Chẳng sợ lời mời của Nhạc hoàng đế này xuất hiện rất đúng lúc, hơn nữa, trông rất giống Hồng Môn Yến, nhưng rất nhiều chưởng môn các môn phái tu tiên đều không coi ra gì.
Trong tiềm thức của bọn họ, dù cho Hoàng đế này có bản lĩnh lớn hơn đi chăng nữa, cũng không phải đối thủ của người tu tiên.
Phái sáu cao thủ đang trong kỳ Kim Đan và kỳ Nguyên Anh qua đó, nếu xảy ra chuyện thì có thể trực tiếp san bằng cả cái hoàng cung, chỉ là một người phàm mà thôi, có thể làm được gì cơ chứ?
Ngay cả đại lão có đủ cảnh giác và sự thanh tỉnh như Vũ Hoằng Vĩ, gần như cũng nghĩ như vậy.
Ông thuyết phục được ngũ đại môn phái phái người tham gia hành động, trông ông có vẻ đã yên tâm hơn nhiều.
“Chuyện này có trá [*].” Sau khi kết thúc họp bàn, lúc Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ gặp mặt một lần nữa, giọng Ngu Sở hơi trầm trọng: “Hoàng đế có thể chủ động mời chúng ta, nhất định đã chuẩn bị tốt. Hoặc giả, trận này đã liên hợp với ma tu thiết lập ra, chúng ta không được lơ là.”
[*] Trá: lừa gạt, giả dối,…
“Ta biết. Nhưng dù chuyện này có liên quan đến ma tu, sáu cao thủ của chúng ta cùng đi, mấy tên ma tu kia cũng không làm được gì.” Vũ Hoằng Vĩ nói: “Cho họ đi thăm dò trước, dù có chuyện thì dựa vào năng lực của bọn họ cũng có thể thoát thân.”
Nhìn thấy Ngu Sở dáng vẻ tâm sự nặng nề, Vũ Hoằng Vĩ an ủi nói: “Cô yên tâm, cô nghĩ người tu tiên và tu ma trên toàn thiên hạ này đều nghịch thiên như đồ đệ của cô sao? Ta vào giới tu tiên nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có người nào hơn hai mươi mà có thể đến kỳ Kim Đan đâu.”
Trong sự an ủi của Vũ Hoằng Vĩ còn mang theo chút khích lệ, Ngu Sở chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Lời ông ấy nói có đạo lý nhất định. Thực ra đối với người bình thường mà nói, trong vòng trăm năm có thể đến kỳ Kim Đan thì đó là tuyệt đỉnh cao thủ, kỳ Nguyên Anh lại càng khó hơn, hầu như đều là các lão tiền bối thọ vài trăm tuổi.
Vì vậy, mấy người lần này phái đi đều là cao thủ của các môn phái rồi, cũng chỉ có đồ đệ của Ngu Sở mới có thể nhẹ nhàng đạt đến trình độ như hiện nay, trên thực tế cũng đã vượt qua cả trăm năm tu hành của người khác rồi.
Nếu Ngu Sở là người của thế giới này, nhất định nàng cũng sẽ cảm thấy dù bên Hoàng đế kia có bẫy rập gì, nhưng đã có sáu cao thủ đi rồi, ắt sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vài người cộng lại đã thành người tu tiên mấy ngàn tuổi, còn không đủ để đối phó với một lão già loài người và mấy tên ma tu hay sao?
Nhưng dựa vào kinh nghiệm của Ngu Sở, chuyện giả heo ăn thịt hổ như thế này, kẻ địch càng bị xem thường, ta mới càng dễ bị lật xe.
Trước đây, Ngu Sở cũng là dùng cách như vậy dẫn Tinh Thần Cung lật địa bàn của các đại môn phái, hiện tại bọn họ còn không nhớ lấy bài học ấy, vẫn coi thường kẻ địch.
Chỉ là, có một chuyện, cái cốt truyện hoàng thành này, Ngu Sở cảm thấy dường như có liên quan đến nguyên tác. Tuy nói hệ thống sửa chữa ký ức rất đúng chỗ, nhưng nàng vẫn nhớ rõ một tuyến truyện chính, hơn nữa, trong tuyến truyện này căn bản không có quan hệ gì với thành Đế cả.
Chẳng lẽ… bởi vì một trong những vai ác là n Quảng Ly trong cốt truyện nguyên tác đã chết, cho nên mới xuất hiện người khác thay hắn ta làm chuyện xấu?
Hoặc có lẽ, Hoàng đế này sau khi bị n Quảng Ly chiếm thế thượng phong giết người diệt khẩu nên mới chưa từng xuất hiện, hiện tại n Quảng Ly không còn nữa, ông ta mới có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Tóm lại, dù có như thế nào, những chuyện này đều là tự nhiên sinh ra để bổ sung cho cốt truyện nguyên tác, không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Các đại môn phái tâm không cam tình không nguyện mà phái người đi chấp hành nhiệm vụ, thêm nữa, có Vũ Hoằng Vĩ – người có địa vị cao trong những người tu tiên, lúc này mới thả lỏng.
Ngu Sở lại không như vậy.
Nàng trở về môn phái, giải thích cho các đồ đệ chuyện xảy ra trong hai ngày này, mọi người thở phào một hơi, lại thấy Ngu Sở vẫn còn biểu cảm nặng nề.
“Sư tôn, người không vui vẻ chút nào sao?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Ngu Sở trầm tư.
“Ta cảm thấy sáu người này hơi khó để tin tưởng.” Nàng nói.
“Sư tôn, sao người lại nói như thế?” Thẩm Hoài An nói: “Sáu người họ đều là cao thủ, ngay cả một tên lâu la kỳ Luyện Khí cũng có thể tùy tiện ức hiếp người bình thường, tiền bối kỳ Kim Đan và kỳ Nguyên Anh, đối phó với người phàm cũng dư dả rồi chứ ạ?”
Ngu Sở chầm chậm lắc đầu.
“Đây cũng là điều các con phải cảnh giác.” Nàng nói, “Dù là tu vi cao hay thấp, vĩnh viễn không được coi thường kẻ địch, mỗi lần ra tay đều phải đặt toàn bộ sự chú ý vào đó, chẳng sợ đối phương nhìn có vẻ chỉ là một người thường vô hại.”
Các đồ đệ đều ngoan ngoãn gật đầu.
Người cổ đại không trường thọ bằng người hiện đại, dù đây là thời đại hư cấu thì cũng như thế.
Người bình thường sống đến sáu mươi, bảy mươi tuổi đã là trường thọ, đương nhiên, bảy mươi, tám mươi cũng có khả năng, nhưng để nói một người độ bảy, tám mươi tuổi vẫn có thể có thần thái sáng láng quản lý quốc gia, thực sự đã vượt qua lẽ thường quá mức rồi.
Ngu Sở nghĩ, lão Hoàng đế này sẽ không phải cũng là kiểu muốn được phi thăng, lão điên ngày ngày luyện đan dược mưu cầu trường sinh bất lão đấy chứ?
Một tên bạo quân giết người như ngóe muốn trường sinh bất lão, vừa nhìn đã biết chính là cốt truyện rồi.
Mọi người vẫn luôn đợi tin tức.
Thoáng cái, ba tháng lại qua.
Cha của Thẩm Hoài An, Thẩm Hồng, gửi thư đến rồi, trong thư nói, người của ông vẫn luôn đi tìm manh mối, đã tìm được thôn trang năm đó.
Chỉ có điều đã qua hơn hai mươi năm, thôn cũ đã bị người ta san thành bình địa, thoạt nhìn, chỉ còn là một mảnh rừng hoang, căn bản không thể nhìn ra dáng vẻ đã từng có một thôn trang nơi đây.
Sau đó ông không điều tra tiếp nữa, bởi vì trong khi điều tra, người của ông phát hiện, càng đến gần thành Đế, sự quản lý của hoàng gia càng nghiêm ngặt, không ít đôi mắt đang nhìn chằm chằm người từ ngoài đến, căn bản là không có cách nào tiến hành điều tra chứng cứ.
Thuộc hạ của Thẩm Hồng sợ mọi chuyện vỡ lở, cứ như vậy mà rút lui rồi.
Trong thư ông còn nói rất xin lỗi, Ngu Sở lại vô cùng vui mừng.
Thẩm trang chủ và thuộc hạ của ông đều có dũng có mưu, có thể giúp đỡ được, khi thấy năng lực của mình không đủ còn biết đường rút lui. So với mấy chưởng môn địa vị cao trong giới tu tiên, không biết là còn cao hơn bao nhiêu lần.
Ngu Sở hồi âm cảm tạ ông, hơn nữa còn dặn dò, trước mắt thế cục có chút thay đổi, cẩn thận làm việc, chú ý an toàn.
Bên này nàng nhận được thư của Thẩm Hồng, bên kia, sáu vị cao thủ được phái đi lại không có tin tức.
Bọn họ đã đi ba tháng, cũng mất tung tích ba tháng.
Lúc này thì hay rồi, ngũ đại môn phái gấp rồi, lập tức lại chủ trì thêm một hội nghị.
“Bọn họ cước trình mau, dù cho thành Đế có vị trí khá xa, nhưng cũng chỉ vài ngày là đến rồi. Trước khi đến thành Đế đều truyền tin tức về, nhưng vừa vào trong thành, người lại biến mất ngay tắp lự!” Chưởng môn của Vô Định Môn sốt ruột nói: “Chẳng lẽ Đế thành nuốt người, bốn tháng rồi sao còn chưa có tin tức?”
Vô Định Môn là môn phái sốt ruột nhất.
Trụ cột n Quảng Ly của bọn họ không còn, hiện nay lại phái một vị thủ tịch đệ tử nữa đi, cao thủ trong môn phái ngày càng ít đi, có thể không sốt ruột được ư?
“Ta yêu cầu tiếp tục phái người đi!” Chưởng môn Bách Trượng Phong vỗ bàn nói, “Xếp trước thứ hạng năm đã phái người đi rồi, các môn phái đằng sau cũng phải phái người góp sức.”
Lần này thì hay rồi, khỏi cần động viên nữa.
Ngũ đại chưởng môn của năm môn phái phái người đi nhưng lại bị mất liên lạc sôi nổi yêu cầu các phái khác cũng phải phái thủ tịch đệ tử đi tìm kiếm manh mối lần thứ hai.
Hết cách, dù có không muốn bao nhiêu đi chăng nữa, các môn phái khác lại lập một đội ngũ, tổng cộng có mười môn phái phái ra cao thủ trong môn phái, tiến hành tìm hiểu thành Đế lần hai.
Lần này, không ít người đi đều mang theo pháp bảo bảo mệnh của mình, bắt đầu xuất phát.
Lại qua một tháng, lại là tình hình giống như cũ, trên đường đến thành Đế còn có tin tức truyền về, kết quả, bắt đầu từ ngày tiến vào thành, tin tức lại mất rồi!
Lần này, tất cả các chưởng môn đều bắt đầu rối loạn.
“Đây, làm sao có thể, chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi, dù cho có kẻ tu ma trợ giúp, sao có thể liên tiếp hạ gục mười lăm người tu tiên kỳ Nguyên Anh chứ?”
Giờ khắc này, bọn họ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, tất cả đều luống cuống.
Chưa ai từng gặp qua loại chuyện này, ngay cả đồ đệ tốt của bọn họ còn sống hay đã chết cũng không biết.
“Chuyện này không thể ngồi đây chờ chết được!” Chưởng môn của Vô Định Môn nói: “Ta kiến nghị các đại môn phái phái trưởng lão hoặc chúng ta tự mình đi thành Đế một chuyến.”
Lần này gần như không có ai phản đối.
Hạt giống tâm can của mọi người biến mất một cách khó hiểu, đều muốn thăm dò rõ ràng, đi cứu đồ đệ của chính mình.
“Yên tĩnh!!!”
Giọng Vũ Hoằng Vĩ vang lên, át hết tiếng ồn ào trong đại điện.
Ông đứng lên, nhìn mọi người chăm chú.
“Ta biết mọi người đều sốt ruột cứu người, nhưng không thể để sư phụ của tất cả các môn phái đi!” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Lỡ như trong thành Đế thật sự có gì đó tà môn, chúng ta đều không thể về, vậy thì giới tu tiên càng như một tòa thành rỗng, mặc người xâu xé.”
Ông vừa nói như vậy, mọi người mới yên tĩnh được một chút.
Phục hồi tinh thần lại, hầu như mọi người đều cảm thấy Vũ Hoằng Vĩ nói rất đúng. Nếu bọn họ đều đi hết rồi lại không trở về được, há chẳng phải sẽ xuất hiện cục diện n Quảng Ly dẫn người xâm lấn như lần trước?
“Ta có một đề nghị.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Đầu tiên, các vị tiền bối của Thiên Đạo Minh sẽ tọa trấn phía sau, lần đầu chúng ta sẽ phái mười vị chưởng môn, nhưng mà…”
Vũ Hoằng Vĩ nói: “Đầu tiên, ta sẽ đích thân đi. Lần này, lại chọn thêm hai chưởng môn đi cùng ta. Bảy vị còn lại chúng ta sẽ dùng thế thân.”
“Thế thân?”
“Đúng như vậy, bảy người còn lại chọn những người tuổi tác khá cao, để đại đa số chưởng môn ở hậu phương.” Vũ Hoằng Vĩ nói: “Nếu như ý đồ của bọn chúng là khống chế chưởng môn các môn phái, lại nhân lúc chúng ta không đề phòng lại tấn công một lần nữa, ắt sẽ chui đầu vào lưới.”
“Nhưng mà… ba người đi có đủ không?” Có người không quá tán thành mà nói: “Còn phải bảo vệ bảy người còn lại, trách nhiệm quá nặng nề.”
Vũ Hoằng Vĩ nhìn về phía người nói chuyện.
“Ông cảm thấy thực lực của ta không đủ sao?” Vũ Hoằng Vĩ nhàn nhạt hỏi.
Đối phương không nói gì nữa.
Đúng rồi, Vũ Hoằng Vĩ là cao thủ kỳ Đại Thừa, chẳng qua là ông quá bình dị, gần gũi, lại đảm đương chức vị chưởng môn, mới dễ dàng làm người ta quên đi thực lực chân chính của ông.
Một người có uy quyền trong giới tu tiên lại sắp phi thăng, một mình đã đủ ngăn cản thiên quân vạn mã, thêm hai vị chưởng môn nữa, đã rất cẩn thận rồi.
Chuyện này cứ vậy mà được quyết định, hai người được chọn còn lại là do mười vị chưởng lão rút thăm lựa chọn.
Thực ra, Vũ Hoằng Vĩ không chỉ bố trí như vậy.
Ông và Ngu Sở đã âm thầm sắp xếp, trông thì có vẻ như Ngu Sở cái gì cũng không tham gia, nhưng trên thực tế lại tính toán âm thầm đi thành Đế, cùng Vũ Hoằng Vĩ một ngoài sáng một trong tối, đi thăm dò thực hư của thành Đế.
Đến nỗi bảy người được chọn còn lại, chuyện này càng đơn giản hơn.
Tuổi trẻ có thể tu tiên đúng là một loại phúc khí, môn phái nào cũng có các đồ đệ già tầm năm, sáu chục tuổi sắp xuống hố lại đột nhiên lĩnh ngộ, diện mạo đều như ông cụ non, thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn cả sư phụ của mình.
Các lão đồ đệ này thường đảm nhiệm việc hậu cần hoặc làm việc vặt, thay một bộ đồ tử tế, nhìn cũng ra hình ra dáng.
Những người được chọn đã quyết định xong.
Bên phía Vũ Hoằng Vĩ đã chuẩn bị xong, nhưng Ngu Sở bên này lại xảy ra vấn đề về việc mang theo ai đi.
Đầu tiên, Ngu Sở muốn mượn cơ hội này giúp Lục Ngôn Khanh tìm được đáp án trong quá khứ, vậy nên Lục Ngôn Khanh phải đi cùng nàng.
Cứ như vậy, các đồ đệ khác cũng đòi đi theo, mỗi người đều có một đống lý do để đi theo nàng.
Ngu Sở bị bọn họ làm cho đau đầu, kết quả là mấy đứa nhóc này nghĩ rất hay, hy vọng mọi người cùng nhau di.
“Không được.” Ngu Sở nghiêm túc nói, “Ta không thể đưa tất cả mọi người đi được.”
“Tại sao ạ, sư tôn, chúng con đều có tác dụng đó.” Cốc Thu Vũ khẩn cầu nói: “Người mang chúng con theo đi mà, con biết dùng ám khí, biết dùng độc, nếu xuất hiện nguy cơ, con có thể ám sát người khác nữa!”
“Kiếm thuật của con tốt, dù không thể dùng tu vi để giành chiến thắng, cũng có thể dùng thực lực giành thắng lợi.” Thẩm Hoài An nói.
“Con chạy rất nhanh, cũng rất khỏe nữa.” Tiêu Dực nói.
“Con! Con có thể giúp mọi người tính cát hung!” Lý Thanh Thành nói, “Hơn nữa, con rất quen thuộc thành Đế, mang theo con đồng nghĩa với mang theo từ điển sống rồi!”
Tinh Thần Cung rơi vào vòng xoáy hỗn loạn, Ngu Sở không thể không ngắt lời bọn họ.
“Ta không thể đưa tất cả mọi người cùng đi.” Ngu Sở lặp lại một lần nữa, ngữ khí trầm xuống: “Nói một câu khó nghe, lỡ như trong thành Đế có trò mèo gì đó, chúng ta cùng đi chính là toàn quân bị diệt, có người ở lại, ít nhất Tinh Thần Cung không bị tuyệt hậu, rõ chưa?”
Các đồ đệ đều ngước mắt trông mong nhìn nàng.
“Sư tôn, điều người nói chúng con đều hiểu.” Thẩm Hoài An nói, “Nhưng đứng trước đại nạn há có thể để từng người tự lo liệu chuyện của mình? Người được ở lại, dẫu còn sống, cũng sẽ bứt rứt khó yên, thống hận chính mình.”
“Đúng đó sư tôn, người nghĩ xem, dù cho sống được thì còn có tác dụng gì?” Lý Thanh Thành cũng nói có sách mách có chứng: “Dù sống được nhưng tâm lý của chúng con nào có thể mạnh khỏe được! Chúng con sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, sẽ tự mình hại mình, sẽ gây họa cho nhân gian.”
“Vậy nên, không bằng chúng ta cùng nhau đi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.” Cốc Thu Vũ siết chặt ngón tay, nàng ấy nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện thì cùng lắm là chết thôi, ít nhất chết đường đường chính chính có thể yên tâm, con cũng không muốn sống tạm bợ.”
“Mọi người nói rất đúng.” Tiêu Dực nói.
Ngu Sở sắp bị mấy đứa nhóc nàng nuôi làm cho điên lên rồi.
Nhiều năm như vậy rồi, nàng luôn một mình làm nhiệm vụ, một mình làm việc quan trọng, một mình vào sinh ra tử.
Từ trước đến nay nàng chưa từng có đội nhóm, cũng chưa từng có chút kinh nghiệm nào về việc được người khác trả giá cả mạng sống cũng phải cùng tiến cùng lùi.
Nàng rất muốn răn dạy mấy đứa nhỏ không biết tầm quan trọng của tồn tại này, nhưng đồ đệ của nàng, có người nào chưa từng đứng bên bờ vực sinh tử đâu?
“Sư tôn, chúng con biết sinh mạng đáng quý, cũng là vì thế, chúng con muốn đem những việc đã trải qua trong cuộc đời đáng quý này, đặt trên những chuyện thực sự đáng giá.”
“Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Ngu Sở nhìn ánh mắt kiên định của mấy thanh niên trước mắt, tức khắc, nàng có một cảm giác bất đắc dĩ.
“Được rồi.” Ngu Sở nhẹ nhàng nói, “Chúng ta cùng nhau đi.”
Các đồ đệ nhìn Ngu Sở chằm chằm, lúc này mới cười rộ lên.