“Ngu chưởng môn nói rất đúng.” Vũ Hoằng Vĩ nói một cách trầm trọng, “Vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Vũ Hoằng Vĩ đã lên tiếng, các chưởng môn khác cũng không còn gì có thể nói được.
Dù sao thì, chuyện này liên quan đến việc ma tu trà trộn vào.
Ma tu đã yên tĩnh rất nhiều năm nay.
Truyền thuyết kể rằng, vào thời kỳ đầu của Cửu Châu Đại Lục, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, ma tu và tiên tu cùng nhau sinh sống một chỗ dẫn đến chiến loạn liên miên, bá tánh trăm họ lâm vào cảnh lầm than.
Đến tận trận đại chiến mấy nghìn năm trước kia, mặc dù bắt đầu với người tu hành từ Nhân giới của hai bên, nhưng cuối cùng hai giới Tiên – Ma đều tham dự vào cuộc chiến tranh đó.
Những người tu tiên đã giành được thắng lợi cuối cùng và chiếm giữ hầu hết những lãnh thổ rộng lớn ở Cửu Châu, trong khi những kẻ ma tu lại chạy mất dạng, lui về sinh sống ở vùng lân cận của vực sâu, thung lũng lớn bên phía Tây.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, mặc dù thi thoảng cứ cách mấy trăm năm, hai bên sẽ nổ ra tranh chấp, nhưng quy mô không lớn như lần Tiên – Ma đại chiến trước đó nữa. Số lượng người tu tiên đông đảo, thực lực cũng mạnh mẽ, về cơ bản thì ma tu không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, đám người ma tu dường như chưa bao giờ buông tha việc phản công chiếm lấy Cửu Châu, bọn họ vẫn luôn rục rịch.
Lần này, lại là trong đám người tu tiên bọn họ có kẻ phản đồ, hơn nữa, dường như còn là kẻ dẫn đầu trong đám tu ma kia, vậy nên mới để cho những kẻ ma tu đó lẩn được vào sâu trong nội bộ môn phái tu tiên như vậy.
Đây là chuyện lớn của cả Tiên giới.
Ngu Sở vừa mới nói phải giết hết đám ma tu đó, các chưởng môn đều giật mình. Bọn họ đều bị khí chất bên ngoài của Ngu Sở làm mờ mắt, không ngờ nàng có thể nói ra những lời không hề phù hợp với khí chất của nàng như vậy.
Đến khi tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ lời của Ngu Sở nói, tất cả mọi người mới hiểu ra lời của nàng nói rất đúng.
Chỉ có giết sạch một lần, nhổ cỏ tận gốc, thể hiện quyết tâm và sức mạnh nhân sĩ tu tiên của bọn họ, những kẻ ma tu kia mới có thể từ bỏ ý định của mình và hiểu ra rằng, tấn công vào giới tu tiên chỉ là chuyện viễn tưởng mà thôi.
Chuyện ầm ĩ như vậy, đợt so tài giữa các môn phái tu tiên lần này tạm thời dừng lại mấy ngày. Đệ tử của mấy môn phái lớn đã hợp lực tra xét tất cả những người đến tham gia, xác định danh tính của bọn họ xong rồi bảo những người bị loại nhanh chóng ai về nhà nấy.
Người tu tiên ai cũng có vài món bảo vật, trong tình cảnh nguy cấp như vậy không nên để cho ma tu nhân cơ hội trộm mất.
Nếu là trước đây, những thế lực ở khắp nơi từ nghìn dặm xa xôi đổ về so tài muốn đấu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Cuộc tỷ thí giữa các môn phái mười hai năm mới có một lần, bọn họ vì có thể giành được thứ hạng cao trong lần thi đấu lớn như vậy, sau lưng đã phải trả giá hơn mười hai năm dốc hết tâm huyết đào tạo đệ tử, bây giờ nói không thi đấu nữa là không thi đấu nữa, đây không phải làm lỡ dở con em người ta hay sao?
Nhưng lần này lại gặp phải chuyện này, những thế lực kia nghe phải đi về dường như cũng không ai có phản đối mãnh liệt gì, đều ngoan ngoãn chờ thông qua kiểm tra rồi trở về.
Bởi vì trong lòng bọn họ đều rõ rành rành, lần này Tinh Thần Cung thật sự quá mạnh, cho dù có vào đến vòng cuối cùng, đoán chừng chắc cũng sẽ là bốn đệ tử của Tinh Thần Cung chiến thắng, khả năng ôm trọn ba vị trí đứng đầu rất lớn.
Chưa nói đến chuyện khác, mới chỉ nhìn vào màn thể hiện thành thạo trong trận hỗn chiến của Tiêu Dực, Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh cũng có thể thấy được bọn họ chưa hề dùng toàn bộ sức mạnh của mình.
Nếu một môn phái nào đó vòng sau đụng phải Tinh Thần Cung, thì môn phái đó sẽ phải mất mặt.
Dù sao, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không có hy vọng chiến thắng, không thể địch lại vậy thì không so tài nữa.
Ít nhất các thế lực lớn giữ được mặt mũi, pháp bảo mang đến cũng bảo vệ được. Việc này vẫn còn tốt chán so với những môn phái trước đó ở vòng sơ thí bị Tinh Thần Cung mạnh mẽ đánh vào mặt kia.
Vì vậy, đông đảo các thế lực đều ra về với một tâm thế vô cùng thoải mái.
Khi đệ tử của các môn phái lớn chậm rãi kiểm tra nhân viên, đúng là đã phát hiện được một vài ma tu trà trộn vào trong này. Những tên ma tu này còn định phản kháng lại thì toàn bộ đã trực tiếp bị bắt đi.
Sau khi bọn họ bị nghiêm hình ép cung, các chưởng môn cuối cùng cũng tìm ra được một bước đột phá.
Quả nhiên Ân Quảng Ly là người dẫn đầu trong lần hành động này, hiện tại, giới tu ma công nhận hắn ta là một thiên tài, hơn nữa còn được một vài thế lực ma tu coi trọng rất nhiều.
Sở dĩ hắn ta được coi trọng như vậy, ngoại trừ năng lực của bản thân cũng là vì thân phận đại đệ tử Vô Định Môn, môn phái xếp hạng thứ ba trong những môn phái lớn.
Những thế lực ma tu đó sẽ chờ Ân Quảng Ly có thể nhân cơ hội này lấy được ma kiếm thượng cổ hiện đang được Phái Tu Thiên trông giữ. Chỉ cần lấy được thanh kiếm đó, Ân Quảng Ly sẽ lập tức được Ma giới đón nhận một cách chính thức.
Những tên ma tu bị bắt làm tù binh chỉ nói những chuyện này, chuyện đằng sau đó như thế nào thì không ai biết, nhưng lại có liên quan đến tài liệu Ngu Sở đã từng đọc.
Dựa theo thông tin có được từ cốt truyện, thì sau đó, gót chân của Ân Quảng Ly vẫn đứng vững trong Ma giới, hắn ta trở thành “Thiếu chủ”, cũng thu hút được rất nhiều ma tu đi theo mình.
Hơn nữa, Ân Quảng Ly dùng thanh kiếm này và trở thành thủ lĩnh thế hệ mới của Ma giới.
Hắn ta còn dạy ra được tám người đệ tử, cả tám tên này sau đó đã trở thành tám tên ác tu khủng khiếp nức tiếng xấu. Sau khi Ân Quảng Ly phi thăng ở trong Ma giới, hắn ta trở thành phiền toái lớn nhất của toàn giới tu tiên.
Mặc dù Ngu Sở có tài liệu, nhưng thật ra những chuyện này xảy ra cực kỳ khéo. Bởi vì Ngu Sở thật sự không nắm rõ tuyến thời gian xảy ra mọi chuyện, nên nàng không biết khi nào tên Ân Quảng Ly này sẽ ra tay.
Lúc đó Ân Quảng Ly đến tán gẫu vài câu, hắn ta đã nói, “Hẹn gặp lại trong cuộc so tài lớn ba năm nữa.” Với kinh nghiệm của bản thân, nàng có thể đoán được lúc thi đấu Ân Quảng Ly sẽ bắt đầu hành động.
Tất cả chuyện sau đó đều xảy ra một cách rất tình cờ đầy tính may rủi, nếu như Vũ Hoằng Vĩ không tự mình đến tạ lỗi, Ngu Sở cũng sẽ không quen biết ông, sợ rằng nàng cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của Ân Quảng Ly.
Nhưng cố tình là một người đã đạt đến kỳ Đại Thừa vẫn có thể giữ vững tâm tình bình thản như Vũ Hoằng Vĩ lại hòa nhã nói chuyện với Ngu Sở, nàng thuận nước đẩy thuyền mà nói ra chuyện này. Vũ Hoằng Vĩ cũng để tâm, suốt đêm chạy trở về.
Một chuỗi chuyện trùng hợp dẫn đến việc bọn họ đã ngăn cản Ân Quảng Ly trở nên lớn mạnh trong Ma giới. Có lẽ chuyện này cũng gián tiếp thay chi tiết Ân Quảng Ly trở thành Ma tôn rồi mang Ma giới trở lại như trong tiểu thuyết, cũng sẽ thay đổi chuyện hơn phân nửa số người của Phái Tu Thiên phải tử trận vì hy sinh chống lại kẻ thù trong tương lai.
Ngu Sở nghĩ đến đây, nàng cũng tỉnh táo hơn một chút. Mặc dù Ân Quảng Ly đã chạy thoát, nhưng ít nhất hắn ta bỏ chạy với tay không, nguyên khí bị tổn hại nặng nề, hoàn toàn lật ngược tình tiết trong tiểu thuyết gốc.
Vì vậy, sau khi phát hiện hang ổ của những tên ma tu thông qua đây để ẩn náu ở trong giới tu tiên, mấy chưởng môn dẫn đệ tử của mình chia nhau ra hành động, trước tiên đi giết mấy tên ma tu.
Còn Vũ Hoằng Vĩ và Ngu Sở lại tự mình lên đường đi bắt Ân Quảng Ly đang chạy thục mạng hướng về phía biên giới Ma giới.
Đám nhóc đồ đệ của nàng vốn dĩ cũng muốn cùng đi, nhưng sau cùng nàng quyết định chỉ dẫn theo Lục Ngôn Khanh, ba người còn lại ở lại Đài đấu pháp hỗ trợ sàng lọc tất cả người đến tham dự cuộc so tài lần này.
Ngu Sở có thể hiểu được những người trẻ tuổi này hy vọng cùng nhau tiến lùi, nhưng nàng thật sự có chút không biết phải làm sao, ai đi đánh nhau mà lại dẫn nhà cùng lên chứ?
Mà nàng lựa chọn Lục Ngôn Khanh bởi vì cậu là Đại sư huynh, cũng là đứa nhỏ nàng bớt lo nhất. Ngu Sở rất tin tưởng Lục Ngôn Khanh sẽ không làm chuyện khiến nàng phải bận lòng.
Nếu như thật sự phải đối mặt với kẻ địch, Lục Ngôn Khanh có kinh nghiệm thì sau này mới có thể chăm lo tốt hơn cho các đồ đệ còn lại.
Vì vậy, ba người Vũ Hoằng Vĩ, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh lần theo dấu vết bắt đầu truy tìm tung tích của Ân Quảng Ly.
Động tác của người trong giới tu tiên rất nhanh.
Những tiểu đội khác cùng nhau đột kích mấy cứ điểm tạm thời mà mấy tên ma tu kia khai ra. Vũ Hoằng Vĩ dùng bùa chú cấm thuật dính máu của Ân Quảng Ly còn vương lại ở cấm địa, rồi vận dụng huyết mạch truy tung thuật để lần theo hướng đi của tên đó.
Như đã dự liệu, bùa chú thể hiện Ân Quảng Ly đang chạy trốn về phương Tây.
“Bây giờ hắn ta đã cực kỳ suy yếu.” Vũ Hoằng Vĩ khẽ “hừ” một tiếng, “Nếu như không phải hắn ta tu được phương pháp bảo vệ tính mạng tà môn ngoại đạo, không chừng hồn phách của hắn ta đã bị lão phu đánh tan rồi.”
“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.” Ngu Sở nói.
Vũ Hoằng Vĩ vì quá xấu hổ bởi sai lầm của bản thân mà sinh ra nhiều rắc rối, cho nên ông chủ động lấy pháp bảo quý giá mình cất giữ ra, sau khi triệu hồi, pháp bảo lập tức phóng to lên, biến thành một cái vạc phát ra ánh sáng vàng, đủ để chở được hai mươi người.
Ba người bước vào trong vạc, Vũ Hoằng Vĩ chụm ngón tay lại thực hiện pháp quyết, cái vạc vàng trong nháy mắt xuất phát như một tia chớp cắt qua không trung, bay về phía Tây.
Bên kia, Ân Quảng Ly quần áo xộc xệch được hai tên ma tu đỡ vào một cái miếu bỏ hoang.
Hai người nhẹ nhàng đỡ hắn ta nằm xuống, trên mặt để lộ biểu cảm sốt ruột.
Bọn họ đều biết những người tu tiên kia sẽ đuổi theo, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng Ân Quảng Ly, kẻ mạnh nhất trong mấy người bọn họ lại bị thương thành ra cái bộ dạng này, hồn phách của Ân Quảng Ly suýt chút nữa đã bị người ta đánh tan, từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng tà thuật cổ đại mới miễn cưỡng giữ lại một mạng.
Cơ thể của Ân Quảng Ly không thể chịu được ngự kiếm phi hành, ngay cả mấy đường thoát hiểm đã chuẩn bị sẵn cũng phải miễn cưỡng lắm mới đi qua được, bây giờ rất khó di chuyển.
“Chuyện này, vậy phải làm sao bây giờ?” Cả hai tên ma tu này đều có chút lo lắng.
Giờ phút này bọn họ đều hơi hoang mang lo sợ.
Phía sau có người tu tiên đuổi giết, địa bàn ma tu phía trước, nơi bọn họ có thể trở về lại có người đang chờ để trách phạt bọn họ, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Ân Quảng Ly lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Hai tên kia trao đổi ánh mắt một cái, một người trong số họ nói, “Lão đệ, chúng ta chạy đi. Cứ tiếp tục như vậy thì cả ba chúng ta đều phải chết.”
Người còn lại do dự một chút, ngay sau đó đã lập tức gật đầu.
Người ngày ngồi chồm hổm xuống, bất đắc dĩ nói, “ n đại nhân, chúng ta đã tận lực rồi, ngài ngàn lần vạn lần đừng ghi hận bọn ta.”
“Ngươi, các ngươi.” Giọng Ân Quảng Ly khàn khàn, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, cắn răng nói, “Các ngươi dám —— trở lại ngay, khụ khụ, trở lại cho ta!”
Có lẽ bởi vì vẻ mặt của hắn ta quá mức kinh hãi, làm hai tên ma tu này lùi lại một bước, sau đó mở pháp bảo của mình ra rồi xoay người chạy, bóng dáng của hai tên đó biến mất trong nháy mắt.
Ân Quảng Ly miễn cưỡng lật người lại, hắn ta nằm trên đất, ho khan mấy tiếng, máu chảy ra từ khóe miệng và mũi của hắn ta.
Cao thủ kỳ Đại Thừa đúng là danh bất hư truyền, hắn ta dường như chỉ mới tiếp có một chiêu mà suýt chút nữa đã hồn phi phách tán. Trong cơ thể của Ân Quảng Ly vốn chia thành ma khí và chân khí cùng vận hành, mà bây giờ thế cân bằng đó đã bị phá vỡ, lúc này chúng trở nên hỗn loạn và bài xích lẫn nhau.
Ân Quảng Ly biết, dù lần này hắn ta tránh được một kiếp, nhưng công lực của hắn ta cũng không thể mạnh như trước đã từng nữa.
Là một thiên tài có song thể chất hiếm thấy, sao hắn ta có thể rơi vào tình cảnh sa sút đến mức này chứ?
Lồng ngực Ân Quảng Ly giống như bị từng trận gió lớn quất tới tấp, hắn ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lại bất ngờ nhìn thấy bức tượng Địa Tạng Bồ Tát.
Cỏ dại trong miếu sinh trưởng rất tốt, quấn quanh pho tượng giống như một cái bệ đỡ.
Đôi mắt từ bi mang cảm giác biến ảo khôn lường của Địa Tạng Bồ Tát thản nhiên nhìn Ân Quảng Ly, kẻ đang nằm trên đất với dáng vẻ chật vật đến mức không nhìn nổi.
Ân Quảng Ly sửng sốt hồi lâu, hắn ta bật cười với chất giọng khàn khàn của mình.
Hắn ta cố gắng triệu hồi kiếm của mình bay đến, mũi kiếm nhắm ngay tim hắn ta rồi chợt đâm vào. Người hắn ta run lên một cái, bàn tay run lẩy bẩy nắm lấy lưỡi kiếm, chầm chậm rút ra, trong nháy mắt, máu tươi trào ra thấm đẫm đồng phục đệ tử Vô Định Môn của hắn ta.
Trường kiếm rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng, Ân Quảng Ly cúi đầu, bắt đầu dùng máu trên ngón tay mình vẽ một trận pháp lên mặt đất.
“Nay lấy ma huyết trên thân thể không lành lặn này, viết nên Cửu U Linh Khế, triệu hồi Thiên Ma tối cao tái thế!”
Hắn ta vừa ho ra máu, vừa cắn răng nói, “Mười tám vị Ma quân tại thế, tiểu bối chỉ mong có thể giết hết tất cả những kẻ tu tiên đang đuổi theo kia, bất luận là vị Ma quân nào, sau khi ước nguyện hoàn thành, tiểu bối đều bằng lòng hiến dâng hồn phách của mình!”
Ân Quảng Ly vẫn tiếp tục vẽ pháp trận, máu tươi từ ngực hắn ta nhỏ xuống mặt đất, lập tức bị hình vẽ trận pháp trên mặt đất hấp thụ hoàn toàn.
Trước khi hắn ta cạn kiệt sức lực, cuối cùng thì hắn ta cũng đã vẽ xong đường kết nối còn lại.
Ân Quảng Ly nặng nề ngã xuống đất, hắn ta có thể cảm nhận được trận pháp đang không ngừng hấp thụ máu tươi và sinh mạng của mình.
Thuật triệu hồi cấm kỵ này là do mấy năm trước hắn ta vô tình biết được, không ngờ thật sự sẽ có tác dụng.
Ân Quảng Ly nghĩ, cho dù phải dùng hồn phách của hắn ta hiến tế cho Ma quân của Ma giới thì hắn ta cũng không muốn bỏ qua cho Vũ Hoằng Vĩ của Phái Tu Thiên, kẻ đã hại hắn ta đến bước đường này.
Nếu muốn chết thì phải cùng chết, hắn ta không có được, Vũ Hoằng Vĩ cũng đừng mơ có thể thành tiên! Ân Quảng Ly cắn chặt hàm răng.
Lúc này trận pháp bằng máu lóe lên tia sáng chói mắt, ngay sau đó, tà khí phun trào ra ngoài.
Lấy huyết trận làm trung tâm, trong phạm vi vài trăm dặm đều xảy ra động đất, động vật, chim chóc đều hoảng sợ, từng bầy chim lớn quanh quẩn giữa không trung.
“Đó, đó là cái gì?” Trên không trung, Lục Ngôn Khanh ngạc nhiên thốt lên.
Ở chỗ bọn họ nhìn thì bên phía chân trời xa xa kia bỗng có gió thổi cuồn cuộn, sấm chớp nổ ầm, nửa bầu trời nơi đó cũng trở nên âm u, tăm tối. Dưới đất, vô số động vật hoảng loạn đang chạy trốn, ngay cả hàng ngàn con côn trùng cũng xao động bất an leo lên cây.
“Có thể khiến thiên địa trở nên như vậy, chuyện này vượt xa những gì Ân Quảng Ly có thể làm được.” Vũ Hoằng Vĩ nghiêm nghị nói. Ông ngừng một lúc, ngay sau đó hai mắt trợn to, “Nguy rồi, ma khí nồng đậm như vậy, chẳng lẽ —— chẳng lẽ Ân Quảng Ly triệu tập người của Ma giới?”
Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy vạc vàng dưới chân bọn họ bỗng nhiên rung lên, như thể đang đuổi bọn họ đi vậy. Hai sư đồ lập tức nhảy ra khỏi vạc vàng.
“Vũ chưởng môn, ngài có ý gì vậy?” Ngu Sở nhíu mày hỏi.
“Nếu Ân Quảng Ly đã triệu hồi mấy tên Ma quân của Ma giới, chỉ sợ mọi người cũng không phải là đối thủ của bọn họ!” Ngữ điệu của Vũ Hoằng Vĩ rất trầm trọng mà nói, “Tu vi của ta cao nhất, nếu như có khả năng, cũng chỉ nên để mình ta đi liều mạng. Nếu như không được, ta là người đánh trọng thương Ân Quảng Ly, hắn ta cũng chỉ muốn mạng của ta, ta chết, vậy Ma quân kia hoàn thành mục tiêu của Ân Quảng Ly xong rồi sẽ trở về Ma giới. Cho nên các ngươi đừng đến gần đó!”
“Vũ Hoằng Vĩ!” Ngu Sở cao giọng nói.
Hai người muốn bước lên lần nữa, nhưng lại phát hiện không biết Vũ Hoằng Vĩ đã bày kết giới từ khi nào, nhốt bọn họ ở lại đây để ngăn bọn họ tiến về phía trước.
“Sư tôn, làm thế nào bây giờ?” Lục Ngôn Khanh sốt ruột hỏi.
Ngu Sở trầm mặt, nàng lạnh lùng nói, “Con lùi về sau đi, ta sẽ phá trận pháp này!”
Cùng lúc đó, bên trong miếu, Ân Quảng Ly nằm bò trên mặt đất kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, ngây người run sợ nhìn chằm chằm nam tử bước ra từ huyết trận.
Ân Quảng Ly đã là người trong ma đạo, nhưng hai chân hắn ta vẫn run lên khi cảm nhận được linh hồn của mình đang run sợ, đập thình thịch như muốn chạy trốn khỏi người này.
Thậm chí, ngay cả một câu mà hắn ta cũng không thốt lên được, đầu lưỡi và cả cằm cũng đang run cầm cập.
“Ngươi là kẻ đã gọi ta tới?” Người này lạnh nhạt lên tiếng. Hắn cúi đầu, mắt phượng lướt qua Ân Quảng Ly đang nằm bò trên đất.
Ân Quảng Ly anh tuấn nổi danh trong giới tu tiên, nhưng khi so với vị Ma quân đến từ Ma giới đang đứng trước mặt này thì tướng mạo của hắn ta có vẻ bình thường, nhàm chán đến cùng cực.
“Là, là tại hạ.” Ân Quảng Ly run rẩy nói.
“Ngươi muốn giết người tu tiên đuổi theo ngươi?” Ma quân lạnh lùng hỏi.
Ân Quảng Ly không lên tiếng. Trong nháy mắt, dường như hắn ta cảm thấy việc mình triệu hồi vị này xuất hiện chỉ để làm mấy chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến như quét sạch mấy kẻ đuổi giết mình, thật sự là một việc không thể tha thứ.
Ngay lúc này, Ma quân lười biếng nâng mắt lên nhìn.
Ngay sau đó, có người vọt vào bên trong, là Vũ Hoằng Vĩ.
Vũ Hoằng Vĩ đã đạt đến trình độ thần kiếm hợp nhất từ lâu, ông giống như một chùm sáng vàng xông thẳng đến, lập tức phá tan bầu không khí mịt mù bao phủ đỉnh núi, tấn công về phía hai người bọn họ.
Với đạo hạnh của Ân Quảng Ly, hắn ta không cảm nhận được chuyện gì mới vừa xảy ra chỉ trong chớp mắt ấy. Trong vài giây ngắn ngủi đó, ông già kỳ Đại Thừa kia chỉ một chiêu đã khiến hắn ta sắp hồn tiêu phách tán, vậy mà đã bị Ma quân đánh bay sập cả nửa cái miếu hoang, còn bản thân ông ta thì nằm bất tỉnh trong đống đổ nát đó.
Từ đấu đến cuối, dường như vị Ma quân được triệu hồn tới đây ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng động đậy.
Đồng tử Ân Quảng Ly co rút lại.
Đây là thực lực của Ma quân trong Ma giới sao? Sức mạnh này, dường như đã vượt qua cả tầm Ma quân rồi? Nếu như mười tám vị Ma quân đều đã đạt đến trình độ này thì sao còn phải sầu não chuyện phản công Tiên giới nữa?
Đúng lúc này, một chùm ánh sáng trắng tấn công tới, Ân Quảng Ly cũng không nhìn thấy rõ.
Nam tử được triệu hồi đến kia ngẩng đầu lên, ánh mắt biếng nhác của hắn run lên một cái, đồng tử màu vàng phản chiếu bóng dáng của người đó.
Giây tiếp theo, Ngu Sở đã đến nơi.
Nàng dừng bước, lại phát hiện ngôi miếu đã sụp đổ vỡ nát, ngoại trừ pho tượng Địa Tạng Bồ Tát ra thì chỉ có tên Ân Quảng Ly ngã nằm trên đất. Nam tử mới vừa đứng trong bóng đen bao phủ đã không thấy đâu nữa.
Ngu Sở ngẩn người.
“Hắn đâu rồi?” Nàng chất vấn.
Ân Quảng Ly cũng ngu luôn, hắn ta không biết người kia bỗng nhiên biến đâu mất tiêu.
Ngu Sở thật sự có chút hoang mang, nàng chắc chắn không cảm nhận được luồng sức mạnh tà khí mạnh mẽ kia rời đi, đối phương giống như đột nhiên biến mất —— Chẳng lẽ hắn có thể trở về Ma giới như vậy sao?
Nàng suýt chút nữa còn định dùng tuyệt chiêu cuối cùng để liều chết đánh một trận, kết quả người ta chạy mất rồi?
Chỉ như vậy sao???
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Sở: Ngươi khiến máu trong người ta sôi lên, kết quả chỉ vậy thôi? Chỉ như vậy đã kết thúc rồi?