Lục Ngôn Khanh cúi đầu, khàn giọng kể lại quá khứ mà cậu đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó.
Cậu cứ thế cúi đầu, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể thấy những giọt nước mắt cứ lã chã rơi xuống.
Lục Ngôn Khanh trước giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, đột nhiên tháo bỏ nút thắt, nên có chút khó mà kiểm soát tâm trạng của bản thân, xem ra cũng ấm ức lắm.
Ngu Sở nghe những lời cậu kể có chút đau lòng, lại thấy dáng vẻ rơi lệ khóc thút thít của cậu, hệt như một đứa trẻ, lòng cũng không dễ chịu chút nào.
Vừa rồi còn tức giận vì sao cậu lại giấu giếm, bây giờ nhìn dáng vẻ của cậu, lại cảm thấy hối hận ngữ khí của mình quá cứng ngắc, Lục Ngôn Khanh cũng là vì hiểu chuyện nên mới không nói ra, lời nói của nàng lúc nãy có phải là nặng quá rồi không, dọa cậu sợ rồi?
Con người Ngu Sở là kiểu thích ăn mềm không ăn cứng, vả lại, đây là đệ tử đích thân mình dẫn dắt, nhìn Lục Ngôn Khanh như vậy đương nhiên cũng không khỏi đau lòng.
Lục Ngôn Khanh kể xong những chuyện đã qua cậu mới ngước đầu lên, giọng nói khàn khàn, “Sư tôn, con thật sự biết sai rồi, người phạt con thế nào cũng được, chỉ là đừng đuổi con đi… Có được không?…”
Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối và đôi mắt nhòe ướt lệ của cậu, Ngu Sở khẽ thở dài, đưa tay về phía cậu.
Lục Ngôn Khanh vươn người qua ngay tức khắc, nghiêng mặt qua một bên, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai nàng.
Tự mình dọa người rồi lại phải tự mình dỗ dành.
Ngu Sở đưa tay vỗ vỗ nhẹ lưng cậu, nàng nhẹ nhàng nói, “Ta không nghĩ rằng sẽ đuổi con đi, ta nuôi dưỡng con lớn như thế này, làm sao ta nỡ chứ?”
Lục Ngôn Khanh khóc hoàn toàn khác với Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An khi khóc thì khóc gào thét lên như kiểu đứa trẻ, giống như một con bê non vậy.
Lục Ngôn Khanh lặng lẽ rơi lệ, cho dù là nước mắt có rơi xuống lã chã như những chuỗi hạt xâu, thì cũng không cất lên tiếng nào, chỉ có thể cảm nhận sự nghẹn ngào của cậu từ trong cuống họng.
Ngu Sở vuốt nhẹ lưng cậu như thế này thì mới cảm nhận được cơ thể của Lục Ngôn Khanh khẽ run lên.
Tay cậu nắm chặt tay áo của Ngu Sở mãi, cứ như sợ nàng đuổi cậu đi nữa vậy.
“Sau này có chuyện gì con cũng không giấu giếm người nữa.” Lục Ngôn Khanh nhỏ giọng nói, “Người có thể tha thứ cho con không?”
Giọng cậu mang theo chút ấm ức đau lòng và cẩn thận dò xét, nghe vậy, tim Ngu Sở như sắp nát tan.
“Thứ lỗi cho con, thứ lỗi cho con, đừng khóc nữa, ngoan, nhé?”
Ngu Sở vỗ vỗ lưng cậu, nàng thầm nghĩ, nếu Lục Ngôn Khanh cứ tiếp tục khóc, mạng này của nàng đều giao hết cho cậu rồi.
Đứa trẻ này, haiz…
Ngu Sở dỗ dành hồi lâu, rồi lấy khăn tay lau mặt Lục Ngôn Khanh, đôi mắt cậu đỏ hoe vì khóc, nhìn nàng một cách đáng thương vô cùng, đành phải để sư phụ giúp cậu lau nước mắt.
“Có thật là người tha thứ cho con rồi, phải không ạ?” Cậu khẽ hỏi.
Ngu Sở bất lực nói, “Con đã khóc thành bộ dạng này rồi, ta nỡ lòng nào mà không tha thứ cho con đây? Con là sư huynh đó, lớn như thế này rồi mà còn khóc như một đứa trẻ vậy.”
Lục Ngôn Khanh biết rõ Ngu Sở là người miệng thì cứng nhưng tâm lại mềm, lời nói của nàng lạnh lùng như thế này thì không sao, chỉ sợ rằng nàng giống như lúc nãy, quan tâm cũng không thèm quan tâm cậu, cứ mặc kệ như vậy, thì đúng là đã tức giận thật rồi.
Cậu mím môi, khẽ lộ ra ý cười, xem ra cũng rất đáng thương và đáng yêu, hai hàng mi vẫn còn ướt lệ, nhìn Ngu Sở trong mắt lại có tia sáng.
“Vậy là cười rồi?” Ngu Sở đưa tay lau mặt cậu, bất lực nói, “Bây giờ ổn rồi phải không? Đến bên suối rửa mặt đi chứ đừng có dọa các sư đệ và sư muội của con.”
Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu, đứng dậy đến đầu bên kia của bờ suối chảy tự nhiên trong hang động để rửa mặt, rồi dùng chân khí làm khô, lúc này mới tươi tỉnh trở lại.
Chuyện qua đi như thế này, sẽ không ai nhận ra cậu vừa khóc rất nhiều, chỉ có điều là giọng cậu vẫn còn khàn khàn một chút.
Lần này Lục Ngôn Khanh khóc nhiều như vậy, cũng không hẳn là một việc xấu.
Lúc trước cậu đã quá kìm hãm, nhẫn nhịn. Kể từ khi có các sư đệ và sư muội thì điều đó càng thể hiện rõ hơn, những đứa trẻ khác đều có thể nũng nịu, rầu rĩ đòi an ủi, thế nhưng, Lục Ngôn Khanh là Đại sư huynh, gánh vác trách nhiệm càng nhiều hơn, càng không thể để các sư đệ, sư muội nhìn thấy mặt không ổn hoặc yếu đuối của cậu.
Chịu đựng lâu như vậy, cậu giải tỏa hết trong một lần như thế, cũng rất tốt.
Sau khi Lục Ngôn Khanh trở về, nhìn thấy tâm trạng cậu khôi phục lại vẻ bình thường, Ngu Sở mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Cậu bình tĩnh trở lại thì cảm thấy bộ dạng vừa rồi của mình có hơi đáng xấu hổ, Lục Ngôn Khanh ngồi xuống đối diện Ngu Sở, cậu cúi đầu, e ngại không dám nhìn thẳng vào nàng.
Ngu Sở cười thầm, nhưng mỗi người ai cũng có sĩ diện, nàng cũng không nỡ phá vỡ, chỉ là hơi đằng hắng giọng.
“Con mang chuyện này ra nói cho ta là rất tốt.” Ngu Sở nói, “Nếu như con ngày ngày đều nén lại, cất giấu trong lòng, có thể sau này sẽ trở thành đại họa.”
Nghe những lời này, Lục Ngôn Khanh sửng sốt, cậu ngước đầu lên, hỏi, “Sư tôn, sao người lại nói như vậy?”
“Con có tâm tính lương thiện, coi thảm án diệt thôn lần đó là do lỗi của mình, không phải sao?” Ngu Sở trầm giọng hỏi.
Lục Ngôn Khanh im lặng.
Qua một lúc, cậu nói một cách khó khăn, “Trong ký ức của con, những kẻ sát nhân kia đều nói muốn tìm một đứa trẻ, vậy khẳng định là chúng đến tìm con rồi. Nếu đúng là như vậy, thì tất cả mọi người há chẳng phải đều vì con mà chết sao?”
“Con thật hồ đồ!” Ngu Sở cau mày đáp, “Chuyện diệt thôn, sai là do kẻ động thủ hành hung giết người, con là người bị hại, lại là một đứa trẻ bốn tuổi, có tội gì cơ chứ?”
Lục Ngôn Khanh do dự một lúc, cậu hạ giọng nói, “Nhưng mà… những người đó vì bị con liên lụy mà chết.”
“Lục Ngôn Khanh, ta nói một câu hơi khó nghe, cho dù ngày đó con bị người ta bắt đi, con cho rằng người dân trong thôn và người thị vệ kia có thể thoát hay sao?” Ngu Sở nói, “Chuyện như thế này ta chứng kiến nhiều rồi, những kẻ đó từ đầu đến cuối chưa từng muốn tha cho những người trong thôn kia.”
Lục Ngôn Khanh chết lặng, cậu lẩm bẩm hỏi, “Tại sao bọn họ phải ra tay tàn sát cả thôn chỉ vì muốn bắt được con?”
“Đây thì cần phải biết con là ai.” Ngu Sở nhìn chăm vào cậu, “Nếu con không muốn biết, không sao cả. Nhưng con có đồng ý để ta đi hỏi Lý Thanh Thành không?”
“Sư tôn…” Lục Ngôn Khanh khẽ nói, “Con chỉ là không muốn vì quá khứ của hai mươi năm trước mà làm…” Cậu vừa muốn nói “không muốn làm phiền người”, nhưng thu hồi lại, mở miệng nói, “Không muốn vì những chuyện đã qua mà khiến người nhọc lòng, vì vậy mới không muốn biết sự thật.”
“Nhưng mà quá khứ của con đã ảnh hưởng đến hiện tại.” Giọng Ngu Sở trầm trọng, “Tu vi hiện giờ của con đã bước vào giai đoạn viên mãn của kỳ Kim Đan, chỉ còn cách kỳ Nguyên Anh một bước. Con hiểu điều này có nghĩa là gì không?”
Ngu Sở nói từng câu từng chữ, “Con có khả năng sẽ trở thành người tu tiên nhỏ tuổi nhất trước đến nay bước vào kỳ Nguyên Anh, con có thiên phú dị bẩm như vậy, tiến bộ ắt phải có sự trả giá.”
“Ý người là đang nói về quá khứ của con?” Lục Ngôn Khanh ngờ vực mà hỏi.
“Là quá khứ của con sẽ dẫn đến tâm ma.” Ngu Sở nói, “Bây giờ đây vẫn là nút thắt trong lòng con, nhưng một ngày không tháo gỡ nút thắt, nút thắt đó sẽ ngày càng lớn mạnh trong lòng con, cuối cùng biến thành tâm ma.”
“Tâm ma?” Lục Ngôn Khanh sững người, đáp, “Đây không phải là kiếp nạn chỉ có những bậc giới cao mới có thể xảy ra sao?”
“Đúng vậy, nhưng trên người con đã sớm xuất hiện rồi.” Ngu Sở nói, “Chỉ cần nút thắt này vẫn còn, thì con sẽ không cách nào tiến vào kỳ Nguyên Anh. Nếu thời gian quá lâu, không chỉ nút thắt trong lòng biến thành tâm ma ảnh hưởng đến tư duy của con, con cũng sẽ ngày càng bị ảnh hưởng bởi sự tiến bộ nhanh chóng trong những năm qua, đổi lại thời gian vài chục năm, đến trăm năm cũng không cách nào đột phá kỳ Kim Đan.”
Ngu Sở nói khẽ, “Bây giờ con vẫn còn lương thiện, không cách nào quên được cái chết của những người kia mà đau lòng. Nhưng khi thời gian lâu dần, con có thể sẽ hoàn toàn quên đi ý định ban đầu, tâm ma sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ của con.”
Lục Ngôn Khanh ngơ ngẩn cúi đầu, nhất thời không nói được lời nào.
Lòng Ngu Sở cũng đang rất hỗn độn, bởi Lục Ngôn Khanh chính là thiên tài tuyệt thế của thời đại.
Ngoài ra, hai giới tu tiên mà nàng đã trải qua, trong khoảng trăm tuổi có thể đạt tới kỳ Kim Đan đã là thiên tài thiên phú dị bẩm rồi, cho dù là Ngu Sở, ban đầu nàng vì hoàn thành nhiệm vụ mà tu luyện bản thân, cũng nhờ có người chỉ đạo phương hướng và tu luyện công phu mà không cần phải tự vận hành thì mới có thể miễn cưỡng thành công.
Người như Lục Ngôn Khanh khoảng hai mươi lăm tuổi, tu luyện mười năm, là người đã vượt qua kỳ Luyện Khí và bước vào giai đoạn viên mãn của kỳ Kim Đan, đặt trong tiểu thuyết thông thường thì có thể làm nam chính Long Ngạo Thiên rồi.
Mặc dù nói Huyền Sơn Cổ Mạch được bao phủ bởi kết giới sương mù, linh khí dồi dào gấp cả trăm lần thế giới bên ngoài, ngoài ra, từ nhỏ đến lớn Ngu Sở đều cho cậu ăn những loại linh đan tiên dược tốt, nhưng với tốc độ trưởng thành như thế này thì cũng quá là đáng sợ rồi.
Cũng khó trách, cậu tuổi nhỏ như vậy mà đã bị tâm ma tìm đến.
Thiên phú trời cho như thế này, không có trắc trở, vậy vai chính của cuốn tiểu thuyết tu tiên này cũng có thể đổi đi rồi.
Chỉ có điều… Tâm ma là một thứ rất khó đối phó, lại gặp ngay Lục Ngôn Khanh tính tình như thế này, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật sự rất có khả năng gặp phải tình huống mà Ngu Sở đã nói.
Cậu là thiếu niên đắc chí, mười năm có thể bước vào giai đoạn viên mãn của kỳ Kim Đan, nhưng lại vì sự tồn tại của tâm ma mà không cách nào đột phá, mất thời gian mười mấy năm, mấy chục năm hay cả trăm năm ở kỳ Kim Đan là hoàn toàn có thể.
Đến lúc đó tâm tính con người trở thành bộ dạng như thế nào, không cách nào chắc chắn được.
Lục Ngôn Khanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cậu nói, “Sư tôn, tất cả đều nghe theo người.”
Ngu Sở nhìn người thanh niên trước mặt, nàng yên lòng gật gật đầu.
“Vậy thì gọi Lý Thanh Thành qua đây.”
Rất nhanh, Lý Thanh Thành cùng Lục Ngôn Khanh đã đến động phủ.
Lý Thanh Thành vừa nhìn thấy chỉ có Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở hẹn riêng, trong lòng cậu ấy cũng biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Hai người bọn họ ngồi quanh Ngu Sở, Lý Thanh Thành hỏi, “Sư tôn, người tìm con đến là có việc gì sao?”
Ngu Sở đáp, “Con có biết lai lịch của Lục Ngôn Khanh không?”
Lý Thanh Thành gật gật đầu.
“Thật ra, mặc dù con có thể nhìn thấy đại khái quá khứ và tương lai của một người, thế nhưng thực tế không thể tính toán chính xác như vậy được.” Cậu nói, “Con biết được sư huynh là ai, được suy ra từ quãng đời thơ ấu bị lãng quên của chính huynh ấy.”
Lý Thanh Thành nói, “Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng con lại trùng hợp biết được huynh ấy là ai. Sư tôn, người nói xem thế đạo này có trùng hợp hay không?”
Ngu Sở nhìn Lục Ngôn Khanh, “Ngôn Khanh, con nghĩ kỹ rồi? Nếu con không muốn biết thì để mình ta nói chuyện với Thanh Thành cũng được.”
“Con không sao, sư tôn, con chuẩn bị kỹ rồi.” Lục Ngôn Khanh nhỏ giọng đáp.
Vốn dĩ cậu không muốn biết cũng là vì không muốn làm cho Ngu Sở nhọc lòng. Bây giờ Ngu Sở chủ động muốn giúp cậu giải quyết vấn đề, cậu còn gì mà không muốn biết nữa?
Lục Ngôn Khanh nhìn Lý Thanh Thành, cậu nói, “Tiểu Thanh, đệ nói đi.”
Lý Thanh Thành gật gật đầu.
“Thú thật thì, kể ra cũng có chút bùi ngùi.” Lý Thanh Thành nói, “Nếu không phải gia đình huynh và đệ rơi vào cảnh sa sút, thì chúng ta vốn dĩ đã quen biết nhau từ nhỏ.”
Lục Ngôn Khanh ngẩn người, “Có thể kể tường tận không?”
“Huynh còn nhớ lúc trước đệ từng nói, thành Đế có tam đại gia tộc, Lý gia, Lục gia, Tôn gia. Gia chủ của ba gia tộc này đều từng làm quan triều đình khoảng bốn mươi, năm mươi năm về trước.” Lý Thanh Thành nói, “Ông nội đệ là Thừa tướng, bị giết hại, những nam nhân thì bị lưu đày. Lúc đó cha đệ vẫn còn nằm trong bụng bà nội, mới thoát được một kiếp.”
“Những điều này ta đều biết.” Lục Ngôn Khanh nói.
“Ngoài Lý gia của đệ ra, vẫn còn hai gia đình khác, là Hộ bộ Thượng thư của Lục gia và Đại tướng quân của Tôn gia.” Lý Thanh Thành nói, “Tuy rằng hai gia đình đó không chịu cảnh bất hạnh như Lý gia của đệ, thế nhưng sau khi tân Hoàng đế lên ngôi, bọn họ đều bị thu hồi quyền lực. Sau này, hai vị lão gia đã dứt khoát từ chức giải nhiệm, chuyển nhà, rời xa thành Đế.”
Lý Thanh Thành nhìn Lục Ngôn Khanh, cậu ấy nghiêm túc nói, “Đệ có thể khẳng định, huynh chính là huyết mạch của Lục gia ở thành Đế.”
Dừng lại một chút, cậu ấy lại cười nói, “Nếu như không có chuyện tân Hoàng đế tạo phản đăng cơ, e là huynh và đệ giờ này là các công tử sống trong nhung lụa, sớm đã quen biết nhau rồi. Đời người cứ xoay xoay chuyển chuyển, cuối cùng chúng ta lại có thể trở thành sư huynh sư đệ đồng môn, xem như cũng có duyên phận.”
Lục Ngôn Khanh không quá kinh ngạc, khi Lý Thanh Thành vừa nhắc đến một trong tam đại gia tộc ở kinh thành là họ Lục, cậu đã đoán ra được ngay tức thì.
Cậu chau mày đáp, “Nhưng mà… Lục gia đã đắc tội với ai, tại sao bọn sát thủ kia thà giết sạch người trong thôn, cũng muốn tìm cho ra huynh chứ?”
“Vậy thì đệ không biết rồi.” Lý Thanh Thành nói, “Bà nội đệ từng nói, ông nội huynh năm đó làm Hộ bộ Thượng thư rất biết cách làm người, còn Tôn gia vẫn còn do dự ở lại một thời gian, Lục lão gia cống hiến hơn một nửa gia tài, ngoài ra còn dâng lên toàn bộ tư liệu chi tiết của Hộ bộ, rồi mới lui về ở ẩn, sau đó bắt đầu làm ăn buôn bán ở một thành lớn gần thành Đế, đây được xem như kết cục tốt nhất trong ba gia tộc. Chỉ có điều…”
Lý Thanh Thành gãi gãi đầu.
Cậu ấy nói, “Chuyện của huynh lúc nhỏ đệ có nghe người lớn nói, tổng quản Lục gia đưa theo tiểu Lục thiếu gia muốn xuống Giang Nam, một mặt là lữ hành làm ăn, mặt khác là đưa nhi tử đến nhà của nương của Lục phu nhân chơi.”
“Vốn dĩ chuyện này được Lục gia làm rất kín đáo, kết quả là, trên đường gặp phải cường đạo, cả thương đoàn đều bị sát hại, tiểu Lục thiếu gia cũng mất tích, Lục gia vừa báo lên vừa nhờ người tìm kiếm, không có chút manh mối nào, sau này cũng chẳng có kết quả gì.” Lý Thanh Thành nói, “Vì vậy đệ vừa thấy quá khứ của huynh đã biết huynh chính là tiểu Lục thiếu gia kia.”
Sau khi Lý Thanh Thành kể xong, cả Ngu Sở lẫn Lục Ngôn Khanh đều trầm mặc.
Dù biết được thân thế của cậu, nhưng ai là hung thủ, vẫn còn chưa biết được.
Ngu Sở cũng có chút lúng túng, kiểu này đã vượt quá những việc được sắp đặt trong tiểu thuyết, hệ thống chắc cũng không có dữ liệu, đúng không?
Muốn tra ra vụ án cường đạo của hai mươi năm trước, quả thật là khó như mò kim đáy bể.
Thế nhưng, nếu như không giải quyết được chuyện này, nút thắt trong lòng Lục Ngôn Khanh khó bề giải trừ, đối với cậu lại không hề tốt lành gì.
Ngu Sở đang tập trung suy nghĩ, vừa ngước đầu lên đã thấy Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành đều đang nhìn nàng chằm chằm.
Bọn họ đều không có chủ ý, có chút không làm chủ được, vì vậy mới quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ của Ngu Sở.
Trong lời nói của Ngu Sở đầy sự an ủi, “Các con yên tâm, ta sẽ tra ra việc này.”
—— Được đồ đệ nhìn mình một cách đầy khẩn cầu và tin tưởng như vậy, cho dù chuyện này chôn giấu trong lòng đất đã hai mươi năm ròng thì nàng cũng phải tìm cách đào cho ra!