Biểu cảm này của Vương Cửu không giống như đang nói dối, Ngu Nhạc Cảnh cũng trở nên nghiêm túc.
“Ngươi cứ đứng lên nói chuyện trước đã, thiếu trang chủ của các ngươi bị làm sao?”
Vương Cửu quỳ trên đất không đứng dậy, mà lần nữa chắp tay ôm quyền.
“Thiếu trang chủ của chúng tôi sốt cao không hạ đã hai mươi mốt ngày rồi, thiếu trang chủ vẫn hôn mê bất tỉnh, các đại phu cũng không có cách nào, không có thuốc chữa. Đại phu đều nói nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, sợ rằng thiếu chủ sẽ không trụ nổi nữa!”
“Chuyện này…” Ngu Nhạc Cảnh do dự lên tiếng, “Tiểu huynh đệ, nếu như ngay cả đại phu cũng đã nói không có thuốc chữa, tìm muội muội của ta thì có tác dụng gì?”
“Đại phu nói bệnh này người phàm trần không có cách nào chữa được, nhưng nếu như có thể tìm được tiên trưởng, linh đan thần dược có lẽ sẽ mở ra một con đường sống. Nhưng chúng ta đều là người trong võ lâm, không biết môn phái tu tiên nào, biết đi đâu tìm người đây? Trùng hợp nhận được thư của Ngu lão gia…”
Vương Cửu lần nữa nhìn về phía Ngu Sở, hắn ta khẩn cầu, “Tiên trưởng, cầu xin ngài hãy cứu thiếu trang chủ của chúng tôi, thiếu trang chủ mới mười bốn tuổi! Chỉ cần ngài có thể cứu cậu ấy, vàng bạc, bảo đao, kiếm ngựa, bất kể là cái gì chúng tôi đều có thể cho ngài!”
“Trước mắt ngươi đừng sốt ruột.” Ngu Sở nói, “Trước khi cậu nhóc phát bệnh có triệu chứng gì không?”
Nói đến thì cũng kỳ quái, Vương Cửu vốn đang gấp gấp đến mức đứng ngồi không yên, nhưng khi Ngu Sở vừa lên tiếng nói chuyện, khí tức lãnh đạm trên người nàng dần dần khiến hắn ta bình tĩnh lại.
Vương Cửu suy nghĩ chốc lát rồi nhíu mày nói, “Thật ra cũng không có triệu chứng gì đặc biệt… Đúng rồi, lúc thiếu trang chủ luyện võ thường xuyên sẽ nói đau tim, cậu ấy nói là toàn thân như bị thiêu đốt rất khó chịu… Sau đó cậu ấy lên cơn sốt hôn mê bất tỉnh.”
Ngu Sở lại hỏi, “Có phải đứa nhỏ này rất có thiên phú về võ thuật không?”
“Đó là chuyện hiển nhiên rồi, thiếu trang chủ của chúng tôi có thể nói là thiên tài, lúc sáu tuổi đã thuần thục Thiên La kiếm pháp, lúc tám tuổi đã học xong bí kíp của phủ Thiên La, binh khí nào cũng sử dụng thành thạo.”
Trong lòng Ngu Sở đã rõ.
“Ta đã biết được đại khái thiếu trang chủ nhà các ngươi thế nào rồi.” Nàng nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, mạng người đang gặp nguy hiểm, muội đi trước một bước.”
“Được, được, muội đi đi, muội cứu được đứa bé đó thì quá tốt rồi.”
Ngu Sở gật đầu một cái, nàng đứng lên nói, “A Khanh, chúng ta đi.”
“Vâng.”
Vương Cửu thấy hai người đứng dậy thì mừng rỡ như điên, hắn ta vội vàng nói, “Tiên tưởng, vậy chúng ta cưỡi ngựa trở về! Nhanh nhất là trong vòng ba ngày sẽ đến sơn trang.”
“Không cần cưỡi ngựa.” Ngu Sở nói.
Ngu Sở đi ra ngoài sân, những người khác cũng đi theo ra ngoài, nha hoàn sai vặt và đám con dâu trong nhà nghe thấy tiếng động cũng đi ra xem náo nhiệt.
Thật ra thì hiện tại Ngu Sở đã có thể trực tiếp dùng linh lực phi hành, nhưng nghĩ đến phải đưa theo một người đi cùng nên nàng triệu hồi một cây kiếm trong không gian ra.
Ngón tay nàng chụp lại niệm thần chú, kiếm linh lơ lửng trong không trung dần dần trở nên lớn hơn, đủ chỗ cho ba người.
Ngu Sở xoay người, nàng thấy trừ Lục Ngôn Khanh ra thì tất cả mọi người đứng trong sân đều trợn mắt há miệng nhìn nàng, kể cả Vương Cửu cũng vậy.
“Xong rồi, Vương huynh mau lên đi.” Lục Ngôn Khanh lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Vương Cửu mới như vừa tỉnh từ trong giấc mơ, liên tục gật đầu, run run leo lên.
Ngu Sở nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, huynh đi đường thong thả, ngày sau hội ngộ với muội.”
Ngu Nhạc Cảnh gật đầu một cái, ông nhìn dáng đứng phiêu dật của hai thầy trò trên thân kiếm, bóng dáng ba người cùng với tiếng hét thảm thiết của Vương Cửu xuyên qua bầu trời rồi biến mất.
Cả khoảng sân tĩnh lặng như tờ, một lúc sau, nha hoàn và đám sai vặt nối đuôi nhau ùn ùn quỳ xuống, ai nấy cũng ngẩng đầu lên trời lẩm bẩm, cầu thần tiên che chở.
Bên kia, ba người ngự kiếm nhanh chóng đi sâu về phía Bắc. Mặc dù xung quanh kiếm đã được linh lực của Ngu Sở bao quanh, ngay cả chút gió cũng không lọt qua được, nhưng cả người Vương Cửu vẫn dán lên thân kiếm, mặt tái nhợt.
“Sư tôn, với tốc độ này, khoảng chừng nửa nén hương nữa sẽ đến nơi.” Lục Ngôn Khanh chăm chú nhìn vào bản đồ phía Bắc mà nói.
“Tốt.” Ngu Sở nhìn về phía Vương Cửu, “Vương Cửu, ngươi còn có thể kiên trì được không?”
Môi Vương Cửu đã tái nhợt nhưng vẫn cố gắng nói, “… Tại hạ không sao, vì thiếu trang chủ, chúng ta đi càng nhanh càng tốt!”
Vì vậy, ba người vẫn bay với tốc độ nhanh nhất tới Thiên La sơn trang.
Người bình thường cưỡi ngựa rong ruổi đêm ngày cũng phải mất ba, bốn ngày mới đến nơi, nhưng khoảng cách dưới chân người tu tiên lại gần hơn rất nhiều.
Khi trời bắt đầu tối, Vương Cửu, người luôn xanh xao suốt cả chặng đường cuối cùng cũng lấy lại được sức sống.
“Đến rồi đến rồi, tiên trưởng, phía dưới là sơn trang của chúng tôi!”
Trên mặt đất, Thiên La sơn trang thắp đèn đuốc sáng rực cả một vùng lớn của cái sơn cốc bát ngát này. Nếu nhìn từ góc nhìn của người bình thường, vị trí địa lý của Thiên La sơn trang cực kỳ tốt, phòng thủ tốt khó tấn công. Hiển nhiên có thể thấy được vị trí này được chọn lựa là có tính toán.
Chỉ là trong mắt người tu tiên thì không có gì khác biệt.
Ngu Sở ngự kiếm trực tiếp đáp xuống võ đài bên trong Thiên La sơn trang. Ngay khi vừa tiếp đất, đệ tử của Thiên La từ bốn phương tám hướng chĩa kiếm về phía bọn họ.
“Buông kiếm xuống, tất cả buông kiếm xuống cho ta!” Chân tay Vương Cửu vẫn còn mềm nhũn đã liều mạng vẫy vẫy, “Lão tử là Vương Cửu đây, nhanh chóng đi bẩm báo với trang chủ, tiên trưởng đến rồi!”
Đám đệ tử trố mắt nhìn nhau, không chờ bọn họ đi bẩm báo, Thẩm trang chủ và phu nhân đã lao tới.
“Ngài là tiên trưởng muội muội của Nhạc Cảnh huynh?” Thẩm trang chủ nhào tới nắm lấy cổ tay của Ngu Sở, ông quỳ xuống ngay trước mặt tất cả mọi người, giọng khàn khàn nói, “Cầu xin ngài nhanh chóng cứu khuyển tử, tại hạ, tại hạ…”
“Thẩm trang chủ, nếu như ông là bạn thâm giao của huynh trưởng ta, tất nhiên cũng coi như là huynh trưởng gần xa với ta.” Ngu Sở đưa tay ra đỡ ông ta lên, trịnh trọng nói, “Không còn thời gian nói mấy lời xã giao, ông nhanh đưa tôi đi gặp thằng bé.”
“Được! Tiên trưởng đi theo ta.”
Trang chủ dẫn đường, đoàn người băng qua quảng trường rộng lớn tiến vào trong một gian phòng.
Trong phòng có hai nha hoàn với vẻ mặt lo lắng, Thẩm trang chủ xua tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống, mời Ngu Sở đi vào.
Ngu Sở đi vào trong phòng đến trước một cái giường nhỏ, nàng nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn tầm mười ba, mười bốn tuổi nằm trên giường, thằng bé nhắm mắt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trên trán đang chườm khăn.
Nàng ngồi xuống mép giường, đặt tay lên cổ tay cậu nhóc, thần thức thăm dò đan điền của cậu.
Ngu Sở mở mắt ra, Thẩm trang chủ luôn chú ý đến từng động tác của nàng run run hỏi, “Tiên trưởng, thế nào rồi…?”
“Sự tình giống như ta suy đoán.” Ngu Sở nói, “Thiếu trang chủ có thiên phú trời sinh, có căn cơ tu tiên, hơn nữa lại có song linh căn Hỏa – Thuỷ.”
Trang chủ phu nhân hỏi, “Chuyện này có liên quan đến việc thằng bé sốt cao không?”
Ngu Sở gật đầu.
“Phương thức tu luyện nội công của nhân sĩ võ lâm các vị và phương pháp tu tiên khá tương đồng, chắc là trong lúc đang luyện nội công thiếu trang chủ đã vô tình xúc tiến bộc phát nội đan. Hơn nữa thiếu trang chủ đồng thời sở hữu hai thuộc tính của nước và lửa, nước khắc lửa.” Ngu Sở nói, “Tuy nhiên, luyện võ lại thuộc hệ Hỏa. Lửa bốc lên rất lớn, ngược lại đè áp nước. Thiếu trang chủ chưa biết cách dẫn dắt cũng như áp chế thuộc tính nên mới dẫn đến linh lực mất khống chế. Đây là lý do tại sao sốt cao không giảm.”
Thẩm trang chủ lo lắng hỏi, “Tiên trưởng, ngài có cách nào giải quyết vấn đề này không?”
Ngu Sở gật đầu, hai phu thê bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta sẽ dùng linh lực của ta tạm thời khai thông áp chế linh lực rối loạn trong cơ thể thiếu trang chủ, sau đó uống thêm vài viên thuốc sẽ hóa giải được triệu chứng của thằng bé, chờ đến khi triệu chứng thuyên giảm thì thiếu trang chủ sẽ tỉnh lại.” Ngu Sở nói, “Nhưng mà đây chỉ là cách tạm thời, tương lai thằng bé vẫn cần phải học cách kiểm soát bản thân.”
Ngu Sở giải thích tình hình hiện tại với phu thê Thẩm trang chủ xong, được sự đồng ý của bọn họ, nàng mới cho người bỏ chăn bông ra.
Nàng đưa tay ra, ấn lòng bàn tay vào bụng thiếu niên ồi dùng linh lực của chính mình xuyên vào cơ thể của thiếu niên, giúp cậu dập lửa đẩy thêm nước, đến khi hai thuộc tính cân bằng.
Ngu Sở lại cho linh lực chạy một đại chu kỳ và hai tiểu chu kỳ, khai thông linh lực đang chạy loạn xạ trong người thiếu niên vì cậu chưa thể kiểm soát được, việc này cho phép linh lực của cậu hoạt động bình thường trong một khoảng thời gian nhất định.
Ngu Sở đả thông linh lực xong thì buông tay ra, nàng nói với trang chủ, “Ông thử sờ trán thằng bé xem.”
Thẩm trang chủ vươn tay ra thử sờ trán thiếu niên, ngay sau đó ngạc nhiên mừng rỡ nói, “Không nóng, không nóng nữa rồi, thật sự giảm sốt rồi!”
Ngu Sở mở không gian ra, đưa một lọ thuốc nhỏ cho ông.
“Trong này chứa linh đan thảo dược thường được môn phái sử dụng để ổn định linh lực cho đệ tử mới bắt đầu khi có sai lầm trong tu luyện. Chỉ cần cho thằng bé một viên vào buổi sáng và một viên vào buổi tối.”
“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng!”
Phu thê trang chủ vui mừng quá đỗi, vội vàng gọi đám đệ tự đi sắp xếp phòng cho Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh, chuẩn bị tiệc tối.
Đến khi những người khác đều đã rời đỉ chỉ còn hai vợ chồng ngồi trên giường nhỏ, lúc này hai người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chăm chú nhìn gương mặt khôi ngô của nhi tử, rồi lại quay qua nhìn quầng thâm dưới mí mắt của lẫn nhau, đều không kiềm được mà bật cười.
“Tiểu tử này mạng lớn.” Trang chủ Thẩm Hồng cười nói.
“Đúng vậy, chàng nói xem muội muội tu tiên của ông chủ Ngu rời đi nhiều năm như vậy, nhưng lại tình cờ nhận được tin tức của An Nhi, thật trùng hợp mà.” Thẩm phu nhân cũng cảm thán, “Ngu tiên trưởng đúng là quý nhân của An Nhi, chậm một chút thôi thì tính mạng của thằng bé khó mà giữ được.”
Thẩm Hồng gật đầu một cái, ông nhìn nhi tử, ánh mắt lại dần dần trầm xuống.
“Hoài An từ nhỏ đã có thiên phú hơn người, khi đó ta đã cảm giác thằng bé không giống những đứa trẻ bình thường khác.” Thẩm Hồng khẽ nói, “Phu nhân, nàng nói xem… Có lẽ thằng bé vốn không mang mệnh người phàm, mệnh cách của thằng bé, chúng ta không thể giữ được.”
“Lão gia, chàng định…”
Thẩm Hồng đối diện với ánh mắt của phu nhân, ông thận trọng gật đầu.
“Chúng ta phải nghĩ cách để cho Ngu tiên trưởng thu nhận Hoài An.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm tới, chưởng môn phái chính đạo nào đó trằn trọc khó ngủ, cảm giác như bản thân đã vứt bỏ một bảo đối rất lớn vậy ←🇼←