Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Đoạn ký ức không đầu không đuôi bỗng nhiên xuất hiện, giống như một cái đinh cương quyết ghim chặt vào trong đầu nàng, cảm giác đau đớn choáng váng vượt xa mỗi lần tiếp nhận trí ức khi làm nhiệm vụ.

Hai tay Ngu Sở ôm lấy đầu, sắc mặt có u ám.

“Nàng ngồi một lúc đi.” Giọng nói của Quân Lạc Trần vang lên.

Hắn nhặt cái ghế gỗ bị sức mạnh của Ngu Sở hất đổ lên, để bên cạnh Ngu Sở.

Quân Lạc Trần muốn đưa tay ra đỡ Ngu Sở, nhưng Ngu Sở không dấu vết tránh đi, tự mình đứng lên.

Nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Ngươi không sao chứ?”

Quân Lạc Trần khẽ lắc đầu.

“Là lỗi của ta.” Ngu Sở còn chưa kịp nói gì, Quân Lạc Trần đã khẽ nói, “Vừa rồi ta không nên đến gần nàng.”

“Là ta phản ứng quá khích.” Ngu Sở nói ngắn gọn, “Thôi được rồi, căn nhà tranh này cũng đã cũ nát lắm rồi, vừa hay cần sửa sang lại lần nữa.”

Mới vừa rồi chân khí bùng nổ, hoàn toàn là hành động trong tiềm thức của Ngu Sở tạo thành.

Đầu nàng đau nhức như sắp nứt toạc ra, trước mắt mơ hồ, trong lúc nàng rơi vào tình trạng hỗn loạn tạm thời không thể kiểm soát được, việc vô thức tấn công những người đến gần mình là phản ứng bản năng của cơ thể, về cơ bản thì hành động này được thực hiện mà không cần thông qua sự điều khiển của đầu óc.

Thậm chí Ngu Sở còn cảm thấy có chút may mắn vì bản thân nàng đang ở trong chính kết giới của mình, bên cạnh là Quân Lạc Trần chứ không phải đồ đệ của nàng, không bị nàng làm tổn thương.

Dù sao thì, nàng chỉ vừa bắt đầu học cách xây dựng mối quan hệ với người khác, nàng chỉ dần dần tín nhiệm người khác trong vòng hơn mười mấy năm gần đây, nhưng sự cảnh giác và phản kích đã ăn sâu vào trong máu nàng.

Quân Lạc Trần có luồng năng lượng thuần túy hơn cả ma khí kia bảo vệ, cho nên mới có thể đứng ở chỗ này mà không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Bởi vì mảnh ký ức không biết từ đâu tới khiến cho Ngu Sở có chút phiền não. Chỉ là nàng đang cố gắng đè hỏa khí trong người xuống, bên ngoài có vẻ bình tĩnh mà thu dọn đồ đạc trong phủ.

Nàng xây lại căn nhà một lần nữa, Quân Lạc Trần nhặt lại bàn ghế và những vật dụng thường ngày khác bị chân khí đánh bay.

Công việc cũng coi như đâu vào đó rồi thì Ngu Sở mới dừng tay lại.

“Ngày mai ta trở lại thăm ngươi, cần gì cứ viết hết lên giấy là được.” Ngu Sở nhìn về phía Quân Lạc Trần, nàng nói, “Phía sân ngoài vẫn chưa dọn dẹp, ta để đó là vì lỡ may ngươi thấy nhàm chán còn có thể tìm chút chuyện để làm.”

Quân Lạc Trần khẽ gật đầu một cái, nhìn Ngu Sở sắp rời đi, hắn không nhịn được mà hỏi, “Ta có thể giúp gì cho nàng không?”

“Giúp ta?”

“Đúng vậy, ta muốn giúp nàng, bất kỳ chuyện gì đều được.” Quân Lạc Trần nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Ngu Sở nhìn về phía hắn, khóe miệng nàng khẽ cong lên.

“Vậy hãy nhanh khôi phục trí nhớ đi, nói cho ta biết ngươi biết được những gì.”

Ngu Sở nói rồi rời khỏi động phủ.

Mãi cho đến khi Ngu Sở đứng trong khu rừng rậm rộng lớn không có bóng người, vẻ mặt nàng lúc bấy giờ mới dần trở nên u ám.

Những bí mật ẩn giấu trong thế giới này càng ngày càng nhiều, loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta phiền não.

Nàng đã hợp tác với hệ thống nhiều năm như vậy rồi, mặc dù hệ thống là bên A tàn nhẫn không chút lưu tình, nhưng cũng là người đồng đội đáng tin cậy, vì hoàn thành mục tiêu cứu rỗi các thế giới tiểu thuyết, dồn hết sức trợ giúp cung cấp những manh mối và đề xuất nhiệm vụ.

Ở thế giới tu tiên này, đây vẫn là lần đầu tiên hợp tác mà hệ thống che che giấu giấu với nàng như vậy.

Đầu óc Ngu Sở lúc nào cũng nhạy bén mà cực kỳ cảnh giác, nhưng duy nhất chỉ có chuyện lần này, trong tiềm thức của nàng không muốn nghĩ sâu về những khả năng đó.

Ví dụ như, ảo ảnh vừa rồi, là do hệ thống xóa ký ức của Ngu Sở Sở sao? Hay là…

Ngu Sở mím môi mỏng lại.

Trên đường trở về, tâm trí của nàng vẫn luôn có chút rối loạn.

Nàng tiến vào trong kết giới sương mù, đi đến đỉnh núi chính, những đồ đệ khác đều đã chờ nàng từ rất lâu lập tức vây xung quanh.

“Sư tôn, người không sao chứ?”

Mặc dù tu vi của Ngu Sở ở Nhân giới đã đạt đến đỉnh cao nhất, nhưng các đồ đệ vẫn sẽ lo lắng cho nàng.

Ngu Sở lắc đầu.

“Chuyện đưa hắn trở về quả thực cực kỳ táo bạo, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi.” Ngu Sở nói, “Các con không cần phải sốt ruột lo lắng đâu, cứ thuận theo lẽ thường của cuộc sống này là được.’

Đám đồ đệ cũng không có cách gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

Đến khi Ngu Sở trở về phía sau núi, sáu người cũng trở lại trong viện của mình, ai nấy đều thở dài cảm thán, tâm tư lắng xuống.

“Đệ không thích tên đó.” Tiêu Dực nhỏ giọng nói.

“Tỷ cũng không thích.” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm, “Nếu như hắn từ đầu đến đuôi hoàn toàn là kẻ thù của chúng ta cũng là một chuyện tốt.”

Lục Ngôn Khanh nghi ngờ hỏi, “Tiểu Cốc, lời này của muội từ đâu ra thế?”

“Sư tôn luôn tàn nhẫn với kẻ địch, giống như tên n Quảng Ly trước đó vậy.” Cốc Thu Vũ nói nhỏ, “Nhưng bây giờ các huynh nhìn thái độ sư tôn khi người dẫn hắn đến đây mà xem, mặc dù có thái độ cảnh giác, nhưng lại không hề có ý thù địch.”

“Vậy thì sao?” Tiêu Dực thắc mắc.

“Cho nên muội mới nói, nếu là kẻ địch thì còn dễ đối phó.” Cốc Thu Vũ nói, “Nếu không phải kẻ địch thì nên làm gì bây giờ? Ngoại trừ chúng ta và Vũ chưởng môn, đã bao giờ từng liên lạc với người ngoài đâu?”

Những lời này của Cốc Thu Vũ cũng đã chỉ ra được nguyên nhân tích tụ trong lòng các sư huynh bấy lâu nay, bọn họ nghĩ mãi không ra, bây giờ như mới tỉnh ngộ.

Vẻ ngoài của Quân Lạc Trần thực sự khiến cho bọn họ khó lòng quên được, mặc dù n Quảng Ly nổi danh với tướng mạo của mình, vậy mà dường như n Quảng Ly vẫn không đẹp bằng một nửa Quân Lạc Trần.

Nếu như hắn không phải kẻ thù, không phải huynh đệ, thái độ khoan dung của Ngu Sở đối với hắn như vậy… Trong lòng các đồ đệ đều có chút không thoải mái.

Không phải bọn họ hy vọng sư phụ cả đời đơn độc một mình, nhưng khi nghĩ đến lỡ như người này và sư phụ ở bên nhau, có thể sẽ làm thay đổi mối quan hệ cũng như cuộc sống hiện tại của Tinh Thần Cung, mọi người đều có chút khó chịu.

Trong lòng Lục Ngôn Khanh cũng thấy hơi bất an như mọi người, nhưng tất cả sư đệ sư muội đều mang bầu không khí u buồn như vậy, cậu chỉ có thể đứng ra nói chuyện.

“Các đệ đừng có đoán mò, chuyện chưa đâu đến đâu hết.” Lục Ngôn Khanh nói, “Sư tôn là người thế nào chúng ta còn không rõ sao? Người sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Nếu sau này người có lương duyên tìm được đạo lữ, cũng là chuyện tốt.”

“Nhưng Quân Lạc Trần là người trong Ma giới.” Thẩm Hoài An nhíu mày nói, “Tiên – Ma khác biệt, sao có thể tính là lương duyên?”

Tất cả mọi người yên lặng không nói gì nữa.

Ngu Sở có thể cũng không nghĩ đến chuyện vừa rồi nàng thuận đường dẫn theo một người nam nhân Ma giới với tướng mạo anh tuấn để về giám sát, mà các đồ đệ ngay từ ấn tượng đầu tiên cùng với tư tưởng bảo thủ đã suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn cực kỳ lo lắng với chuyện này.

Tâm lý của bọn họ thực sự rất phức tạp, vừa hy vọng tất cả mọi chuyện của sư phụ đều tốt đẹp, nhưng lại không kiềm chế được có cảm giác thù địch với những nam nhân khác —— huống hồ chi, thân phận của nam nhân này là hồn phách gì đó của Ma thần nữa chứ!

Lúc các đồ đệ suy nghĩ lung tung, Ngu Sở tạm thời không tâm tư đặt trên người bọn họ.

Sau khi nàng trở lại sau núi, nàng tự mình bế quan trong động phủ nhỏ, bắt đầu gỡ rối tất cả mọi chuyện của thế giới này từ đầu đến đuôi.

Mấy canh giờ sau, Ngu Sở mở mắt ra, trong mắt có chút mơ hồ.

“Có phải cậu cho rằng ta sống ở thế giới này rồi, thì thật sự sẽ không dám làm gì không?” Ngu Sở nhẹ nhàng nói, “Cậu hiểu cách làm người của ta mà.”

Nàng đang nói chuyện với hệ thống.

Ngu Sở là một người không có dục vọng, cũng không coi trọng mạng sống của chính mình.

Kiểu người như nàng là con dao sắc bén và hữu dụng nhất, nhưng chỉ cần vượt qua ranh giới cuối cùng, sẽ không ngại ngần chi ngọc nát đá tan.

Sát khí cuồng bạo bao trùm toàn bộ động phủ, sắc mặt Ngu Sở cực kỳ u ám.

“Chúng ta hợp tác rất lâu rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói ra, “Cậu có chắc đến cuối cùng muốn cùng ta ồn ào đến mức độ này không?”

Cuối cùng, một âm thanh kích hoạt cơ học đã lâu không xuất hiện lại vang lên trong tâm trí nàng.

Rốt cuộc thì hệ thống cũng không tiếp tục giả chết, nó xuất hiện trong đầu nàng lần nữa.

“Ký chủ Ngu Sở, xin ký chủ hãy tin rằng chúng ta không phải là kẻ địch, cũng không nên trở thành kẻ thù của nhau.” Giọng nói của hệ thống vang lên, “Chỉ là, có một số việc, để ký chủ tự mình giải quyết thì vẫn sẽ tốt hơn.”

“Tại sao cậu lại xóa trí nhớ của Ngu Sở Sở?” Ngu Sở nhíu mày hỏi.

Hệ thống im lặng một lúc.

“Tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân.” Hệ thống nói, “Chỉ cần cứ coi đây như là một nhiệm vụ không có yêu cầu rõ ràng, tự bản thân ký chủ có thể cởi nút thắt câu đố này —— Tôi tin tưởng, ký chủ không cần sự trợ giúp của tôi.”

“Vậy ít nhất cậu cũng phải trả lời cho ta một vấn đề, Quân Lạc Trần là chuyện gì đây, thế giới này sao lại xuất hiện một sức mạnh cường đại như vậy tồn tại, mà còn là của một nhân vật không thuộc về tiểu thuyết?” Ngu Sở nhíu mày nói, “Hắn thuộc về thế giới này sao, tại sao hắn biết ta, chẳng lẽ…”

Ngu Sở dừng lại một chút, nàng đè thấp giọng xuống, nói, “Hắn không thuộc về thế giới này? Hay là nói… Hắn cũng là một người thi hành nhiệm vụ?”

“Ký chủ Ngu Sở, tôi rất muốn nói cho ký chủ biết thông tin tình báo cần thiết mà ký chủ cần.” Hệ thống nói, “Nhưng việc đã đến nước này, không còn là chuyện tôi có thể nhúng tay vào nữa rồi.”

“Cậu đang nói lời khốn nạn gì thế?” Ngu Sở cười lạnh nói, “Còn có người các cậu không thể kiểm soát được ư?”

“Chúng tôi cân bằng các mối quan hệ giữa các vị trí, nhưng có một số người có quá nhiều nhân quả tích tụ lại, còn có cái mà mọi các ngươi gọi là Thiên đạo khí vận.” Hệ thống nói, “Gặp phải cái đinh như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào khác.”

Khí lạnh quanh người Ngu Sở cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút, ánh mắt của nàng khẽ nhúc nhích, không nói thêm gì nữa.

Hệ thống thấy tâm trạng của Ngu Sở đã ổn định trở lại, nó lại nói tiếp, “Mặc dù tôi không có cách nào giúp ký chủ nhiều hơn, nhưng đúng là tôi có thể cung cấp một sự trợ giúp.”

Bên tai Ngu Sở vang lên một tiếng —— Ting.

Nàng nhìn về phía không gian, chỉ thấy thanh kiếm trảm ma của đại Quân Lạc Trần đưa cho nàng dường như có chút thay đổi.

Trên thân kiếm đen tuyền, một đường vân máu xuất hiện dọc theo hoa văn.

Kiếm đen cùng với đường vân máu đỏ, tạo nên một loại cảm giác đẹp quỷ dị lạ thường.

“Kiếm trảm ma đã thăng cấp.” Hệ thống nói, “Đây là lời đảm bảo cuối cùng dành cho ký chủ. Trên đời này không có người nào có thể giết được hắn, nhưng thanh kiếm này thì có thể.”

“Tại sao?” Ngu Sở nhíu mày nói, “Đường đường là một Ma thần như vậy, sao có thể bị một thanh kiếm chém chết?”

“Thanh kiếm này là pháp bảo được hợp thành từ một mảnh linh hồn của hắn, hắn đưa thanh kiếm có thể giết chết bản thân mình cho ký chủ.” Hệ thống nói, “Tôi chỉ là đẩy xác suất từ năm mươi phần trăm lên tới một trăm phần trăm mà thôi.” 

Sau khi Ngu Sở nói chuyện với hệ thống xong, nàng lấy thanh kiếm trảm ma ra.

Nàng đặt thanh kiếm ở trước mặt, rơi vào trầm tư.

Lúc đó Quân Lạc Trần thấy nàng không nhận thanh kiếm này thì thằng thừng ném nó xuống đất, với cách làm như vậy, thật sự khó lòng mà tưởng tượng đây là một món đồ quan trọng như vậy.

Hai mặt là thế, Quân Lạc Trần trực tiếp đưa cho nàng một thanh kiếm uy lực như vậy, mà sau khi mất trí nhớ, hắn đối mặt với tất cả sự uy hiếp của nàng lại làm như không thấy, dường như hắn đã đạt tới trình độ lấy đức báo oán rồi.

Ngu Sở nghĩ đến hệ thống, nó nói bản thân nó không có cách nào thao túng Quân Lạc Trần, chuyện này giống y như lúc đó Lý Thanh Thành không nhìn ra được số mệnh của nàng.

Nàng đã du hành qua quá nhiều thế giới, trải nghiệm quá nhiều đời người không giống nhau, những thứ như nhân quả đáng lẽ không nên xuất hiện trên người nàng và dòng người cứ quấn lấy nhau, cho nên Lý Thanh Thành mới không dò ra được lai lịch của nàng.

Chẳng lẽ, tình huống của Quân Lạc Trần cũng tương tự như vậy? Có khi hắn cũng là một người thi hành nhiệm vụ.

Nhưng mà, luồng năng lượng thuần khiết trong cơ thể hắn còn mạnh hơn cả ma khí, không giống như luân hồi giả làm nhiệm vụ bình thường.

Huống chi, Ngu Sở từ khi bắt đầu có ký ức đã là một người thi hành nhiệm vụ rồi.

Trừ khi… trừ khi, hai người bọn họ đã quen biết nhau từ nửa đời trước, mà nàng lại bị mất đi ký ức.

Nhưng cho dù có như thế nào, suy nghĩ của Ngu Sở cuối cùng cũng không phức tạp phiền não như trước đó nữa.

Hệ thống không nhúng tay vào, tất cả phương hướng đều sẽ đồ dồn vào trên người Quân Lạc Trần. Chỉ khi hắn nhớ ra được chuyện gì đó thì mới có thể thúc đẩy mọi chuyện phát triển.

Sau khi nói chuyện với hệ thống, sự cảnh giác của Ngu Sở với Quân Lạc Trần cũng vơi đi vài phần.

Nàng tin Quân Lạc Trần sẽ không lừa dối nàng, chỉ là, tốc độ nhớ lại của hắn thực sự quá chậm.

Lại một tháng nữa trôi qua, có vẻ như Quân Lạc Trần cũng nhớ được chút gì đó rồi.

“Ta nhớ lại một vài chuyện, nhưng rất mơ hồ.” Quân Lạc Trần khẽ nói, “Có thể chúng ta sẽ phải quay lại thành An một chuyến.”

Nói thật thì Ngu Sở không muốn quay lại thành An lắm, dù sao thì Ngu gia cũng ở đó.

Giống như chỉ cần nàng vẫn luôn ở một nơi cách xa phương Bắc, với lại không đặt chân đến nơi đó một lần nữa thì có một số chuyện sẽ giống như vết thương đã lành lại thành sẹo, ít nhất sẽ không khiến nàng nhớ lại.

Ngu Sở bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Vậy thì chúng ta trở về một chuyện vậy.”

Nhưng hết lần này đến lần khác, vì sự tồn tại của Quân Lạc Trần mà nàng khi ở Thiên La sơn trang ngày nào cũng phải đi đi về về giữa hai nơi, bây giờ nàng vẫn phải quay về nơi đó —— Quân Lạc Trần giống như một con dao nạo xương, cứ phải cào đi cào lại cho đến khi nàng không còn cảm xúc gì nữa thì mới chịu thôi.

“Vậy…” Quân Lạc Trần do dự một lúc, hắn thì thầm, “Nàng có thể đừng dẫn theo những đồ đệ kia không? Quá…”

Hắn suy nghĩ một chút, như thể đang cố gắng nghĩ ra một lý do, “Quá khiến người khác chú ý.”

“Tất nhiên rồi.” Ngu Sở không hề do dự, nói, “Loại chuyện này tất nhiên chỉ có hai người chúng ta trở về là được.”

Quân Lạc Trần nghe thấy câu trả lời này của Ngu Sở thì ánh mắt sáng lên, bỗng chốc lộ ra nụ cười.

Đến khi Ngu Sở trở về Tinh Thần Cung nói chuyện này với các đồ đệ của mình thì trong nháy mắt, trên đỉnh đầu đám đồ đệ giống có mấy đen ngưng tụ lại, dường như còn có cả tiếng sấm chớp ầm ầm.

Trước khi rời đi, Ngu Sở quay đầu nhìn lại một cái, bỗng phát hiện sáu đồ đệ ai nấy đều đang ai oán đáng thương nhìn nàng, giống như nàng muốn vứt bỏ bọn nhỏ vậy.

Ngu Sở: ?

————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Sở: Đám nhóc các con từ đâu ra cái tính xấu này thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK