Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người vừa rồi có chút phấn khích, rất vui mừng khi chính mình có thể đối mặt với kẻ địch, cảm thấy bản thân đã có thể một mình tự đảm đương được một phương.

Đến khi Lục Ngôn Khanh hỏi như vậy, bọn họ mới phản ứng lại được hình như từ đầu đến cuối sư phụ vẫn không hề ra mặt —— Ý sư phụ là những ma tu này chưa đủ trình độ để người ra tay nên cố ý buông thả cho bọn họ rèn luyện.

Ngay cả bây giờ, ba người bọn họ vẫn rất hào hứng.

“Sư huynh, những tên ma tu này thì làm sao bây giờ?” Cốc Thu Vũ nói, “Đưa về cho sư tôn ạ?”

Lục Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, “Hẳn là sư tôn đã liên lạc với Vũ chưởng môn rồi, đưa về để người của Vũ chưởng môn đến lấy đi.”

Các sư huynh sư đệ quyết định xong, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực bắt đầu vận chuyển người về.

Lục Ngôn Khanh quay đầu nhìn lại, con đường không có lấy một bóng người làm nổi bật ba mẫu tử run bần bật cách đó không xa.

Lục Ngôn Khanh thấy Lục phu nhân tóc tai tán loạn, vẻ mặt mê man, giống như vừa bị kích thích.

Lục Ngôn Khanh bước về phía đó hai bước, ánh mắt mê man của Lục phu nhân bỗng trở thành kinh hoàng, bà ta cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của Lục Ngôn Khanh, giống như không dám đối mặt với cậu.

Lục Ngôn Khanh nhìn bà ta một cái, rồi quay lại nhìn cặp song sinh, lạnh nhạt nói, “Mau trở về đi.”

Lục Cảnh Thụy và Lục Tư Diệu bị trận đại chiến vừa rồi dọa cho ngây người, trong chốc lát vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Kiểu trận chiến khiến cho mặt đất rung chuyển, nhà nhà lay động, sấm chớp rền vang, đối với bọn họ mà nói thì không khác gì thần tiên đánh nhau mà mấy, hoàn toàn vượt qua khỏi tầm hiểu biết của bản thân.

Mặc dù người tu tiên cũng không phải là hoàn toàn ngăn cách với người bình thường, nhưng người tu tiên rất khi đến những nơi ít núi như thành Đế để tụ tập, cũng chỉ có những tòa thành xa xôi như thành Vân gần với dãy núi nên mới có người tu tiên thường xuyên ghé thăm.

Cho nên xác suất người dân ở thành Đế và thành Lạc Thủy gặp được người tu tiên thấp hơn so với thành Vân rất nhiều, cho dù có gặp được cũng chỉ là các tu sĩ đi đường dừng chân một lúc mà thôi.

Với lại bình thường người tu tiên rất ít khi giao tiếp với người phàm trần, càng ít khi để lộ khả năng thực sự của mình trước mặt người thường. Khả năng thực sự của tu sĩ phần lớn được lưu truyền trong sách truyện, sách luận, chưa từng có ai tận mắt chứng kiến.

Theo thời gian, người nhà họ Lục sống ở nơi người phàm trần tụ tập quá lâu nên dần dần không còn lòng kính sợ với người tu tiên nữa, cho rằng những người tu tiên chẳng qua cũng giống như những người võ sĩ trong võ lâm biết công phu mà thôi, trong lòng bất giác đánh giá thấp tu sĩ.

Bây giờ người tu tiên và ma tu giao chiến trước mặt bọn họ, bọn họ mới bừng tỉnh, nhận ra sự tồn tại của người tu tiên đáng sợ đến nhường nào.

Huynh muội Lục gia nhìn Cầm Uyển Lâu đang bốc khói nghi ngút lập tức nghĩ đến cảnh tượng đánh nhau vừa rồi, cả hai đều rùng mình.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ lại cảnh Cốc Thu Vũ ra chiêu lúc nãy.

Lục Cảnh Thụy trong lòng mừng thầm, trước đó hắn ta còn định trêu đùa Cốc Thu Vũ, may là vẫn chưa ra tay, nếu không hắn ta chết thế nào cũng không biết nữa.

Lục Tư Diệu nghĩ lại mà còn sợ, trước đó may mắn sao nàng ta không làm gì chọc đến Cốc Thu Vũ, những con sâu kia đáng sợ như vậy, có khi cũng có thể khiến cho mặt nàng ta bị hủy mất.

Cặp song sinh đỡ Lục phu nhân lên, ba người chầm chậm trở về, trên đường đi hai người mới phát hiện hình như nương có gì đó không ổn.

“Nương, người sao thế?” Lục Cảnh Thụy nhíu mày hỏi.

Ánh mắt Lục phu nhân dại ra, biểu cảm giống như bị hoảng sợ. Cảnh tượng đánh nhau vừa rồi đúng là rất đáng sợ, nhưng Lục phu nhân không có mặt ở hiện trường, đáng lẽ sẽ không bị đả kích lớn như vậy chứ?

Bên này, đám nha hoàn, sai vặt của Lục gia cuối cùng cũng chạy tới, đỡ Lục phu nhân đi.

Bên kia, ba người Tinh Thần Cung trở về biệt viện, còn dẫn theo sáu ma tu về, nghiêm chỉnh đứng ở góc tường.

Ngu Sơ chưa kịp nói chuyện, ba người bọn họ đã nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời, Thẩm Hoài An nói, “Sư tôn, chúng con tự mình bắt được nhiều ma tu như vậy, hơn nữa còn không để một người phàm nào bị thương! Chúng con giỏi không ạ?”

“Giỏi.” Ngu Sở bất đắc dĩ khích lệ, “Các con thật sự càng ngày càng giỏi.”

Sau lưng ba người bọn họ, Lục Ngôn Khanh cũng xách một tên đi vào.

Cậu nhìn về phía Ngu Sở rồi chào nàng, “Sư tôn.”

Ngu Sở cũng biết Lục Ngôn Khanh vội vàng chạy về.

“Ngôn Khanh, con không cần phải lo lắng cho bọn nhỏ như vậy đâu.” Ngu Sở không thể làm gì khác hơn, nàng nói, “Cũng phải cho các sư đệ sư muội của con có cơ hội rèn luyện chứ. Nếu không, sau này rời khỏi con thì bọn nhỏ sống thế nào.”

Lục Ngôn Khanh mỉm cười gật đầu một cái.

“Vâng.” Cậu cười nói.

Ngu Sở cứ cảm thấy trong nụ cười của đại đồ đệ của nàng có một loại cảm giác cưng chiều không thể giải thích được, giống như nàng là một trưởng bối một bó tuổi rồi mà còn không chịu nói lý, cho dù nàng có nói gì cũng có cảm giác như đại đồ đệ đang dỗ dành mình vậy? 

… Thôi được rồi, cũng là lỗi của nàng, ban đầu nàng quyết định dùng phương thức nuôi thả đối với các đồ đệ là vì như vậy có thể củng cố địa vị Đại sư huynh của Lục Ngôn Khanh, các sư đệ sư muội cũng có thể gần gũi với Lục Ngôn Khanh hơn. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, nàng đã quen với sự tự nhiên này rồi.

Nàng làm sư phụ lại nuôi thả bọn nhỏ như vậy, Lục Ngôn Khanh làm Đại sư huynh tất nhiên phải cứng rắn hơn một chút rồi.

Haiz… Được rồi.

Ngu Sở tự cảm thấy chột dạ, nàng nói, “Các con nghỉ ngơi đi, ta liên lạc với Vũ Hoằng Vĩ.”

Các đồ đệ ngồi xuống uống trà, trò chuyện về những chuyện vừa mới xảy ra, Ngu Sở dùng pháp bảo truyền thanh liên lạc với Vũ Hoằng Vĩ.

Vũ Hoằng Vĩ nghe thấy lời của Ngu Sở thì cũng giật mình, “Ngu chưởng môn, cô một hơi bắt hết sáu ma tu?!”

“Không phải ta.” Ngu Sở lười biếng nói, “Là đồ đệ của ta, ba người đối phó với sáu ma tu, hơn nữa còn bắt sống trở về.”

Vũ Hoằng Vĩ: …

Hóa ra một người có vẻ ngoài dửng dưng không tranh với đời như Ngu Sở, cũng sẽ không nhịn được mà khoe khoang bọn nhỏ mình nuôi lợi hại đến mức nào sao?

“Ngu chưởng môn, đồ đệ của cô thật sự rất lợi hại đấy.” Vũ Hoằng Vĩ khen ngợi, “Bọn nhóc là hạt giống tinh anh hiếm thấy trong thế hệ trẻ của giới tu tiên.”

Ngu Sở nghe thấy lời khen ngợi này của Vũ Hoằng Vĩ thì khẽ cười hai tiếng.

… Ngu Sở vẫn luôn giữ thái độ hờ hững không lộ ra bất kỳ cảm xúc với ông bây giờ lại vì mấy lời khen nông cạn này mà cười thành tiếng?

Vũ Hoằng Vĩ đồng ý hôm nay sẽ phái đệ tử đến áp giải mấy tên ma tu xui xẻo kia đi, sau khi ngắt pháp bảo truyền thanh, lồng ngực ông thoáng âm ỉ đau.

Càng khen đồ đệ của Ngu Sở, Vũ Hoằng Vĩ không thể không nghĩ đến sự tầm thường của những đứa trẻ đồng trang lứa trong tay mình, bốc ngẫu nhiên một người ra cũng có thể xếp đầu trong những người trẻ tuổi của các môn phái khác —— Nhưng nếu so với Tinh Thần Cung thì hoàn toàn kém hơn rất nhiều.

Chuyến ra ngoài với Tinh Thần Cung lần này, trong lòng Vũ Hoằng Vĩ thật sự dâng lên cảm giác hâm mộ với Ngu Sở. Mấy đồ đệ của Ngu Sở, tùy tiện cho ông một người, nửa đêm ông cũng có thể bật cười thành tiếng.

Vũ Hoằng Vĩ cảm khái thì cũng chỉ là cảm khái, vẫn phải nhanh chóng phái ba đệ tử qua đó.

Phái Tu Thiên là môn phái đứng đầu, bình thường sẽ chủ động đi lo chuyện lớn chuyện nhỏ trong giới tu tiên, hiện giờ thành Đế xảy ra chuyện thế này, Phái Tu Thiên cũng cử không ít đệ tử đến thành Đế hỗ trợ, bắt đầu đi một vòng bắt đám ma tu đã như cá lọt lưới.

Ma tu cấp thấp có thể dùng bùa chú tương tự như của Cốc Thu Vũ đã truy tìm tung tích, nhưng ma tu cấp cao hơn một chút thì rất khó, giống như trước đó sau khi một ma tu trúng chiêu, bỗng nhiên ở đâu xuất hiện thêm hai ma tu đột nhiên tập kích bọn họ.

Nếu không phải thực lực đệ tử của Tinh Thần Cung quá nghịch thiên, mà là đệ tử bình thường của môn phái khác thì rất có thể vì bắt được mấy ma tu mà buông lỏng cảnh giác, bị hai tân ma tu cấp cao ẩn nấp kia đánh lén thành công.

Vì vậy mà Vũ Hoằng Vĩ giật mình cũng có thể hiểu được. Sáu tên ma tu này mà ở chỗ khác có khi sẽ thật sự gây ra được tai họa, vậy mà lại bị người của Tinh Thần Cung giải quyết như trở bàn tay như vậy.

Bên kia Vũ Hoằng Vĩ phái người tới, bên này, Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực và Thẩm Hoài An đang ở trong sân đánh bài, Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở thì đang ở trong thư phòng.

“Sư tôn, sao thế ạ?” Lục Ngôn Khanh nhẹ giọng nói.

“Lúc nãy con nhìn thấy Lục phu nhân rồi.” Ngu Sở thản nhiên nói.

Lục Ngôn Khanh gật đầu.

“Nhìn dáng vẻ của bà ta, chắc con cũng biết rồi.” Ngu Sở nhìn về phía cậu, “Suy đoán trước đó của con là đúng.”

Lục Ngôn Khanh trở nên im lặng.

Những sư đệ sư muội khác đều cho rằng lần này bọn họ trở lại Lục gia vì để cho Lục Ngôn Khanh gặp lại người nhà, chỉ có Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở biết không phải như vậy.

Lục Ngôn Khanh nghi ngờ, cha nương trong trí nhớ của cậu không có biểu hiện tốt như thế này.

Cậu nhớ lại những ký ức tấm bé, thậm chí có thể lội ngược dòng thời gian đến thời kỳ khi cậu còn là một đứa trẻ sơ sinh.

Lục Ngôn Khanh nhìn lại vào trong ký ức của mình, khi đó quan hệ giữa Lục Văn Đống và Lục phu nhân có hơi cứng nhắc, từ lúc Lục Ngôn Khanh vẫn còn chỉ là một đứa bé sơ sinh đã thường hay cãi vã.

Sau này, khi Lục Ngôn Khanh đã bắt đầu có thể đi, biết nói, hai phu thê mới kiềm chế lại, ít nhất là khi có mặt Lục Ngôn Khanh thì biểu hiện của hai người rất bình thường.

Lúc còn ở nhà, khi cậu mới ba, bốn tuổi, nhà họ Lục rất giàu có, người chăm sóc cậu lớn lên là bà vú và nha hoàn, phu thê Lục gia chỉ là ban ngày tới nhìn cậu, chơi với cậu, khi đó cậu còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.

Nhưng bây giờ dùng ánh mắt của một người trưởng thành nhìn lại, những chuyện thuở bé cảm giác không có gì kỳ lạ sẽ cảm thấy có rất nhiều chỗ không đúng cho lắm.

Ví dụ như Lục Ngôn Khanh phát hiện, thuở niên thiếu mặc dù cậu đã quên mất nhà mình ở nơi nào, nhưng vẫn luôn tin rằng cha nương rất thương yêu cậu, chỉ là bởi vì bọn cướp mà mất liên lạc, lúc đó cậu cũng rất phối hợp với ông nội, đi theo ông tìm nhà cả mấy năm.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Lục Văn Đống và Lục phu nhân dường như không yêu cậu như vậy, mà là mỗi lần đến thăm đứa bé không cần phải mang gương mặt tươi cười mới là điều khiến bọn họ thật sự vui mừng.

Lục Ngôn Khanh thuở niên thiếu không hiểu, nhưng Lục Ngôn Khanh của ngày hôm nay đã trải qua biết bao chuyện nóng lạnh của nhân gian, tất nhiên có thể phân biệt được thật tình giả ý của đối phương.

Lục Ngôn Khanh lại nhớ đến ngày hôm đó trước khi đoàn xe rời khỏi nhà, nụ cười trên môi phu thê Lục gia cũng ít đi rất nhiều. Cậu bé ba, bốn tuổi không muốn bị người lạ ôm khóc đến lạc cả giọng, phu thê hai người bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ để cho bà vú và nha hoàn ôm cậu đi.

Thậm chí khi đó cậu còn thân thiết với bà vú và nha hoàn đi theo hơn cả phụ mẫu, lúc được bà vú bế cậu mới vui vẻ ngồi lên xe ngựa rời khỏi phủ Lục gia.

Bây giờ Lục Ngôn Khanh nghĩ lại, chỉ cảm thấy điểm khả nghi càng nghĩ càng nhiều.

Người của Hoàng đế làm sao biết được đoàn xe của Lục gia dừng lại ở nơi đó?

Ví dụ như cậu là con trai độc nhất của nhà họ Lục, Lục gia sao có thể yên tâm để cho một đứa bé trai mới ba, bốn tuổi theo đoàn xe rời nhà đi chứ?

Vô số điểm khả nghi bao phủ lấy cậu, hơn nữa, có một số việc càng nghĩ càng khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.

Nếu như là trước đây, cậu sẽ một mình chịu đựng không nói. Nhưng bây giờ cậu lo lắng Ngu Sở sẽ tức giận, thật sự sẽ đuổi cậu đi, cho nên trước khi xuất phát đã nói toàn bộ với Ngu Sở.

Lúc đó Ngu Sở quyết định muốn tới phủ Lục gia một chuyến. Nếu như Lục gia trong sạch, vậy thì tất cả đều vui mừng. Nếu như Lục gia thật sự có liên quan đến cuộc thảm sát năm đó, thì phải giải quyết rõ ràng chuyện này mới cho thể khiến Lục Ngôn Khanh thật sự yên tâm được.

Nhưng bây giờ, Ngu Sở nói Lục phu nhân có vấn đề…

Lục Ngôn Khanh tự giễu cười cười, cậu khẽ nói, “Con thấy cha muốn con về nhà như vậy, con còn tưởng mình nghĩ nhiều quá.”

“Bọn họ không biết con nhớ được chuyện lúc còn nhỏ.” Ngu Sở không nóng không lạnh lên tiếng, “Dù sao khi đó con còn nhỏ như vậy, cũng không thể nhớ được gì.”

—— Ai mà ngờ được tu vi Lục Ngôn Khanh tăng vọt, vào giờ phút quan trọng như thế này vậy mà nhớ lại quá khứ chứ?

Lục Ngôn Khanh mím môi.

Cậu có thể tha thứ cho Lục gia coi cậu như quân cờ bỏ đi, nhưng cậu không có cách nào tha thứ cho bọn họ liên quan đến nhiều người vô tội như vậy,

Ngu Sở lo cậu sẽ đau lòng, nàng nói một cách chắc nịch, “Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này.”

Lục Ngôn Khanh nhìn biểu cảm kiên định của sư tôn, trong lòng cậu vốn còn đang mê man lưỡng lự không biết làm sao, dường như đã tìm thấy chỗ dựa. Vóc dáng của Ngu Sở cũng không cao lớn gì, nhưng không biết tại sao có sư phụ ở đây, cậu cảm thấy bản thân như thể có hậu thuẫn lớn nhất.

Thậm chí Lục Ngôn Khanh còn không dám nghĩ đến, nếu như không có sư phụ cùng các sư đệ, sư muội chống đỡ với cậu thì một mình cậu đối mặt với Lục gia, sẽ tuyệt vọng cùng cô đơn, lạc lõng đến thế nào.

Nhưng có sư phụ ở đây, cậu có thể là một đứa bé có người lớn làm chỗ dựa.

Cậu rũ mắt xuống, che giấu đi sự chua xót trong mắt mình, khẽ đáp một tiếng “Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK