Lục Ngôn Khanh phát giác ra giọng điệu của Ngu Nhạc Cảnh dường như là có quen biết với Ngu Sở, trên gương mặt cũng không còn vẻ thù địch, cậu hơi nghi ngờ quay đầu nhìn Ngu Sở.
Ngu Sở bị ba người nhìn chằm chằm, nàng đau đầu thở dài một tiếng.
“A Khanh, vị này là huynh trưởng của ta, Ngu Nhạc Cảnh, còn đây là cháu của ta, Ngu Thượng Phàm.”
Sau đó nàng quay qua nói với Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, đây là đồ đệ của muội, Lục Ngôn Khanh.”
Lục Ngôn Khanh biết thân phận của đối phương, cậu vội vàng ôm quyền.
“Chào sư bá, vừa rồi thất lễ, mong ngài thứ tội.”
Ngu Nhạc Cảnh không nói gì, ông chỉ gật đầu, qua mấy giây sau mới nhỏ giọng nói, “… Tìm một chỗ ngồi một chút đi.”
Ông xoay người rời đi, Ngu Thuợng Phàm đuổi sát theo sau, vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn Ngu Sở cười gật đầu một cái, mời nàng đuổi theo.
Bốn người đi vào một quán rượu của thành Vân, nhưng khoảng cách trước sau rất xa.
Ngu Thượng Phàm đi theo bên cạnh cha, cậu ta lặng lẽ hỏi, “Cha, người thiếu niên trẻ tuổi kia không phải nhi tử của cô cô, có phải người thất vọng lắm không?”
“Nói năng linh tinh.” Hai tay Ngu Nhạc Cảnh chắp sau lưng, ông lạnh lùng nói, “Có hy vọng mới có thất vọng, con mắt nào của con nhìn thấy ta mong đợi về muội ấy thế hả?”
Sống lưng Ngu Thượng Phàm thẳng tắp, cậu ta lẩm bẩm, “… Cả hai con mắt của con đều thấy được, cũng không biết là ai nhìn bức họa của cô cô ngẩn người.”
“Con!”
Ngu Nhạc Cảnh trừng mắt, Ngu Thượng Phàm lập tức vội vàng nói, “Con đùa thôi, đùa thôi. Cha, đến quán rượu rồi kìa.”
Đang tâm giờ trưa, trong quán rượu vọng ra tiếng người nói chuyện ồn ào, tiểu nhị của quán vắt khăn trắng lên vai, từ bên trong chạy ra đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, ông chủ ngài đi mấy người?”
Ngu Nhạc Cảnh chắp tay sau lưng, ông còn đang tức giận nên lạnh lùng nói, “Bốn người, một phòng bao riêng.”
“Ông chủ, ngài có hẹn trước không?”
“Không có.”
Tiểu nhị nhìn sắc mặt của Ngu Nhạc Cảnh, rồi nhìn qua Ngu Thượng Phàm, cười xòa nói: “Ngài xem, không đúng lúc mất rồi, phòng bao của quán chúng tôi đã có khách hẹn trước rồi, hay là tiểu nhân tìm cho ngài một chỗ yên tĩnh trong quán ngồi một lúc?”
Ngu Thượng Phàm cười nói, “Người anh em, chúng ta trả thêm tiền, cậu cũng dễ làm việc hơn.”
“Cái này không được đâu, lão gia, ở chỗ chúng tôi có quy củ, tiểu nhân cũng không có cách nào khác…”
Ba người đang giằng co, Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh cũng đã tới nơi.
Hai thầy trò còn mấy bước nữa thì đến chỗ quán rượu, tiểu nhị nhìn thấy hai người bọn họ, lách qua giữa Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Thượng Phàm đi về phía hai sư đồ, vẻ mặt tươi cười.
“Ai da, đây không phải Ngu tiên tôn và tiểu Lục tiên trưởng sao. Hai vị đây là ––– ”
Lục Ngôn Khanh lên tiếng, “Lưu huynh đệ, quán rượu các cậu còn phòng bao không? Sư tôn của ta muốn cùng người quen cũ nói chuyện.”
“Có chứ, ngài chờ một chút, vị trí tốt nhất trên lầu hai lập tức trống liền, mời mấy vị vào bên trong trước!”
Bây giờ là giờ cơm trưa, vị trí tốt nhất sao có thể còn trống được? Lục Ngôn Khanh không nhịn được nói, “Lưu huynh đệ, nếu như không có thì không sao đâu, cậu đừng miễn cưỡng.”
“Có, ngài yên tâm, nhất định sẽ có!” Tiểu nhị vừa tiếp đón bọn họ vào trong vừa nói, “Ông chủ chúng tôi đã nói rồi, lúc nào hai vị đến đều sẽ có chỗ, ngài chờ một chút, lập tức có liền.”
Ngu Nhạc Cảnh nhìn tiểu nhị như một làn khói chạy lên lầu, mặt ông tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng, ông chắp tay quay người lại đưa lưng về phía mọi người.
Ngược lại là Ngu Thượng Phàm cười nói, “Vẫn là cô cô và Lục tiểu đệ có mặt mũi, vừa rồi ta còn muốn đưa thêm tiền cho người ta mà người ta còn không muốn đó.”
“Huynh đài khách khí rồi. Chẳng qua là chúng ta sống ở đây một thời gian dài nên mọi người thân quen với nhau, với lại người dân ở thành Vân chất phác mà thôi.” Lục Ngôn Khanh lễ phép đáp lại.
Hai người trẻ tuổi ở giữa giảng hoà, Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Sở đứng một bên không ai nói lời nào.
Không bao lâu sau, tiểu nhị mời bọn họ lên lầu, đưa bọn họ đến một nhã gian bên cạnh cửa sổ. Lại là Ngu Thượng Phàm và Lục Ngôn Khanh phụ trách gọi món. Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Sở ngồi đối diện nhau, vẫn giữ yên lặng không nói gì.
Đến khi tiểu nhị rời đi, trong phòng bao hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười náo vui đùa từ gian bên cạnh, càng khiến bầu không khí bên gian bọn họ toát lên bầu không khí nặng nề.
Ngu Thượng Phàm uống trà nhưng ánh mắt vẫn quan sát trái phải.
Cậu ta đặt ly trà xuống, cười gượng nói, “Thật ra thì con cảm thấy có chút ăn không vô, ngồi xe ngựa mệt nhọc không tiêu hóa nổi. Con vẫn nên đi dạo thành Vân một chút thôi, chỉ là con không quen thuộc với đường phố trong thành…”
Ánh mắt của Ngu Thượng Phàm dừng lại trên người Lục Ngôn Khanh đang ngồi thẳng tắp cụp mắt yên tĩnh bên cạnh Ngu Sở. Lục Ngôn Khanh ngước mắt lên, cậu nhìn về phía Ngu Sở.
“Đi đi.” Ngu Sở nói.
Lục Ngôn Khanh chắp tay, “Vâng.”
Ngu Thượng Phàm lập tức nở nụ cười, cậu ta nhanh chóng đứng dậy, còn Lục Ngôn Khanh thì ung dung đứng dậy, dường như ngay cả dáng vẻ đứng lên của cậu cũng toát lên vẻ nhã nhặn lễ độ.
Trước đây Ngu Thượng Phàm cũng được như vậy, nhưng có lẽ hôm nay Ngu Nhạc Cảnh nhìn nhi tử cảm thấy không vừa mắt.
Ông lạnh lùng nói, “Nhìn dáng vẻ của con xem, lễ nghĩa phép tắc nhà họ Ngu bị con vứt sạch rồi à. Con như vậy làm sao làm cha được hả?”
Ngu Thượng Phàm cười cười gật đầu một cái, đưa tay ra hiệu bảo Lục Ngôn Khanh cùng rời phòng bao.
Đến khi chỉ còn lại hai huynh muội, Ngu Sở mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngu Nhạc Cảnh.
“Cháu trai mới có bao lớn mà đã có cả nhi tử rồi ạ?”
Ngón tay của Ngu Nhạc Cảnh vô thức xoay chiếc cốc qua lại, vài giây sau, ông lúng túng khẽ đáp lời: “Nó năm nay cũng đã hai mươi lăm rồi, có nhi tử cũng không phải rất bình thường sao.”
Ngu Sở cười một tiếng.
“Huynh đã làm ông nội rồi, nhưng trong trí nhớ của muội, huynh mới hai mươi hai tuổi thôi.”
Trong chốc lát Ngu Cảnh Nhạc không biết nói gì.
Ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng muội muội ngồi trước mặt ông lúc này nhìn qua cùng lắm mới chỉ mới hai mươi, dường như khoảng thời gian chia cách ba mươi năm kia chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ngu Ngạc Cảnh nắm chặt ly trà trong tay, ông kìm nén cắn răng nói nhỏ, “Những năm qua, vì sao muội không liên lạc về nhà? Dù không trở về cũng nên gửi thư về nhà… Muội có biết những năm nay chúng ta làm thế nào để tiếp tục sống tiếp không?”
Ngu Sở cụp mắt.
“Khi đó muội giận dỗi, muốn chứng minh bản thân một mình vẫn có thể sống tốt. Sau đó không ngờ một môn phái phát hiện muội có tư chất tu tiên, nên muội gửi cho mọi người một phong thư… Sau đó quy tắc trong môn phái nghiêm khắc muốn các đệ tử cắt đứt liên quan với thế tục… Muội nghĩ thôi thì để mọi người cảm thấy có thể muội chết rồi cũng tốt, cho nên…”
Nàng mấp máy môi.
“Chưa từng gửi thư về nhà.”
Rầm –––! Ngu Nhạc Cảnh vỗ lên bàn một cái, tách trà trên bàn rung lắc.
Ông tức giận chất vấn, “Sao muội lại bướng bỉnh như vậy chứ?”
Ngu Sở tự giễu cười, “Khi đó muội tuổi trẻ bồng bột, cảm thấy không có muội có lẽ nhà họ Ngu sẽ tốt hơn. Đến khi trưởng thành rồi, suy nghĩ chín chắn thì thời gian cũng đã trôi qua mấy chục năm. Muội không có mặt mũi nào liên lạc với mọi người nữa.”
Những lời này nửa đoạn đầu là thật, nửa đoạn sau là giả.
Vào khoảnh khắc Ngu Sở Sở tự bạo nội đan đó, nàng ấy vẫn cảm thấy để cho gia đình nghĩ nàng ấy đã chết mới là tốt nhất.
Năm đó, Ngu Nhạc Cảnh hai mươi mốt tuổi đón nàng dâu mới, không chỉ môn đăng hộ đối, mà còn biết thi thư hiểu lễ nghĩa, Ngu lão gia và Ngu phu nhân vô cùng hài lòng.
Từ sau khi ca ca và tẩu tử kết hôn, Ngu Sở Sở bắt đầu không quá vui vẻ, nàng ta lớn lên trong sự cưng chiều, tính tình rất ngang ngược.
Tẩu tử vào cửa được một năm, không chỉ không chỉ tiếp quản sổ sách tài khoản và ngân khố của Ngu mẫu, hơn nữa lại còn sống chung vui vẻ hòa thuận với cha nương, huynh trưởng và người làm trong nhà. Cha nương vốn cưng chiều nàng ấy cũng bắt đầu lấy tẩu tử ra làm gương khiến trách những việc làm vô lý thường ngày nàng ấy hay làm.
Ngu Sở Sở cảm thấy tẩu tử chiếm đoạt địa vị và tình yêu thương vốn thuộc về nàng ấy, nàng ấy càng thêm đối chọi gay gắt với tẩu tử.
Vào một buổi sáng bình thường, Ngu lão gia, Ngu phu nhân và hai vợ chồng Ngu Nhạc Cảnh, bốn người đóng cửa ăn cơm, không gọi Ngu Sở Sở đang ngủ nướng thức dậy.
“Hôm nay là một ngày tốt lành, cả nhà chúng ta ăn cơm vui vẻ nào.” Ngu lão gia nâng ly, “A Uyển, một năm nay con chịu nhiều ấm ức rồi, sau này người nhà chúng ta và Ngu Nhạc Cảnh nhờ con chăm sóc nhiều hơn.”
Tẩu tử dịu dàng đồng ý, bốn người vui vẻ hòa thuận, Ngu Sở Sở đạp cửa đi vào, lật ngược bàn, tát tẩu tử một cái.
Ngu lão gia lập tức nổi trận lôi đình, quay qua tát Ngu Sở Sở một bạt tai, hai cha con mỗi người một câu, không ai chịu nhường ai, những người khác căn ngăn cũng không được.
Ngu lão gia bảo Ngu Sở Sở dập đầu nhận sai với tẩu tử, Ngu Sở Sở cứng cổ không chịu quỳ.
“Mấy người một nhà ăn cơm với nhau, còn con thì sao?” Ngu Sở Sở chỉ tẩu tử, “Nàng ta là hồ ly tinh, bảo nàng ta cút đi, cút ra khỏi nhà của con!”
“Nếu muốn cút thì người nên cút là nữ nhi bất hiếu như con!” Ngu lão gia tức giận đến mức khó thở, ông nói, “Sau khi con xuất giá rồi thì con là người của nhà chồng con, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, đến lúc đó con liên quan gì đến nhà chúng ta nữa? Ta nói cho con biết, tẩu tử của con A Uyển là người nhà họ Ngu, con không phải! Nếu như hôm nay con không dập đầu nhận sai, cũng đừng bước vào cửa nhà họ Ngu này nữa!”
Ngu lão gia gào lên câu này xong, Ngu Sở Sở một câu cũng không nói ra khỏi miệng được.
Mấy giây sau, nàng ấy tự giễu cười một tiếng rồi nói, “Mấy người là người một nhà, con không có nhà.”
Nàng ấy xoay người ra khỏi phủ nhà họ Ngu, không hề quay đầu nhìn lại.
Ngu lão gia cho rằng Ngu Sở Sở chỉ đang cáu kỉnh mà thôi, ông không cho người đuổi theo.
Sau đó Ngu Sở Sở thật sự không trở lại nữa.
Ngu phu nhân cả ngày lấy nước mắt lau mặt, sức khỏe dần dần không được tốt nữa, mấy năm sau thì ra đi.
Ngu Nhạc Cảnh vì chuyện này cũng suýt chút nữa là hòa ly với thê tử, hôn nhân của hai người lung lay đến mức sắp đổ vỡ trong vòng mấy năm, đến khi thê tử mang thai Ngu Thượng Phàm, hai người lại có động lực tiếp tục cùng nhau đi tiếp con đường này.
Mà câu nói trước khi rời đi của Ngu Sở Sở giống như một cái gai đâm vào trong ngực Ngu lão gia, hành hạ ông mười mấy năm cho đến tận khi ông qua đời.
Bây giờ đã hơn ba mươi mấy năm trôi qua, Ngu Nhạc Cảnh đã hơn năm mươi và Ngu Sở vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi đối diện nhau.
Ngu Nhạc Cảnh cúi đầu, Ngu Sở lại nhìn về phía ông.
“Đại ca, có phải huynh vẫn trách muội không?”
Thật ra đây không phải cuộc đời của Ngu Sở, vốn dĩ không hề liên quan đến nàng, nhưng không biết vì sao Ngu Sở lại không nhịn được muốn nói ra.
“Trách muội?” Ngu Nhạc Cảnh cười một tiếng thê lương, “Những năm gần đây huynh trách tất cả mọi người, trách muội, trách cha nương, trách bản thân và A Uyển, thậm chí còn trách xuống cả người hầu. Sự kiện năm đó, chỉ cần một người trong những người có mặt ở đó lựa chọn khác đi, có lẽ sẽ thay đổi được kết cục của ngày hôm nay.”
“Cảnh tượng ngày hôm đó thường xuyên xuất hiện trước mặt huynh.” Ngu Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thốt ra, “Huynh thường nghĩ, nếu như buổi sáng ngày hôm đó, trước khi cha nói chuyện, huynh làm tròn chức trách của một người huynh trưởng, đi gọi muội một tiếng, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Lồng ngực Ngu Sở căng lên, nàng không phải là người giỏi giải quyết chuyện tình cảm con người, nàng mím môi, nói thật nhỏ, “Là tại muội không hiểu chuyện.”
“Không, là huynh và cha nương đã sai. Là chúng ta tự tay chiều chuộng muội, dâng muội lên đến tận trời, rồi chính tay chúng ta tự mình làm muội ngã xuống.” Ngu Nhạc Cảnh tự giễu cười một tiếng, “Muội rời đi, trái tim của người nhà họ Ngu cũng theo đó mà đi rồi.”
Ngu Sở không nói gì.
Nàng cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Đã rất lâu rồi muội không cảm nhận được nhiều luồng cảm xúc khác nhau như vậy. Muội cảm thấy áy náy, nhưng cũng rất tức giận.”
Đây không phải lần đầu tiên Ngu Sở xuyên vào cơ thể của một khác, kế thừa trí nhớ của họ, nhưng nàng chưa bao giờ có tâm trạng như vậy.
Không biết có phải do nàng và Ngu Sở Sở có vẻ ngoài gần như giống nhau, giọng nói hay cả tên họ cũng giống nhau mà khiến cho tâm hồn của hai người gần gũi đến như vậy, đến mức mà cơ thể của Ngu Sở Sở có thể thích ứng rất nhanh với nội đan của nàng, cũng vì đó mà khiến cho nàng vô cùng thấu hiểu cảm giác của Ngu Sở Sở.
Nàng đồng cảm, thấu hiểu nó đến mức giống như người trải qua những chuyện này thật sự là bản thân Ngu Sở vậy.
Cách làm của Ngu Sở Sở khiến nàng cảm thấy nàng ta thật sự rất ngây thơ, nhưng khi vừa nghĩ đến tương lai của Ngu Sở Sở, nàng vẫn sẽ cảm nhận được một cơn tức giận không tên.
Ngu Sở Sở bước vào thế giới tu tiên với một tâm thế cực kỳ kiêu ngạo mà cũng vô cùng tự ti nhạy cảm. Sự kiêu ngạo đến mức không để ai vào mắt cùng với sự thiếu thốn tình thương yêu khiến nàng ấy khao khát một người bạn đời hoàn hảo. Kết cục giống như ở trong sách viết, thất thân, sau đó không có tôn nghiêm, bị người đời chỉ trích trong suốt mấy chục năm, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Ngu Sở thậm chí cảm thấy vui mừng cho Ngu Sở Sở chân chính trong cuốn tiểu thuyết đã trực tiếp tự bạo bỏ mạng, nàng ấy sẽ không phải trải qua khoảng thời gian đen tối tối đau khổ trong tương lai kia nữa.
Đáng lẽ ra nàng ấy không cần phải trải qua những thứ đó.
Nàng ấy vốn dĩ có thể làm một đại tiểu thư người phàm, sống một cuộc đời kiêu ngạo của nàng ấy. Chỉ là buổi sáng hôm đó tức giận mất lý trí cãi vã với gia đình, cuối cùng dẫn đến toàn bộ bi kịch nhà họ Ngu.
Ngu Sở không biết cuối cùng nàng tức giận Ngu Sở Sở hay tức giận những người khác.
Ngu Nhạc Cảnh nhìn nàng chăm chú, ông thở dài một tiếng.
“Sở Sở, những năm này huynh thỉnh thoảng sẽ nằm mơ tìm thấy muội. Khi đó huynh luôn nghĩ, gặp được muội rồi nhất định phải mắng muội một trận, hoặc huynh sẽ ôm đầu khóc lớn kể lể những biến cố trong gia đình khiến muội thấy áy náy.”
“Đến tận ngày hôm nay, khi thật sự gặp được muội, bỗng nhiên huynh cảm thấy tất cả những chuyện đó không còn quan trọng nữa.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Khi huynh biết được muội vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như xưa, hiện tại còn có đồ đệ, được trăm họ kính yêu, đối với huynh như vậy đã trọn vẹn rồi.”
Ngu Sở không nhịn được nói, “Đại ca…”
“Muội muội.” Ngu Nhạc Cảnh nhìn nàng, ông nhẹ giọng nói, “Huynh già rồi, sau lần này sợ huynh không còn sức xuôi dọc Nam Bắc nữa. Huynh chỉ muốn cầu xin muội một chuyện, xin muội cùng huynh về nhà cúi chào cha nương, để bọn họ ở dưới suối vàng cũng có thể yên nghỉ.”