Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thanh kiếm tốt cần ít nhất từ nửa tháng đến hai tháng mới có thể tinh chế được, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh tạm thời ở lại Thiên La sơn trang.

Thẩm Hồng trang chủ là một người thông minh, từ sau hôm Ngu Sở nói không nhận thêm đồ đệ ông cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Thẩm Hồng vẫn nhiệt tình tiếp đón hai thầy trò, thuận tiện mời Ngu Sở dạy Thẩm Hoài An mấy khẩu quyết khống chế linh lực của bản thân.

Cho dù Thẩm Hồng không nói thì Ngu Sở cũng định làm vậy. Thiên phú của Thẩm Hoài An quá tốt, luyện tập nội công theo phương pháp trong võ lâm cũng có thể thúc đẩy linh căn phát triển, vì vậy càng phải cẩn thận chú ý một chút.

Thẩm Hoài An khôi phục sức khỏe bắt đầu luyện võ như bình thường, chỉ là mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ tăng thêm thời gian ngồi thiền khống chế linh khí trong cơ thể. Cách mấy ngày Ngu Sở sẽ đến xem tình trạng nội đan của cậu một lần.

Thẩm Hoài An năm nay mười bốn tuổi, là một thiếu niên khá thú vị. Bản thân cậu có thiên phú cực kỳ cao, nhưng thiên phú này lại dồn hết vào việc luyện võ. Còn mỗi khi đến giờ học viết chữ, trong thư phòng sẽ truyền ra tiếng gào thét tức đến chảy máu não của Thẩm Hồng.

Mà ở trên võ trường, tình hình sẽ lập tức xoay chuyển hoàn toàn.

Ở Thiên La sơn trang, cứ cách mỗi ba, năm ngày sẽ tổ chức so tài giữa các đệ tử, mọi người sẽ tự nguyện giơ tay lên đài tỉ thí, cứ như vậy thay nhau lần lượt lên đài, quy tắc do các đồ đệ tự quyết định với nhau. Nếu muốn đánh luân phiên nhiều người, hay muốn một chọi một đều được.

Lục Ngôn Khanh mấy năm này vẫn luôn đi theo Ngu Sở quy ẩn trong núi, chưa từng thấy môn phái nào thi đấu sôi nổi như vậy. Mỗi lần ở võ trường có đệ tử tỷ thí, cậu đều hứng thú đứng xem từ xa.

Vào một hôm, đám đệ tử Thiên La đều đang hết mình đấm đá trên võ đài, các đệ tử ở dưới đài vây xem cũng hò hét cổ, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Dưới đài, Thẩm Hoài An ngồi gác chân tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn đệ tử trên đài thi đấu. Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của cậu xuyên qua đám người nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đứng ở dưới tán cây xa xa, cũng đang chăm chú nhìn về phía bên này.

Ngay cả khi ở bên ngoài đám đông, Lục Ngôn Khanh vẫn và dáng vẻ kiêu ngạo xa cách đó.

Thẩm Hoài An liếc mắt một cái đã thấy Lục Ngôn Khanh không vừa mắt. Có lẽ bởi vì Lục Ngôn Khanh mới chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi nhưng lại đoan trang, tự chủ như người lớn, không chân thành chút nào, vừa giả tạo vừa chướng mắt.

Vậy nên Thẩm Hoài An vẫy tay một cái, gọi một tên đệ tử đến, nói thầm bên tai hắn ta cái gì đó.

“Hả?” Đệ tử kia có hơi do dự, “Thiếu trang chủ, bọn họ là tiên trưởng đó, hơn nữa còn là khách, làm như vậy không phải có chút không tốt lắm sao?”

“Chỗ nào không tốt? So tài tỷ thí học hỏi lẫn nhau không phải chuyện rất bình thường sao?” Thẩm Hoài An khẽ hừ nói, “Hơn nữa có chuyện gì xảy ra đã có ta chịu trách nhiệm, ngươi sợ cái gì?”

Đệ tử đó do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Hắn ta chen vào giữa đám huynh đệ khác, nhân lúc người trên đài đi xuống thì hô lớn, “Người đứng bên kia không phải Lục tiên trưởng sao? Lục tiên trưởng! Thể hiện chút tài năng cho chúng ta mở mang tầm mắt đi!”

Người luyện võ trẻ tuổi nhiệt huyệt là đối tượng dễ là dễ kích động nhất, ngay lập tức, những đệ tử khác cũng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, đồng thanh hô Lục tiên trưởng, mời cậu lên đài thể hiện tài năng.

Lục Ngôn Khanh biết bản thân hiện tại như người nửa đường xuất gia, về phương diện pháp thuật bản thân còn có chút thành tựu, nhưng ở phương diện đao kiếm thì chắc chắn không thể so với các đệ tử Thiên La từ nhỏ đã tập võ.

Nhưng lúc này lộ ra vẻ lo lắng sẽ càng mất thể diện hơn.

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu, bước lên đài luyện võ.

Có người ném cho Lục Ngôn Khanh một thanh kiếm lên, cậu đón lấy, sau đó dùng thái độ tao nhã lễ độ nói, “Kiếm pháp của tại hạ nhất định không bằng các vị, bêu xấu rồi.”

Đám đệ tử ở bên dưới đài rối rít cả lên, vô số cặp mắt tập trung trên người Lục Ngôn Khanh.

Đây là lần đầu tiên Lục Ngôn Khanh bị nhiều người nhìn như vậy, cậu khẽ hít một hơi, sau đó nâng kiếm lên. Cậu làm theo như lời Ngu Sở nói, cậu không sử dụng kiếm thuật truyền thống, mà vận dụng tu tiên kiếm pháp hệ Thủy.

Dù là cùng một quyển bí kíp nhưng người có tính tình khác nhau sẽ cho ra những hiệu quả khác nhau.

Mà kiếm pháp của Lục Ngôn Khanh giống như con người của cậu vậy, lãnh đạm và nhẹ nhàng, đám đệ tử đều ngẩng đầu lên quan sát và bọn họ đều chết lặng khi thấy sóng nước vây quanh Lục Ngôn Khanh cho đến khi những hạt nước lan ra xung quanh thanh kiếm.

Với mỗi bước di chuyển của mình, sóng nước lưu lại những vệt nước tuyệt đẹp trên không trung như thể chúng có sự sống vậy.

Ánh mặt trời rọi xuống, giọt nước bay tán loạn, khuôn mặt thanh tú ưu nhã của Lục Ngôn Khanh tựa như có thêm vầng hào quang của người tu tiên, khiến cho đệ tử của Thiên La sơn trang cũng phải sững sờ.

Thẩm Hoài An cảm thấy trạng thái của đám đệ tử Thiên La xung quanh mình không ổn, ai nấy cũng đều nhìn đến ngây người. Bỗng chốc Thẩm Hoài An càng thêm không vui.

Mới thế này đã là gì chứ? Lấy một chút nước ra thật sự có thể trấn áp được bọn họ à?

Ở trong mắt thiếu niên, ngoài cách dẫn nước đi theo đường kiếm có thể coi như mới lạ ra thì kiếm pháp của Lục Ngôn Khanh này thật sự không có chỗ nào để khen cả, trình độ cũng không phải là đỉnh cao.

Cậu càng cảm thấy Lục Ngôn Khanh không có bản lĩnh gì cả, chẳng qua là dùng pháp thuật để hù dọa người thôi.

Thẩm Hoài An trực tiếp kéo một tên đệ tử đứng bên cạnh lại, hạ thấp giọng xuống mà nói với hắn, “Bảo tên đó sử dụng kiếm pháp không có pháp thuật đi!”

Đệ tử kia khẽ gật đầu, sau khi Lục Ngôn Khanh kết thúc bộ kiếm pháp này xong, mọi người vỗ tay ầm ầm, hắn ta lập tức hô lên, “Lục tiên trưởng có thể cho chúng ta chiêm ngưỡng một chút kiếm pháp truyền thống của giới tu tiên không?”

“Đúng vậy tiên trưởng, cho chúng ta xem một chút đi!” Những người khác đều hùa theo.

Lục Ngôn Khanh có hơi khó xử. Mặc dù cậu là kiếm tu, nhưng mới vừa luyện kiếm chỉ được bốn năm, trọng tâm tu luyện của cậu vẫn là theo bí kíp Tinh Thần, mấy năm gần đây liền chú trọng đến nền tảng nội công.

Bảo cậu đánh thắng những người ở đây, cậu có thể làm được. Nhưng bảo cậu biểu diễn kiếm thuật có thể khiến mọi người ở đây phục thì lại là một chuyện khó.

Đám đệ tự hò hét khiến nhiệt độ bầu không khí tăng cao, trong chốc lát Lục Ngôn Khanh không biết phải làm thế nào mới phải.

Dưới dài, Thẩm Hoài An chống cằm, hài lòng nhìn Lục Ngôn Khanh.

Cậu muốn xem tên này sẽ xuống đài như thế nào đây.

“Các ngươi thật sự muốn xem?” Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng có từ tính vang lên sau lưng mọi người.

Đám đệ tử Thiên La quay đầu lại, thấy Ngu Sở mặc bộ y phục trắng muốt. Nàng đi lên võ đài, không biết có phải do khí chất người tu tiên mài giũa ra không mà mỗi bước của nàng đều phiêu dật đẹp đến vậy.

Lúc Lục Ngôn Khanh lên đài đám đệ tử Thiên La còn có thể ồn ào hò hét, Ngu Sở vừa mới bước lên, bọn họ chỉ nhìn nhau một cái rồi không ai dám lên tiếng nữa.

“Nếu nhu Ngu tiên trưởng đã có nhã hứng này, tại hạ xin bêu xấu so tài với ngài.” Giọng nói của Thẩm Hồng cũng vang lên.

Ông cầm kiếm lên võ đài, quay người ôm quyền với Ngu Sở, cười nói, “Tiên trưởng, vậy chúng ta thảo luận kiếm pháp vài chiêu đơn giản là được.”

Ngu Sở gật đầu.

Nàng cầm lấy kiếm của Lục Ngôn Khanh, nàng quay mặt qua nhẹ giọng nói, “Con đi xuống xem đi.”

Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở làm vậy là vì giải vây cho mình, cậu mím môi mỏng, cảm thấy có chút tự trách hơi cúi người một cái rồi xoay người đi xuống dưới đài.

Trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, Ngu Sở rút trường kiếm ra giao chiến với Thẩm Hồng.

Thẩm Hồng là nhân vật đại diện cho kiếm thuật trong chốn giang hồ ở phương Bắc, nhưng khi kiếm của ông và Ngu Sở chạm vào nhau, ông không kìm nổi kinh ngạc trong lòng.

Sau mấy chiêu ông càng chắc chắn Ngu Sở cực kỳ am hiểu kiếm pháp, có khi còn am hiểu hơn cả ông.

Cao thủ gặp cao thủ, hai người đối chiến khiến người bên dưới đài nhìn không chớp mắt, ngay cả Thẩm Hoài An mông dính chặt trên ghế cũng phải đứng lên, chăm chú quan sát hai người trên võ đài.

Trong mắt đệ tử bình thường, dường như hai vị trưởng môn ngang tài ngang sức, không phân cao thấp. Mặc dù Thẩm Hoài An nhỏ tuổi hơn đa số đệ tử ở đây, nhưng hơn ai hết cậu là có thể nhìn thấu được trận đấu này.

Ngu Sở vẫn luôn tỏ ra thoải mái, nhưng biểu hiện của cha cậu Thẩm Hồng ngày càng nghiêm túc hơn.

Hai người chiêu tới đỡ chiêu khá ăn ý nhau lựa thời cơ thích hợp đồng loạt thu chiêu, lùi sang hai bên.

Trong chốc lát, võ trường im lặng như tờ. Mấy giây sau đám đệ tử bên dưới mới phản ứng lại được bắt đầu vỗ tay khen ngợi, Thẩm Hoài An nhìn thấy cũng rất xúc động, một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Trên đài, Thẩm Hồng thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói mấy câu xã giao kết thúc cuộc so tài này thì đã nghe thấy giọng nói trẻ con của Thẩm Hoài An ở dưới đài vọng lên.

“Tới con! Con cũng muốn so tài!”

Thẩm Hoài An từ nhỏ đã mê võ nghệ, Thẩm Hồng biết điều này, hơn nữa còn khá kiêu ngạo vì điều này. Nhưng giờ phút này, nụ cười trên mặt của ông suýt chút là không giữ được nữa rồi.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Thẩm Hồng nói, “Nếu như con muốn so tài thì tự mình nói chuyện riêng với tiên trưởng đi.”

Thẩm Hoài An bất mãn bĩu môi. Ngu Sở nhìn cậu nhóc một cái, khẽ cười nói, “Nếu như muốn so tài, vậy thì để cho thằng bé lên đi.”

Thẩm Hồng trợn mắt nhìn nhi tử của mình một cái, bất đắc dĩ nói, “Tiên trưởng, tiểu nhi không hiểu chuyện, thật ra…”

Thẩm Hoài An không quan tâm nhiều như vậy, cậu chỉ biết Ngu Sở cười với mình rất dịu dàng, còn đồng ý cho mình lên đài ––– Nàng thật sự quá tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK