Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngôn Khanh có tư chất cực kỳ cao, cộng thêm linh khí ở Huyền Sơn Cổ Mạch bồi bổ nên tiến bộ rất nhanh.

Mới chỉ hai tháng thôi mà cậu đã vượt qua giai đoạn luyện khí cơ bản, tiến vào giai đoạn xây dựng nền móng. Với tốc độ tu luyện hiện tại của cậu thì phải nói là vô cùng khả quan, Ngu Sở nhận ra cậu nhóc này còn có thiên phú hơn nàng tưởng tượng.

Nhưng những người tu tiên có song linh căn đều có bước khởi đầu rất nhanh, nhưng ở giai đoạn sau đó sẽ xuất hiện tình huống hai cực phân hóa. Ngu Sở lo lắng căn cơ của cậu không ổn định, nền nàng cố ý khống chế tốc độ tu luyện của cậu.

Tăng cấp bậc không cần phải gấp gáp, quan trọng là phải giữ vững được căn cơ, tu luyện bồi dưỡng linh căn cho tốt.

Ngu Sở để cho Lục Ngôn Khanh tự lựa chọn vũ khí mà bản thân thấy quen tay. Cậu gần như lôi tất cả binh khí ra thử từng loại một, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn sử dụng kiếm, loại vũ khí người tu tiên vẫn hay dùng từ ngàn năm nay.

Ngoại trừ tu luyện, Ngu Sở còn dạy cậu kiếm thuật, khinh công và một vài chiêu pháp thuật nhập môn, tất nhiên việc học tập trau dồi văn hóa cũng không thể lơ là được.

Điều đáng quý nhất ở Lục Ngôn Khanh không chỉ dừng lại ở thiên phú hơn người, quan trọng là khả năng tự kiềm chế của cậu cực kỳ tốt. Cậu không cần Ngu Sở phải lên tiếng nhắc nhở, tự bản thân đã sắp xếp thời gian đâu vào đấy.

Nếu tính theo thời gian ở hiện tại của Ngu Sở, thì mỗi ngày bốn giờ sáng Lục Ngôn Khanh đều thức dậy đọc sách viết chữ, năm giờ cậu sẽ quét sân và sảnh đường, năm giờ rưỡi bắt đầu luyện công rồi luyện kiếm, sáu giờ rưỡi sẽ nấu cơm.

Ngu Sở bắt đầu ngày mới trễ hơn Lục Ngôn Khanh, nàng dậy lúc bảy giờ, cậu nhóc đã nấu xong bữa sáng, cùng ăn sáng với nàng rồi lại đi tu luyện.

Sau khi vượt qua giai đoạn Luyện Khí, Lục Ngôn Khanh đã chính thức bước vào thế giới của những người tu tiên, tinh lực dồi dào hơn người bình thường. Mỗi ngày cậu chỉ cần ngủ bốn tiếng đồng hồ, vậy mà cậu thật sự chỉ ngủ đúng bốn tiếng.

Thời gian biểu của cậu cứ như vậy, tu luyện, quét dọn, học tập, luyện võ ngày qua ngày, buổi tối mười hai giờ đêm sẽ đi ngủ, bốn giờ sáng thức dậy, gió thổi mưa rơi cũng không thể làm ảnh hưởng đến cậu.

So với đệ tử chăm chỉ cần cù thì Ngu Sở thật sự không chút xấu hổ sống cuộc sống về hưu như nàng mong muốn.

Con đường tu luyện của nàng và Lục Ngôn Khanh hoàn toàn khác biệt, nàng đã từng có khinh nghiệm một lần rồi, nên nàng biết phương thức tu luyện tự nàng nghiên cứu ra này một khi nóng vội sẽ dễ gây tổn thương đến chính bản thân mình.

Mỗi ngày, thời gian tu luyện và luyện võ cộng lại cũng chỉ có ba tiếng đồng hồ, còn việc dạy dỗ Lục Ngôn Khanh có thể tiêu tốn đến bốn, năm tiếng. Nàng nghiêm túc với việc tu luyện của Lục Ngôn Khanh hơn cả việc tu luyện của bản thân mình.

Khoảng thời gian còn lại nàng đang tính toán muốn phân chia ra một khu đất ở sau núi để trồng các loại cây thảo dược hay các loại rau ăn hàng ngày. Hoặc nàng sẽ dành thời gian khám phá những dãy núi này, tìm hiểu xem ở địa bàn của mình có thứ gì tốt.

Đến nỗi mà mỗi lần nàng dạy Lục Ngôn Khanh học xong, Lục Ngôn Khanh sẽ lo lắng dặn dò, “Sư tôn, người trở về sớm một chút nhé, người đừng đi lạc đấy, còn một tiếng nữa là đến giờ ăn cơm rồi.”

Mấy ngày đầu, trong lòng Ngu Sở còn nghĩ, với một người tu tiên đã đạt đến trình độ này như nàng có thể đi lạc sao? Cậu nhóc lùn tẹt này, lo lắng không ít chuyện đấy.

Ngày ngày nàng đều sẽ đi vào trong rừng sâu núi thẳm, ngày ngày Lục Ngôn Khanh đều sẽ dặn dò nàng.

Sau này nàng nghe dần thành quen.

Nhưng thằng nhóc đồ đệ này của nàng trời sinh đã thích lải nhải.

Ngu Sở ở trong núi sâu của Huyền Cổ phát hiện kha khá đồ tốt, ví dụ như mấy cây linh dược quý hiếm có thể nhổ lên mang về trồng, hoặc là mấy con thỏ béo tròn và mấy con chim rừng.

Những động vật ở nơi này được linh khí ở đây nuôi dưỡng nên con nào con nấy mập mạp, bộ lông láng mượt, thấy người còn không biết chạy.

Ngu Sở thấy Lục Ngôn Khanh học tập cực khổ, nàng tính toán bắt hai con thỏ về thể hiện chút kỹ thuật nướng BBQ nàng học được ở thế giới mạt thế chiêu đãi cậu nhóc. Kết quả, Lục Ngôn Khanh nhìn thấy chú thỏ núi vừa trắng vừa tròn, lập tức vui vẻ cảm ơn Ngu Sở.

Đến buổi chiều Ngu Sở đi tìm Lục Ngôn Khanh, thấy cậu nhóc đang làm hàng rào để nuôi thỏ.

Ngu Sở muốn nói rồi lại thôi, nàng vốn định giải thích chuyện này với cậu nhóc, nhưng khi thấy cảnh cậu ngồi xổm đút thỏ ăn có chút đáng yêu, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống chuyện này.

… Thôi được rồi.

Cậu vui vẻ là được.

Trong giai đoạn học Luyện Khí, Lục Ngôn Khanh đã học được khinh công, vì vậy mà trách nhiệm nặng nề mỗi tháng xuống núi, vào thành Vân mua đồ giao cho cậu.

Ngu Sở cố ý giao chuyện này cho cậu, trước đây cậu là ăn xin, thường bị người dân xua đuổi. Nàng hy vọng qua hoạt động mua sắm đồ dùng thường ngày sẽ dần dần khiến cậu quên đi bóng ma của quá khứ, hình thành thói quen trong cuộc sống mới.

Cách thức này có hiệu quả rất rõ rệt.

Người dân của thành Vân chất phác hơn nhiều khi so với người dân ở thành Thanh, hơn nữa, nửa năm qua Lục Ngôn Khanh trưởng thành lên không ít. Gương mặt tuấn nhã của cậu nhóc rất được mọi người yêu thích, cậu nhóc lại áo mũ chỉnh tề ôn hòa lễ độ, không hề kiêu ngạo như những đệ tử tu tiên khác, thương nhân của thành Vân thấy cậu thường xuyên qua lại nhìn nhiều quen mắt, ai cũng đều rất thích cậu.

Bất kể cậu mua cái gì, người bán hàng ở thành Vân đều thích đưa nhiều hơn cho cậu một ít.

Mỗi lần trước khi Lục Ngôn Khanh quay lại núi, cậu sẽ đều ghé tiệm trà mua trà Thụy Tường của phương Bắc. Cậu vừa bước vào cửa tiệm, tiểu nhị đã mỉm cười chào đón.

“Lục công tử lại tới rồi?” Tiểu nhị nói, “Trước tiên cậu cứ ở đây chờ một chút, trà sẽ được gói lại ngay.”

“Cảm ơn.” Lục Ngôn Khanh nói.

Cậu ngồi xuống cạnh bàn, tiểu nhị rót cho cậu một ly trà.

Một lúc sau, ông chủ tự mình đưa trà tới.

“Tiểu Lục công tử, đây là trà của cậu.”

“Cảm ơn ông chủ.”

“Sao công tử lại nói vậy, sư phụ của cậu thích uống đó là vinh hạnh của tiệm chúng tôi.” Ông chủ nói, “Chỉ là, không biết môn phái nào lại có có thể dạy dỗ ra một tráng niên tài giỏi anh tuấn như cậu đây.”

Thật ra thì lời này ông chủ đã muốn hỏi từ lâu rồi. Những đệ tử từ tất cả môn phái lớn nhỏ thường xuyên qua nơi này, người dân ở thành Vân về cơ bản đều biết bọn họ là ai.

Nhưng Lục Ngôn Khanh từ đâu đến đây lại không có người nào biết. Cậu không mặc đồng phục của môn phái nào, nhưng những đệ tử của môn phái nhỏ bé ở gần đây, tài nghệ kém cỏi, không hề giống một môn phái có thể bồi dưỡng ra được một thiếu niên hiểu lễ như vậy.

Lục Ngôn Khanh chỉ cười cười, “Sư tôn của ta là cao nhân sống ẩn dật khỏi thế giới bên ngoài, những năm này ta là đệ tử duy nhất người mà thu nhận, cũng không được tính là môn phái gì.”

Lục Ngôn Khanh nói xong lời này thì rời đi, để lại ông chủ và tiểu nhị quán trà như có điều suy nghĩ về chuyện này.

––– Có đạo lý, đúng là có môn phái hay không có môn phái gì đó cũng quá dung tục rồi, chỉ có thế ngoại cao nhân [*] mới có thể bồi dưỡng ra một đệ tử giỏi như vậy.

[*] 世外高人 thế ngoại cao nhân: mô tả một người rất mạnh mẽ, phi thường, thường được người khác ngưỡng mộ, sợ hãi. Mạnh đến mức người ta ví như không thuộc thế giới này.

Trong chốc lát, ông chủ không kiềm chế được tính nhiều chuyện của mình, chạy đi kể chuyện này với ông chủ ở bên sát vách.

Ngày hôm sau, tất cả thương nhân ở thành Vân đều biết tiểu tiên trưởng ôn hòa hiểu lễ nghĩa kia là đệ tử của một vị tiên trưởng không màng sự đời. Tất cả mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, tin tưởng không hề nghi ngờ gì.

Lục Ngôn Khanh trở về Huyền Sơn Cổ Mạch, nhưng cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.

Trong nửa năm này Ngu Sở đã hiểu biết đủ về đứa nhỏ này, cậu cầm đũa lên mấy lần rồi dừng lại, Ngu Sở biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Sao thế?” Ngu Sở hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành thế ngoại cao nhân, nàng vẫn quan tâm đệ tử của mình như thường ngày.

Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở.

“Sư tôn, môn phái của chúng ta có tên không?”

“Có chứ.”

Lục Ngôn Khanh ngạc nhiên, “Sao con lại không biết?”

“Con đi nhìn bảng hiệu là biết liền chứ gì.”

Từ khi Lục Ngôn Khanh biết dùng khinh công đều trực tiếp đi đường tắt từ dưới núi bay thẳng lên tòa núi chính, không hề đi qua con đường trước núi mà lần đầu tiên bọn họ đi đến đây.

Cậu nghe Ngu Sở nói như vậy, cậu mới sực nhớ ra trên cánh cổng lớn ở con đường trước núi có một tấm bảng.

Cậu lập tức dùng khinh công chạy về phía trước núi, Ngu Sở muốn ngăn cậu lại cũng không ngăn được.

… Thằng nhóc con này, rõ ràng phía sau điện cũng có bảng tên mà.

Lục Ngôn Khanh đi tới đại môn, ngẩng đầu nhìn một cái, cậu thấy tấm bảng trên cửa có ba chữ rồng bay phượng múa to đùng: Tinh Thần Cung.

Cậu nhìn xong lại phấn khích lập tức chạy về, hoàn toàn không còn dáng vẻ chững chạc khi xuống núi.

“Tại sao môn phái của chúng ta tên là Tinh Thần Cung ạ?”

“Bởi vì phương pháp tu luyện là do ta tự nghĩ ra, ta chia phương pháp này làm bốn cấp bậc Nhật Nguyệt Tinh Thần.” Ngu Sở nói, “Khi đổi lại khế ước đất cần phải có một cái tên môn phái mới, nên ta lấy cái này luôn.”

Lúc nói chuyện, Ngu Sở thường xuyên sẽ theo thói quen dùng những từ ngữ không thuộc về thế giới này, có những lúc Lục Ngôn Khanh không nghe hiểu, nhưng cậu đã rèn thành thói quen.

Lục Ngôn Khanh nghe nàng nói như vậy, cậu cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao sư tôn không dạy con theo phương pháp này?”

“Bởi vì phương pháp này chỉ có ta mới có thể sử dụng.” Ngu Sở nói.

Ngu Sở thấy cậu vẫn không hiểu gì, nàng dứt khoát đưa tay ra.

“Con thăm dò nội đan của ta đi.”

Lục Ngôn Khanh đặt ngón trỏ lên vị trí mạch đập trên cổ tay Ngu Sở, cậu nhắm mắt lại, tìm hướng nội đan của Ngu Sở, cậu thấy một viên hạt châu trong suốt tỏa ra màu trắng nhàn nhạt.

Cậu mở mắt ta, không dám tin nhìn về phía Ngu Sở.

“Đúng như vậy.” Ngu Sở thu tay về, nàng nói, “Từ sau khi rời khỏi môn phái trước đó của ta, nội đan của ta đã thay đổi. Ta không có thuộc tính, ngược lại rất khó để tu luyện, nên ta đã tự tìm một phương pháp khác.”

Hiện tại Lục Ngôn Khanh đã luyện đến giai đoạn xây dựng nền móng, cậu cảm nhận được việc tu tiên rất cực khổ. Cậu hiểu được những lời nói hời hợt này của nàng thật ra chất chứa bao chuyện khó khăn, cậu không kiềm chế được xúc động trước sự lợi hại Ngu Sở, không hổ là sư phụ của cậu.

“Sư tôn, người giỏi thật đó.”

“Được rồi, ngoan, con ăn cơm xong rồi đi luyện công đi.” Ngu Sở nói, “Ta muốn đi ra sau núi nhìn xem linh thảo của ta thế nào rồi.”

Sư phụ đam mê chuyện làm ruộng, Lục Ngôn Khanh ngoan ngoãn thu dọn bát đũa, sau đó chuẩn bị đi luyện công.

Trong lòng cậu vẫn còn đang tính toán, hy vọng sau này cậu vượt qua được giai đoạn xây dựng nền móng này, sự phụ sẽ thu nhận thêm đệ tử mới, lúc đó cậu còn có thể giúp người hướng dẫn bọn họ.

Kết quả, Lục Ngôn Khanh đi được nửa đường, bỗng nhiên cậu nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

Bây giờ Ngu Sở đang tu luyện bí kíp Tinh Thần của chính nàng, nhưng cậu đang tu luyện phương thức tu tiên bình thường.

Bây giờ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng lỡ như sau này sư phụ tìm được đệ tử có thuộc tính giống nàng, vậy thì tên đệ tử đó chẳng phải sẽ là đệ tử thân truyền của sư phụ sao?

Đến lúc đó, sư tôn chắc chắn sẽ thích đệ tử thân truyền hơn, mà không còn thân thiết với cậu nữa?

Chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả, ngay cả Ngu Sở cũng không nghĩ đến chuyện vừa xuất hiện trong đầu Lục Ngôn Khanh. Bỗng chốc cảm giác mong đợi về sư đệ và sư muội của cậu biến mất gần như không còn lại gì.

Liên tiếp mấy ngày, cuối cùng Ngu Sở cũng phát hiện Lục Ngôn Khanh lơ đãng không tập trung.

Thời kỳ mùa xuân của tuổi dậy thì đến nhanh như vậy à?

Lúc ăn cơm, Ngu Sở chủ động hỏi, “Hai ngày nay con sao thế? Nếu như con mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi mấy ngày.”

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương.

“Sư tôn, con cũng muốn học bí kíp Tinh Thần.”

… Hửm?

————

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Ngôn Khanh: Một người đệ tử xuất sắc được bồi dưỡng thành một người lãnh đạo ưu tú, khuyên lơi sư phụ ít làm biếng lại, thúc giục người nghỉ hưu trễ, càng ngày càng tiến bộ, tạo ra một môn phái mạnh nhất, sư phụ được nhiều người yêu mến nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK