Có người vẫn còn sống, nhưng có người đã chết.
Có người vẫn còn đứng ở đó, nhưng trong lòng cảm thấy bản thân đã thua.
Thẩm Hoài An vẫn chưa ra chiêu, cũng không nhìn ra được thực lực của cậu cao hay thấp. Nhưng bởi vì Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực đã cho bọn họ chấn động quá lớn, làm cho chín người còn lại nhìn Thẩm Hoài An chăm chú. Thẩm Hoài An vẫn chưa ra tay nhưng bọn họ đã cảm giác bản thân sẽ không địch lại nổi cậu.
Đối với người tu tiên, tâm tính cũng là chuyện cực kỳ quan trọng, một khi tâm lý đã bị dao động, khi ra chiêu cũng sẽ trở nên rời rạc.
Trong chín người đối chiến với Thẩm Hoài An này có bốn người là đệ tử của môn phái lớn, bọn họ vừa lấy pháp bảo của mình ra, ai ngồi trên đài xem biết nhìn hàng đều đồng loạt hít một hơi lạnh.
Lúc này Vân Yên Môn và Vạn Tông Phong thực sự đầu tư vốn liếng của mình trang bị cho bốn đệ tử pháp bảo cao cấp, theo thứ tự là Tứ Thành Tháp, Cuồng Phong Châm, Sách Hồn Câu, Kinh Thế Tiên.
Phải biết rằng trong các cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, thì Địa giai cấp cao cũng gần như có tố chất cao nhất, ước chừng chỉ kém Thiên giai một chút, nhưng cũng có thể tưởng tượng được những pháp bảo này quý báu hiếm hoi đến mức nào.
Bốn pháp bảo này, mỗi cái đều có giá trị liên thành.
Đệ tử Vân Yên Môn và Vạn Tông Phong nắm chặt pháp bảo trong tay, lúc này trong lòng mới bình tĩnh lại được.
—— Ba người Tinh Thần Cung có lợi hại hơn nữa thì pháp bảo này của bọn họ cũng có thể lột một lớp da của đám người Tinh Thần Cung!
Tỷ thí chính thức bắt đầu, cảnh tưởng như Tiêu Dực tỷ thí trước đó lại xuất hiện —— Chín người còn lại không phân biệt ngươi ta mà cứ thế đồng loạt tấn công Thẩm Hoài An, lập tức trên sàn đấu lóe lên đủ loại ánh sáng thoáng qua, tất cả đều lao về phía Thẩm Hoài An.
Điều khiến người xem cảm thấy chấn động nhất là Tứ Thành Tháp, lúc nó bay lên giữa không trung càng bay càng lớn, cuối cùng biến lớn giống như đỉnh núi Thái Sơn hướng về phía đỉnh đầu Thẩm Hoài An. Khu vực xung quanh Thẩm Hoài An đều bị bóng râm bao phủ.
Đó là chưa nhắc đến cùng lúc đó còn có ba pháp bảo Địa giai, cùng với những pháp bảo của năm người còn lại cũng đồng thời lao tới. Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt mọi người dưới đài đều trở nên kinh hãi!
Nếu như Thẩm Hoài An không né tránh được đòn này thì những công kích ấy đã đủ để cho cậu trọng thương.
Mà giờ phút này, Thẩm Hoài An vẫn đứng vững vàng tại chỗ, mặc cho những thứ pháp bảo có thể đập cậu nát bấy đang ép tới gần.
Khác với Tiêu Dực, người tu luyện thể chất, Thẩm Hoài An vẫn đứng tại chỗ chưa từng di chuyển, cậu đan các ngón tay vào nhau, thanh trường kiếm quanh eo ngân nga.
Vút ——! Trước khi mọi người kịp định thần lại, một luồng ánh sáng chói lọi của kiếm đột nhiên lóe lên, kiếm khí làm xáo trộn hướng gió của cả sân đấu. Kiếm khí mạnh đến mức làm bụi đất tung bay.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên, khi nhìn kỹ lại một lần nữa, tất cả pháp bảo đã bị kiếm khí đánh tan. Mà tòa Tứ Thành Tháp từ trên không trung rơi xuống cũng vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tất cả diễn ra quá nhanh, gần như chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt.
Chín đệ tử đối thủ của Thẩm Hoài An đều cảm thấy người đối diện như thể một bức tường bất khả chiến bại đang gào thét dồn ép về phía bọn họ, đến mức mà áo giáp của bọn họ dường như không có tác dụng.
Để khống chế được pháp bảo cần có năng lực và thể lực cực kỳ mạnh mẽ, kiếm pháp của Thẩm Hoài An cực kỳ đỉnh, khi pháp bảo của bọn họ bị vỡ nát, chín người cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau. Có người trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Phần lớn đối thủ đứng đối diện đều đồng loạt ngã xuống, mà ở phía bên kia, dường như không một ai nhớ Thẩm Hoài An rút kiếm ra từ khi nào, và lúc nào thì thu kiếm lại.
Khán giả mới vừa rồi còn cảm thấy tiểu cô nương Cốc Thu Vũ là một thiên tài kiếm tu trẻ tuổi, bây giờ Thẩm Hoài An xuất hiện, nói cho bọn họ biết như thế nào mới gọi là một thiên tài kiếm tu chân chính.
Lại một người nữa đến từ Tinh Thần Cung đã hạ gục toàn bộ đối thủ trong nháy mắt.
Đến khi giọng căng cứng khô khốc của đệ tử Phái Tu Thiên tuyên bố Thẩm Hoài An thăng cấp, rất lâu trên khán đài không phát ra một tiếng động nào.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người.
Thẩm Hoài An tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đó là chưa nhắc đến không những kiếm thuật của cậu rất giỏi, nhưng rõ ràng có thể thấy được tâm tính trầm ổn ổn định, không hề có thái độ kiêu ngạo cuồng vọng.
Một người có thiên phú cùng tâm tính như vậy mà mới chỉ hai mươi tuổi, tương lai trăm năm sau cậu sẽ trở thành một người mạnh đến thế nào, dường như không ai dám tưởng tượng.
Chỗ ngồi của chưởng môn, vẻ mặt của các vị chưởng môn và các thành viên của Thiên Đạo Minh không giống nhau.
Có chưởng môn sắc mặt tối sầm, cảm nhận được những người trẻ tuổi của Tinh Thần Cung này sẽ mang đến up hiếp.
Cũng có lão tiền bối vì yêu thích nhân tài mà lộ vẻ mặt kích động.
—— Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực, Thẩm Hoài An.
Mấy đứa trẻ này đều là những hạt giống tốt mà trong tương lai bọn nhỏ sẽ có thể tự mình sáng tạo những kỳ tích mới trong quá trình tu luyện!
Cũng có người không cam lòng, ví dụ như chưởng môn Đoạn Hồng Cầm của Thanh Sương Môn, người trước đó từng đụng chạm với Ngu Sở của Tinh Thần Cung khi đi tham gia kỳ thử luyện bí cảnh.
Sự ghen ghét của bà ta dâng trào, đến mức sắp nghiền nát cả hàm răng!
Mà tất cả những tranh chấp này dường như cũng không hề liên quan đến Ngu Sở.
Từ đầu đến cuối, Ngu Sở không để lộ biểu cảm gì, nàng vẫn luôn bình tĩnh ngồi ở vị trí chưởng môn của mình, đôi mắt xinh đẹp trên mạng che mặt màu trắng kia chăm chú nhìn xuống sân đấu.
Không sai, đó là sự ổn định.
Từ trên xuống dưới của Tinh Thần Cung, điều khiến người ta ghét nhất là loại cảm giác bình tĩnh này, giống như bọn họ chỉ tùy tiện tới đập phá Đài đấu pháp này, đây không coi là chuyện to tát gì.
Nếu nói Tinh Thần Cung cuồng vọng, vậy bọn họ thật sự rất cuồng vọng.
Nhìn qua có thể thấy được bọn họ không phải môn phái lớn có nhiều thành viên gì, mà lại dám đến tham gia cuộc so tài thi đấu lớn giữa các môn phái, hơn nữa, hiện giờ ngay trước mặt tất cả những người quyền cao chức trọng và nổi danh trong giới tu tiên, không chút nể mặt nghiền ép đối thủ, không có vẻ nào là lo sợ một môn phái nhỏ chưa đến mười người như bọn họ sẽ đắc tội với toàn bộ giới tu tiên.
Thế này thì cuồng vọng đến mức nào cơ chứ? Người ta từ đầu đến cuối đều dửng dưng, rất khiêm tốn, cũng không buông lời độc ác gì, nhìn qua cũng không thấy bọn họ xem thường ai, đối đãi với ai cũng rất lễ độ lịch sự.
Loại cảm giác này thường sẽ càng khiến cho người ta phải nín thở, người ta tao nhã, lễ độ đánh ngươi ngã ra mặt đất, còn thuận tiện đập nát bảo vật của ngươi, nhưng thái độ của người ta rất tốt, kỹ năng của ngươi lại không bằng người ta, vậy chỉ có thể không làm gì hết.
Trong khi trên khán đài mỗi người mang một tâm sự khác nhau, bên phía Đài đấu pháp lại bắt đầu một trận đấu mới.
Sau khi ba đồ đệ của Tinh Thần Cung ra sân, những người khác tham gia thi vòng sơ thí sau đó trở nên không còn thú vị nữa. Cho dù là đệ tử của ba môn phái đứng đầu ra sân, cũng không thể khiến trái tim rộn ràng của khán giả bình tĩnh lại được.
Không phải những đệ tử của những môn phái lớn không mạnh, mà là người của Tinh Thần Cung quá mạnh mẽ, mạnh đến mức hào quang của bọn họ có thể bao phủ toàn bộ những người dự thi khác ở đây.
Bên này, người trên sân đấu vẫn đang so tài, nhưng có thể nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ rõ ràng ở trên khán đài, không ít người còn đang nói về dư vị còn lại sau cuộc tỷ thí của Thẩm Hoài An và Tiêu Dực, hơn nữa còn lén nhìn sang Lục Ngôn Khanh đứng bên sàn thi đấu.
Tinh Thần Cung còn một đồ đệ nữa vẫn chưa lên đài, dường như tất cả mọi người đều rất mong chờ cuộc tỷ thí của cậu.
Khi trên đài tuyên bố thắng thua, rất nhiều các khán giả vỗ tay qua loa lấy lệ. Ngay cả ở vị trí của các chưởng môn, ngoại trừ sư phụ thật sự quan tâm đến thành tích của đệ tử của mình, thì những chưởng môn khác cũng đều đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Qua năm, sáu trận so đấu thì cuối cùng cái tên Tinh Thần Cung cũng vang lên lần nữa.
“Hỗn chiến mười người, tuyển thủ so đấu: Lục Ngôn Khanh của Tinh Thần Cung…”
Lời của đệ tử này còn chưa nói hết, trên khán đài đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng hoan hô, lấn át cả câu nói tiếp theo của cậu ta.
—— Không ai quan tâm sau đó còn có người nào ra sân, bọn họ chỉ muốn xem Tinh Thần Cung tiếp tục nghiền nát đối thủ.
Thậm chí, lúc Lục Ngôn Khanh bước lên sàn đấu, hơn phân nửa khán giả ở đây đều hô to ba chữ “Tinh Thần Cung”.
Ở trong giới tu tiên người ta tôn vinh sức mạnh, chứ chưa cần nhắc tới gần như rất nhiều người đều cảm thấy Tinh Thần Cung đại diện cho những người tu tiên lặng lẽ không tiếng tăm và môn phái nhỏ khiêu chiến với những môn phái lớn thâm căn cố đế.
Đã không biết bao nhiêu năm, thanh thiếu niên khắp nơi đổ xô tranh giành nhau tham gia đại hội tập sự của môn phái lớn, môn phái nhỏ chỉ có thể ăn đồ thừa.
Kẻ mạnh ngày càng mạnh, kẻ yếu kém lại rất khó trở mình.
Nhưng bây giờ Tinh Thần Cung xuất hiện, Tinh Thần Cung đang thay mặt môn phái nhỏ bọn họ đập nát thể hiện của đám tông môn lớn đó!
Mặc dù chính người của bọn họ cũng sẽ bị Tinh Thần Cung nghiền nát, nhưng ai mà không muốn nhìn những môn phái lớn hàng đầu này mất hết mặt mũi cơ chứ?
Không ít chưởng môn môn phái lớn nghe thấy khán đài bên dưới hô từng tiếng “Tinh Thần Cung” vang vọng thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bọn họ không biết những người đang xem náo nhiệt ở đây đều không chê sẽ lớn chuyện sao?
Không được, phải đè ép khí thế của Tinh Thần Cung xuống, không thể để cho người của Tinh Thần Cung tiếp tục thắng được!
Trong khoảng thời gian nghỉ giữa trận đấu, mấy chưởng môn ngồi đó trao đổi ánh mắt, bọn họ viết gì đó lên giấy rồi dặn dò đệ tử đứng bên cạnh.
Đến khi Lục Ngôn Khanh lên sàn đấu, đừng nói là cậu, mà ngay cả những người đứng xem cũng phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Những trận hỗn chiến trước đó, rõ ràng có thể nhìn thấy được là một nhóm người có tư chất tốt và cả những người có tư chất kém, từ y phục, khí chất, pháp bảo cũng có thể đoán ra được tư chất kém không đông nhất. Đó là một nhóm đệ tử được ngẫu nhiên xếp vào với nhau.
Nhưng khi Lục Ngôn Khanh bước lên sàn thi đấu, lần nữa nhìn chín người đối thủ trước mặt, y phục bất phàm, ánh mắt kiên định, biểu cảm trên mặt để lộ sát khí. Vừa nhìn cũng có thể biết được là những đệ tử tư chất cao được huấn luyện bài bản.
Ngay lập tức, tiếng huýt gió chê bai của khán giả, có người tính tình chính trực còn trực tiếp lên tiếng mắng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, những đệ tử của môn phái lớn cũng không chơi nổi, nên đã đổi đối thủ của Lục Ngôn Khanh thành những đệ tử có thực lực hơn rất nhiều.
“—— Quá đáng thật đấy, cái người đứng ở giữa phải bốn mươi, năm mươi tuổi rồi!” Có một khán giả hô lớn.
Chín đối thủ trước mặt này rõ ràng có một người đã bước vào tuổi trung niên, nhìn là biết đã quá tuổi tham gia cuộc thi này.
Không ít người xem trong lòng đều phẫn nộ mà lên tiếng mắng chửi.
Ở chỗ ngồi của chưởng môn, cũng có chưởng môn ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiên Đạo Minh ở vị trí trung tâm, thẳng thừng nói đầy chính nghĩa, “Minh chủ, thế này là vi phạm quy định rồi!”
Ở chỗ của Thiên Đạo Minh, có bảy ông lão râu tóc bạc phơ, cả người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt ngồi đó.
Minh chủ Thái Thăng chân nhân vuốt râu, ông ta khống chế âm lượng chỉ đủ cho những người gần đó nghe thấy.
“Chuyện này đúng là không đúng với quy định, nhưng vừa rồi lúc mấy vị chưởng môn xin, chúng ta đã tạm thời quyết định thông qua.”
Thái Thăng chân nhân lãnh đạm nói, “Mấy ông già chúng ta đúng thật cũng rất tò mò về mấy đứa trẻ này, cho nên muốn thử một chút xem bọn họ có thể đi được đến đâu. Đến trung thí đã không còn hỗn chiến nên chúng ta mới ra hạ sách này. Nếu Lục Ngôn Khanh không địch lại được chín người này thì có thể thi đấu lại lần nữa. Ngươi có đồng ý không, Ngu chưởng môn? ——”
Vượt qua mấy chục chưởng môn, Thái Thăng chân nhân hướng về phía Ngu Sở, hỏi nàng.
Ngay sau đó, các khán giả nghe thấy một giọng nữ hờ hững nhưng lại rất êm tai vang lên.
“Nếu Tinh Thần Cung chúng ta đã tới tham gia lần thi đấu này, tất nhiên sẽ chấp nhận tất cả quy tắc.”
Thái Thăng chân nhân nghe thấy Ngu Sở nói như vậy, đôi mắt của ông ta lộ ra ý cười.
“Được —— vậy thì cứ như thế đi.”
Những chưởng môn của môn phái lớn khác cũng không có gì dị nghị.
Cho dù Lục Ngôn Khanh thua rồi thắng một lần nữa thì đã sao? Hôm nay Tinh Thần Cung chưa có trận thua nào, cái bọn họ cần là đánh vỡ sự ủng hộ mạnh mẽ của những người khác với Tinh Thần Cung, giết nhuệ khí của đám người này, chỉ cần thế là đủ rồi.
Trấn khán đàn, tiếng bất bình cho người khác thay nhau vang lên.
Nhìn tình cảnh này có hơi khó để khống chế, bên phía chưởng môn có người định lên tiếng khống chế cục diện thì bọn họ nhìn thấy trên Đài đấu pháp, Lục Ngôn Khanh chậm rãi giơ tay phải lên, ngón tay của cậu ở giữa không trung nắm chặt thành quyền, dùng phương thức này khiến khán giả yên tĩnh lại.
Sau khi bên phía khán đài yên lặng, Lục Ngôn Khanh xoay một vòng ôm quyền về phía khán giả bốn phía, biểu đạt lòng cảm tạ đến mọi người một cách cực kỳ nho nhã, hiền hòa.
Sau đó, cậu nhìn về phía đệ tử Phái Tu Thiên đang đứng bên cạnh sân đấu, ôn hòa nói, “Có thể bắt đầu rồi.”
Đệ tử Phái Tu Thiên lúc này mới chợt bừng tỉnh, vội vàng gật đầu một cái.
Bỗng chốc một số người vừa rồi còn cảm thấy Tinh Thần Cung mặc dù đang tiếp thêm sinh lực nhưng lại có chút đe dọa, lại vì hành động này mà bắt đầu có hảo cảm với cậu và Tinh Thần Cung.
Lại nhìn bên kia lần nữa, nhìn đệ tử tạm thời bị hoán đổi tham gia thi đấu đều không nén được cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhưng vào lúc này, không ai có thể rời khỏi Đài đấu pháp này, bọn họ không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn răng lấy pháp bảo của bản thân ra.