Hơn mười ngày sau, cuối cùng Thẩm Hoài An cũng chép xong quyển cổ thư kia.
Thẩm Hoài An luôn chú ý đến sự hoàn hảo trong suốt quá trình sao chép, khi cậu đưa tờ giấy cuối cùng cho Ngu Sở. Ngu Sở đặt tất cả tờ giấy cậu viết để cạnh nhau, hình ảnh này có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Nét chữ nết người, bút tích của Thẩm Hoài An tự do thoải mái, có chút cao ngạo nhưng cũng như nước chảy mây trôi. Mặc dù nét chữ của cậu vẫn toát lên vẻ non nớt và sự trẻ tuổi của cậu, nhưng xét về mặt nghệ thuật thì vẫn rất đẹp.
“Con nhìn xem, viết đẹp biết bao?” Ngu Sở cầm tờ giấy lên, nàng nhìn chữ của Thẩm Hoài An, hài lòng nói, “Nét chữ này của con chăm chỉ luyện viết nhiều một chút, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cô nương thích.”
Nếu như bình thường, chắc chắn Thẩm Hoài An sẽ ba hoa với nàng nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng đó, cậu nhìn Ngu Sở với ánh mắt mong đợi.
“Sư tôn...”
“Hửm?”
Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi, cậu quan sát sắc mặc của Ngu Sở, dè dặt hỏi, “Chúng ta... xong rồi đúng không? Trừng phạt kết thúc rồi ạ, người tha thứ cho con rồi sao?”
Cậu hỏi một hơi ba vấn đề, có thể thấy được trong lòng đang căng thẳng thế nào.
“Trừng phạt kết thúc rồi, ta tha thứ cho con.” Ngu Sở đặt tờ giấy xuống, nàng hờ hững nói, “Nhưng mà thanh toán xong chưa thì...”
Thẩm Hoài An lập tức hiểu ý của Ngu Sở, cậu đảm bảo, “Con hứa sẽ chăm sóc rau mới thật tốt, khi nào thu hoạch được mới coi như đã thanh toán xong!”
Lúc này Ngu Sở mới gật đầu.
Nàng chăm sóc vườn rau này là thú vui sau khi về hưu, Thẩm Hoài An trẻ tuổi hiếu động, cũng không phải xuất thân từ nông dân, vườn rau đối với cậu giống như một nhiệm vụ, mặc dù không thật sự thích thú nhưng vẫn đỡ hơn nhiều so với viết chữ.
Đến hiện tại, tính khí nóng nảy của Thẩm Hoài An đã bị việc phạt chép sách nửa tháng bào mòn không còn một chút nào, chuyện ngồi thiền vốn là chuyện nhàm chán mà bây giờ chỉ cần so sánh ngồi thiền với việc phải dồn toàn bộ tâm trí chép sách thì dường như việc ngồi thiền đã không còn khó khăn như trước nữa.
Chỉ là trừng phạt đã kết thúc, nhưng Thẩm Hoài An vẫn không chạy thoát khỏi số phận đi học. Ngu Sở ngoại trừ việc dạy đồ đệ tu luyện, tất nhiên nàng sẽ không bỏ dở việc bồi dưỡng văn hóa của ba đồ đệ.
Đều là thiếu niên anh tài, tương lai không có học thức mới dễ bị người ta chê cười.
Trong ba người, nền tảng của Tiểu Cốc là không tốt nhất, những chữ cô bé biết rất ít, cần phải dạy lại từ đầu.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An ngược lại đã học được kha khá, Lục Ngôn Khanh thì lại nhỉnh hơn một chút.
Mặc dù tuổi thơ của Lục Ngôn Khanh trắc trở nhưng lão ăn xin nuôi dưỡng cậu từng là tú tài, bần hàn cũng không làm chậm trễ việc Lục Ngôn Khanh đọc sách, chỉ là học không có hệ thống mà thôi.
Nhưng những năm qua Ngu Sở giúp Lục Ngôn Khanh học tập tiến bộ không ít, không hề kém so với các công tử thế gia cùng tuổi.
Trình độ của Thẩm Hoài An chỉ có thể coi là ở mức chấp nhận được, từ nhỏ cậu đã được đi học, biết đọc chữ, đầu óc cũng đủ dùng, chỉ là cậu không có hứng thú nên không quan tâm học hành, rất khó tập trung học một cái gì đó.
Cũng may Thẩm Hoài An không dám giở trò khôn vặt gì với Ngu Sở, nhưng để cậu chịu khó học tập đàng hoàng thì thật sự rất khó.
Ngu Sở để cho Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh học chung giờ với nhau, nhưng Thẩm Hoài An lúc nào cũng chống cằm, buồn ngủ mà gật gù gật gà, cố gắng mở hai mắt học bài.
Ngu Sở thật sự rất đau đầu.
Thật ra nàng không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con, trước đây thuận lợi như vậy phần lớn đều do Lục Ngôn Khanh hiểu chuyện vừa chịu khó lại thông minh. Lục Ngôn Khanh khiến Ngu Sở đỡ lo, cũng không cần tốn quá nhiều sức lực dạy học.
Thẩm Hoài An cũng thông minh nhưng cảm giác như tất cả kiên nhẫn của cậu đều dồn vào đao kiếm, rồi bài xích sách vở, điều này khiến cho Ngu Sở, người được đồ đệ thiên tài bao quanh cuối cùng cũng cảm nhận được việc một đứa trẻ không thích học vẫn phải đi học là một chuyện tốn sức đến thế nào.
Bây giờ mỗi lần giảng dạy việc tu luyện, Thẩm Hoài An tiếp thu rất tốt, nhưng đến lúc đọc sách thì lại trở thành nỗi phiền lòng mới.
Ngu Sở cũng có chút rầu rĩ, nhân lúc ban ngày Thẩm Hoài An tu luyện, nàng gọi Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đến tập trung lại, hỏi bọn nhỏ trong khoảng thời gian vừa rồi ở bên cạnh hiểu biết lẫn nhau rồi có cách nào để Thẩm Hoài An tích cực học hành hơn không.
Lục Ngôn Khanh nói bản thân cũng không biết phải làm thế nào, Thẩm Hoài An chỉ cần ba năm là tinh thông kiếm pháp người bình thường phải mất hai mươi năm mới học xong, vậy mà một bài văn cổ Thẩm Hoài An học mãi không thuộc.
Với sự hiểu biết của Lục Ngôn Khanh về Thẩm Hoài An thì Thẩm Hoài An là người như vậy đó, thích thì sẽ nghiêm túc suy nghĩ, không thích thì có bắt ép thế nào cậu cũng không học được. Trừ khi giống như tình huống ép buộc cực đoan lần trước cậu làm sai, biết mình phải đền bù thật tốt, còn không thì Thẩm Hoài An là người rất khó bị người khác ảnh hưởng.
“Con cũng không có cách nào.” Lục Ngôn Khanh bất lực nói.
Cốc Thu Vũ ngồi một bên, nhìn Đại sư huynh và sư phụ bó tay với Nhị sư huynh, cô bé suy nghĩ một lúc.
“Vậy để con thử một chút!”
Cô bé vừa nói ra, ánh mắt của hai người còn lại không tự chủ được đều rơi trên người cô bé.
“Muội định làm gì?” Lục Ngôn Khanh thắc mắc hỏi.
Thẩm Hoài An hoàn toàn không biết sư huynh sư muội của cậu đều đang nhớ thương mình.
Buổi trưa, Thẩm Hoài An hoàn thành tu luyện buổi sáng, cậu chuẩn bị xách y phục đi con suối bên dưới chân núi chính để tắm rửa.
Kết quả vừa ra đến sân thì thấy Tiểu Cốc ngồi dưới đất đọc sách.
Cả môn phái này chỉ có vài người bọn họ ở, xa cách thế gian, mặc dù môn phái cổ xưa trang nghiêm như lại rất sạch sẽ, đá lát nền tối màu mang lại cảm giác khí phái hơn quan viên và đám nhà giàu.
Tiểu Cốc thường xuyên thích ngồi đại xuống một chỗ nào đó, nhìn bầu trời ngắm mây, hoặc thường ngắm hoa đến ngẩn người.
Cô nhóc ngồi đó đưa lưng về phía Thẩm Hoài An, trên đùi để một quyển sách. Thẩm Hoài An nhìn vẻ mặt nghiêm túc đọc sách của cô bé, mấy tháng này cô bé được bồi bổ rất tốt, Thẩm Hoài An nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tròn như quả trứng gà của cô nhóc thì trong lòng nổi lên ý nghĩ trêu chọc.
Thẩm Hoài An nhẹ nhàng đi qua, sau đó khom người xuống vươn tay ra khẽ kéo búi tóc tròn của Tiểu Cốc.
Cậu không dùng nhiều sức, như Tiểu Cốc nhỏ nhắn vẫn bị cậu kéo ngửa ra sau, Thẩm Hoài An vội vàng đưa đầu gối ra đỡ lấy lưng cô bé, để cho cô bé ngồi thẳng lên.
“Thẩm Hoài An! Huynh không thể kéo tóc của nữ hài tử như thế!” Tiểu Cốc tức giận nói.
Sơn trang của nhà Thẩm Hoài An không nhận nữ đệ tử, từ nhỏ đến lớn xung quanh cậu đều là những nam hài tử ở nhiều độ tuổi khác nhau nhưng cậu thật sự chưa từng có sư muội nào, ngay cả nữ tử cũng rất ít khi gặp.
Cho nên khi cậu nhìn thấy Cốc Thu Vũ thì cảm thấy rất vui, lúc nào cũng muốn động tay động chân trêu chọc cô nhóc.
Thẩm Hoài An ngồi xuống bên cạnh Cốc Thu Vũ, cậu cười nói, “Sư muội, muội đang đọc gì thế?”
“Sư tôn giao bài tập cho muội, người bảo muội đọc thuộc lòng bài văn này, học từ ngữ trong đó.” Tiểu Cốc chỉnh lại tóc của mình, cô nhóc cầm sách lên muốn bò dậy, “Muội phải đi tìm Đại sư huynh đây, chữ trong này khó quá, muội không biết chữ nào hết.”
“Ê, đừng đi chứ.”
Thẩm Hoài An nghe vậy lập tức túm lấy Tiểu Cốc, cậu ngẩng đầu lên nói, “Tại sao muội hỏi Lục Ngôn Khanh mà lại không hỏi huynh?”
“Huynh á hả?” Tiểu Cốc nghi ngờ nói, “Không phải huynh không thích đọc sách sao? Muội sợ huynh dạy sai thôi.”
“Sao mà huynh dạy sai được? Những chữ muội học đều là những chữ cơ bản nhất, lúc muội chưa ra đời huynh đã học hết rồi nhé.” Thẩm Hoài Anh không phục, cậu vẫy vẫy tay, “Nào, đoạn văn nào? Sư huynh dạy muội đọc một lần.”
Tiểu Cốc có chút do dự, thấy không tin tưởng lắm, cô bé chậm rì lật một trang qua. Thẩm Hoài An tính tình nóng nảy, lại thấy dáng vẻ không tin mình của Cốc Thu Vũ, cậu dứt khoát duỗi tay cầm lấy quyển sách đưa đến trước mặt mình.
“Mệnh tu đoạn hữu số hề, nhân chi giàu sang do trời. Duy quân tử an bần, đạt nhân tri mệnh.” Thẩm Hoài An đọc mấy câu, cậu vỗ vỗ quyển sách, nhướng mày nói, “Sách vỡ lòng cho con nít, huynh mà không biết đọc? Nhìn dáng vẻ không tin tưởng của muội kìa, muội xem huynh là gì hả?”
Tiểu Cốc cũng không cãi nhau với cậu, cô bé lại ngồi xuống, huých bả vai Thẩm Hoài An, thúc giục, “Huynh mau đọc lại đoạn vừa rồi cho muội đi, còn cả cái chữ nhiều nét này viết như thế nào?”
Cho dù Thẩm Hoài An không thích đọc sách, nhưng loại sách vỡ lòng của trẻ con này đối với cậu mà nói là dễ như trở bàn tay. Tiểu Cốc hỏi cậu mà không đi tìm Lục Ngôn Khanh nữa, trong lòng Thẩm Hoài An lập tức có hứng thú với sách vở hơn hẳn.
Cậu đọc đoạn văn rồi dịch nghĩa cho Cốc Thu Vũ, cậu dắt cô bé lại trước bàn trong sương phòng, dạy cô bé viết những từ khó trong trong đoạn văn kia.
Thẩm Hoài An bị ép buộc luyện thư pháp trong khoảng thời gian lâu như vậy, bây giờ viết chữ cũng thuận tay hơn rất nhiều, vừa phiêu dật vừa dễ nhìn, khiến Tiểu Cốc nhìn đến ngây người.
“Không ngờ huynh là người “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” [*] đấy nha.” Cô bé lẩm bẩm.
[*] 腹有诗书气自华 Phúc hữu thi thư khí tự hoa có thể hiểu nôm na là trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa.
“Huynh của muội tất nhiên là người “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” rồi.” Thẩm Hoài An đắc ý nói, “Muội không nhìn ra chứ gì, từ nhỏ huynh đã luyện chữ rồi đấy. Vậy nên muội phải học tập theo huynh đấy, biết chưa?”
“Vậy thì thế nào chứ? Tài nghệ của huynh vẫn không cao bằng Đại sư huynh.” Tiểu Cốc nằm ra bàn lầm bầm, “Muội biết sư tôn thường nói huynh tiến bộ chậm chạp, huynh cũng không giỏi về lĩnh vực này, lỡ như huynh dạy muội sai thì làm sao đây?”
Thẩm Hoài An nhướng mày, “Muội đang cố khích huynh đấy à?”
“Là huynh kéo muội tới đây mà.” Tiểu Cố vô tội, tức giận nói, “Con người huynh thật kỳ quái!”
Bỗng chốc Thẩm Hoài An cảm thấy Tiểu Cốc như có âm mưu gì đó. Nhưng cậu nhìn cô nhóc đơn thuần có đôi mắt to tròn này, cùng gương mặt đáng yêu của cô bé, cậu lập tức gạt đi suy nghĩ vừa rồi.
Trong lúc cậu đang do dự, Tiểu Cốc đã cầm sách lên đứng dậy đi ra cửa.
Thẩm Hoài An quay đầu, cậu gọi cô bé lại, “Này, muội không học nữa à?”
“Muội thấy vẫn nên đi tìm Đại sư huynh thì hơn.” Tiểu Cốc làm mặt quỷ, “Sư tôn đã nói, đã giỏi thì phải càng giỏi hơn. Muội cảm thấy Đại sư huynh lợi hại hơn, muội muốn đi tìm người lợi hại nhất, đáng tin nhất để dạy muội.”
“—— Muội!”
Thẩm Hoài An đứng dậy, Tiểu Cốc lập tức chạy đi, Thẩm Hoài An nhấc chân đuổi theo cô bé.
Cô gái nhỏ chân ngắn, cô bé vừa chạy đến cửa viện thì bị Thẩm Hoài An tóm được, cô nhóc giống như con gà con bị tóm giãy giụa phản kháng.
Thẩm Hoài An xách cô nhóc lên, không phục nói: “Tại sao muội cứ phải đi tìm Lục Ngôn Khanh? Vừa rồi huynh dạy muội không tốt sao? Huynh ấy có chỗ nào giỏi hơn huynh không?”
“Mỗi lần sư tôn ra đề thi huynh đều không bằng huynh ấy!” Tiểu Cốc quẫy chân, gương mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, “Huynh không thích hợp đọc sách chút nào, chuyện huynh chăm chỉ đọc sách là chuyện từ năm nảo nào nao rồi? Ngày nào đó lại dạy muội sai có khi huynh còn không biết, muội không nên học với huynh, huynh buông muội ra! Huynh mà không buông tay muội sẽ mách sư tôn huynh bắt nạt muội!”
Lúc Thẩm Hoài An còn ở nhà, cậu làm trái lời cha nương và tiên sinh, cậu nói mình không thích hợp cho việc đọc sách, chỉ thích hợp làm một kẻ mãng phu.
Những lời này tự mình có thể nói bản thân được, nhưng người khác thì lại không được, chứ chưa nói đến là bị một tiểu nha đầu khinh bỉ.
Thẩm Hoài An lửa nóng bốc lên thẳng đến đầu, cậu buông Tiểu Cốc ra, cao giọng nói, “Muội cứ chờ đó cho huynh! Muội mở mắt ra xem lần khảo thí tuần sau huynh sẽ đánh cho Lục Ngôn Khanh không còn manh giáp nào!”
“Muội không nghe, muội không nghe, không nghe!” Tiểu Cốc bịt tai chạy đi.
Thẩm Hoài An tức đến giậm chân, Cốc Thu Vũ còn ngây thơ hơn cả cậu, ngây thơ, cực kỳ ngây thơ!
Cậu thở phì phò quay về sương phòng, cũng không đi ra suối nhỏ tắm rửa nữa, ngồi xuống bàn lấy sách ra cắn răng bắt đầu cố gắng đọc sách.
—— Tức chết đi mất, cậu học võ học cái là hiểu liền, mấy tờ sách rách này có là cái gì chứ?
Đợi đến khi cậu chứng minh được cậu đọc sách cũng là người thông minh nhất, tiểu nha đầu kia cầu xin cậu dạy, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Buổi chiều, Lục Ngôn Khanh không thấy Thẩm Hoài An ở chỗ thường ngày hay tu luyện.
Các địa điểm tu luyện yêu thích của Thẩm Hoài An là tảng đá lớn ở rìa vách núi, hành lang dài trong đình viện và bãi đất trống phía trước núi của môn phái.
Lục Ngôn Khanh vốn muốn đến kiểm tra xem Thẩm Hoài An có lười biếng hay không, kết quả, đi qua cả ba nơi cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Hoài An ở đâu cả. Ngược lại chỉ thấy Tiểu Cốc một mình ngồi trên bậc thang trước đại điện ăn quýt.
Lục Ngôn Khanh đi tới hỏi, “Tiểu Cốc, muội có thấy Thẩm Hoài An đâu không?”
“Huynh ấy đang đọc sách.” Tiểu Cốc bóc vỏ quýt, ung dung nói.
Lục Ngôn Khanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Cốc, cậu có chút không tin Tiểu Cốc thật sự làm được chuyện này.
Cậu lập tức trở về viện của mình, đi sương phòng phía Đông hỏi thăm tình hình của Thẩm Hoài An, vừa bước vào đã thấy Thẩm Hoài An vừa đứng tấn trước bàn vừa học thuộc lòng.
Thẩm Hoài An đứng tấn rất vững, cũng không biết cậu đã đứng tấn như vậy được bao lâu nhưng không hề thấy cậu run dù chỉ một chút, có vẻ cậu muốn phân tán tinh lực dư thừa của mình để tĩnh tâm đọc sách.
Thẩm Hoài An vất vả mãi mới bình phục được tâm trạng thì cảm nhận được Lục Ngôn Khanh mở cửa ra.
Thẩm Hoài An vốn dĩ không định để ý, thì bỗng nghe thấy Tiểu Cốc nói với Lục Ngôn Khanh, “Sư huynh sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi, huynh có thể dạy muội đọc sách một chút không?”
Lục Ngôn Khanh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Thẩm Hoài An “hừ” một tiếng.
Hai người người rời khỏi sân, Lục Ngôn Khanh thì thầm với vẻ không thể tin được, “Muội thành công rồi, muội đã làm gì thế?”
Tiểu Cốc kiễng chân ra hiệu cho Lục Ngôn Khanh cúi người xuống, cô bé thì thầm vào tai sư huynh vài câu.
Lục Ngôn Khanh đứng thẳng dậy, cậu nhìn Tiểu Cốc với ánh mắt đầy kính nể.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Tiểu Cốc nhỏ tuổi nhất, nhưng chỉ số thông minh không hề kém so với bọn họ.
Thứ tư tuần sau, buổi chiều Ngu Sở gọi ba đồ đệ tới tham gia khảo thí văn học.
Đề thi của Tiểu Cốc đơn giản nhất, cô bé chỉ cần phải viết chính tả mấy đoạn văn đơn giản, quan trọng nhất là viết đúng nét và giải thích được ý nghĩa của đoạn văn đó.
Cốc Thu Vũ rất nhanh đã hoàn thành xong bài thi, mà bàn bên kia, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vẫn còn đang viết bài thi được Ngu Sở đặc biệt chuẩn bị, độ khó tăng lên rất nhiều.
Ngu Sở thường xuyên kiểm tra bọn nhỏ nửa tháng một lần để củng cố những gì họ đã học trước đó.
Những lần trước đó Thẩm Hoài An đều làm bài thi cực kỳ qua loa chỉ yếu là để đối phó, trong lòng cậu sẽ có tính toán trước bản thân cần học những gì để đạt được điểm tiêu chuẩn, còn lại thì nhiều hơn một chút cậu cũng không muốn học. Viết được khoảng chừng hơn một nửa thì không muốn viết nữa.
Lần này, Thẩm Hoài An biểu hiện hoàn toàn khác biệt.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy làm bài thi nghiêm túc như vậy, bàn tay viết thoăn thoắt, tập trung tình thần cao độ trả lời cặn kẽ tất cả các câu hỏi của Ngu Sở đưa ra, thời gian nộp bài cũng gần như cùng một lúc với Lục Ngôn Khanh.
Ngu Sở ở bên này cầm bài thi hai người đối chiếu, bên kia Thẩm Hoài An nín thở chờ đợi, cậu căng thẳng chăm chú nhìn động tác của nàng.
Một lúc sau Ngu Sở đặt hai bài thi xuống.
“Ngôn Khanh, con làm bài qua loa đấy à? Sao lần này trả lời sai đến ba, bốn chỗ?”
Lục Ngôn Khanh hổ thẹn nói, “Mấy ngày này con có hơi dồn nhiều thời gian luyện tập pháp thuật, đúng là đã lơ là việc đọc sách, lần sau con sẽ chú ý.”
Ngu Sở gật đầu, nàng lại mở miệng, “Thẩm Hoài An thì...”
Cả người Thẩm Hoài An căng lên.
“Lần này con biểu hiện rất tốt.” Ngu Sở trả lại bài thi cho bọn họ, nàng nhìn Thẩm Hoài An, “Lần này con trả lời đúng tất cả các câu, còn thi tốt hơn cả Lục Ngôn Khanh.”
Thẩm Hoài An lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu tựa lưng vào ghế, cười ha ha.
“Con cũng có thiên phú đọc sách đấy chứ.” Cậu nói.
Ngu Sở chống cằm nhướng mày nhìn cậu.
“Lần này là linh quang phản chiếu [*] sao?”
[*] 灵光 linh quang có nhiều nghĩa, một trong số đó là ánh sáng hiện lên cuối cùng trước khi chết. Ý Ngu Sở trêu Thẩm Hoài An giỏi một lần rồi thôi.
“Tất nhiên không phải rồi!” Thẩm Hoài An lập tức nói, “Mấy ngày vừa rồi con vẫn luôn khắc khổ đọc sách đó.”
“Ngôn Khanh, lần này con phải học tập theo Hoài An đấy.” Ngu Sở nhìn Lục Ngôn Khanh, “Lần này Hoài An thật sự rất xuất sắc, con cũng phải cố gắng nhiều nếu không sẽ bị thụt lùi.”
Thế mạnh của Thẩm Hoài An là võ thuật, nhưng trong mấy tháng lên núi Ngu Sở vẫn chưa cho cậu luyện kiếm, sở trường cậu am hiểu nhất. Mà Ngu Sở lại để cậu học toàn những thứ được gọi là nhược điểm của cậu, như ngồi thiền tĩnh tâm, học thuộc lòng, viết chữ, dẫn đến việc Thẩm Hoài An chưa bao giờ được Ngu Sở khen ngợi.
Đây là lần đầu tiên Ngu Sở khen ngợi Thẩm Hoài An rồi bảo Lục Ngôn Khanh học tập theo cậu. Thẩm Hoài An vui đến phát điên, cậu nhìn bài thi của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào và hãnh diện.
Cậu cảm thấy mấy ngày qua vất vả cũng không vô ích, thật ra đọc sách cũng không có gì khó khăn, chỉ cần cậu nghiêm túc thì có thể đạt điểm toàn phần, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn cả Lục Ngôn Khanh.
Lục Ngôn Khanh nghe Ngu Sở phê bình mình cũng không tức giận, chỉ cười nói, “Sư tôn nói phải, con cũng phải cố gắng hơn nữa. Lần thi tiếp theo, nhất định sẽ không bất cẩn làm sơ sài nữa.”
Thẩm Hoài An lập tức nói: “Kỳ thi tới đệ vẫn có thể đạt thành tích tốt nhất!”
Lục Ngôn Khanh nhìn cậu, ôn hòa nói, “Huynh cũng hy vọng đệ có thể kiên trì như vậy, dù sao chúng ta không giống như trường tư thục hay những môn phái lớn khác, bản thân chúng ta đều phải tự học, không có mục tiêu để tham khảo nên không biết được tài nghệ của bản thân cao hay thấp. Nếu như có đệ làm đối thủ thì không còn gì tốt hơn nữa.”
Trước đó Thẩm Hoài An còn buồn phiền vì bản lĩnh cậu khổ luyện từ nhỏ cũng chính là điều cậu luôn tự hào ở trong giới tu tiên lại chẳng là gì cả, khi tu luyện lại không bắt kịp trình độ hiện tại của Lục Ngôn Khanh. Bây giờ Lục Ngôn Khanh bỗng nói muốn cậu làm đối thủ cùng nhau tỷ thí, điều này khiến hứng thú của Thẩm Hoài An trỗi dậy.
“Được! Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi!” Cậu nói.
Buổi tối, Thẩm Hoài An nằm trên giường viết thư cho cha nương. Ngày hôm sau cậu dùng bồ câu đưa thư được Thiên La sơn trang huấn luyện gửi thư về nhà.
Khoảng hơn nửa tháng sau, khi phu thê trang chủ nhận được thư của nhi tử, bọn họ không dám tin những gì Thẩm Hoài An kể là sự thật.
“Thằng nhóc thật sự khắc khổ đọc sách, còn được Ngu tiên trưởng khen ngợi?” Tay Thẩm Hồng run run, ông không dám tin nói, “Chuyện này, chuyện là đúng là cây vạn tuế nở hoa mà, phu nhân, nhi tử của ta thật sự trưởng thành rồi, tu tiên cũng không quên đọc sách! Nàng nhìn chữ viết của nó này, rõ ràng dạo gần đây chuyên cần luyện chữ!”
Thẩm Hoài An kể lại từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra vào trong bức thư, lời văn dõng dạc hùng hồn như thể vừa đánh thắng một trận chiến. Thẩm phu nhân nhìn bức thư một lúc lâu, bà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bà do dự nói, “Sao thiếp cảm thấy giống như An nhi bị phép khích tướng dụ vào khuôn khổ nhỉ, bản thân An nhi cũng không phát hiện, đúng không?”
“Nàng quan tâm nó bị phép khích tướng dụ vào khuôn khổ hay không làm gì, dù sao chăm chỉ đọc sách là chuyện tốt!” Thẩm Hồng nói.
Hai phu thê mỗi người đều viết thư hồi âm, nội dung thư của Thẩm phu nhân không khác trước là mấy, bà như thường lệ quan tâm sức khỏe của Thẩm Hoài An, dặn dò cậu hòa thuận với sư huynh sư muội.
Thư hồi âm của Thẩm Hồng đơn giản thô bạo hơn nhiều.
[Xin chào nhi tử của cha: Thư của con ta đã nhận được. Con trai ngoan, cha con từ lâu đã biết con là đứa trẻ thông minh nhất, chỉ là trước đó con không muốn dùng đầu óc suy nghĩ thôi. Cha mong con có thể thừa thắng xông lên, để cho sư tôn, sư huynh và sư muội của con phải nhìn con với đôi mắt khác trước, chứng minh con mới là đồ đệ ưu tú nhất, thông minh nhất! Cha tự hào vì con!]
Thẩm Hồng viết thư xong thì cảm thấy cực kỳ hài lòng, Thẩm phu nhân đọc qua một lượt, lập tức nhíu mày, “Sao chàng lại thêm dầu vào lửa thế? Thiếp thấy sư huynh người ta cố tình sai vài câu thì có. Chàng nói như vậy để người ta biết thì không hay đâu.”
“Người ta khổ tâm như vậy, sao chúng ta có thể phá đám được?” Thẩm Hồng cười hắt một tiếng, “Tiểu tử này khi còn ở nhà lúc nào cũng là đứa thông minh nhất, không ai qua được nó. Bây giờ nó rơi vào ổ của thiên tài, như vậy cũng tốt, trở lại như lúc đầu.”
Phương Nam, Huyền Sơn Cổ Mạch.
Thẩm Hoài An vừa cùng Lục Ngôn Khanh kết thúc một tiết học, nếu là trước đây, cậu trở lại sương phòng của mình sẽ lập tức ngã ra giường, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện.
Nhưng bây giờ cậu lại lấy sách ra, ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Lúc này, cửa sương phòng vang lên một tiếng két khe khẽ, Tiểu Cốc thò đầu qua cánh cửa, đôi mắt to tròn chớp chớp.
“Sư huynh ——” Tiểu cô nương kéo dài giọng.
Thẩm Hoài An định giả vờ như không thấy cô nhóc, nhưng khi nghe thấy cô nhóc gọi mình như vậy thì cuối cùng vẫn xụ mặt nhướng mày quay đầu lại, nhưng từ đuôi mắt có thể thấy được cậu đang vui vẻ.
“Bây giờ mới đến tìm huynh?” Cậu khẽ hừ một tiếng, kiêu ngạo nói, “Chỗ nào không biết, lại đây huynh xem một chút.”
Tiểu Cốc cười hì hì, đi tới bên cạnh bàn đưa sách cho cậu.
Cô bé nhỏ giọng nói, “Sư huynh, huynh lợi hại thật đấy, ở trong lòng muội huynh lợi hại giống như Đại sư huynh vậy đó.”
Thẩm Hoài An cầm sách lên, hờ hững nói, “Tất nhiên, huynh vốn dĩ rất lợi hại rồi.”
Cậu vui vẻ đến mức nửa câu sau của Tiểu Cốc cậu không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy vậy?