Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Ngu Sở chỉ cầm đại cây roi lên nhưng sau đó phát hiện càng dùng càng thấy thuận tay.

Không hổ là pháp bảo cấp cao, cảm giác hoàn toàn khác với vũ khí thông thường, cây roi này cầm trong tay vừa mềm mại vừa linh hoạt, thuận tay như thể nó hiểu được ý người vậy.

Nàng nghĩ, Bạch Hạo chân nhân đúng là liệu sự như thần, có khả năng pháp bảo này thật sự là dành cho nàng.

“Kỳ quái thật, đây là cái gì ạ?” Thẩm Hoài An cầm một cây gậy sắt màu vàng còn sót lại trong rương lên.

Ngu Sở nhìn một cái, giải thích đơn giản, “Đây là gậy tìm rồng.”

“Là thứ trong truyền thuyết dùng để phân biệt phương hướng, tìm bảo vật, xem phong thủy và cả tìm rồng sao ạ?” Thẩm Hoài An ngạc nhiên nói, “Con còn tưởng vật này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thoại bản thôi, không ngờ nó thật sự tồn tại.”

“Còn cả cái này nữa.” Tiểu Cốc lấy cái cung tên còn lại cuối cùng ra, “Hai cái bảo vật này là cho ai, chúng ta rõ ràng đều có rồi. Chẳng lẽ Bạch Hạo chân nhân tính sai rồi sao?”

“Ông ấy lợi hại như vậy chắc sẽ không có sơ suất này đâu.” Lục Ngôn Khanh hỏi nhỏ, “Chẳng lẽ, tương lai sư tôn sẽ còn thu nhận thêm hai đồ đệ nữa?”

Lục Ngôn Khanh vừa nói lời này xong, bốn đồ đệ đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngu Sở.

Dưới ánh mắt của bọn họ, hiếm có khi nào bọn họ thấy Ngu Sở chột dạ, nàng cảm thấy bản thân giống như một người sư phụ cặn bã không biết thỏa mãn, đã có bốn đồ đệ thiên tài rồi mà còn có lòng tham muốn nhiều độ đề tốt hơn.

“Cũng chưa chắc.” Ngu Sở yếu ớt nói, “Ta có các con là đã rất vui rồi, cũng không muốn có thêm những người khác.”

“Dù sao sư tôn là người mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, lần sau mà có gặp được một hạt giống tốt đang gặp khó, người vẫn sẽ không nhịn được rồi thu nhận người ta thôi.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm.

“Sư tôn, người thu nữ tử nhé, đừng thu nhận thêm đám nam tử thối nữa.” Tiểu Cốc tố cáo, “Bọn họ cùng nhau lén đi uống rượu mà không dẫn con theo, con bị xa lánh!”

Thẩm Hoài An nhướng mày, “Tiểu nha đầu này, muội cũng biết cáo trạng cơ đấy.”

Đây là lần đầu tiên nàng không biết nên nói thế nào với đồ đệ. Dù sao lời bọn nhỏ nói là thật, dù hiện tại nàng cứng rắn nói không thu nhận thêm nữa, nhưng nếu như tương lai nàng thật sự gặp phải một đứa trẻ thiên tài mà nhân phẩm lại tốt, nàng sao có thể không thu nhận chứ?

Haiz…

Trong lòng Ngu Sở không biết phải làm sao, bất giác cuộn chặt roi trong tay lại.

Không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy sư phụ cầm roi, ba cậu nhóc sẽ bất giác thấy căng thẳng.

Nói thì chuyện này khá kỳ lạ, Ngu Sở không phải kiểu sư phụ sẽ đánh người, thời gian bọn họ ở bên cạnh nàng có dài có ngắn, nhưng ngay cả sắc mặt tối sầm của Ngu Sở bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Bình thường tính tình của nàng lúc nào cũng rất tốt, chứ đừng nhắc đến loại chuyện như nàng sẽ ra tay đánh người.

Nhưng chỉ là bọn họ có hơi sợ nàng.

“Sư tôn, có thu nhận đồ đệ hay không cũng là do bản thân người quyết định, hay là trước tiên người cất cây roi kia đi.” Lục Ngôn Khanh yếu ớt nói, “Lỡ như lát nữa nó làm người bị thương cũng không tốt lắm đâu.”

Ngu Sở lấy lại tinh thần, lúc này nàng mới thu roi lại.

Ngu Sở vốn định bỏ roi vào không gian, nhưng cây roi lại tự động uốn mình quấn quanh hông của nàng, về cơ bản thì không nhìn ra trên hông nàng đang quấn cây roi nên Ngu Sở cũng kệ.

Ngu Sở thấy còn dư lại cung tên và gậy tìm rồng, trong lòng nàng đại khái cũng đã có tính toán, ước chừng nàng sẽ còn có thêm hai đồ đệ nữa.

Nhưng cung tên thì nàng có thể hiểu được, còn gậy tìm rồng này… Cũng không phải là vũ khí mà?

Thôi bỏ đi, đều là ý tốt của Bạch Hao chân nhân, người ta đã đưa vậy thì cứ cầm lấy đi.

Ngu Sở bỏ cung tên và gậy tìm rồng vào trong không gian, đám người Tinh Thần Cung ở lại trong động phủ cẩn thận kiểm tra một lượt, chắc chắn không còn thứ gì khác nữa mới theo Tiêu Dực rời khỏi động phủ, xuyên qua ảo cảnh rời đi.

Bọn họ vừa rời khỏi động phủ, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều không nhịn được muốn thử tự mình phi kiếm.

Hai người bọn họ chở những người còn lại bay lên bầu trời thì nghe thấy mảnh đất dưới chân vang lên tiếng động vù vù, ngay sau đó, một loạt âm thanh ầm ầm, động phủ của Bạch Hạo chân nhân sụp đổ.

Dựa theo vị trí động phủ của chân nhân thì phía dưới động phủ là sông ngầm, bây giờ sụp đổ như vậy thì những đồ vật còn lại trong động phủ sẽ bị cuốn trôi theo dòng sông ngầm này. Những thứ còn lại đoán chừng cũng chỉ còn là mảnh vụn, cho dù có người muốn đến đây đào đồ cũng không thể tìm được cái gì.

Dường như, Bạch Hạo chân nhân để lại chỗ này giống như lời từ biệt sau cuối với Tiêu Dực vậy. Tiêu Dực đã trở lại, nơi này cũng đã hoàn thành sứ mạng của nó.

Tiêu Dực đứng trên thân kiếm, cậu ấy cụp mắt nhìn chằm chằm mảnh đất này, ánh mắt cũng có chút phức tạp.

Trong thư Bạch Hạo chân nhân có giải thích, ít nhất ông cũng đã nói rõ cậu ấy không phải bị vứt bỏ, không phải sao?

Cảm giác hiện tại trong lòng Tiêu Dực rất phức tạp hỗn độn, cùng lúc đó, bọn họ đã bay qua mặt hồ, đi ra bên ngoài.

Tất cả mọi người đều có giác quan nhạy cảm, cảm nhận được bên ngoài rừng rậm có ít nhất hai, ba chục người đang mai phục.

Những người này đều là những người tu tiên bằng thực lực thực sự, đám người tu luyện không chính thống không thể sánh được.

Các đồ đệ đều nhìn về phía Ngu Sở.

Ngu Sở bình tĩnh, “Cứ đi thôi, nếu bọn họ muốn ra tay chặn chúng ta lại vậy thì đành đánh thôi.”

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực lập tức nở nụ cười, cả nhóm Tinh Thần Cung cực kỳ phấn khởi bay đi.

Khi đến gần, các đệ tử của các môn phái liên thủ đến lục soát ở đây đã cùng nhau nhảy ra, muốn cướp đoạt bảo vật.

Ngu Sở kéo Tiểu Cốc lui về phía sau, để cơ hội thể hiện lại cho ba nam đồ đệ.

Rất nhanh, ba người đã xông vào đánh nhau với hai, ba chục người của bên đối phương, thỉnh thoảng từ bên đó còn truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn. Ba người Lục Ngôn Khanh như cá gặp nước, vừa khéo có thể nhân cơ hội này thử vũ khí mới một chút, tất cả đều hưng phấn xông pha.

Bên đối phương bị đánh rất thê thảm, chưa nói đến chuyện bị đánh một trận nhừ tử, ba người Lục Ngôn Khanh còn cố ý để cho bọn họ còn một chút sức lực, khiến cho bọn họ sinh ra ảo giác là chỉ còn một chút xíu nữa thôi là mình có thể làm được, nên bọn họ nhiều lần lao lên để rồi bị đánh.

Chẳng mấy chốc, những người đó đã không địch lại nổi ba người nữa, bọn họ phát hiện phía sau xa xa Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dục có hai nữ tử, một trong số đó vẫn còn là trẻ con, dường như bọn họ đã tìm thấy con đường đột phá.

Mấy người đó trao đổi ánh mắt rồi lập tức lao về Ngu Sở và Cốc Thu Vũ.

Ngu Sở nở nụ cười từ ái nhìn mấy đứa nhỏ ngốc nghếch này, nàng nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Cốc một cái. Tiểu Cốc cũng nở nụ cười, cô bé vung tay lên vận dụng thuộc tính trong suốt triệu một cơn gió nhẹ đến.

Mấy người bọn họ đâm đầu vào trong làn gió đó, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại xem có phải bản thân bị người ta hạ độc không thì đã rơi vào hôn mê, lần lượt từ giữa không trung rơi xuống đất.

Haiz, đây là kết quả của việc khinh địch, người ta nói thương đâm trực tiếp dễ tránh, cung tên bắn lén khó phòng. Vẻ ngoài của Tiểu Cốc có năng lực mê hoặc lớn nhất, ai có thể ngờ được cô bé lại là người có bàn tay hắc ám nhất chứ.

Từ lần trước khi thực luyện bắt đầu, bởi vì thái độ coi khinh và xem thường của các môn phái lớn nên các đồ đệ của Ngu Sở vẫn luôn nín nhịn.

Bây giờ được đánh một trận với mấy tên cản đường này, tâm trạng của bọn họ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Đánh đến khi xả hết cơn giận, tất cả mọi người của Tinh Thần Cung mới vui vẻ lên đường trở về, để lại đám người mai phục kêu rên lăn lộn đầy trên đất.

Bọn họ về nhà trong sự vui sướng nhưng những người khác lại không được vui vẻ như vậy.

Những đệ tử này bị người ta đánh cho một trận còn chưa nói đến, trở về môn phái lại bị chưởng môn, trưởng lão mắng một trận, cực kỳ ấm ức.

“Cái gì? Người ta có ba người mà đánh cho cả đám các ngươi thành cái bộ dạng này?! Các ngươi khiến cho ta phải xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!” Có sư phụ tức giận đập bàn một cái, “Đúng là bùn loãng không thể trát tường mà!”

“Sư phụ, chuyện này thật sự không thể trách chúng con được.” Một người trong đám đệ tử đó đáng thương nói, “Nếu người có mặt có hiện trường sẽ biết, ba người kia trông tuổi không lớn lắm, nhưng có thể nhìn ra khí chất bất phàm, không giống người bình thường! Con đoán bọn họ chắc chắn có pháp bảo gì đó hoặc là có thiên phú, cho nên mới lợi hại như vậy.”

Sư phụ này tức thì có tức, nhưng nghe đệ tử nói vậy thì ông ta vẫn tỉnh táo mà hỏi lại, “Còn gì nữa không, ngươi có thể nhìn ra được lai lịch của bọn họ thế nào không?”

Đám đệ tử quay qua nhìn nhau một cái.

“Ba người bọn họ có một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen, một người tóc ngắn, hai người cầm kiếm, người còn lại thì cầm hai lưỡi rìu, đều lợi hại không kém gì nhau.” Một đệ tử khác nói, “Đúng rồi! Phía sau bọn họ còn có một nữ tử và một tiểu cô nương, nha đầu đó không biết dùng cái gì, thậm chí chưa chạm vào người mà mấy người trên đỉnh núi Lưu Tình đó đã bất tỉnh ngay tại chỗ.”

Đám đệ tử mồm năm miệng mười, đại khái đều nói những người đó lợi hại thế nào.

Sư phụ của bọn họ suy nghĩ cẩn thận một lúc, ông ta lẩm bẩm, “Có thể các ngươi đã gặp phải Tinh Thần Cung rồi.”

“Tinh Thần Cung?! là môn phái Tinh Thần Cung đã vượt mặt năm môn phái đứng đầu và giành chiến thắng, tất cả đệ tử đều vượt ải đó ạ?” Đám đệ tử lập tức xôn xao.

Mấy tháng nay đám Ngu Sở bận rộn xây dựng quan hệ thân thiết với Tiêu Dực, không phát hiện tiếng tăm Tinh Thần Cung bọn họ đã vang xa trong giới tu tiên.

Phải biết rằng, một môn phái nhỏ vô danh đã đánh bại các môn phái đứng đầu, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Các môn phái lớn đều tự cảm thấy mất hết thể diện, còn các môn phái nhỏ thì bàn luận sôi nổi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, không còn nghi ngờ gì nữa, ba chữ “Tinh Thần Cung” chắc chắn là cái tên thường xuất hiện nhất trong miệng của những người tu tiên trong mấy tháng qua.

“Đâu chỉ vậy.” Sư phụ nói, “Người tóc ngắn hôm nay ngươi gặp phải là Tiêu Dực đứng vị trí thứ hai, xem ra Tinh Thần Cung đã thu nạp cậu ấy rồi.”

Những đệ tử vẫn còn tức tối vì vừa bị đánh một trận bỗng chốc đều đổ mồ hôi lạnh.

Đám người Tinh Thần Cung này không chỉ đơn giản là chiến thắng kỳ thử luyện trong lần đầu tiên tham gia, sau kỳ thử luyện các môn phái đối chiếu lại biểu hiện lúc ấy, bọn họ phát hiện tất cả những đệ tử đi tìm Tinh Thần Cung và Tiêu Dực gây sự đều bị loại, đây là thực lực bức người đến mức độ nào cơ chứ?

Bọn họ có thể trở về môn phái trong cùng một ngày là ba người Tinh Thần Cung đã nương tay rồi.

Mấy môn phái ngày hôm đó cùng nhau đi bao vây có trò chuyện với nhau, phát hiện đối phương cũng ý thức được bọn họ đã đụng phải Tinh Thần Cung, hơn nữa, đệ tử của mỗi bên cũng đều bị đánh rất thảm, lúc này bọn họ mới yên tâm.

Vốn dĩ đi chặn đánh người ta còn bị đánh bại là một chuyện rất mất mặt, mấy môn phái này cũng không muốn nói chuyện này ra ngoài. Vậy mà không biết làn gió nào lọt ra ngoài, môn phái lớn vẫn biết được.

Nhưng biết thì có thể làm gì được, bọn họ đều là môn phái chính phái. Cũng không thể bởi vì người ta có đồ đệ giỏi, có bảo bối tốt thì có thể tìm người khác tra khảo chứ? Bọn họ cũng không phải là Ma giáo.

Chuyện tìm động phủ của Bạch Hạo chân nhân cứ như vậy mà hạ màn.

Cùng lúc đó, trong đại điện của Vô Định Môn, môn phái xếp hạng thứ hai, đang cực kỳ náo nhiệt.

Vô Định Môn là môn phái có lịch sử lâu đời, quy mô môn phái cũng rất lớn, về mặt bằng chung thì tư chất của đệ tử nội bộ cũng rất khá. Nhưng nếu phải nói đến các đệ tử được coi trọng nhất thì vẫn chỉ có đệ tử thân truyền của các trưởng lão, tổng cộng có năm người.

Mà trong năm người, người nổi bật nhất trong môn phái là Đại sư huynh Ân Quảng Ly.

Trước đây Ân Quảng Ly không ở môn phái mà đi ngao du Cửu Châu năm năm trời, bây giờ cuối cùng đã trở lại môn phái.

Các trưởng lão Vô Định Môn vui mừng không ngớt, hiện giờ là lúc Vô Định Môn cần phải có người giữ thể diện cho môn phái, Ân Quảng Ly xuất hiện giống như cơn mưa đến đúng lúc.

Ân Quảng Ly cực kỳ tuấn mỹ, hắn ta có một đôi mắt hẹp dài, khóe mắt có một nốt ruồi lệ. Bởi vì vẻ ngoài này nên hắn ta rất được mọi người chào đón. Tuy tướng mạo của Ân Quảng Ly đẹp như vậy, nhưng giữa hai lông mày của hắn ta lại có chút u ám, cảm giác tính tình không tốt.

Hắn ta tùy tiện đảo mắt nhìn về phía người khác, ánh mắt lạnh lẽo đó như đè ép đối phương, giống như từ khi sinh ra đối phương đã thấp hơn hắn ta tám phân.

Bởi vì cảm giác bức người toát ra từ người Ân Quảng Ly nên xưa nay không có sư muội, sư tỷ nào dám tơ tưởng đến hắn ta. Các trưởng lão môn phái trước giờ cũng không có cảm giác gì, cho đến khi hắn ta trưởng thành, mọi người mới dần dần cảm thấy áp lực tâm lý mỗi lúc nói chuyện với hắn ta.

Trước đó, Ân Quảng Ly rời môn phái năm năm cũng là vì chuyện này. Các trưởng lão phát giác Vô Định Môn không chứa nổi hắn ta nữa nên mới bảo hắn ta đi dạo chơi Cửu Châu để nhân cơ hội hòa hoãn tình hình.

Bây giờ, thời gian năm năm đã mãn.

Chưởng môn và năm vị trưởng lão, sáu người ở đại điện Vô Định Môn mở tiệc tẩy trần cho Ân Quảng Ly.

Đây tuyệt đối là sự khoản đãi với quy mô lớn nhất, vượt qua cả quan hệ sư phụ đối với đệ tử.

Trên bàn tiệc, Ân Quảng Ly lười biếng ngồi dưới đất, khi những trưởng lão hàn huyên khen ngợi vài câu, hắn ta cũng chỉ nở nụ cười nhạt, thái độ có lệ và coi thường không hề che giấu chút nào.

Mấy trưởng lão đều có chút lúng túng.

Nếu như là những đệ tử khác, đoán chắc bây giờ tiếng gậy gộc đã vang lên rồi. Nhưng Ân Quảng Ly lại không giống như vậy, hắn ta là thiên tài cái thế, thậm chí phương pháp tu luyện của hắn ta đã hoàn toàn thoát ly khỏi môn phái, tự tìm con đường tắt cho riêng mình.

Năm năm trôi qua, tu vi hiện tại của hắn ta đã sâu không lường được, thậm chí đã sớm vượt qua cả sư phụ từ lâu rồi.

Dưới tình huống này, Ân Quảng Ly đã không cần Vô Định Môn nữa, nhưng Vô Định Môn lại không thể để hắn ta rời đi được.

“Quảng Ly, nào, ta kính con một ly.” Chưởng môn Vô Định Môn cười nói. 

Ông ta giơ ly rượu lên bằng cả hai tay, Ân Quảng Ly ngồi đối diện nhưng chỉ lười biếng duỗi cánh tay ra, tà áo dài không che cả ngón tay, cứ thế để trần cầm ly rượu lên, thậm chí hắn ta còn không thèm ngồi thẳng nữa. Ân Quảng Ly nâng tay lên, đáp lại ly rượu này của chưởng môn.

Sắc mặt của chưởng môn lập tức thay đổi.

Năm năm không gặp, tính tình của Ân Quảng Ly không hề tốt hơn, thậm chí còn khinh người hơn cả trước đây.

Trước đây, hắn ta chẳng qua là coi khinh các đệ tử khác, sai xử sư đệ, sư muội như nô bộc, mà bây giờ, ngay cả trưởng bối hắn ta cũng không để vào mắt nữa.

“Quảng Ly, thời gian thoáng cái trôi qua, con cũng đã bái sư nhập môn ba mươi năm rồi.” Chưởng môn gượng cười nói, “Bây giờ con đã là đệ tử ưu tú nhất của Vô Định Môn chúng ta, ba năm sau thi đấu giữa các môn phái tu tiên, con sẽ là người khiến môn phái chúng ta nở mày nở mặt.”

Ân Quảng Ly chống một tay lên đất, thờ ờ nói, “Bây giờ giới tu tiên nhàm chán như trần gian vậy, những người có thể làm nổi danh trước đây cũng chỉ có mấy người đó, không đến mức cần con phải ra sân.”

“Chuyện này thì có thể con sai rồi, trong kỳ thực luyện bí cảnh mấy tháng trước, bỗng nhiên xuất hiện một môn phái hoàn toàn mới, lại là một con ngựa đen.” Một trưởng lão khác nói, “Tinh Thần Cung này ghi danh ba người, cả ba người đều thành công vượt ải hết, người đứng vị trí thứ hai là một tán tu, cũng đã bị Tinh Thần Cung mang đi.”

“Vương trưởng lão nói không sai, Tinh Thần Cung này nhìn có vẻ non nớt dễ bị bắt nạt, nhưng điều đáng sợ cũng là vì bọn họ trẻ tuổi, ta sợ mấy năm nữa thôi, bọn họ sẽ đạt được những thành tựu nhất định.” Chưởng môn Vô Định Môn nói, “Con trở về đúng lúc lắm, có thể thuận tiện thăm dò chút căn cơ của mấy người này.”

Ân Quảng Ly nâng mí mắt lên, hắn ta nói, “Được thôi, đằng nào cũng đang rảnh rỗi, vậy thì con đi gặp bọn họ một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK