Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách tính nhìn thấy hai bên đã đánh nhau xong, ngoại trừ chưởng môn thì những đệ tử Thiên Cẩu Các khác đều đang nằm bò trên đất không dậy nổi. Mọi người thấy vậy nên lá gan cũng lớn hẳn lên, có người còn dám ra ngoài xem xét tình hình.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An lùi về phía sau lưng Ngu Sở, hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm Hầu Xương.

Hầu Xương thấy càng ngày càng có nhiều người nhìn mình, trong lòng cũng có chút căng thẳng.

Ông ta cười với Ngu Sở, “Ngài xem, đúng là đệ tử của ta đánh đệ tử của ngài trước, nhưng hai đệ tử của ngài cũng đã đánh tất cả đệ tử của ta rồi, hay là... hay là chuyện này cứ coi như xong rồi đi?”

“Xong rồi?” Ngu Sở nhìn về phía Hầu Xương, nàng lạnh lùng nói, “Ngươi dạy dỗ đệ tử của ngươi thành những kẻ đạo đức suy đồi như vậy, thường xuyên bắt nạt người dân, đánh lén những người tu tiên khác, không có một chút khí tiết nào của người tu tiên. Một đứa trẻ mới mười bốn tuổi vậy mà bị đệ tử của người không biết xấu hổ ỷ đông hiếp yếu, thật sự không biết liêm sỉ. Nếu hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, mai này ngươi lại dẫn người của ngươi đổi nơi khác tiếp tục làm chuyện xằng bậy!”

Hầu Xương biết bản thân làm ra những chuyện trái với lương tâm, có lẽ thực lực của ông ta không hề cao siêu gì, nhưng có một thứ mà người ta không thể sánh bằng —— Đó là ông ta không sợ mất mặt.

Bình thường người tu tiên và tiên môn đều sẽ rất để ý đến thể diện của mình, làm việc gì cũng đều cân nhắc đến mặt mũi, nhưng Hầu Xương lại không hề lo sợ điều này.

“Vị tiên tử này, ngài nói đúng, ta đúng thật không phải một người tốt. Nhưng ta có thể đảm bảo với ngài, Thiên Cẩu Các của chúng ta mặc dù có làm chút chuyện xấu nhưng từ trước đến nay chưa từng làm tổn hại đến tính mạng người khác. Cho dù có sai đi nữa, nhưng sao ngài có thể giết chúng ta được?”

Hầu Xương không đợi Ngu Sở đáp lại, ông ta tiếp tục oang oang nói, “Đánh đồ đệ của ngài là đệ tử của ta không đúng, nhưng bọn nó cũng đã bị đánh cho nát cả xương, ta dẫn tất cả đệ tử tới đây cùng nhau dập đầu nhận sai với vị tiểu đạo hữu này!”

Hầu Xương vung tay lên, mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các khác ai có thể bò dậy đều bò lại bên cạnh ông ta cùng nhau khuỵ gối dập đầu, khiến Thẩm Hoài An hoảng sợ trốn ra sau lưng Ngu Sở.

Hầu Xương nhìn tướng mạo mỹ miều của Ngu Sở, đoán nàng dễ nói chuyện hơn đồ đệ của nàng, nào ngờ ông ta đã sai hoàn toàn.

Nếu như Ngu Sở không ở đây, khả năng cao là thiếu niên chính trực như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An thật sự sẽ bị những tên vô lại này làm cho không xuống đài được. Người ta đều là tiền bối, cũng đã cùng nhau quỳ xuống cầu xin tha thứ, ngươi còn không biết xấu hổ có thể nói gì? Đoán chừng cũng có thể nuốt cục tức vào trong bụng mà thôi.

Nhưng Ngu Sở không giống như vậy, không người nào có thể lấy đạo đức ra ép buộc nàng được.

Đám người Hầu Xương mới vừa quỳ xuống được một nửa thì bỗng cảm giác như có một bàn tay khổng lồ bắt lấy bọn họ, những tên đệ tử không cử động được cũng cảm thấy như vậy, mười một người bị kiềm chế chặt chẽ ở tư thế nửa quỳ.

Hầu Xương không thể động đậy, ông ta cảm thấy chân khí của bản thân bị Ngu Sở khống chế đè ép chặt vào trong cơ thể, loại thực lực có thể áp đảo người khác như vậy khiến ông ta hoảng loạn.

“Ngài, ngài thật sự muốn giết chúng ta sao?” Ông ta sốt ruột nói, “Chẳng qua chỉ là đánh đồ đệ của ngài thôi mà, mạng của mười một người môn phái ta, ngài nhất định phải lấy đi sao? Nếu như ngài thật sự làm vậy, sợ rằng danh tiếng Tinh Thần Cung của ngài trong tương lai cũng sẽ không tốt đẹp gì!”

Dân chúng xôn xao, hận không thể tiến lên xé xác đám người ác bá bắt nạt người dân bao năm nay.

Những lần ăn quỵt, đòi tiền, tùy tiện lấy đồ trong cửa hàng, hoặc chuyện quát nạt tiểu nhị trước đó còn chưa thèm nói đến. Lần đầu tiên đám Thiên Cẩu Các này muốn đánh chết cậu ăn xin Tiểu Triệu, lần thứ hai muốn khinh bạc cô nương trẻ tuổi, còn không có chút liêm sỉ nào ỷ đông đánh một thiếu niên. Mới chỉ riêng ba chuyện này thôi đã khiến cho người dân thành Vân không nhẫn nhịn được cơn tức trong lòng.

Bọn họ cực kỳ hy vọng Ngu Sở có thể thẳng tay giết hết những người đó đi, nhưng lại lo lắng vì chuyện này sẽ gây thêm phiền toái cho môn phái của Ngu Sở, cho nên mới cắn răng không khuyên Ngu Sở ra tay.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài và cả một số đệ tử của các môn phái lớn cũng không biết Ngu Sở sẽ làm thế nào.

Lời của Hầu Xương có đạo lý, mặc dù bọn họ thật sự khiến người ta rất chán ghét nhưng một hơi giết sạch mười một người, đối với một tiên môn chính phái mà nói cũng là một đòn trí mạng. Truyền ra ngoài thành thì thanh danh môn phái nhỏ Tinh Thần Cung này dù là chính đạo cũng sẽ bị dính vết nhơ.

Ngu Sở dường như không để ý đến những xôn xao ở xung quanh, nàng nhìn về phía đám người, có vài binh lính tuần tra thành Vân đang đứng trước mặt người dân, và người đứng đầu bọn họ là đội trưởng của nhóm binh lính tuần tra này.

“Đội trưởng Liêu.” Ngu Sở nói.

Sĩ quan bị Ngu Sở gọi tên ngạc nhiên, hắn không ngờ mình sẽ được một tiên trưởng nhớ tên. Ngay sau đó, hắn đi tới.

“Ngu tiên trưởng, mời ngài nói.” Đội trưởng Liêu tôn kính nói.

Ngu Sở nhìn về phía vị đội trưởng Liêu này.

“Đội trưởng Liêu, dựa theo luật pháp của thành Vân thì chuyện Thiên Cẩu Các làm trong những năm nay, nên tuyên án như thế nào?”

“Những tên này khinh nam bá nữ, quanh năm cướp tài sản của người dân. Chỉ với tội danh khinh bạc nữ tử, cho dù không chém đầu cũng phải phạt bốn mươi trượng.” Đội trưởng Liêu chua chát nói: “Nếu không phải vì bọn họ ỷ vào thân phận tiên trưởng của mình, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua lâu như vậy.”

Ngu Sở nhìn về phía Hầu Xương, khóe miệng nàng nhếch lên nở nụ cười lạnh.

“Vậy thì đây là cơ hội của các cậu.”

Cơ hội?

Trong phút chốc, mọi người đều không hiểu ý của Ngu Sở, cho đến khi Hầu Xương cảm thấy chân khí xung quanh ông ta bỗng siết chặt lại thì mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Chính bản thân ông ta không thể tin được suy đoán trong lòng mình lúc này.

Chuyện này, không thể nào, nữ tử trước mắt nhìn qua cũng không thể nào có khí tức của một người cấp cao, không thể làm ra được một trận pháp như vậy, không ——

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy không khí đột nhiên trở nên loãng hơn, một cỗ áp lực cực lớn từ trung tâm phóng ra ngoài, khiến bọn họ không thể mở mắt ra được.

Mọi người lùi lại mấy bước, khi bọn họ mở mắt ra, trên mặt đất dường như có những chữ rườm rà lấp lánh đang dần dần biến mất.

Đám đệ tử Thiên Cẩu Các không chuyện ác nào không làm đều nghiêng ngả ngã cả ra đất, có người thống khổ kêu rên, có người thoạt nhìn chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.

Chỉ có mỗi Hầu Xương là còn đang ở trạng thái ổn định hơn, ánh mắt ông ta hơi dại ra, miệng lẩm bẩm gì đó, chốc lát lại phun ra một ngụm máu tươi, nhìn giống như bị tức giận công tâm.

“Bình thường các ngươi ám toán các tu sĩ cấp thấp, ức hiếp dân thường. Tuy không hại đến tính mạng người, nhưng lại tổn thương người khác, những khốn khổ các ngươi gây ra cho dân chúng không có cách nào diễn tả bằng lời.”

Ngu Sở liếc nhìn những người này, nàng lạnh lùng nói, “Nếu như không đáng tội chết, vậy thì hôm nay ta sẽ đoạt đi linh căn của các ngươi, hủy đi căn cơ, để các ngươi trở lại làm người phàm. Các ngươi hãy ngẫm nghĩ những hành vi sai trái của mình trong quá khứ. Cuộc đời còn lại của các ngươi như thế nào, đều dựa vào ý của muôn dân trăm họ!”

Nàng nhìn về phía đội trưởng Liêu, nói, “Hôm nay bọn họ đã không còn là người tu tiên, người bình thường phạm pháp đều do nha môn phụ trách, các ngươi có toàn quyền quyết định rồi đấy.”

Đội trưởng Liêu và dân chúng đờ đẫn một lúc lâu, khi bọn họ ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, ngay sau đó ai ai cũng đều hoan hô.

“Cảm ơn tiên trưởng, cảm ơn tiên trưởng!”

Trong tiếng hoan hô của người dân thành Vân, binh lính tuần tra đến áp giải từng tên đệ tử Thiên Cẩu Các.

Hầu Xương giãy giụa, ông ta vừa nôn ra máu vừa trợn mắt nhìn Ngu Sở, cắn răng nói, “Ngươi cũng không muốn bỏ qua cho chúng ta, ngươi đây là muốn mượn dao giết người! Ngươi muốn dùng cách này để giết chúng ta!”

Danh tiếng của Thiên Cẩu Các ở trong giới tu tiên như biển lặng không ai biết đến, nhưng người dân thành Vân ai ai cũng đều đã từng nghe đến cái tên này. Điều này cũng có thể tưởng tượng được, những tên Thiên Cẩu Các này đã bắt nạt người dân như thế nào trong bao năm qua.

Để bọn chúng rơi vào tay người dân ở nơi này, rất có thể chưa đến được cửa nha môn, bọn chúng sẽ bị những người dân đầy lòng căm phẫn giải quyết.

Ngu Sở nhìn con ngươi đỏ bừng của Hầu Xương, nàng mỉm cười.

“Nếu không làm chuyện trái với lương tâm, sợ gì sự chết?”

“Ngươi, ngươi, đồ độc phụ, đồ độc phụ —— á!”

Đám người Thiên Cẩu Các vùng vẫy bị binh lính tuần tra áp giải đi xuyên qua đám người, tiếng gào rú của Hầu Xương còn chưa dứt đã vang đến tiếng hét thảm thiết của ông ta, không biết khi đi xuyên qua chỗ người dân đã phải chịu cái gì mà tiếng động lại tắt dần.

Để một đám cặn bã ỷ vào được một ít cơ duyên tu tiên đi ức hiếp người dân nhỏ bé chết trong tay của dân chúng, thì so với việc bị Ngu Sở giết chết còn tàn nhẫn hơn rất nhiều. 

Đợi đến khi đám đệ tử Thiên Cẩu Các bị áp giải đi hết thì đường phố mới yên tĩnh trở lại, dân chúng và các đệ tử môn phái khác vẫn chưa rời đi mà nhìn chằm chằm ba thầy trò bọn họ.

Ngu Sở nhìn về phía mọi người, nhìn qua một cái cũng có thể thấy được rất nhiều đệ tử môn phái khác nhau đang ở đây. Đôi mắt của bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, có kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, có bất ngờ, cũng có người lo lắng.

Nàng biết sau ngày này, cái tên Tinh Thần Cung sẽ xuất hiện trong tai của rất nhiều trưởng lão môn phái.

Bọn họ không thể im hơi lặng tiếng như trước đây nữa.

Nhưng có một số việc Ngu Sở đã nghĩ thông suốt rồi, nàng không thể không làm.

Nàng muốn cho những môn phái lớn nhỏ đang hoang mang kia phải biết rằng, ngọa hổ tàng long đang ở gần thành Vân, nếu không muốn rơi vào kết cục giống như Thiên Cẩu Các thì tốt nhất không nên tới thành Vân giở thói ngang ngược!

Bốn trong số mười một người của Thiên Cẩu Các lần trước bị thương nặng, bọn chúng đến báo thù ngay khi vừa mới có thể đi lại được, hai lần liên tiếp bị thương, không có thể chất tu tiên bảo vệ, đêm đó có kẻ đã không qua khỏi.

Mà những người khác, bao gồm Hầu Xương không sống được quá mấy ngày, người nhà của cô nương bị khinh bạc và những ông chủ tiệm bị bắt nạt bao năm nay đồng loạt vọt vào trong nhà tù, có thù báo thù có oán báo oán, mấy tên ăn xin thành Vân cũng đi theo đạp cho mấy cái.

Sự kiện Thiên Cẩu Các kết thúc cũng là lúc tin tức về chuyện này bắt đầu lan rộng khắp giới tu tiên. Không ít các trưởng lão các môn phái lớn bắt đầu thảo luận về chuyện này.

Môn phái nhỏ vô danh ở trong giới tu tiên nhiều không đếm xuể, nhưng bỗng nhiên xuất hiện như Tinh Thần Cung, hơn nữa chưởng môn còn có thủ đoạn ra tay sạch sẽ gọn gàng như vậy thì rõ ràng thực lực không thấp, còn mang theo hai đồ đệ thiên phú cực kỳ cao, không khỏi khiến cho người ta phải chú ý đến.

Rất nhiều người muốn biết Tinh Thần Cung này có lai lịch thế nào.

Các môi phái lớn thảo luận với nhau, còn phái người đi mở một cuộc họp nhưng vẫn là không ai tìm được chút dấu vết nào của Tinh Thần Cung.

Môn phái để ý chuyện này nhất là Độ Duyên Phái và Thanh Sương Môn, hai môn phái này là môn phái lớn nhất trong khu vực bán kính một trăm cây số tính từ thành Vân, bọn họ thường thay nhau tiếp quản khu vực lân cận.

Bỗng nhiên có một môn phái thần bí mới xuất hiện lại còn lợi hại như vậy ngay dưới mí mắt mình, trách phạt Thiên Cẩu Các không chuyện ác nào không làm trước mặt mọi người, chuyện này không khác gì vả vào mặt hai vị trưởng lão, cũng khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ.

Độ Duyên Phái và Thanh Sương Môn cử rất nhiều đệ tử lấy thành Vân làm trung tâm đi khắp nơi tìm vị trí của Tinh Thần Cung.

Theo lý mà nói, người của Tinh Thần Cung xảy ra chuyện ở trong thành Vân thì đáng lẽ môn phái sẽ ở gần khu vực này, nhưng đám đệ tử của hai môn phái lớn được phái đi tìm thế nào cũng không thu hoạch được gì.

Trong khi đệ tử của hai môn phái tìm kiếm càng ngày càng xa kết giới sương mù, thì bên trong kết giới, Ngu Sở lần đầu tiên tổ chức một buổi họp nghiêm túc với ba đệ tử.

Vì thế, bọn họ thậm chí còn đi lên đại điện.

“Mặc dù lần này cho như lần đầu tiên chúng ta lộ diện, nhưng trong vòng một năm tiếp theo, ta hy vọng các con giữ yên lặng, chăm chỉ tu luyện.” Ngu Sở nói, “Mỗi lần đi thành Vân, đều do Lục Ngôn Khanh phụ trách, trước mắt chỉ có Ngôn Khanh có năng lực che giấu hành tung.”

“Vâng ạ.” Ba đồ đệ đồng thanh nói.

Ngu Sở nhìn về phía Thẩm Hoài An, chỉ thấy cậu và Lục Ngôn Khanh, cùng cả Cốc Thu Vũ ngoan ngoãn yên tĩnh quỳ chung một chỗ.

Nàng mở miệng nói, “Hoài An, con không có gì muốn phản đối sao?”

Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, cậu vô tội hỏi, “Tại sao phải phản đối? Sư tôn nói gì cũng đều đúng.”

Nếu là trước đây, cho dù Thẩm Hoài An biết đúng là như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn sẽ đùa giỡn bày một vài trò vô liêm sỉ. Không phải do bản tính trẻ con mà là do Thẩm Hoài An cảm thấy Ngu Sở thiên vị Lục Ngôn Khanh, sẽ giận dỗi suy nghĩ bản thân càng phải nỗ lực hơn.

Nhưng hiện giờ, Thẩm Hoài An rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không giống cậu.

Ngu Sở trước đây thường hay cảm thấy Thẩm Hoài An làm nàng có chút đau đầu, bỗng nhiên cậu nhóc này trở nên hiểu chuyện như vậy, ngược lại khiến cho nàng có chút không quen.

Rồi những chuyện sau đó càng khiến cho cả ba người Ngu Sở càng không thể thích ứng được, trước kia chỉ có Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh sống với nhau, đỉnh núi chỉnh này có hơi quạnh quẽ, là Thẩm Hoài An hoạt bát dẫn theo cái đuôi nhỏ Tiểu Cốc thay đổi sự cô quạnh đó khiến môn phái trở nên sôi nổi hơn, thi thoảng hai đứa nhỏ gây chuyện nhưng cũng rất đáng yêu.

Bây giờ ngọn núi chính này lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Hoài An không gây chuyện nữa, không còn la hét, cũng không còn hăng hái tràn đầy sức sống như trước.

Thẩm Hoài An giống như thật sự đã trưởng thành, ngồi thiền tu luyện đâu vào đó, không còn lười biếng la khổ kêu mệt nữa. Cậu yên tĩnh luyện tập thư pháp, sẽ không vì tiến bộ chậm chạp mà tức giận giậm chân, thậm chí sẽ không la hét đòi được luyện kiếm. Cậu giống như trở thành Lục Ngôn Khanh thứ hai.

Vậy phải làm sao bây giờ.

Không chỉ có mỗi Ngu Sở buồn bực, Lục Ngôn Khanh và Tiểu Cốc cũng rất rầu rĩ.

Bọn họ không phải không muốn để Thẩm Hoài An trưởng thành, mà bây giờ kiểu nghe lời hiểu chuyện này của cậu giống như bị chuyện vừa rồi kích thích, cậu đóng cửa trái tim mình, đây không phải là chuyện gì tốt.

Cần có người mở cửa trái tim của Thẩm Hoài An, tâm sự với cậu. Ngu Sở không thích hợp làm nhân vật này, nàng là trưởng bối, thiếu niên sẽ không dễ dàng mở lòng với nàng, chỉ có bạn cùng trang lứa mới dễ dàng mở cánh cửa của cậu, mới có thể khiến cậu buông thả bản thân một chút.

Vì vậy, Tiểu Cốc lại trở thành hy vọng của cả nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK