Tiểu hồ ly là kiểu trẻ con, không giỏi thể hiện cảm xúc của mình. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ấy luôn ngẩn người, thật ra ít nhiều gì thì trong lòng nàng ấy cũng sẽ có ngỡ ngàng và sợ hãi.
Bị khí tức bình tĩnh của Ngu Sở ảnh hưởng, sau một hồi xúc động, cuối cùng thì tâm trạng của tiểu hồ ly cũng lắng xuống.
Một lúc sau, Ngu Sở nói: “Đồ đệ của ta và vị tăng sư kia trở lại rồi, ngươi có muốn đi gặp ông ấy không?”
Tiểu Hồ biết được cha ruột của mình là đồ đệ của vị lão hòa thượng kia, nàng ấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Tiều hồ ly nhảy ra khỏi người Ngu Sở thì lập tức biến thành một cô gái.
Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa phòng.
“Sư tôn, mọi người đều đã trở về rồi, nữ nhân bị thương kia cũng đã tỉnh.” Lý Thanh Thành ở ngoài cửa nói.
“Ta biết rồi.”
Ngu Sở nhìn Tiểu Hồ, ấm áp nói: “Đi thôi.”
Hai người đi đến gian phòng bên cạnh, trong phòng chật ních người.
Có năm đồ đệ của Ngu Sở ở bên trong, còn có một nữ nhân đang ngồi trên giường, Huyền Ban đại sư và đệ tử của ông ấy A Tứ, cộng với Ngu Sở và Tiểu Hồ là mười người.
Đông đến nỗi Thẩm Hoài An phải ngồi trên bệ cửa sổ.
“Tình hình thế nào rồi?” Ngu Sở vừa đóng cửa xong thì hỏi ngay.
Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh vừa nói vừa giải thích chuyện mới xảy ra, mọi người cùng nhau xem xét từ nhiều góc độ, cuối cùng thì xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.
Vốn dĩ Ngu Sở mời Huyền Ban đại sư đến phủ Thánh Nữ cũng vì ông ấy là người duy nhất ngoài Cáp Lý Khắc có đủ tư cách để can thiệp vào chuyện này.
Ông ấy đến phủ Thánh Nữ cũng là muốn xem xem Cáp Lý Khắc còn có cơ hội cứu vãn hay không, nhân tiện đến xem tình hình của Tiểu Hồ.
Không ngờ rằng, Cáp Lý Khắc lại nổi lên sát tâm.
Lão hòa thượng đương nhiên là có thể nhìn ra, nhưng ông lại thay đổi ý nghĩ, nhất định phải khiến cho phủ Thánh Nữ xảy ra chút chuyện thì mới có thể quang minh chính đại phơi bày những chuyện Cáp Lý Khắc đã làm, nên họ tương kế tựu kế.
Rất rõ ràng, Cáp Lý Khắc sắp xếp xong cho lão hòa thượng, hắn ta cùng với hạ nhân bày mưu tính kế ngay, yêu cầu bọn họ canh giữ phủ đệ, phối hợp giúp đỡ, không được tiết lộ ra bên ngoài.
Rõ ràng là Cáp Lý Khắc không tin tưởng Ca Mã, thế nên không nói chuyện này cho nàng ta biết. Bên ngoài, những người hầu này đều ngoan ngoãn phục tùng, nhưng vừa quay người đi thì bọn họ đã thông báo cho Ca Mã.
Mọi người đều rất kinh hãi, bọn họ đều là dân thường, vì chức trách nên bọn họ không thể không giúp Cáp Lý Khắc giữ bí mật chuyện của Tiểu Hồ, việc này cũng đủ khiến lương tâm của bọn họ day dứt rồi. Thế mà bây giờ Cáp Lý Khắc lại muốn giết người, thực sự là đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bọn họ.
Hơn nữa, hôm nay Cáp Lý Khắc vì giữ bí mật mà giết lão hòa thượng diệt khẩu, lỡ như sau này hắn ta muốn giết luôn bọn họ thì làm thế nào?
Vì vậy, những người hầu chia nhau ra, Ca Mã đi tìm Tiểu Hồ muốn cứu nàng ấy ra. Những người hầu còn lại thì chọn ra ba nam nhân trẻ khỏe để đưa lão hòa thượng rời đi, còn những người khác thì phóng hỏa đốt phủ đệ, ngăn chặn sự truy đuổi của vệ binh.
Trận hỗn loạn cứ thế lan ra, khi Cáp Lý Khắc nhận ra có điều gì đó không ổn thì một nửa thành Hỏa Thánh đã bị ngọn lửa lớn của phủ Thánh Nữ đánh thức rồi.
Trong lúc hỗn loạn, Cốc Thu Vũ đưa Tiểu Hồ đi, còn Thẩm Hoài An và Tiêu Dực thì lẻn vào phủ để tìm chứng cứ phạm tội của Cáp Lý Khắc. Vị lão hòa thượng bị đám người kia đưa đi được Lục Ngôn Khanh tìm thấy rất nhanh chóng.
“Lúc bọn ta quay lại, những người hầu của phủ Thánh Nữ đều đang ở trên đường mắng nhiếc Cáp Lý Khắc.” Thẩm Hoài An nói, “Một nửa thành đều bị dọa đến tỉnh.”
Cậu ngồi trên bệ cửa sổ, thành Hoả Thánh quả thật đang không ngừng hỗn loạn.
“Vậy cũng xem như bớt việc, chúng ta không cần phải tìm cách vạch trần hắn ta nữa.” Cốc Thu Vũ nói.
Còn về việc họ có cần phải làm gì nữa không thì phải xem tình hình sáng mai thế nào.
Không nhắc chuyện của Cáp Lý Khắc nữa, ánh mắt của mọi người đều không thể không hướng về nữ nhân ở trên giường.
Dựa trên kinh nghiệm của Ngu Sở, một người hiểu được làm thế nào để giải bùa chú tuyệt đối không phải là một người bình thường.
“Ca Mã.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Ngươi có gì muốn nói không?”
Ca Mã chợt hoàn hồn, nàng ta nhìn Tiểu Hồ một cái, rồi lại nhìn Ngu Sở.
“Ngài… có phải là người tu tiên không?” Nàng ta thận trọng hỏi.
“Không sai.” Ngu Sở nói.
Nữ nhân này im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói: “Tất cả đều là lỗi của ta. Lẽ ra ta đã có thể cứu nàng ấy sớm hơn, nhưng ta lại trì hoãn đến tận bây giờ…”
Tiểu Hồ bước tới, nàng ấy ngồi ở mép giường, chớp mắt nhìn nữ nhân nọ.
Ca Mã thở một hơi, đưa tay vuốt tóc của Tiểu Hồ.
“Thực ra, mười tám năm trước, ta từng gặp nương của nàng ấy.” Nữ nhân nói.
Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Bọn họ đều cho rằng nàng ta chỉ là một người hầu bình thường, không ngờ rằng nàng ta lại có liên quan đến quá khứ của Tiểu Hồ?
“Các vị tiên trưởng chắc cũng biết, Tây Vực nối liền với địa bàn của những người tu tiên ở phương Nam và địa bàn của những kẻ tu ma ở Tây Bắc. Ở vùng đất này, linh khí và ma khí hòa lẫn vào nhau. Phần nhiều những người tu luyện ở Tây Vực không hoàn toàn là tu sĩ, cũng không hoàn toàn là tu ma. ”
Ca Mã thấp giọng nói: “Ta từng là một trong số những người tu luyện, chỉ là không có thiên phú, lại ngu dốt, không cam tâm chung sống với người thường, cũng không có cách nào bước vào kỳ Luyện Khí. Chỉ có chút thiên phú về bùa chú nên ở lại nhân gian sống tạm bợ qua ngày. ”
“Cuối cùng, lúc ở gần sa mạc, vì lá bùa mà ta thi triển, ta bị những kẻ tu ma nhắm tới, bị bọn chúng dùng pháp bảo truy đánh. Mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Chính nương của Tiểu Hồ đã bất ngờ xuất hiện, ra tay trượng nghĩa cứu giúp ta.”
“Lúc đó, bà ấy đã mang thai hơn năm tháng rồi, còn ra tay cứu ta, giúp ta trị thương. Sau khi ta dưỡng lành vết thương, chúng ta cùng nhau trở về thành Hoả Thánh. Bà ấy bảo ta là muốn đi tìm cha của đứa trẻ nên sau đó bọn ta đã tách biệt.”
Ca Mã cúi đầu, mím môi, im lặng một lúc rồi mới tiếp tục nói.
“Sau đó ta nghe nói ngôi miếu ngoài thành bắt giữ được một yêu nữ, cũng biết được chuyện người dân vây quanh miếu. Nhưng lúc đó ta khó lòng bảo vệ được mình, lại cho rằng yêu lực của bà ấy cao cường như thế chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Kết quả là hôm sau ta nghe được tin bà ấy chết vì khó sinh, nam nhân kia vì để bảo vệ hài nhi mà tự sát.”
Nói đến đây, nữ nhân nọ vô cùng áy náy, thống khổ nói: “Ta không biết chuyện sẽ thành ra như vậy. Nếu ta mà biết thì dù có liều cái mạng này, ta cũng phải cứu nam nhân và con của bà ấy ra, nhưng ta không làm gì cả… Bà ấy đã cứu ta, thế mà ta lại không cứu bà ấy. ”
“Thế nên ngươi đến nhà của Cáp Lý Khắc làm người hầu, muốn chăm sóc đứa nhỏ mà hắn ta mang đi?” Tiểu hòa thượng A Tứ hỏi, “Nhưng nàng ấy bị giam cầm nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không làm gì ư?”
“Ta… ta từng nghĩ đến! Nhưng lúc đó, trên người của Tiểu Hồ đã bị hạ ấn chú, ta không giải được. Dù cho ta có mang nàng ấy đi, nàng ấy cũng sẽ chết vì ấn chú.”
Nữ nhân ấy khẩn thiết nói: “Hơn nữa, sau khi những người hầu bọn ta biết được chân tướng, Cáp Lý Khắc đã hứa với bọn ta rằng đợi đến khi Tiểu Hồ hai mươi tuổi, hắn ta sẽ để nàng ấy đi. Cho đến khi hắn ta có ý định giết người, ta mới thực sự ý thức được chắc chắn hắn ta sẽ không thả Tiểu Hồ đi.”
Sau khi nàng ta kể xong tất cả mọi việc, mọi người đều im lặng.
Một mặt, Ca Mã là một người vô cùng yếu đuối, nàng ta không có dũng khí đi đến miếu cứu người, cũng không dám cứu tiểu hồ ly đang rơi vào cạm bẫy.
Nhưng mặt khác, nàng ta vẫn ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Hồ suốt bao nhiêu năm nay. Mặc dù những gì nàng ta làm không có ích gì cả, nhưng quả thực là cũng đã bù đắp bằng mười tám năm của mình.
Nàng ta nói cũng có lý, năng lực của bản thân có hạn, dù có cứu được Tiểu Hồ ra thì cũng không có cách nào giải trừ ấn chú.
Nhưng trên thực tế, Ca Mã căn bản không hề nghiêm túc hăng hái đi tìm giải pháp nào cả, đến thử còn chưa thử qua mà nàng ta đã bỏ cuộc rồi.
Nàng ta là một người tốt, nhưng là một người tốt yếu đuối.
Nàng ta cũng giống lão hòa thượng vậy, mặc dù có trái tim nhân hậu, cũng quan tâm đến Tiểu Hồ, nhưng lại luôn chần chừ không ra tay cứu giúp.
Kể xong sự tình, nước mắt của Ca Mã rơi xuống.
Nàng ta nhìn cô gái nhỏ, nói với giọng nghẹn ngào: “Tiểu Hồ, thật xin lỗi, ta lỗi với nương của người, cũng có lỗi với người.”
Tiểu Hồ chớp mắt nhìn người nọ, vẻ mặt vẫn rất bình thường, bình tĩnh đến mức khiến người ta thắc mắc, liệu nàng ấy nghe có hiểu chuyện gì đã xảy ra hay không.
“Không sao đâu.” Nàng ấy nói, “Ngươi rất tốt với ta.”
Đối diện với câu trả lời của cô gái nhỏ, Ca Mã như bị đấm thật mạnh, nàng ta gào khóc sướt mướt.
Giữa lúc hỗn loạn, trời cũng đã sáng rồi.
Khi mặt trời mọc, ngọn lửa trong phủ Thánh Nữ đã được dập tắt, một nửa phủ đệ bị cháy đen đổ sụp xuống.
Cáp Lý Khắc bị kéo đến dưới chân tượng Thánh Nữ. Thân là Thánh Nữ, Y Cổ Lệ cũng được người Tây Vực nhẹ nhàng “mời” đến.
Trước kia nàng ta được ngồi trên xe ngựa cao cao tại thượng nhận lễ bái. Thế mà giờ đây lại bị vô số người bao vây xung quanh, trên khuôn mặt của Y Cổ Lệ không giấu được vẻ sợ hãi.
Hàng chục người hầu đang kêu la đòi Cáp Lý Khắc giải thích, phía sau bọn họ là người dân của thành Hoả Thánh đang vô cùng hiếu kỳ.
“Ta không có lừa gạt, ta không có! Nữ nhi của ta thực sự là một Thánh Nữ!”
Theo truyền thuyết, lửa thánh sẽ cháy quanh năm không tắt sau khi Thánh Nữ ra đời.
Người dân đang nghiêng trái nghiêng phải hóng chuyện đều ngẩng đầu lên, quả nhiên, họ nhìn thấy ngọn lửa thánh đang cháy, bọn họ đều có chút do dự.
Ngoại trừ những người hầu của phủ Thánh Nữ, những người khác đều có chút bối rối, họ không biết chuyện này là thật hay là giả.
Đúng lúc này, trên bầu trời có một tia chớp cực lớn lóe lên, nổ ầm ầm, khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Bọn họ quay người lại thì thấy một nhà tu già mang theo một nữ tử xinh đẹp đến, theo phía sau cùng bọn họ là Ca Mã.
Khi nhìn thấy ba người bọn họ xuất hiện cùng lúc, vẻ mặt của Cáp Lý Khắc bỗng trở nên tuyệt vọng.
Bên này, Tinh Thần Cung chia thành hai nhóm, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đi vào đám đông để canh giữ hiện trường. Mà một bên khác, Lục Ngôn Khanh, Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đi theo Ngu Sở và tiểu hòa thượng A Tứ vào trong phủ Thánh Nữ.
“Đây chắc là bùa phong ấn của kẻ tu ma.” A Tứ nói, “Cái trên lồng giam và cái trên người của Tiểu Hồ là hai loại bùa khác nhau. Cái trên người nàng ấy phức tạp hơn một chút.”
“Có thể hóa giải không?” Ngu Sở chau mày.
“Nếu đã có thể hạ bùa thì nhất định cũng sẽ có cách giải nó.” A Tứ nói, “Đợi đến khi chuyện ở trên phố kết thúc, hãy để sư phụ của ta xem thử. Ông ấy đã tu hành ở Tây Vực nhiều năm như vậy rồi, nhất định đã từng thấy qua loại bùa chú tương tự. Nhưng…”
“Nhưng sao?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
“Loại bùa chú dùng để phong ấn trên cơ thể người thế này, đầu kia của nó hẳn là phải liên kết ở đâu đó để ngăn cản người đó rời đi.” A Tứ nói, “Chúng ta tìm lần nữa xem có thể nào tìm thấy ấn chú ở trong phủ không. ”
Mọi người lại tìm xung quanh tầng hầm dưới đất, cũng không tìm thấy gì. Người của Tinh Thần Cung đào dưới nền nhà và vách tường, quả nhiên, trong phần đất phía dưới lồng giam phát hiện một bùa chú màu đen.
“Lá bùa này chắc là của ma tu, con chưa từng thấy bao giờ.” Cốc Thu Vũ nói, “Sư tôn, phải làm thế nào đây?”
“Hay là bắt Cáp Lý Khắc về truy hỏi hắn?” A Tứ đề nghị.
“Không cần.” Ngu Sở nói, “Thanh Thành, con đi tìm Cáp Lý Khắc bắt mạch cho hắn ta đi.”