Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi sau khi tâm trạng của mọi người bình tĩnh trở lại, Ngu Sở mới triệu tập tất cả mọi người, kể về Ân Quảng Ly và xuất thân của hắn ta.

Nhận được tin tình báo từ hệ thống, Ngu Sở cảm thấy không tốt khi cứ nói ra như thế này, không hề có nhân trước quả sau, nàng không thể đột nhiên lại biết rõ thông tin chính xác của đối phương như vậy.

Ngu Sở bèn đẩy qua cho Ân Quảng Ly.

Nàng nói rằng Ân Quảng Ly là yêu quái tu luyện ẩn nấp trong chính phái, hơn nữa hắn ta muốn tự mình lập nên môn phái tà đạo, vì vậy mới muốn mang Cốc Thu Vũ đi làm đồ đệ.

“Người này thực ra cũng là một kẻ ngạo mạn, bây giờ hắn ta vẫn lấy thân phận của môn phái tu tiên để hành sự, hơn nữa lại dễ dàng bộc lộ thân phận trước mặt sư tôn và sư muội như vậy.” Lục Ngôn Khanh cau mày, “Xem ra hắn ta không xem chúng ta ra gì cả.”

“Sư tôn, chúng ta nên làm gì đây? Chuyện của Ân Quảng Ly, chúng ta có nên báo với Vô Định Môn không?” Thẩm Hoài An hỏi.

Đây cũng là vấn đề mà Ngu Sở đang suy nghĩ.

Cho dù môn phái lớn như Vô Định Môn này không xem ai ra gì, nhưng cũng chưa đến mức xấu xa tận trong xương tủy, sau này nếu bị Ân Quảng Ly sát hại thì cũng có hơi vô tội.

Thực ra, trong lòng Ngu Sở cũng có chút vướng mắc.

Nếu thực lòng theo cách nghĩ của cá nhân nàng, thì nàng có thể sẽ không quản chuyện phiền phức này. Suy cho cùng thì những kẻ tu tiên chính là như vậy, mạnh được yếu thua – cá lớn nuốt cá bé, Vô Định Môn tự mình nuôi dưỡng nên một kẻ như vậy, còn luyến tiếc thực lực của hắn ta, đến cuối cùng tự chuốc họa vào thân, cũng không thể oán trách ai được.

Ngu Sở dù muốn làm người tốt, cũng không thể cứu vớt được hết tất cả người trong thiên hạ.

Nàng cũng biết rằng, những đồ đệ của mình đều là những đứa trẻ tốt, cho dù xuất môn tại ngoại nhưng nhất định cũng là người thấy việc bất bình ra tay tương trợ.

Thế nhưng… có những việc, nàng buộc phải nói với chúng.

Nếu như là trong xã hội hiện đại, việc làm một người chính trực thì không có gì sai. Tuy vậy, hầu hết bản chất của thế giới chính là tàn nhẫn và là cá lớn nuốt cá bé. 

Có thể lương thiện chính trực, nhưng trong thế giới đầy rẫy những nguy hiểm này thì cũng cần phải có ranh giới.

Sau cùng, so với việc phải chứng kiến những đứa trẻ này vì dũng cảm làm việc nghĩa mà chịu tổn thương, thì nàng càng hy vọng chúng có thể bình an khỏe mạnh tồn tại trong thế giới muôn vàn hiểm nguy này.

Ngu Sở hướng mắt nhìn các đồ đệ.

“Chúng ta luôn muốn làm người tốt, nhưng có những lúc hoàn cảnh không cho phép điều đó diễn ra. Trước khi cứu người khác, cũng cần phải xác nhận xem mình có năng lực bảo toàn bản thân hay không.” Nàng chậm rãi nói, “Lòng tốt cao hơn thực lực bản thân, không chỉ không cứu được người, mà còn có khả năng hại người hại mình, liên lụy đến tất cả mọi người, các con có hiểu ý ta không?”

Các sư huynh vẫn chưa lên tiếng, Cốc Thu Vũ đã nói, “Sư tôn nói chí phải! Cũng giống như lúc con sắp bị người của Bạch Vũ Lâu mang đi bán, giết hại, lúc đó con đã lén chạy ra ngoài, rõ ràng biết rõ vẫn còn những cô gái khác đang bị bắt nhốt, nhưng con cũng không đi cứu bọn họ, bởi vì con biết bản thân mình không có năng lực đó.”

Ngu Sở đưa tay sờ đầu cô bé.

Nàng hướng mắt nhìn các nam đồ đệ.

“Bây giờ xem ra Ân Quảng Ly hắn ta muốn ẩn náu ít nhất ba năm. Nếu bây giờ chúng ta nói chuyện này cho Vô Định Môn, ngược lại có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ. Làm cho Ân Quảng Ly bị ép phải ra tay ngay bây giờ, sau này ắt hẳn hắn ta sẽ trở lại báo thù.” Ngu Sở nói, “Chính vì vậy, ý của ta là tạm thời giữ bí mật, trong ba năm tới đây nâng cao tu vi, đợi đến sau cuộc đại bỉ xem thời cơ như thế nào.”

“Sư tôn, người không cần phải giải thích, chúng con đều hiểu rõ.” Thẩm Hoài An khẽ đáp lời.

Thực ra, Ngu Sở đối với Thẩm Hoài An và Tiêu Dực không quá lo lắng, Thẩm Hoài An xuất thân trong giang hồ, lại được bồi dưỡng trở thành thiếu trang chủ, gặp phải đại sự trong các môn phái như thế này, cậu tuyệt đối sẽ không hành động theo cảm tính.

Tiêu Dực cũng vậy, cậu ấy được động vật nuôi lớn, việc cá lớn nuốt cá bé trong thế giới loài vật so với nhân loại thì càng khắc nghiệt hơn bội phần, cậu ấy nhất định cũng sẽ hiểu được cách làm của Ngu Sở.

Ngu Sở chỉ lo lắng về Lục Ngôn Khanh. Suy cho cùng, Lục Ngôn Khánh là người chính trực lương thiện, càng chưa nhắc đến những khổ nạn mà cậu đã trải qua từ nhỏ, điều này đã khiến cậu trở thành một người tinh tế và nhạy cảm.

Nàng sợ Lục Ngôn Khanh sẽ không thể nhẫn tâm.

Không ngờ rằng, Lục Ngôn Khanh cũng nghiêm túc nói, “Con cũng cho rằng như vậy là tốt nhất.”

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, vẻ mặt của Lục Ngôn Khanh thả lỏng, cậu nói, “Ân Quảng Ly không chỉ là kẻ địch của chúng ta, mà là kẻ địch của toàn bộ giới tu tiên. Hiện giờ chứng cứ không đủ, chuẩn bị cũng không đầy đủ, quả thật là không nên đánh rắn động cỏ. Huống chi…”

Lục Ngôn Khanh nhìn qua Cốc Thu Vũ, cậu ấm giọng đáp, “Hiện giờ chúng con vẫn chưa đủ lớn mạnh, nếu việc Tiểu Cốc phù hợp tu ma bị đồn ra ngoài thì e rằng khó bề bảo đảm được sự bình yên của môn phái.”

Vì thế, vấn đề có liên quan đến thân phận của Ân Quảng Ly, mọi người trong Tinh Thần Cung nhất trí thông qua. Tất cả bọn họ đều quyết định tạm hoãn trong vòng ba năm, tu dưỡng lấy lại sức khỏe, đợi đến cuộc đại bỉ của ba năm sau lại tính tiếp.

Sau khi xảy ra việc này, việc huấn luyện của các đồ đệ càng thêm khắc khổ, đến cả Cốc Thu Vũ cũng vậy, cô bé không còn mặc váy vóc, mà chuyển sang mặc trang phục của nam đồ đệ, theo các sư huynh cùng nhau tập luyện.

Trong lòng tất cả mọi người đều đang dồn nén mà hít một hơi thật sâu.

Ngày đó, lúc Ngu Sở đối mặt Ân Quảng Ly, bọn họ chỉ có thể rời đi, tâm trạng ngột ngạt này cứ giống như một ngọn lửa đang rạo rực cháy trong lòng mỗi người.

Điều làm cho người ta cảm thấy khó nhẫn nhịn đó chính là thân phận của Ân Quảng Ly —— Hắn ta và những đồ đệ đồng môn bọn họ, dựa vào đâu mà bọn họ lại yếu thế hơn hắn ta?

Lần sau gặp lại, không nên để sư phụ đích thân ra tay, phải là bọn họ tự tay giải quyết hắn mới hợp lẽ.

Ngu Sở phát hiện đám trẻ này thật sự đã trưởng thành thật rồi, chúng thức dậy sớm hơn mỗi ngày, tập luyện ngày càng chăm chỉ hơn, Ngu Sở dùng bể suối và ngọn núi có linh lực dồi dào nhất cho các đồ đệ của mình tu luyện, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ tập hợp lại, cùng nhau luyện tập sử dụng các pháp bảo trên thiên không, mỗi ngày đều vang lên những âm thanh “lốp bốp”, “răng rắc”.

Vì cảm thấy các đồ đệ của mình có hơi không thể thả lỏng chân tay, Ngu Sở bèn mở một trận pháp ven Huyền Sơn Cổ Mạch ra.

Trận pháp tự thành thiên địa là một thế giới khác sẽ không gây ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài, hơn nữa, trận pháp này có thể điều tiết khá nhiều yếu tố, như là hạn chế chân không, làm suy yếu không khí,… điều này có thể sẽ tăng thêm độ khó và càng góp phần rèn luyện thân thể hơn.

Những đồ đệ này của nàng quả thực là có thiên phú dị bẩm, sau khi có sự hạn chế của trận pháp, chúng đã không gò bó tay chân hay sợ trước sợ sau nữa, tiến bộ càng nhanh hơn so với trước.

Hơn nữa, cả Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực lẫn Cốc Thu Vũ đều có sự tiến bộ rõ rệt, ai cũng có những sở trường của riêng mình, có điểm tương đồng cũng có những chỗ khác biệt, thế nên có thể vừa là đối thủ của nhau, cũng vừa giúp đỡ nhau tập luyện. 

Ba đại nam tử đánh nhau rất thỏai mái chân tay, thế nhưng khi cùng Tiểu Cốc đánh nhau, họ lại cảm thấy không hề dễ dàng xuống tay, ai cũng đều không nỡ ra tay với cô bé.

“Các con như vậy là không được, không thể nương tay như vậy.” Ngu Sở nói, “Các con đừng xem Tiểu Cốc là sư muội. Các con trước giờ có từng nghĩ, nếu con bé là kẻ địch, các con có thể dễ dàng thắng được hay không chưa?”

Ba đồ đệ đều trầm mặc.

Thực ra nếu suy nghĩ kĩ, Cốc Thu Vũ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn cứ như một tiểu cô nương vẫn chưa trưởng thành, tươi cười xinh đẹp, ai sẽ không động lòng với cô bé đây?

Nhưng với khả năng hạ độc của Tiểu Cốc, cộng thêm ám khí và cây sáo có khả năng điều khiển trùng độc, cô bé có thể nhân lúc người khác không chút phòng bị mà xuống tay sát hại, mà đây lại là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nếu bây giờ họ không cọ xát với Tiểu Cốc, lỡ may sau này gặp phải kẻ tu luyện độc dược mới nghĩ đến việc cần mạng thì đã chẳng còn kịp nữa rồi.

Và ngược lại cũng như vậy, bây giờ bọn họ không dẫn dắt Tiểu Cốc tập luyện, không nghiêm túc đối đầu với cô bé, ngộ nhỡ sau này cô bé gặp phải kẻ địch khác, ắt sẽ không biết nên đối phó thế nào.

Sau khi nghĩ lại, ba người nhìn về phía Cốc Thu Vũ, tinh thần cũng đã nghiêm túc hơn.

“Tiểu Cốc, bọn huynh sẽ động thủ mà không nương tay, muội có thể sẽ bị thương.” Lục Ngôn Khanh nói, “Nếu cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa, nhất định phải bảo ngừng.”

“Các huynh yên tâm!” Tiểu Cốc nghiêm túc gật đầu, “Muội đã đặc biệt điều chế một loại độc mới cho mọi người.”

Nghe đến đây, các sư huynh đều cảm thấy run sợ.

Cốc Thu Vũ hoàn toàn không phải là một nữ tử yếu đuối, trước giờ cô bé đều không hề sợ bị thương.

Từ sau khi các sư huynh nghiêm túc cùng Tiểu Cốc cọ xát tập luyện, trong một tháng đầu tiên, cô bé thường xuyên bị thương, nhưng sau đó thì tình hình đã tốt lên rất nhiều.

Rất nhanh, cô bé đã biết cách lợi dụng ưu thế của bản thân, tránh đi những khuyết điểm. Ngu Sở cũng tặng cô bé rất nhiều pháp bảo để bù lại khoảng cách về tuổi tác, và dạy cô bé cách ra tay gian xảo như thế nào, cách đánh lén người khác ra làm sao.

Cũng có thể xem Cốc Thu Vũ đã thật sự trở thành chân truyền của Ngu Sở, thủ pháp học được tàn nhẫn hơn gấp mười lần. 

Các sư huynh thì thảm rồi, họ chưa từng gặp được người nào khác lạ đến như vậy, một bên thì hạ độc còn một bên thì đánh lén, mấy người họ đã choáng váng mấy bận, nhiều khi rõ ràng là có thể đánh thắng Cốc Thu Vũ, thế nhưng Cốc Thu Vũ lại điêu luyện sử dụng pháp bảo, pháp thuật, bùa chú,… tưởng tượng cứ như là đang đánh loạn vào không khí vậy.

Đợi đến khi mấy người sư huynh đều sốt ruột, thì cơ hội của Tiêu Cốc cũng đã đến rồi.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều bị Tiểu Cốc “ám sát” thành công cả.

Tuy vậy, vẫn là Tiểu Cốc bị thương nhiều hơn, Tiểu Cốc đã dần dần trưởng thành hơn qua những lần rèn luyện được lặp đi lặp lại như thế.

Có lúc các sư huynh cũng không nhẫn tâm, nhưng họ có thể làm gì khác hơn nữa đây, thà rằng để cô bé bị thương trong tay của họ, vẫn tốt hơn là sau này ra ngoài bị kẻ khác ức hiếp, đúng không?

Ngu Sở lo lắng đám trẻ mệt nhọc quá mức, cứ cách mỗi một tuần buộc chúng phải nghỉ ngơi một ngày, đi ra ngoài ngao du.

Trải qua sự việc lần trước của Ân Quảng Ly, Thẩm Hoài An đều nhận hết phần lớn lỗi sai về phía mình.

Cậu cảm thấy bản thân không đủ cảnh giác, nếu không có Ngu Sở xuất hiện kịp thời, nói không chừng Tiểu Cốc đã bị tên kia cưỡng chế bắt đi rồi.

Vì vậy mà hôm nay, khi Cốc Thu Vũ muốn xuống núi để mua trâm cài, Thẩm Hoài An quyết định lần này sẽ trông chừng cô bé không rời nửa bước.

Sau cuộc chia tay không mấy vui vẻ với A Tú lần trước, cả tháng nay Cốc Thu Vũ đều bận rộn rèn luyện, xém chút nữa là quên nàng ta luôn rồi. 

Bây giờ nghĩ lại, cô bé lại cảm thấy bản thân không đáng phải tức giận với A Tú. Ngược lại, nàng ta cũng chỉ là một người có hơi nói nhiều một chút. Hà cớ gì mà phải bận tâm, giận dỗi như vậy cơ chứ?

Nhưng mà Cốc Thu Vũ cũng không muốn là người chủ động bắt chuyện trước, cô bé nghĩ, nếu như A Tú chủ động đến tìm, vậy thì chuyện lần trước coi như là bỏ qua.

Ôm lấy thái độ kiêu ngạo như thế này, vốn dĩ Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An có thể trực tiếp đến thành Vân, nhưng họ đã dừng lại ở một ngọn núi, từ từ đi bộ xuống núi.

Trùng hợp là A Tú cũng đang hong khô quả trong vườn, ngước đầu lên nhìn xa xa thì thấy Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An, ngay lập tức đã đứng phắt dậy.

“Thu, Thu Vũ!”

Cốc Thu Vũ dừng bước, A Tú phủi phủi tay, sau đó lại chạy ngay qua đó.

Nàng ta nhìn Thẩm Hoài An, sau đó lại nhìn qua Cốc Thu Vũ, nhẹ giọng nói. “Một tháng rồi cô không đến, ta còn tưởng cô không muốn làm bạn với ta nữa rồi đấy. Ta, ta nhớ cô lắm.”

Cốc Thu Vũ chớp chớp mắt, cô bé không lên tiếng, nhưng toàn thân đều hiện rõ mồn một vẻ vui mừng.

“Ừ, cả tháng nay ta bận rộn tu luyện, ta không có thời gian xuống núi.” Cốc Thu Vũ nói, “Chúng ta cùng vào thành dạo chơi nhé? Tiệm trang sức kia chắc là cũng có nhiều đồ mới rồi.”

“Được!” A Tú vui vẻ đáp, “Đợi ta một lát, ta thay y phục rồi sẽ đi ngay.”

Nhà A Tú nghèo khó, thế nhưng nữ tử lại yêu thích cái đẹp, vậy nên nàng ta luôn giữ cho bản thân một bộ thường y khá đẹp, nàng ta rất trân quý, giặt sạch sẽ và cất giữ cẩn thận.

Nàng ta mặc trên mình chiếc váy màu xanh giản dị, lon ton chạy đến, có chút ngượng ngùng nói, “Đi thôi nào.”

Hai cô nương tay nắm tay bước đi phía trước, Thẩm Hoài An cất bước theo sau.

Cốc Thu Vũ cứ cảm thấy A Tú cả người rất căng thẳng, bèn mở miệng nói, “Cô không cần phải sợ huynh ấy như vậy, huynh ấy sẽ không ăn thịt cô đâu.”

A Tú không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng thả lỏng cơ thể.

Con người Thẩm Hoài An thuở niên thiếu rất hoạt bát, nay đã trưởng thành rồi nên điềm tĩnh hơn hẳn. Chỉ khi ở trước mặt những người thân quen thì cậu mới hay cười hay nói, hễ gặp người khác là lại trở nên im lặng. Nói chuyện ít hơn, cũng không thích để lộ ra bất cứ biểu cảm gì.

Mặc dù tướng mạo khôi ngô tuấn tú, tuy nhiên, những lúc không cười đùa thì trông khá lạnh lùng.

Ba người tiến vào thành Vân, vừa đến con phố chính thì bà chủ tiệm son phấn và trang sức đã nhìn thấy Cốc Thu Vũ, họ rất vui vẻ mà chào đón cô bé đến xem.

“Tiểu Cốc cô nương, mau đến đây, đến đây, ta giữ lại cho cô nương phấn má có màu sắc rất đẹp, cô nương lâu rồi không ghé, xém chút nữa là ta bán đi rồi đó.”

“Xí, cô nương đừng nghe bà ta nói nhảm, bà ta đâu có cố ý để dành cho cô nương đâu.” Bà chủ tiệm trang sức nói, “Nào, nào, cô nương xem trâm cài đi, đây mới đúng là ta giữ lại cho cô nương này.”

Tiểu Cốc cũng yêu cái đẹp, thích những thứ đẹp đẽ như thế này. Ngay tức khắc, cô bé đã quên hết tất thảy mà dùng thử, lòng lại thấy mừng vui khôn xuể.

Cái cài này, chiếc trâm kia, và cả những vật dụng nho nhỏ linh tinh khác, cô bé nhìn cái nào cũng thấy thích cả. Các bà chủ tiệm lại nhiệt tình tiếp đãi, Cốc Thu Vũ thấy vui trong người nên quyết định đều lấy tất cả những thứ mà mình vừa chọn.

Cô bé không đủ tiền, đếm tới đếm lui, rồi chạy ra bên ngoài tiệm tìm Thẩm Hoài An.

Ngước đầu lên nhìn, nào thấy bóng dáng của Thẩm Hoài An trên phố nữa đâu, cả A Tú cũng chẳng thấy.

Tiểu Cốc bước vài bước về phía bên cạnh thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ con hẻm nhỏ sát bên.

“Đây, đây là túi thơm muội tự tay thêu, bên trong là bùa bình an.” Giọng nói của A Tú truyền đến, nàng ta cẩn thận dè dặt mà nói, “Những người tu tiên như các huynh lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, vì vậy muội nghĩ… cái này có thể bảo hộ huynh một phần nào đó.”

Cốc Thu Vũ đứng sau bức tường, cô bé khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy A Tú với vẻ mặt ngại ngùng, trên tay nàng ta cầm một chiếc túi thơm được thêu rất tinh xảo.

Thẩm Hoài An một thân hắc y đứng đối diện, Cốc Thu Vũ không nhìn thấy mặt của cậu, chỉ có thể thấy thanh niên hai tay vòng trước ngực, mái tóc đen được buộc kiểu hiệp khách, nhìn có vẻ sạch sẽ lại hoạt bát.

Thẩm Hoài An hơi hơi cúi đầu, dường như là đang nhìn chiếc túi thơm trong tay A Tú.

Cốc Thu Vũ mím môi.

“Cảm tạ ý tốt của cô nương.” Sau đó, cô bé nghe thấy Thẩm Hoài An thẳng thừng nói, “Nhưng ta không tin vào những thứ này.”

A Tú tim đập mạnh.

Nàng ta cúi đầu, đôi tai đều ửng đỏ.

“Thẩm tiên trưởng, huynh cứ nhận lấy đi…” Giọng nàng ta nhẹ nhàng ôn nhu, lại có chút ấm ức mà nói, “Đây là túi thơm muội tự tay may từng chút, từng chút một, các đầu ngón tay đều bị kim đâm nhiều lần. Cho dù bây giờ huynh nhận lấy nó, sau đó có ném đi sau lưng muội cũng được, ít nhất là như vậy sẽ làm lòng muội dễ chịu hơn.”

“Lòng tốt ta nhận rồi, nhưng túi thơm ta không thể nhận.” Thẩm Hoài An lạnh lùng đáp, “Mẹ ta từng bảo, không được tùy tiện nhận đồ của những nữ tử xa lạ.”

A Tú ngẩng đầu, sắc mặt của nàng ta càng trở nên đỏ hơn, nhưng lại không giống với vẻ ngại ngùng vừa rồi.

Khoang mắt đỏ hoe, bước về trước một bước, nàng ta nhỏ tiếng bộc bạch, “Muội là bạn của Thu Vũ, sao có thể là nữ tử xa lạ chứ? Thực, thực ra muội sớm đã thích…”

Thẩm Hoài An lộ vẻ căng thẳng, mắt nhìn thấy A Tú vẫn muốn tiến về phía trước, Cốc Thu Vũ không thể xem được nữa, cô bé bước ra vài bước, lớn tiếng gọi, “Thẩm Hoài An!”

Thẩm Hoài An như gặp được cứu tinh, cậu quay người bước về phía trước Cốc Thu Vũ, cuối cùng thì thở phào nhẹ nhàng.

“Thế nào, mang không đủ tiền ư?” Cậu hạ giọng hỏi.

Cốc Thu Vũ quay người bước đi, mặc cho A Tú ở đằng sau gọi cô bé.

Tức chết cô bé rồi!

Những người tu tiên bước chân rất nhanh nhẹn, rất nhanh Cốc Thu Vũ đã ra khỏi thành Vân, Thẩm Hoài An đi cùng cô bé cũng chẳng hề tốn chút sức lực nào.

“Người bạn đó của muội đầu óc thật sự là có vấn đề mà.” Thẩm Hoài An nghĩ lại còn thấy rùng mình, nói, “Lúc trước cha huynh nói nữ tử bên ngoài rất đáng sợ, huynh còn không tin cơ, người bạn đó của muội đúng là ——”

“Bạn bè cái rắm!” Tiểu Cốc bỗng dừng chân, cô bé quay người giận dữ nói, “Muội và nàng ta không phải là bạn bè, huynh đừng nói nữa, phiền chết đi được!”

Thẩm Hoài An vô duyên vô cớ bị mắng, cũng không biết bản thân đã đắc tội với cô bé chỗ nào nữa, chỉ có thể im lặng trở về môn phái.

Đến đỉnh núi, Tiểu Cốc tức giận bỏ đi, làm cho Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực hơi ngớ người ra.

“Có phải đệ lại ức hiếp người ta rồi không?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

“Đệ không có!” Thẩm Hoài An vẻ mặt vô tội đáp, “ Lần này đệ thật sự chẳng làm cái gì cả!”

Lục Ngôn Khanh suy nghĩ hồi lâu, mới xoắn xuýt hỏi, “Chẳng lẽ tiểu cô nương cũng có giai đoạn nổi loạn?”

Chẳng ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Buổi chiều lúc tập luyện, Cốc Thu Vũ đặc biệt chọn Thẩm Hoài An để hành hạ cậu, lần này cô bé dốc hết toàn lực, vận dụng tất cả những kinh nghiệm tập luyện được trong cả tháng nay, linh hoạt sử dụng những pháp bảo và thuật pháp bùa chú một cách thuần thục, cộng thêm ám khí trên tay, Thẩm Hoài An bị đánh đến cả người lơ mơ, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đứng bên một cũng không dám mở miệng.

Sau khi buổi tập kết thúc. Thẩm Hoài An xém chút tự kỷ, ấm ức đi tìm Ngu Sở.

Nghe qua sự việc, Ngu Sở sờ sờ cằm.

“Con gái rất dễ dỗ.” Ngu Sở nói, “Con đi mua tất cả những vật hôm nay nó muốn mua về tặng cho nó, có lẽ nó sẽ nguôi giận thôi.”

“Thế nhưng rốt cuộc tại sao muội ấy lại tức giận chứ?” Thẩm Hoài An băn khoăn nói, “Con đâu có trêu chọc gì muội ấy đâu.”

Ngu Sở do dự một chốc. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đáp, “Cái này thì… ta cũng không rõ nữa.”

Trong biệt viện của các nữ đồ đệ, Tiểu Cốc thở dài, cô bé nằm dài trên giường, có chút hối hận.

Quả thật hôm nay cô bé đã mất bình tĩnh quá rồi, đánh Thẩm Hoài An nhiều lần đến thế, nhưng Thẩm Hoài An cũng đâu có tội tình gì.

Lát nữa đi xin lỗi một tiếng có tốt hơn không nhỉ? Nhưng mà vừa mới tức giận xong lại đi xin lỗi, cảm giác có hơi mất mặt.

Thật là kỳ lạ, sao hôm nay cô bé lại mang hỏa khí lớn như vậy chứ?

Bản thân Cốc Thu Vũ đang hơi rối rắm, thì ngay lúc này cô bé lại nghe tiếng gõ cửa.

“Ai đó?” Tiểu Cốc cao giọng hỏi.

Không ai trả lời.

Cốc Thu Vũ chỉ đành đứng dậy, cô bé bước đến mở cửa lại chẳng thấy ai, nhưng lại thấy một chiếc khăn tay nhỏ trên mặt đất, ở trên đó để những thứ mà hôm nay cô bé đã chọn.

Cô bé ngồi xổm xuống, đặt từng cái từng cái vào trong lòng bàn tay, khóe miệng thì bất giác mà nhếch lên.

Đúng lúc này, một bóng dáng chắn trước mặt cô bé, Thẩm Hoài An nghiêng người đưa đầu ra nhìn. Thì ra lúc nãy cậu thu lại hơi thở của mình, nín thở nấp bên ngoài cánh cửa khác, vì vậy mà Tiểu Cốc mới không phát hiện cậu.

Lúc trước Thẩm Hoài An học được chiêu này là thích trốn qua một bên để hù cô bé. Tiểu Cốc đều đã quen rồi, nên lần này cậu bỗng xuất đầu lộ diện, cô bé cũng không hề bị doạ sợ.

Thẩm Hoài An ngồi xổm phía bên ngoài, tay chống cằm, chậm rãi nói, “Đừng giận nữa, nhé?”

Tiểu Cốc cúi đầu, cô bé nhặt từng cái từng cái một lên, chút xấu hổ bỗng muộn màng dâng lên.  

Cô bé nhỏ tiếng nói, “Xin, xin lỗi…”

Cốc Thu Vũ còn chưa nói hết lời, Thẩm Hoài An đã vươn cánh tay ra, dùng những ngón tay thon dài mà khẽ xoa xoa đầu của Tiểu Cốc.

“Hòa rồi nhé.” Thẩm Hoài An nhún vai.

Cốc Thu Vũ nhếch khóe môi, cô bé liếc nhìn Thẩm Hoài An, sau đó ôm lấy đồ trang sức hì hì hà hà cười.

Thẩm Hoài An nhếch nhẹ khóe môi, nhân lúc Tiểu Cốc không hề phản kháng, cậu thừa cơ xoa tóc cô bé thêm mấy lần nữa.

Buổi tối, các sư huynh, sư muội tụ tập vui vẻ cùng nhau ăn cơm, Cốc Thu Vũ ngâm nga bài giúp đỡ, Thẩm Hoài An thần sắc vẫn như thường, dường như lúc chiều chẳng có việc gì xảy ra, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực lại ngớ cả người ra.

Tiêu Dực ngây người thắc mắc, “Giai đoạn nổi loạn của muội ấy sao lại qua nhanh quá vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK