Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoài An ngồi một bên, sau khi nghe Lục Ngôn Khanh kể, cậu cũng không khỏi nhíu mày.

“Vậy bây giờ huynh có thể nhớ lại huynh là con của nhà ai không?”

Lục Ngôn Khanh lắc lắc đầu.

“Ta chỉ nhớ được những chuyện của ngày hôm đó, ngoài ra vẫn là một mảng mơ hồ.” Lục Ngôn Khanh hạ giọng nói, “Có lẽ chuyện đó đã đả kích đến ta, vì vậy mới quên hết những chuyện đó. Nhưng mà, tại sao hôm nay lại đột nhiên nhớ lại chứ?”

Đương nhiên Thẩm Hoài An cũng không biết nguyên nhân, cậu đề nghị, “Hay là chúng ta đi tìm sư tôn, nói với người chuyện này, có lẽ sẽ tìm được cách.” 

Đối với các đồ đệ, Ngu Sở cứ như là sự tồn tại toàn năng vậy. Bất luận bọn họ muốn học gì, gặp khó khăn gì, chỉ cần đi tìm sư phụ, sư phụ đều có thể giúp họ giải quyết.

Nhưng Lục Ngôn Khanh lại lắc đầu.

“Đây là chuyện của ta, ta không muốn làm phiền sư tôn.” Lục Ngôn Khanh đáp, “Hơn nữa đều là những chuyện của hai mươi năm về trước rồi, cho dù có nói ra, thì có thể như thế nào chứ?”

Thẩm Hoài An suy đi nghĩ lại, lại nói, “Vậy huynh tìm Lý Thanh Thành hỏi xem, tên tiểu tử này trên phương diện này cũng có chút hiểu biết.”

“Thật ra lúc trước đệ ấy có đến tìm ta.” Lục Ngôn Khanh nói, “Chỉ là ta không muốn biết thân phận của mình.”

“Tại sao chứ?” Thẩm Hoài An hỏi một cách khó hiểu.

“Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, biết được ta là ai thì sao chứ?” Lục Ngôn Khanh trầm giọng, “Đối với quá khứ, ta chẳng hứng thú chút nào, ta chỉ muốn sống thật tốt.”

Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh không phải vì tìm kiếm cách giải quyết. Cậu chỉ cảm thấy bản thân một mình trong đêm khuya vắng lặng có chút ngột ngạt, cần ai đó kề bên mà thôi.

So với Tiêu Dực và Lý Thanh Thành sau này mới gia nhập môn phái, thì Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An được xem là quen biết từ thuở thiếu niên, cùng nhau trưởng thành, là có giao tình đồng cam cộng khổ.

Nếu như cần người an ủi, người đầu tiên Lục Ngôn Khanh nghĩ đến đương nhiên là Thẩm Hoài An.

“Huynh đó, chính là quá mẫn cảm, tâm tư lại tinh tế quá rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Nếu như huynh không cam tâm, chúng ta cùng nhau làm rõ thân thế của huynh, cũng xem như là giải quyết được một việc. Cứ như thế này, huynh nhất định sẽ rất khó chịu.”

Lục Ngôn Khanh không nói lời nào, qua một lúc, cậu đứng dậy.

“Ta về ngủ đây.” Cậu nói, “Chuyện này không cần thiết phải nói cho người khác biết.”

“Đê biết rồi.” Thẩm Hoài An nói một cách lười biếng.

Lục Ngôn Khanh rời khỏi sương phòng phía Tây, trở về phòng của mình.

Cậu trở lại giường, nằm xuống, vừa nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn là mắt người.

Gương mặt ướt đẫm mồ hôi của người thị vệ, hàng lông mi dài ẩm ướt, trong đồng tử khắc khổ ấy hiện lên gương mặt non nớt của người thiếu niên, và thi thể dân làng cùng đám thị vệ rải rác đằng sau hài tử ấy.

Còn có khuôn mặt với nụ cười cứng đờ, bộ mặt quỷ dị còn xấu hơn cả khóc, còn có bộ mặt chết không nhắm mắt xanh rờn trông lên thiên không.

Đôi mắt người thị vệ to đến nỗi, trong tâm trí của Lục Ngôn Khanh, ngũ quan của hắn không ngừng nhòe đi mơ hồ, chỉ còn lại đôi đồng tử có chút hoảng loạn co giãn, phản chiếu gương mặt ngây ngô năm đó của cậu.

Người đó là ai? Hắn tên là gì?

… Hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, trên thế giới này, không phải ai khi chết đi cũng được người ta ghi nhớ.

Tính mạng con người chỉ nhẹ tựa cát bụi.

Cũng giống như tính mạng của những con người vô tội của cả ngôi làng ấy vậy.

Mùi máu tanh nồng nặc như xộc thẳng vào mũi, Lục Ngôn Khanh vừa nhắm mắt đã mở mắt ngay lập tức, ngồi dậy hít một hơi thật sâu, ấn những ngón tay dài lên thái dương rồi hạ xuống vùng đầu.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều thức dậy và bắt đầu đọc sách buổi sáng.

Thẩm Hoài An cầm sách bước ra vườn, vốn dĩ còn có chút lo lắng cho Lục Ngôn Khanh, thì nhìn thấy cậu đang đứng bên ngoài đợi ai đó, biểu cảm vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

“Các sư huynh, chào buổi sáng.” Phía sau, Lý Thanh Thành vẫn đang ngáp, cùng với Tiêu Dực bước ra.

“Chào buổi sáng.” Lục Ngôn Khanh nhã nhặn đáp.

Phía bên kia, Tiểu Cốc cũng bước đến, cả nhóm đều tiến đến vách đá.

Mỗi buổi sáng, bọn họ đều phải ngồi trên những tảng đá, vừa đọc sách vừa ngắm mặt trời mọc.

Thẩm Hoài An cầm cuốn sách, có chút ngần người. Lục Ngôn Khanh đưa tay cầm cuộn sách khẽ gõ đầu cậu.

“Hoài An, đi thôi.”

Thẩm Hoài An lúc này mới chợt tỉnh, cùng lên đường.

Cả buổi chiều, Lục Ngôn Khanh biểu hiện hết sức điềm tĩnh, không khác gì so với trước đây.

Nhưng cậu càng như vậy, Thẩm Hoài An càng không yên tâm.

Người bình thường sẽ không điềm tĩnh như vậy khi gặp ác mộng, hoặc khi nghĩ đến những chuyện không vui. Lục Ngôn Khanh quả là có sức chịu đựng hơn người, cuối cùng Thẩm Hoài An cũng có cảm giác giống như sư phụ, sợ Lục Ngôn Khanh không nói không rằng rồi tự làm mình bị ốm.

Buổi chiều, nhân lúc Lục Ngôn Khanh đang tu luyện trong trận pháp, Thẩm Hoài An kéo Lý Thanh Thành, đưa cậu ấy đến nơi vắng vẻ.

“Sư huynh, sao thế?” Lý Thanh Thành hỏi, “Gần đây đệ nào có đắc tội với huynh, huynh như vậy là muốn tìm nơi mát mẻ mai táng đệ sao?”

“Đừng lải nhải nữa!” Thẩm Hoài An đưa cậu ấy đến chỗ yên tĩnh bên vách núi ngồi xuống, cậu cau mày hỏi, “Ngày đó đệ thăm dò Lục Ngôn Khanh, có phải là biết quá khứ huynh ấy là ai không?”

Lý Thanh Thành sững người, cậu ấy chớp chớp mắt.

“Đệ…”

“Đừng nói dối ta.” Thẩm Hoài An nói, “Nếu như đệ thấy rồi, vậy đệ nên biết chuyện cường đạo thuở nhỏ của huynh ấy, hôm qua huynh ấy đột nhiên nhớ lại một số chuyện, ta thấy thần sắc huynh ấy không đúng, sợ xảy ra chuyện.”

Lý Thanh Thành do dự một lúc, cậu ấy thở dài, “Sư huynh, thực ra đối với chuyện cá nhân, đệ không nên nói gì. Nhưng… nhưng những gì huynh đoán là đúng, thực ra đệ thấy được những chuyện đã xảy ra với huynh ấy trong quá khứ, đương nhiên cũng biết huynh ấy là ai.”

“Vậy đệ nói xem, rốt cuộc là chuyện gì.” Thẩm Hoài An thúc giục.

Lý Thanh Thành nhìn cậu.

“Đệ có thể nói cho huynh biết, nhưng huynh đã chuẩn bị tốt tâm lý chưa?” Lý Thanh Thành nói, “Bản thân huynh ấy còn không muốn biết, cũng không muốn người khác biết bí mật đó, nếu đệ nói với huynh, sau này huynh ấy biết được, huynh ấy đối với huynh và đệ sẽ không có khoảng cách chứ?”

Thẩm Hoài An đang nóng vội bỗng sững người, cứ như bị dội một gáo nước lạnh vậy.

Đúng vậy, ý định ban đầu của cậu chỉ là quan tâm Lục Ngôn Khanh. Nhưng nếu như Lục Ngôn Khanh biết được chuyện này, sau này không còn đối xử tốt với cậu nữa thì phải làm sao đây?

Thẩm Hoài An gãi gãi đầu, cậu tức giận nói, “Thật là tức chết mà!”

Nhìn Lục Ngôn Khanh tự mình đi vào bế tắc không được, mà muốn hiểu rõ tình hình cũng không xong, như thế này thì có thể làm gì đây?

Lý Thanh Thành ngồi xuống, cậu cau mày nói, “Chỉ có điều, có một việc đích thực là rất kỳ lạ.”

“Là có ý gì?” Thẩm Hoài An hỏi.

“Lục sư huynh chắc có lẽ đã nói với huynh rồi, là một nhóm cường đạo hành hung.” Lý Thanh Thành đáp.

“Đúng, huynh ấy nói lúc nhỏ cho rằng là trùng hợp, là cường đạo muốn giết người cướp của, kết quả là đêm qua huynh ấy nhớ lại, những kẻ cường đạo kia có thể không phải là cường đạo!” Thẩm Hoài An nói, “Những kẻ đó dường như là nhắm vào một hài tử là huynh ấy mà đến.”

“Vấn đề chính là nằm ở đây.” Lý Thanh Thành nói, “Theo như lại lịch của sư huynh, hoàn toàn không thể nhìn ra tại sao đám người này lại muốn tìm huynh ấy, vốn là hai việc hoàn toàn không tương thích.”

Cuối cùng, cậu ấy phán rằng, “ m mưu, tuyệt đối có âm mưu!”

Thẩm Hoài An lại ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Thành, cậu thở dài, “Như thế này thì có thể làm gì đây chứ, Lục Ngôn Khanh còn không muốn cho sư tôn biết, ta đây rốt cuộc có nên nói hay không?” 

“Hay là… chúng ta quan sát thêm?” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Nếu như Đại sư huynh chỉ là mơ thấy ác mộng, vậy thì thôi. Còn nếu huynh phát hiện huynh ấy lại xuất hiện tình trạng như thế này nữa, vậy chúng ta sẽ báo với sư tôn.”

“Được.” Thẩm Hoài An đáp.

Hai người âm thầm quan sát.

Vốn dĩ tính cách Lục Ngôn Khanh là cực kỳ tinh tế, nhạy cảm. Sau khi cậu cảm giác được bản thân sẽ gặp ác mộng, sẽ đặc biệt chú ý đến hơi thở trước khi đi ngủ.

Sau này, cho dù cậu liên tiếp mơ đến những chuyện ngày hôm đó, khi Lục Ngôn Khanh mở mắt ra, ngay cả hơi thở cũng không thay đổi chút nào. 

Khả năng kiềm chế kinh người và khả năng khống chế bản thân đáng sợ như thế này, e là cũng chỉ có Lục Ngôn Khanh mới có thể làm được.

Về sau cậu dứt khoát không ngủ, cả đêm thiền định.

Dù sao thì Lục Ngôn Khanh cũng đã đạt đến kỳ Kim Đan, đừng nói là vài ngày, vài tháng không ngủ là điều có thể làm được.

Ban ngày cậu vẫn mang dáng vẻ ôn nhu và nhã nhặn như thường ngày, ngay cả Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đều bị lừa, cho rằng Lục Ngôn Khanh chỉ là mơ thấy ác mộng một đêm mà thôi, nhưng không hề biết rằng, cậu vì đôi mắt của người thị vệ kia mà đã dứt khoát không ngủ khi đêm đến.

Người khác không phát hiện, nhưng Ngu Sở nhận ra rồi.

Mỗi tuần nàng đều sắp xếp thời gian, tiến hành dạy một kèm một cho mỗi đồ đệ, phân ra gồm tu luyện thiền định, thuật pháp và tập luyện vũ khí.

Hôm nay, tuần này Lục Ngôn Khanh một mình đến tìm Ngu Sở lên lớp, hai người thiền định trong động phủ, Lục Ngôn Khanh bắt đầu tu luyện thiền định, sử dụng công pháp Tinh Thần.

Ngu Sở quan sát cậu.

“Hơi thở của con không ổn định, cơ thể quá căng thẳng.” Ngu Sở nói, “Có tâm sự?”

Lục Ngôn Khanh mở mắt. Cậu cố ý né tránh ánh mắt của Ngu Sở, cụp mi xuống, sau đó khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi sư tôn, đệ tử phân tâm rồi.” Cậu nói.

Cậu lập tức thả lỏng cơ thể, cố gắng sử dụng công pháp Tinh Thần điều chuyển linh khí một cách thoải mái.

Không biết có phải vì ánh mắt của Ngu Sở hay không, cậu càng muốn thả lỏng, cơ thể lại càng căng thẳng, sau đó còn xém chút vận khí sai, cậu giật mình, mở mắt, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Ngu Sở.

Dường như ngay từ ngày bé, chỉ cần Ngu Sở nhìn cậu, Lục Ngôn Khanh sẽ cảm thấy bản thân hình như không còn chút bí mật nào, tư duy, suy nghĩ và nội tâm của cậu trong phút chốc như đều bị bóc trần dưới ánh mắt của Ngu Sở.

Lục Ngôn Khanh mím môi chau mày, cậu khẽ nói, “Sư tôn…”

Ngữ khí của cậu có chút khẩn cầu lại có chút yếu đuối, như thể đang hy vọng Ngu Sở đừng nhìn cậu như vậy nữa.

“Lục Ngôn Khanh.” Ngu Sở điềm nhiên nói, “Chúng ta là sư đồ, đã mười năm rồi, con đối với ta chính là như thế này sao?”

Lục Ngôn Khanh sững người, lời Ngu Sở đã nói rất nghiêm túc, cậu nhanh chóng nói, “Sư tôn sao lại nói như vậy, là con đã sai ở đâu rồi sao?”

“Con làm gì, trong lòng con hiểu rõ.” Ngu Sở lạnh giọng nói, “Chuyện mà con giấu trong lòng, đến hôm nay đã ảnh hưởng đến việc tu luyện của con, nhưng con một lời cũng không nói, định giấu ta đến cùng sao?”

“Sư tôn, con không hề cố ý, con…” Lục Ngôn Khanh vội giải thích, nhưng có nói thế nào cũng không rõ được, cậu mím chặt môi, khẽ nói, “Chuyện này không liên quan đến sư tôn, lại là chuyện riêng của con, vì vậy con không muốn chiếm dụng thời gian của người.”

“Không muốn chiếm dụng thời gian của ta?” Ngu Sở nhướng mày nói, “Vậy bây giờ con có thể đi rồi.”

“Sư tôn…”

Lục Ngôn Khanh chuyển từ tư thế ngồi xếp bằng sang quỳ xuống, cậu khẩn cầu, “Sư tôn, người đừng giận, con biết lỗi rồi…”

Ngu Sở sắp bị Lục Ngôn Khanh làm cho tức chết, đứa trẻ này từ nhỏ tâm tư đã sâu, trước giờ bản thân gặp chuyện gì đều không mở miệng, hơn nữa lại còn thích tự dẫn mình vào thế bế tắc. Ngay khi bị nàng ép thì nhận mình sai ngay tắp lự. 

Xin lỗi là thành khẩn và chân thành, không thôi lỡ lần sau cậu lại tái phạm, giấu chuyện trong lòng.

“Con biết lỗi rồi? Con biết chỗ nào sai rồi?” Ngu Sở khẽ nói, “Người ta đều nói một ngày làm thầy cả đời là cha, ta xem và chăm sóc con như con của ta, còn con thì sao? Có chuyện cũng không nói, ngoài mặt có vẻ là hay, là tốt, là không thêm phiền phức cho ta. Nếu con đã sợ phiền phức đến như vậy, hà tất gì phải bái ta làm sư?” 

Nàng lại nói, “Giờ đây con cũng đã trưởng thành rồi, cũng có bản lĩnh rồi. Hiện tại không tốt chúng ta có thể phân khai đường ai nấy đi, mắt không thấy tâm không phiền, con đừng làm đồ đệ của ta nữa, đỡ cho con phải sợ làm phiền ta!”

Lời này của Ngu Sở quả là rất tàn nhẫn, mặc dù nàng đối đãi lạnh lùng với người khác, nhưng lại ôn nhu với đồ đệ của mình, đây là điều mà bọn họ đều có thể cảm nhận được.

Hơn nữa, nàng đã trải qua phong ba bão táp như vậy, vốn đã rất điềm nhiên và bình tĩnh. Những năm gần đây hiếm khi thay đổi ngữ điệu, những kẻ khiến nàng thay đổi ngữ khí đều đã chết rồi, huống hồ chi là Lục Ngôn Khanh, người trước giờ chưa từng thấy mặt này của nàng?

Cổ họng Lục Ngôn Khanh khẽ động, trong lòng hoảng loạn tột cùng, khẽ khẩn cầu, “Sư tôn…”

Ngu Sở dứt khoát quay đầu, lạnh lùng nói, “Con đi đi.”

Lục Ngôn Khanh hoàn toàn hốt hoảng rồi, cậu khụy gối bên cạnh Ngu Sở, đưa tay níu tay áo của Ngu Sở một cách bất lực, ý định bảo cậu đi đã rất rõ ràng rồi.

Lục Ngôn Khanh đã sắp hai mươi bốn tuổi, nhưng trong khoảnh khắc này, dường như cậu vẫn chỉ là đứa trẻ năm đó quỳ bên bờ hồ, khóc lóc nhìn theo Ngu Sở rời đi càng lúc càng xa.

Cậu mím chặt môi, khẽ nói, “Sư tôn, con thật sự đã sai rồi, người tha thứ cho con đi…”

Cổ họng Lục Ngôn Khanh hơi khàn đi, một thanh niên hơn hai mươi tuổi cả khoang mắt đều đỏ hoe, không còn thấy phong thái công tử nho nhã diện mạo như quan ngọc, trầm tĩnh điềm đạm thường ngày nữa, ngược lại lại giống như một đứa trẻ khẽ nghẹn ngào.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn nghe lời hiểu chuyện, ngay cả khóc cũng chẳng phát ra âm thanh.

Ngu Sở vẫn không quay đầu. Nàng sợ rằng nếu nàng quay đầu sẽ nhìn thấy dáng vẻ tủi thân đáng thương của Lục Ngôn Khanh rồi lại mềm lòng, không thể tàn nhẫn mà bỏ mặc Lục Ngôn Khanh.

Tính khí Lục Ngôn Khanh cố chấp như vậy, chỉ có cách khiến cậu thật sự sợ thì cậu mới có thể thật lòng mà thay đổi bản thân.

Quả nhiên, thấy Ngu Sở không nói lời nào, cũng không thèm nhìn cậu, cuối cùng, thái độ cứng rắn lạnh lùng của sư phụ cũng đã làm tan nát trái tim đang căng thẳng của Lục Ngôn Khanh.

Cậu vừa lặng lẽ rơi lệ, vừa đưa tay níu giữ tay áo của Ngu Sở, dùng chất giọng khản đặc mà khẽ lên tiếng, “Sau này con sẽ không giấu giếm người chuyện gì nữa, người đừng đuổi con đi, có được không?”

Ngu Sở hít một hơi thật sâu, quay đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp của Lục Ngôn Khanh đỏ hoe đầy đáng thương, ngay cả mi mắt cũng ướt đẫm. Trên má cũng toàn là những giọt nước mắt, chỉ có điều, gương mặt anh tuấn khi khóc cũng hết sức ưa nhìn, khiến người ta phải đau lòng.

Dáng vẻ mong manh yếu đuối này, ai có thể tưởng tượng được cậu ấy là thiên tài pháp tu trẻ tuổi làm chấn động cả giới tu tiên trong trận tỷ thí tiên tông đại bỉ chứ?

Bàn tay Ngu Sở trong tay áo khẽ run lên, nắm thành nắm đấm, sau đó mới chậm rãi nói, “Vậy con nói đi.”

Thật nguy hiểm, xém chút đã không khống chế được bản thân mà an ủi cậu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK