Từ dưới chân núi nhìn lên, tòa nhà của môn phái này giống như chiếm cả một ngọn núi.
Đến khi hai người đi tới được đỉnh núi mới phát hiện ngọn núi mới chỉ như sảnh trước của môn phái này thôi.
Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đi đến bậc thang cuối cùng, đẩy cánh cổng lớn ra, đằng sau cánh cổng lớn là quảng trường rộng được lát bằng đá xanh trắng, ở giữa quảng trường rộng lớn có một đài phun nước bằng đá đã khô cạn.
Đến khi đi vào sâu hơn nữa, qua hành lang dài mới phát hiện phía sau còn có một ngọn núi cao hơn, theo sau đó là vô số bậc thang không đếm xuể. Lại nhìn qua trái rồi nhìn qua phải, những bậc thang nối đến những tòa kiến trúc liên tiếp trên những đỉnh núi khác nhau, tất cả tạo nên một khung cảnh hùng vĩ, với quy mô này, đừng nói chỉ có hai người bọn họ, mà cả một, hai nghìn người ở đây còn không hết.
Ở giữa các dãy núi, dường như mỗi một tòa nhà trên đỉnh núi có một kiểu kiến trúc khác nhau, trong chốc lát không thể phân biệt được đâu mới là khu vực chính.
Lục Ngôn Khanh không nhìn ra, nhưng Ngu Sở nhìn lại biết được. Nàng có thể nhìn thấy những bảng chỉ đường trước mặt, mà những bảng này chỉ có một mình nàng mới có thể nhìn thấy được. Sau khi nàng kích hoạt khế ước đất, khế ước đất này giống như người dẫn đường, nói cho nàng biết bản đồ của môn phái và sự phân chia của từng khu vực.
Khắp nơi của Huyền Sơn Cổ Mạch đều được một làn sương mù trắng xóa bao phủ, nói cách khác, tất cả các dãy núi trong phạm vi này đều thuộc về Ngu Sở.
Tòa nhà chính của môn phái này ở sâu bên trong, được các đỉnh núi ở đâu bao quanh như các vì sao vây quanh nâng niu lấy vầng trăng vậy.
Ngu Sở dứt khoát mang theo Lục Ngôn Khanh bay qua mấy ngọn đỉnh núi, nàng phát hiện càng đi sâu vào bên trong thì các dãy núi càng cao và dốc hơn.
Cuối cùng, cả hai nhìn thấy một ngọn núi cao được bao quanh bởi mây và sương mù, trên đỉnh núi có một đại điện và toàn bộ kiến trúc cũng như hoa văn của tòa nhà này đều đồng nhất với cảnh tượng hùng vĩ này.
Theo như bản đồ dẫn đường thì chính là nơi này.
Ngu Sở đáp xuống trước cánh cửa rộng lớn, nàng để Lục Ngôn Khanh xuống, Cậu nhóc mới vừa rồi còn có chút mệt mỏi đã ngay lập tức quét sạch mọi mỏi mệt, cậu bước qua thềm cửa, xách vạt áo hưng phấn chạy vào bên trong.
Cùng lúc đó, bản đồ chỉ đường ở trước mặt nàng lóe lên một cái rồi biến mất.
Ngu Sở đi theo Lục Ngôn Khanh đang chạy khắp nơi, nàng đi về phía chính điện, trong lòng không kìm được mang nơi nàng ở ra so sánh với môn phái trước đó của chủ nhân thân thể này.
Nếu so sánh với nơi này thì Phái Thăng Dương thật sự quá nhỏ bé, thậm chí còn không đáng để được đặt trên bàn cân.
Phái Huyền Cổ trải rộng hơn hai mươi ngọn núi lớn nhỏ ở đấy, chỉ tính riêng các đỉnh núi phụ đã có rất nhiều tòa kiến trúc giống với các kiến trúc của những môn phái trong giới tu tiên nổi tiếng hiện tại như phòng luyện độc, đài rèn luyện, kho đao kiếm, phòng thuật pháp, phòng luyện đan dược,... Mỗi tòa nhà đều được bố trí sương phòng và không gian cần thiết cho việc luyện tập.
Đây mới chỉ là khu vực phụ thôi.
Còn ở trên đỉnh chính, chính điện nguy nga ở trung tâm, hai bên được trang bị đầy đủ, từ phòng bếp núc khu vực để đồ lặt vặt ở sân sau, cho đến phòng luyện công, thư phòng, phòng chứa vũ khí, khu vực nghỉ ngơi ở phía Đông Tây, sảnh phụ, cùng nhiều gian phòng khác, nói tóm lại thì cái gì cũng có, chỗ này thật sự mà nói gần giống như cung điện hoàng gia.
Mà nơi nghỉ ngơi của chưởng môn là nơi yên tĩnh phía sau đại điện, là một khu vực có sân độc lập. Càng đi về phía sau sẽ thấy có một ngọn núi có thác suối nước nóng, linh khí nồng đậm, chỗ này là chuẩn bị cho chưởng môn, hơn nữa, cả tòa nhà phía sau núi chỉ có mỗi chưởng môn ở.
Ngu Sở cảm thấy, môn phái ở Huyền Cổ Môn này một ngàn năm trước chắc chắn là một môn phái lớn, nơi này có thể chứa hơn một nghìn người cho nên chưởng môn mới muốn ở một nơi xa như vậy để được thanh tịnh.
Nhưng hiện tại nàng và Lục Ngôn Khanh sống nương tựa lẫn nhau, nếu phải chia ra hai người hai ở hai ngọn núi thì không cần thiết.
Ngu Sở đã trải qua vô số thử thách để có thể trở thành một người xuyên sách làm nhiệm vụ, đừng nói đến việc ở trong núi, nơi không có một bóng người như thế này, cho dù ở nơi có người chết nàng cũng thích ứng rất nhanh.
Ngược lại là nàng lo lắng không biết Lục Ngôn Khanh có sợ hay không, nơi này lớn như vậy, trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ có tiếng gió thổi, tiếng chim hót cùng tiếng lá cây xào xạc. Không hề có bầu không khí ồn ào náo nhiệt, nhưng lại rất thích hợp để tu luyện.
Chỗ này quá lớn, Ngu Sở nhắm mắt rồi nín thở, chân khí tỏa đi khắp nơi tìm kiếm, rất nhanh nàng đã tìm thấy bóng dáng của Lục Ngôn Khanh, cậu nhóc đang lục đồ trong phòng bếp, chắc là đang nghĩ xem lát nữa ăn gì.
Ngu Sở đã chuẩn bị trước cho cuộc sống sau này, nàng tích trữ rất nhiều củi đốt có thể dùng trong vòng một tháng cùng các loại rau củ, thịt và trái cây trong không gian.
Vật phẩm được cất trong không gian thì thời gian sẽ ngừng lại, cho nên thức ăn nàng mua dọc đường rồi cất vào đây đến lúc lấy ra vẫn sẽ rất tươi mới, như vừa mới hái từ trên cây xuống.
Lúc còn ở thế giới trước đó, Ngu Sở bị ảnh hưởng tính cách của người dân nước Hoa ở đó, cho nên sau khi nàng phát hiện rau củ, trái cây trong không gian sẽ không bị héo, mỗi lần mua rau thì nàng sẽ mua một số lượng cực kỳ nhiều, đủ để hai người ăn trong một thời gian dài.
Đến khi Lục Ngôn Khanh chạy ra khỏi phòng bếp, chạy dọc theo con đường chính tìm nàng thì cậu đã thấy nàng ngồi ở khu đất trống trước mặt là cái bàn và hai cái ghế đá đã được dời ra ngoài. Nàng ngồi ở đó, dường như đang đợi cậu.
“Sư tôn, trên đường người mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, người đưa cho con đi, con đi nấu cơm.”
Dọc đường đi Lục Ngôn Khanh đã nhìn quen cảnh Ngu Sở làm những đồ bọn họ mua biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Đối với cậu, Ngu Sở chắc chắn là thần tiên, nên cậu đã không còn bất ngờ đối với những chuyện nàng có thể làm.
Ngu Sở có chút ngạc nhiên, “Con biết nấu cơm?”
“Mấy năm trước từ khi ông nội còn khỏe mạnh, cuộc sống lúc đó của ông và con cũng coi như tạm ổn, sẽ ra ngoài thành thổi lửa nấu ăn.” Lục Ngôn Khanh có hơi ngượng ngùng, cậu nói. “Mặc dù con chưa từng dùng bếp lò, nhưng đều là nhóm lửa thôi, con cảm thấy cũng sẽ không khác nhau là mấy.”
Ngu Sở phất ống tay áo, trên mặt đất xuất hiện đống đồ đạc lỉnh kỉnh như củi, gạo, rau, xoong nồi, các loại đồ bếp lặt vặt. Ban đầu nàng muốn cùng Lục Ngôn Khanh cùng nhau dọn dẹp, nhưng mà Lục Ngôn Khanh lại sốt ruột.
“Sư tôn, người đi thư phòng đọc sách một chút đi, hay viết chữ một lúc, làm chút chuyện sư tôn cần làm đi ạ, mấy chuyện vặt như thế này cứ giao cho con là được rồi.”
Lục Ngôn Khanh rất muốn thể hiện bản thân trước mặt nàng, cho dù là làm mấy chuyện lặt vặt, cậu cũng vui vẻ.
Cậu không muốn để bản thân trở nên quá vô dụng, quá phụ thuộc vào Ngu Sở.
Ngu Sở không còn cách nào khác, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc rời đi.
Nàng đi ra phía sau núi ngọn núi chính nhìn một chút, nàng phát hiện ở đây linh khí rất nồng đậm. Dù là chỉ ngồi ngây người ở đây cũng tốt cho sức khỏe và tu vi, đó là còn chưa nói đến việc sẽ hỗ trợ rất lớn đối với việc tu luyện.
Sách ở môn phái này đã rất nhiều năm không có ai động vào, nàng muốn đi đọc sách ở đây, muốn xem một chút xem sách ở thế giới này một nghìn năm trước người ta viết về cái gì.
Ngu Sở đọc mấy trang, nàng không kìm được mà nghĩ đến Lục Ngôn Khanh.
Cậu nhóc mới có mười hai tuổi, vóc người lại nhỏ bé gầy gò hơn những đứa trẻ bằng tuổi. Ngu Sở sợ lúc cậu nhóc nhóm lửa sẽ bị bỏng, rồi lại lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nàng dùng chân khí đẩy linh thức đi xa nhìn một vòng, cậu nhóc làm việc gọn gàng ngăn nắp. Bếp trong phòng đã được nhóm lửa, cháo đang được nấu trong nồi. Lục Ngôn Khanh đang bận rộn chuyển những cây củi kia ra phía sau phòng bếp, sắp xếp chúng ngay hàng thẳng lối.
Lúc này Ngu Sở mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tập trung làm chuyện của mình.
Thể chất của nàng đặc thù, phương thức tu luyện cũng phải tự bản thân tìm tòi ra mới được.
Đặc thù ở chỗ, người tu tiên bình thường chắc chắn sẽ có thuộc tính thuộc các nguyên tố như Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sở hữu thuộc tính gì thì sẽ có nội đan cùng dạng như vậy.
Ví dụ như Lục Ngôn Khanh, nội đan của cậu nhóc màu xanh lá cây và màu xanh da trời, đại diện cho hai hệ linh Mộc và Thủy căn mà cậu nhóc sở hữu.
Nhưng nội đan của Ngu Sở lại trong suốt, nàng không có bất kỳ thuộc tính nào.
Nàng có thiên phú tu chân thì mới có nội đan, nhưng nàng lại không có thuộc tính linh căn, hoặc giả, có thể nói thẳng ra là bản thân nàng không thuộc về thế giới sáng tạo ra tiểu thuyết tu tiên này.
Vì vậy Ngu Sở tự tạo nên phương pháp tu luyện của nàng. Vì phương pháp này chỉ có một mình nàng tu luyện nên mới không nổi tiếng.
Ngu Sở chia cấp bậc tu luyện ra thành bốn cấp: Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần.
Mà mỗi cấp bậc của Nhật Nguyệt Tinh Thần đều có bốn tầng cảnh giới.
Bởi vì nàng làm nhiệm vụ nên không thể không mạnh mẽ, nên nàng chỉ nghiên cứu phương pháp luyện công đến khi phi thăng Tiên giới thì không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của nàng thì qua hai tầng cảnh giới của cấp Thần hẳn đã có thực lực để phi thăng, khi nàng ở trên Tiên giới đột phá tu vi cấp Thần ở tầng cảnh giới thứ ba cũng là lúc nàng rời khỏi thế giới đó.
Cho đến thời điểm hiện tại, trình độ bây giờ của Ngu Sở đã ngang bằng với trình độ của Ngu Sở Sở trước đó, đại khái là ở tầng thứ ba cảnh giới cấp Nhật. Bởi vì hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau, cho nên Ngu Sở đuổi kịp rất nhanh, trên đường đi nàng đã đột phát đến tầng thứ ba của cấp Nhật.
Theo như quan điểm của thế giới này thì ít nhất nàng phải đạt đến cấp Tinh mới có thể được coi là một đại lão ở trong giới tu tiên này, có thể một mình gánh vác một vùng, che chở được cho Lục Ngôn Khanh.
Xem ra nàng cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa rồi.
Ngu Sở hoàn thành buổi ngồi tĩnh tọa đầu tiên ở môn phái này, chân khí tuần hoàn một vòng chu kỳ, nàng cảm nhận được luồng chân khí chạy trong cơ thể ngày càng thông thuận hơn. Ngu Sở cũng không biết có phải do tác dụng của linh khí ở khu vực này hay không.
Đến khi nàng ra khỏi phòng nhìn một vòng, Lục Ngôn Khanh đã nấu xong đồ ăn. Cậu nhóc không biết nấu nhiều món, nên chỉ nấu cháo và một chút rau cải xanh xào.
Lục Ngôn Khanh nhìn thấy ánh mắt của Ngu Sở thì có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, cậu nhỏ giọng nói, “Đợi đến lần sau đi thành Vân con sẽ mua sách công thức nấu ăn, con nhất định sẽ làm tốt hơn bây giờ.”
“Như vậy đã là rất tốt rồi.” Ngu Sở nói, “Người tu tiên ăn thanh đạm là chuyện thường tình, ngược lại là con đó.”
Nàng vươn ngón tay thon dài ra chọc chọc lên trán cậu nhóc.
“Con đang ở tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt một chút mới bồi bổ được.”
Lục Ngôn Khanh hơi xấu hổ, cậu gật đầu một cái.
Đến khi cơm nước xong xuôi thì trời đã tối, hai người thắp đèn trên trục đường chính xong thì tạm biệt, ai về phòng người nấy ngủ.
Nam nữ khác biệt, cho nên hai bên đường chính cũng có phân chỗ cho đệ tử. Ngu Sở nghĩ để Lục Ngôn Khanh ở khu viện phía Đông, nàng ở viện phía Bắc, hai viện này chỉ cách nhau một con đường chính, cũng khá là gần. Ít nhất, so với việc sư phụ ở sau núi còn đệ tử ở điện chính thì vẫn tốt hơn hẳn.
Lục Ngôn Khanh cũng nghĩ như vậy. Cậu xuất thân từ ăn mày, có chỗ nào cậu chưa từng ngủ chứ?
Kết quả, đến nửa đêm Lục Ngôn Khanh không ngủ được.
Cậu nhóc chưa từng ngủ ở chỗ lớn như vậy. Một mình ở trong một căn phòng ở viện phía Đông, cả thế giới đề trở nên yên tĩnh, nửa đêm rồi mà ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió thổi vỗ vào ô cửa sổ bầu bạn với cậu.
Yên tĩnh, quá yên tĩnh rồi.
Lục Ngôn Khanh vừa nghĩ đến việc cả một cái viện có thể chứa mấy chục đệ tử mà bây giờ chỉ có một mình cậu, cậu lập tức thấy sợ hãi.
Cậu lăn qua lăn lại ngủ không yên giấc, cây nến thổi tắt rồi lại thắp lên, thắp lên rồi lại tắt.
Cứ như vậy đến tận hơn nửa đêm, Lục Ngôn Khanh thật sự không chịu nổi nữa. Cậu ôm chăn chạy thật nhanh qua khoảng sân đen thui, băng qua con đường chính chạy vào trong viện, cậu chui vào phòng đối diện với phòng ở của Ngu Sở.
Lục Ngôn Khanh mở cửa sương phòng ra, cậu trải chăn ra. Trong lòng nghĩ đến sư phụ đang ở cách vách, bỗng cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra những gì chúng ta đang nhìn thấy đều là lịch sử đen tối của Đại sư huynh. Tương lai sau này khi lớn lên, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này đâu…