Hầu hết người nhà họ Ngu bây giờ đều đang ở nghĩa trang. Lúc Ngu Sở trở về phủ đệ của Ngu gia, cả phủ đệ đều rất yên ắng, chỉ có lá cờ tang màu trắng bay phấp phới trên tường.
Khi Ngu Sở bước vào biệt viện, các đồ đệ đều đã ở đó đợi nàng.
“Sư tôn.” Tất cả đều có chút lo lắng, nhỏ giọng gọi nàng.
Ngu Sở nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, “Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Ngu Sở, không giống như đang che giấu nỗi đau, bọn đồ đệ đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ vốn đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi nhưng vẫn quay về phòng kiểm tra lại. Cùng lúc đó, Lục Ngôn Khanh bước đến chỗ nàng.
“Sư tôn, cái này cho người.” Lục Ngôn Khanh nói.
Cậu giơ tay lên, Ngu Sở mới phát hiện trong tay cậu đang cầm một xấp ngân phiếu.
“Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Ngu Sở có chút lấy làm lạ.
“Trên đường trở về, con có gặp cháu gái của người là Ngu Niệm Sở. Cô ấy nhất quyết muốn con đưa cho người xấp ngân phiếu này, nói rằng đây là việc mà hai người đã nói với nhau ban đầu.”
Ngu Sở nhìn chằm chằm vào xấp ngân phiếu, nàng nhớ lại mười hai năm trước, tiểu nha đầu kia cứ kiên quyết nói với nàng: “Kiếm được tiền rồi con sẽ chia cho người”, nàng không nhịn được mà mỉm cười.
Năm đó, nàng giao cửa hàng cho Ngu Niệm Sở chỉ là vì mong cháu gái mình có thứ phòng thân, ai mà ngờ mười năm sau thực sự có một bà chủ họ Ngu chứ?
Nhận lấy xấp ngân phiếu trong tay của Lục Ngôn Khanh, Ngu Sở cảm thấy trong lòng vui mừng nhẹ nhõm.
Nhìn thấy các đồ đệ từ trong phòng đi ra, nhìn nàng, Ngu Sở nói: “Đi thôi.”
“Sư tôn, người không muốn từ biệt bọn họ ư?” Tiêu Dực hỏi.
“Không cần đâu.” Ngu Sở dịu dàng nói, “Đi thôi.”
Núi cao sông dài, nên từ biệt tại đây thôi.
Nhóm người của Tinh Thần Cung cùng nhau ngồi thuyền pháp bảo, tiếp tục đi về phía Bắc.
Nếu như người cổ đại bình thường ngồi xe ngựa từ thành An đến Thiên La sơn trang phải mất ít nhất bảy ngày thì thuyền pháp bảo sẽ nhanh hơn nhiều, có thể đến ngay trong ngày.
Khi pháp bảo dần cách xa ranh giới thành An, bọn đệ tử ngồi trong khoang thuyền cũng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn một chút.
Ngu Sở biết đồ đệ của mình đều là những đứa trẻ ngoan, sợ nàng buồn, bây giờ cách thành An xa rồi, bọn họ cũng yên tâm thở phào một hơi.
Mặc dù Ngu Sở cần thời gian để tiêu hóa hết nỗi nhức nhối về cái chết của Ngu Nhạc Cảnh, nhưng cảm xúc của nàng sớm đã bình ổn xuống rồi.
Dù gì thì Ngu Nhạc Cảnh chết ở tuổi bảy mươi, tám mươi tuổi so với phàm nhân đã là sống thọ rồi, hơn nữa còn được mất bên cạnh người thân, cũng xem như là một cái chết yên lành.
Ngu Sở sợ các đồ đệ vẫn còn lo lắng cho mình, nàng nhìn Thẩm Hoài An, hỏi cậu: “Quà mang về cho cha nương con đều đã mang theo hết chưa?”
Thẩm Hoài An giờ đây cũng đã là một cậu thiếu niên hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng khi về thăm gia đình, vẫn không khỏi có chút xúc động.
“Đều đã mang theo rồi ạ.” Cậu cười nói, “Con còn mang cả quà cho đệ đệ nữa.”
Cách đây vài năm, phu thê trang chủ đã nhận nhi tử của vợ chồng Ngu Thượng Phàm làm con thừa tự, cậu bé tên là Thẩm Thiên Dật, bây giờ chắc cũng đã được bảy, tám tuổi rồi.
Những năm qua, cứ cách vài tháng hoặc nửa năm là Thẩm Hoài An lại gửi thư liên lạc với gia đình. Phu thê trang chủ cũng bảo Thẩm Thiên Dật viết thư cho cậu nữa.
Lần này quay về, ngoài mang theo nhiều thứ đặc trưng của phương Nam, Thẩm Hoài An còn chuẩn bị thức ăn và đồ chơi cho đệ đệ của mình.
Nhìn thấy Ngu Sở và Thẩm Hoài An trò chuyện, mọi người mới thực sự yên tâm, lúc nói chuyện với nhau cũng bắt đầu vang lên tiếng cười.
Một lúc sau, Hà Sơ Lạc đang nằm cạnh lan can, đột nhiên quay đầu lại.
“Chúng ta sắp đến rồi à?” Nàng ấy hỏi.
Mọi người nhìn xuống dưới thuyền, quả nhiên rừng núi um tùm phía dưới dần xuất hiện dấu hiệu sinh hoạt của con người. Một số cây cối bị chặt gốc, trên núi còn có thêm rất nhiều đường mòn do con người đi nhiều mà hình thành.
“Đúng vậy, không sai, sắp đến rồi!” Thẩm Hoài An có chút hưng phấn đáp lời.
Tốc độ của thuyền pháp bảo rất nhanh, cậu vừa nói xong, Thiên La sơn trang hùng vĩ đã ở ngay bên dưới.
Khi chuẩn bị đáp xuống Thiên La sơn trang, Ngu Sở tháo bùa tàng hình trên thuyền, để những người trong sơn trang có thể nhìn thấy con thuyền trên bầu trời.
Đến Thiên La sơn trang, nàng điều khiển cho thuyền pháp bảo dừng lại bên ngoài cổng của sơn trang.
Lần trước nàng đến đây là để cứu Thẩm Hoài An nên đã ngự kiếm bay thẳng vào trong.
Bây giờ dẫn các đồ đệ trở về thăm người thân, đương nhiên phải làm theo phép lịch sự.
Nhóm người Tinh Thần Cung đáp xuống mặt đất, Ngu Sở thu pháp bảo lại. Những người khác nhìn vào cổng chính to lớn của Thiên La sơn trang, cảm thấy nó không khác gì cổng thành cả.
“Cổng chính được xây dựng ở nơi hiểm yếu, tiến có thể dùng để tấn công, lui có thể dùng để phòng ngự.” Lý Thanh Thành tán thưởng, “Sư huynh, nhà của huynh ở đây quả là vùng đất quý.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Nhà của huynh cũng được coi như là gia tộc đứng đầu võ lâm ở phía Bắc. Danh tiếng quá thịnh, nếu không làm tốt một chút, rất dễ bị người khác dòm ngó.”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, cánh cửa nặng nề của Thiên La sơn trang từ từ mở ra, để lộ bóng dáng của một số thuộc hạ cùng phu thê trang chủ ở bên trong.
“Thiếu trang chủ trở lại rồi!”
Cũng không biết là ai đã hét lên, đột nhiên, những người ở Thiên La sơn trang, từ độ tuổi hai mươi, ba mươi, hay thậm chí đến cả ba mươi, bốn mươi tuổi đều chạy ra ngoài. Bọn họ chạy còn nhanh hơn cả phu thê trang chủ nữa!
Thẩm Hoài An tiến lên mấy bước, còn chưa kịp nói gì đã bị những người này chạy tới ôm lấy, rất nhanh đã hình thành một vòng tròn vây quanh.
“Thiếu trang chủ! Thiếu trang chủ, rốt cuộc người cũng trở về rồi!” Có đệ tử hét lớn, “Người có còn nhớ ta là ai không?”
“Ta nhớ, ta… mọi người nhẹ tay một chút, ta không thở được…” Thẩm Hoài An bị một nhóm bảy, tám nam nhân trưởng thành ôm lấy, có chút chật vật nói.
“Thiếu trang chủ, người vẫn chưa chết, bọn ta thật sự rất vui!” Có người nghẹn ngào nói.
Những lời này chọc cho Thẩm Hoài An vừa tức vừa buồn cười, “Các ngươi có thể cầu mong cho ta tốt một chút không?”
Những người này mười mấy năm trước đã ở Thiên La sơn trang, không cùng Thẩm Hoài An lớn lên thì cũng là trông thấy Thẩm Hoài An trưởng thành.
Năm đó, ngoài cậu ra, đệ tử nhỏ nhất ở đây cũng lớn hơn cậu năm tuổi, không phải chính là nói cả sơn trang đều trông thấy cậu lớn lên hay sao?
Bây giờ đã hơn mười năm không gặp, nhìn thấy Thẩm Hoài An giờ đây đã trưởng thành, ai nấy cũng đều tràn ngập cảm khái.
Phu thê Thẩm Hồng cũng rất vui mừng. Họ thấy Thẩm Hoài An không thể tách khỏi những người khác nên tạm gác lại ý định nói chuyện với nhi tử, hai người cùng nhau bước đến trước mặt Ngu Sở.
Đối mặt với ân nhân của mình, còn là ân sư mang theo nhi tử mình trở về sau mười năm, trong lòng Thẩm Hồng có đủ thứ cảm xúc, nhất thời khó mà mở miệng.
“Ngu tiên trưởng, đã lâu không gặp.” Sau một lúc, Thẩm Hồng mới nói, “Cảm ơn ngài vì những năm qua, đã làm phiền ngài nhiều rồi.”
“Không có gì đâu.” Ngu Sở cười, “Hoài An ngoan ngoãn, thông minh, không hề khiến ta lo lắng gì cả.”
Trang chủ phu nhân cũng hơi cúi đầu, rồi khẽ nói: “Thành thật chia buồn cùng tiên trưởng.”
Họ đều đã biết về chuyện của Ngu gia rồi.
“Vốn dĩ ta muốn mang Thiên Dật về Ngu phủ để gặp Ngu lão gia, nhưng nó vừa mới khỏi bệnh nặng nên chưa thể đến đó…”
Bà Thẩm cáo lỗi, Ngu Sở nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện gia đình của hai người không cần nói cho ta biết.” Nàng nói, “Hơn nữa, nếu như huynh trưởng của ta trên trời biết được, huynh ấy cũng sẽ không muốn đứa trẻ này phải lặn lội đường xa để gặp huynh ấy.”
Hai vợ chồng lại khẽ gật đầu.
Lúc này, ở bên kia, mọi người trong sơn trang đã buông tha cho Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An nhanh chóng đến trước mặt phu thê Thẩm Hồng.
Đã hơn mười năm trôi qua, quay đầu nhìn lại, cha nương đều đã già đi rất nhiều.
Thẩm Hoài An mới vừa rồi vẫn còn đang cười nói với những người khác, nhưng khi nhìn thấy phu thê trang chủ, cậu mím môi, khẽ gọi: “Cha, nương.”
Khi tiếng gọi này vừa cất lên, hai mắt của Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân đều đỏ lên.
Thẩm phu nhân nghẹn ngào, khẽ vươn tay ôm nhi tử vào lòng. Thẩm Hồng cũng nước mắt lưng tròng, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Thẩm Hoài An.
“Tốt, nhi tử ngoan.” Ông cười, “Con đã cao thế rồi ư, thậm chí còn cao hơn cả cha nữa.”
Nhiều năm không gặp nhau, làm cha nương đương nhiên cũng muốn nhìn kỹ nhi tử của mình một chút, nhưng họ cũng không thể cứ đứng mãi ở ngoài cổng được.
Phu thê trang chủ nhanh chóng thu lại cảm xúc, mỉm cười mời nhóm người của Tinh Thần Cung vào trong sơn trang.
“Ta đã từng gặp Ngôn Khanh trước đây rồi. Còn đây chắc đều là sư đệ, sư muội của con nhỉ?” Thẩm Hồng cười nói, “Lát nữa phải giới thiệu họ với cha đó.”
“Vâng.” Thẩm Hoài An nhìn Thẩm Hồng rồi nhẹ giọng đáp.
“An nhi, lần này con sẽ ở nhà bao lâu?” Thẩm phu nhân quan tâm hỏi.
Thẩm Hoài An không trả lời, cậu nhìn Ngu Sở.
“Chủ yếu là xem ý của cậu ấy thôi.” Ngu Sở ấm áp nói, “Muốn ở lâu hơn thì có thể ở thêm mấy ngày, đã lớn như vậy rồi, một mình trở về môn phái cũng không sợ bị lạc.”
Nghe đến đây, phu thê trang chủ cũng phì cười.
Về nhà thăm người thân là chuyện tốt, Ngu Sở cũng hy vọng Thẩm Hoài An được vui vẻ.
Chỉ là, Quân Lạc Trần vẫn còn ở thành An, trễ nhất là năm ngày, nàng phải quay lại xem hắn thế nào.
Cho dù hắn là Ma thần, nhưng để hắn nửa tháng như thế cũng có hơi vô nhân đạo.
Bọn họ vừa tán gẫu vừa bước vào sảnh chính.
Thẩm Hồng cười nói: “Hoài An, con xem đó là ai?”
Mọi người đều ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một cậu bé bảy, tám tuổi đang đứng ở trong phòng.
Đứa trẻ này trông giống như vừa mới hồi phục sau một cơn bạo bệnh. Gương mặt xanh xao vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Chỉ là, cậu bé kia sinh ra đã khôi ngô, lại còn được thừa hưởng đôi mắt to và sống mũi cao từ nhà họ Ngu nữa. Mái tóc trên trán hơi lộn xộn nhưng trông vẫn rất cuốn hút.
Hai mắt Thẩm Thiên Dật sáng lên khi nhìn thấy Thẩm Hoài An.
“Đại ca! Huynh là đại ca có phải không?” Cậu bé có chút hưng phấn nhưng vẫn thận trọng hỏi.
Thẩm Hoài An mỉm cười, “Là ta.”
Thẩm Thiên Dật đột nhiên trở nên kích động, trực tiếp lao đến, nhào vào lòng của Thẩm Hoài An.
May mà Thẩm Hoài An phản ứng nhanh, trước khi cậu bé nhiệt tình va vào mình, Thẩm Hoài An đã túm lấy nách cậu bé rồi bế lên.
“Đứa nhỏ này không biết tại sao, ngày thường cũng hay gửi thư cho An nhi, nó cực kỳ hâm mộ đại ca của nó.” Thẩm phu nhân bất lực nói với Ngu Sở, “Trước đây nó còn luôn miệng nói muốn đi phía Nam tìm An nhi nữa.”
Ngu Sở mỉm cười, nàng hỏi: “Lúc trước cậu bé mắc bệnh gì thế?”
“Tiên trưởng, vào trong từ từ nói.” Thẩm Hồng vươn tay mời.
Thẩm Thiên Dật ôm Thẩm Hoài An không buông, hai người dừng lại bên cạnh cửa, còn những người khác thì đi cùng hai phu thê trang chủ bước vào trong.
“Nói thật thì Thiên Dật từ nhỏ sức khỏe yếu kém, ít có bệnh nặng, nhưng cứ dăm ba hôm lại bị bệnh vặt.”
Thẩm Hồng thở dài nói: “Khi thằng bé ba, bốn tuổi, Ngu lão gia và Thượng Phàm đều cảm thấy có chút ngại ngùng, nói rằng họ muốn chờ một nam hài tử khỏe mạnh sẽ giao cho bọn ta. Nhưng trái tim con người đều là bằng xương bằng thịt, hài tử cũng không phải là hàng hóa, chúng ta cũng không thể vì chuyện này mà bỏ rơi nó, đúng không? Chúng ta đều là không nỡ, cho đến tận bây giờ.”
“Chắc cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thân thể hơi yếu ớt.” Ngu Sở an ủi nói, “Buổi tối rảnh rỗi, ta sẽ xem cho thằng bé.”
“Đa tạ tiên trưởng, có câu này của ngài, ta có thể an tâm rồi.” Thẩm Hồng cười nói, “Ngài cùng với các vị tiểu tiên trưởng nghỉ ngơi một lát đi, phòng bếp phía sau đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Sắp xếp xong cho bọn đồ đệ, Ngu Sở và phu thê trang chủ cùng nhau ngồi lại, uống chén trà và trò chuyện.
Họ hỏi thăm Thẩm Hoài An những năm này sống như thế nào, biết cuộc sống của Thẩm Hoài An không tệ, bọn họ cũng buông xuống được gánh nặng trong lòng.
“Bây giờ ta cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi nhưng cũng không gặp ai có tài thiên bẩm như Hoài An.” Thẩm Hồng cảm khái nói, “Thiên phú của nhi tử ta thực sự là tuyệt thế vô song, chỉ tiếc là nó quá mạnh mẽ, chốn phàm trần không giữ chân được nó.”
Ngu Sở nhìn Thẩm Hồng, “Thiên Dật có luyện võ không?”
“Tất nhiên là có, luyện võ cũng giúp thân thể khỏe mạnh. Chỉ tiếc là nó bị bệnh suyễn, sức khỏe lại yếu, có thể luyện tập đã là không tệ rồi, nhưng nếu muốn nó kế thừa kiếm pháp của Thiên La, e rằng rất khó khăn.” Thẩm Hồng thở dài, “Nhưng bây giờ ta cũng nghĩ thông rồi, đứa nhỏ mà tài năng quá cũng khó giữ được. Ta thà rằng nó tư chất tầm thường một chút, để nó bên cạnh cả đời cũng là chuyện tốt.”
“Đứa nhỏ này tuy trời sinh bình thường nhưng ta vẫn luôn ngưỡng mộ nó.” Trang chủ phu nhân mỉm cười nói, “Nó biết ca ca của mình rất lợi hại, bao nhiêu năm nay nó vẫn luôn muốn được gặp Hoài An, bây giờ cuối cùng cũng như ý muốn rồi. Chỉ có điều đầu óc Thiên Dật rất thông minh, đọc sách rất nhanh đã thuộc hết.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tuy nó võ công bình bình nhưng đầu óc và tài hùng biện không hề tầm thường. Ta nghĩ nhất định là do nó được kế thừa thiên phú của nhà họ Ngu.” Thẩm Hồng vội vàng nói, “Có trí tuệ cũng là chuyện tốt, ta cũng hạ quyết tâm dốc lòng bồi dưỡng nó, tương lai nếu nó có thể dựa vào đầu óc kế thừa sơn trang, cũng là một cách hay.”
Ba người nói chuyện phiếm rất nhiều, qua một lúc, có đệ tử của sơn trang đến thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong.
“Ngu tiên trưởng, mời.” Thẩm Hồng đứng lên, cười nói, “Hôm nay, nhất định phải chiêu đãi các vị tiên trưởng thật tốt mới được.”