Thời gian của người tu tiên luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, hai năm rưỡi cứ như thế mà qua đi.
Trong khoảng thời gian này, giới tu tiên cũng xem như yên bình, không có phát sinh chuyện gì lớn.
Không ít người dần quên đi môn phái mới cách đây ba năm đã thông qua thử luyện bí cảnh với điểm số cực cao là Tinh Thần Cung, mà thay vào đó, họ bắt đầu mong chờ cuộc so tài lớn giữa các môn phái tu tiên sắp tới.
Cuộc so tài này mười hai năm mới được tổ chức một lần, đây được xem là sự kiện quan trọng, náo nhiệt nhất của giới tu tiên.
Cuộc so tài tiên tông đại bỉ không giống với đại hội tiên môn, không có yêu cầu môn phái, bất luận là cá nhân, gia tộc, hay môn phái nào cũng đều có thể tham gia.
Bởi vì số lượng người tham gia tuyển chọn không cố định nên cuộc thi bắt đầu từ việc bốc thăm phân nhóm, phân thành hai phương thức khác nhau là đấu cá nhân và đấu nhóm.
Cuộc so tài vẫn chưa bắt đầu nhưng Ngu Sở đã tin chắc rằng đồ đệ của mình có thể trụ được đến cuối cùng, những đệ tử thông thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Những người duy nhất có thể là đối thủ của bọn họ đoán chừng chính là những đại lão trong nguyên tác.
Chỉ là… Ân Quảng Ly đã lên võ đài rồi, những người khác vẫn chưa có tin tức gì, không biết có phải vẫn còn đang ở Thần Ẩn hay không. Bất luận thế nào đi chăng nữa, nếu dựa theo tuổi tác của Ân Quảng Ly mà nói, những đại lão trong nguyên tác này chắc là lớn hơn so với đồ đệ của nàng, có khả năng họ sẽ không tham gia trận so tài này.
Trong môn phái, mọi người đều đang kiểm tra những thứ pháp bảo mà họ sẽ mang theo, đồng thời tự kiểm tra y phục lẫn nhau.
Tuy rằng bọn họ đều mặc y phục riêng biệt nhưng trên ngực áo của mỗi người đều có may ấn ký của Tinh Thần Cung.
Khi các đồ đệ đang kiểm tra lẫn nhau thì Ngu Sở ngồi một bên suy nghĩ.
Kể từ sau lần Ân Quảng Ly lộ diện và bị nàng uy hiếp đó, trong hai năm rưỡi qua, Ân Quảng Ly chưa từng xuất hiện lần nào, hắn ta cũng không còn kiếm chuyện trong giới tu tiên nữa.
Cũng có thể là do sau lần xuất hiện trước đó, hắn ta nhận thấy rằng trong trận pháp của Ngu Sở phóng thích ra ma khí, các đại chưởng môn đã bắt đầu sắp xếp tuần tra nghiêm ngặt hơn, vì thế mà không có cơ hội lộ diện nữa.
Nhưng vẫn cần phải thêm phần cảnh giác.
Ngu Sở không sợ nàng sẽ gây rắc rối trong cuộc so tài tiên tông đại bỉ này, nhiều trưởng lão danh môn chính phái như vậy mà đến một kẻ cuồng yêu đương tu ma cũng không hạ gục được, thì làm sao xứng được gọi là thầy nữa.
“Sư tôn, chúng con đã chuẩn bị xong rồi.” Bên kia, Tiêu Dực nói.
Ngu Sở định thần lại ngay lập tức, nàng nhìn về phía những đồ đệ của mình.
Giờ đây, bọn chúng đều đã trưởng thành rồi. Ngay cả Thẩm Hoài An, đứa nhỏ nhất cũng đã hai mươi tuổi rồi. Ba người bọn họ đều mang dáng vẻ cao ráo, tướng mạo khí phách.
Khi bọn họ theo bên cạnh Ngu Sở, cảm giác có chút giống như những người bạn cùng lứa chỉ kém Ngu Sở vài tuổi.
Chỉ là, từ dáng vẻ đến khí chất vẫn có thể cảm nhận được Ngu Sở là bậc trưởng bối. Dù gì thì tuổi trẻ đều là phong thái hiên ngang, khí lực tràn đầy, vẫn còn chưa tới tuổi lãnh đạm như Ngu Sở bây giờ.
Người tu tiên cũng sẽ già đi, chỉ là tu luyện sẽ giúp trì hoãn thời gian ấy mà thôi. Mới bắt đầu vẫn chưa rõ ràng, sau giai đoạn xây dựng nền tảng, rồi đến kỳ Kim Đan, quá trình lão hóa của cơ thể sẽ chậm lại rõ ràng hơn.
Số người tu tiên già đi có một số là do bị vướng ở kỳ Luyện Khí một thời gian rất lâu, bước sang giai đoạn xây dựng nền móng và kỳ Kim Đan thì tuổi tác cũng đã cao, cũng có người sống hơn trăm năm thì tự nhiên bị lão hóa. Cũng có một số bậc tu đạo hạnh cao đã thấu triệt mọi thứ trên thế gian nên không còn quan tâm đến làn da nữa, lựa chọn xuất hiện với hình dáng của người cao niên.
Đó là lý do tại sao năm đó Ngu Sở rời nhà lúc mười sáu, mười bảy tuổi mà ba mươi năm sau trông vẫn cứ như mới chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi. Thực ra, lúc đó nàng cũng chỉ được xem là một người tu tiên bình thường, nếu không, tốc độ trưởng thành của nàng còn có thể càng chậm hơn nữa.
Đối với những đồ đệ của Ngu Sở, kỳ thực những đứa trẻ vừa có tư chất thiên bẩm vừa được tu luyện sớm như bọn họ, lẽ ra sẽ càng phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác một chút.
Hệ thống dường như cũng sợ bọn họ lớn quá chậm sẽ làm chậm trễ thời gian cứu vãn thế giới, nên đã cung cấp miễn phí linh dược Tiên giới để bọn họ có thể lớn lên với tốc độ tương đối bình thường.
Bây giờ họ đều ở tuổi đôi mươi, cũng chính là độ tuổi đẹp nhất, chỉ cần họ không ngừng tu luyện thì việc duy trì tuổi thanh xuân hàng chục đến trăm năm cũng không phải việc gì khó.
Bọn họ đều đã trưởng thành rồi, chỉ còn lại Tiểu Cốc vẫn là một cô gái.
Nàng ấy bây giờ cũng đã mười sáu rồi, dáng vóc cao lên không ít, cơ thể cũng dần xuất hiện những đường cong, đã là một đại cô nương rồi.
Sự non nớt của cô gái nhỏ dần phai nhạt, thay vào đó là nàng thiếu nữ Cốc Thu Vũ vô cùng xinh đẹp và tươi sáng.
Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy, bất luận là ai cũng sẽ không thể tin rằng, đằng sau lại là một Cốc Thu Vũ luyện độc dược, thích nuôi côn trùng và bướm độc.
So với các sư huynh, Cốc Thu Vũ là người biết kiềm chế, thu liễm mình nhất. Nếu không, nàng ấy mà thực sự ra tay thì chỉ một chiêu đã có thể dễ dàng lấy mạng đối phương.
Trong ba năm qua, quá trình đào tạo của Ngu Sở với những hài tử này có thể nói là toàn diện, thậm chí là nghiêm khắc hơn rất nhiều so với những môn phái khác.
Sau khi xác nhận không có chuyện gì bất ổn, nàng khẽ gật đầu.
“Xuất phát.”
Cuộc so tài tiên tông đại bỉ thường kéo dài trong khoảng một tuần, bên tổ chức là một tổ chức có tiếng tăm lừng lẫy trong toàn bộ giới tu tiên, Thiên Đạo Minh.
Các thành viên của Thiên Đạo Minh đều là những tiền bối được công nhận là rất mạnh ở Đại Lục. Ngoài việc duy trì sự công bằng và thực hiện một số hoạt động quan trọng ra, họ còn có trách nhiệm duy trì sự cân bằng giữa các môn phái.
Đến cả các chưởng môn phái có tiếng khi nhìn thấy người của Thiên Đạo Minh cũng phải khách khí vài phần.
Cuộc so tài tiên tông đại bỉ mười hai năm tổ chức một lần đều được tiến hành tại Đài đấu pháp ở biên giới Tây Nam.
Đài đấu pháp này đã có lịch sử hàng nghìn năm, được làm bằng loại đá đặc biệt có thể chịu được tác hại của pháp bảo, kiếm khí, pháp thuật. Hơn nữa, mặt đài rộng lớn còn tạo cho người tham gia một không gian đủ lớn để thể hiện bản thân.
Chỗ ngồi xung quanh Đài đấu pháp có thể chứa đến vạn người. Thậm chí, toàn bộ Đài đấu pháp so với một môn phái bình thường còn lớn hơn một chút, khá giống Đấu trường La Mã trong thế giới tu tiên.
Di tích như vậy thường ngày được xem là khu vực cấm, đến cả các môn phái lớn cũng không được vào. Minh chủ của Thiên Đạo Minh, Thái Thăng chân nhân, đã bảo tồn khế ước của toàn bộ khu đất, và cũng chỉ có ông ấy mới có đủ tư cách để mở khu vực này ra.
Bình thường, xung quanh Đài đấu pháp thưa thớt chẳng có mấy bóng người, đâu có một số lượng lớn người tham gia và ủng hộ như bây giờ. Những người tu tiên kề vai sát cánh, hình thức còn lớn hơn gấp nhiều lần so với thử luyện bí cảnh và so tài tiên môn trước đây.
Ngu Sở dẫn các đồ đệ đến đấu trường, tình cảnh nơi đây có chút bận rộn.
Trên không trung là đủ loại pháp khí, bảo vật đang bay lượn nối đuôi nhau, muôn màu muôn sắc. Dưới mặt đất đều là người, dường như có vài người tu tiên xung quanh đang bắt đầu luyện tập rồi.
Đơn giản mà nói, trên trời dưới đất đều chật kín người, náo nhiệt như miếu hội vậy.
Các đồ đệ xem đến hoa cả mắt, đều cảm thấy rất thú vị.
Trước đó, bọn họ đã gửi giấy tờ đăng ký dự thi cho ban tổ chức Thiên Đạo Minh rồi, bây giờ đến đấu trường, họ chỉ cần xác nhận là đã đến là sẽ được sắp xếp chỗ ở.
Người có mặt để chấp hành, giữ trật tự là đệ tử của Phái Tu Thiên, môn phái hàng đầu có quan hệ hợp tác với Thiên Đạo Minh.
“Đợt này có quá nhiều người đến tham gia nên quy tắc sẽ có chút thay đổi.” Đệ tử phụ trách của Phái Tu Thiên ân cần nói: “Mời các tiền bối và đạo hữu xác định quy tắc.”
“Quy mô của cuộc thi có thể nào tạm thời điều chỉnh được không?” Cốc Thu Vũ có chút nghi hoặc hỏi.
“Chúng ta đã thông báo cho một vài môn phái có khả năng nhận được tin tức tốt, nhưng có rất nhiều người dự thi, một số người vẫn chưa thông báo được.” Người đệ tử này nói.
Cậu ta nói rất khéo léo, nếu dịch ra thì có thể hiểu là các môn phái nổi tiếng và thế gia,… sẽ được thông báo trước, còn những người dự thi không có danh tiếng khác, họ sẽ không phí sức đi tìm.
Rất rõ ràng, Tinh Thần Cung bọn họ, dù cố ý hay vô tình thì cũng bị xếp vào hàng ngũ những môn phái nhỏ không đáng được coi trọng.
Sắc mặt Thẩm Hoài An hơi ảm đạm đi, nhưng nhìn thấy thái độ khiêm tốn của các đệ tử, cậu cũng không nói gì nhiều.
Đối phương đưa đến một cuộn giấy, bên trên có viết các quy tắc của cuộc thi đã được sửa đổi.
Bởi vì lần này có quá nhiều người tham gia nên để rút ngắn thời gian của vòng sơ thí, ngoại trừ phần thi cá nhân được giữ lại ra thì phần thi nhóm đã bị loại bỏ, đồng thời có thêm phương thức hỗn chiến.
Trong vòng sơ thí, các cá nhân tham gia phải thi đấu ba lần, thắng hai trên ba hiệp. Bên thắng nhiều hơn sẽ được vào vòng trong, bên thua nhiều hơn sẽ bị loại.
Quy tắc của phần hỗn chiến thì chia ra năm người và mười người cùng nhau lên đài thi đấu. Phần hỗn chiến năm người chỉ chọn một người thắng, trực tiếp vượt qua vòng sơ thí, không cần thi đấu nữa. Còn phần hỗn chiến mười người có thể chọn một người trong cùng môn phái tham gia, nếu có thể trụ đến cuối cùng thì hai người sẽ cùng nhau vào vòng trong.
Mọi người có chút trầm mặc, vốn dĩ bọn họ đã bí mật sắp xếp để một người đi cùng Tiểu Cốc tham gia phần thi nhóm, bây giờ lại bị thay đổi, phần thi nhóm hai đấu hai không còn nữa, thay vào đó là phần hỗn chiến càng nguy hiểm hơn.
Phải làm thế nào đây?
Bọn họ nhìn về phía Ngu Sở, nhưng Cốc Thu Vũ đã lên tiếng trước một bước, “Con muốn tham gia phần thi cá nhân!”
“Tiểu Cốc, để bọn huynh thảo luận một lát đã.” Lục Ngôn Khanh có chút không tán thành.
Bọn họ không cho là Cốc Thu Vũ yếu đuối, chỉ là, nàng ấy là cô gái nhỏ tuổi nhất trong môn phái, cho dù nàng ấy có bản lĩnh tày trời đi chăng nữa thì phận làm sư huynh cũng muốn bảo vệ nàng ấy nhiều một chút.
“Sư tôn, người nói đi.” Tiểu Cốc vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Ngu Sở, khẽ lay lay.
“Nếu đã như vậy thì Tiểu Cốc sẽ tham gia phần sơ thí cá nhân.” Không giống như các đệ tử nam đang lo lắng kia, Ngu Sở thản nhiên nói.
Tiểu cô nương do nàng dạy dỗ ra, đương nhiên trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Sư phụ đã nói như thế rồi, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Vị đệ tử của Phái Tu Thiên ghi lại tên của Cốc Thu Vũ, sau đó nhìn về phía ba người Lục Ngôn Khanh, “Còn các ngươi thì sao?”
“Hỗn chiến.” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực nhất mực đồng thanh.
“Được.” Đệ tử Phái Tu Thiên nói: “Các ngươi tham gia đấu năm hay là mười người?”
“Mười người.” Thẩm Hoài An nhấn mạnh, “Một mình tham gia.”
Vị đệ tử vốn đang ghi chép, nghe xong thì ngẩng đầu lên ngay lập tức, còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, “Các ngươi không thành một nhóm à?”
“Không thành nhóm, bọn ta muốn tách ra tham gia vào trận hỗn chiến mười người.” Thẩm Hoài An nở một nụ cười hiền hòa.
Đùa à, bọn họ mà cùng một nhóm thì những người đó có đủ sức chống lại sao?
Chính là muốn dùng phương thức một địch chín như thế để tát vào mặt những lão già không thèm đếm xỉa đến Tinh Thần Cung đó!
“Các ngươi rất tự tin.” Đệ tử Phái Tu Thiên nhận xét, cậu ta nhìn Lục Ngôn Khanh, “Còn ngươi thì sao?”
“Ta…” Lục Ngôn Khanh do dự.
Cậu vốn đang nghĩ có nên tham gia cuộc thi theo phương thức cá nhân hay không, kết quả, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều nhìn cậu chằm chằm.
Không còn cách nào khác, Lục Ngôn Khanh đành chịu mà nói: “Ta cũng muốn tham gia hỗn chiến mười người, không cùng nhóm với bọn họ.”
Các đệ tử Phái Tu Thiên không khỏi nghiêm túc nhìn ba huynh đệ bọn họ.
Thực ra cậu ta cũng có nghe qua về Tinh Thần Cung. Nói sao nhỉ, không hổ danh là các thành viên ba năm trước đã thông qua thử luyện, lấy được bảo vật thông quan, Tinh Thần Cung?
Lần đầu tiên xuất hiện tại cuộc so tài tiên tông đại bỉ đã muốn dùng sức mạnh của ba người khiêu chiến hai mươi bảy người.
Điều này có hơi điên rồ quá rồi.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoài An: Không cùng đội, không cùng đội, kiên quyết không cùng đội. Kìm nén cơn giận tận ba năm rồi, đánh một địch mười mới sảng khoái!
Mọi người đợi lâu rồi nhỉ! Hôm nay tôi hơi bận nên cập nhật muộn.
Không biết có bản cập nhật thứ hai không, tôi sẽ cố gắng hết sức vậy.