Một bên khác, Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu nói, “Nàng ta không sao rồi.”
Nghe thấy lời này, Tiểu Hồ đứng phắt dậy, đến ngồi cạnh giường.
Nàng ấy đưa tay ra, nắm lấy cổ tay nữ hầu.
Tiểu Hồ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên, sinh lực của nữ hầu đã hồi phục, cứ như một dòng sông tích đầy nước một lần nữa.
Nữ hầu tên Ca Mã này đã không sao, ý nghĩ này giúp nàng ấy như trút được gánh nặng trong lòng, khẽ cúi đầu.
“Ngôn Khanh, con đến phủ Thánh Nữ xem tình hình.” Ngu Sở nói, “Nếu như có gì ngoài ý muốn, cũng đừng tranh đấu, đưa đại sư và sư đệ của con trở về.”
Lục Ngôn Khanh gật đầu, quay người rời đi từ cửa sổ.
Ngu Sở thu tầm mắt lại, nhìn thấy Tiểu Hổ quỳ ngồi cạnh giường, tựa cằm vào mép giường.
Rõ ràng tướng mạo rất đỗi gợi cảm, mê hoặc, nhưng lại đáng thương như một đứa trẻ.
Ngu Sở và Cốc Thu Vũ nhìn nhau, Cốc Thu Vũ đi qua, nhẹ nhàng đỡ lấy vai Tiểu Hồ.
“Để nàng ta nghỉ ngơi một lát, nàng ta sẽ tỉnh lại thôi.” Tiểu Cốc trầm giọng an ủi, “Sư đệ của ta sẽ canh chừng ở đây, ngươi cùng ta đến căn phòng khác thay y phục sạch sẽ đi.”
Tiểu Hồ đối mặt với nàng, cảm thấy đây là người có thể tin tưởng nên nàng ấy ngoan ngoãn như một con búp bê, được Tiểu Cốc đưa đến căn phòng bên cạnh thay y phục.
Hai nữ tử đến phòng bên cạnh, Cốc Thu Vũ đóng cửa rồi quay sang lục tìm y phục trong túi nải. Tiểu Hồ cứ đứng tại chỗ bị nàng buông tay kia, ngây người thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cốc Thu Vũ tìm được y phục của mình, đặt sang một bên, quay đầu thì nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Tiểu Hồ ngay.
Tiểu Cốc cũng có chút bất lực, nàng đưa tay kéo Tiểu Hồ, bảo nàng ấy ngồi xuống bên bàn, sau đó từ lấy một chậu gỗ từ bên cạnh ra rồi dùng khăn tay nhúng ướt, từng chút, từng chút một giúp Tiểu Hồ lau sạch vết máu trên mặt và cổ.
“Dọa ngươi rồi phải không?” Cốc Thu Vũ khẽ hỏi.
Tiểu Hồ vẫn không lên tiếng, cắn cắn môi, tinh thần vẫn cứ ngẩn ngơ, dường như chẳng có ai có thể bước vào thế giới của nàng ấy được vậy.
Lúc lau mặt, Cốc Thu Vũ có cơ hội nhìn rõ cổ của nàng ấy hơn.
Trên cổ Tiểu Hồ, có thứ gì đó giống như ấn chú màu đen, xem ra chẳng phải thứ gì tốt lành gì.
Cốc Thu Vũ nhìn thấy, nhưng cũng chẳng nói gì.
Giúp nàng ấy lau mặt xong, Cốc Thu vũ nhẹ nhàng nói, “Cởi y phục của ngươi ra rồi mặc y phục của ta vào, đều là đồ mới và rất sạch —— Ngươi biết mặc vào chứ?”
Rất rõ ràng, Tiểu Hồ không biết cách mặc y phục.
Bình thường lúc nàng ấy bị nhốt giam toàn mặc những kiểu y phục ngắn thô ráp dành cho nô lệ, còn lúc giả trang Thánh Nữ lại được người khác trang điểm cho. Nghiêm túc mà nói, nàng ấy chưa từng tự mình mặc những y phục bình thường bao giờ.
Sau khi Tiểu Hồ cởi bỏ y phục, Cốc Thu Vũ không nhịn được mà nhíu mày.
Trên làn da trắng nõn của nữ tử này lại bị bao phủ bởi những ấn chú màu đen, khắp nơi trên toàn cơ thể có hơn mười mấy cái.
“Đây là cái gì?” Cốc Thu Vũ khẽ hỏi, “Nó có đau hay không?”
Tiểu Hồ lắc lắc đầu.
“Ngoan ngoãn ở nhà, sẽ không đau.” Nàng ấy nói.
Không biết nữ tử đang nghĩ điều gì, tinh thần lại thay đổi, có chút ảm đạm.
Cốc Thu Vũ sợ đả kích đến nàng ấy, giúp nàng ấy mặc vào từng chiếc một.
Hai người bằng tuổi nhau, Cốc Thu Vũ là một cô nương trưởng thành bình thường, nhưng y phục của nàng được mặc trên người Tiểu Hồ, lại có một hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Tiểu Hồ thân hình uyển chuyển, đường cong quyến rũ, cho dù là y phục nữ tử rất bình thường thôi, khi mặc vào người nàng ấy thì cũng sẽ có cảm giác gợi cảm nhu mì.
Ngược lại với khí chất thuần khiết của nàng ấy là sự gợi cảm, quyến rũ trời ban.
Đây, đây chính là thiên phú chủng tộc sao!
Cốc Thu Vũ lấy tay che miệng nhìn Tiểu Hồ, nàng chợt hiểu ra tại sao lại có nhiều Hoàng đế, thư sinh, hòa thượng trong sách bị hồ ly mê hoặc đến không thoát ra được.
Hồ yêu quả thực là quá đẹp rồi, đẹp nhưng không tự tri, đơn thuần nhưng mang cảm giác gợi cảm, giống như rượu khiến người ta phải say, vừa nhìn chỉ muốn say.
Cảm nhận được hơi thở của Cốc Thu Vũ không ổn định, Tiểu Hồ quay đầu, chớp nhẹ hàng mi dài, nhìn qua nàng với ánh nhìn mang chút hồ nghi.
“Không, không sao!” Tiểu Cốc vội định thần, khẽ hỏi, “Tiểu Hồ, ngươi có đồng ý ở riêng với sư tôn ta một lúc không?”
Dương như sợ rằng nàng ấy hiểu lầm, Cốc Thu Vũ vội vã nói tiếp, “Sư tôn của ta là người tốt, người sẽ giúp ngươi, cũng giống như lúc trước người giúp ta vậy.”
Tiểu Hồ rũ lông mi xuống, có vẻ nàng ấy đang suy nghĩ, sau đó lại khẽ gật đầu.
Cốc Thu Vũ hân hoan nhảy lên, chỉ cần Tiểu Hồ đồng ý trao đổi, vậy chuyện này xem như đã hoàn thành được một nửa —— nàng tin tưởng vào mê lực của sư tôn của mình, không một ai có thể từ chối sự giúp đỡ của người, không ai cả!
“Vậy ngươi ngồi đây chờ ta nhé, ta sẽ quay trở lại ngay thôi!” Cốc Thu Vũ lập tức nói.
Bước chân nàng nhanh chóng mở cửa rời đi.
Tiểu Hồ ngồi bên bàn cúi đầu, qua một lát, nghe thấy tiếng bước chân vững chãi không giống với Tiểu Cốc đang tiến gần, cửa bị mở ra rồi đóng lại, một người ngồi đối diện với nàng.
“Ta là Ngu Sở.” Ngu Sở chậm rãi lên tiếng, “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Hồ.” Tiểu Hồ khẽ đáp.
Thậm chí nàng ấy còn không hề ý thức được, đây vốn dĩ chẳng được xem là một cái tên.
“Tiểu Hồ.” Ngu Sở nhìn nàng, nói một cách chân thành, “Ta là một người tu tiên, ta có năng lực giải quyết tất cả khó khăn trước mắt của ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý —— Ngươi có đồng ý hay không?”
Tiểu Hồ ngẩn ngơ một hồi, sau đó cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ngươi có đồng ý chia sẻ một chút, đêm nay đã xảy ra chuyện gì không?” Ngu Sở dịu dàng hỏi, “Tất cả sự việc, chỉ cần ngươi ghi nhớ đều được.”
Tiểu Hồ trầm lặng khá lâu, mới tiếp tục kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Rất rõ ràng, nàng ấy không giỏi việc kể chuyện cho người khác. Hoặc có lẽ, trong tình cảnh trước đây, chẳng có ai thật lòng lắng nghe lời mà nàng ấy nói.
Ngu Sở nghe qua một lượt, xác định một điều rằng, mặc dù Tiểu Hồ rất mơ hồ, đơn thuần, nhưng không phải là một đứa trẻ ngốc.
Thậm chí, từ cách nàng ấy kể chuyện có thể thấy được, tư duy logic của nàng ấy vẫn rất rõ ràng, chỉ có điều đã bị Cáp Lý Khắc lừa gạt mà thôi.
Khi Tiểu Hồ nhớ lại chuyện lúc nãy, ấy là khi Cáp Lý Khắc muốn giết nữ hầu Ca Mã ở dưới mật thất, tinh thần nàng ấy trở nên trống rỗng và đau khổ, nàng ấy tự ôm lấy đầu mình.
Tuy nhiên, vì Tiểu Hồ không quen kể chuyện, nên nguyên nhân phía trước không khớp với hậu quả phía sau, có điều, Ngu Sở nghe đại khái thì cũng đã hiểu được.
Lúc đầu nàng còn đang đoán nữ nhân đột nhiên được Tiểu Hồ cứu ra ngoài này là ai, nhưng theo những gì Tiểu Hồ miêu tả, thì nữ nhân tên Ca Mã này chắc có lẽ là nữ hầu ở phủ Thánh Nữ, mà người này đối xử với Tiểu Hồ rất tốt.
Hơn nữa, từ việc Ca Mã thả Tiểu Hồ đi thì có thể nhìn ra rằng, có lẽ nàng ta cũng tinh thông thuật bùa chú.
Tiểu Hồ được Cáp Lý Khắc nuôi lớn, không am hiểu thế sự, Cáp Lý Khắc đương nhiên sẽ truyền thụ cho nàng ấy những điều trái với lẽ thường, khiến nàng ấy cảm thấy bản thân nên bảo vệ cha và muội muội, phục tùng những lời mà cha nói.
Nàng ấy đơn thuần, nhưng thân là hồ yêu, bản năng đã cho phép nàng ấy có thể phát hiện bản tính bị che đậy đằng sau của một con người.
Có lẽ nàng ấy sớm đã cảm nhận được Cáp Lý Khắc và Y Cổ Lệ thực chất chẳng yêu thương gì mình cả, nhưng nàng ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nguyện ý cùng với Cáp Lý Khắc lừa dối chính bản thân mình, đi làm những việc có thể được hắn ta dùng những câu khen ngợi qua loa.
Nhưng nàng ấy cũng rất thích nữ hầu này, cũng là người đã đối xử tốt với nàng ấy. Vì vậy, vào lúc Cáp Lý Khắc động thủ giết người trước mặt nàng ấy, cũng chính là giết đi hoang tưởng mà Tiểu Hồ dành cho hắn ta.
Còn chưa kể đến, lý do mà Cáp Lý Khắc dùng để kìm hãm nàng ấy, quả thật là không thể chịu nổi.
… Hắn ta nói, người một nhà cần phải tương trợ lẫn nhau, vì vậy mà phải bảo vệ muội muội.
Nhưng nếu nàng ấy và bọn họ không có quan hệ thì sao?
“Ta muốn biết, ta là ai, cha nương của ta là ai.” Tiểu Hồ khẽ nói.
“Ngươi không muốn biết tại sao Cáp Lý Khắc lại làm ra những chuyện này, chỉ muốn biết bản thân là ai thôi sao?” Ngu Sở hỏi.
Tiểu Hồ gật gật đầu.
Dường như nàng ấy không rõ ý của Ngu Sở, cho rằng bản thân chỉ có thể lựa chọn một cơ hội được giúp đỡ.
“Ca Mã nói người một nhà thực sự không phải như thế này.” Tiểu Hồ khẽ nói, “Ta muốn biết nhà của ta ở đâu.”
Ngu Sở thở dài một tiếng.
Nàng biết, đứa trẻ như Tiểu Hồ thực ra cực kỳ nhạy bén, rất dễ phân biệt đối phương có đang lừa gạt mình hay không. Vì vậy, nàng ấy kể lại những gì đã xảy ra trước đó với một giọng ấm áp.
Ngoài việc bản thân mang theo hệ thống và xem qua kịch bản Tây Vực ra thì Ngu Sở đều nói ra tất cả.
Từ lời tiên đoán, đến những việc mà họ đã điều tra khắp nơi, trên đường đến ngôi chùa, cuối cùng biết được thân phận của nàng ấy,… cho đến tối hôm qua.
“Chúng ta biết thân phận của ngươi, nhưng sợ rằng ngươi bị Cáp Lý Khắc lừa dối quá nhiều, không đồng ý chấp nhận sự giúp đỡ của chúng ta, vì vậy Huyền Ban đại sư mới đích thân đi đến phủ đệ Thánh Nữ để dò la tin tức, hi vọng có thể tiếp cận ngươi.”
Ngu Sở nói, “Không ngờ rằng, Cáp Lý Khắc lại có tật giật mình, sợ ông ấy nói với ngươi chân tướng, vì vậy mà đêm đến đã dấy lên bạo loạn… Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, phải chờ đồ đệ của ta trở về mới biết được.”
Thật ra, Ngu Sở cũng có thể lựa chọn không cần phải nói ra tất cả những chuyện đã xảy ra với Tiểu Hồ như thế này, theo sự mơ hồ và sự tin tưởng trong tiềm thức của nàng ấy, cũng có thể quay trở về nhà.
Nhưng nếu nói những năm qua Ngu Sở đã hiểu ra điều gì trong luân hồi, thì đó chính là ẩn chứa khá nhiều những hiểm nguy và tranh chấp, thậm chí là những tai họa nghiêm trọng, đều bắt nguồn từ việc đôi bên không nói rõ ràng từ lúc mới bắt đầu.
Nàng thật lòng muốn đưa Tiểu Hồ đi, càng không hy vọng để lại bất kỳ sự cố nào, không muốn tương lai sau khi Tiểu Hồ trưởng thành, mỗi lúc nhớ lại quá khứ thì trong lòng lại có nút thắt.
Sự chân thành của Ngu Sở, đương nhiên Tiểu Hồ có thể cảm nhận được.
Thực ra, mỗi lần Cáp Lý Khắc có mưu đồ khác, hắn ta giả vờ nói chuyện nhẹ nhàng, ân cần với nàng ấy, nàng ấy đều có thể cảm nhận được.
Lúc trước nàng ấy chỉ cho rằng cha và muội muội ghét bỏ mình chỉ vì dòng máu hồ ly trong cơ thể mình, nhưng không ngờ được rằng, bản thân lại được nhận nuôi.
Sự vòng vo phức tạp của thế giới loài người này đã làm sụp đổ tư duy đơn thuần tựa bồ câu của Tiểu Hồ, chỉ có điều, ý nghĩ tiềm ẩn mơ hồ lúc trước bây giờ đã được chứng minh rõ ràng, và cũng không mấy kinh ngạc.
Ngu Sở nhìn dáng vẻ cúi đầu của Tiểu Hồ, trong lòng không nén được nỗi xót thương cho nàng ấy.
Tiểu Hồ ngẩng đầu nhìn nàng.
“… Vì vậy, cha đã làm sai, muội muội cũng vậy?” Nàng ấy hỏi, “Người làm sai, phải bị trừng phạt, phải chảy máu. Đúng không?”
Ngu Sở sững sờ.
Lúc Tiểu Hồ hỏi câu này, thần sắc là sự thắc mắc và ngây thơ của một đứa trẻ.
Nhưng vấn đề nàng ấy đưa ra lại khiến người ta không không khỏi giật mình.
Được nuôi lớn bởi nam nhân như thế này, giống như vẽ bóng lên một trang giấy trắng, sự ảnh hưởng của Cáp Lý Khắc đối với nàng ấy đã ăn sâu vào trong tiềm thức.
Những người trong gia đình mà nàng ấy cho rằng cần phải bảo vệ mới ngày hôm qua đây, thì lúc này lại có thể hỏi một cách bình thản rằng có phải là nên giết bọn họ hay không.
Người khác chỉ thấy được một mặt ngoan ngoãn thuận theo của nàng ấy như loài người, nhưng lại quên đi dã tính của nàng ấy. Đặc biệt là một kiểu tàn nhẫn mà ngây thơ, mới không khỏi làm người ta nhớ ra rằng, nàng ấy là yêu tộc.
Ngu Sở đưa tay về hướng nàng ấy, khoan dung hỏi, “Có cần ôm không?”
Khuôn mặt của Tiểu Hồ từ lâu đã mất đi vẻ tàn nhẫn vừa lướt qua trong khoảnh khắc vừa rồi, hiện tại nàng ấy thấy rất mông lung, mơ hồ, nàng ấy đã quen với việc ngoan ngoãn, và không có lúc nào cần sự quan tâm như lúc này.
Nàng ấy biến thành hồ ly, bước qua từ trên bàn, được Ngu Sở ôm vào lòng.
Trong lòng Ngu Sở rất thơm, còn có một loại cảm giác thoáng qua làm cho nó có thể bình thản an định trở lại.
“Người làm việc sai trái, cần phải trừng phạt. Nhưng chịu sự trừng phạt như thế nào, phải xem người đó đã làm những chuyện gì.” Ngu Sở nhẹ nhàng nói, “Sinh mệnh là thứ đáng quý nhất, vì vậy không thể tùy tiện bị cướp đoạt.”
Ngu Sở vừa cúi đầu, tiểu hồ ly màu đỏ đã tựa vào cánh tay nàng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn nàng.
Nàng vừa buồn cười vừa đau đầu.
Giảng đạo đức với một tiểu hồ ly là quá khó, dù sao thì thế giới này luôn là cá lớn nuốt cá bé, hoàn toàn trở thành một người lương thiện là điều không thể nào, nhưng Tiểu Hồ thật sự quá hoang dã, cũng cần phải khống chế… mức độ này rất khó mà chắc chắn được.
Làm thế nào để cô nương với thân hình mười tám tuổi, nhưng lại có tư duy nhỏ bé này hòa nhập và hiểu được chuyện này, quả là một quá trình.
Chỉ dựa vào việc nói thì rất khó để làm cho nàng ấy hiểu rõ và thay đổi. Kết quả tốt nhất là thu nhận Tiểu Hồ để nàng ấy gia nhập môn phái, nàng ấy sẽ dần thay đổi dưới sự ảnh hưởng từ xung quanh.
Đặc biệt là hôm nay, tiểu hồ ly ý thức được bản thân không có người nhà, có duy nhất một người hầu đối xử tốt với nàng ấy thì lại ngã xuống ngay trước mặt mình, nàng ấy đã phải nhận lấy quá nhiều đả kích rồi, không nên bị giáo huấn thêm nữa.
Vì vậy, sau khi Ngu Sở đính chính ngắn gọn lời của Tiểu Hồ nói thì tạm thời gác lại chủ đề này.
Nàng ôn nhu hỏi, “Bản thể của ngươi là một tiểu hồ ly đỏ sao?”
Tiểu Hồ lắc lắc đầu.
“Bị khóa rồi.” Nó nói.
Nàng ấy không hình dung ra tại sao lại bị khóa, nhưng có lẽ có liên quan tới những bùa chú trên người.
Ngu Sở vẫn luôn cảm thấy chú ấn trên người Tiểu Hồ rất quen mắt, nàng đột nhiên nhớ lại, trên người của người đàn ông Ma giới kỳ lạ kia hình như cũng có ấn chú giống như vậy.
Chỉ có điều, ấn chú trên người Tiểu Hồ màu đen, còn ấn chú trên người đàn ông tên Quân Lạc Trần kia là màu đỏ, dường như phù văn cổ tự cũng có chút phức tạp hơn.
Ấn chú trên người Tiểu Hồ chắc hẳn là do tên Cáp Lý Khắc kia tạo ra vì để kiểm soát nàng, nhưng của Quân Lạc Trần thì sao?
Thực lực của hắn mạnh như vậy, ngay cả mười tám tên Ma quân mà hắn cũng có thể tùy ý nhấc bổng lên, vậy thì ai là người có thể phong ấn lên hắn được?