Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở dành cho Lý Thanh Thành sự quan tâm đặc biệt, tự mình xem cậu đánh bộ quyền của Lý gia một lần.

Không thể không nói, từ nhỏ luyện công nên khi ra đòn rất vững, bộ quyền pháp này Lý Thanh Thành đánh cũng rất ra gì và này nọ.

Ngu Sở nhìn một lần, trong lòng cũng đã nắm chắc được phần nào.

Quyền pháp truyền thống của Hoa Hạ thực sự được chia thành nhiều loại, mặc dù thế giới này được sinh ra từ tiểu thuyết, nhưng rất nhiều chi tiết bổ sung của thế giới này đều kế thừa Hoa Hạ.

Vì vậy Ngu Sở xem qua một lượt, nàng hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra rồi.

“Bộ quyền pháp này của con gia tốc rất tốt, rất trọn vẹn.” Ngu Sở nói, “Con có thể tiếp tục luyện bộ quyền pháp này, hơn nữa ta sẽ bổ sung cho con những bộ quyền pháp tương tự, bổ khuyết cho nhược điểm của bộ quyền pháp này.”

Sau đó nàng ra hiệu bảo Lý Thanh Thành cùng nàng so mấy chiêu.

Mặc dù Lý Thanh Thành kiến thức phong phú nhưng khi cậu thấy Ngu Sở thật sự dùng quyền pháp so chiêu với mình thì vẫn có chút sửng sốt.

Lúc cậu mới vào môn phái đã phát hiện các sư huynh, sư tỷ đồng môn của mình mỗi người đều đi theo một phương hướng khác nhau, ngoại trừ cùng nhau tu luyện bí kíp Tinh Thần ra thì về cơ bản không nhìn ra môn phái này có cùng chung một nhịp.

Lý Thanh Thành tất nhiên biết đó đều là do Ngu Sở dạy, nhưng mấy ngày nay cậu tận mắt nhìn thấy nàng cùng mọi người luyện tập so đấu, không ngừng thay đổi các loại vũ khí. Bây giờ lại cùng cậu đánh quyền pháp, loại cảm giác kinh ngạc mà được tận mắt chứng kiến càng khiến người ta thấy ấn tượng hơn.

“Bộ quyền này của con rất tốt, nhưng con thì không.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Cổ tay của con không có lực, động tác uể oải, bộ quyền này động tác ra đòn rất nhanh, vậy mà lại bị con đánh chậm như vậy.”

“Con…”

Lý Thanh Thành vừa định mè nheo đôi câu như thường ngày, Ngu Sở đã bắt được sơ hở của cậu, một chưởng đánh vào lồng ngực Lý Thanh Thành.

Đến khi cậu phục hồi tinh thần thì phát hiện bản thân đã nằm trên đất được mấy phút rồi.

Lý Thanh Thành dần dần tỉnh táo lại, cậu ho khan, chống tay lên mặt đất ngồi dậy, chỉ cảm thấy thở mạnh một cái thôi thì lồng ngực cũng âm ỉ đau.

“Sư, sư tôn.” Cậu đáng thương kêu lên.

Từ khi nhập môn đến nay đã được mấy tháng, mặc dù có lúc bên ngoài Ngu Sở tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng thực ra Lý Thanh Thành có thể cảm nhận được nàng đều rất quan tâm đến các sư huynh.

Lý Thanh Thành không ngờ, lần đầu tiên hai người luyện quyền pháp mà Ngu Sở lại có thể xuống tay nặng như vậy.

Ngu Sở đứng trước mặt cậu, cười mà như không cười nhìn cậu.

“Lúc so chiêu với ta mà thất thần? Được lắm, Lý Thanh Thành.” Nàng cười nói, “Con sẽ vì sự lơ là này mà trả giá rất đắt đấy.”

Lý Thanh Thành đau sắp chết luôn rồi, trước ngực như có một hòn đá đang đè nặng lên, tim thì đập thình thịch, lồng ngực cũng co thắt lại.

“Con, con sai rồi.”

Cậu cũng không dám kêu nhiều, nhanh chóng nhịn đau điều chỉnh lại tư thế, ánh mắt cũng trở nên tập trung và nghiêm túc hơn lúc nãy nhiều.

Lý Thanh Thành cuối cùng cũng hiểu những lời Ngu Sở nói khi chơi bài Tây hôm bữa là gì rồi, “Với các con quy củ đều vô dụng, có những lúc ta phải trực tiếp chỉ ra” là có ý gì.

Nhưng con người của cậu lại rất lười biếng, trời sinh đã thích hưởng thụ. Sư huynh người ta trời chưa sáng đã thức dậy, cậu ngủ nướng thêm một giờ đồng hồ, dành thời gian mọi người đọc sách sáng sớm để ngủ thêm.

Ban ngày khi ngồi thiền tu luyện, ngồi thiền một giờ thì phải ngủ gà ngủ gật nửa tiếng. Lúc luyện tập cũng thường hay nói mình cầm không nổi kiếm, nói tay đau là có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Mà mấy tháng này Ngu Sở cũng chưa từng nói gì cậu.

Lý Thanh Thành còn cảm thấy may mắn, có lẽ sư phụ tùy theo tài năng mỗi người tới đâu mà dạy, thấy cậu lười như vậy nên buông lỏng cho cậu nhiều hơn.

Đến tận bây giờ, cậu cuối cùng cũng hiểu ra.

“Sư tôn, người đã chờ ngày này từ rất lâu rồi đúng không ạ?” Lý Thanh Thành cười khổ.

“Hả?” Ngu Sở chớp mắt mấy cái, dường như không hiểu cậu đang nói gì.

Cuối cùng Lý Thanh Thanh cũng ngộ ra được, Ngu Sở nuôi thả cậu, là vì người từ lâu đã chuẩn bị cho việc đến lúc luyện tập so đấu sẽ ra tay sau.

Nếu tiến bộ không nhanh thì chỉ có chờ mà bị đánh thôi.

Bộ quyền này của Lý Thanh Thanh mà mang ra so tài với người phàm cũng được coi là xuất sắc, ngoại trừ những khi giữ sức, dường như cậu chưa từng thua.

Nhưng ở trước mặt Ngu Sở, cậu không còn sức để đánh trả nữa.

Vừa rồi khi mới bắt đầu ngẩn người đã lập tức bị đánh trúng ngực, sau đó hiệu ứng domino được triển khai lập tức. Bởi vì cậu quá đau cho nên động tác chậm hơn trước đó một chút, rồi sau đó lại bị Ngu Sở cho ăn vài đòn.

Một lần rồi lại một lần, mỗi lần Ngu Sở đều để cho cậu đứng lên.

Sau khi bị đánh năm, sáu lần, Lý Thanh Thành nằm bất động trên đất, ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.

“Sư tôn, con sai rồi.” Cậu đau khổ nói, “Tuần tới con sẽ không lười biếng nữa đâu, thật đấy, người cho con trở về luyện tập thêm đi, lần này chắc chắn con sẽ chăm chỉ luyện tập.”

“Không sao.” Ngu Sở cười nói, “Muốn lười biếng thì lười biếng thôi, môn phái của ta không có quy củ, con vui vẻ là được. Dù sao thì ta rất vui vẻ.”

Người đánh người ta một trận tất nhiên là người vui vẻ rồi!

Lời này Lý Thanh Thành cũng không dám nói ra.

Đường từ đài huấn luyện trở về viện của mình xa quá, xa lắc xa lơ, chân Lý Thanh Thành run rẩy, lết từng bước trở về.

Cậu chỉ cảm thấy bản thân đã hao tổn hết tất cả sức lực, cả người lại đau nhức, không một chỗ nào là không thấy đau.

Trong viện, các sư huynh đã kết thúc buổi luyện tập buổi tối hôm nay, mọi người vừa nhìn thấy cái đầu bù xù của Lý Thanh Thành và dáng vẻ đáng thương đỡ lấy tường nhích từng tí một tiến lại gần thì đều bước lên vây quanh cậu ấy.

“Xem ra đệ bị đánh không nhẹ nhỉ.” Thẩm Hoài An đồng cảm nói.

Mọi người đỡ cậu nhóc đáng thương này trở về phòng, Lục Ngôn Khanh vươn tay ra, định giúp cậu ấy chữa thương một chút.

Lý Thanh Thành chờ Lục Ngôn Khanh cứu mình một mạng, kết quả là, cậu ấy nhắm mắt chờ rất lâu, cảm giác vết thương đã chữa lành, không đau đớn nữa như trong tưởng tượng không hề xảy ra.

Cậu ấy mở mắt ra, “Đại sư huynh, sao thế?”

“Đệ không bị thương, huynh không chữa được.” Lục Ngôn Khanh do dự nói.

“Hả? Sao có thể như thế được? Đệ thật sự bị sư tôn đánh mấy lần lận đó, ngực đệ này, cánh tay, cổ tay, bắp đùi, bụng, chỗ nào cũng rất đau. Sao có thể không bị thương được?” Lý Thanh Thành trợn tròn mắt.

“Cảm giác như sư tôn cố ý đánh đệ một trận.” Tiêu Dực nói, “Lực độ khi ra chiêu của người rất chuẩn xác, để cho đệ một lúc lâu vẫn cảm nhận được đau đớn, nhưng trên thực tế, thương tổn nhỏ đến mức không thể thấy được. Chỉ có chân khí của bản thân mới có thể trị được.”

“Hả, không phải chứ?” Vẻ mặt Lý Thanh Thành như đưa đám, “Sư tôn ác như vậy sao?”

“Haiz, thật đáng thương.” Thẩm Hoài An chậc chậc mấy tiếng.

Lý Thanh Thành nhìn bọn họ, khát vọng có thể tìm được một chút an ủi, “Vậy có phải các huynh cũng bị đánh như vậy không?”

“Bọn huynh không bị đánh, bởi vì bọn huynh đều rất thích tu luyện.” Thẩm Hoài An nói, “Mặc dù lúc mới bắt đầu luyện đấu cũng bị đánh mấy trận, nhưng buổi tối về Lục Ngôn Khanh chữa trị một hồi là ổn. Thật ra thì không có bị đau nhức như đệ thế này…”

Ánh mắt của Lý Thanh Thành hoàn toàn mất đi ánh sáng, tê liệt nằm bất động trên giường.

Buổi tối, Lý Thanh Thành nói cả người mình đau nhức, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

“Sư tôn, hôm nay người ra tay có phải hơi nặng không ạ?” Trên bàn cơm, Lục Ngôn Khanh nói, “Thanh Thành thậm chí còn không bò dậy nổi.”

“Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi.” Ngu Sở nói với dáng vẻ không thèm để ý, “Thằng nhóc đó ở phàm giới ngây ngốc quá lâu, hơn nữa lại quá lười biếng. Bảy Kinh Tám Lạc [*] cũng không vận dụng thành thục được, ta trực tiếp nhân cơ hội luyện tập này giúp thằng bé đả thông luôn.”

[*] Bảy Kinh Tám Lạc: có lẽ chi tiết này liên quan đến học thuyết kinh lạc. Kinh lạc là đường vận hành của khí hu‎yết toàn thân. Kinh lạc có kinh mạch và lạc mạch. Kinh mạch là đường chính, đường thẳng, tuần hành ở sâu. Lạc mạch là đường ngang, như hệ thống võng lưới, tuần hành ở nông. Kinh lạc giúp cho tạng phủ cơ quan – da lông cân mạch của cơ thể con người liên kết thành chỉnh thể hữu cơ thống nhất.

Những đồ đệ còn lại nghe thấy Ngu Sở nói như thế đều không nhịn được thấy sau lưng lạnh loát.

Mạch của trẻ con là dễ đả thông nhất, sau này càng lớn lại càng khó. Hơn nữa, dù cho khi mới bắt đầu đả thông, sau đó tu vi sẽ tăng trưởng, năng lượng chân khí càng lúc càng tràn đầy sẽ tác động vào tĩnh mạch hẹp, và sau khi hết đau sẽ tiến vào một tầm cao lớn.

Ngu Sở giúp Lý Thanh Thành đả thông, tiết kiệm được cả một quá trình tu luyện dài đằng đẵng trước mắt, nhưng trực tiếp đả thông như vậy nhất định sẽ rất đau, giống như tất cả các khớp xương trên người bị gỡ ra rồi nối lại vậy.

Mọi người đều không nhịn được mà xót thương thay cho Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành đau đớn rầm rì cả một buổi tối, loại cảm giác đau đớn này như đang nhấm nháp lấy cậu, càng nằm càng đau. Đau đến mức cậu nằm ngay ngắn cả đêm vẫn không thể nào ngủ được.

Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lục Ngôn Khanh đã nấu cho Lý Thanh Thành một bát cháo rồi bưng đến bên giường của cậu ấy.

“Cảm ơn sư huynh, đệ… aiz ui.” Lý Thanh Thanh hít vào một hơi, nói với vẻ mặt như đưa đám, “Chỉ cần không còn đau, sau này đệ sẽ không lười biếng nữa.”

Lý Thanh Thành vừa đau vừa buồn ngủ lại vừa đói, dáng vẻ đáng thương này của cậu ấy khiến người ta đau lòng. Lý Thanh Thành cũng không thể trổ tài ăn nói của mình, trông rất uể oải, lúc này mới có thể thấy được cậu ấy nhỏ hơn Thẩm Hoài An một chút.

Lục Ngôn Khanh cũng không thể làm gì hơn ngoài việc đau lòng cho sư đệ.

“Không phải là không cho đệ lười biếng, mà đệ phải phân biệt được hoàn cảnh và tình huống.” Lục Ngôn Khanh nói, “Bình thường đệ không tập trung thì cũng thôi đi, vậy mà ngay ở trước mặt sư tôn so đấu còn có thể không để tâm luôn? Đệ không nghiêm túc như vậy, tất nhiên sư tôn phải dạy dỗ đệ rồi.”

“Đệ sai rồi mà, ai da ai da…” Lý Thanh Thành lúc thì than thở lúc thì tức giận khóc lóc, “Sư huynh, đệ đau quá, chỗ nào cũng đau.”

Lý Thanh Thành còn thích nhõng nhẽo hơn cả Cốc Thu Vũ, khiến cho Lục Ngôn Khanh không biết an ủi thế nào cho phải.

Đúng lúc này, Cốc Thu Vũ đi vào.

“Nhìn muội nè!” Nàng nói.

Trong tay Cốc Thu Vũ cầm một vật gì đó được bọc da, nàng mở túi ra, bên trong lóe lên ánh sáng vàng kim.

Lý Thanh Thành cũng suýt nữa là bị hù chết, “Đệ nói này tiểu sư tỷ, bà cô của con ơi, tỷ lại muốn làm gì hả? Đệ đang rất đau đây, tỷ thương thương đệ một chút đi mà, đừng hù dọa đệ nữa.”

“Đệ yên tâm, ta có cách để đệ không đau nữa.” Cốc Thu Vũ an ủi, “Ta học được không ít tay nghề của đại phu dưới chân núi, ta châm cứu cho đệ một chút là đệ hết đau liền ấy mà.”

“Sao đệ cứ cảm thấy tỷ đang hù dọa đệ thế nhỉ?” Lý Thanh Thành nghi ngờ hỏi.

Cốc Thu Vũ cười hì hì.

“Dù sao thì đệ cũng không nhúc nhích được, sợ gì chứ?” Nàng cầm một cây châm lên, tự nhủ, “Đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể thí nghiệm trên người sống.”

“Tiểu sư tỷ, tỷ đang nói gì thế? Tỷ đợi một chút, đệ…”

Cả người Lý Thanh Thành đau nhức không thể động đậy, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Cốc Thu Vũ càng ngày càng đến gần.

Cốc Thu Vũ nhanh nhẹn dứt khoát đâm một cây châm vào cổ Lý Thanh Thành, cậu ấy lập tức trợn mắt một cái rồi ngất đi.

“Hở…” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm, “Có thể khi thử nghiệm trên động vật cần một liều lượng lớn, lần này có vẻ như cho hơi nhiều thuốc rồi.”

“Tiểu Cốc.” Lục Ngôn Khanh đau đầu nói.

Tiểu Cốc ngượng ngùng cười cười, rút ​​cây châm đang cắm trên cổ Lý Thanh Thành ra rồi thu dọn đồ đạc chạy đi.

Sau khi nàng rời đi, Lục Ngôn Khanh quay người trở lại, cậu dùng ngón tay kiểm tra hơi thở của Lý Thanh Thành, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần hôn mê này của Lý Thanh Thành, ước chừng cậu ngủ suốt ba ngày.

Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, trong chốc lát có chút hoảng hốt, không biết bản thân đang ở đâu.

Cậu đang ở thành Đế? Không đúng, nhà cậu làm gì có nóc nhà tốt như vậy.

Ngay sau đó, Lý Thanh Thành phát hiện cả người cực kỳ nhẹ nhàng, giống như tất cả gánh nặng trên người đều đã tan biến hết cả.

—— Không lẽ cậu chết rồi?!

Lý Thanh Thành ngồi bật dậy, bàn tay trái xòe ra tát mạnh vào miệng mình, mạnh đến mức cả căn phòng vang lên tiếng tát vào mặt của cậu.

Cha nhà nó chứ, đau thật đấy!

Nhìn thì có vẻ là chưa chết.

Lúc này Lý Thanh Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu phục hồi tinh thần lại thì phát hiện Tiêu Dực đang bưng chậu gỗ vào, trợn mắt há hốc miệng đứng ở cửa, không biết Tiêu Dực đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh cực kỳ khó xử.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Sở: Những đồ đệ trước đó đều trưởng thành, đánh thì cũng không ổn lắm, cuối cùng cũng có một đồ đệ mới đến, ha ha ha.

Tiểu Cốc: Những sư huynh khác quá lớn, không thể ra tay được, cuối cùng cũng có một sư đệ mới đến, ha ha ha.

Lý Thanh Thanh: Đây chỉ là một giấc mơ thôi, tỉnh lại vẫn không dám cử động T_T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK