Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm phu nhân vừa nói dứt câu, có thể nhìn thấy được sắc đỏ trên mặt Thẩm Hoài An từ tai lan rộng lên hai bên gò má.

Mặc dù cậu rất nhanh đã đè xuống sắc hồng ửng trên mặt xuống, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của cha nương.

“Xem ra đúng là như vậy rồi.” Thẩm Hồng cười nói, “Là vị Cốc cô nương hay là Hà cô nương thế?”

Bởi vì tò mò nên người Thẩm Hồng có khuynh hướng nghiêng về phía Thẩm Hoài An.

Thậm chí Thẩm Hoài An còn cảm thấy, cả một ngày ở chung đến giờ, đây là lần Thẩm Hồng tỏ vẻ quan tâm cậu nhất.

“Cha, nương, hai người thế này…” Thẩm Hoài An có hơi hốt hoảng, trong tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể thì thào nói, “Tiểu đệ vẫn còn ở đây đó, hai người để cho con xuống nước không được sao?”

“Đại ca, không sao đâu!” Thẩm Thiên Dật lập tức nói, “Đệ không nghe, đệ thật sự không nghe thấy đâu!”

Sau đó cậu nhóc lấy hai tay bịt chặt tai lại, chỉ là, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Hoài An không chớp mắt.

Trong lòng Thẩm Hoài An vẫn rất xấu hổ.

Mười hai năm sống chúng, cậu đúng thật là có một chút tình cảm kiểu khác với Tiểu Cốc. Nhưng tình cảm thiếu niên thiếu nữ là kiểu tình cảm mông lung nhất, mặc dù hai người có hấp dẫn lẫn nhau và cũng hướng về nhau, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng nghĩ sâu hơn về điều đó.

Nhưng không phải chỉ là không chọc qua lớp cửa sổ giấy thôi sao?

Bình thường Thẩm Hoài An chưa bao giờ suy nghĩ xem bản thân có thích Tiểu Cốc không, chỉ bình thường sống chung mà thôi. Cha nương hỏi như vậy, ngược lại giống như để cho cậu xác nhận lại trái tim của mình.

Trong phút chốc, bỗng nhiên Thẩm Hoài An không cách nào mở miệng nói ra thành lời được.

Đại lão gia Thẩm Hồng này thì đang rất tò mò muốn nghe chuyện của nhi tử, nhưng Thẩm phu nhân là người làm nương, bà thấy Thẩm Hoài An bị trêu chọc đến mức ánh mắt hoảng loạn luống cuống không nói được lời nào thì bà lại không nỡ tiếp tục tra hỏi cậu.

“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.” Thẩm phu nhân hắng giọng một cái, giải vây tình huống này.

Còn chưa đợi Thẩm Hoài An thở phào nhẹ nhõm, Thẩm phu nhân đã lại gần thì thầm với cậu: “Ăn tối xong lúc không có ai, con nói nhỏ với nương.”

… Xem ra là thể nào cũng không trốn được rồi!

Thẩm Hồng cũng không nóng vội nữa, ông đồng ý nói, “Hai vị sư muội của con đều quốc sắc thiên hương, đều rất đẹp, nếu vị nào có thể làm nàng dâu của con cũng đều là nhờ hương khói của tổ tiên Thẩm gia chúng ta.”

“Cha!” 

Thẩm Hoài An vốn đã bình tĩnh lại rồi, nhưng lại bị câu này của Thẩm Hồng làm cho xấu hổ.

“Được rồi, được rồi, không nói nữa.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Thẩm Thiên Dật một mực quấy lấy Thẩm Hoài An.

Sức khỏe của cậu nhóc không tốt nên không có hứng thú với võ thuật cho lắm, nhưng cậu nhóc lại cực kỳ hứng thú với trải nghiệm của Thẩm Hoài An, muốn Thẩm Hoài An kể chuyện cho mình.

Thật ra Thẩm Hoài An rất thích đệ đệ này.

Nhất là Thẩm Thiên Dật mang dòng máu nhà họ Ngu, mặc dù là cháu trai của huynh trưởng Ngu Sở, nhưng Thẩm Hoài An nhìn đứa nhỏ này lâu, không hiểu sao cảm thấy mặt mũi của đứa nhỏ này có chút giống sư phụ, trong lòng không khỏi cảm thấy thân thiết hơn mấy phần.

Buổi tối, ở trong phòng ngủ của Thẩm Thiên Dật, Thẩm Hoài An chọn câu chuyện lần đầu tiên cậu cùng Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đi tham gia thử luyện bí cảnh kể lại cho cậu nhóc.

Thử luyện bí cảnh không quá nguy hiểm, cũng không liên quan đến bí mật gì, trẻ con lại vốn thích những thứ phiêu lưu mạo hiểm như sơn động, rừng sâu, dã thú với mấy thứ như cạm bẫy, cực kỳ thích hợp để kể chuyện.

Đúng như Thẩm Hoài An nghĩ, Thẩm Thiên Dật từ đầu đến cuối đều rất tập trung nghe kể chuyện, đến khi Thẩm Hoài An vừa mới kể được một nửa ải thứ hai thì có người gõ cửa phòng ngủ.

“Thiên Dật, đến giờ con nên đi ngủ rồi.” Giọng nói của Thẩm phu nhân vang lên.

“Nương, con biết rồi!” Thẩm Thiên Dật đáp lại.

Sau khi cậu trả lời xong thì quay gương mặt nhỏ nhắn qua, khẽ thở dài một tiếng.

“Đại ca, ngày mai huynh nhất định phải kể tiếp cho đệ nghe nhé?” Cậu nhóc nói trong tiếc nuối, “Đệ nên đi ngủ rồi.”

“Đệ phải đi ngủ sớm như vậy à?” Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi.

Cậu suy nghĩ lại những năm trước đó của mình, hình như cha nương chưa từng có yêu cầu gì với cậu về vấn đề này.

Thẩm Thiên Dật nằm trên giường, cậu nhóc khẽ gật đầu một cái.

“Sức khỏe của đệ không tốt, nếu ngủ ít quá thì ngày hôm sau sẽ bị đau đầu.” Thẩm Thiên Dật ngoan ngoãn đáp.

Thẩm Hoài An không kìm lòng được đưa tay ra xoa đầu cậu nhóc.

Cậu không khỏi cảm khái, Thẩm Thiên Dật thật sự quá ngoan ngoãn, nhớ lại cậu từ nhỏ đã rất cứng đầu, đến mức Thẩm Hồng cầm roi đánh cậu một trận, cậu mà không phục nhất quyết sẽ không nhận sai.

“Vậy đệ ngủ ngon nhé.” Thẩm Hoài An nói, “Chờ qua ngày mai, sư tôn và sư muội của huynh, Cốc Thu Vũ, sẽ đến xem cho đệ, hai người bọn họ rất lợi hại, nhất định có thể giúp sức khỏe của đệ tốt hơn.”

Thẩm Thiên Dật gật đầu.

Thẩm Hoài An chuẩn bị rời đi, ngay sau đó cậu nghe thấy giọng nói nhẹ như bông của tiểu đệ, hỏi mình, “Đại ca, huynh thích Cốc tỷ tỷ ạ?”

Chân Thẩm Hoài An mềm nhũn, cậu quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thiên Dật.

“Sao, sao mà đệ ——” Thẩm Hoài An nói giữa chừng thì dừng lại, cậu lắp bắp, “Tại sao đệ lại nói như vậy?”

Thẩm Thiên Dật chớp chớp mắt.

“Bởi vì vừa rồi lúc huynh nhắc đến đến Cốc tỷ tỷ huynh vẫn luôn khen tỷ ấy, khi huynh khen Cốc tỷ tỷ ánh mắt còn sáng lên nữa.” Cậu nhóc nói, “Trước đây mỗi khi cha khen nương cũng như vậy.”

Cả người Thẩm Hoài An tê dại, cậu thì thào nói, “Đệ nhanh ngủ đi, ngày mai gặp!”

Sau đó rời đi mà không hề quay đầu lại.

Trong hành lang bên ngoài phòng ngủ, Thẩm phu nhân đang đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh, vừa thấy Thẩm Hoài An đi ra, bà lập tức nở nụ cười.

“An nhi, lại đây nào.” Bà gọi nhi tử.

Thẩm Hoài An đi tới, Thẩm phu nhân cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi cậu, “Sao thế An nhi, làm gì mà mặt con đỏ thế?”

“Con không đỏ mắt, đây là khí sắc tốt nên vậy đó.” Thẩm Hoài An không biết phải làm sao, nói “Nương, con về ngủ trước đây.”

“Ơ kìa, đừng đi An nhi.” Thẩm phu nhân thấy Thẩm Hoài An chuẩn bị chuồn mất thì vội vàng nói, “Con còn chưa nói cho nương biết là con thích ai mà?”

Thẩm Hoài An không thể giãy khỏi sự lôi kéo của nương được, cậu đứng tại chỗ, vô cùng bất lực, muốn nói lại thôi.

“… Người đi hỏi Thiên Dật đi!” Một lúc sau, cậu cắn răng nói ra mấy lời này rồi xoay người chạy đi mất.

Thẩm phu nhân đứng tại chỗ, có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng của nhi tử.

“Hỏi Thiên Dật?…” Bà lẩm bẩm.

Khi Thẩm Hoài An trở lại trong viện, năm sư huynh sư muội và Ngu Sở đều đang ở trong sảnh chờ cậu.

Ngu Sở ngồi đọc sách, Lục Ngôn Khanh uống trà, Tiêu Dực, Cốc Thu Vũ, Hà Sơ Lạc và Lý Thanh Thành bốn người tụ lại không biết đang chơi cái gì, vây quanh một cái bàn thì thầm nói chuyện.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, cậu thấy Thẩm Hoài An trở về thì cười một tiếng.

“Còn tưởng hôm nay đệ muốn ngủ lại chỗ cha nương đệ không đấy.”

“Đệ cũng đâu phải trẻ con nữa.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm.

“Sư huynh, qua đây chơi bài không?” Cốc Thu Vũ gọi Thẩm Hoài An.

Nếu là trước đây, bất kể lúc nào chơi bài cũng sẽ không thiếu bóng dáng của Thẩm Hoài An.

Nhưng bây giờ khi Cốc Thu Vũ gọi cậu, Thẩm Hoài An lại giống như không nghe thấy, xoay người khẽ gật đầu chào Ngu Sở, “Sư tôn, con về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Cốc Thu Vũ nhìn Thẩm Hoài An đi ngang qua trước mặt mình, nàng nhíu mày.

“Kỳ lạ thật đấy, sao huynh ấy lại không để ý đến muội chứ?” Tiểu Cốc tự nhủ, “Sớm như vậy đã muốn về phòng nghỉ ngơi, chắc chắn là có gì đó không ổn rồi.”

Lục Ngôn Khanh đặt ly trà xuống, cậu nở nụ cười.

“Nhất định là phu thê trang chủ đã hỏi đệ ấy một vài chuyện rồi.” Cậu nói, “Chẳng hạn như đệ ấy đã có hôn phối hay là đại loại như đạo lữ chưa chẳng hạn.”

“Vậy thì có gì đâu chứ, có mười ——”

Cốc Thu Vũ hơi ngập ngừng.

Ba người khác đang chơi bài thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên thì thấy Cốc Thu Vũ đột nhiên đứng lên.

“Tỷ, tỷ trở về phòng nghỉ ngơi đây!” Cốc Thu Vũ nói một cách cứng ngắc.

Tiểu Hồ ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Cốc, có chút lo lắng, hỏi, “Cơ thể tỷ có chỗ nào không khỏe sao?”

Lý Thanh Thành hắng giọng một cái, cậu ấy khẽ phất tay bảo Cốc Thu Vũ cứ rời đi.

Đến khi Tiểu Cốc trở về phòng rồi, Hà Sơ Lạc mới quay đầu, nghi ngờ nói, “Hai người bọn họ sức khỏe đều không tốt sao, hay là do muội hiểu sai?”

“Không sao đâu.” Lý Thanh Thành an ủi, “Sau này khi nào muội trưởng thành thì muội sẽ hiểu thôi.”

Ngu Sở bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Buổi tối, sau khi các đồ đệ trở về phòng của mình, cuối cùng Ngu Sở cũng có cơ hội yên tĩnh một lúc.

Nàng ngồi bên mép giường, vung tay lên một cái, trong không khí trước mặt hiện lên một tấm màn ánh sáng, bất ngờ là bên trong màn ánh sáng đó là khuôn viên nàng sắp xếp cho Quân Lạc Trần ở thành An.

Trận pháp nhốt Quân Lạc Trần là trận pháp cấp cao do đích thân nàng bố trí, nàng có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra trong trận pháp này.

Đã rời thành An cả một ngày trời, ban ngày lúc nào bên cạnh nàng cũng có người, đến tận bây giờ mới có được yên tĩnh, để cho nàng có cơ hội nhìn một chút tình hình trong trận pháp.

Ngay khi tấm màn sáng được mở ra, bên trong là khoảng sân hoang vắng với tiếng gió thổi qua xào xạc, không có dấu vết của sự sống, cùng với ánh nến lay động lóe lên qua lớp cửa sổ bình phong.

Ngu Sở chuyển sang trong phòng, nàng nhìn thấy nam nhân ngồi một mình bên cạnh bàn, khoanh tay chống cằm, trên bàn là chồng lương khô Ngu Sở để lại cho hắn.

Ngoại trừ lương khô ra thì trên bàn cũng chỉ còn lại một chiếc đèn đồng cổ nàng để lại.

Ngu Sở nhìn thấy cuộc sống bị giam cầm của Quân Lạc Trần đã trở nên đơn điệu, nhàm chán đến mức phải xếp lương khô thành chồng, rồi lại nhìn thấy trên gương mặt nam nhân không có vẻ gì là cáu kỉnh hay miễn cưỡng. Lương tâm ít khi xuất hiện của Ngu Sở lại mơ hồ thấy đau đau.

Quân Lạc Trần nằm ra bàn, bóng người của hắn theo ánh đèn đồng đổ rạp lên vách tường, nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nam nhân với hàng lông mi cong vút khẽ chớp chớp.

Nhìn cách hắn tập trung vào những vật trên tay, người không biết còn tưởng hắn thật sự đang chơi với một thứ gì đó rất thú vị vậy.

Ngu Sở kiểm tra những nơi khác trong căn phòng, những đồ dùng nàng để lại cho hắn đã có dấu vết bị người sờ qua.

Với lại trong căn phòng rất sạch sẽ, một số ngóc ngách đầy bụi bặm ban đầu không được Ngu Sở chú ý đến nên không dùng pháp thuật làm sạch, cũng đã được người cẩn thận quét dọn.

Ngày đầu tiên Ngu Sở rời đi, Quân Lạc Trần đã nhàm chán đến mức dọn dẹp vệ sinh trong phòng một lượt, đọc hết những cuốn thoại bản, cuối cùng chỉ có thể lấy việc xếp lương khô làm niềm vui.

Nhưng mà cho dù có như vậy, hắn cũng không nổi giận, thậm chí không có những cảm xúc tiêu cực mà chỉ lặng lẽ chấp nhận.

Ngu Sở: …

Bỗng nhiên trong lòng nàng cảm xúc lẫn lộn?

Nghĩ kỹ lại một lần nữa, thật ra thì Quân Lạc Trần là lão đại của Ma giới, so sánh với loại người ma tu như n Quảng Ly hay là Lâm Lượng thì hắn thật sự là một người không hề tệ chút nào.

Hơn nữa, lại còn là một Ma thần nhiệt tình và yêu hòa bình.

Nàng cứ giam giữ tiểu Quân Lạc Trần người ta ở trong trận pháp này mấy ngày trời không quan tâm hỏi han gì, có phải có hơi nhẫn tâm quá rồi không?…

Ngu Sở chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày bản thân lại mềm lòng với một nam nhân không hề liên quan đến nàng chút nào như thế này.

Nàng suy nghĩ một chút, thật ra thì hiện giờ nàng đến Thiên La sơn trang lần nữa chủ yếu là để Thẩm Hoài An thăm người thân.

Ban ngày, ngoại trừ buổi trưa ăn cơm với phu thê trang chủ ra thì sớm chiều nếu không có việc gì khác cũng có thể thoải mái đi đây đi đó.

Dù sao thì nàng cũng có pháp bảo, di chuyển rất nhanh, chưa đến một canh giờ là có thể trở lại.

Nàng hoàn toàn có thể giống như trước đây, mỗi ngày đến thăm Quân Lạc Trần một lúc.

—— Tất nhiên là nàng quay lại thăm hắn không phải vì những nguyên nhân khác mà chỉ mà muốn tạo quan hệ tốt với tiểu Ma thần, sau này cũng dễ nói mấy lời khách sáo hơn thôi.

Ngu Sở nghĩ xong, lập tức gọi Lục Ngôn Khanh tới, nói với cậu chuyện này.

Lục Ngôn Khanh nghe xong, tất nhiên là cực kỳ phản đối.

“Sư tôn, sao người không thương lượng với chúng con một chút chuyện người nhốt hóa thân của Ma thần lại chứ?” Lục Ngôn Khanh lo lắng đè thấp giọng nói, “Như vậy quá nguy hiểm.”

“Nếu người ở kỳ Đại Thừa như ta còn không nhốt hắn lại được thì ai có thể quản nổi đây?” Ngu Sở nói với vẻ đây là chuyện hiển nhiên.

“Không phải trước đây người cũng giao chuyện của Lâm Lượng cho Vũ chưởng môn sao, lần này sao lại…” Lục Ngôn Khanh nói nhỏ, “Chuyện này là chuyện trọng đại, con có hơi lo lắng.”

Ban đầu Ngu Sở không muốn nói chuyện riêng của mình cho đồ đệ biết, nhưng nàng biết Lục Ngôn Khanh thích lo nghĩ, nếu như nàng vẫn không nói nguyên nhân cho đại đồ đệ này của mình, thằng bé nhất định sẽ luôn suy nghĩ lo lắng cho nàng, rồi cố gắng thuyết phục nàng giao Quân Lạc Trần cho Vũ Hoằng Vĩ.

“Nói thật với con.” Ngu Sở thở dài, “Ta vẫn luôn hoài nghi, dường như hắn biết ta, nhưng trong trí nhớ của ta không có hắn, cho nên ta muốn điều tra ra đáp án.”

Lúc đầu Lục Ngôn Khanh còn có chút nghi ngờ, dù sao, trong mắt người ngoài nhìn vào thì từ sau khi Ngu Sở rời khỏi Ngu gia đã tu tiên, từ nhỏ đến lớn đáng lẽ ra sẽ không có bất kỳ chỗ nào còn tồn đọng nghi vấn mới đúng.

“Người của Ma giới làm sao có thể biết người chứ?” Lục Ngôn Khanh cảm thấy có chút khó hiểu.

Một lúc sau, cậu bỗng nhiên đoán ra cái gì đó, hai mắt mở lớn nói, “Sư tôn, chẳng lẽ người là cao nhân trước đây có lai lịch lớn nào đó chuyển thế, có lẽ có quen biết với Ma thần kia, nhưng kiếp này người không có ký ức về chuyện đó?”

Ngu Sở nhìn chằm chằm đại đồ đệ của mình, nàng muốn nói rồi lại thôi.

Chuyện, chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

Ngu Sở còn chưa nói gì, Lục Ngôn Khanh đã tiếp tục tự nhủ, “Vì vậy mà người mới lợi hại toàn năng như vậy, mọi thứ dường như đều có lý cả rồi?”

“Ta cũng không biết.” Ngu Sở không còn cách nào khác chỉ có thể bất đắc dĩ hùa theo, nói: “Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Ma thần kia từ trước đến nay đều ở Ma giới, vất vả lắm mới có được một luồng linh hồn của hắn hiện thế, ta không thể bỏ qua cơ hội này được.”

Lục Ngôn Khanh nhìn về phía nàng, ánh mắt cậu bấy giờ đã kiên định hơn rất nhiều, không tiếp tục khuyên nàng chuyện này nguy hiểm nữa.

“Nếu đã như vậy, sư tôn, người đi đi.” Cậu nói, “Sơn trang bên này đã có con rồi.”

Ngu Sở vui mừng sờ đầu cậu một cái.

Thật ra thì nàng đi tới đi lui rất nhanh, đi sớm về sớm, nói không chừng các đồ đệ ngồi thiền vận hành một chu kỳ còn chưa kết thúc thì nàng đã trở về rồi.

Ngu Sở nghĩ như vậy, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn chút.

Nàng vốn có chút không yên tâm để cho tiểu Ma thần một mình cô đơn, ngây ngô quá nhiều ngày, bây giờ không hiểu tại sao cảm giác đó lại chuyển thành một loại cảm giác cắn rứt lương tâm, khiến cho nàng muốn trở lại đó nhìn người này một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Lạc Trần nằm ngủ trên bàn, cảm giác trên trán ngưa ngứa, dường như có một làn gió mát thổi qua.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, lập tức ngây người.

Ngu Sở khoanh tay trước ngực đứng ở trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đứng ngược sáng, thậm chí đẹp đến mức mang đến cảm giác không chân thực.

“Nàng, nàng, không phải nàng nói mấy ngày nữa mới trở về sao?” Quân Lạc Trần ngồi thẳng người lên, lắp bắp hỏi nàng.

Ngu Sở nhướng mày, “Ta muốn trở về thì trở về thôi, có ý kiến gì không?”

Quân Lạc Trần vội vã lắc đầu.

Hắn hơi mím bờ môi mỏng lại, nhỏ giọng nói, “Ta ngay cả tên của nàng cũng không biết, nhưng khi thấy nàng xuất hiện, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Bản thể thứ hai tới rồi nhé -3-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK