia và Lục phu nhân không muốn nói kỹ càng một chút sao?”

Giờ phút này, hai người cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi và tương lai như thế nào nữa, trước mắt chỉ cần có được sự tha thứ của Tinh Thần Cung, bọn họ mới có thể có được một con đường sống.

Lục Văn Đống không còn cách nào khác, ông ta cắn răng kể lại chuyện năm đó.

Khi ông ta kể lại bản thân bán con cầu vinh như thế nào, và cả sự thật bị che giấu bao lâu nay: ông ta thỉnh cầu Hoàng đế phái binh lính đi cướp đoạt hại chết cả một thôn làng, người dân vây xem đều nhốn nháo đứng lên.

Ngay cả Nhị phòng và cặp song sinh cũng không dám tin mà nhìn ông ta.

Rồi sau đó, ông ta lại nói hôm nay bọn họ vốn là muốn đến đưa Lục Ngôn Khanh về nhà. Có người dân tính tình thật là thiếu chút nữa đã xông lên đánh ông ta.

“Tiên trưởng ở trên cao, thảo dân có chuyện muốn bẩm báo!” Trong biển người có một người hô lớn, “Lục gia vẫn luôn hiếp đáp chúng ta, đệ đệ của thảo dân ở nhà bọn họ làm việc mấy tháng nay không những bị khấu trừ tiền công mà còn bị đánh chửi vô cớ!”

“Thảo dân cũng có chuyện bẩm báo, Lục gia cố tình cạnh tranh ác ý, chèn ép khiến không ít cửa hàng đóng cửa.”

“Thảo dân cũng ——”

Lục gia ở thành Lạc Thủy hô mưa gọi gió nhiều năm, lại cấu kết với quan phủ, bách tính ở đây chịu khổ không thể nói. Hôm nay tường sập mọi người cùng đẩy, lại có tiên trưởng trấn giữ, tất cả mọi người mồm năm miệng mười kể lại từng tội của Lục gia.

Ngoại trừ hai người Nhị phòng nhát gan bị chèn ép, thì từ trên xuống dưới của Lục gia, từ phu thê Lục Văn Đống cho đến đại nữ nhi và cặp sinh đội, rồi xuống đến nha hoàn, bọn sai vặt đều ở bên ngoài bắt nạt người khác, hơn nữa là làm nhiều đã thành thói quen.

Dân chúng phía sau từng câu từng chữ kể tội sắp tràn cả lên phía trên, giống như một cơn sóng lớn dập dìu ép lưng của đám người Lục gia càng cúi càng thấp, về cơ bản là không thể ngóc đầu lên được.

Bọn họ vốn chỉ muốn cầu xin Lục Ngôn Khanh, nhưng theo lời nói của dân chúng thì đến cả việc bọn họ nói xin lỗi cũng khiến người khác khinh thường.

Không cần Ngu Sở phải lên tiếng, nước miếng của người dân cũng có thể dìm chết bọn họ.

Đến khi quần chúng kích động mắng xong rồi, Ngu Sở mới nâng mắt lên nhìn.

Nàng nói, “Mọi người cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?”

Có người dân hô muốn giết bọn họ, treo cổ các thể loại.

Ngu Sở lạnh lùng nói, “Không thể đưa chuyện cá nhân vào được, nếu lạm dụng quyền lực như vậy thì có khác gì Lục gia?”

Cả nhà Lục gia vốn đang tuyệt vọng bỗng ngẩng đầu lên.

Bọn họ tưởng là Ngu Sở phát lòng từ bi, vì sức khỏe tinh thần của Lục Ngôn Khanh mà bỏ qua cho bọn họ.

Kết quả, Ngu Sở lạu lạnh lùng nói, “Tân Hoàng đế hôm qua mới kế nhiệm, hai ngày nữa có thể sẽ phái người đến. Bọn họ phạm vào tội gì cũng nên để cho quan phủ đến xử tội.”

Lục Văn Đống không kìm được mà choáng váng.

Sao ông ta không biết được chứ, tân Hoàng đế hiện giờ là được những người tu tiên này nâng đỡ lên ngôi?

Có thể khiến cho tân Hoàng đế phái người đến, chưa cần nói đến những người khác, chỉ riêng ông ta và phu nhân đã lành ít dữ nhiều rồi.

Tình cảnh ngày hôm nay hình như có hơi quen mắt. Không phải ban đầu ông ta sợ trực tiếp đưa nhi tử đi sẽ có những ảnh hưởng không tốt, cho nên mới giả mù sa mưa để cho Hoàng đế xuất binh đuổi theo sao?

Hiện giờ, giống như Ngu Sở đổi vị trí cho cả nhà bọn họ vậy.

Lục Văn Đống cảm nhận được sâu sắc ý muốn giết chết bọn họ của Ngu Sở, nàng cực kỳ muốn. Nhưng lại sợ ảnh hưởng không tốt cho nên mới giả mù sa mưa để cho quan phủ ra tay.

Chiêu mượn đao giết người này, ông ta cực kỳ quen thuộc!

————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Sở: Haiz, chủ yếu cũng là vì giết người không dao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK