Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Ngôn Khanh là một đứa trẻ ngoan, có những lúc cậu nhóc quá ngoan, ngoan đến mức người vốn lạnh nhạt như Ngu Sở cũng sẽ không nhịn được mà đau lòng cho cậu.

Hai người đi dọc theo phía Nam hướng đến vị trí Linh Sơn theo tờ giấy đất. Mà trên cả đoạn đường đi này, Lục Ngôn Khanh thật sự đã chăm sóc cho nàng đúng như lời cậu nhóc đã nói.

Cậu rất tinh tế cũng rất nhạy cảm, mấy ngày sống chung đã bắt đầu tìm hiểu thói quen yêu thích của Ngu Sở.

Ví dụ như Ngu Sở thích mùi vị lá trà của trà Long Tỉnh hơn, thích ăn đồ ngọt, quen ở phòng quay ra hướng Nam.

Lại ví dụ như mặc dù dọc đường nàng đối với người ngoài nhãn nhặn lễ đạo, nhưng thực tế vì đóng kịch quá nhiều năm mà sinh ra tâm lý chán ghét giao tiếp, những việc như thế này Lục Ngôn Khanh đều biết hết.

Dọc đường đi, Lục Ngôn Khanh làm tất cả các công việc vặt vãnh, những việc Ngu Sở dặn cậu làm thì cậu sẽ luôn làm xong trước thời hạn. Nàng ghét phải giao tiếp, cậu bắt đầu chủ động giao tiếp với người lớn, thậm chí cậu còn không quên đút ít tiền cho người đánh xe.

Chỉ cần Ngu Sở đặt mông xuống ngồi ở đâu, trong tay nàng sẽ luôn có một ly trà ngon cậu châm cho nàng.

Thật ra Ngu Sở cũng không hy vọng cậu lo lắng chu toàn như vậy, nhưng nàng không ngăn cậu lại được. Nàng biết cậu nhóc này vội vàng muốn báo đáp nàng, chứng minh giá trị của bản thân. Nên nàng cũng chỉ có thể để cho cậu làm chút chuyện gì đó mới giải tỏa được lo lắng trong lòng cậu.

Cho dù có thay bộ trường bào mềm mại vừa người, hay những người trưởng thành bọn họ gặp gỡ trên đường đều khách khí gọi cậu một tiếng thiếu gia, công tử, hay là đối xử lễ độ lịch thiệp với cậu như một người trưởng thành thì Lục Ngôn Khanh cũng không thể lập tức quên đi quá khứ của mình.

Tuổi thở dãi gió dầm sương, sống cuộc sống của một tên ăn xin không có tôn nghiêm đã giày vò cậu nhóc xuất thân từ gia đình phú thương này, trong lòng cậu vẫn còn những khoảng trống mà chỉ có thời gian mới có thể lấp đầy được.

Vì vậy, trong khoảng thời gian đi trên đường, Ngu Sở bắt đầu dạy cậu đọc sách viết chữ.

Lục Ngôn Khanh vừa thông minh vừa chịu khó, về cơ bản Ngu Sở chỉ cần dạy cậu một lần cậu đều nhớ hết. Chỉ có điều, về phần viết chữ thì hơi kém một chút, cần luyện tập thêm.

Cứ như vậy, đi được một đoạn đường, bọn họ sẽ dừng lại nghỉ chân một lúc, hai người đi dọc về hướng Nam, hành trình của bọn họ kéo dài khoảng một tháng thì cuối cùng cũng đến được thành Vân, khu vực lân cận với núi Huyền Cổ Linh ghi trên tờ khế đất.

Mặc dù thành Vân cũng rất lớn nhưng vì sau lưng là cả một dãy núi nên giao thông qua lại không sầm uất như thành Thanh, người dân ở nơi đây có xu hướng tự lực cánh sinh hơn nên đường phố trông cũng mộc mạc hơn rất nhiều.

Ngu Sở thanh toán tiền đi từ thành Thanh đến đây rồi dẫn Lục Ngôn Khanh đi vào thành Vân.

Vị trí của thành Vân hơi hẻo lánh, ba mặt xung quanh đều là núi, có lẽ vì vậy mà nơi này trở thành địa điểm thường xuyên ghé tới của nhiều người tu tiên.

Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đi trên con đường rộng rãi thoáng mát bình dị, bọn họ để ý thấy trên đường có rất nhiều đệ tử mặc những bộ đồ khác nhau từ nhiều môn phái khác nhau. Những người này đang mua đồ nhu yếu phẩm, người dân ở thành Vân này dường như cũng không thấy làm lạ trước cảnh tượng này.

“Sư tôn, bọn họ là người của môn phái nào vậy ạ?” Lục Ngôn Khanh đi theo sát Ngu Sở, cậu nhỏ giọng hỏi.

Thường ngày Lục Ngôn Khanh làm việc gì cũng quá thận trọng lại chu đáo, chỉ những khi cậu nhóc cảm thấy tò mò với những điều mới lạ mới khiến cho người khác nhớ ra cậu mới chỉ mười hai tuổi.

Ngu Sở nhìn về phía đó, sau đó nói, “Ba người trước mặt chúng ta mặc đồ luyện công màu đen là đệ tử của Thiên Sát Môn, còn những người mặc đồ trắng tím đứng bên tay phải chúng ta là của Bồ Tháp Các, những người đang mua lương thực bên kia của của Bàn Nhược Môn.”

“Sao người biết được ạ?” Lục Ngôn Khanh ngạc nhiên thốt lên, “Gần đây có rất nhiều môn phái ạ?”

“Mấy môn phái này cũng ở phương Nam, chỉ là họ tản ra ở khắp nơi, nếu như con chạy bằng xe ngựa, nơi gần nhất thì con cũng phải đi mất nửa tháng mới đến nơi. Thành Vân là tòa thành lớn nhất ở khu vực xung quanh đây, nơi này có rất nhiều vật phẩm từ những nơi khác nhau, chắc là những đệ tử này ngự kiếm bay đến đây để mua đồ.”

Ngu Sở nói tiếp, “Còn về việc sao ta biết bọn họ là ai thì con nhìn nhiều cũng sẽ biết thôi. Bây giờ môn phái vang danh không nhiều lắm, bọn họ tự nghĩ ra đồng phục, huy hiệu của môn phái để phân biệt thân phận của mình, còn những môn phái nhỏ họ lại không để ý nhiều hơn vậy.

Ánh mắt của Lục Ngôn Khanh sáng bừng, cậu nhóc mong chờ hỏi nàng, “Vậy chúng ta cũng có thể thiết kế đồng phục và ký hiệu của môn phái chúng ta được không ạ?”

Ngu Sở bật cười.

“Ký hiệu của môn phái nhỏ người ta sẽ không để ý đến đâu.” Nàng khẽ cười nói, “Với lại bây giờ chỉ có con và ta thôi, là môn phái gì đây? Nếu như con muốn thiết kế, vậy thì con sẽ phải cố gắng nhiều hơn, sớm ngày nổi danh trong giới tu tiên.”

Lục Ngôn Khanh gật đầu một cái.

“Con nhất định sẽ cố gắng.”

Thật ra thì để thành danh rất đơn giản, hằng năm giới tu tiên đều sẽ tổ chức cuộc thi tranh tài. Nhưng những lời này chỉ là để khích lệ Lục Ngôn Khanh cố gắng hơn một chút thôi.

Bản thân Ngu Sở rất có tự tin, nàng tin rằng với năng lực của nàng và tư chất hơn người của Lục Ngôn Khanh thì việc nổi danh trong giới tu tiên này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng mà không phải là lúc này.

Lời của những người đi trước rất hay, cố gắng trong thầm lặng rồi sẽ thành công.

Nàng phải nhanh chóng tu luyện, ít nhất phải đuổi kịp tiêu chuẩn của bản thân ở thế giới tu tiên trước đó. Lúc đó nàng mới có thể che chở cho Lục Ngôn Khanh được, mới có thể để cậu nhóc ra ngoài lộ diện.

Hai người tìm một quán trà nghỉ ngơi một lúc, Lục Ngôn Khanh vừa châm trà vừa nói, “Sư tôn, ngọn núi người nói ở chỗ nào vậy ạ?”

Thật ra thì Ngu Sở cũng không biết, nàng dựa theo địa chỉ trên tờ giấy đất rồi đi theo bản đồ Đại Lục tìm tới được đây. Bản đồ ở cổ đại không thể so sánh với bản đồ hiện đại được, không quá chi tiết rõ ràng. Nàng chỉ biết thành Vân là tòa thành cổ gần Huyền Cổ Sơn Mạch kia nhất.

“Khách quen muốn đi nơi nào cứ hỏi nhỏ tiểu nhân là được, tiểu nhân cực kỳ am hiểu khu vực dãy núi này.” Đúng lúc này, tiểu nhị của tiệm bưng một cái mân tới, đặt hạt dưa lên trên bàn.

“Xin hỏi cậu đã từng nghe nói đến Huyền Sơn Cổ Mạch chưa?” Ngu Sở hỏi.

“Tất nhiên là tiểu nhân biết rồi, ngài muốn đi chỗ nào thế?” Tiểu nhị nhiệt tình nói, “Mặc dù hai vị là người tu tiên nhưng tiểu nhân không quá khuyến khích hai vị đến đó đâu…”

Lục Ngôn Khanh hỏi, “Vì sao thế?”

“Tà khí ở dãy núi đó rất đậm, sương mù bao phủ quanh năm. Nhiều người ở thành Vân chúng tôi khi còn nhỏ thường nghịch ngợm chạy đến đó. Vừa bước vào trong làn sương mù đó thì tất cả đều trở nên mờ ảo không nhìn thấy gì hết, cứ mơ mơ màng màng như bị quỷ dẫn đường, đến lúc mờ mắt ra đã xuống dưới chân núi rồi!”

Tiểu nhị thích thú nhỏ giọng nói, “Cũng có nhiều vị tiên trưởng muốn đi vào đó, ngụ ý là những nơi càng có tà khí càng khó vào thì bên trong càng có nhiều đồ tốt. Nhưng bất kể là người của môn phái nào đi chăng nữa cũng không thể vào trong đó được! Ngự kiếm bay vào cũng không được, cứ như bị quỷ dẫn đường.”

“Chuyện này…” Lục Ngôn Khanh nhìn Ngu Sở một cái rồi quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, cậu hỏi lại, “Vậy rốt cuộc dãy núi đó ở đâu?”

“Haiz, thật ra thì không xa, đi ra khỏi cổng thành phía Tây rồi tiếp tục đi về hướng đường núi, cứ đi như vậy khoảng hai, ba canh giờ là đến.” Tiểu nhị nói, “Chỗ đó rất dễ nhận biết, xung quanh đều là sương mù, chúng tôi đều tránh không đi đến nơi đó, nghe nói đã mấy ngàn năm không ai vào được đó rồi!”

Đến khi tiểu nhị rời đi, Lục Ngôn Khanh mới nằm bò ra bàn nhỏ giọng hỏi, “Sư tôn, chúng ta sẽ đi đến đó sao?”

Ngu Sở gật đầu.

Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh từ thành phía Tây đi vào trong ngọn núi.

Trong một tháng này tu vi của Ngu Sở tiến bộ lên rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng cũng sắp đạt tới trình độ trước đó của Ngu Sở Sở rồi. Nàng thi triển khinh công bay lên ngọn cây, xác định phương hướng.

Nàng thấy phía dãy núi xa xa đúng là có một khu vực bị sương mù bao phủ, nhưng diện tích bao phủ của sương mù đó không phải chỉ một ngọn núi mà ít nhất là cả một dãy núi.

Thật ra thì bây giờ cho dù nàng không ngự kiếm bay lên đó thì nàng cũng có thể dùng khinh công nhanh chóng lên đến trên kia. Nhưng nàng suy nghĩ đến Lục Ngôn Khanh, nàng lo lắng lỡ như một mình cậu nhóc xuống núi sẽ không tìm được đường, thôi thì lần đầu tiên cứ dẫn cậu nhóc đi đường đàng hoàng một lần.

Hai người đi về phía có sương mù bao phủ, bọn họ đi được khoảng một tiếng thì xuất hiện một đường quẹo đi lên núi mà mọi người thường đi, không còn đường nào khác đi về phía Huyền Cổ Sơn Mạch nữa. Trên đường đi cỏ dại mọc um tùm, nhìn có vẻ thật sự đã rất nhiều năm không có người qua lại.

Bọn họ tiếp tục đi vào sâu hơn, đi qua hai ngọn núi, Lục Ngôn Khanh bắt đầu có hơi mệt, cậu cúi đầu nhìn mặt đất.

Ngay sau đó, cậu nhận thấy có những đám sương mù trên mặt đất đang lao về phía mình.

Cậu ngẩng đầu lên thấy toàn bộ ngọn núi trước mặt đều bị sương mù bao phủ, sương mù giống như có kết giới vậy, ngoại trừ một ít bị tan ra trên mặt đất, còn lại cho dù làm thế nào sương mù vẫn cứ cuồn cuộn bao phủ xung quanh đây, không hề tản đi chút nào, mà việc này chỉ xảy ra ở một khu vực nhất định.

“Sư tôn!” Lục Ngôn Khanh thấy cảnh kỳ quan nhường này, cậu bỗng chốc có chút hưng phấn.

Lục Ngôn Khanh rất ít khi lộ ra tính cách trẻ con thế này, cậu vén vạt áo lên rồi ngồi xổm xuống bắt lấy sương mù nghịch nghịch. Ngu Sở nhìn dáng vẻ này của cậu nhóc, nàng cũng thấy vui theo.

Nàng lấy tờ khế đất từ trong không gian ra ném về phía màn sương mù dày đặc. Cuộn giấy dài duỗi thẳng lơ lửng giữa màn sương mù, những dòng chữ cổ như rồng bay phượng múa trên đó tỏa ra ánh sáng vàng chói.

Ở trong mắt Lục Ngôn Khanh, tay áo sư tôn đơn giản là là thứ tồn tại thần kỳ nhất trên thế giới này, từ ống tay áo đó có thể vung vẩy ra các loại đồ vật.

Cậu đứng bên cạnh Ngu Sở, nhìn nàng lẩm bẩm cái gì đó, nhưng cậu không biết nàng đang nói gì. Ngay sau đó Ngu Sở dùng một con dao nhỏ rạch lòng bàn tay, máu chảy lên tờ giấy đất đang lơ lửng kia, tờ giấy đất đó càng phát sáng hơn.

Một lúc lâu sau, Ngu Sở nói, “Được rồi, đi thôi.”

Nàng nói xong thì bước vào trong sương mù, Lục Ngôn Khanh đuổi sát theo sau.

“Sư tôn, tại sao người không xua tan sương mù?” Hai người bước vào trong màn sương mù, Lục Ngôn Khanh hỏi.

“Con cũng nghe tiểu nhị kia nói rồi đó, những người tu tiên khác cũng mơ tưởng về nơi này.” Ngu Sở nói, “Bây giờ chỉ có con và ta, không chống đỡ được những người khác. Cho nên tốt nhất là mai danh ẩn tích, nghỉ ngơi lấy sức.”

Lục Ngôn Khanh hiểu ra, cậu gật đầu một cái.

Trong lòng cậu dường như đang suy nghĩ điều gì.

Trước đây, những người tu tiên đối với cậu giống như những câu chuyện xưa mà các tiên sinh kể chuyện thường kể, sau khi tiến vào trong thành Vân, dường như tất cả những chuyện này mới có cảm giác chân thực.

Cậu để ý tới mấy môn phái khác đều có hai, ba đệ tử tụ tập lại thành đoàn, rồi lại nghĩ đến Ngu Sở, bỗng cậu cảm thấy gánh nặng trên vai như nặng thêm vài phần.

Lục Ngôn Khanh không biết thế giới tu tiên thế nào, nhưng cậu có thể nhìn ra được một môn phái có hưng thịnh hay không có liên quan rất nhiều đến đệ tử. Hiện tại sư phụ của cậu chỉ có cậu là đồ đệ độc đinh, cho nên sư phụ mới làm việc cẩn thận như vậy.

Cậu nhất định phải nhanh chóng mạnh lên, ít nhất cậu phải một mình có thể đảm đương một phía, mới có thể để cho Ngu Sở bớt lo.

Lục Ngôn Khanh nghĩ như vậy, dường như cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Đi được một lúc, sương mù đột nhiên tản ra, ánh nắng mặt trời len lỏi qua lớp sương mù chiếu xuống.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, cậu dừng bước trong chốc lát, hít một hơi thật sâu.

Sau lớp sương mù Huyền Sơn Cổ Mạch hiện lên với dáng vẻ xanh biếc hùng vĩ, dường như ngay cả làn gió nhẹ thổi qua cũng mang cảm giác ngọt ngào hơn bầu không khí bên ngoài, bầu trời trong xanh, chim chóc líu lo, tiếng nước suối chảy róc rách.

Trước mặt cậu là một ngọn núi cao vời vợi chạm đến mây xanh, bậc thang đá bám rêu xanh kéo dài từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, loáng thoáng có thể thấy được cổng lớn của môn phái trên đỉnh núi.

Mây mù từ từ bay đi, ánh nắng len lỏi qua đám mây chiếu rọi xuống đỉnh núi, ánh nắng tạo thành những viền vàng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm cho tòa nhà cổ xưa đó.

Ngu Sở ngạc nhiên, nàng không ngờ hệ thống hẹp hòi lần này phóng khoáng như vậy, cho nàng một địa bàn tốt như vậy?

————

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Vì hòa bình thế giới cho nên cô hãy nhanh chóng thu nhận các lão đại rồi nuôi dạy cho tốt vào, cái gì cũng cho cô hết… Làm nhanh lên một chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK