Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa ngày hôm đó, Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Thượng Phàm ngồi xe ngựa cuối cùng cũng đã tới Thiên La sơn trang.

Ngu Nhạc Cảnh đã lớn tuổi rồi, trước đó xuôi dọc phương Nam mấy tháng còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức đã lại tiếp tục đi về phương Bắc, cơ thể có hơi không gắng gượng nổi, cứ đi một đoạn lại dừng nghỉ một lúc, chặng đường này đi khoảng tám, chín ngày mới đến nơi.

Phu thê trang chủ tất nhiên tiếp đón bọn họ rất nồng hậu. Trên bàn tiệc, Thẩm Hoài An vẫn luôn tò mò lén quan sát Ngu Nhạc Cảnh.

Trước đó cậu vẫn luôn không có cảm giác Ngu Sở giống như trưởng bối như cha nương cậu, hôm nay cậu nhìn thấy Ngu Nhạc Cảnh, huynh trưởng của nàng thì cuối cùng mới chịu tin Ngu Sở thật sự đã năm mươi tuổi rồi.

Thật ra Ngu Nhạc Cảnh tự mình chạy đến đây không có mục đích gì cả, ông chỉ là muốn dùng khoảng thời gian còn lại bầu bạn với muội muội. Nhưng buổi tối hôm đó, Thẩm Hồng tìm ông nói chuyện riêng, nói chuyện giữa Ngu Sở và Thẩm Hoài An.

“Nếu như muội muội của ta nguyện ý thu nhận thằng bé, vậy thì là chuyện tốt rồi.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Ở chỗ muội muội ở, người dân bên đó đều rất thích muội ấy, hai người các đệ giao cho con bé cũng có thể yên tâm.”

“Ai nói không phải cơ chứ?” Thẩm Hồng cười nói, “Vì vậy đệ cũng muốn hỏi ý của huynh một chút. Đợi đến khi nhi tử, nữ nhi của huynh sinh hài tử, huynh có nguyện ý để chúng ta nhận nuôi đứa bé đó không? Để chúng đệ nuôi dưỡng đứa bé đó lớn lên trở thành người nối nghiệp của Thiên La sơn trang.”

Ngu Nhạc Cảnh nghe lời này thì giật mình mở to hai mắt, “Đệ nói gì?”

Thẩm Hồng tưởng Ngu Nhạc Cảnh không đồng ý, ông ta vội vàng nói, “Mặc dù nói là nhận nuôi, nhưng có thể coi chúng đệ như cha mẹ đỡ đầu, quan hệ không đứt quãng. Nếu như vậy sau này chúng ta thân như người một nhà, hai bên qua lại nhiều, đứa bé cũng nhận được nhiều tình yêu thương hơn, huynh thấy thế nào?”

“Chuyện này, đây là chuyện tốt, nhưng vì sao đệ không nhận những đứa bé bên họ hàng nhà họ Thẩm hoặc bên nhà phu nhân của đệ?“ Ngu Nhạc Cảnh hơi thắc mắc.

Thẩm Hồng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Ngu huynh có chỗ không biết, bên thân thích nhà chúng đệ đều là người buôn bán, bình thường bởi vì thường xuyên được đệ tiếp tế nên quan hệ cũng không tệ, thật ra đều là bên ngoài khách khí, bên trong lại ghen ghét đố kỵ với chúng đệ. Đệ sợ nhận đứa bé đó rồi hai mươi năm sau sẽ xảy ra tranh chấp.”

“Nhưng người nhà họ Ngu của huynh không như vậy, nhà huynh gia cảnh rõ ràng, học thức lại không thấp, cũng hiểu lý lẽ lại rất có chữ tín. Mà mối quan hệ giữa huynh và đệ khiến đệ rất yên tâm, nhi tử của đệ và muội muội của huynh rời đi, đứa bé nhà huynh để cho đệ nuôi dưỡng, sau này Thiên La sơn trang của đệ cũng để cho thằng bé kế thừa, nhà họ Ngu các huynh dưỡng lão cứ giao cho chúng đệ, đây không phải thân càng thêm thân sao? Hơn nữa có Ngu tiên trưởng ở đó, đệ nghĩ điều này cũng khiến cho hai nhà chúng ta bao dung cho đối phương hơn.”

Thẩm Hồng nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh, chân thành nói, “Ngu huynh, huynh cảm thấy thế nào?”

”Chuyện này…” Ngu Nhạc Cảnh cố gắng đè xuống cảm giác kinh ngạc trong lòng, ông khẽ nói, “Đây là chuyện lớn, huynh phải thương lượng lại với nhi tử huynh một chút.” Ngu Nhạc Cảnh thấy biểu cảm ảm đạm của Thẩm Hồng thì vội vàng bổ sung thêm, “Tất nhiên bản thân huynh cực kỳ muốn cùng Thẩm đệ kết nên mối quan hệ thân thích này!”

Lúc này Thẩm Hồng mới cười lên. Hiện tại Ngu Nhạc Cảnh vẫn là gia chủ của nhà họ Ngu, ông ấy đã đồng ý thì chuyện này cũng coi như đã được một nửa.

Ngu Nhạc Cảnh trở về phòng vội vàng nói chuyện này với Ngu Thượng Phàm. Ngu Thượng Phàm nghe xong cũng rất kinh hãi, hắn ta không dám tin nhỏ giọng hỏi lại, “Có loại chuyện tốt như vậy ạ?”

Ngu Nhạc Cảnh cũng thận trọng gật đầu một cái.

Hai phụ tử nhìn nhau chằm chằm, cũng từ trong mắt của đối phương thấy được sự vui sướng không thể giấu được.

Ngu Nhạc Cảnh có tổng cộng ba người con, lão Đại Ngu Thượng Phàm cùng ông buôn bán, lão Nhị vào triều đình làm quan, còn người con cuối cùng là cô út còn chưa trưởng thành.

Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn lo lắng không yên, gia đình bọn họ rất giàu có nhưng lại không có chỗ dựa. Bọn họ luôn lo sợ một ngày nào đó triều đình thiếu tiền sẽ lấy Ngu gia ra khai đao, vậy thì một nhà từ già đến trẻ bọn họ không thể phản kháng lại được.

Bọn họ vẫn đang lo lắng không biết làm thế nào, đề nghị của Thẩm Hồng giống như nét bút của thần viết ra vậy. Chỉ cần bọn họ đưa đứa bé cho phu thê Thẩm Hồng nuôi, đồng nghĩa với việc bọn họ đã có người thân trong giới võ lâm. Thiên La sơn trang là kiếm phái lớn nhất ở phương Bắc, thế lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là triều đình cũng không dám đối chọi trực tiếp.

Hơn nữa theo như lời của Thẩm Hồng, nhi tử ruột của ông ta cũng đã đi theo Ngu Sở, nhà họ Ngu bọn họ cũng có thể yên tâm giao đứa trẻ cho nhà họ Thẩm.

“Chuyện này phải gọi lão Nhị về nhà thương lượng một chút.” Ngu Nhạc Cảnh nói.

“Tìm đệ ấy làm gì? Con đồng ý không được sao?” Ngu Thượng Phàm không chút do dự nói, “Con và thê tử sinh một đứa nữa, đến lúc đó đưa qua làm con nuôi của nhà họ Thẩm.”

“Con đúng là đứa thông minh nhất, chuyện gì cũng không chịu thua thiệt.” Ngu Nhạc Cảnh bất đắc dĩ liếc nhi tử một cái.

Ngu Thượng Phàm thật sự cảm thấy rất mỹ mãn, hắn ta cười ngây ngô hai tiếng, rồi sờ cằm lẩm bẩm, “Cô cô đúng là một tiên nữ, là vị tiên có thể mang đến may mắn cho chúng ta. Cô cô vừa trở lại chúng ta đã giải quyết được tâm bệnh lớn nhất tồn tại bao năm nay. Đúng là không uổng công con thờ phụng cô cô nhiều năm như vậy.”

Ngu Nhạc Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Buổi tối, Ngu Nhạc Cảnh đi qua biệt viện của Ngu Sở, ông nói chuyện này rồi hỏi ý kiến của nàng.

“Muội hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi.” Ngu Sở ôn hòa nói, “Huynh là huynh trưởng, chuyện nhà họ Ngu ra sao huynh cứ quyết định là được, muội sẽ không nhúng tay vào đâu.”

Ngu Nhạc Cảnh cũng biết người tu tiên không thể nhúng tay vào chuyện người phàm trần, đây là quy tắc mà từ trước đến nay tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận. Nhưng khi thấy thái độ hờ hững của Ngu Sở với chuyện của gia tộc như vậy, trong lòng ông vẫn có chút chua xót, ông cũng chỉ gật đầu một cái.

Cứ như vậy, nửa tháng nữa lại trôi qua, kiếm của Lục Ngôn Khanh đã được rèn xong.

Thanh kiếm này được rèn hoàn toàn dựa theo thói quen và sở thích của Lục Ngôn Khanh, thanh kiếm này nhẹ hơn rất nhiều so với những thanh kiếm khác, dài hơn, lưỡi kiếm được rèn từ một loại sắt đá đen chất lượng cao khó tìm.

Đối với người bình thường mà nói, sắt đá đen chỉ là một loại sắt, nhưng đối với những người tu tiên thì đây là loại mỏ sắt dễ dàng thi triển pháp thuật nhất cũng như là loại nghiên liệu dễ hấp thụ linh khí. Loại sắt đá đen này là vật yêu thích của những người tu tiên, và nó thích hợp để rèn vũ khí.

Mặc dù thanh kiếm này không có linh khí như những vũ khí lâu năm trong kho vũ khí của môn phái, nhưng thanh kiếm này giá trị ở chỗ nó được chế tạo hoàn toàn theo thói quen của Lục Ngôn Khanh. Nếu để so sánh với những thanh kiếm cậu từng dùng thì thanh kiếm mới này thuận tay hơn nhiều, Lục Ngôn Khanh yêu thích không buông tay.

Kiếm đã rèn xong, cũng đồng nghĩa với việc Ngu Sở sắp rời khỏi nơi này.

Buổi tối ngày hôm đó, Ngu Sở gọi Thẩm Hoài An đến phòng của mình. Thiếu niên lần đầu tiên ở riêng với Ngu Sở, cậu nhóc đứng trước mặt Ngu Sở, lo lắng chớp mắt nhìn nàng không biết Ngu Sở định nói gì.

“Có thể mấy ngày tới ra sẽ rời khỏi đây.” Ngu Sở ngồi trước bàn, nàng nhìn Thẩm Hoài An chăm chú, “Con có muốn đi cùng ta không? Nếu như con không muốn, bây giờ có thể nói ra.”

“Con bằng lòng.” Thẩm Hoài An theo bản năng thốt ra. Cậu mím môi, lí nhí nói, “Thật ra thì con không muốn rời xa nhà, nhưng nếu phải bái sư, con hy vọng người đó sẽ là ngài.”

“Con thật sự suy nghĩ kỹ rồi?” Ngu Sở nói, “Môn phái của ta ở trong giới tu tiên không có danh tiếng, toàn bộ dãy núi đó chỉ có ta và Lục Ngôn Khanh, ngoài ra không còn ai khác.”

“Người luyện võ còn sợ chịu khổ sao?” Thẩm Hoài An kiêu ngạo nói, “Chỉ cần ngài có thể dạy cho con bản lĩnh, bảo con đi rửa bô con cũng không cằn nhằn mà làm liền.”

“Thật sao?” Ngu Sở nhướng mi.

“Tất nhiên rồi.” Thiếu niên dừng một chút, nhỏ giọng hỏi, “Ngài sẽ không thật sự muốn con đi rửa bô phải không ạ?”

Ngu Sở bất đắc dĩ ấn trán.

Sáng hôm sau, trong sảnh chính của Thiên La sơn trang, tất cả đệ tử yên lặng đứng hai bên, bầu không khí trong điện rất nghiêm túc.

Phu thê trang chủ ngồi vào ghế trên và bắt đầu nghi lễ chính thức nhận đồ đệ.

Nghi thức này dựa theo quy tắc bái sư của Ngu Sở, đầu tiên Thẩm Hoài An lạy cha nương, sau đó lạy Ngu Sở.

Khi Thẩm Hoài An cất giọng thiếu niên chưa vỡ giọng lên hô “Sư tôn ở trên cao”, phu thê trang chủ cuối cùng vẫn không nhịn được mà đỏ vành mắt.

Một lạy này của Thẩm Hoài An đã đưa tương lai của cậu rẽ sang một nhánh hoàn toàn khác.

Đoàn người Ngu Sở quyết định ngày hôm sau sẽ rời đi, buổi tối hôm đó, những ngọn đuốc ở Thiên La sơn trang sáng choang, môn phái tổ chức yến tiệc mấy trăm mâm, toàn bộ trên dưới của Thiên La sơn trang cùng nhau tiễn đưa thiếu trang chủ.

Trên bàn tiệc ở đại sảnh, hai phu thê trang chủ đều đang tươi cười nhưng thực ra tâm trạng của bọn họ lại không được vui như vậy.

Ngu Sở không nhịn được khuyên, “Thật ra thì các vị không cần phải đau lòng như vậy đâu. Ở chỗ của ta không có nhiều quy củ, đến khi thằng bé học được cách ngự kiếm thì sau này vẫn có thể về nhà thăm người thân. Nhưng sau khi đến giai đoạn cuối của việc xây dựng nền tảng mới có thể học cái này, có thể phải mất vài năm.”

Phu thê trang chủ nghe nàng nói vậy thì tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Ngày hôm sau, Thẩm Hoài An từ biệt cha nương rời đi theo Ngu Sở.

Dựa theo kế hoạch, đoàn xe sẽ chạy đến thành An rồi dừng lại. 

Người nhà họ Ngu cũng phải đưa tiễn Ngu Sở. Sau khi rời khỏi nhà họ Ngu, Ngu Sở sẽ trực tiếp ngự kiếm đưa hai nhóc đồ đệ trở lại Huyền Sơn Cổ Mạch.

Cả chặng đường đến thành An, hai ngày đầu Thẩm Hoài An còn yên tĩnh, lúc gần đến thành An, cậu cuối cùng cũng có chút tinh thần cưỡi ngựa đi bên cạnh đoàn xe.

Ngu Sở vốn đang chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì Thẩm Hoài An ở phía dưới mạnh mẽ thúc ngựa phi lên.

Thẩm Hoài An khống chế tốc độ của con ngựa chạy song song với đoàn xe, sau đó một tay túm dây cương, người cậu nghiêng về phía cửa sổ nơi Ngu Sở đang ngồi. Thẩm Hoài An cười hì hì đặt một bông hoa nhỏ màu hồng không biết ngắt ở đâu vào trong bàn tay của nàng, sau đó mới ngồi ngay ngắn lại thúc ngựa chạy đi.

Ngu Sở nhìn bóng lưng thiếu niên mặc y phục màu đen đang rong ruổi trên ngựa, nàng buông một tiếng thở dài.

Nàng rời khỏi ngọn núi đó đi thăm người thân một chuyến, lúc quay về lại có thêm một đồ đệ nữa. Chuyện này hoàn toàn không ăn khớp với nguyện vọng sống cô độc đến cuối đời của nàng, hơn nữa còn bắt đầu đi theo hướng ngược lại.

Không nhận thêm nữa, tuyệt đối không nhận thêm đồ đệ nữa! Nàng quyết định sau khi trở về, trong vòng năm năm tới nàng sẽ không bước ra khỏi thành Vân. Nàng không tin làm vậy mà còn có thể nhận thêm đồ đệ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK