Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở bước qua ngạch cửa, Ngu Thượng Phàm dẫn nàng đi vào trong.

Hai người đi ở phía trước, sáu đệ tử ở đằng sau được nha hoàn và gã sai vặt khách khí mời đi.

“Cha con hiện giờ thế nào rồi?” Ngu Sở hỏi.

“Người còn ở đây, nhưng đã hôn mê mấy ngày rồi.” Ngu Thượng Phàm khẽ nói, “Sợ rằng chính là mấy ngày gần đây.”

Nhất thời Ngu Sở không biết nên nói gì, nàng yên lặng.

“Cô cô, người vất vả đi một chuyến rồi.” Nhưng thật ra Ngu Thượng Phàm cười nói, “Viện của người chúng con cũng chưa động vào, nếu như người đồng ý, lát nữa con sẽ sắp xếp cho các tiên trưởng khác vào ở trong viện của người.”

Năm đó Ngu Sở Sở có tiểu viện của riêng nàng, hơn nữa cũng được coi là rộng, đủ cho người của Tinh Thần Cung ở.

Ngu Sở gật đầu, không có tâm tình trả lời. Lúc này sao nàng còn có thể nghĩ đến chuyện mình sẽ ngủ ở đâu?

Ngu Thượng Phàm thấy tâm trạng Ngu Sở không tốt, cũng không mạnh mẽ chống đỡ nụ cười nữa, hai người im lặng, không tiếng động đi vào trong viện.

Mới vừa đến cửa viện, một vị quý phu nhân tầm ba mươi tuổi bước đến, thoạt nhìn đoan trang hiền thục, ánh mắt nhìn Ngu Sở cũng không giấu nổi vẻ giật mình.

“Cô cô, đây là thê tử của con, chắc người còn có ấn tượng chứ?” Ngu Thượng Phàm cười hỏi.

Ngu Sở nhìn thê tử của Ngu Thượng Phàm đã biết Ngu Nhạc Cảnh và Tôn Uyển phỏng chừng đã nhượng quyền lại từ lâu rồi.

Vị thê tử hay thẹn thùng ít nói đứng cạnh Ngu Thượng Phàm năm ấy, bây giờ đã trở thành một thế hệ Ngu phu nhân, tuy tuổi tác tăng lên, nhưng phong vận vẫn còn, so với khi còn trẻ càng có khí chất và tự tin hơn.

“Chào cô cô.” Ngu phu nhân lễ phép nói, “Nương đang chăm sóc cha ở trong phòng.”

Ngu Sở lại lần nữa dẫn đầu đi trước, hai phu thê cùng Ngu Sở vào phòng.

Vừa bước vào rất bình thường, Ngu Sở ngửi thấy một mùi thuốc, càng vào trong càng nồng nặc.

Nha hoàn đứng cạnh cửa phòng vén rèm lên cho bọn họ, khi Ngu Sở tiến vào, bước chân tự giác chậm lại một chút, trái tim cũng não nề hơn cả. 

Bức rèm trong phòng được kéo xuống một nửa, làm trong phòng nhìn có vẻ nặng nề, một mùi thuốc nồng nặc ập vào trước mặt.

Ngu Sở thấy Ngu Nhạc Cảnh nằm trên giường, mùa hè nóng nực mà trên người ông vẫn đắp một cái chăn rất dày.

Trong ký ức của Ngu Sở, dáng vẻ của Ngu Nhạc Cảnh vẫn luôn dừng lại ở mười năm trước, khi ông đang độ trung niên, tinh thần phấn chấn, hiện tại lại không như thế, Ngu Nhạc Cảnh bây giờ hai mắt nhắm chặt, đầu tóc hoa râm, sắc mặt gầy ốm, đã là diện mạo của một người già.

Chỉ liếc mắt một cái thôi đã làm lòng Ngu Sở co rút đau đớn, không biết có phải là do mùi thuốc quá nặng làm nàng đau đầu hay không, mà Ngu Sở đứng đó lòng cảm thấy thật hoảng hốt.

Lúc này, bóng lưng vẫn luôn dựa vào chiếc ghế bên giường động đậy. 

Bà lão với mái tóc xám trắng được búi gọn gàng chỉnh tề quay đầu, đúng là Tôn Uyển. 

Mười năm này Tôn Uyển như già đi ít nhất hai mươi tuổi, bà hơi quay đầu, cười nhẹ nhìn Ngu Sở rồi nói: “Sở Sở đến rồi.”

Bà ho khan, tay chống giường, dường như muốn đứng lên, nhưng thân thể lại không có sức, Ngu Thượng Phàm vội vàng đến nâng bà.

“Ta còn cho rằng… khụ, khụ, ta còn cho rằng muội sẽ không về nữa.” Tôn Uyển nhỏ giọng nói: “Ngồi xuống đi.” 

Dưới sự giúp đỡ của Ngu Thượng Phàm, Tôn Uyển ngồi xuống cái giường đối diện cửa sổ, Ngu Sở đi qua, ngồi xuống chỗ đối diện bà.

Tôn Uyển ngồi ổn rồi mới quay đầu lại quan sát Ngu Sở thật kỹ càng, một lúc lâu sau, bà lại cười lên. 

“Muội vẫn như mười năm trước, không thay đổi chút nào.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngu Sở khẽ hỏi.

“Không có gì, cũng chỉ là sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình.” Tô Uyển nhỏ giọng nói, “Ca ca của muội hồi còn trẻ cả người đã đầy bệnh tật, đều là để lại từ khi dốc sức xây dựng Ngu gia. Khi đó ta nói thế nào ông ấy cũng không nghe, bây giờ mới thành ra như vậy, cũng được coi là trường thọ rồi.”

Bà nhìn Ngu Sở, lại cười nói: “Truyền tin quá chậm, muội vẫn là đến muộn một chút rồi. Ông ấy đã hôn mê không tỉnh nhiều ngày, nếu như đến sớm hơn nửa tháng, hai người còn có thể nói với nhau vài câu.” 

“Ta xem huynh ấy một chút.” Ngu Sở nhỏ giọng nói. 

Nàng đứng dậy đi đến bên giường, nhìn chăm chú dung nhan già nua của Ngu Nhạc Cảnh, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt.

Năm đó mang Lục Ngôn Khanh về Ngu gia, chuyện Ngu Nhạc Cảnh vấn tóc cho nàng dường như còn là chuyện năm ngoái, tại sao trong nháy mắt huynh ấy đã già thành như vậy rồi?

Ngu Sở ngẩn ra một hồi lâu, sau đó mới cầm lấy tay của Ngu Nhạc Cảnh từ trong chăn, ngón tay đặt trên cổ tay của ông.

Dù là người hiểu rõ bệnh tình của Ngu Nhạc Cảnh như Tôn Uyển và Ngu Thượng Phàm, nhìn thấy Ngu Sở bắt mạch, vẫn còn ôm một tia hy vọng.

“Cô cô, thế nào rồi?” Ngu Thượng Phàm thử hỏi.

Ngu Sở buông tay của Ngu Nhạc Cảnh xuống, nàng im lặng hồi lâu.

“Vận số của huynh ấy đã hết, đúng là chuyện của mấy ngày này.” Ngu Sở nhỏ giọng đáp.

Nghe được câu này, Tôn Uyển hơi khép mắt lại, thân thể hơi lung lay. 

“Nương, người bảo trọng!” Ngu Thượng Phàm đỡ bà, đau xót nói.

Ngu Sở chăm chú nhìn hai người, nàng nói: “Ta chỉ có thể làm cho huynh ấy được một chuyện.”

Tôn Uyển và Ngu Thượng Phàm nhìn nàng.

“Ta có một viên đan dược, sau khi uống vào sẽ hồi quang phản chiếu [*], làm người ta xuất hiện ý thức, khi đi cũng không đau đớn.” Ngu Sở nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, nếu như huynh ấy hôn mê vốn dĩ có thể sống tiếp một tháng, thì uống thuốc này vào, nhiều lắm chỉ có thể tỉnh táo một ngày, sau đó sẽ rời đi luôn.”

[*] Hồi quang phản chiếu: Là sự minh mẫn cuối cùng, cũng là lời chào sau cuối. Đây là hiện tượng một người đang lâm bệnh nặng, cơ thể suy yếu, mất đi ý thức nhưng bỗng nhiên lại khoẻ mạnh, tỉnh táo, có thể đi lại và nói cười bình thường, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua mà tạ thế. 

Nhất thời, trong phòng im lặng đến đáng sợ. 

“Vậy thì cho ông ấy uống đi.” Qua một hồi lâu, Tôn Uyển với giọng nói thê lương lên tiếng, “Nhạc Cảnh ông ấy thích thể diện, để ông ấy từ biệt chúng ta, lúc đi có tôn nghiêm, không đau khổ, đối với ông ấy cũng là một chuyện may mắn.”

“Nương…” Ngu Thượng Phàm nhỏ giọng nói. Ông nhấp chặt môi, sau đó lại nhìn Ngu Sở: “Cô cô, vậy xin nhờ cậy vào người rồi.”

Ngu Sở lấy đan dược từ trong không gian ra, đưa cho nha hoàn, có hạ nhân mang nước đến, có ba, bốn nha hoàn và gã sai vặt cùng nhau cho Ngu Nhạc Cảnh uống thuốc. 

Đợi đến sau khi uống xong, hạ nhân vẫn giữ đầu Ngu Nhạc Cảnh, cho ông từ từ nằm xuống giường. Tôn Uyển đi qua, giúp ông dém lại góc chăn.

“Chờ thuốc có hiệu quả, đại khái bằng thời gian uống một chén trà nhỏ [*].” Ngu Sở nói.

[*] Một chén trà nhỏ (Một tuần trà): ước tính khoảng từ 10 đến 15 phút. 

Tôn Uyển nhẹ nhàng gật đầu. 

Lúc này trong phòng yên tĩnh không thôi, chỉ có loáng thoáng tiếng người thở dốc. 

“Mấy năm qua, muội sống tốt chứ?” Tôn Uyển nhẹ giọng hỏi.

“Vẫn tốt.” Ngu Sở nói, “Còn tẩu?”  

Lão phu nhân hơi cong khóe miệng, lại cười cười. 

“Gả cho Ngu gia nhà muội, sống cả đời với Nhạc Cảnh, ta rất thỏa mãn.” Bà nói. 

“Tẩu buông xuống quá khứ.” Ngu Sở nói, “Như vậy rất tốt.”

Nghe thấy lời này của nàng, không biết Tôn Uyển nhớ đến chuyện gì, bà hơi thu nụ cười lại, cụp mi, cảm xúc dường như hơi phiền muộn.

Đúng vào lúc này, Ngu Nhạc Cảnh hôn mê hơn nửa tháng trên giường bỗng nhiên ho khan, làm mọi người giật mình chuyển hết lực chú ý lên người ông. 

“Nhạc Cảnh, Nhạc Cảnh à!” Tôn Uyển run giọng, “Ông tỉnh rồi sao? Ông có nhìn thấy ta không?”  

Tôn Uyển hoảng sợ, thê tử của Ngu Thượng Phàm, chính là Ngu phu nhân hiện tại, phân phó hạ nhân làm việc đâu vào đấy, có người lấy nước, có người nâng Ngu Nhạc Cảnh lên để cho thêm gối đầu vào sau lưng ông. 

Hô hấp của Ngu Nhạc Cảnh nặng hơn trước một chút, ông ho khan hồi lâu, lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt.  

Cổ họng ông nghẹn ngào không thôi, chỉ có thể thở nhẹ, không nghe thấy tiếng động gì.

Ngu phu nhân nói: “Mở cửa sổ ra cho thoáng khí.”

Hạ nhân mở cửa sổ ra, mùi thuốc trong phòng rất nhanh đã tan đi không ít. 

Ông nhẹ nghiêng đầu, nhìn Tôn Uyển ngồi bên giường, nhỏ giọng gọi: “A Uyển…”

Tôn Uyển vui đến phát khóc, bà nghẹn ngào nói, “Nhạc Cảnh, ông xem ai đã về?”

Ngu Sở đứng phía sau Tôn Uyển, Tôn Uyển kéo nàng ra, để nàng ngồi bên cạnh Ngu Nhạc Cảnh.

Ngu Nhạc Cảnh không được thông báo gì hết mà đã nhìn thấy Ngu Sở, con ngươi ông khẽ run, môi đóng rồi lại mở, qua mấy giây mới khàn khàn gọi: “Tiểu… tiểu muội?”

“Đại ca.” Ngu Sở khe khẽ đáp.

Ngu Nhạc Cảnh sửng sốt hồi lâu, ông lẩm bẩm nói: “Đây là huynh đã chết rồi ư? Nhưng huynh chết rồi, không thể nào là muội tới đón huynh được…”

“Đại ca.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Có phải là huynh hồ đồ rồi không? Huynh chưa chết, là muội về Ngu gia thăm huynh rồi đây.”

Ngu Sở cũng không biết tại sao, vốn dĩ những từ thất lễ như “hồ đồ” này, nếu đặt vào lần gặp mặt mười năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không thất lễ mà nói ra khỏi miệng.

Nhưng hôm nay gặp lại, dường như nàng rất tự nhiên nói ra những lời hơi mang chút giận dỗi này.

Ngu Nhạc Cảnh nghe nàng nói như vậy, không chỉ không tức giận, ngược lại chòm râu run rẩy, lộ ra một nụ cười.

“Lâu rồi huynh chưa được nghe muội chế nhạo ta.” Ông cười nói, “Xem ra là tiểu muội thật rồi. Huynh, huynh… khụ khụ khụ.” 

Hiện giờ Ngu Nhạc Cảnh cũng được xem như là hồi quang phản chiếu, nhưng nền tảng của thân thể kém, nói một câu quá dài nên lại bắt đầu ho khan.

“Ông nói chậm chút, gấp gáp cái gì chứ.” Tôn Uyển liên tục vỗ nhẹ lưng ông.

Ngu Nhạc Cảnh tuy ho khan, nhưng không cảm thấy thân thể đau đớn, trước đây nếu như ho khan một hồi lâu sẽ dẫn đến ngũ tạng lục phủ cũng đau đớn theo, nhưng hiện nay không có chút phản ứng nào, cái cảm giác nhẹ nhàng đã lâu không gặp này làm ông thở cũng thông thuận hơn nhiều.

Ông nhìn Ngu Sở, lại nhìn Tôn Uyển, cười nói: “Hai người không cãi nhau nữa sao?”

“Đều đã bảy, tám chục tuổi rồi, còn cãi nhau cái gì.” Tôn Uyển hơi bất đắc dĩ.

Ngu Nhạc Cảnh khựng lại một chút, Tôn Uyển căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

“Thật kỳ lạ.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Ta vậy mà lại thấy đói bụng, ta muốn ăn thịt kho cà tím.”

Nghe ông nói như vậy, Tôn Uyển vui mừng quá đỗi.

“Ta bảo người làm cho ông, ông đợi một lát!” Bà nói.

Dưới sự nâng đỡ của hạ nhân, Tôn Uyển đứng lên, nha hoàn đưa quải trượng cho bà, Tôn Uyển chống quải trượng, được con dâu đỡ run run rẩy rẩy đi ra ngoài.

Ngu Sở nhìn bóng dáng của bà đến ngây người, sau đó cảm thấy trên tay mình truyền đến độ ấm. Nàng quay đầu thì thấy ngón tay già nua đầy ắp nếp nhăn của Ngu Nhạc Cảnh đang nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của nàng.

Tay của ông cũng gầy yếu đi nhiều lắm, lòng bàn tay rồi trên cánh tay không có chút thịt dư thừa.  

“Sở Sở, muội quay về nhìn huynh lần cuối, huynh rất vui vẻ.” Ngu Nhạc Cảnh trấn an nói.

Thấy Ngu Sở không nói chuyện, Ngu Nhạc Cảnh lại nói: “Huynh bây giờ đã nhiều tuổi, đã coi như một người phàm trường thọ rồi, không đáng để muội đau buồn. Huynh có thể tỉnh lại, chắc muội lại lãng phí đồ tốt gì rồi đúng không?”

Ngu Sở chu môi, nàng nhỏ giọng nói: “Huynh nói gì đó, sao có thể là lãng phí chứ? Đều trách muội, nếu năm đó muội giữ lại một chút đan dược, có lẽ…”

“Năm đó huynh từ chối đan dược của muội, bây giờ cũng không hối hận. Những thứ như đan dược này không thể giấu được, nếu bị người ngoài để mắt đến, vậy thì rất rắc rối.” Ngu Nhạc Cảnh chầm chậm nói, “Một người phàm như huynh có số mệnh của chính mình, đến lúc rồi thì nên đi, hà tất phải dùng thứ vốn không phải của bản thân để sống thêm mấy năm nữa chứ.”

Ngu Sở biết Ngu Nhạc Cảnh đang an ủi nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.

Trong quãng thời gian cuối cùng trong cuộc đời của Ngu Nhạc Cảnh, ông vẫn còn quan tâm nàng.

“Huynh đừng an ủi muội nữa.” Ngu Sở quay đầu đi, nàng nhỏ giọng nói.

Ngu Nhạc Cảnh cười cười: “Được.”

Ông nhìn Ngu Sở chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Hơn mười năm không gặp, thấy tinh thần của muội ngày càng tốt, huynh cũng yên tâm rồi. Chỉ có một chuyện làm huynh vẫn luôn canh cánh trong lòng.”

Ngu Sở nhìn ông, “Huynh nói đi.”

“Muội là người tu tiên, ít nhất có thể sống hàng trăm, hàng ngàn năm.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Quanh muội tuy là có các đệ tử bầu bạn, nhưng tiểu bối là tiểu bối, nếu như muội có một mối nhân duyên [*] tốt, có người chăm sóc, ta mới có thể thật sự yên lòng. Ta nghe thuyết thư tiên sinh nói, bọn muội đều có đạo lữ đúng không?” 

[*] Nhân duyên ở đây ý chỉ chuyện hôn nhân.

“Đại ca.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Muội đã tu tiên rồi, có năng lực chăm sóc bản thân mình, bên cạnh cũng có các đồ đệ, nhân duyên không quan trọng đến vậy đâu.”

Ngu Nhạc Cảnh vừa nhìn là biết Ngu Sở không muốn nghe, ông bất đắc dĩ cười nhẹ, “Nha đầu nhà muội, huynh sắp chết rồi, lừa huynh một chút mà muội cũng không muốn.”  

Ông vừa nói như vậy, Ngu Sở mới phản ứng lại. Ngu Nhạc Cảnh bình tĩnh nói chuyện thường ngày với nàng, làm nàng suýt quên mất ông là người sắp chết.

Ngu Nhạc Cảnh nhìn ánh mắt Ngu Sở hơi hoảng loạn, ông duỗi tay nhẹ nhàng an ủi nàng.

“Đại ca đùa thôi. Không có đạo lữ thì thôi, muội cảm thấy tốt là được.” Ngu Nhạc Cảnh từ tốn nói, “Không có hôn sự, cũng đỡ phải đau lòng vì nam nhân. Bây giờ huynh lớn tuổi rồi, nếu như muội thật sự bị nam nhân bắt nạt, nếu như…”

Vốn dĩ là một cuộc nói chuyện đau buồn và trang nghiêm, nhưng Ngu Sở vẫn bị Ngu Nhạc Cảnh chọc cười rồi.

Ngu Nhạc Cảnh cười nhìn Ngu Sở, khoé mắt ông cũng mang theo chút ý cười.

“Huynh có thể nhìn ra được, hơn mười năm này muội sống rất vui vẻ.” Ngu Nhạc Cảnh nói.

Ngu Sở nhìn ông: “Đại ca sao lại nói như vậy?”

“Hơn mười năm trước, lần đầu tiên huynh đưa muội về nhà họ Ngu, lúc đó muội ngay cả cười cũng không biết. Tuy là dửng dưng ít nói, nhưng lại đẩy tất cả mọi người ra rất xa, không cho bất kỳ người nào tiếp cận mình, trong đó có cả huynh.”

Ngu Nhạc Cảnh nhìn Ngu Sở chăm chú, vui vẻ yên tâm nói: “Nhưng bây giờ huynh có thể cảm giác được, muội đã vui vẻ mở lòng, chấp nhận bản thân và thế giới này rồi, không phải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK