Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở chưa bao giờ nhìn thấy sự tồn tại như thế này của Quân Lạc Trần. 

Hoặc là nói, trạng thái vô hại mà Quân Lạc Trần thể hiện khi hắn bị mất trí nhớ thực sự rất hiếm.  

Càng đừng đề cập đến vẻ ngoài của hắn trông tuyệt vời như thế nào.

Vẻ đẹp của Quân Lạc Trần không phải là vẻ ngoài tinh tế tuấn mỹ, nam sinh nữ tướng [*] như các nam chính trong văn tu tiên từ cổ đại đến hiện đại, mà là vẻ đẹp nam tính và cứng rắn hơn. Các đường nét trên khuôn mặt cũng sắc sảo và góc cạnh, đôi lông mày sắc nhọn.

[*] Nam sinh nữ tướng: là nam nhưng nhìn diện mạo lại rất giống nữ.

Vẻ ngoài sắc sảo và lãnh đạm như vậy được kết hợp với một đôi mắt đẹp quá sức mềm mại, làm trung hòa và làm loãng đi cảm giác hung hãn do nét mặt hắn mang lại.

Đôi mắt của hắn đẹp đến nỗi ngay cả những nữ tử xinh đẹp cũng phải tự thấy mình không bằng. Đôi mi thanh mảnh và dày dày cong vút cùng đôi đồng tử trong veo, khi nhìn Ngu Sở, đôi mắt ấy như biết nói.

Sự đối lập như vậy, dường như khi Quân Lạc Trần nói gặp được nàng khiến hắn rất vui vẻ ấy, đã khiến Ngu Sở, một người chưa bao giờ thể hiện bất kỳ tình cảm nào với một nam nhân, trong quá khứ trong đầu lúc nào cũng là nhiệm vụ, bây giờ trong đầu đều là làm sao nuôi dưỡng hài tử, trong lòng cũng không khỏi run lên.

Cổ họng Ngu Sở mấp máy, không kìm được mà dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn vào mắt của Quân Lạc Trần nữa.

Không biết tại sao, nàng cảm thấy việc để hắn ở sân viện cũ cái gì cũng không có nàng này dường như là một việc rất quá đáng.

Còn chưa kể đến người ta không phàn nàn gì cả, mà còn thể hiện rằng rất cảm kích nàng.

Loại cảm giác này giống cái gì, giống như Ngu Sở nhìn thấy một con chó hoang hung ác trên đường, những người khác không thích nó và còn đánh nó.

 

Ngu Sở đưa nó đi, trong lòng thật ra cũng khá e dè con chó này, đưa nó đi chỉ đơn giản vì sợ nó làm hại người khác, sau đó tiện tay ném nó vào trong một cái sân viện đổ nát không chạy ra ngoài được. Sau khi xác định nó không thể chạy ra ngoài thì đi làm chuyện của mình. 

Nhưng con “chó dữ” bị nàng áp định kiến lên ngay từ đầu này không chỉ không dữ dằn, mà nó còn vừa ngoan vừa nghe lời, còn rất vui khi Ngu Sở ném nó vào cái chỗ cái gì cũng không có này, cảm thấy nàng đúng là người tốt, ngày nào cũng đợi nàng đến tìm nó chơi.

Nghĩ như vậy, có vẻ nàng thật sự hơi quá đáng…

Nếu Quân Lạc Trần để lộ ra một chút tức giận và bất mãn như một người bình thường, Ngu Sở sẽ không mềm lòng.

Nhưng đôi mắt của hắn lại sạch sẽ và đơn thuần như vậy, ngược lại thì điều đó khiến Ngu Sở cảm thấy rằng nàng đã phụ sự kỳ vọng của hắn quá nhiều.

Ngu Sở cảm thấy hơi phức tạp về sự mềm yếu của mình. Chẳng lẽ do nàng đã nuôi dưỡng các đồ đệ quá lâu, nên đã bị các thiên thần nhỏ cảm hoá rồi chăng? 

Lần đầu tiên Ngu Sở quan tâm đến người ngoài, đặc biệt còn là một người có xuất thân từ Ma giới.

Điều này khiến nàng rất khó xử mà nhỏ giọng hỏi, “Vậy thì… ngươi muốn ra ngoài đi dạo một lát không?” 

Quân Lạc Trần giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy.

“Ta thực sự có thể ra ngoài sao?” Hắn ngập ngừng hỏi.

Vài giây sau khi nói lời đó ra, Ngu Sở đã bắt đầu hối hận.

Nàng cau mày nói: “Thôi bỏ đi, coi như ta chưa nói gì.” 

“Nhưng, nhưng mà…” 

Quân Lạc Trần lắp bắp kinh hãi, trong lòng Ngu Sở phức tạp, đang phân cao thấp với nỗi lòng của chính mình thì thuận tiện liếc mắt nhìn một cái, Quân Lạc Trần ủ rũ không nói gì nữa.

Lúc này, đột nhiên Ngu Sở cảm thấy việc mình đang làm dường như là một kẻ ác bá nói lời không giữ lấy lời.

Đặc biệt là vẻ mặt đáng thương ngậm miệng không nói chuyện của Quân Lạc Trần khiến Ngu Sở cảm thấy như thể nàng từ vạn dặm quay về chỉ để bắt nạt hắn vậy.

Trong lòng nàng cảm xúc phức tạp, cũng không nên tùy tiện giận chó đánh mèo với Quân Lạc Trần. 

“… Nếu muốn ra ngoài, ta phải hạ chú thuật cho ngươi.” Ngu Sở cứng rắn nói, “Ngươi có sẵn lòng không?”

Quân Lạc Trần nhướng mắt ngạc nhiên, rồi gật đầu.

“Được.” Hắn đáp.

Ngu Sở đan các ngón tay vào nhau, ánh sáng xanh lam xuất hiện giữa không trung cùng với các ngón tay của nàng, tạo thành một hình vẽ thuật pháp rườm rà phức tạp bay về phía Quân Lạc Trần.

Kết quả là, ngay khi dấu vết màu xanh lam chìm vào ngực Quân Lạc Trần, Ngu Sở nhìn thấy một dấu vết nguyền rủa màu đỏ mờ nhạt xuất hiện trên mu bàn tay gầy guộc và nhợt nhạt đang đặt trên bàn của hắn.

Nó hoàn toàn giống với những dấu vết và vị trí mà nàng đã thấy trên người đại Quân Lạc Trần.

Nhìn thấy dấu vết nguyền rủa này, Ngu Sở bỗng nhớ ra rằng, “Ma thần” được đồn đại bị giam giữ trong thế Ma giới, mà trên thân thể Quân Lạc Trần này cũng có dấu vết của lời nguyền cổ xưa.

Nàng đột nhiên nghĩ tới, một người mang cấp bậc như Ma thần, ấn chú có thể nhốt hắn lại ắt hẳn rất đáng sợ, dù cho không phải là bản chính, nhưng thuật chú của nàng nàng thể khống chế được hắn không?

Ngu Sở chỉ đợi thuật pháp vừa mới chìm vào ngực Quân Lạc Trần sẽ bị đẩy ra hay thế nào đó. 

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, nhưng Ngu Sở không cảm thấy rằng thuật chú của mình đang bị kháng lại, dường như rất thuận lợi mà hoàn thành rồi, không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào.

 

… Mọi chuyện thuận lợi như vậy sao?

Hay là nói, tiểu Quân Lạc Trần vẫn chưa được hoàn thiện và có thiên hướng giống người hơn? 

Quân Lạc Trần thấy nàng nhìn chằm chằm vào ngực hắn không nhúc nhích, hắn hơi bối rối hỏi: “Sao vậy?”

“Đừng cử động.” Ngu Sở nói. 

Nàng đưa tay ra, cảm nhận thuật chú từ khoảng cách nửa ngón tay, sau khi chắc chắn rằng nó đã có tác dụng với Quân Lạc Trần thì nàng mới đặt tay xuống.

… Mọi chuyện dễ dàng đến không ngờ?

 

Ngu Sở đang suy nghĩ, Quân Lạc Trần nhìn sắc mặt của nàng, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”

“Chờ một chút, ngươi thay cái này đi.”

Ngu Sở lấy một bộ quần áo màu đen từ trong không gian ra đưa cho Quân Lạc Trần. 

Khi tỉnh lại, trên người hắn tự động có thuật che mắt, trong mắt người khác, chiếc áo choàng trên người hắn trông giống như một tên ăn xin, nếu đổi một bộ y phục khác có lẽ sẽ bình thường hơn.

Quân Lạc Trần vào phòng thay quần áo, Ngu Sở hai tay khoanh trước ngực, tựa vào sân đợi hắn.

Trong lúc Quân Lạc Trần thay y phục, Ngu Sở nhân tiện mở màn hình hệ thống để xem phù chú mà nàng sử dụng có hiệu lực hay không, quả nhiên thấy trước ngực Quân Lạc Trần có một dấu vết mờ màu lam, giống một con tem được dán lên đó.

Ngu Sở liếc vài cái rồi đóng màn hình lại, một lúc sau, Quân Lạc Trần đã thay xong y phục rồi bước ra.

Nàng không để ý lắm, ngẩng đầu lên, sau đó ngớ ra.

Nam nhân mặc một bộ y phục màu đen bình thường mà cũng có thể đẹp đẽ phiêu dật đến nhường ấy. Nếu như không có thuật che mắt, cứ thế mà đi trên đường lớn, có lẽ người của cả con đường đều sẽ chú ý đến hắn.

Lẽ nào bởi vì quá đẹp, cho nên bản chính mới phải che mặt mình suốt sao?

“Đi thôi.” Ngu Sở thu ánh mắt lại, “Lát nữa ta có việc phải đi, chúng ta ra ngoài ăn một lát xong rồi về.” 

Nàng dẫn đầu đi ra ngoài, mở cửa ra, cảm thấy bước chân Quân Lạc Trần đi đến cạnh cửa viện dừng lại, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nàng. 

“Sao vậy?” Ngu Sở dựa vào cửa hỏi.

Nàng thật sự cảm thấy tính cách mình tốt hơn rất nhiều, đối mặt với Quân Lạc Trần còn có thể có kiên nhẫn như vậy. 

“Nàng…” Quân Lạc Trần do dự hỏi, “Nàng đột nhiên đối xử với ta tốt như vậy, sẽ không phải là sự quan tâm cuối cùng, sau đó trở về sẽ giết ta đấy chứ?”  

Ngu Sở: …

Hình tượng trước đây của nàng trước mặt hắn rốt cuộc là gì?

“Sẽ không đâu, hiện tại ngươi đối với ta vẫn còn giá trị lợi dụng, ta sẽ không giết ngươi.” Ngu Sở kiên nhẫn nói, “Hơn nữa ta là một nữ tu lương thiện, ngoại trừ vạn bất đắc dĩ, nếu không thì ta rất ít kết thù oán với người khác. Nếu như tình hình cho phép, ta thích hóa thù thành bạn hơn.” 

Có lẽ tư duy của người Ma giới khá trực tiếp, khi Ngu Sở nói nàng sẽ không, Quân Lạc Trần còn có vẻ không tin tưởng.  

Đến khi nàng nói “vẫn còn giá trị lợi dụng”, Quân Lạc Trần mới yên tâm triệt để, tin rằng nàng sẽ không giết mình. 

Ngu Sở cũng sử dụng thuật che mắt, hai người vừa ra cửa đã đến đường lớn rồi.

Trên đường người đến người đi, quả nhiên không có ai chú ý đến Ngu Sở và Quân Lạc Trần. 

Nàng có thể cảm giác được Quân Lạc Trần có vẻ như rất vui vẻ, không biết vui vì được ra ngoài, hay là vui vì Ngu Sở đối xử tốt với hắn nữa.

“Chúng ta đi đâu đây?” Quân Lạc Trần hỏi.

“Ta không biết.” Ngu Sở nói, “Ngươi chọn đi.”  

Quân Lạc Trần xuất hiện ở thành An, không biết có phải là trùng hợp hay không. 

Ngu Sở đưa hắn ra ngoài, mục đích ban đầu là muốn xem xem Quân Lạc Trần, người đang trong giai đoạn phục hồi ký ức không có chút phòng bị nào có quen thuộc với thành An này hay không. 

Bây giờ trao quyền lựa chọn cho Quân Lạc Trần, xem hắn phản ứng như thế nào. 

Quân Lạc Trần dừng bước chân, quyền lợi đột ngột này làm hắn sững sờ trong chốc lát. Hai người đang đứng ở giữa đường, rất cản đường. Chỉ dừng lại vài giây thôi cũng làm người đi phía sau đụng vào người đi phía trước, vì vậy, Quân Lạc Trần chỉ có thể đi tiếp.

Hai người sóng vai đi về phía trước, Quân Lạc Trần đang ngắm nghía các sạp hàng hai bên đường, lực chú ý của Ngu Sở đều đổ dồn vào hắn. 

Trên người hắn có thuật pháp của nàng, cho dù là máu đang chảy, tần suất tim đập hay là sự vận hành của sức mạnh, Ngu Sở đều có thể cảm ứng được.

Đoán biết một người qua những chi tiết và hành động là việc mà chỉ những đặc công mới biết, đương nhiên Ngu Sở cũng từng được học và huấn luyện, bây giờ lại biết được những phản ứng thân thể của hắn, để phán đoán xem hắn có đang giả vờ hay không, hắn có biết thành An hay không là chuyện dễ dàng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Quân Lạc Trần vừa đi vừa xem, hắn đột nhiên nói: “Con đường phía trước có một sạp hàng bán đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi đi.” 

“Được.” Ngu Sở bình tĩnh nói. 

Hai người đi hết con đường này, đi qua một cái ngoặt, đặt chân đến một con đường khác. 

Phóng tầm mắt ra xa, trên con đường này đều là các sạp hàng chưa mở cửa, ngay cả sạp hàng với bàn gỗ cũng không có, làm gì có sạp hàng bán đồ ăn sáng nào chứ?

Quân Lạc Trần dừng bước chân, hắn không nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt có vẻ mê muội không hiểu nổi.

Hắn vô thức quay đầu nhìn Ngu Sở, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt Ngu Sở nhìn mình đầy ẩn ý, ánh mắt này cảm giác uy hiếp không nhiều nhưng vẫn làm Quân Lạc Trần thấy ớn lạnh.

Ngu Sở nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác. 

“Đi thôi, qua bên kia ăn.” Nàng nói. 

Hai người tìm một tiệm ăn, thoạt nhìn thì tiệm ăn này có vẻ là của một ông chủ làm buôn bán nhỏ, trong quán không có tiểu nhị.

“Hai vị khách quan, hai vị muốn ăn gì?” Chưởng quỹ khách khí hỏi, “Tiệm ăn của chúng ta món ăn mùi vị gì cũng có, hai vị muốn ăn loại nào?” 

Ngu Sở lại nhìn Quân Lạc Trần. 

Quân Lạc Trần cũng không biết lại tự mình suy nghĩ cái gì rồi, trông có hơi uể oải, có vẻ như hắn đã làm sai chuyện gì đó. 

Ngu Sở nhìn hắn nhẹ nhàng cười một cái.

“Ngươi gọi món đi, muốn ăn gì thì nói.” Nàng dịu dàng hỏi: “Ngươi thích ăn khẩu vị gì? Cay hay là ngọt, hay là chua?” 

Ngu Sở rất xinh đẹp, trong ngày thường, lúc bình thường thì trông có vẻ lãnh đạm, nhưng đột nhiên cười lên như thế này, cho người ta cảm giác dịu dàng như gió xuân, như dòng nước nhẹ nhàng quấn quýt những ngón tay, làm cho Quân Lạc Trần choáng váng.

Sau khi hoàn hồn lại, hắn ngẩng đầu, nói với chưởng quỹ: “Vậy, vậy cho ta một bát súp thịt cừu, hai cái màn thầu, không cay không thêm tiêu xay.”

“Dạ được.” Chưởng quỹ cười nói: “Tiểu thư muốn ăn gì?”  

“Một phần giống hắn.” Ngu Sở nói. 

Sau khi chưởng quỹ rời đi, Ngu Sở đang trầm ngâm đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Quân Lạc Trần, cảm thấy trong đôi mắt của hắn dường như bừng lên một tia sáng, cảm giác hắn thật sự rất vui vẻ.

Ngu Sở cũng cười theo, sau đó rơi vào trầm tư. 

Khi đó Quân Lạc Trần nói đi qua bên kia có một sạp hàng bán đồ ăn sáng, nhưng khi đi đến thì lại không thấy có gì.

Điều này không phải do hắn nhớ lầm. 

Ít nhất trong ký ức của Ngu Sở Sở, trên con đường đó xác thực có sạp hàng bán đồ ăn sáng. Chẳng qua đã qua hơn bốn mươi năm rồi, thành An có yêu cầu mới về quy hoạch đường phố, vậy nên mới không thấy sạp hàng cũ nữa.

Còn một điều mang đặc sắc của địa phương chính là, trong một vài tòa thành lớn ở phương Bắc, chỉ có thành An sẽ chuẩn bị cháo thịt cừu vào bữa sáng, người thành An thường sẽ chọn cháo thịt cừu và bánh bao dùng trong bữa sáng. Người ở những thành khác cũng ăn, nhưng tuyệt đối không thường xuyên bằng người ở thành An. 

Quân Lạc Trần gọi cháo thịt cừu, còn không ăn cay… Tại sao có thể trùng hợp như vậy, thói quen của người ở thành An là không ăn cay. 

Những sự trùng hợp này kết hợp lại với nhau, dù thế nào đi nữa, nó đều thể hiện rằng, trong quá khứ, Quân Lạc Trần đã rất quen thuộc với thành An. Thậm chí, sự quen thuộc này đã có từ bốn, năm mươi năm trước.

Ngu Sở chống tay dưới cằm, đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có vài luồng ma khí không nhẹ lướt qua bên ngoài. 

Nàng ngẩng đầu lên, thấy có ba người ăn mặc bình thường đi ở trên đường. Tuy ba người này đều không che mặt, đi lại rất điềm tĩnh tự nhiên, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì sẽ thấy thân thể của cả ba người đều rất căng thẳng.

… Lại có ma tu trà trộn vào sao? 

Ngu Sở liếc nhìn nam nhân ngồi phía đối diện, ánh mắt trầm xuống.

Những tên ma tu này… không phải là bọn họ đến tìm hắn đó chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK