Hai huynh muội ở bên này đang giãi bày tình cảm, thì ở bên kia Ngu Thượng Phàm và Lục Ngôn Khanh đang đi dạo trên đường phố của thành Vân.
Lục Ngôn Khanh thấy dáng vẻ quan sát xung quanh của nam tử đi bên cạnh, cậu lên tiếng, “Các hạ muốn biết cái gì thì có thể hỏi tại hạ.”
Ngu Thượng Phàm quay đầu nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này có mái tóc dài đen như mực, dùng ngọc quan cố định tóc, trên người là bộ y phục màu trắng không dính một hạt bụi. Tuổi còn trẻ mà cả người đã toát ra phong thái cốt cách của một vị thần tiên, dường như ở trước mặt cậu, cả con đường đều trở nên mờ nhạt bẩn thỉu.
Dù Lục Ngôn Khanh đang đứng trước mặt Ngu Thượng Phàm nhưng cậu ta vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lục Ngôn Khanh rất xa. Cậu ta không thích loại cảm giác này, nên lập tức chủ động khoác vai Lục Ngôn Khanh.
“Lục lão đệ, năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Còn ba tháng nữa là tròn mười bảy.” Lục Ngôn Khanh nghi ngờ hỏi lại, “Làm sao thế?”
“Thì đệ thấy đó, ta lớn hơn đệ tám tuổi, nhưng tính theo bối phận thì hai chúng ta có thể coi là ngang bằng vai vế. Ta gọi đệ một tiếng đệ, có phải đệ cũng nên gọi ta một tiếng huynh không?”
“Đúng là nên như vậy.” Lục Ngôn Khanh nói, “Ngu huynh có lời gì cứ nói thẳng ra là được.”
“Ý của ta là với quan hệ này của hai chúng ta, đệ với ta không cần khách sáo như vậy, thả lỏng một chút nào.” Ngu Thượng Phàm nghĩ một lúc, cậu ta cười nói, “Hay là như vậy đi, đệ muốn nghe một chút chuyện linh tinh về nhà chúng ta không? Đệ không muốn biết sư phụ đệ trong quá khứ là người như thế nào sao?”
“Ta không muốn biết.” Lục Ngôn Khanh đáp lại một cách chắc nịch, “Đây là chuyện riêng của sư tôn.”
Ngu Thượng Phàm gãi đầu một cái, cậu ta trở nên im lặng trong chốc lát.
Từ trước đến nay cậu ta có thói quen kết giao quan hệ với người cùng làm ăn xưng hô huynh đệ, hơn nữa thi thoảng còn sẽ pha một chút chuyện cười vô thưởng vô phạt. Kiểu gần gũi này là cách rất dễ kéo gần khoảng cách với đối phương. Nhưng dường như chiêu này lại không có tác dụng mấy với Lục Ngôn Khanh.
Lục Ngôn Khanh là người ôn hòa nhưng lại xa cách, hơn nữa cậu quá nghiêm túc, không hề giống một thiếu niên mười bảy tuổi. Hai người bọn họ đi chung với nhau, nhìn qua thì Lục Ngôn Khanh mới giống người lớn tuổi hơn.
Hai người không mục đích cứ thế đi dạo trên phố, Ngu Thượng Phàm không không cam lòng nghiêng đầu qua, lại hỏi, “Chẳng lẽ đệ không cảm thấy bái một người không hơn mình bao nhiêu tuổi làm sư phụ rất kỳ quái hay sao?”
Trong lòng Ngu Thượng Phàm cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ. Mặc dù cậu ta nhìn bức họa Ngu Sở từ nhỏ đến lớn, nhưng đến khi gặp được người thật lại là một chuyện khác.
Nhìn qua tướng mạo của Ngu Sở cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, thậm chí nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cậu ta nữa, vậy mà nàng cứ phải là muội muội của cha, là cô cô của cậu ta. Loại thân phận kỳ lạ và vẻ bề ngoài khác biệt của Ngu Sở thật sự khiến cậu ta có chút không thích ứng kịp.
Ngu Thượng Phàm chỉ muốn tìm người để xổ ra hết chuyện trong lòng, nếu không, cứ kìm nén trong lòng thì sẽ thấy rất khó chịu.
Kết quả là, Lục Ngôn Khanh dừng bước lại, lần đầu tiên Ngu Thượng Phàm nhìn thấy cậu thiếu niên ôn tồn lễ độ này nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Huynh không nên nghị luận chuyện của trưởng bối.” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói, “Như vậy rất vô lễ.”
Ngu Thượng Phàm là một người tinh ý, cậu ta nhanh chóng phát hiện ra Lục Ngôn Khanh cực kỳ tôn kính sư phụ của mình. Ngu Thượng Phàm lập tức giơ tay lên nhận lỗi, “Là ta sai rồi, hiền đệ chớ trách ta, ta sẽ không nói những lời như vậy nữa.”
Bấy giờ hai người mới hòa hoãn hơn vài phần, sau đó thì đến một quán trà ngồi một lúc, ước lượng thời gian, thấy có vẻ như hai huynh muội đã nói chuyện xong rồi mới quay trở lại quán rượu.
Đến khi đi vào trong phòng bao, bọn họ thật sự đã lựa đúng lúc để trở về, bầu không khí giữa Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh đã không còn cảm giác cứng ngắc như lúc đầu nữa. Ngu Thượng Phàm thậm chí còn có thể nhận ra tâm trạng của cha mình hình như còn rất tốt.
“Thượng Phàm, con trở về thương đội chuẩn bị một chút đi, trong hai ngày tới sẽ lên đường trở về.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Đúng rồi, chuẩn bị thêm hai chiếc xe ngựa, loại tốt nhất.”
Ngu Thượng Phàm đáp lại đã biết, cậu ta khẽ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng bao.
Ngu Sở nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.
“A Khanh, ta muốn đi về phía Bắc, về nhà một chuyến, con muốn ở lại thành Vân hay đi cùng ta?”
Lục Ngôn Khanh đáp lại bằng giọng ôn hòa kiên định, “Sư tôn đi đâu, con sẽ đi theo đó.”
Ngu Sở đã nghĩ đến câu trả lời này rồi, nàng biết Lục Ngôn Khanh chắc chắn sẽ đi cùng với mình. Kết quả là nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ngu Nhạc Cảnh nhìn Lục Ngôn Khanh với ánh mắt mừng rỡ.
“Hài tử tốt như vậy sao lại không phải hài tử ruột thịt của muội cơ chứ?” Ngu Nhạc Cảnh nói với vẻ tiếc nuối.
Lục Ngôn Khanh đối mặt với bất kỳ chuyện gì đều có thể ôn hòa đáp lễ, duy chỉ có người khác khen Ngu Sở có một đồ đệ tốt như cậu, lúc đó da mặt mỏng của cậu và vành tai sẽ đỏ bừng cả lên.
“Đại ca, huynh đừng đùa giỡn thằng bé.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói.
“Muội nhìn muội xem, mới làm sư phụ mấy năm đó thôi mà đã biết bao che đồ đệ rồi.” Ngu Nhạc Cảnh cười nói, “Được rồi, không đùa đồ đệ của muội nữa, khi nào chúng ta lên đường được?”
“Ngày mai đi.” Ngu Sở nói, “Hôm nay muội phải trở về môn phái một chuyến đưa thảo dược cho người dân thành Vân trước đã.”
Mấy năm nay, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp nhờ việc này.
Thành Vân ở dưới chân núi Huyền Sơn Cổ Mạch, với nhiều năm kinh nghiệm khi làm nhiệm vụ xuyên sách cùng với tư chất học hỏi, nàng hiểu rõ, dù là người tu tiên thì cũng không thể xa cách quần chúng nhân dân được. Cho nên nàng vẫn luôn xem người dân thành Vân như người nhà mình mà thương yêu, những việc trong khả năng cho phép thì luôn chịu khó làm thêm một chút.
Người tu tiên chỉ cần nhấc tay một cái là có thể giải quyết một số vấn đề khó khăn của người dân bình thường, hà cớ gì không làm?
Ví dụ như, hai sư đồ bọn họ vẫn luôn tặng thảo dược cho người dân. Một số thảo dược quý giá dù không hợp khí hậu nhưng nhờ có linh khí của Huyền Sơn Cổ Mạch bồi đắp thêm nên sinh trưởng rất tốt. Mỗi lần Lục Ngôn Khanh xuống núi sẽ tiện đường mang xuống cho người dân một ít.
Lâu ngày, dân chúng trong thành đều vô cùng cảm kích sư đồ hai người. Mặc dù người dân ở đây thường gặp được người tu tiên lễ độ nho nhã, nhưng dù có là người lễ độ nhất cũng sẽ không nghĩ đến việc giúp đỡ người dân.
Hiện tại bọn họ phải rời khỏi đây một thời gian, tất nhiên phải đưa trước cho người dân nhiều thảo dược hơn một chút, sau đó nói tiếp chuyện này.
Ngu Nhạc Cảnh vừa nghe đến chuyện Ngu Sở phải trở về, ông lập tức nói, “Không được! Muội không thể đi, đồ đệ của muội thì có thể đi. Nhưng muội không thể, bắt đầu từ bây giờ, lúc nào huynh cũng phải trông chừng muội trong phạm vi tầm mắt của huynh, muội bị bắt làm con tin của huynh rồi.”
“Đại ca.” Ngu Sở có chút dở khóc dở cười.
Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở, “Sư tôn, một mình con trở về là được rồi, những chuyện này ngày thường cũng là con làm, không cần làm phiền đến người đâu.”
“Vậy cũng được.” Ngu Sở không còn cách nào khác, “Vậy chúng ta ở khách điếm đối diện quán rượu này chờ con.”
Chuyện cứ như vậy, đến khi tất cả mọi chuyện chuẩn bị xong xuôi thì đã là hai ngày sau, đoàn xe thương nhân của nhà họ Ngu lên đường đi về phương Bắc.
Đoạn đường này xa hơn đoạn đường trước đó Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh từ thành Thanh đến thành Vân rất nhiều, đoàn người bọn họ đi từ xe ngựa đến đi bằng đường thủy cũng phải cả chặng đường dài hai tháng trời.
Ngu Nhạc Cảnh thật sự đối xử với Ngu Sở như con tin, dù là lúc ở khách điếm thì ông cũng phải canh gác bên ngoài cửa phòng Ngu Sở mới có thể yên tâm được, chứ đừng nhắc đến việc dọc đường đi nửa đêm ông hay thức giấc, chỉ sợ Ngu Sở lại biến mất.
Suốt cả chặng đường, mỗi lần Ngu Nhạc Cảnh nhìn thấy cái gì mới lại cũng đểu phải hô lên “tiểu muội, tiểu muội”, gọi Ngu Sở qua nhìn, thái độ của ông giống như vừa đối đáp với muội muội, cũng vừa giống như đang đối xử với nữ nhi.
Nhưng thật ra, giọng điệu của ông lại giống như đang gọi một tiểu cô nương vậy, lâu ngày người trong đoàn xe cũng dần dần quen với những việc như vậy.
Ngày qua ngày, hai tháng sau, đoàn xe thương gia nhà họ Ngu đã đến thành An.
Thành An là một thành lớn có vị trí địa lý rất thuận lợi, phía sau có phía Bắc chống đỡ cộng thêm sự hậu thuẫn ở phía Nam, giao thông bốn hướng đường bộ lẫn đường thủy đều rất thông thoáng. Thành An là một trong những thành trì giàu nhất Cửu Châu Đại Lục, thậm chí, nơi đây có thể so sánh với kinh thành, toát lên vẻ thịnh thế của thời cổ đại.
Trong trí nhớ của Ngu Sở thì thành An vẫn luôn phồn hoa như vậy, đàn ca thi thư đều rất phát triển, không ít thi nhân, nhạc sư cũng ở lại nơi này. Người dân của thành An cũng là những người có tiếng tăm thuộc tầng lớp thượng lưu.
Đây là lần đầu Lục Ngôn Khanh đến một thành trì sầm uất náo nhiệt như vậy, nếu so sánh với thành An, thành Vân nơi cậu sống mấy năm qua dường như không đáng để nhắc tới.
Nhà họ Ngu là gia đình giàu nhất một vùng, gia đình bọn họ sở hữu một dinh thự rất hoành tráng trong thành An.
“Một nửa sản nghiệp ở thành An này đều là của nhà chúng ta.” Trên xe ngựa, Ngu Thượng Phàm nói với Lục Ngôn Khanh, cậu ta cười nói, “Nhưng những thành công này không hề liên quan đến ta, tất cả đều là cha ta và ông nội xây dựng nên.”
Trong xe ngựa chạy trước mặt, Ngu Nhạc Cảnh kéo tay Ngu Sở dặn dò, “Tiểu muội, phần lớn tiểu bối trong nhà chưa từng nhìn thấy muội, nếu như bọn nhóc đó có mạo phạm muội khiến muội cảm thấy khó chịu, muội cứ nói ra. Muội là trưởng bối, đừng để bản thân chịu ấm ức.”
“Đại ca.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Năm nay muội cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, muội sẽ không làm ra những chuyện như năm đó nữa đâu.”
“Huynh biết muội hiểu chuyện, muội cứ coi như đại ca lắm miệng đi.”
Giọng điệu xa lạ cùng với sự dè dặt lo sợ nàng tức giận này của Ngu Nhạc Cảnh khiến cho nàng tức giận, nàng hy vọng bọn họ có thể khôi phục thái độ huynh muội bình thường, nhưng nàng cũng biết đây là việc gần như không thể nữa rồi.
Vết sẹo ba mươi năm ròng khắc sâu trong lòng, cuối cùng bọn họ cũng không thể trở lại như xưa được nữa.
Đoàn xe dừng lại bên ngoài phủ đệ nhà họ Ngu, Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh xuống xe, từ phía xa xa đã thấy một lão phu nhân mặc áo gấm xanh xám dáng đứng đoan trang chờ ở cửa nghênh đón, phía sau bà là mấy vị phu nhân trẻ tuổi và mấy tiểu cô nương.
Vị lão phu nhân này là thể tử của Ngu Nhạc Cảnh, Tôn Uyển.
Thân quyến nhà họ Ngu vốn đang vui mừng nghênh đón, một nha hoàn tinh mắt đứng bên cạnh lão phu nhân nói, “Phu nhân, sao lại có một nữ tử trẻ tuổi đi bên cạnh lão gia ạ?”
Đám nữ quyến bỗng chốc đều nghi ngờ, bọn họ còn đang cố gắng nhìn rõ người kia là ai, lão phu nhân vừa liếc nhìn một cái, môi bà đã bắt đầu run lẩy bẩy, cả người chao đảo.
“Ngu… Sở Sở?”
Ngu Sở Sở? Sao cái tên này lại quen thế nhỉ?
Những người nhà họ Ngu khác còn chưa kịp phản ứng, nhóm người đối diện đã đi đến gần.
Ngu Thượng Phàm bước lên phía trước mấy bước, một tay nắm lấy tay thê tử của mình, vừa cười nói, “Nương, người xem ai trở lại này? Cô cô Sở Sở đã trở về rồi!”
Môi Tôn Uyển không ngừng run rẩy, bà xoay người muốn đẩy những tiểu bối sau lưng ra đi vào bên trong, bỗng nghe thấy giọng điệu không vui của Ngu Nhạc Cảnh vang lên sau lưng, “A Uyển, nàng làm thế này là sao đây? Vì sao nàng không qua chào hỏi?”
Lão phu nhân không nói gì, bà dùng sức đẩy đám nữ quyến ra, cũng không quay đầu lại đi vào trong nhà.
Những người khác trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chắc là do bất ngờ quá nên nương vẫn chưa thích ứng kịp.” Ngu Thượng Phàm cười nói, “Được rồi, còn nấn ná ở cửa làm gì, chúng ta nhanh chóng vào trong nhà uống ngụm trà thôi.”
Lúc này người nhà họ Ngu mới tỉnh hồn lại, rối rít tránh qua một bên, nhưng bầu không khí vẫn có chút gượng gạo, Ngu Nhạc Cảnh càng không vui.
“Cha, người về rồi.” Lúc này một cậu nhóc loạng choạng từ trong nhà chạy ra ngoài, Ngu Thượng Phàm một tay nhấc cậu ta nhóc lên.
Cậu ta ôm đứa bé xoay một vòng, cười với Ngu Sở, “Cô cô, đây là nhi tử của con, Ngu Lập.” Cậu ta nói xong thì quay qua nói với đứa bé, “A Lập, mau chào cô nãi nãi đi.”
“Con chào cô nãi nãi.” Cậu nhóc chào một tiếng giòn tan.
Đứa bé vừa chào một tiếng, những người lớn ở đây nghe thấy bỗng bật cười, mấy cô nương trẻ tuổi khác cũng nghe theo gọi một tiếng cô nãi nãi, cuối cùng thì bầu không khí cũng hài hòa hơn đôi phần. Đoàn người đi vào trong phòng, trên bàn trà đã bày sẵn điểm tâm và trà.
“Tiểu muội, huynh giới thiệu với muội một chút.” Nụ cười trên gương mặt Ngu Nhạc Cảnh trở lại, “Đây là con dâu trưởng của huynh, bên này là con dâu thứ, cuối cùng đây là tiểu nữ nhi của huynh.”
Theo mỗi lời giới thiệu của ông, từng cô nương trẻ tuổi hơi chắp tay chào, cô nương cuối cùng nhìn trẻ tuổi nhất, tướng mạo cũng giống người nhà họ Ngu nhất. Tiểu cô nương chải búi tóc kiểu thiếu nữ chưa xuất giá, nhìn vừa xinh xắn vừa sinh động hoạt bát.
“Con chào cô cô, con tên là Ngu Niệm Sở.” Ngu Niệm Sở hiếu kỳ hỏi, “Cô cô là tiên nhân ạ? Sao người vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp vậy, giống như người chỉ lớn hơn con vài tuổi thôi.”
“Được rồi, được rồi, lại không biết lớn nhỏ rồi.” Ngu Nhạc Cảnh ngoài miệng nói vậy, nhưng đáy mắt vẫn chứa ý cười, “Mọi người mau giải tán đi, Thượng Phàm, con đi xem nương con một chút ––– À, đúng rồi, con nhanh chóng cho người bỏ mấy bức họa và bài vị trong phòng thờ đi, cả bia mộ ở khu mộ cũng bỏ đi, xui xẻo.”
“Haiz, được rồi.”
Đến khi người nhà họ Ngu mang theo ánh mắt tò mò rời đi, Ngu Nhạc Cảnh mới nhìn Ngu Sở nói, “Phòng của muội vẫn không có người vào ở, một lát nữa huynh dẫn muội đi… Muội sao thế?”
“Muội chỉ là có chút cảm khái thôi.” Ngu Sở nói, “Muội còn chưa kịp thích ứng mà muội đã trở thành cô nãi nãi lúc nào không hay rồi.”
Ngu Nhạc Cảnh khịt mũi, “Muội về muộn hơn hai mươi năm nữa cũng có thể xếp vào hàng ngũ tổ tiên luôn rồi.”
Ngu Sở thở dài, “Thoáng một cái muội cũng đã lớn tuổi như vậy rồi.”
Thật ra bản thân nàng, nếu cộng thêm cả những năm tháng nàng làm nhiệm vụ xuyên sách, tuổi của nàng có thể đã hơn một trăm rồi. Cho dù về cơ bản nàng lúc nào cũng luân hồi trong độ tuổi tươi trẻ nhất từ hai mươi đến ba mươi tuổi. Mặc dù cứ lặp đi lặp lại việc luân chuyển trong độ tuổi tươi trẻ trong một khoảng thời gian dài cũng không thể giữ tâm hồn trẻ trung như tuổi được.
Kết quả là, mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ, tuy Ngu Sở vẫn trông giống như hồi ở độ tuổi đôi mươi, nhưng nàng đã sống buông thả như một bà lão, chỉ muốn về hưu và sống ngày tháng trung niên của người cao tuổi mà thôi.
Lục Ngôn Khanh thấy dáng vẻ trầm tư của Ngu Sở, cậu ngồi ở một bên lo lắng nàng bỗng tiếp xúc với phàm trần thì không kịp thích ứng trước những thay đổi ở nơi đây, lập tức lên tiếng, “Sư tôn, người tu tiên không bàn về tuổi tác. Dù là khi nào thì người cũng đều hoàn mỹ cả.”
Ngu Sở không phản ứng gì, Ngu Nhạc Cảnh bỗng thẳng lưng hít sâu một hơi.
“––– Hay là huynh thu nhận muội làm con nuôi nhé?”
“Đại ca, thỉnh tự trọng.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Sở, người duy nhất ở thế giới này đã từng xem qua cốt truyện, hiểu được tầm quan trọng của sự đoàn kết giữa người tu tiên và người dân bình thường.
Ngu Nhạc Cảnh: Nếu là con ruột thì tốt biết mấy!