Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thì Ngu Sở rất muốn để cho phu thê Lục gia nợ máu phải trả bằng máu. 

Ban đầu bọn họ buông bỏ Lục Ngôn Khanh, cơ bản là đã muốn đẩy cậu vào chỗ chết, nhưng Lục Ngôn Khanh mạng lớn cho nên mới tránh được một kiếp nạn này.

Nhưng… Lục gia ỷ vào chuyện bán đứng người khác để sống tốt như vậy, để cho bọn họ có thể sống yên ổn trong một thời gian dài như vậy, cũng là quá lợi cho bọn họ rồi.

Trong sự phấn khích của đám đông, phu thê Lục thị cùng cặp sinh đôi đều bị áp giải đến phòng giam.

Đoàn người của quan phủ rất nhanh đã tiếp nhận vụ án này.

Tân Hoàng đế là một trong những huyết mạch bị tiên đế hãm hại, về cơ bản thì không cần người tu tiên phải nói cái gì, người nọ vốn đã cực kỳ căm ghét những gia tộc lão thần thông đồng với Nhạc hoàng đế làm những chuyện ô uế.

Liên quan đến chuyện phán quyết Lục gia, tân Hoàng đế trực tiếp xét xử, thánh chỉ được người đưa tin cưỡi ngựa đưa đến thành Lạc Thủy.

Người nhà Lục gia không phải vẫn luôn ngạo mạn hếch mặt lên trời, xem thường tính mạng của người dân bình thường hay sao? Được, vậy thì tịch thu toàn bộ tài sản của Lục gia, giáng xuống tầng lớp nghèo khổ, đi lao dịch để chuộc tội.

Người nhà Lục gia nghe phán quyết này thì suýt chút nữa đã khóc đến ngất xỉu.

Có những thế gia thà chết cũng không muốn chịu tội, không phải ai cũng có được cốt khí như Lý gia.

Một khi đã xuống đến tầng lớp bần cùng nhất của xã hội, thật sự sẽ bị giày vò đến mức sống không bằng chết.

Đó là chưa nhắc đến, những năm này, người nhà Lục gia đã ức hiếp người làm trong phủ, những người hầu năm đó chết trong lần đi đoàn theo xe ngựa cũng có người nhà.

Về sau, vì không có tài sản cũng không có quyền lực gì nên những người từng bị ức hiếp trước đó có tìm đến cửa thì thế nào đây, sau này bọn họ còn có thể có được cuộc sống yên ổn hay không?

Lục gia khóc lóc kêu gào trời đất cũng không có cách nào thay đổi tình hình.

Ngu Sở thấy tân Hoàng đế rất am hiểu đạo lý giết người không dao thì cực kỳ hài lòng.

Vốn dĩ mọi người đều có chút lo lắng Lục Ngôn Khanh sẽ có tâm tình không vui, dù sao thì nói thế nào đi chăng nữa, người bị xử đi lao dịch cũng là cha nương và đệ đệ, muội muội ruột thịt của cậu.

Không ngờ mọi chuyện lại đi ngược lại với những gì mọi người nghĩ, sau khi chuyện này kết thúc, Lục Ngôn Khanh dường như đã thở phào một hơi, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều, không giống như trước đó, trong lòng cậu đầy những rối rắm khiến cậu trở nên trầm lắng, nặng nề.

Từ khi Lục Ngôn Khanh nhớ lại chuyện hồi còn bé, mặc dù có một vài chuyện không tận mắt nhìn thấy, nhưng tận sâu trong đáy lòng cậu cũng mơ hồ suy đoán được, cho nên trước đó cậu mới bài xích trở về Lục gia như thế.

Đối với cậu thì về cơ bản, cậu không đồng ý gọi nơi đó là “nhà” của cậu.

Kết cục ngày hôm nay, đối với cậu ngược lại là kết quả tốt nhất, Lục gia ác giả ác báo, mà cậu cũng có thể thật sự buông xuống để chuyện này trôi đi.

“Huynh thật sự không sao chứ?” Thẩm Hoài An không chắc chắn mà hỏi Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh cười một tiếng.

“Không sao.” Cậu ôn hòa nói, “Lục Cảnh Tề đã chết, huynh là Lục Ngôn Khanh.”

Giải quyết xong chuyện ở thành Lạc Thủy, nhóm người Tinh Thần Cung trở về thành Đế tụ họp với Lý Thanh Thành.

Trưởng bối của nhà họ Lý vì từ chối Nhạc hoàng đế mới rơi vào kết cục bi thảm như vậy, mọi người đều biết chuyện đó.

Tân Hoàng đế vừa mới kế nhiệm đã lập tức cất nhắc Lý gia và một số ít thế gia không cúi đầu trước Nhạc hoàng đế, còn ngược lại thì sẽ giải quyết những gia tộc hùa theo Nhạc Hoàng đế làm chuyện xấu, lập lại trật tự một lần nữa.

Ban đầu, tân Hoàng đế còn muốn đề bạt Lý gia vào triều đình, nhưng bị Lý gia từ chối.

Mấy chục năm này Lý gia đã trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấu lòng người nóng lạnh ra sao, bọn họ không muốn một lần nữa trở thành trọng thần, cuộc sống tự do tự tại hiện giờ cũng đã rất tốt rồi. 

Mấy ngày này Lý Thanh Thành ở nhà, cha con hai người nói chuyện đến đêm khuya, nhắc lại những chuyện trong quá khứ của những năm trước đây, nói ra những chuyện mà trước đây chưa thể nói ra, cũng coi như đã trút bỏ được hết những tiếc nuối trong lòng.

Đêm hôm đó, Lý gia mở tiệc tiếp đãi mọi người, Lý Quang Viễn và Lý phu nhân thay bộ y phục khác, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Mọi người đều ăn cơm rất vui vẻ.

Nhóm người Tinh Thần Cung thấy thành Đế đã trở lại như bình thường nên định ngày tiếp theo sẽ rời thành Đế, lên đường trở về.

Chuyến đi này, mặc dù chưa đến một tháng, nhưng từ ma tu đến triều đình, hay là biến cố gia đình của Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành, đều đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lúc trở lại Huyền Sơn Cổ Mạch, mọi người chỉ cảm thấy giống như một đời người đã trôi qua vậy.

“Hai ngày tới các con nghỉ ngơi nhiều một chút.” Ngu Sở nói, “Mấy ngày nữa lại bắt đầu tu luyện, không cần phải gấp gáp.”

Chính bản thân nàng cũng phải trở về sau núi yên tĩnh, nghỉ ngơi một lúc.

Nhiều năm qua, tính tình của nàng đều đi theo hướng hệ Phật [*], chuyến này xuống núi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình cách này của nàng dường như có chút lộ liễu.

[*] 佛系 /fó xì/ (phật hệ) thuật ngữ được giới trẻ Trung Quốc dùng như kiểu “Như thế này cũng được, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”.

Dù sao thì hiện giờ nàng cũng là sư phụ của một môn phái chính phái, kín đáo một chút vẫn tốt hơn.

Ngu Sở tăng thêm lớp chắn cho khu vực phía sau núi rồi đi ngâm suối nước nóng.

Nàng cảm giác mỗi lần ra cửa cùng đồ đệ, sau khi trở về trong lòng đều có hơi mệt mỏi. Cho dù hiện giờ bọn nhỏ đứa nào cũng đều rất có tiền đồ, rất lợi hại, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà quan tâm bọn nhỏ.

Lúc Ngu Sở nghỉ ngơi ở phía sau núi, các đồ đệ cũng ở trong phòng nghỉ ngơi.

Chuyến này đi ra ngoài, tình cảm huynh đệ giữa bọn họ dường như càng trở nên sâu đậm hơn.

Năm người nằm thành hàng trên tảng đá ven vách núi, ngẩn người nhìn đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời. Một làn gió thổi qua, bọn họ đều hơi thiu thiu buồn ngủ.

“Mệt quá đi mất.” Thẩm Hoài An than thở, “Sau chuyến đi xa lần này, trong vòng nửa năm tới đệ không muốn xuống núi lần nữa.”

“Đệ cũng vậy.” Lý Thanh Thanh cảm khái, “Lúc mới đến đệ cảm thấy cuộc sống của người phàm trần tốt hơn, nhưng ngây người ở trong môn phái một năm rưỡi, đệ mới phát hiện đệ càng ngày càng thích cuộc sống trong môn phái hơn.”

“Tất nhiên rồi.” Cốc Thu Vũ vui vẻ nói, “Sư huynh sư tỷ tốt như chúng ta đi đâu mà tìm được chứ.”

Lý Thanh Thành vươn người, thoải mái dang tay dạng chân nằm trên tảng đá, giống như một bãi cá mặn vậy.

“ y… Thoải mái quá.” Lý Thanh Thành nói, “Đệ xin phép nửa tháng tới không tu luyện.”

“Không được.” Lục Ngôn Khanh nằm cách đó mấy người không đồng ý với điều này, “Chưa đến hai năm nữa đệ phải tham dự cuộc tranh tài giữa các môn phái tu tiên, đệ không thể để bọn huynh mất mặt được.”

Lý Thanh Thành lập tức kêu rên không ngớt.

Lý Thanh Thành tuyệt vọng là niềm vui của bọn họ, những người khác đều bật cười.

Nói thế nào thì nói, ngày đầu tiên trở về, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi thật tốt.

Mấy ngày sau, Vũ Hoằng Vĩ mời Ngu Sở đến Phái Tu Thiên một chuyến.

“Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn luôn thẩm vấn Lâm Lượng và những ma tu khác.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Mấy năm gần đây ma tu xâm phạm đất Trung Nguyên không phải chuyện chỉ có một vài lần. Lâm Lượng khai ra, trước đây hắn ta và n Quảng Ly bí mật trao đổi với nhau, rất nhiều chuyện đều là n Quảng Ly học từ hắn ta.”

Hai người ngồi trên một đỉnh núi cao chót vót của Phái Tu Thiên, Vũ Hoằng Vĩ khẽ than thở một tiếng.

“Nói thật thì giới tu tiên của chúng ta không muốn vén màn chiến tranh, nhưng ma tu lại không hề nghĩ như vậy.”

Ma tu và người tu tiên có rất nhiều hướng tu luyện trái ngược hoàn toàn với nhau.

Cũng có ma tu lựa chọn không hại người, mà sẽ hấp thụ ma khí trong trời đất.

Nhưng đa phần ma tu vẫn chọn chém giết, và lấy việc giết người làm phương thức tu hành chính.

Nói một cách đơn giản, là giới tu tiên không muốn đánh nhau, nhưng giới ma tu chưa chắc đã nghĩ như vậy.

“Chỉ là nhắc đến có chút kỳ lạ, ma tu còn như vậy, vậy nam nhân đến từ Ma giới đó sao lại có thể nghĩ đến chuyện cùng hòa bình chứ.” Vũ Hoằng Vĩ thấy chuyện này rất khó hiểu.

Ngu Sở cũng lắc đầu.

“Ta cũng không biết.” Nàng nói, “Có thể hắn chỉ đang trấn an chúng ta thôi.”

“Chắc là không phải đâu.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Cô còn nhớ lúc hắn xuất hiện ở thành Đế, xách cổ tổ tiên của Lâm Lượng đi ra, hắn đã nói gì không?”

Ngu Sở đặt ly trà xuống, nhìn về phía Vũ Hoằng Vĩ.

Vũ Hoằng Vĩ nói, “Hắn nói: Nếu như không muốn làm một trong mười tám Ma quân nữa thì hắn cũng không muốn miễn cưỡng. Dựa theo ý của lời nói này và hành động của hắn thì hình như hắn lợi hại hơn Ma quân, địa vị cũng ở trên cả Ma quân.”

Trong các cấp bậc ở Ma giới, cấp thấp nhất là ma nhân, lên đến năm cấp trên đó sẽ là Ma tướng.

Ma tướng là cấp bậc cao nhất mà một ma nhân có thể đạt tới được.

Bởi vì bên trên nữa sẽ là mười tám vị Ma quân, cũng có thể nói là mười tám ma nhân mạnh nhất trong Ma giới, trong tay bọn họ có thế lực, quyền lợi sau lưng rất phức tạp, không phải là người có thể tùy tiện động vào.

Sức mạnh của Ma quân lớn đến mức có thể vượt qua cả giới hạn tồn tại. Cho nên nội dung của huyết trận cấp cao của ma tu ở Nhân giới là cầu xin Ma quân hạ thế.

Nhưng nam nhân kia lại có thể xách một Ma quân xuất hiện và cả cách nói chuyện không nể nang gì như vậy, rồi đến việc Ma quân họ Lâm kia sợ hắn như thế nữa. 

Chỉ có một khả năng, cấp bậc của nam nhân này còn cao hơn cả Ma quân.

Nhưng hắn là ai? Ngay cả trong sách cổ cũng không đề cập đến, ở trong Ma giới, người nào có thể có địa vị cao hơn cả Ma quân đây?

Vũ Hoằng Vĩ nhíu mày nói, “Hơn nữa, nếu để ý có thể thấy được hình như hắn có chút né tránh cô.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Ngu Sở nói. Nàng rủ lông mi xuống, khẽ nói, “Hình như hắn biết ta, nhưng ta tuyệt nhiên không hề quen biết hắn.”

Thậm chí nàng không phải là người của thế giới này, sao có thể quen biết được một kẻ ở Ma giới chứ.

Ngu Sở nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là người nàng từng gặp ở những thế giới luân hồi khác?

Nhưng trong đoạn thời gian trước đó, nàng không nảy sinh bất kỳ chuyện bất hòa gì với ai cả, càng chưa nói đến hiện tại nàng vẫn chưa bại lộ thân phận thật sự của mình.

Hai chưởng môn ngồi lại với nhau cùng vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Ngu Sở cứ nghĩ đến vấn đề nan giải này là nàng lại có chút buồn bực, bứt rứt, nàng muốn biết người này đang che giấu bí mật gì, nhưng cũng không thể đi qua Ma giới tìm người mà?

Nàng đặt ly trà xuống, lạnh lùng nói, “Nếu ngày đó bị dồn nén bí bách quá ta sẽ trực tiếp dùng huyết trận triệu hồi hắn thử.”

“Ngu chưởng môn, bình tĩnh chút nào!” Vũ Hoằng Vĩ liên tục khuyên nhủ, “Vì loại chuyện này mà hy sinh tính mạng thì không đáng.”

Haiz…

Cuối cuộc trò chuyện, Vũ Hoằng Vĩ nói ra kế hoạch của mình.

“Lão phu chuẩn bị thương lượng với những chưởng môn khác, thành lập một đội ngũ tinh anh đến khi vực lân cận của vực sâu đen tối thăm dò một chút lai lịch của đám người ma tu.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Cô muốn đi cùng không?”

Ngu Sở lắc đầu.

“Ta không muốn tham dự vào chuyện này, các ông làm gì thì làm.” Nàng nói.

Nếu là chuyện lớn có thể ảnh hưởng đến Nhân giới thì đi cũng được, loại chuyện cỏn con này nàng không cần thiết phải nhúng tay vào.

Nói thật thì nếu không phải chuyện ở thành Đế liên quan đến hai đồ đệ của nàng, thì chưa chắc nàng đã muốn tham dự.

Quá phiền phức.

Những chuyện thế này để cho những môn phái lớn đi làm, còn nàng thì yên tâm ở trong núi rèn luyện đồ đệ không phải tốt hơn sao?

Với lại, nghỉ ngơi một thời gian, nàng còn phải bận rộn làm chuyện của mình.

Năm đó Bạch Hạo chân nhân để lại một bức thư, mời nàng năm năm sau đi Tây Vực một chuyến. Nghe nói Tây Vực sẽ có một đợt tai ương rất lớn, hy vọng trước khi tai ương xảy ra, Ngu Sở có thể đến đó ngăn cản mọi chuyện phát sinh.

Năm năm trong bức thư lúc đó, hiện giờ chỉ còn chưa tới nửa năm.

Nói cách khác, khoảng nửa năm tới, bọn họ sẽ lại phải ra cửa lần nữa.

Trong nửa năm tới đây, Ngu Sở đã nghĩ xong xuôi sẽ huấn luyện đồ đệ thế nào rồi.

Quan trọng nhất là Lục Ngôn Khanh, trước đó vì tâm lý cản trở mà bị kẹt lại trong giai đoạn hoàn thiện kỳ Kim Đan, hiện giờ nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, rất có thể trong nửa năm đổ lại đây, Lục Ngôn Khanh sẽ đột phá được kỳ Kim Đan, tiến lên kỳ Nguyên Anh.

Có lẽ cậu sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất đã mạnh đến mức đạt đến kỳ Nguyên Anh trong một nghìn năm trở lại đây.

Còn về phương diện khác thì…

Trên đường trở về, Ngu Sở hắng giọng một cái, ám chỉ hỏi, “Nên đổi mới rồi chứ?”

Hệ thống chó đã giả chết hơn một năm. Thành Đế có thế nó không thèm quan tâm, nhưng nàng nhớ rõ Tây Vực là một trong những vùng có trên bản đồ trong nguyên tác.

Lúc này, cửa hàng hệ thống cũng nên đổi mới rồi chứ.

Đúng như Ngu Sở nghĩ, với sự thúc giục của nàng, cửa hàng của hệ thống trong không gian đã được đổi mới.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Có ai cảm nhận được Tiểu Lục sắp online rồi đó ~ khà khà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK