Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Tinh Thần Cung vì Thẩm Hoài An mà đã nán lại Thiên La sơn trang hơn năm, sáu ngày rồi.

Nếu cậu muốn rời đi thì lúc nào bọn họ cũng có thể lên đường.

Ngu Sở để ý thấy Thẩm Hoài An có vẻ suy sụp nên không đồng ý với cậu ngay lập tức.

“Vào trong với ta.” Nàng nói.

Thẩm Hoài An đi theo Ngu Sở vào phòng, Ngu Sở ngồi xuống bàn, Thẩm Hoài An thuần thục cầm lấy ấm trà lên rót trà cho nàng.

Đợi đến khi cậu rót trà xong, Ngu Sở khẽ gật đầu.

Thẩm Hoài An hiểu ý nàng, cậu đặt ấm trà xuống, ngồi xuống vị trí đối diện ở bên kia bàn.

“Tâm trạng của con không tốt.” Ngu Sở hỏi: “Làm sao thế?”

Thẩm Hoài An bất lực nói: “Sư tôn, con không sao, chỉ là sắp rời khỏi nhà, ít nhiều gì cũng sẽ có chút phiền muộn.”

Ngu Sở biết cậu không hoàn toàn nói hết sự thật.

Mặc dù Thẩm gia có thể xem là gia đình vẫn còn khỏe mạnh, bình thường và hạnh phúc nhất trong số các thành viên của Tinh Thần Cung rồi, nhưng mười năm xa cách, có một số sự việc đã định sẵn là sẽ thay đổi.

Huống hồ chi, hai phu thê Thẩm Hồng trong mười năm qua đã nuôi lớn thêm một hài tử.

Thẩm Thiên Dật yếu ớt, nhạy cảm và ốm yếu hơn Thẩm Hoài An. Điều đó cũng có nghĩa là phu thê Thẩm Hồng càng phải dành nhiều tinh thần và sự quan tâm hơn cho cậu nhóc ấy hơn.

Chắc hẳn là Thẩm Hoài An phát hiện cha nương đã có nhi tử mới, bắt đầu có cuộc sống mới cho nên có chút lạc lõng, mất mát, muốn rời khỏi Thiên La sơn trang.

“Hoài An.” Ngu Sở nhìn cậu, khẽ nói: “Cho dù mỗi người một nơi, ai cũng có cuộc sống riêng, chỉ cần bọn họ đều sống tốt thì đã rất may mắn rồi.”

“Con hiểu, thưa sư tôn.” Thẩm Hoài An nhẹ nhàng đáp.

“Ta biết trong lòng con không thoải mái, nhưng bây giờ đã xem là kết cục tốt nhất rồi.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Vốn con cũng không thể ở bên họ dài lâu được, những ngày cuối cùng này, đừng vì cảm xúc không vui mà để lại bất cứ điều gì hối tiếc.”

Nàng nói, “Cáo biệt cha nương con cho tốt đi.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài An hơi mím lại, cậu khẽ gật đầu.

Buổi trưa, đồ ăn ở Thiên La sơn trang vẫn vô cùng thịnh soạn, thậm chí, số món ăn càng ngày càng nhiều hơn.

Ngay cả một môn phái khá cởi mở về phương diện ăn uống, không kiêng cữ gì như Tinh Thần Cung, chỉ ngoại trừ Hà Sơ Lạc vốn sức ăn rất tốt ra, thì những người khác đến một chút cũng nuốt không nổi sơn hào hải vị mỗi ngày ở Thiên La sơn trang nữa.

Hai phu thê trang chủ biết Thẩm Hoài An sắp phải rời đi, cậu ở Thiên La sơn trang càng lâu thì trong lòng bọn họ càng lo lắng, đành phải đem tâm tình này đặt lên việc chiêu đãi người của Tinh Thần Cung.

Nhưng mà, điều gì đến rồi cũng sẽ đến.

Chiều nay, như thường lệ, Thẩm Hoài An đi theo phu thê trang chủ và Thẩm Thiên Dật trở lại tòa nhà chính nơi bọn họ ở. 

“Cha, nương, con có chuyện muốn nói với hai người.” Vừa bước vào phòng, Thẩm Hoài An khẽ nói.

Trong lòng Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân đều run lên, Thẩm Hồng quay đầu lại, ông cười nói, “Đừng gấp gáp, nào, An nhi, đến đánh cờ với cha đi.”

Không còn cách nào khác, Thẩm Hoài An chỉ đành bước đến chơi cờ với Thẩm Hồng.

Thẩm Hồng thả xuống một quân cờ, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Khi nào con đi?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài An hơi mím lại, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mình tóc mai đã già úa.

“Người trong môn phái của con đã xuất sơn hơn một tháng rồi, thời gian cũng lâu rồi.” Thẩm Hoài An thì thào nói: “Có lẽ ngày mai chúng con phải trở về rồi.”

Thẩm Hồng cầm quân cờ lên, tay khẽ run, một lúc sau mới đánh xuống.

“Cũng tốt.” Thẩm Hồng bất đắc dĩ cười, “Ngu tiên trưởng là một người tốt, nỗi đau mất huynh trưởng còn chưa nguôi mà vẫn đưa con về sơn trang thăm chúng ta. Đợi đến khi con trở về, nhất định phải biết ơn báo đáp, hiếu kính với sư phụ con.”

“Con biết ạ.” Thẩm Hoài An thấp giọng đáp.

Thẩm Hồng khẽ gật đầu.

Hai cha con im lặng một lúc rồi lặng lẽ kết thúc ván cờ.

Ở nước đi cuối cùng, Thẩm Hồng đã thắng.

Thẩm Hoài An bỏ tay xuống, cười nói: “Cha, người thắng rồi, quả thực lợi hại.”

“Cái tên tiểu tử này.” Thẩm Hồng cũng cười, ông thở dài một hơi, “Con thực sự đã lớn rồi, còn biết nhường cho ta nữa.”

Buổi tối, Thẩm gia cùng nhau dùng bữa.

Cảm xúc của Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân không mấy vui vẻ, nhưng cả hai vẫn cố gắng gượng. Thẩm Hoài An bây giờ đã lớn rồi, cũng không còn vui vẻ, hoạt bát như khi còn nhỏ nữa. Không khí trên bàn ăn có chút ảm đạm.

Cũng may, còn có Thẩm Thiên Dật tuổi trẻ cười nói không ngừng làm cho bầu không khí chẳng mấy chốc đã tốt hơn rất nhiều.

“Nào, An nhi.” Thẩm Hồng cầm ly rượu lên, “Hai cha con chúng ta cạn một ly.”

“Rót luôn cho ta nữa.” Thẩm phu nhân nói.

Ngoại trừ Thẩm Thiên Dật còn quá nhỏ thì hai phu thê trang chủ và Thẩm Hoài An đều đã rót đầy rượu, ba người uống một hơi cạn sạch.

Sau khi đặt ly rượu xuống, Thẩm Hồng cười nói: “Lần này con trở về, thấy được cuộc sống của con hiện tại, cuối cùng thì cha đã có thể yên tâm rồi.”

“Đúng đó.” Thẩm phu nhân nhẹ nhàng nói, “Mấy năm đầu sau khi con đi, ta và cha con thực sự vô cùng lo lắng cho con, sợ con không thích nghi được với cuộc sống của người tu tiên, sợ con không vui, cũng sợ con sẽ bắt nạt người khác.”

“Nương.” Thẩm Hoài An bất lực nói, “Hình ảnh của con trong lòng hai người rốt cuộc là thế nào? Lúc nào hai người cũng đều lo con sẽ bắt nạt người khác à.”

“Nương cũng là vì lo lắng cho con thôi, cho nên mới luôn nghĩ ra mấy chuyện không hay.” Thẩm phu nhân cười nói, “Bây giờ biết được sư huynh sư muội của con đều là người tốt, nhìn thấy con chung sống với họ rất vui vẻ, Tinh Thần Cung giống như một gia đình vậy, thì nương và cha con cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm rồi.”

Thẩm Hoài An cúi đầu rót cho mình một ly rượu đầy.

Đến khi nương cậu cười nói, Thẩm Hoài An lúc này mới chợt nhận ra, cậu không phải là người duy nhất cảm thấy gia đình của mình có chút xa cách.

Trong mắt cậu, mối quan hệ giữa cha nương và đệ đệ càng thân thiết hơn, cũng không còn chỗ cho cậu chen chân vào nữa.

Nhưng trong ánh mắt của cha nương cậu khi nhìn cậu, không phải cậu cũng như vậy ư?

Đối với Thẩm Hoài An, không biết sư tôn từ lúc nào đã thay thế vị trí của cha nương cậu, năm sư huynh, sư đệ và sư muội còn lại cũng đã trở thành gia đình thực thụ của cậu.

Người của Thẩm gia sớm đã có cuộc sống riêng của mình, nhưng vậy thì sao?

“Cha, nương.” Thẩm Hoài An cầm ly rượu lên, nói: “Con kính hai người.”

Cậu uống cạn một hơi, lại rót đầy cho mình ly khác, liên tiếp cạn ba ly.

Thẩm Hồng và Thẩm phu nhân đều im lặng nhìn cậu, đôi mắt của bọn họ chứa chan nỗi buồn man mác.

Mặc dù Thẩm Thiên Dật có chỉ số EQ rất cao, nhưng dù gì nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi, nhìn thấy cảnh này thì lo lắng mà nhìn bọn họ.

Uống xong ba ly, Thẩm Hoài An đặt ly rượu xuống, cậu mỉm cười.

“Chỉ cần hai người và đệ đệ đều sống tốt, con đã yên tâm rồi.”

Bữa cơm này bọn họ ăn rất muộn, đến tận khi sắc trời đã hoàn toàn tĩnh mịch, cả sơn cốc cũng trở nên yên tĩnh, Thẩm Hoài An mới rời khỏi nhà chính.

Khi người phàm uống rượu có thể mượn rượu để giải sầu. Dù có gặp chuyện lớn đến mức nào, uống say rồi thì ngủ một giấc, ít nhất cũng có một giấc ngủ ngon.

Nhưng đối với Thẩm Hoài An, cho dù vừa rồi cậu uống có nhiều thế nào đi nữa, đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.

Cậu đi dọc theo con đường nhỏ vắng lặng, mọi thứ quen thuộc của Thiên La sơn trang đều trôi qua trước mắt.

Thẩm Hoài An luôn là người rất quả quyết, cho dù năm cậu mười bốn tuổi cực kỳ không muốn rời khỏi nhà, khóc om sòm, lăn lộn thì vẫn muốn ở lại.

Nhưng khi cậu ý thức được mình chỉ có con đường tu tiên phía trước mà thôi, cậu không hề do dự đã rời đi cùng Ngu Sở. Kể từ khi đó, cậu cũng không bao giờ nhắc đến những thứ như nỗi nhớ gia đình hay cha nương mình nữa.

Năm mười bốn tuổi, khi rời nhà đi, cậu cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng bây giờ vẫn là có chút phiền muộn.

Thẩm Hoài An tiến về phía trước mà đầu gối thì lại nặng trịch.

Thẩm gia càng lúc càng lùi về phía sau lưng cậu, trước mặt cậu chỉ còn có rừng cây tươi tốt và một lối đi nhỏ cùng bóng lưng đơn độc của mình cậu.

Trên con đường này, Thẩm Hoài An cảm nhận được sự cô độc mà trước giờ cậu chưa từng cảm thấy.

Cậu từng bước rời khỏi rừng cây, đột nhiên, trước mắt trở nên rộng rãi sáng sủa, sau rừng cây lộ ra cái sân nhỏ, nơi người của Tinh Thần Cung ở.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu, cậu sững sờ.

Cậu nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang ngồi trên mái hiên cao, nàng chống tay lên cằm, làn váy khẽ đung đưa trong gió.

Hai người bọn họ nhìn nhau, Cốc Thu Vũ ngoắc tay về phía cậu, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

Thẩm Hoài An đạp chân xuống đất, bay lên mái hiên, ngồi xuống bên cạnh Cốc Thu Vũ.

Cậu xoay người nhìn về phía sau, khẽ nói: “Muội định nói gì, phía dưới mọi người đều có thể nghe thấy đấy.”

Cốc Thu Vũ thuận tay dán một lá bùa che chắn lên mái hiên rồi ném nó sang một bên, nàng nói, “Bây giờ được rồi chứ gì.”

Bùa che chắn này có thể làm giảm âm thanh trong một phạm vi nhỏ, ngăn cho chúng không truyền ra ngoài. Nhưng nếu muốn làm thật thì đến cả tiểu hồ ly có thời gian tu luyện ngắn nhất cũng có thể giải trừ.

Nhưng mấy huynh đệ bọn họ sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nếu Cốc Thu Vũ đã cố tình dùng nó thì sẽ không có ai cố ý giải trừ nó cả.

Thẩm Hoài An bất lực, chỉ có thể gật gật đầu.

Cốc Thu Vũ quay người lại, đưa bình rượu đặt ở sau lưng cho cậu.

“Rượu của người phàm chán thật.” Cốc Thu Vũ nói, “Muội đích thân nấu rượu đây, huynh có muốn thử không?”

Thẩm Hoài An không nói nhiều, cậu mở bình rượu ra, Cốc Thu Vũ như có ma thuật vậy, nháy mắt đã biến ra hai ly rượu.

Nhìn thấy động tác nhanh nhẹn gọn gàng của nàng, Thẩm Hoài An không nhịn được mà cười.

“Muội ở đây đợi ta chỉ để uống rượu thôi ư?” Thẩm Hoài An cười hỏi.

“Muội thực sự muốn cho huynh thử rượu thôi.” Cốc Thu Vũ nhún vai.

Thẩm Hoài An rót đầy ly của mình và của Tiểu Cốc, cậu cầm lấy ly rượu, theo thói quen nhấp một ngụm lớn, đột nhiên ho khan không ngừng.

Quả không hổ danh là người biết phối rượu nhất Tinh Thần Cung, loại rượu này mạnh đến mức thậm chí Thẩm Hoài An còn tự hỏi không biết Cốc Thu Vũ có dùng vi độc để nếm thử hay không.

“Thế nào?” Cốc Thu Vũ nhìn cậu, nàng mỉm cười, “Rượu của người phàm huynh uống không hề hấn gì, nhưng rượu của muội, chỉ cần huynh không dùng chân khí giải trừ thì nhất định sẽ say.”

Thẩm Hoài An cười lắc đầu, cậu cầm ly rượu lên, uống cạn từng chút một, rồi tự rót cho mình thêm một ly.

Cốc Thu Vũ biết tâm trạng cậu không vui nên luôn giữ im lặng. Nhưng thấy Thẩm Hoài An uống liên tiếp nửa bình, nàng khẽ mím môi.

“Đủ rồi, Thẩm Hoài An.” Nàng khẽ nói.

Thẩm Hoài An nhìn nàng, cười bất lực, “Muội để sẵn rượu ở đây đợi ta, bây giờ lại không cho ta uống?”

“Đừng cười nữa.” Cốc Thu Vũ không nhịn được nói, “Huynh như thế này, trong lòng muội rất khó chịu.”

Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Hoài An dần dần biến mất. Cậu nhìn xuống ly rượu, ánh mắt dần đờ đẫn.

“Dù cho ta không có cách nào vứt bỏ tình thân, nhưng rốt cuộc thì tiên phàm cũng có sự khác biệt.” Cậu lẩm bẩm, “Sau lần này, e rằng ta sẽ không bao giờ trở về nữa.”

“Thẩm Hoài An…” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng gọi.

“Ta trở về, ngoại trừ khiến cha nương càng thêm đau buồn, làm rối loạn cuộc sống của bọn họ và đệ đệ ra thì cũng không làm được gì cả.” Thẩm Hoài An nhìn nàng, cười tự giễu, “Ta như thế có phải là máu lạnh lắm không?”

Trong lòng Cốc Thu Vũ rất khó chịu, trong tay nàng đang cầm ly rượu nhưng vẫn không nhịn được mà hướng về phía trước, duỗi tay ra ôm lấy Thẩm Hoài An.

Hương thơm của thiếu nữ xộc vào mũi khiến Thẩm Hoài An sững sờ. Qua vài giây, cậu vươn tay chậm rãi đặt lên lưng của Cốc Thu Vũ, ngón tay dần siết chặt lại.

Cậu cúi thấp đầu vùi vào bờ vai của Cốc Thu Vũ.

“Mọi người sẽ rời bỏ ta ư?” Thần Hoài An khe khẽ hỏi.

Cằm của Cốc Thu Vũ đặt trên vai của Thẩm Hoài An, nàng nhìn lên vầng trăng cao đang treo trên bầu trời, Thẩm Hoài An không hề khóc, nhưng nước mắt lại rơi ra từ khóe mắt của Cốc Thu Vũ.

“Bọn muội sẽ không bao giờ rời bỏ huynh đâu.” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng nói, “Tinh Thần Cung sẽ luôn ở bên nhau, chúng ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau thăng thiên, đến Tiên giới cũng sẽ không chia lìa, được không?”

Thẩm Hoài An khàn giọng “ừ” một tiếng.

Hai người bọn họ hơi tách nhau ra, Thẩm Hoài An cúi đầu xuống, nhưng Cốc Thu Vũ vẫn nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hoài An ướt đẫm dưới ánh trăng, đến cả khóe mắt cũng có hơi đỏ lên, không còn vẻ ngoài cao ngạo thường thấy nữa.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Cốc Thu Vũ lại tiến đến gần Thẩm Hoài An.

Nàng nghiêng đầu, khẽ hôn lên khóe mắt của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK