Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa ngày hôm đó, Thẩm Hoài An đang ngồi trong phòng yên lặng đọc sách, Tiểu Cốc từ bên ngoài vội vã chạy vào.

“Thẩm Hoài An! Đại sư huynh đã về rồi!”

Thẩm Hoài An lập tức đặt sách xuống chạy ra bên ngoài viện, Tiểu Cốc chạy theo sau bị cậu bỏ lại một đoạn rất xa.

Thẩm Hoài An chạy ra con đường chính của ngọn núi chính, cậu thở hổn hển thấy Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở đứng bên đường không biết đang nói chuyện gì.

Thẩm Hoài An nhìn thấy Lục Ngôn Khanh vẫn còn đang cầm kiếm, trên vạt áo trắng dính những vết máu li ti. Từ nhỏ Thẩm Hoài An đã tập võ nên cậu rất nhạy cảm với mùi máu, thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi máu nồng đậm vẫn còn chưa vơi đi trên kiếm của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh thật sự vì cậu mà ra tay với người khác ư?

Thẩm Hoài An hơi không dám tin, không hiểu sao tim cậu lại đập rất nhanh.

Lúc cậu đi tới, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh cũng dừng cuộc đối thoại lại. Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Thẩm Hoài An, cẩn thận quan sát thiếu niên, lúc này lông mày đang nhíu lại của Lục Ngôn Khanh mới thả lỏng ra một chút.

“Xem ra đệ đã không sao rồi.” Lục Ngôn Khanh nói.

“Huynh, huynh đã làm gì thế?” Thẩm Hoài An nhìn quần áo của Lục Ngôn Khanh, khẽ nói, “Huynh sẽ không…”

“Huynh sẽ không giết người.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Đệ yên tâm đi, người tu tiên chịu mấy kiếm sẽ không chết được đâu, chỉ là thấy hơi đau mà thôi.”

Lúc này Thẩm Hoài An mới yên tâm.

Cậu không lo lắng tính mạng của mấy tên kia, mà chỉ lo lắng cho Lục Ngôn Khanh thôi.

Thẩm Hoài An sợ Lục Ngôn Khanh sẽ vì mình mà giết người, cậu biết Lục Ngôn Khanh tính tình ôn hòa, mạng người treo trên lưng Lục Ngôn Khanh ắt sẽ khiến huynh ấy phải chịu áp lực tâm lý rất lớn.

Mấy tên vô lại đó không đáng để Lục Ngôn Khanh phải khó xử.

Cậu thở phào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn lấy có chút lo lắng nói, “Mấy tên kia trở lại sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức chứ?”

Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh liếc nhìn nhau một cái, Lục Ngôn Khanh cười nói, “Ý của sư tôn chính là như vậy mà.”

“Đệ không hiểu.” Đầu óc Thẩm Hoài An có chút mơ hồ.

Lục Ngôn Khanh ra hiệu bảo Thẩm Hoài An đi theo mình.

Ba sư huynh sư muội tạm biệt Ngu Sở, trở lại trong viện của bọn họ.

“Đại sư huynh, rốt cuộc huynh đang nói đến chuyện gì thế?” Tiểu Cốc tò mò hỏi.

Lục Ngôn Khanh muốn nói lại thôi, cậu không biết những lời này có nên nói trước mặt Cốc Thu Vũ không. Dù sao thì cô bé vẫn còn nhỏ, sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến cô bé.

Nhưng cậu lại thay đổi suy nghĩ, lần này Thẩm Hoài An xảy ra chuyện cũng là vì trước đây gia đình quá bao bọc cậu, vì được bảo vệ quá tốt nên mới nhẹ dạ cả tin như vậy.

Thẩm Hoài An chịu thua thiệt thì cũng thôi đi, nói thế nào cũng là nam nhi. Nếu như tương lai Tiểu Cốc cũng dễ bị người ta lừa gạt, như vậy mới khiến cho mọi người càng lo lắng hơn. Bây giờ cũng là cơ hội tốt để cho Tiểu Cốc từ từ tiếp xúc với một vài chuyện, để cô bé cẩn thận hơn chút.

“Ý của sư tôn là hy vọng mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các đó trở lại tìm chúng ta gây phiền toái.” Lục Ngôn Khanh ôn hoà nói, “Sư tôn nói lần này chỉ có bốn tên đệ tử mà thôi, Thiên Cẩu Các tổng cộng có hơn mười người tính cả sư phụ của bọn họ, tốt nhất là tất cả bọn chúng nên cùng nhau quay lại trả thù.”

Thẩm Hoài An có hơi hoảng hốt.

Cậu đang lo lắng có khi nào Thiên Cẩu Các sẽ quay lại báo thù gây phiền phức cho môn phái của bọn họ không, kết quả là Ngu Sở đã nghĩ đến chuyện tóm gọn cả môn phái đối phương?

Nghĩ lại, dường như dáng vẻ vẻ thờ ơ lạnh lùng như tôn Phật ngày thường của Ngu Sở khiến cậu bối rối, sư phụ vốn là một người tàn nhẫn, nàng vì muốn xua tan đi cơn ác mộng của Tiểu Cốc mà một mình đi tiêu diệt cả một môn phái.

“Sư tôn đỉnh quá.” Cốc Thu Vũ sùng bái nói, “Muội muốn sau này lớn lên có thể trở thành người giống như sư tôn.”

Lục Ngôn Khanh không biết phải làm sao chỉ có thể cười cười, cậu nhìn về phía Thẩm Hoài An.

“Sư tôn thậm chí lo lắng bọn họ sẽ không trở lại báo thù, đặc biệt bảo huynh lúc thả cho bốn tên đó chạy còn lưu lại truy phù chú trên người bọn chúng.”

Suy nghĩ của Ngu Sở rất đơn giản, Lục Ngôn Khanh nói đúng, bên ngoài nhìn vào nàng là quân chủ của môn phái, không thể nào đối phương là đệ tử làm việc xấu mà nàng đã ra mặt.

Cho nên, tốt nhất là chưởng môn của đối phương không nhịn được mà ra mặt trả thù cho đệ tử, nếu được vậy thì quá tốt, Ngu Sở có thể danh chính môn thuận tiêu diệt đối phương.

Nếu như đối phương không đến, vậy thì Ngu Sở sẽ đổi một cách khác, giúp cho đối phương có thể danh chính ngôn thuận bị tiêu diệt.

Trong thế giới tu tiên vốn là cá lớn nuốt cá bé. Ngoại trừ việc giữa các môn phái kiêng kỵ, khiêm nhường lẫn nhau thì tán tu không được các danh môn chính phái che chở sẽ bị như vậy. Nếu không sẽ bị những tán tu khác thôn tính, hoặc sẽ bị những môn phái nhỏ như Thiên Cẩu Các hãm hại.

Nếu Thiên Cẩu Các đã lựa chọn phương thức sinh tồn như vậy, lại còn nhiều lần ra tay với người phàm, vậy chuyện Thiên Cẩu Các bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Mặc dù bọn chúng làm việc cũng đã rất cẩn thận, chưa bao giờ chọc chuyện gì lớn gây phiền phức cho môn phái lớn. Nhưng cuối cùng vẫn vì cuồng vọng của bản thân mà bị lật thuyền, chọc tới một người giống Diêm Vương như Ngu Sở.

Hôm đó, Ngu Sở vì dụ cá mắc câu mà bảo Lục Ngôn Khanh nói cho mấy tên đó biết tên môn phái của bọn họ —— Tinh Thần Cung. Mục đích là vì để cho đám người Thiên Cẩu Các thấy đây là một môn phái không tên không tuổi, sẽ nhanh chóng quay lại báo thù.

Con đường trở về môn phái của bốn tên Thiên Cẩu Các cực kỳ lận đận, bọn chúng bị ném ra ngoài thành Vân, người dân bình thường đi qua và các đệ tử môn phái khác đều không có ai tình nguyện giúp đỡ.

Bốn tên đó bị Lục Ngôn Khanh đánh đến chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, gân cốt đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương. Bọn chúng dựa vào thể chất của người tu tiên mà gắng gượng, chịu đựng những đau đớn thấu xương như vậy.

Bọn chúng nằm im bốn ngày như thế ở vùng núi ngoại ô mới từ từ khôi phục được một chút, sau cùng là được những đệ tử Thiên Cẩu Các khác đi tìm, phát hiện rồi đưa về.

Trong môn phái, các chủ của Thiên Cẩu Các tên là Hầu Xương. Một người có thể thu nạp nhiều tên đệ tử có phẩm chất bại hoại như vậy tụ tập lại một chỗ, cũng có thể đoán được người này cũng là loại người chẳng ra gì.

Ông ta nhìn bốn tên đệ tử bị đánh trọng thương đến vậy thì biết bọn họ đã đụng phải nhân vật có máu mặt. Mặc dù tên mũi ưng đã nói tên môn phái này là “Tinh Thần Cung”, cũng chưa bao giờ nghe đến cái tên này nhưng một người cáo già như ông ta cũng không muốn truy cứu thêm.

Tuy vậy, trong lòng đám đệ tử lại đầy căm phẫn, cảm thấy đồng môn ra khỏi cửa bị môn phái nhỏ không ai biết đến bắt nạt, thực sự rất tức giận. Nhất là bốn tên bị đánh đều yêu cầu Hầu Xương ra mặt giải quyết cho bọn chúng.

Tên sư phụ Hầu Xương này không có bản lĩnh gì nên đám đệ tử không hề có kính sợ ông ta chút nào. Ông ta giống như kẻ đi thu nạp đám côn đồ không học vấn, không nghề nghiệp trong giới tu tiên tụ lại với nhau.

Nếu như Hầu Xương từ chối yêu cầu của bọn họ thì rất có khả năng Thiên Cẩu Các này cứ vậy mà tan rã.

Hầu Xương không còn biện pháp nào khác, ông ta bị đám đệ tử tâng bốc cũng chỉ có thể nhắm mắt đồng ý với bọn họ, sau khi chữa khỏi cho bốn tên kia xong, toàn môn phái tổng cộng mười người cùng đến thành Vân báo thù.

Khác với Ngu Sở có thể chữa khỏi cho Thẩm Hoài An trong vòng một đêm, bốn tên đệ tử của Thiên Cẩu Các này không có sư phụ có thể dựa vào được. không có linh đan chữa bệnh cũng không có linh mạch hỗ trợ.

Bọn chúng chỉ có thể dựa vào tu vi nửa vời của mình để chữa trị, ốm đau bệnh tật hơn nửa tháng vẫn chưa bình phục hoàn toàn, vừa mới bước xuống giường được đã muốn trở lại thành Vân báo thù.

Trước đây Thiên Cẩu Các đã từng có kinh nghiệm huy động cả một môn phái đi xử lý một tán tu kỳ Trúc Cơ, bọn chúng tin lần này giải quyết Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng sẽ dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, bọn chúng cảm thấy Tinh Thần Cung chỉ là một môn phái nhỏ, cảm giác giống như cả một môn phái chỉ vỏn vẹn có hai đồ đệ.

Thiên Cẩu Các ngự trị ở một ngọn núi rất xa xôi với địa chất không tốt nên trong lòng đám đệ tử Thiên Cẩu Các đều rục rịch muốn tìm hiểu nguồn gốc của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, xem xem môn phái nhỏ đó có vật gì tốt không.

Mười một người hùng hổ tiến vào thành Vân.

Bọn họ còn chưa đi vào thành mà tin tức đã truyền đến tai Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An.

Đây đã lần thứ hai nên động tác đóng cửa của các hộ gia đình ở đây thành thạo hơn nhiều, nhóm tiểu nhị vừa đóng cửa cũng không quên kéo khách ngoại lai vào trong tiệm luôn.

Bản tính chung của con người là thích xem náo nhiệt, những khách buôn ngoại lai và các đệ tử của môn phái khác cũng rất phối hợp, muốn chờ xem kịch vui.

Môn phái có thể khiến dân chúng thành Vân phối hợp “thành không nhà trống” như vậy, cho dù không có danh tiếng nhưng tuyệt đối cũng không phải đối tượng dễ chọc.

“Sư phụ, sư phụ, là hai tên tiểu tử thối này!” Không đợi Hầu Xương rầu rĩ, đám đồ đệ phía sau đã kích động hô lên, “Chính là bọn chúng, đáng ghét, bả vai lão tử vẫn còn đau đây, vậy mà sao tên tiểu tử này khôi phục nhanh như vậy?”

Hầu Xương ngẩng đầu lên, lập tức thấy hai thiếu niên tu tiên đang lẳng lặng đứng bên kia đường.

Hai người tuấn tú, biểu tình lạnh lùng, dường như đã đợi ở đó rất lâu.

Trong lòng Hầu Xương hoàn toàn lạnh lẽo, ông ta tức đến mức muốn mắng mấy tên đệ của mình mắng mấy trăm câu —— Chưa nói đến thực lực, những thiếu niên như hai người họ, chỉ thiếu mỗi việc viết “lai lịch của ta rất lớn” lên trên mặt thôi, vậy mà mấy tên ngốc này cũng dám chọc vào ư?

Hầu Xương không nói lời nào, mười tên đệ tử sau lưng chẳng phân biệt được phải trái đã hăng hái lên tiếng chửi bới. Thôi thì mắng chửi không thì cũng thôi đi, chẳng biết tên đệ tử nào xứng đáng ăn ngàn nhát dao ở sau lưng ông ta đẩy ông ta một cái, để Hầu Xương không thể không theo bọn họ tiến lên phía trước được.

“Sư phụ của chúng ta đã tới rồi, tiểu tử thối, nộp mạng lại đi!”

Chuyện đã đến nước này, Hầu Xương đã không còn đường thoát thân, ông ta không thể không cầm vũ khí lên, cùng đám đệ tử tấn công về phía hai thiếu niên nọ.

Thiên Cẩu Các chỉ được cái thanh thế lớn chứ thật ra bên trong chỉ là một đám sắt vụn. Nếu như bọn họ có thể chuẩn bị mai phục trước, phần trăm thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng ai có thể ngờ được, vừa vào thành đã bị người khác theo dõi, ngay cả thời gian nghiên cứu địa hình cũng không có nốt?

Mười một người tấn công hai người, trừ hai, ba người có thể trực tiếp đối kiếm ra thì còn lại loạn thành một đám hỗn độn. Người còn chưa đánh được mà đã làm vướng víu những người khác.

Trong trận chiến này, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An rất thành thạo, rõ ràng lag ngay cả Hầu Xương cộng lại cũng không phải đối thủ của hai người bọn họ.

Lục Ngôn Khanh và Hầu Xương đấu với nhau, thậm chí cậu còn hoài nghi thực lực của tên chưởng môn này chỉ bằng cậu mà thôi, có khi còn không bằng cả cậu nữa. 

Bên kia Thẩm Hoài An lần nữa gặp lại tên mũi ưng.

Kiếm hai người chạm nhau, tên mũi ưng lạnh lùng hỏi, “Sao nào, cảm thấy kiếp sống tu tiên quá dài nên muốn bị ta đánh thêm một trận nữa à?”

Thiên Cẩu Các không giết người, nhưng có rất nhiều tán tu bị bọn chúng mai phục ám toán, có rất nhiều người sau khi bị đánh đã khủng hoảng đến mức tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức không cách nào tiếp tục tu luyện nữa.

Mũi ưng cực kỳ am hiểu tâm lý của người bị hại, vì vậy hắn ta muốn dùng câu này để khơi dậy ký ức đáng sợ hôm đó trong lòng Thẩm Hoài An. Hắn ta muốn nhân cơ hội tìm kiếm nhược điểm của cậu.

Thẩm Hoài An ngước mắt lên, trong đôi mắt của thiếu niên thoáng qua tia băng lãnh rồi nở nụ cười giễu cợt.

Nụ cười lạnh đó giống như tên mũi ưng không biết tự lượng sức mình, như đang nói, ngươi xứng sao?

Sự tự ti vặn vẹo mà tên mũi ưng kiềm chế bấy lâu nay như bị châm ngòi bùng nổ trong chớp mắt, hắn ta hét lên một tiếng giận dữ rồi ra chiêu tấn công. Thẩm Hoài An nhanh hơn hắn ta, cũng bình tĩnh hơn hắn ta.

Cậu dễ dàng tránh thoát đòn công kích rồi nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Mũi ưng trợn tròn mắt nhìn, thậm chí Thẩm Hoài An còn hạ cánh tay phải đang cầm kiếm xuống, dứt khoát dùng tay trái nắm chặt thành quyền đấm về phía mặt hắn ta.

Hắn ta bay ra xa, xương cốt vừa mới lành lại của hắn ta một lần nữa bị đập lên tường đá.

Thẩm Hoài An cầm kiếm đi tới, cậu ngồi xổm xuống trước mặt tên mũi ưng.

“Ngươi nên tỉnh táo lại chút đi, lần đó vốn là ta có thể giết ngươi.”

Máu tươi từ trán và mũi của hắn ta chảy xuống, hắn ta trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt, khàn khàn nói, “Vậy thì giết ta đi!”

Thẩm Hoài An đứng lên, cậu cầm kiếm, lạnh lùng nói, “Ngươi không xứng làm bẩn kiếm của ta.”

Mũi ưng ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Hoài An, yết hầu của hắn ta lên xuống liên tục ma sát phát ra cả tiếng nhưng không thể phát ra được một âm thanh nào.

Hắn ta không xứng đáng, hắn ta không xứng ư?? Hắn ta không xứng để n Quảng Ly cầu tình, cũng không xứng để Thẩm Hoài An giết hắn.

Mũi ưng cúi đầu cười một cách quỷ dị.

Rất nhanh, tất cả đám người của Thiên Cẩu Các bị Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đánh bại.

Đám đệ tử nằm trên đường rên rỉ, tất cả đều bị đánh không nhẹ chút nào. Mấy tên đệ tử kia mới lành xương cố không lâu, lần này lại không bò dậy nổi.

Hai cây kiếm của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An kề lên cổ Hầu Xương, cơ bắp trên mặt ông ta run rẩy, thấy ánh mắt lạnh băng của hai người ông ta mới lộ ra vẻ run rẩy.

“Hai vị tiểu đạo hữu này, các ngươi, các ngươi đây là…” Hầu Xương run rẩy nói, “Các ngươi tuổi còn trẻ, chẳng lẽ đã muốn giết người sao?”

“Bỏ kiếm xuống.” Cùng lúc đó, một giọng nữ lãnh đạm vang lên.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài dừng tay, bọn họ lập tức thu kiếm lại, xoay người cúi đầu chắp tay.

“Sư tôn.”

Hầu Xương lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta cười với Ngu Sở rồi nói, “Chắc ngài là chưởng môn Tinh Thần Cung, may mắn được diện kiến.”

Ông ta thấy nữ tu xinh đẹp trước mặt này không đoán được tu vi của nàng đến đâu, nàng đang quay đầu trừng hai đồ đệ của mình. Ông ta lập tức cười xòa, “Ngài đừng trách hai đứa trẻ này, bọn nhỏ tuổi trẻ hiếu động, mặc dù hành động động kiếm với ta có chút vô lễ nhưng vẫn có thể hiểu được.”

Hầu Xương không biết, Ngu Sở trừng hai đồ đệ nhà mình là vì nàng đang rất tức giận —— Đã nói đám đồ đệ để cho hai đứa nhưng sư phụ chừa lại cho ta rồi mà?

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng rất vô tội, vốn dĩ hai người bọn họ đã chuẩn bị để quyết chiến một trận với sư phụ đối phương, ai ngờ tên Hầu Xương này yếu ớt như vậy, cảm giác như nhiều nhất cũng chỉ mới đến kỳ Trúc Cơ thôi.

Một là không cẩn thận đánh mất rồi, hai là vô tình gác kiếm lên cổ người ta luôn.

Ngu Sở nghiến răng, nàng cũng mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng muốn đánh người mà không đánh người đâm ra rất khó chịu. Nếu như không ra tay với người ngoài được, vậy thì chỉ có thể dạy cho các đồ đệ thân yêu một bài học – đáng – nhớ thôi.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đã đánh một trận thắng lớn, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh bên tai, không biết vì sao bọn họ lại có dự cảm chẳng lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK