Sáng sớm hôm sau, sau khi đệ tử Tinh Thần Cung biết Ngu Sở tặng phủ đệ này cho Lý gia, không cần nàng mở miệng, bọn họ đều chủ động giúp đỡ.
Người thì cùng hai phu thê Lý gia và Lý Thanh Thành về thôn, đón lão thái thái qua nhà mới.
Ngoài một gia đình trực hệ là nhà Lý Thanh Thành ra, các thân thích huynh đệ tỷ muội của Lý gia đều ở xung quanh thôn, Lý Quang Viễn đi tìm, hy vọng họ có thể cùng chuyển đi.
Dù sao phủ đệ cũng lớn, cả gia tộc Lý thị cũng có thể ở được.
Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực đi vào thành Đế mua giúp các vật dụng hằng ngày cần thiết trong nhà, cũng mua rất nhiều quần áo, đều chuẩn bị cho Lý gia hết rồi.
Một bên khác, Ngu Sở đến hoàng cung.
Đây có thể là một cảnh tượng trăm ngàn năm khó gặp: đại thần triều đình và các tu tiên giả vậy mà cùng ở một phòng, cùng nhau thương thảo mọi chuyện.
Vũ Hoằng Vĩ làm việc tốt thì làm đến cùng, ông cũng đề xuất một người, trùng hợp là con trai của vị công chúa mà hôm trước Lý Quang Viễn nhắc đến.
Các đại thần đều không có gì để nói, bọn họ gần như không muốn tranh luận gì với các tu tiên giả, dẫu sao, tuy các tu tiên giả này chưa phi thăng, nhưng đối với những người bình thường thì thần tiên cũng có khác biệt.
Vậy nên Vũ Hoằng Vĩ nói cái gì, bọn họ đều nhận hết, ai dám không nghe đây? Lỡ đâu bọn họ lại triệu ra mấy tia sấm sét đánh thành Đế một lần nữa thì sao?
Lúc Ngu Sở đến, nhìn thấy trước cửa hoàng cung chen chúc đầy người, những tội ác của Nhạc hoàng đế được viết kín mít trang giấy dán trên tường thành.
Đối với cái chết của Hoàng đế, bách tính không chỉ không đau buồn, mà ngược lại, nom rất vui vẻ.
Tuy thân là bách tính dưới chân Thiên tử, bọn họ sống tốt hơn người ở nơi khác rất nhiều, nhưng tính tình bạo lực của Hoàng đế vẫn làm người ta sợ hãi không thôi.
Hiện nay ông ta chết rồi, bá tánh cũng thở phào một hơi.
Hành động của Nhạc hoàng đế bị thị chúng, trên tường thành trải đầy giấy mới tinh, những chỗ trống để bách tính tự mình viết.
Không ít người cầm bút lông từ nhà đến, dựa vào tường mà ra sức viết.
Cửa lớn bị cấm ra vào, ngoài các đại thần, hiện nay trong hoàng cung đều là những cung nữ, thị vệ và các thái giám vô tội, những người khác tạm thời không được vào, mà những người tu tiên có thể trực tiếp bay qua cửa thành.
Khi Ngu Sở vào cung điện, nhìn thấy Vũ Hoằng Vĩ đang ngồi ngẩn ngơ trên đệm mềm.
“Chuyện của phàm gian thực sự quá mệt.” Vũ Hoằng Vĩ lẩm bẩm, “Mấy chục năm sau ta cũng không muốn xuống núi nữa.”
Ngu Sở cười cười, “Có khi mấy năm này ông sẽ phi thăng ấy chứ.”
Vũ Hoằng Vĩ trầm mặc một lát, ông thấp giọng nói: “Ngu chưởng môn, có một chuyện ta luôn giấu cô. Thực ra chuyện của thành Đế, ban đầu cũng có liên quan đến ta.”
Chuyện này đã đè nén trong lòng Vũ Hoằng Vĩ rất lâu rồi, ngay cả ông cũng không dám nhớ lại, sợ rằng vừa nghĩ đến chuyện này, bên tai sẽ văng vẳng tiếng kêu của vô số người.
Vốn ông đã nghĩ cả đời này mình sẽ không nói ra, nhưng hiện giờ nói ra rồi, lại phát hiện không khó như ông từng tưởng tượng.
Ngu Sở nghe Vũ Hoằng Vĩ tự thuật xong, nàng trầm mặc hồi lâu.
“Chuyện này, không thể nói ông sai hoàn toàn. Một người muốn bảo vệ chính bản thân mình, là bản năng của con người.” Ngu Sở nói, “Ông lảng tránh, thậm chí bởi vì vẫn luôn tự trách về chuyện này mà ảnh hưởng đến phi thăng, chứng minh ông thực sự là một người tốt.”
Vũ Hoằng Vĩ sửng sốt hồi lâu, sau đó cười rộ lên.
“Ta cho rằng cô sẽ chỉ trích ta.” Ông nhỏ giọng, “Nhất là sau khi ta biết chuyện của Lục Ngôn Khanh… có lúc ta nghĩ, trong những sinh mạng bị ta vứt bỏ kia, có thể có người vốn dĩ sẽ là đồ đệ của ta không.”
Ngu Sở nhìn Vũ Hoằng Vĩ chăm chú.
“Ngu chưởng môn, cô là người tốt, so với ta thì còn tốt hơn.”
Nàng nói: “Trước đây ta cũng đã từng vì mục đích của mình mà khoanh tay đứng nhìn, chỉ có điều, ông sẽ áy náy vì chuyện này, mà ta thì không.”
Năm đó, khi Ngu Sở làm nhiệm vụ, nàng hoàn toàn vứt bỏ nhân tính của mình, xem tất cả người trên thế giới này đều là NPC [*].
[*] NPC (Non-player character – Nhân vật không phải người chơi): là những nhân vật được thiết kế sẵn (trong game/ truyện,…) để hỗ trợ nhân vật người chơi làm các nhiệm vụ hoặc bổ sung cho cốt truyện. Mỗi NPC đảm nhận một nhiệm vụ có chủ đích khác nhau. NPC do hệ thống nắm giữ, nhân vật người chơi không thể điều khiển NPC được.
Nếu để Ngu Sở gặp phải khốn cảnh lúc bấy giờ của Vũ Hoằng Vĩ, giữa cứu người và chấp hành nhiệm vụ, nàng sẽ không do dự lựa chọn vế sau, hơn nữa sẽ không tự trách về hành vi của mình.
Hiện nay ở thế giới này, trong cuộc sống êm đềm dài lâu cùng các đồ đệ, nàng mới dần dần cảm thấy mình sống lại rồi, thế giới trong mắt nàng cũng sống lại rồi.
“Người tốt mới trách móc chính mình.” Ngu Sở nhìn về phía Vũ Hoằng Vĩ, “Ông không tính là làm sai, nhưng những áy náy và tự trách, chỉ có chính ông mới có thể chinh phục.”
Ngu Sở hiểu được tâm tình tự trách như hiện giờ của Vũ Hoằng Vĩ.
Nếu năm đó nàng thờ ơ với tên nhóc ăn mày cùng đường lạc lối, chính mình sắp đói chết, ông sắp bệnh chết đó, ai biết được rằng đứa nhỏ này vốn sẽ có một cuộc đời đặc sắc như thế nào đâu.
Hơn nữa, nàng cũng không vì thế mà bắt đầu thu dưỡng đồ đệ, hoặc nàng vẫn là một người đứng xem trong thế giới này, một thân một mình đứng trong một góc không ai quen biết nàng.
Độ người như độ mình.
Chuyện này mắc kẹt trong lòng Vũ Hoằng Vĩ đã hơn mười năm, nhưng hiện nay chỉ trò chuyện một lần với Ngu Sở, vậy mà cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều rồi.
“Đợi bên này ổn định một chút, ta chuẩn bị đưa Lâm Lượng về thẩm vấn, xem xem trong kinh có còn dư ma tu nào không.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Chuyện của thành Đế, cảm tạ cô. Đợi bận xong những chuyện này, chúng ta lại tụ họp.”
Ngu Sở gật gật đầu.
Vũ Hoằng Vĩ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngu chưởng môn, liên quan đến người đến từ Ma giới, cô không quen biết hắn sao?”
“Không quen biết.” Ngu Sở nhíu mày nói, “Chẳng lẽ thật sự như lời hắn nói, Ma giới cũng không biết hành động của ma tu, cũng không muốn dấy lên chiến tranh?”
“Ai biết chứ.” Vũ Hoằng Vĩ cười cười, “Trong những người tu tiên có những người như n Quảng Ly, trong Ma giới cũng có người tốt.”
Sau khi nói chuyện với Vũ Hoằng Vĩ, Ngu Sở lấy mấy pháp bảo Ma giới của Lâm Lượng, chuẩn bị mang về nghiên cứu.
Không ít các thủ tịch đệ tử của các đại môn phái đều có chút đỏ mắt, nhưng đều không dám nói gì, những đồ đệ của phái tu tiên bị dính bẫy rập của Lâm Lượng, chỉ có thể vùi đầu làm việc để cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, nếu không thì thật sự quá mất mặt.
Thời điểm Ngu Sở ở trong hoàng cung, trong thành Đế cũng ngày càng náo nhiệt.
Không ít các thế gia bị Hoàng đế xa lánh đuổi đi xa nay đều sôi nổi quay về thăm dò tình hình, ngoài thành đều xếp thành hàng dài, trông còn náo nhiệt hơn ngày thường nhiều.
Trong đó, một cỗ xe ngựa vừa nhìn đã thấy mười phần xa hoa tiến vào thành Đế, nhìn từ bên ngoài của xe ngựa đã biết người ngồi trong xe ngựa không phú cũng quý.
Dưới sự nâng đỡ của gã sai vặt, Lục Văn Đống xuống xe ngựa, ông ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bá tánh vây chặt như nêm cối ở phía trước, đều đang xem tuyên cáo được dán trên tường.
Lục Văn Đống cũng chen chúc một đường đi vào, khi ông ta nhìn thấy đầy ắp những hành vi phạm tội của Hoàng đế, vẫn cứ có chút hoảng hốt.
“Đây là thật sao?” Ông ta lẩm bẩm hỏi, “Ta không nằm mơ ư?”
“Là thật, là thật, Hoàng đế thật sự chết rồi!” Người bên cạnh hưng phấn nói với ông ta.
Lục Văn Đống hốt hoảng rời khỏi đám người, vẫn có cảm giác rất không chân thật.
“Lục đại nhân.” Lúc này, có người đứng bên cạnh gọi ông ta.
Lục Văn Đống quay người, ngay lập tức đã nhìn thấy Lý Quang Viễn.
Lý Quang Viễn mặc y bào cân xứng vừa vặn, đứng ở đó, rất có khí thế danh môn hậu đại.
Lục Văn Đống đánh giá trên dưới Lý Quang Viễn.
Trong quá khứ, hai nhà cũng chỉ là biết cảnh ngộ của đối phương, đừng nói gặp mặt, ngay cả thư từ qua lại cũng không dám. Nhạc hoàng đế nhìn chằm chằm mấy đại thế gia, vậy nên Lục Văn Đống nhất thời không nhận ra Lý Quang Viễn là ai.
Lục Văn Đống khách khí lên tiếng, “Ngài là…”
“Ta là Lý Quang Viễn.” Lý Quang Viễn nói.
Lục Văn Đống bừng tỉnh đại ngộ, hai người ôm quyền, biểu cảm đều có chút phức tạp.
“Lý huynh, những năm này huynh khổ quá. Ta chỉ biết mọi người khó khăn, nhưng không dám ra tay cứu giúp, vẫn luôn áy náy không thôi.” Lục Văn Đống nói, “Hiện giờ, huynh cũng xem như hết khổ.”
“Haiz, những năm qua, có thể để người trong nhà khỏe mạnh sống tiếp đã là chuyện khó, không ai rảnh lo cho người khác.”
Lý Quang Viễn giơ tay, biểu thị hai người đi đến một nơi ít người lui tới.
“Những năm này, trong nhà huynh vẫn tốt chứ?” Lý Quang Viễn hỏi.
“Ta may mắn, làm chút buôn bán nhỏ, trong nhà cũng xem như không tồi.”
“Thực ra, lần này ta tìm huynh, là có chuyện khác.” Lý Quang Viễn nói, “Huynh còn nhớ đại nhi tử của huynh không?”
Lục Văn Đống gật nhẹ đầu.
“Ta sao có thể không nhớ đây, hơn mười năm trước, nhà chúng ta tìm lâu như vậy, vẫn không có tin tức.” Ông ta bất đắc dĩ nói, “Phu nhân nhà ta khóc nháo không chịu bỏ qua, nhưng ta cảm thấy không đúng lắm, sợ người đứng sau chuyện này chúng ta đắc tội không nổi, sau đó thì không giải quyết được gì.”
“Vậy phu nhân vẫn khỏe chứ?” Lý Quang Viễn quan tâm hỏi.
Lục Văn Đống thở dài nói, “Hiện nay ta có hai nữ một nam, cuộc sống cũng xem như dần tốt lên, nhiều năm như vậy rồi, con người luôn phải nhìn về phía trước, đúng không? Đúng rồi, Lý huynh, huynh hỏi chuyện này làm gì?”
“Nếu như ta nói, chuyện này có liên quan đến Hoàng đế thì sao?” Lý Quang Viễn hỏi.
Lục Văn Đống ngẩn ra.
Ông ta không dám tin tưởng mà nhìn Lý Quang Viễn, nhỏ giọng hỏi lại: “Lý huynh, có phải huynh có được tin tức gì không?”
Lý Quang Viễn gật gật đầu, ông nói: “Con trai huynh, Lục Cảnh Tề, hiện đã đổi tên là Lục Ngôn Khanh, đi tu tiên rồi, bây giờ đang ở chỗ của ta.”
Bên kia, trong phủ, Thẩm Hoài An gác chân dựa vào ghế, nhìn Lục Ngôn Khanh đứng bên cửa sổ, tâm tình rõ ràng đang rất nóng nảy.
“Huynh đúng là kỳ lạ mà.” Thẩm Hoài An cắn một miếng táo, cậu nói, “Người ta đều ước gì được nhìn thấy cha nương, huynh xem huynh đi, không có chút vui vẻ nào, còn bực bội như vậy nữa.”
Dừng một chút, Thẩm Hoài An nói, “À, đệ biết rồi, huynh đây là đang căng thẳng ấy mà.”
“Đệ bớt tranh cãi đi.” Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Chỉ biết ngồi đó nói mát.”
Nhìn Lục Ngôn Khanh tức giận, Thẩm Hoài An nở nụ cười, lúc này mới tiếp tục gặm táo.
Khi này, trong đình viện vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó Cốc Thu Vũ uyển chuyển nhẹ nhàng như chú chim nhỏ nhảy vào, nàng vừa kéo cửa sổ vừa nói: “Đến rồi đến rồi, Lý thúc thúc thật sự đưa một chiếc xe ngựa xa lạ về.”
Nếu là ngày thường, khẳng định là Lục Ngôn Khanh sẽ nói hành vi trèo cửa sổ mà không đi cửa chính này của Cốc Thu Vũ không văn nhã, nhưng bây giờ cũng không rảnh để lo nữa.
Cậu quay lưng lại, ánh mắt hơi hoảng loạn nhìn Thẩm Hoài An.
“Huynh nên biểu hiện như thế nào?” Lục Ngôn Khanh nói, “Nên kích động một chút, hay là buồn một chút? Huynh nên cười, hay là nên khóc đây?”
“Huynh đây là có vấn đề gì vậy, đó là cha huynh, huynh muốn thế nào thì làm thế ấy thôi.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh làm như các người không thân với nhau vậy.”
“Hai người họ không thân thiết là sự thật mà.” Cốc Thu Vũ bổ một đao.
Lục Ngôn Khanh duỗi tay chỉ chỉ Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ, có cảm giác hận sắt không thành thép [*].
[*] Hận sắt không thành thép (Hận thiết bất thành cương): chỉ thái độ nghiêm khắc với người khác mong muốn người đó tốt hơn hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không thành.
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ thấy Lục Ngôn Khanh luống cuống tay chân như vậy, bọn họ cảm thấy rất buồn cười, đương nhiên không có ý muốn giúp cậu như ý nguyện.
“Huynh mau xuống lầu đi, người ta sắp tới cửa rồi ấy.” Thẩm Hoài An nói.
Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ mà trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó mới xoay người xuống lầu.
Đại sư huynh vừa đi, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực và cả Lý Thanh Thành lập tức ghé vào bên cửa sổ nhìn về phía đình viện.
Bên kia, Lý Quang Viễn mời Lục Văn Đống tiến vào.
Lục Văn Đống vừa đến, Thẩm Hoài An đã nói nhỏ, “Xem ra cha của Lục Ngôn Khanh thực sự rất có tiền.”
“Bởi vì y phục của ông ấy rất đắt sao?” Tiêu Dực hỏi.
“Bởi vì phong cách mặc đồ của ông ấy rất giống Ngu lão gia.” Thẩm Hoài An nói, “Nhà của sư tôn là gia đình có tiền nhất mà huynh từng thấy, cảm giác Lục gia này dường như cũng không hề kém cạnh.”
Mấy đứa nhóc đều vây trên lầu hóng chuyện, lặng lẽ ăn dưa.
“Lục huynh, mời vào bên trong.” Lý Quang Viễn nói.
Ông phát hiện bước chân Lục Văn Đống bất động, đôi mắt nhìn thẳng chăm chăm.
Lý Quang Viễn quay đầu, chỉ nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đang đứng ở nơi đó.
Lục Ngôn Khanh mặc một thân bạch y, khí chất tuấn tú tao nhã, đứng yên tại chỗ không làm gì cũng giống như một bức tranh công tử phiêu dật, khó trách làm cha ruột cửu biệt trùng phùng ngẩn ngơ tại chỗ.
Lục Văn Đống hầu kết mấp máy, ông run giọng hỏi, “Cảnh Tề, thật là con sao, A Tề, nhi tử của ta?”
Lục Ngôn Khanh nhấp khóe miệng, cậu rũ mắt, khẽ nói, “Cha, đã lâu không gặp.”