Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng qua ngồi xe ngựa vất vả, ban ngày lại đi bộ cả một đoạn đường xa như vậy, làm nhiều việc như thế đối với một cậu nhóc như Lục Ngôn Khanh thì thật sự rất mệt mỏi.

Cậu ngủ một giấc sâu nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa còn là ngủ đến khi tự tỉnh dậy. Lúc cậu tỉnh giấc, cậu ngồi trên chiếc giường lớn rộng rãi vươn người một cái, lăn qua lăn lại trên giường. Cảm giác như trong bao nhiêu năm cậu sống trên đời này, đây là lần đầu tiên cậu được ngủ thoải mái như vậy.

Lục Ngôn Khanh đã tỉnh giấc nhưng cậu vẫn nằm trên giường nhắm mắt không muốn rời giường. Đến khi cậu nằm đã rồi mới mơ màng ý thức được bản thân đang làm cái gì.

Cậu chợt mở mắt ra, hoảng sợ khi phát hiện mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lên cao, ánh nắng bỏng rát của giờ Ngọ [*] đã chiếu rọi lên trên sàn nhà. Lục Ngôn Khanh xốc chăn lên ngồi dậy xỏ giày.

[*] Giờ Ngọ: Từ 11h00 đến 13h00

Toang rồi, toang rồi, toang rồi, vốn là cậu định giờ Mão [*] sẽ thức dậy, tranh thủ lúc trời chưa sáng hẳn sẽ ôm chăn trở về viện của mình, giả vờ như tối hôm qua không xảy ra chuyện gì. Sau đó đúng giờ sẽ đi làm đồ ăn sáng… Kết quả lại ngủ một giấc đến tận giờ này mới thức!

[*] Giờ Mão: Từ 5h00 đến 7h00

Lục Ngôn Khanh đẩy cửa đi ra ngoài sân, cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời xác định thời gian, trong lòng chợt lạnh hơn. Đừng nói đến đồ ăn sáng, ngay cả giờ ăn trưa cũng đã qua luôn rồi.

Trong lòng cậu rối bời, lại sợ mình không nấu cơm, sư tôn sẽ không ăn gì. Sau đó lại lo lắng Ngu Sở sẽ cảm thấy cậu lười biếng, ngày đầu tiên đã ngủ một giấc đến tận trưa.

Lục Ngôn Khanh chạy qua đường chính, cậu thấy Ngu Sở ngồi bên bàn đá trên bãi đất trống, nàng đang ung dung thong thả uống trà.

Ngu Sở ngẩng đầu lên thấy gương mặt hốt hoảng của cậu nhóc, nàng có chút buồn cười, nói, “Dậy rồi còn không rửa mặt, chải đầu à?”

Dáng vẻ này của Lục Ngôn Khanh nhìn một cái là biết cậu vừa chui từ trong chăn chạy ra đây, tóc rối bù, quần áo cũng đầy nếp nhăn.

Cậu đi tới, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngu Sở thì trong lòng thở phào một hơi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút căng thẳng, “Sư, sư tôn. Ngài ăn cơm chưa?”

“Ta đã làm món thịt kho rồi, con đi rửa mặt rồi ra ăn đi.”

Lúc này Lục Ngôn Khanh mới phát hiện quần áo trên người mình xộc xệch, cậu lại vội vàng chạy ngược trở lại. Cậu chạy được hai bước về phía viện của Ngu Sở theo bản năng rồi mới nhớ ra mà quay đầu chạy về viện của mình.

Ngu Sở thấy có chút buồn cười, đúng là nàng vẫn thích nhìn dáng vẻ trẻ con của Lục Ngôn Khanh hơn.

Cậu nhóc sửa soạn xong, đi qua phòng bếp xới cơm rồi múc thịt kho vào trong một cái nồi lớn, sau đó cậu bưng trở về bên cạnh bàn, ngồi xuống đối diện Ngu Sở.

Suốt cả một đêm Lục Ngôn Khanh không ăn gì, lại đang ở tuổi ăn tuổi lớn, trên đường bưng nồi thịt kho đến đây, dạ dày cậu đã kêu rồn rột rồi. Nhưng cậu lại không dám trực tiếp ăn, cậu cúi đầu, giống như một con thú nhỏ làm sai chuyện gì đó.

“Tiên tôn, con lại làm sai rồi.” Cậu nhỏ giọng nói.

“Con mệt nên đi ngủ là sai sao?”

Ngu Sở cầm đũa lên, gặp một miếng thịt kho đặt vào bát cơm trước mặt cậu, nàng khẽ cười nói. “Ta vốn là một người nhàn hạ, cũng không thích để ý đến những thứ gọi là quy củ đó. Tất nhiên, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, như thế nào cũng được hết. Nếu như sau này có sư đệ sư muội, người làm Đại sư huynh như con đừng để bọn nhỏ cười nhạo là được.”

Lục Ngôn Khanh đang cúi đầu, cậu nghe thấy những lời này của Ngu Sở, cậu không dám tin ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngu Sở.

“Ngài, ý của ngài là…”

“Nếu con đã đi theo ta đến nơi này, ta cũng nguyện ý thu nhận con.” Ngu Sở nói, “Nhưng mà bái sư là chuyện lớn, ta cũng không phải là người thích hợp để nhận làm sư phụ, chuyện này con phải cân nhắc cẩn thận. Cho dù con không bái ta làm sư, ta cũng sẽ sắp xếp cho con chu toàn, bất kể là con muốn đi những môn phái khác hay là…”

“Sư tôn, con không hối hận, con muốn bái người làm sư!” Lời của Ngu Sở còn chưa nói hết, Lục Ngôn Khanh đã cuống cuồng nói.

Trong khoảng thời gian này thật ra trong lòng Lục Ngôn Khanh vẫn luôn bất an. Cậu biết chính thức xác lập quan hệ thầy trò thì phải có lễ bái sư dập đầu nhận thầy. Mặc dù Ngu Sở để cho cậu gọi nàng là sư phụ, nhưng cảm giác giống như là để ngụy trang thân phận hơn.

Cậu khó lòng mà quên được câu nói “tạm thời” thu nhận cậu khi đó của Ngu Sở, cho nên cậu mới sợ bản thân mình làm không đủ tốt, Ngu Sở sẽ không cần cậu nữa.

Hôm nay nàng chủ động nói đến chuyện này, Lục Ngôn Khanh làm sao có thể không sốt ruột được đây.

Ngu Sở nhìn bộ dạng này của cậu, nàng bất đắc dĩ nói, “Con không cần phải gấp, con ăn cơm trước đi, một lúc nữa theo ta đến chính điện.”

Lục Ngôn Khanh cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Ngu Sở mở miệng một câu dặn cậu ăn nhiều thịt, rồi lại ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm mới miễn cưỡng khiến cậu nhóc này ăn cơm với tốc độ của người bình thường.

Ngu Sở nói xong những lời này ngay cả bản thân nàng cũng có chút ngẩn người. Nàng vốn cho rằng bản thân là một người bạc tình, những thứ dư thừa như tình cảm đã bị hao mòn dần trong những lần làm nhiệm vụ đến mức gần như không còn gì.

Nàng không có phụ mẫu, không có người thân hay bạn bè gì cả, càng không tính đến chuyện lập gia đình sinh con gì đó. Những lời dặn dò trẻ con như thế này, vốn không nên được thốt ra từ miệng của nàng. Nhưng tất cả những hành động cũng như lời nói này không biết từ lúc nào nàng lại có thể biểu đạt một cách tự nhiên đến vậy.

Thật ra trong lòng Ngu Sở cực kỳ phức tạp. Nàng muốn thu nhận một đứa bé có tư chất thật tốt làm đệ tử, nàng rất rõ ràng chuyện này sẽ gây ra rắc rối, nhưng vẫn để cho nó xảy ra.

Có lẽ nàng không xứng với đánh giá theo tiêu chuẩn cao của hệ thống đưa ra, nàng vẫn chưa đủ bình tĩnh, chưa đủ lý trí.

Hoàn hồn lại, Ngu Sở thấy cậu nhóc đã ăn cơm xong nhìn nàng với ánh mắt tha thiết chờ mong, như đang sợ nàng sẽ đổi ý vậy.

Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Đi thôi.”

Hai người đi đến đại điện hùng vĩ kia, Ngu Sở ngồi xuống vị trí chính giữa. Nếu so sánh với những nghi thức rườm rà của những môn phái lớn thì bọn họ đơn giản hơn rất nhiều.

Lục Ngôn Khanh vén vạt áo lên, hai đầu gối vừa chạm đất thì nghe thấy Ngu Sở nói, “Những môn phái khác trước khi bái sư sẽ phải lạy ba lạy trước sư tổ của môn phái và trước bức họa của thượng thần, để khẩn cầu phù hộ. Nhưng với ta mà nói, ta không hề tin có tổ tiên che chở. Ta hy vọng con cũng giống vậy, cầu thần không bằng cầu mình, tương lai con phải cần cù chăm chỉ tu luyện, làm một người có bản lĩnh.”

Lục Ngôn Khanh chắp tay, “Đệ tử đã hiểu.”

Ngu Sở khẽ vuốt cằm, nàng nói, “Ba lạy này, lạy ông nội của con đi.”

Bỗng chốc hốc mắt Lục Ngôn Khanh nóng lên, cậu xoay người quỳ về hướng Tây, hướng về phía thành Thanh dập đầu hành lẽ.

Vào giờ khắc này đây, Lục Ngôn Khanh rất nhớ ông nội.

Cậu nhớ ông nội già nua nuôi dưỡng cậu bao năm nay, ông chưa bao giờ để cho cậu phải đi ăn trộm hay quỳ lạy ăn xin.

Cậu nhớ người đã dạy cậu nhận biết chữ bằng cách viết lên đất, dạy cậu không được vì nghèo mà đi làm chuyện ác, dạy cậu không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Lục Ngôn Khanh dập đầu, những hồi ức bao năm qua, từng hình ảnh cứ vụt qua trước mặt cậu.

Người đời coi khinh cậu như chó mà chửi bới xua đuổi, những đứa trẻ cùng trang lứa cũng chạy sau lưng gọi cậu là “tên ăn xin hôi hám”, còn những tên ăn xin cá lớn nuốt cá bé cũng nhìn cậu với ánh mắt u ám…

Nhưng cuối cùng, dừng lại trong đầu cậu không phải những hình ảnh về quá khứ khó khăn kia, mà là cảnh tượng ông nội nắm tay cậu trước khi qua đời, trăn trối những lời cuối cùng.

“––– Nếu con thật sự không thể chịu được bản thân sống cuộc sống tạm bợ không có tôn nghiêm, vậy thì đến chết vẫn phải làm một vị quân tử chân chính, ôn hòa lễ độ, biết kính cẩn khiêm nhường.”

Đến khi Lục Ngôn Khanh quay người lại đối mặt với Ngu Sở, ánh mắt cậu đã ngấn lệ.

Cậu ngẩng đầu lên, nhận được sự cho phép của Ngu Sở, lúc này cậu mới chắp hai tay lại với nhau nâng cao lên, cao giọng nói, “Sư tôn ở trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy!”

Lục Ngôn Khanh dập đầu ba cái, cái cuối cùng cậu không đứng dậy, trán vẫn kề sát trên nền đất lạnh ngắt, từng giọt nước mắt nóng hổi không kiềm chế được lăn dài, dòng cảm xúc cứ cuồn cuộn trong lòng.

Ngu Sở đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, nàng ngồi xổm xuống, đỡ Lục Ngôn Khanh dậy.

Nàng vươn ngón tay ra lau đi nước mắt đọng lại trên khóe mắt của Lục Ngôn Khanh, dịu dàng nói, “Sư phụ cũng như phụ mẫu, từ hôm nay trở đi, có ta che chở cho con.”

Lục Ngôn Khanh vẫn luôn chịu đựng từ khi ông nội qua đời cho đến nay, giờ phút này cuối cùng cậu cũng không kiềm chế nổi nữa, cậu nhào vào trong lòng Ngu Sở, bật khóc giống như một con thú nhỏ.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Đại sư huynh sắp lớn rồi, từ cậu nhóc con thành cậu nhóc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK