Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngôn Khanh cảm thấy bản thân ở không mới đi kiếm việc.

Nếu như cậu không xách cả sư đệ đi tìm Ngu Sở chủ trì công đạo, Ngu Sở cũng sẽ không biết chuyện mọi người lén chơi bài.

Nếu Ngu Sở không biết chuyện bọn họ lén chơi bài, như vậy thì Lục Ngôn Khanh cũng sẽ không bị ép cách một ngày phải đến đánh bài với sư phụ.

Ngu Sở tự chế ra một bộ bài, được nàng đặt tên là “Bài Tây”. Ở thế giới này có mạt chược nhưng không có bài Tây, nàng không có cách nào khác, đành phải tự làm cho mình một bộ.

Cứ cách một ngày, Lục Ngôn Khanh lại không thể không ngồi xuống trước bàn chơi bài thả lỏng với Ngu Sở.

“Vương nổ [*]. Lục Ngôn Khanh, con sao thế hả? Với chỉ số thông minh cao như vậy của con thì sao có thể thua liền tù tì sáu lá?” Ngu Sở bỏ bài xuống, nàng không vui mà hỏi, “Hay là con muốn chơi qua loa lấy lệ với ta?”

[*] 王炸 Vương nổ: Một cách gọi ra quân trong trò chơi đấu địa chủ. Vương nổ: Một cặp quân bài cực lớn, đây là sự kết hợp lớn nhất, có thể áp đảo mọi loại bài kể cả bom.

Lục Ngôn Khanh đặt bài Tây xuống, cậu đau khổ cầu xin, “Sư tôn, người tha cho con đi, con biết sai rồi.”

“Sao con lại sai rồi? Con sai ở đâu?” Ngu Sở nói, “Không tích cực nghỉ xả hơi hay là đầu óc có vấn đề!”

Lục Ngôn Khanh thật sự sắp bị ép chơi đến điên rồi, cậu thật sự không cảm thấy chơi bài có chút thú vị nào. Lúc chơi bài cậu không nhịn được mà suy nghĩ, thời gian chơi bài này dùng để ngồi câu cá, đọc sách thì tốt biết mấy?

Không thì ra ngoài vườn hoa thôi cũng được, làm chuyện gì cũng thú vị hơi việc chơi bài này.

Lục Ngôn Khanh ngây người ngồi đối diện Ngu Sở, dường như cậu đang dùng xúc giác và trực giác chơi bài với Ngu Sở.

“Đi đi đi, con nhanh đi cho khuất mắt ta đi, đừng ở chỗ nào qua loa lấy lệ với ta.”

Lục Ngôn Khanh chợt bừng tỉnh, cậu quan sát sắc mặt của Ngu Sở, cũng không phân biệt được Ngu Sở rốt cuộc là đang tức giận hay chỉ nói ngoài miệng với cậu thế thôi.

“Nhìn cái gì, con đi ra ngoài đi.” Ngu Sở nhướng mày nói.

Lục Ngôn Khanh dè dặt chắp tay với nàng, sau đó đi được ba bước lại quay đầu nhìn lại.

Ngu Sở sắp xếp bộ bài lại, nàng không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Rõ ràng nàng vẫn đang ở tuổi thanh xuân xinh đẹp như vậy mà sao mới vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng lại cảm giác bản thân đã bốn mươi tuổi vậy, cứ phải bắt một người trẻ tuổi không thích chơi cùng mình?

Ảo giác rồi, nhất định chỉ là ảo giác.

Ngu Sở vừa sắp xếp bộ bài lại, nàng lười biếng lên tiếng, “Đừng trốn nữa, vào đi.”

Bên ngoài, Lý Thanh Thanh đang núp ở một bên mới đẩy cửa đi vào, cậu nở một nụ cười chân chó rất biểu tượng với Ngu Sở.

“Sao thế?” Ngu Sở ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Con lại gây rắc rối gì à?”

“Haiz, sư tôn người xem người nói gì kìa, một đồ đệ nghe lời như con thì sao có thể gây chuyện được chứ?” Lý Thanh Thành ngồi xuống đối diện Ngu Sở, cậu ấy vươn tay ra châm trà, “Con không phải là… Con không phải là muốn so tài một hai với người sao?”

“Ồ, có thể chứ.” Ngu Sở nhìn cậu ấy, nàng nhướng mi nói, “Con muốn so tài gì nào, pháp bảo hay pháp thuật?”

“Không, không, không, không phải ý này, con muốn… Muốn chơi bài Tây với người.” Lý Thanh Thành đưa trà ngon đã châm xong cho Ngu Sở. Cậu ấy thấy sắc mặt nàng không thay đổi, lúc này mới cười nói, “Sư tôn, người đúng là một thiên tài, bộ bài Tây này chơi rất hay, hơn nữa cách chơi còn thiên biến vạn hóa.”

“Sao con không tìm sư huynh của con cùng chơi?” Ngu Sở hỏi.

“Bọn họ á, bọn họ quá gà, chơi không vui.”

Lý Thanh Thành đưa tay ra, ngón tay thon dài của cậu ấy xòe ra như con gấu mèo đang đòi ăn cỏ vậy, đôi mắt cậu ấy còn chớp chớp, hy vọng Ngu Sở sẽ đưa bài cho mình.

“Sư tôn, người không thể bên nặng bên nhẹ chứ.” Lý Thanh Thành đáng thương nói, “Đại sư huynh được đãi ngộ đặc biệt, con cũng muốn được như vậy.”

Ngu Sở nhìn dáng vẻ như hài tử của Lý Thanh Thành, nàng cũng không thể làm gì khác hơn.

“Đám nhóc các con đúng thật là, một hai cứ muốn đụng vào mấy thứ không nên đụng, rồi không cẩn thận kẻo bị nghiện đấy.” Ngu Sở đưa bài cho cậu ấy, nàng thở dài một cái.

Haiz, những đồ đệ này của nàng bất luận là thiên phú hay tính cách, đều thích theo hướng cực đoan, không có lấy một đứa nào bình thường.

Nghĩ như vậy… Ngược lại Lý Thanh Thành nhìn vẻ ngoài lại giống như đồ đệ bình thường nhất.

Hai người chia bài đơn giản đánh bài Tây.

“Nhưng mà, sư tôn.” Lý Thanh Thành nói, “Người không hề giống trong tưởng tượng của con một chút nào hết.”

“Trước đây con nghĩ thế nào?” Ngu Sở lười biếng rút bài.

“Con cảm thấy, chưởng môn là người đứng đầu một môn phái, chắc chắn sẽ là một ông lão đầu tóc bạc phơ hoặc là một bà lão, không giận tự uy, thích xụ mặt hơn cả cha của con.”

Lý Thanh Thanh rơi vào cảm xúc nhớ nhà, ngữ âm của người thành Đế giọng mũi vốn đã rất nặng, lúc này còn bị cậu kéo dài ra. 

”Khi đó con còn nghĩ, môn phái nhất định sẽ không thú vị, chẳng khác gì các con buôn lục đục với nhau rồi đổi một nơi mới để tiếp tục đấu đá với người khác. Hơn nữa, vào môn phái là sẽ phải ở liền tù tì mấy chục năm, như vậy sẽ chán chết. Không ngờ…”

Cậu ấy ra bài, sau đó dùng ngón tay gãi gãi mặt của mình.

“Không ngờ môn phái chúng ta lại không đi theo con đường bình thường, không có các quy tắc luật lệ uy nghiêm như con tưởng tượng.” Lý Thanh Thành nói, “Sư tôn cũng xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, còn có thể dạy chúng con chơi bài, cực kỳ tốt.”

“Nếu không phải tiên đoán tương lai sẽ có một tai họa, ta thật sự không có yêu cầu gì lớn với các con.” Ngu Sở ung dung nói, “Chỉ cần là người chính trực, là một đứa trẻ ngoan, những quy củ kia đối với các con không nhất thiết phải có.”

Lý Thanh Thành bật cười, “Đúng ạ, nếu là người chính trực, tất nhiên sẽ không đi làm những chuyện xấu kia, chỉ có người tốt mới có thể tuân theo quy củ, bất luận là những quy củ đó có tồn tại hay không.”

“Cũng không phải tất cả đều như vậy.” Ngu Sở nói, “Các con có suy nghĩ lệch lạc, bây giờ còn kịp để ta đánh một trận. Các con đều là thiên tài như thế này, nếu như muốn làm chuyện gì đó, quy củ nào có thể ngăn được đây? Vẫn nên là ta tự tay mình chỉ ra thôi.”

Lý Thanh Thành cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng.

Cậu ấy cười khan hai tiếng, rồi hạ bài mình xuống, “Thuận tử, con thắng, con hết bài rồi.”

“Đợi đã, sao con đã thắng rồi?” Ngu Sở nhướng mày, “Lục Ngôn Khanh còn không thắng được ta, sao ta lại thua con được chứ?”

“Từ nhỏ con đã may mắn rồi, mấy trò chơi này còn có liên quan đến may rủi nữa, nên cơ bản thì con sẽ thắng.” Lý Thanh Thành cười ha ha nói, “Sư tôn, cảm ơn người.”

“Chơi lại, ta không tin.”

Bên kia.

Lục Ngôn Khanh từ sau núi trở về thì không biết làm sao mà sách đọc không vào, rèn luyện cũng không chuyên tâm.

Cậu đang so đấu với Thẩm Hoài An, cầu lửa của Thẩm Hoài An liên tiếp đánh tới, Lục Ngôn Khanh vẫn đang ngẩn người. Một giây cuối cùng cậu mới khó khăn tạo ra tường nước, miễn cưỡng tránh được một đòn công kích.

Thiên tài như bọn họ khi luyện tập đều sẽ đánh thật, Thẩm Hoài An không ngờ Lục Ngôn Khanh suýt chút nữa không né đòn.

Cậu thi triển khinh công nhảy lên ngọn cây, thời gian và không gian trong trận pháp đều hỗn loạn, Thẩm Hoài An nhảy trên không trung, một bước đến bên cạnh Lục Ngôn Khanh.

“Hôm nay huynh có chuyện gì à, không yên lòng sao?” Thẩm Hoài An nói, “Như thế này thật sự không giống huynh.”

Lục Ngôn Khanh nặng nề thở dài, ngồi trên cây.

Thẩm Hoài An nghe Lục Ngôn Khanh giải thích, cậu gãi đầu một cái.

“Chuyện này có chút xíu mà huynh mặt mày ủ dột đến mức này luôn hả?” Thẩm Hoài An nói, “Sư tôn cũng chỉ là quan tâm huynh thôi, nếu huynh thật sự cảm thấy không thích chơi thì nói thẳng ra là được. Huynh cũng biết sư tôn tốt tính như vậy, người căn bản sẽ không giận huynh, huynh cần gì phải tự mình ở sau lưng khó chịu chứ?”

“Nhưng huynh vẫn cảm thấy khó chịu.” Lục Ngôn Khanh nói thật nhỏ, “Huynh muốn làm tất cả mọi chuyện một cách tốt nhất, nhất là chuyện sư tôn muốn huynh làm. Nhưng mà…”

“Lục Ngôn Khanh, huynh không đến mức như vậy chứ hả!” Thẩm Hoài An phát điên mà nói, “Sư tôn thấy huynh quá cứng ngắc nên muốn để cho huynh chơi bài vui đùa thả lỏng bản thân một chút, ngược lại là huynh đừng có mà coi nó thành nhiệm vụ!”

Lục Ngôn Khanh lập tức im lặng hẳn.

“Không phải đệ nói huynh đâu, là do huynh ngoan ngoãn quá mức, nghe lời quá mức đấy. Huynh phải có chủ kiến của bản thân, phải có suy nghĩ của riêng mình.” Thẩm Hoài An lải nhải, “Đệ cảm thấy huynh gần như đặt trọng tâm dồn hết vào sư môn. Tất nhiên môn phái đối với chúng ta đều rất quan trọng, nhưng chính huynh phải có cuộc sống của riêng mình. Huynh có lý tưởng gì không?”

“Sư môn cường thịnh hơn.” Lục Ngôn Khanh nói. Cậu nhìn về phía Thẩm Hoài An, cười nói, “Còn có, nhìn các đệ hiểu chuyện hơn nữa.”

“Huynh này, đây không phải liên quan đến môn phái sao?” Thẩm Hoài An cao giọng nói, “Huynh xem nè, lý tưởng của đệ là trở thành đệ nhất kiếm pháp trong giới tu tiên, còn huynh thì sao?”

Lục Ngôn Khanh ngập ngừng thì nghe thấy Thẩm Hoài An nói, “Ngoại trừ liên quan đến bọn đệ, môn phái và sư tôn.”

Lục Ngôn Khanh lập tức ngậm miệng lại.

“Vậy thì không có.” Cậu nói.

Lục Ngôn Khanh thấy vẻ mặt cạn lời của Thẩm Hoài An thì không nhịn được nói, “Làm sao chứ? Đệ muốn trở thành đệ nhất kiếm tiên, huynh chỉ muốn trở thành thanh kiếm trong tay sư tôn thì có gì sai chứ?”

“Ngược lại thì không hề sai, nhưng huynh có từng nghĩ tới, có thể sư tôn cũng không muốn huynh vất vả như vậy, người chỉ muốn huynh có thể sống thật khỏe mạnh thôi chưa?” Thẩm Hoài An hỏi.

Lục Ngôn Khanh im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, cậu chậm rãi mở miệng nói, “Nếu nhất định phải theo đuổi một điều gì đó, vậy thì môn phái tốt đẹp là điều huynh mong muốn.”

Lục Ngôn Khanh lại thở dài, “Huynh là đồ đệ đầu tiên của người, đệ không hiểu được đâu.”

“Huynh, cái người này, chúng ta quen biết nhau đã sáu năm rồi đấy, huynh vẫn cố chấp như ngày nào.”

“Được rồi, hôm nay không so đấu nữa, đệ đi nghỉ ngơi đi.” Lục Ngôn Khanh nói, “Huynh vẫn nên đi tìm sư tôn nhận lỗi, chơi hết ván bài hôm nay thôi.”

“Huynh thích làm gì thì làm đi, đệ lười quản huynh.” Thẩm Hoài An lầm bầm.

Hai người nhảy xuống khỏi cây, giải trừ trận pháp, rồi mới từ bên bìa rừng trở lại đỉnh ngọn núi chính.

Trong lòng Lục Ngôn Khanh suy nghĩ, sư phụ quan tâm cậu mới cùng mỗi mình cậu chơi bài, vừa rồi cậu thật sự không nên chơi qua loa như vậy.

Cậu phải xin lỗi thật chân thành mới được, sau này sẽ chơi bài đàng hoàng với sư phụ.

Mặc dù chơi bài rất nhàm chán, nhưng vẫn có thể rèn luyện tính tình, không phải sao?

Lục Ngôn Khanh nghĩ như vậy, lập tức đi ra phía sau núi.

Cậu đi qua vườn rau, tiểu viện độc lập ở sau núi của Ngu Sở ngay ở trước mặt cậu.

Lục Ngôn Khanh vừa đi vào trong sân đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra.

“Sư tôn, người như vậy là chơi xấu, nào có ai dùng thủ thuật che mắt người để chơi bài chứ?” Giọng nói của Lý Thanh Thành vang lên, “Không được, không được, bài này không tính.”

Cậu ngẩng đầu lên, sau cánh cửa gỗ hơi hé mở, Ngu Sở và Lý Thanh Thành đang đánh bài.

“Người tu tiên sử dụng thuật che mắt, vậy mà gọi là chơi xấu à?” Ngu Sở chống cằm, thản nhiên sử dụng chiêu già mồm cãi lý, “Lại nói tiểu tử con xem bói giỏi như vậy, làm sao ta biết được trước khi thắng con có xem ta sẽ ra bài gì hay không?”

“Chao ôi, sư tôn, người thật biết nói. Người mạnh như vậy, ngay cả số mệnh của người cũng không xem ra được, sao con có thể gian lận khi chơi với người chứ?” Lý Thanh Thành la hét, “Người như vậy là ỷ lớn hiếp bé đó, người còn cười, người xem đi người cười đắc ý đến mức nào! Con…”

Lý Thanh Thành còn chưa nói hết thì đã cảm nhận bóng người ập tới, cậu ấy ngẩng đầu lên thì thấy Lục Ngôn Khanh đi vào.

“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh ôm quyền nói.

Ngu Sở ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.

“Sao thế Ngôn Khanh?” Nàng nói, “Hôm nay con luyện tập xong rồi à?”

Lục Ngôn Khanh hơi gật đầu.

Bọn họ chỉ im lặng có đúng một, hai giây thôi mà Lý Thanh Thành đã lập tức phản ứng, thu dọn bài trên bàn rồi lập tức đứng lên.

“Vậy, sư tôn, sư huynh, con về trước đây.”

Lý Thanh Thành hơi khom người coi như chào hỏi, xoay người nhanh chóng chạy trốn.

Chỉ còn lại hai người Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở người đứng người ngồi.

Bị quấy rầy thế này, Lục Ngôn Khanh không biết phải nói gì, chỉ đành cúi đầu không nói gì.

“Ngồi đi.” Ngu Sở nói.

Lục Ngôn Khanh ngồi xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói có chơi tiếp một, hai ván nữa không thì thấy Ngu Sở cất bộ bài Tây kia của nàng đi.

“Sao thế?” Ngu Sở nâng mắt lên nhìn về phía cậu.

Trong chốc lát, Lục Ngôn Khanh trở nên ấp úng, cậu cúi đầu, nói nhỏ, “Không… Không có gì.”

Ngu Sở nhìn bộ dạng này của Lục Ngôn Khanh, nàng thở dài một tiếng.

“A Khanh, con không cần phải khách khí với ta như vậy.” Nàng nói, “Đối với những người khác thì con là Đại sư huynh, nhưng với ta mà nói thì con là đứa bé đầu tiên của ta, không phải sao?”

Lúc này Lục Ngôn Khanh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lén quan sát vẻ mặt của Ngu Sở.

Lục Ngôn Khanh thấy vẻ mặt quan tâm của Ngu Sở, lại không hề có ý trách mắng, lúc này cậu mới hơi hé miệng, thả lỏng một chút.

Cậu khẽ nói, “Nhưng con là người lớn nhất, con đã hai mươi hai tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”

“Đối với ta thì con có một trăm hai mươi tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Ngu Sở nói. Nàng thở dài, nói, “Khi còn bé, con thích chuyện gì cũng giấu trong lòng, để ta phải đi đoán. Bây giờ vẫn không hề thay đổi tí nào. Được rồi, vậy để ta đoán xem nào…”

“… Con sai rồi, người đừng đoán.” Lục Ngôn Khanh giống như làm sai chuyện gì đó, theo bản năng né tránh ánh mắt Ngu Sở. Cậu nhỏ giọng nói, “Con có thể… có một chút không vui, con cũng không biết tại sao.”

Ngu Sở nhìn dáng vẻ của Lục Ngôn Khanh, ánh mắt của nàng toát lên vẻ không biết phải làm sao.

“Lại đây nào.” Nàng nói.

Ánh mắt Lục Ngôn Khanh có chút bối rối, nhưng cậu vẫn nghe lời đứng lên, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Ngu Sở, ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng.

Ngu Sở cúi người xuống, nàng đưa tay ra ôm lấy thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ lưng của cậu.

“Những năm này, con khổ cực rồi.” Nàng khẽ nói.

Người Lục Ngôn Khanh khẽ run lên, con ngươi của cậu co lại.

Mấy giây sau, cậu rủ mắt xuống, khóe miệng hơi cong lên.

“Không khổ cực. Sư tôn, con thật sự không khổ chút nào.” Lục Ngôn Khanh nghiêm túc nói, “Những năm qua, con thật sự sống rất hạnh phúc.”

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Đại sư huynh đã được dỗ dành trong giây lát ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK