Mặc dù Lục Ngôn Khanh không biết tình hình hiện tại của Ngu Sở như thế nào, nhưng ít nhất cũng nghe được tin tức về nàng, tâm tình lo lắng của cậu cũng dịu lại một chút. Lục Ngôn Khanh trở lại Huyền Sơn Cổ Mạch.
Lục Ngôn Khanh vừa trở lại đã thấy Thẩm Hoài An cầm kiếm múa qua múa lại, Tiểu Cốc ở bên cạnh xem náo nhiệt.
“Đệ đang làm gì thế?“ Lục Ngôn Khanh nghi ngờ hỏi.
“Đệ đang cố gắng gọi lửa ra.“ Trán Thẩm Hoài An lấm tấm mồ hôi, cậu cắn răng nói, “Lạ thật đấy, làm sao huynh có thể làm nước vờn quanh thân kiếm?”
Lục Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ, “Đệ còn chưa học sử dụng pháp thuật, tất nhiên sẽ không biết cách vận dụng.”
Thẩm Hoài An hạ kiếm xuống nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.
“Lục Ngôn Khanh, huynh dạy đệ đi mà.” Cậu năn nỉ, “Dù sao bây giờ sư tôn cũng không có ở đây. Huynh dạy đệ một chiêu thức nhé, cho đệ thỏa ước nguyện đi.”
Lục Ngôn Khanh còn chưa lên tiếng, Tiểu Cốc ở một bên nãy giờ chớp chớp đôi mắt ngây thơ nói, “Có muội ở đây! Muội sẽ nói cho sư tôn!”
“Nhóc con không có lương tâm này, muội quên là ai cứu muội về rồi à?” Thẩm Hoài An tức muốn chết, “Muội, muội, muội đó, ngoài mách lẻo, muội còn biết cái gì không?”
Tiểu Cốc quay đầu lại, chừa cái ót quay về phía Thẩm Hoài An.
Lục Ngôn Khanh buồn cười nhìn bọn họ, cậu nghiêm nghị nói, “Bây giờ đệ đã là sư huynh rồi, phải nghe lời sư tôn, không thể giở mấy trò khôn vặt được, phải làm tấm gương tốt cho sư muội.”
“Huynh cũng biết nhân cơ hội bắt lỗi giáo huấn đệ lắm đấy.” Thẩm Hoài An lầu bầu.
Vốn Thẩm Hoài An tưởng rằng Ngu Sở không ở trên núi thì lúc tu luyện, cậu có thể len lén lười biếng một chút. Bảo cậu đàng hoàng ngồi thiền cả một ngày đối với cậu mà nói chẳng khác nào tra tấn cả, giống như người thường phải đứng tấn cả một ngày vậy.
Nhưng Cốc Thu Vũ hình như từ lời nói của Thẩm Hoài An đánh hơi được cậu định lừa dối sư phụ nên cô bé bám theo Thẩm Hoài An một bước cũng không rời.
Thẩm Hoài An ngồi thiền được một nén nhang, cậu nghĩ ngồi thiền đủ rồi đã có thể nghỉ ngơi một lúc, kết quả vừa mở mắt ra lập tức nhìn thấy Tiểu Cốc ôm đầu gối ngồi một bên xa xa, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu.
“Rốt cuộc phải làm thế nào muội mới chịu bỏ qua cho huynh?!” Thẩm Hoài An sắp không chịu được nữa rồi, cậu phát điên nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, muội không thể cứ đi theo huynh được!”
“Sư tôn bảo các huynh phải chăm chỉ luyện tập, cho nên huynh không thể lười biếng!” Tiểu Cốc nghiêm túc nói.
Thẩm Hoài An theo bản năng phản bác lại, “Vậy sao muội không đi giám sát Lục Ngôn Khanh?”
Tiểu Cốc không trả lời, cô bé nhìn Thẩm Hoài An không chớp mắt, giống như đang nói, “Tại sao ư, trong lòng huynh còn không biết hả?”
Cẩn thận nghĩ lại một chút, từ khi bọn họ cứu cô bé, cô gái nhỏ từ khi còn dè dặt gọi sư huynh cho đến giờ nhiều lắm cũng mới chỉ có mười mấy ngày thôi. Vậy mà thái độ của Tiểu Cốc từ cẩn thận tán dương ngợi khen lại biến thành giám thị nhí hòng giám sát các sư huynh rồi.
Thẩm Hoài An thật sự sắp điên rồi. Cậu không sợ con nhóc ranh này chút nào cả, nhưng mấu chốt là nhóc con này chắc chắn sẽ chờ sư tôn trở về để tố cáo.
Cậu làm hỏng vườn rau của sư tôn rồi, không thể có thêm chứng cứ phạm tội khác nữa đâu?
Thẩm Hoài An hết cách, dưới đôi mắt giám sát của Tiểu Cốc, cậu không thể không dằn lòng tiếp tục ngồi thiền. Ban đầu cậu định giả bộ ra dáng một chút, ngồi một lúc lại phát hiện ngồi ngây người giả vờ giả vịt không bằng thật sự tranh thủ tu luyện, thời gian sẽ còn trôi qua nhanh hơn, vì vậy Thẩm Hoài An bình tĩnh lại tập trung ngồi thiền.
Khi mở mắt ra một lần nữa, mặt trời đã lặn, một ngày nữa cứ thế trôi qua.
Thẩm Hoài An thấy Tiểu Cốc nằm ở một bên ngủ gà ngủ gật, bàn tay nhỏ bé còn đang cầm đồ chơi cậu mua.
Lúc này Lục Ngôn Khanh đi tới, từ bên ngoài thò đầu vào, ôn tồn nói, “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Thẩm Hoài An còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Cốc nằm dưới đất đất bỗng mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn dáng vẻ này của cô bé đều không khỏi bật cười thành tiếng.
“Lỗ tai này còn thính hơn cả tai mèo.”
Rặng mây đổ của chiều hoàng hôn trải rộng cả nửa bầu trời, Tiểu Cốc ngồi bên bàn trong sân nhìn hai sư huynh bưng lên từng món ngon.
Ba huynh muội ăn cơm dưới ánh chiều hoàng hôn, làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến lòng người thoải mái.
Lục Ngôn Khanh cầm đũa nhìn Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ, bỗng chốc nhìn đến ngẩn cả người.
Tất cả những điều này thật yên bình và tốt đẹp, thậm chí đẹp đến mức khiến cậu cảm thấy không thực tế, như thể những ký ức thuở nhỏ gặp phải cường đạo giết sạch cả một thôn làng rồi phải đi xin cơm để có thể sống sót qua ngày chỉ là chuyện của kiếp trước.
“Muội ăn từng miếng nhỏ thế, đang ăn thức ăn cho mèo đấy à?” Thẩm Hoài An ngồi đối diện bưng bát cơm lên, đặt miếng thịt lên sau đó nói, “Học theo huynh này, phải ăn miếng lớn vào mới ngon.”
Cậu nói xong lập tức thực hành xúc một đũa cơm lớn, hai má phồng lên như chuột hamster, Cốc Thu Vũ sững sờ một lúc.
“Đệ ăn như vậy là cách ăn của mấy người lỗ mãng trong võ lâm, đừng có dạy cho sư muội.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói, “Muội ấy là nữ tử, đệ có thể dạy cho muội ấy những điều tốt hơn không?”
Lục Ngôn Khanh còn chưa nói xong thì Tiểu Cốc đã bắt chước Thẩm Hoài An, đầu tiên gắp thức ăn đặt lên cơm, sau đó há miệng thật to nhét đầy thức ăn và cơm vào trong miệng, hai má phồng lên.
Quan trọng là đôi mắt của cô bé vừa to vừa sáng ngời, nhìn kiểu gì cũng thấy ngây thơ vô số tội, hai má phồng lên còn đáng yêu hơn cả Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An nhìn dáng vẻ này của cô bé hài lòng cười lớn, Lục Ngôn Khanh thì bắt đầu thấy đau đầu —— Cái tốt thì không học, ngược lại mấy thói xấu thì học rõ nhanh.
Lúc ba người ở trên núi ồn ào vui vẻ, Ngu Sở ở bên kia đã tiến vào ranh giới phía Tây Nam, khu vực cận kề Bạch Vũ Lâu.
Ngày thường nàng thích mặc quần áo màu sáng, nhưng hôm nay nàng đã đối lại trang phục sẫm màu, đầu đội nón lá, trên mặt có đeo khăn che mặt.
Dọc đường Ngu Sở đều để lại tin tức, nàng vì một đứa bé mà tìm nữ tu của Bạch Vũ Lâu báo thù.
Nàng biết Vân Yên Môn sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng để tin tức lan rộng nên đã đi tìm bọn họ. Vân Yên Môn từ chối giúp đỡ nhưng đồng thời, đa số môn phái tu tiên ở phía Nam đều sẽ biết chuyện này.
Đêm hôm đó, Ngu Sở đã suy nghĩ rất lâu, nếu nhất định cứ phải cuốn vào tranh chấp, vậy không bằng nàng sẽ dựa theo tiêu chuẩn khi còn làm nhiệm vụ, trực tiếp đối mặt tiêu diệt, chứ không phải là chờ đợi tương lai sẽ xảy ra tranh chấp với đối phương.
Mấy chuyện trước đó của Bạch Vũ Lâu làm không xuất hiện trước mặt Ngu Sở thì thôi, nhưng bây giờ đã có Tiểu Cốc, Ngu Sở không thể làm như cái gì cũng không biết nữa, nàng sẽ không để để Bạch Vũ Lâu tiếp tục âm thầm buôn bán bé gái như vậy.
Nàng không cứu được tất cả những đứa trẻ bị người thân bán đi, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết một trong những khách hàng khiến bọn trẻ đau khổ.
Ngu Sở càng đến gần địa bàn của Bạch Vũ Lâu càng gặp được nhiều nữ đệ tử của Bạch Vũ Lâu.
Dọc đường nàng đã đánh bại bốn, năm đệ tử của Bạch Vũ Lâu nhưng cũng không có ý định giết bọn họ. Chuyện này cũng càng lan truyền rộng rãi tới những người tu tiên ở phía Nam. Có những lúc Ngu Sở đối chiến với đệ tử của Bạch Vũ Lâu sẽ có những người tu tiên khác đứng xem, nhưng không có ai xen vào chuyện của người khác.
Ngu Sở tốc chiến tốc thắng, làn váy đen của nàng giống như Diêm La đòi mạng, không ai có thể cản trở bước tiến của nàng.
Cuối cùng, chưởng môn Bạch Vũ Lâu Lý Song An không thể ngồi yên được nữa.
Khi Ngu Sở đến trước địa bàn của Bạch Vũ Lâu, Lý Song An cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Đồ đệ của bà ta liên tục bị đánh bại, trong đó không ít đồ đệ đều là người bà ta tâm đắc. Theo như lời miêu tả của đám đệ tử, Lý Song An biết chuyện không ổn rồi.
Người này hai ba chiêu đã có thể đánh thắng đồ đệ kỳ Kim Đan, thì người này ít nhất cũng phải đến Nguyên Anh mới có thể làm vậy được. Còn tình hình xấu hơn thì đã đến kỳ Hóa Thần hoặc là giai đoạn Luyện Hư hậu kỳ.
Lý Song An nghĩ thế nào cũng không hiểu được, một nữ tu lợi hại như vậy thì đứa bé của nàng ta sao có thể rơi vào trong tay mình chứ?
Lý Song An thật sự đã mua bán quá nhiều bé gái, ngay cả tên của bọn chúng bà ta cũng không nhớ nổi, về cơ bản bà ta không thể biết được những tin đồn của Ngu Sở tung ra là thật hay giả.
Trận này bà ta chưa đánh đã chột dạ. Dù sao thì bà ta thật sự có buôn bán trẻ con, thực lực có khi lại không bằng được Ngu Sở.
Lý Song An đứng trước mặt đám đệ tử đang bao vây Ngu Sở, bà ta đánh giá Ngu Sở một lượt từ trên xuống dưới, nhìn không ra thân phận của Ngu Sở nên chỉ có thể nở nụ cười, “Vị đạo hữu này, nghe nói ngươi vẫn luôn tìm ta để báo thù, nhưng không biết trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”
Hai người giằng co dưới chân núi, xung quanh có rất nhiều người tu tiên tụ tập lại. Ngay cả trưởng lão của Vân Yên Môn cũng phái vài đệ tử có thực lực đến khống chế tình hình, chỉ sợ hai người gây ra rắc rối gì.
Ngu Sở lấy được rất nhiều chứng cứ từ hệ thống, nàng lấy từng cái ra đối chứng với Lý Song An. Lý Song An không có lời gì chối cãi được, đúng lúc tất cả mọi người đều đang đứng xem, sắc mặt bà ta ngày càng đen.
Lý Song An cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Ngu Sở khi tới đây, như thể thề sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cũng không lưu lại đường lui.
Bà ta muốn ngăn cản Ngu Sở nói toàn bộ bí mật còn lại ra quyết định ra chiêu một cách bất ngờ khiến Ngu Sở không kịp đề phòng.
Lý Song An là người giỏi dùng ám khí và độc, bà ta bỗng nhiên ra chiêu tập kích vừa chính xác vừa hung hiểm. Người vây xem chỉ thấy Lý Song An bước một bước, nhay sau đó hai người đã liên tiếp đánh mấy chiêu.
Lý Song An không kìm được sự kinh hãi trong lòng lúc này. Đã một ngàn năm rồi trong giới tu tiên không có tranh chấp gì lớn, rất nhiều người tu tiên đã sống hơn mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm chưa động tay động chân với ai bao giờ.
Nhưng Ngu Sở không giống như vậy, dường như nàng rất quen thuộc với việc giao chiến với người khác, kiếm pháp của nàng cũng không xuất thân vừa môn phái chính thống nào mà cảm giác như chúng được kết hợp từ rất nhiều môn phái khác nhau.
Hai người so chiêu, dường như thực lực tương đương nhau, người tinh mắt đều có thể nhìn ra được Ngu Sở ra chiêu cực kỳ ổn định, nàng là người làm chủ cuộc chiến này. Lý Song An thì ngược lại, bà ta bắt đầu toát mồ hôi, bắt đầu rơi vào thế bị động.
Lý Song An cắn răng, bà ta để ý tình huống, bắt được chỗ trống, lập tức lui ra xoay mũi chân xuống vừa chạm đất lập tức chạy trốn.
Ngu Sở cố tình để lộ sơ hở cho Lý Song An chạy, bà ta chạy được mấy bước khi lấy lại tinh thân thì phát hiện bản thân đã bị tóm, mũi kiếm lạnh lẽo đang kề ngay trên cổ bà ta.
Một tay Ngu Sở kề kiếm lên cổ Lý Song An, một tay đè lên trán bà ta ép bà ta ngửa cổ ra dựa vào vai mình.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội. Muốn mạng hay tiếp tục nói dối?”
Hô hấp của Lý Song An dồn dập, bà ta ý thức được lần này mình đụng phải kẻ mạnh rồi. Ngu Sở không giống như những người tu tiên kia, mà giống như sát thủ hơn, ra chiêu không một tiếng động nhưng lại tràn ngập sát khí khiến bà ta không thể nào thở nổi.
Đệ tử Vân Yên Môn đứng xem nãy giờ đang muốn tiến tới khuyên can. Dù sao thì Lý Song An cũng là chưởng môn của một môn phái, bị giết trong khu vực quản lý của Vân Yên Môn, bị đồn ra thành kiểu nào cũng không dễ nghe được.
Kết quả đúng lúc này những người tu tiên ở đây nghe thấy Lý Song An run rẩy nói, “Sao, sao ta có thể lừa bán đứa trẻ của ngài được? Ta thật sự không nhớ, có quá nhiều đứa trẻ đã bị bán qua tay ta, nhưng đứa trẻ của ngài, nữ nhi của ngài nhất định cũng là một người có thiên phú, ta sẽ không bán một đứa như vậy đi! Hay là ngài nhìn thử xem trong những đứa đồ đệ ở đây có đứa nào là người ngài muốn tìm không?”
Ngu Sở lạnh lùng nói, “Ngươi cũng giết không ít trẻ nhỏ rồi nhỉ?”
Môi Lý Song An run cầm cập không nói nên lời.
Lưỡi kiếm của Ngu Sở khẽ động, Lý Song An lập tức nói, “Bọn nó đều được chôn ở trong núi cách đây một ngàn dặm về phía Tây!”
Lúc này, hai đệ tử Vân Yên môn chạy tới, theo sau là mấy người tu tiên to gan cũng đi theo.
Hai người đệ tử chắp tay, khách khí nói, “Tiền bối, sự thật chúng ta đều đã nghe được. Chuyên liên quan đến Bạch Vũ Lâu xin hãy để chúng tôi tiếp quản. Tương lai của Lý chưởng… Lý Song An như thế nào, cần được các đại môn phái bàn bạc quyết định.
Ngu Sở ngẩng đầu lên, nàng đội nón lá và đeo khăn che mặt, nhưng hai người đệ tử vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ nàng, bọn họ cúi đầu càng thấp, chắp tay với nàng.
Ngu Sở chậm rãi thu trường kiếm lại, nàng đi về phía trước, hai người đệ tử cũng nhường đường cho nàng.
“Được rồi, hy vọng lần này quý môn phái không lại một lần nữa vì yên ổn mà làm thinh trước những chuyện thế này.” Ngu Sở thờ ơ nói, “Nghĩ cũng phải thôi, không dám đảm đương chuyện lớn, có khi cũng là nguyên nhân vì sao các ngươi năm nào cũng đứng hạng sáu.”
Không lọt được vào một trong năm môn phái đứng đầu luôn là điều mà tất cả đệ tử Vân Yên Môn ghét nhất, nhưng bây giờ Ngu Sở có chế nhạo thế nào bọn họ cũng không dám hó hé.
Khi ba người đang nói chuyện, Lý Song An nãy giờ vẫn ngồi dưới đất hoảng loạn bỗng lộ ra vẻ hung ác. Bà ta ở sau lưng Ngu Sở rút một cây châm độc búng ta một cái bắn về phía nàng, cùng lúc đó bà ta rút một con dao găm ra, dồn hết pháp lực đâm về phía Ngu Sở.
Bà ta tự biết nếu như bà ta lo được chu toàn thì các chưởng môn khác cũng sẽ cho bà ta một con đường sống, nhưng chỉ cần Ngu Sở vẫn còn ở đây thì đường sống của bà ta coi như bị chặt đứt. Bây giờ chỉ có Ngu Sở chết thì bà ta mới có hy vọng.
Lý Song An luôn kiêu ngạo về khả năng đánh lén cũng như ám sát của mình, nhưng Ngu Sở lại nhanh hơn. Nàng nghiêng người né được châm độc, thuận thế chĩa kiếm chém về phía sau, trong nháy mắt lưỡi kiếm đâm vào bụng Lý Song An.
Nhân lúc người khác khó khăn để ra tay, ngón tay Ngu Sở nắm chặt chuôi kiếm, một đợt linh khí mạnh mẽ dọc lên lưỡi kiếm của nàng tràn vào trong bụng Lý Song An, hủy đi nội đan của bà ta, hoàn thành việc phẫu thuật phiên bản giới tu tiên.
Từ khi Lý Song An tập kích đến khi Ngu Sở ra tay giết chết Lý Song An, tất cả diễn ra liền mạch, khiến cho những người bên cạnh đều sững sờ.
Ngu Sở rút trường kiếm ra, lạnh lùng nói, “Ngẩn người đứng đó làm gì, bà ta còn giam rất nhiều trẻ con không có môn phái, nhanh đi cứu người đi!”
Lúc này mọi người mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, có một vài người tu tiên chạy lên núi, một số ít khác đuổi theo đệ tử Bạch Vũ Lâu đang chạy trốn, còn có mấy người chào hỏi nhau xem có muốn cùng đi ra khu núi phía Tây xem thật sự có chôn người ở đó không.
Đám người tu tiên bận tối mày tối mặt, đến khi cứu được những đứa trẻ trên núi xong, lại có nhóm người đào được thi thể trong rừng, những người đi bắt đệ tử của Bạch Vũ Lâu trở về mới phát hiện chỉ còn thi thể của Lý Song An ở dưới chân núi, nữ tử thần bí mặc đồ đen đã không thấy đâu nữa.
Trong suốt tháng bảy, đi đâu cũng nghe thấy có người nói về nữ tu mặc đồ đen ra tay dứt khoát lưu loát thế nào. Nàng thật sự giống như Diêm Vương đến lấy mạng, rồi sau đó nàng cũng biến mất theo tính mạng của Lý Song An.
Không biết là do ai đặt mà người ta bắt đầu gọi nàng là Diêm Ma tiên tử, trong chốc lát, cái tên này đã nhanh chóng lan truyền rộng rãi.
Trong quán trà ở thành Vân, khi Ngu Sở nghe mấy nam tu nói ra cái tên này thì huyệt thái dương không kìm được giật giật.
Thật sự coi nàng như Diêm La Vương?
“Tiên trưởng, lá trà của ngài đây.” Bên này, ông chủ gói kỹ lá trà xong đưa ra cho Ngu Sở.
Ngu Sở quay đầu cười một tiếng.
“Cảm ơn.”
“Tiên trưởng, ta cảm thấy sau khi ngài thu nhận thêm đồ đệ tính tình vui vẻ hơn trước đó rất nhiều đấy.” Ông chủ cười nói, “Năm đầu tiên ngài đến đây, lần nào gặp mặt ngài cũng đều lạnh như băng vậy, bây giờ cũng đã học cách cười rồi.”
Ngu Sở ngẩn người, sau đó nàng không biết phải làm sao, bất giác lại mỉm cười.
Nàng lại đi qua quán rượu mua một chút đồ ăn, rồi mới rời khỏi thành Vân.
Từ sau khi thu nhận đồ đệ, đây là lần đầu tiên nàng rời đi lâu như vậy, không hiểu tại sao nhưng từ tận sâu trong đáy lòng nàng cũng muốn nhanh nhanh trở về.
Nàng xuyên qua làn mây mờ ảo, đi tới đỉnh núi chính, nhưng ở đây không có một bóng người, ba hơi thở khác nhau đều đang ở sau núi.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, nó lớn không nổi.” Giọng nói của Thẩm Hoài An vang lên, cậu buồn bực nói, “Nếu năm đó huynh làm nông dân thì chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được huynh?”
“Có phải huynh sợ bị đánh không?” Tiểu Cốc hỏi.
“Muội cứ nói đùa, trong giang hồ có ai chưa từng bị đánh?” Thẩm Hoài An nói, “Huynh là người có trách nhiệm nhá.”
“Nếu như đệ có tinh thần trách nhiệm như vậy thì chỗ này giao hết cho đệ đấy.” Lục Ngôn Khanh cười nói.
“… Lục Ngôn Khanh huynh xem huynh kìa, lại cố ý chọc tức đệ! Đệ biết huynh là người xấu xa nhất mà!”
Lúc ba người đang ồn ào thì Lục Ngôn Khanh là người đầu tiên nhận ra Ngu Sở đã trở lại, cậu ngẩng đầu lên ánh mắt sáng rực, hai người bạn nhỏ còn lại vẫn đang đứng bên cạnh vườn rau cãi nhau.
“Huynh rất sợ sư tôn phải không?” Tiểu Cốc hỏi.
“Huynh còn lâu mới sợ nhé!” Thẩm Hoài An nói, “Ngay cả cha huynh, huynh còn chưa sợ, huynh không sợ ai hết!”
Ngu Sở không để ý hai người bọn họ, nàng quét mắt nhìn qua vườn rau của mình, huyệt thái dương lập tức giật giật.
“Thẩm Hoài An!”
Thẩm Hoài An bị âm thanh bất thình lình làm cho giật mình, cậu lập tức ngồi phịch xuống đất.
Cậu cứng ngắc quay đầu lại, đáng thương nói: “Sư tôn, không phải người nói nửa tháng mới trở lại sao?”