Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với chuyện của các đồ đệ, gần đây Ngu Sở luôn bận tâm chuyện liên quan đến Quân Lạc Trần, không biết phải giải quyết hắn thế nào mới tốt.

Nàng không thể để hắn rời đi trước khi khôi phục trí nhớ, cũng không thể để hắn rơi vào tay của những kẻ tu ma. Nhưng… cùng lắm nàng chỉ có thể nán lại phía Bắc vài ngày nữa thôi. Đợi đến lúc rời đi, có nên đưa Quân Lạc Trần đi cùng không?

Thật là rắc rối.

Vài ngày sau, Ngu Sở vẫn như trước, buổi sáng đến thăm Quân Lạc Trần, buổi tối lúc rảnh rỗi sẽ dùng màn sáng để xem Quân Lạc Trần đang làm gì.

Quân Lạc Trần vẫn im lặng phối hợp như mọi khi. Hắn đã đọc xong quyển sách mà Ngu Sở để lại, sau đó viết vài chữ lên giấy.

Trước đây, khi Ngu Sở để lại bút, mực và giấy cho hắn có nói rằng nếu hắn nhớ ra điều thì hãy viết lên đó.

Kết quả là, nàng thấy Quân Lạc Trần viết một số phong tục dân gian lên trên mảnh giấy, cùng một số câu khẩu quyết quan trọng để tu ma.

Ngu Sở không quá ngạc nhiên về điều này, dù sao thì Quân Lạc Trần cũng là người của Ma giới, cho dù là Ma thần cũng được, nhất định hắn biết bí kíp tu luyện ma thuật.

Hắn đem những chuyện vừa nhớ ra viết lại ngay ngắn, rồi đặt chúng sang một bên như thể hắn vừa làm xong bài tập về nhà của mình vậy.

Sau đó, Quân Lạc Trần lại rút ra một tờ giấy khác, vùi đầu vào viết gì đó.

Hắn chống tay lên bàn, lén lút viết như sợ Ngu Sở sẽ đột ngột xuất hiện vậy.

Thái độ của Quân Lạc Trần càng lén lút, Ngu Sở lại càng tò mò.

Toàn bộ pháp trận này đều tùy nàng sử dụng, cho dù Quân Lạc Trần có ngăn chặn thế nào, nếu Ngu Sở muốn xem thì nhất định có thể xem được.

Nàng lật tấm màn sáng ra, nhắm chuẩn tờ giấy mà Quân Lạc Trần đang giấu giữa hai cánh tay, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy được hắn đang viết gì.

Nét chữ của hắn rất đẹp, những gì hắn bí mật viết cũng rất đơn giản.

Dòng đầu tiên ở trên viết: Nói ít, suy nghĩ nhiều, có tính cảnh giác cao.

Ngu Sở lại nhìn dòng thứ hai mà Quân Lạc Trần viết.

— Mặc dù rất bạo lực, đa nghi, nhưng rất lương thiện.

— Rất xinh đẹp. Đôi mắt rất đẹp.

— Đối với ta rất tốt.

Ngu Sở im lặng một lúc.

Đây… không phải là đang nói nàng sao?

Nhìn xuống phía dưới, quả nhiên, Quân Lạc Trần đang phân tích nàng, muốn biết nàng đến từ đâu, thuộc môn phái nào.

Nhưng vì Ngu Sở không nói gì cho hắn biết cả, Quân Lạc Trần phân tích hồi lâu cũng không có kết quả, thậm chí hắn còn cố đoán sở thích, khẩu vị của nàng nhưng đều không có cách nào biết được.

Quân Lạc Trần viết một hồi, đem tất cả những gì liên quan đến Ngu Sở mà hắn có thể tưởng tượng ra đều viết hết lên giấy, đến thói quen mặc y phục nhạt màu của nàng đều có cả.

Sau khi viết xong, hắn cầm tờ giấy lên xem kỹ, tựa hồ như muốn từ trong đó tìm ra chút manh mối gì đó. Qua một lúc, Quân Lạc Trần thở dài một hơi, rồi vò tờ giấy ném sang một bên.

Việc này có chút thú vị, đây là lần đầu tiên Quân Lạc Trần thể hiện tâm trạng kích động như vậy.

Hắn nằm sấp trên bàn, cũng không biết có còn đang nghĩ tới Ngu Sở hay không mà luôn ngẩn người.

Ngu Sở không khỏi trầm mặc.

Ngu Sở cảm thấy những gì hắn phân tích cũng rất có lý.

Mặc dù Quân Lạc Trần không nhớ gì nhưng hắn rất thông minh, hắn cảm nhận được sự cảnh giác của Ngu Sở đối với hắn.

Nhưng mấu chốt là… làm thế nào mà hắn đi đến kết luận là nàng “đối xử tốt với hắn”?

Nếu như Ngu Sở thay đổi góc nhìn từ góc độ của hắn, biết được trong lòng của người mà mỗi ngày đều đến quan tâm nàng chứa đầy sự cảnh giác và nghi ngờ thì nhất định sẽ cảm thấy người này đang có âm mưu gì đó đối với nàng.

Nếu như nói Quân Lạc Trần thông minh thì quả thực hắn có thể cảm nhận được tâm tư thâm sâu của Ngu Sở.

Nhưng nếu như hắn thông minh lại có trực giác tốt như vậy, thế mà thậm chí một chút cũng không hề hoài nghi nàng ư?

Ngu Sở đóng màn sáng lại, cảm xúc kỳ lạ trong lòng lại cuộn trào.

Tên Quân Lạc Trần này, bất luận lúc là “đại Quân Lạc Trần” hay lúc là “tiểu Quân Lạc Trần”, đều đối với nàng rất kỳ lạ.

Rõ ràng là phe đối địch, nhưng hắn không những không đáp trả lại đòn tấn công của nàng, mà còn đưa cho nàng một thanh kiếm.

Dù tiểu Quân Lạc Trần không nhớ ký ức gì nhưng hắn vẫn vô cùng tin tưởng nàng. Cứ như thể… hắn hi vọng bản thân có thể luôn như vậy, nên dù rất nhạy cảm, cuối cùng hắn vẫn thuyết phục bản thân tiếp tục tin tưởng nàng.

Sáng hôm sau, Ngu Sở trở lại thành An thăm hắn như thường lệ.

Quân Lạc Trần vẫn im lặng hợp tác như mọi khi, hoàn toàn không nhìn ra cả đêm qua hắn đã luôn trằn trọc suy nghĩ xem Ngu Sở là ai.

Trong những ngày qua, bề ngoài hai người cũng khá vui vẻ, nhưng hôm nay, khi Ngu Sở xuất hiện, Quân Lạc Trần đã cảm giác được tâm trạng của nàng có vẻ không được tốt lắm.

“Sao thế?” Quân Lạc Trần hỏi.

Ngu Sở ngồi xuống đối diện với hắn.

“Chúng ta phải nói chuyện một chút.” Ngu Sở thấp giọng nói, “Cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta hôm nay sẽ quyết định hướng đi của rất nhiều chuyện sau này. Ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc trả lời, đừng có lừa ta.”

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Ngu Sở, Quân Lạc Trần cũng ngồi thẳng dậy, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Hiện tại ngươi nhớ được những gì liên quan đến bản thân?” Ngu Sở hỏi, “Ngươi có biết gì về bản thân không?”

“Ta không biết rốt cuộc mình là ai, nhưng ta lại nhớ ra rất nhiều tri ​​thức và kinh nghiệm.” Quân Lạc Trần nhìn chằm chằm vào Ngu Sở, hắn nói, “Ta hiểu rất rõ về Ma tộc, ta đoán ta vốn là một kẻ tu ma, còn nàng lúc trước từng quen biết ta, đúng không? Nàng nói ta tên là Quân Lạc Trần.”

Ngu Sở không trả lời ngay.

Nàng quan sát ánh mắt và biểu cảm của Quân Lạc Trần, cộng với thuật chú chuyển hồi cảm giác mà nàng đã gán vào ngực hắn, đều cho thấy Quân Lạc Trần không hề lừa nàng.

Hắn thực sự không nhớ mình là ai, tất cả mọi chuyện hắn nói đều trung thực.

Là một người luân hồi, kinh nghiệm của Ngu Sở khiến người khác không cách nào ngụy trang trước mặt nàng. Về cơ bản, không có cơ hội nào mà Quân Lạc Trần có thể lừa nàng cả.

Sau khi Ngu Sở chắc chắn rằng hắn không nói dối thì hỏi câu thứ hai.

“Làm thế nào mà ngươi có thể hiểu được thế lực của tam giới cùng mối quan hệ giữa người tu tiên và người tu ma?”

Quân Lạc Trần suy nghĩ một hồi rồi nói: “Trời đất tạo ra hai khí âm và dương, dương thịnh là người tu tiên, âm thịnh là kẻ tu ma. Kể từ đó, giữa tiên và ma có sự khác biệt, nhưng vốn dĩ không nên có sự phân biệt cao thấp.”

“Tu tiên và tu ma vốn là có nguồn gốc giống nhau, đều là năng lượng thuộc về trời đất, không có đúng hay sai. Nhưng tướng là do tâm sinh, suy cho cùng vẫn phải xem người sở hữu năng lượng đó sử dụng nó như thế nào.” Quân Lạc Trần lại nói, “Đối với hai giới Tiên – Ma cũng như vậy, vạn vật cân bằng, tất cả đều bổ sung cho nhau.”

Không ngờ suy nghĩ của hắn lại giống với Ngu Sở.

Mà quan trọng hơn nữa là suy nghĩ của Quân Lạc Trần không hề bị ràng buộc bởi thân phận của hắn, không mù quáng mà ca ngợi những người tu ma, cũng không hạ thấp họ. Lúc hắn nói đều đứng ở lập trường rất công bằng.

Mặc dù có được địa vị cao trong Ma giới, thế mà Quân Lạc Trần lại có thể thấu được mọi chuyện, không vì lợi ích và địa vị mà dao động.

Thảo nào hắn có thể từ Ma quân biến thành “Ma thần”, có thể nói ra những lời mong muốn tam giới hòa bình như vậy. 

Suy nghĩ của Quân Lạc Trần rất giống cách nghĩ của Ngu Sở, điều này khiến Ngu Sở lần đầu tiên nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Trong lòng Ngu Sở hơi lắng xuống, cũng có được suy nghĩ đại khái rồi.

Nàng lại hỏi, “Nếu người tu tiên và người tu ma phải xảy ra chiến tranh, ngươi có đứng về phía người tu ma không?”

Nghe thấy câu hỏi này, Quân Lạc Trần không thể không nhìn nàng.

“Nếu như ta nói ta sẽ đứng về phía người tu ma, hôm nay nàng sẽ giết ta ư?” Hắn nói đùa.

Ngu Sở liền phát hiện Quân Lạc Trần là người trông rất thành thực và khôn ngoan, nhưng khi nói chuyện lại khá thích bông đùa.

Ngay từ đầu hắn đã biết Ngu Sở có ý thù địch cùng sát ý đối với hắn, thế mà hắn lại còn cả gan đem đó ra làm trò cười, như thể Ngu Sở rất hung dữ vậy.

Ngu Sở nhướng mày, “Nếu như ngươi có yêu cầu, cũng không phải là ta không thể đáp ứng ngươi.”

“Ta chỉ là nói đùa thôi.” Quân Lạc Trần lập tức kinh hãi, hắn thấp giọng nói: “Ta không hề muốn đứng về phía nào cả, bọn họ đều không liên quan gì đến ta, ta cũng không có hứng thú.”

“Vậy thì ngươi hứng thú với cái gì?” Ngu Sở hỏi.

Đây là điều mà mấy ngày nay nàng nghĩ mãi mà vẫn không ra.

Thông thường mà nói, theo như những lời dự ngôn được truyền lại từ những đại lão có cấp bậc cao, cái gì mà sẽ làm nên đại nghiệp to lớn gì đó, ít nhất cũng phải là một kẻ làm chấn động Tiên giới mới phải.

Nhưng cái tên Quân Lạc Trần này dường như không có chút dã tâm nào, lại có thể suy nghĩ thông suốt đến vậy, hoàn toàn phụ lòng với cái danh xưng “Ma thần” mà hắn được đồn thổi.

Không lẽ để cho hồn phách của hắn xuất hiện ở Nhân giới, cũng chỉ để hắn đến tham quan thôi ư?

Bản thân Quân Lạc Trần tựa hồ cũng có chút bối rối, hắn suy nghĩ một lúc mới khẽ nói: “… Ta không biết nữa, hình như ta không có hứng thú đối với bất kỳ thứ gì cả. Nhưng chỉ có một việc, có lẽ… có thể xem là một việc ta để ý đến.”

“Là việc gì?”

Quân Lạc Trần nhìn nàng.

“Ta muốn biết nàng là ai.” Hắn nói một cách chân thành, “Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa nói cho ta biết tên của nàng.”

Lúc đó, ánh mắt của Ngu Sở nhìn hắn có chút thay đổi.

Ma thần trọng sinh không muốn nghĩ đến đại nghiệp gì cả mà chỉ muốn tán gái, trông mặt Quân Lạc Trần như vậy không lẽ lại là một kẻ cuồng yêu đương ư?

Quân Lạc Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Ngu Sở nhìn hắn chỉ trong khoảnh khắc một tách trà thôi mà đã thay đổi mấy lần rồi.

Dường như trong phút chốc, ánh mắt của nàng khi nhìn hắn đã trở nên dịu dàng hơn một chút rồi. Không ngờ là chỉ trong một, hai câu, những cố gắng trước đó của hắn đều tiêu tan, mọi thứ lại trở về như lúc đầu.

Ngu Sở suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng cũng quyết định được phải làm thế nào để đối phó với Quân Lạc Trần.

“Ngươi có bằng lòng cùng ta rời khỏi thành An không?” Ngu Sở nói, “Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Ta sẽ lén lút đưa ngươi về giới tu tiên, giấu ngươi ở một nơi. Nếu như ngươi không muốn…”

Quân Lạc Trần bị lời nói của Ngu Sở làm cho choáng váng, vài giây sau, hắn mới định thần lại, cắt ngang lời của Ngu Sở.

“Ta đồng ý!” Hắn vội vàng nói. Khi Quân Lạc Trần nhìn thấy Ngu Sở đang sững người, hắn biết rằng lời mình vừa nói có vẻ hơi gấp gáp, hắn chậm rãi, nói lại lần nữa, “… Ta thực sự bằng lòng.”

“Ngươi cứ thế mà tin tưởng ta vậy ư?” Ngu Sở chau mày.

“Ta cũng không biết nữa.” Quân Lạc Trần nói nhỏ, “Ta không nhớ nàng là ai, nhưng ta muốn đi cùng nàng. Ta cũng không muốn rời xa nàng, giống như trước đây ta không muốn rời khỏi tửu lầu vậy, ta cũng không hiểu là tại sao nữa.”

Ngu Sở suy nghĩ một chút, nàng nói: “Vậy trước tiên cứ quyết định như vậy đi, đợi đến khi ta phải rời đi, sẽ quay lại đón ngươi.”

Quân Lạc Trần gật đầu lia lịa.

Sau khi rời khỏi, Ngu Sở đứng ở bên đường có chút trầm tư.

Câu nói hôm nay của Quân Lạc Trần đã nhắc nàng. Trước khi nàng xuất hiện, một bước hắn cũng không muốn khỏi rời tửu lầu kia, có phải là có nguyên do gì không?

Trước khi rời khỏi thành An, Ngu Sở lại đến tửu lầu Viễn Vọng Các kia, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối từ trong đó.

Theo như những gì mà Quân Lạc Trần nhớ được cách đây ba mươi, bốn mươi năm, chắc hẳn năm đó hắn đã từng đến thành An.

Nếu như muốn từ tửu lầu này tìm ra manh mối, tốt nhất là phải biết được tình trạng của tửu lầu này cách đây ba mươi, bốn mươi năm.

Chuyện quá khứ kiểu này, tiểu nhị và chủ quản đều sẽ không biết được, chỉ có ông chủ mới biết.

Ngu Sở đi tìm ông chủ để hỏi về chuyện năm đó.

Kết quả là mọi chuyện đã trở nên có ý nghĩa.

Địa điểm ban đầu của Viễn Vọng Các thực ra là một tửu lầu, được gọi là Vọng Tinh Lầu, nhưng so với Viễn Vọng Các bây giờ chỉ để ăn cơm uống rượu thì sang trọng hơn rất nhiều.

Năm đó, Vọng Tinh Lầu là nơi yêu thích của con cái các bậc thế gia và văn nhân ở thành An đến để làm thơ, thỉnh thoảng cũng có một số ông chủ nhỏ cũng rất thích đến đây.

Nghe một khúc cổ cầm, uống một tách trà, ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đàm thơ, so họa. So với tiếng ồn ào của những quán rượu bình thường thì nơi đây khiến cho lòng người vui vẻ hơn nhiều.

Thế nhưng, Vọng Tinh Lầu rất nổi tiếng này có một ngày đột nhiên đóng cửa. Sau đó, tòa lầu này được bán giá rẻ cho ông chủ của Viễn Vọng Các.

Ông chủ lúc còn trẻ rất hăng hái, muốn mượn khí thế của Vọng Tinh Lầu để làm một mối lớn, không ngờ là người của Vọng Tinh Lầu đi rồi, nơi này cũng theo đó tàn lụi theo.

Dù có cố gắng thế nào, cuối cùng tửu lầu do ông ta tiếp quản cũng chỉ có thể trở thành địa điểm ăn cơm uống rượu bình thường mà thôi.

Nhưng điểm thú vị nhất xuất hiện rồi.

Theo ký ức của ông ta lúc đó, chủ nhân của Vọng Tinh Lầu vốn là một vị công tử họ Tô, tên là Tô Dung Hiên.

Còn một điểm nữa là Ngu Sở Sở hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về Vọng Tinh Lầu này. Trong ký ức của nàng ấy có Viễn Vọng Các không có chút tiếng tăm gì, thế mà đối với quán rượu rất nổi tiếng ở thành An này lại không nhớ chút gì.

Nàng ấy là đại tiểu thư nhà họ Ngu, cho dù Ngu Sở Sở chưa từng tới đây chơi, cũng nên có chút quen mắt với tòa tửu lầu màu đỏ nằm trên con phố chính này chứ, làm sao mà đến một chút ký ức cũng không có được?

Ngu Sở Sở không nhớ gì về nơi này, ký ức của nàng ấy về nó hoàn toàn trống không. Hoặc là…

Hoặc là có lẽ khi hệ thống mang ký ức của Ngu Sở Sở giao cho Ngu Sở, nó đã xử lý tỉ mỉ, xóa sạch mọi thứ có liên quan đến Vọng Tinh Lầu.

Nghĩ đến đây, có rất nhiều thứ mà trước đây nàng không để ý đến dường như có liên quan với nhau ngay lập tức.

Nếu ký ức của Ngu Sở Sở thực sự bị xóa đi, giả sử nàng ấy biết Vọng Tinh Lầu, với tư cách là một tiểu thư danh môn đến nơi này dạo chơi cũng là một chuyện rất bình thường.

Ngu Sở nhớ là Ngu Sở Sở thích nam nhân anh tuấn. Vậy thì với tư cách là ông chủ của tòa tửu lầu này, Tô công tử vừa khôi ngô vừa có tiếng tăm, liệu Ngu Sở Sở có biết đến y không?

Nếu vậy thì, Ngu Sở Sở thầm thích Tô Dung Hiên, tự tay thêu cho y một chiếc túi cũng là điều rất bình thường.

Điều kỳ lạ duy nhất chính là hệ thống.

Những gì một phàm nhân như Ngu Sở Sở đã làm, từng thích ai đều chỉ là những chuyện nhỏ, không có gì quan trọng. Tại sao hệ thống lại phải xóa bỏ đi tất cả?

Điều đáng nghi ngờ hơn nữa là nếu hệ thống đã có thể âm thầm xóa bỏ đi nhiều thứ như vậy, thế thì những gì nàng nhận được về quá khứ của Ngu Sở Sở có thể đảm bảo hoàn toàn có thật hay chỉ là một phiên bản hỗn hợp sau khi được hệ thống chỉnh sửa?

Liệu ký ức trong tâm trí của nàng có thực sự là quá khứ của Ngu Sở Sở không?

Rời khỏi tửu lầu, Ngu Sở khẽ hỏi: “Tại sao cậu lại đi làm loại chuyện này?”

Như mọi khi, hệ thống lại tiếp tục giả chết.

Ngu Sở có chút cáu kỉnh.

Kể từ khi nàng gặp Quân Lạc Trần, rất nhiều nghi vấn về thế giới này cứ dần xuất hiện.

Chuyện của Ngu Sở Sở và Tô công tử thì cũng không nói đi, bây giờ đến cả Quân Lạc Trần cũng có tham gia.

Tại sao khi hắn tỉnh lại thì luôn ở lại Vọng Tinh Lầu, tại sao Nhạc hoàng đế dường như cũng có chút vướng mắc với hắn, còn nữa, làm thế nào mà hắn lại có thể trùng hợp dính líu đến Ngu Sở Sở và Tô Dung Hiên?

Bây giờ tất cả đều đi vào ngõ cụt, cách duy nhất để biết sự thật là đợi Quân Lạc Trần nhớ lại toàn bộ ký ức thì mới có thể biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nghĩ đến đây, Ngu Sở chỉ muốn đưa hắn đi càng sớm càng tốt.

Nàng đã tính qua rồi, nàng không thể đưa Quân Lạc Trần vào Huyền Sơn Cổ Mạch. Trước đây, Lý Thanh Thành dùng gậy tìm rồng đã tìm thấy một động phủ bị bỏ hoang, cách kết giới sương mù hai mươi dặm.

Hai mươi dặm này là đối với người tu tiên mà nói chỉ như một bước chân, Ngu Sở có thể tạm thời sắp xếp cho hắn ở trong sơn động đó, đồng thời dùng một số thuật giam giữ và ẩn nấp để ứng phó trong một khoảng thời gian ngắn.

Nghĩ như vậy, Ngu Sở quay trở về Thiên La sơn trang.

Vừa bước vào sân, Ngu Sở đã nhìn thấy Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đang ngồi trong sân uống trà, thấy nàng trở về, Thẩm Hoài An đứng dậy ngay lập tức.

“Sư tôn, người trở về rồi.”

Ngu Sở gật đầu.

Thấy cậu đi tới, nàng hỏi, “Hoài An, sao vậy?”

“Sư tôn.” Thẩm Hoài An khẽ gọi, cậu nói, “Bọn con về thăm người thân cũng đã năm, sáu ngày rồi, con nghĩ như vậy là đủ rồi.”

Dừng một lúc, Thẩm Hoài An nói: “Sư tôn, chúng ta trở về đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK