Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến xuất môn này, dường như tâm thái của mọi người đã thay đổi khá nhiều.

Sau khi trở về môn phái, ngay cả Hà Sơ Lạc, người từng có chút kháng cự vì gặp khó khăn trong việc nhận biết chữ, cũng đã bắt đầu chăm chỉ học tập, không còn tâm lý phản kháng nữa. 

Mặc dù nàng ấy không hiểu nhân tình thế sự, nhưng nàng ấy vẫn biết rõ ai đối xử tốt với mình.

Ngu Sở vì muốn nàng ấy đường đường chính chính sống trong giới tu tiên mà không ngại trở mặt với các môn phái khác, mặc dù Tiểu Hồ không quá giỏi nói chuyện, nhưng thật ra trong lòng đều hiểu rõ.

Còn Lý Thanh Thành, tên tiểu tử này nhìn có vẻ lười biếng, giờ đây lại là quán quân của đại hội tiên môn, đã khác xa với trước.

Bây giờ cậu đã có thêm động lực, cũng đạt được hồi báo, lúc tu luyện càng thêm khắc khổ.

Điều tuyệt vời nhất của các đồ đệ Tinh Thần Cung, đó là bọn có thực lực và thu hút sự chú ý của vạn người, thế nhưng, sau khi trở về môn phái sẽ nhanh chóng bình tâm trở lại, tiếp tục chuyên tâm học tập, không bao giờ vì sự tài giỏi của bản thân và sự tán dương của kẻ khác mà đánh mất chân tâm.

Tinh Thần Cung quay trở lại cuộc sống thường nhật, tuy vậy, sự đảo lộn và dư chấn của Ngu Sở cùng Tinh Thần Cung tạo nên vẫn còn tiếp tục trong giới tu tiên.

Trong thời gian này, Vũ Hoằng Vĩ vẫn luôn giữ liên lạc với Ngu Sở, báo với nàng những động thái mới trong giới tu tiên.

Chưởng môn Thanh Sương Môn, Đoạn Hồng Cầm, vì sử dụng huyết thuật làm tiêu hao tuổi thọ của bản thân khi tỷ thí với Ngu Sở, gây thương tổn cho cơ thể quá nặng nề, tu vi vĩnh viễn không thể như lúc trước nữa, cơ thể cũng già đi chục năm.

Mượn cơ hội này, ngũ vị trưởng lão khác của Thanh Sương Môn cùng nhau khai trừ Đoạn Hồng Cầm khỏi vị trí chưởng môn, tạm để trống vị trí của bà ta.

Ba môn phái khác cũng làm chuyện tương tự như vậy, những chưởng môn, trưởng lão mượn danh tính của môn phái làm ra những chuyện như thế này, không cần người ngoài lên tiếng, thì những trưởng lão khác của môn phái cũng đã rất bất mãn, trực tiếp xử lý.

Ngu Sở đều không quan tâm những việc này, thế giới này vẫn là lời của kẻ mạnh nói có sức nặng, kim tự tháp đẳng cấp tu vi trước giờ là chèn ép từ trên xuống dưới.

Bây giờ những người này đều biết Tinh Thần Cung có nàng làm chủ, tuyệt đối không dám có suy nghĩ khác.

Đặc biệt, chuyện lần này Ngu Sở vì Tiểu Hồ mà đối đầu không chút khoan nhượng với các chưởng môn khác, cũng là một sự đe dọa, sẽ khiến tất cả mọi người nhớ rằng —— Không được phép đụng vào đồ đệ của nàng, nếu không, Ngu Sở nhất quyết sẽ không để yên.

Thế nên, đối với những việc này, Ngu Sở chẳng có hứng thú gì, ngược lại lại có một tin thú vị khác.

“Cô còn nhớ Lâm Lượng không?” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Chúng ta nhốt bọn họ gần một năm, ngày ngày tra khảo, cuối cùng bây giờ tên tiểu tử đó cũng chịu mở miệng rồi.”

Tên tiểu tử Lâm Lượng này coi như cũng có chút khí phách, rất có ý thức rằng bản thân là người kế thừa của Ma tộc, dù sao cũng kiên trì được một năm, nhưng bây giờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

“Hắn ta đã nói gì?” Ngu Sở hỏi.

“Hắn ta vẫn chưa nói gì.” Vũ Hoằng Vĩ đáp, “Lâm Lượng yêu cầu được gặp cô.”

Gặp nàng?

Ngu Sở khẽ chau mày, sau đó có vẻ đã hiểu.

Thành Đế hôm đó, có lẽ Lâm Lượng thấy nàng và Quân Lạc Trần dường như có quen biết nhau, vì vậy mới muốn gặp nàng?

Nếu như hắn nghĩ như vậy, thì có thể là vô ích rồi. Vì Ngu Sở thật sự không quen biết tên đó.

Nàng nói việc này với các đồ đệ, sau khi sắp xếp ổn thỏa với bọn họ thì rời khỏi môn phái, đi đến nhà lao bí mật, nơi giam giữ Lâm Lượng và các yêu ma khác của giới tu tiên.

Lúc sắp rời đi, các đồ đệ rất không yên tâm, luôn hy vọng Ngu Sở cho phép một trong số họ đi cùng, nhưng đã bị Ngu Sở từ chối.

Nỗi lo lắng này của bọn họ đối với Ngu Sở mà nói thì thật sự có hơi khoa trương, cứ như nàng đã là một bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi vậy, luôn lo sợ nàng xuất môn bị lạc đường hoặc bị người ta ức hiếp.

Thật là buồn cười mà, nàng xuất môn mà thôi, còn cần bọn họ đi cùng sao?

Ngu Sở rời Huyền Sơn Cổ Mạch trong ánh nhìn phẫn uất của các đồ đệ, ánh mắt bọn họ cứ như những chú chó bị chủ quên dắt theo lúc ra ngoài.

Rời khỏi môn phái, Ngu Sở nhanh chóng gặp lại Vũ Hoằng Vĩ.

“Đi thôi, Ngu chưởng môn.” Vũ Hoằng Vĩ nói.

Mối quan hệ giữa Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ giờ đây có thể xem là đồng minh và bằng hữu.

Với tính cách này của nàng, vậy mà cũng có thể kết liên minh với người khác, Vũ Hoằng Vĩ quả là có công không hề nhỏ. 

Ví như, thật ra Ngu Sở đoán rằng, có lẽ Vũ Hoằng Vĩ cảm giác được Tinh Thần Cung đang ở trong kết giới sương mù, nhưng Vũ Hoằng Vĩ không nói gì.

Như chuyện lần trước với ma đầu Ma giới, dù Ngu Sở thật sự không quen biết hắn, nhưng Quân Lạc Trần kia lại tỏ vẻ quen biết nàng, còn có thái độ giao lưu với nàng, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm hoài nghi nàng rồi.

Nhưng Vũ Hoằng Vĩ lại nhận định nhân phẩm Ngu Sở đoan chính, tin tưởng nàng, nàng nói không quen, ông cũng không truy cứu nữa. 

Tính cách của Ngu Sở thích hợp qua lại với kiểu người như vậy, nếu đối phương thúc ép quá mức, phàm là người mà nàng thấy hơi hơi không tin tưởng, Ngu Sở sẽ không tin đối phương nữa.

Với tính cách khó gần như vậy, Vũ Hoằng Vĩ có thể trở thành bằng hữu với nàng, rõ ràng cũng nói lên rằng ông là một người khoan dung rộng mở và là một người khá tốt.

Hai người ngồi trên pháp bảo của Vũ Hoằng Vĩ đến nơi giam giữ Lâm Lượng và các yêu ma khác.

Nơi đây thuộc cấm địa của giới tu tiên, từng tầng, từng lớp đều được kiểm soát, nếu như cố chấp xông vào, có tan xương nát thịt cũng không biết vì đâu mà chết.

Vũ Hoằng Vĩ đưa Ngu Sở vào điện giam giữ yêu ma, nơi sâu nhất của cấm địa, chỉ nhìn thấy mỗi một nhà lao riêng lẻ đều đang phong ấn một ma tu.

Những người này bề ngoài xem ra có vẻ y quan sạch sẽ, nhưng đều đang thoi thóp, mang theo cảm giác yếu ớt.

Trên đường đi vào luôn có một người tu sĩ chuyên môn mở từng cửa phong ấn, Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ bước vào trong phòng giam.

Lâm Lượng đang ngồi trên ghế, xem ra hắn ta đã ốm hơn so với một năm trước, trên người là xích khóa yêu ma, nom có hơi khốn đốn.

Ánh mắt hắn ta nhìn sang qua Ngu Sở, tu sĩ bên cạnh lạnh lùng nói, “Người ngươi muốn gặp đến rồi, đừng có mà giở trò, thành thật một chút!”

Lâm Lượng nói, “Ta muốn nói chuyện riêng với nàng ta.”

“Ngươi không có sự lựa chọn.” Vũ Hoằng Vĩ lạnh lùng nói, “Cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng có thể bắt những kẻ tu ma khác đến đây.”

Nam nhân nọ trầm lặng.

Qua một lúc, hắn ta chậm rãi tựa vào lưng ghế.

“Được thôi.” Hắn ta nói, “Vậy ta muốn nói chuyện với hai ngươi, bảo những kẻ khác rời đi đi.”

Vũ Hoằng Vĩ phất phất tay, các tu sĩ khác của nhà giam đều lui ra, chỉ còn lại hai người Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ.

“Bây giờ ngươi có thể nói rồi chứ?” Vũ Hoằng Vĩ gằn giọng.

Lâm Lượng không trả lời, mà nhìn qua Ngu Sở.

Hắn ta hỏi, “Ma đầu ngày hôm đó, ngươi có quen hắn?”

Ngu Sở biết ngay hắn ta muốn hỏi vấn đề này.

“Nếu ngươi muốn gặp ta là vì chuyện này, vậy có thể sẽ làm ngươi thất vọng rồi.” Ngu Sở điềm đạm nói, “Ta không quen biết hắn.”

Lâm Lượng đang định nói, Ngu Sở đã mở miệng, “Ngươi đã lãng phí mất một cơ hội được hỏi, Bây giờ đến lượt ngươi trả lời rồi. Ngươi biết được những gì?”

Lâm Lượng im lặng hồi lâu, dường như đang tự mình đấu tranh tư tưởng.

Hắn ta chắc có lẽ cũng nhận ra mình không có quyền lựa chọn, một lúc sau, hắn ta mới nghiến răng mà nói, “Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết.”

“Trong Ma giới lâu nay luôn lưu truyền một lời sấm truyền cổ xưa, truyền thuyết Ma giới có một vị Ma thần có thể chống lại Thượng thần. Ma khí thiên địa đều do Ma thần mà đến, khi màn đêm buông xuống, Ma thần có thể đạt được năng lượng vô tận.” Lâm Lượng nói, “Nói cách khác, Ma thần có lẽ còn lớn mạnh hơn cả Thượng thần.”

Thượng thần là nam chủ trong nguyên tác, cũng là sự tồn tại lợi hại nhất trong thế giới này —— Còn là người tạo nên thế giới.

Còn tên Ma thần này đến từ đâu? Nguyên tác chắc hẳn không có người này rồi. 

“Người ta nói rằng, bởi vì Ma thần quá lớn mạnh nên đã bị Thiên đạo trói buộc ở nơi sâu thẳm của Ma giới, để duy trì sự ổn định của tam giới.” Lâm Lượng nói, “Trong truyền thuyết, mặc dù Ma thần không cách nào rời khỏi Ma giới, nhưng hắn có một linh hồn không bị phong ấn, cứ cách năm nghìn năm sẽ được sinh ra một lần tại Nhân giới. Mà năm nghìn năm gần nhất, chính là bây giờ.”

“Truyền thuyết có quan hệ gì với sự biến động của Ma giới?” Vũ Hoằng Vĩ nhíu mày.

“Tất cả ma tu đều tin điều này là thật, trong Ma giới, các thế lực lớn bé đều đang chuẩn bị, muốn nghênh đón Ma thần.”

Giọng Lâm Lượng trầm xuống, “Ta vì lý do này mà muốn dùng thành Đế để triệu hồi tổ tiên. Nếu như có thể thành công triệu hồi tổ tiên, Lâm gia ta sẽ nắm bắt thời cơ, có lẽ có thể biết được nội tình bên trong Ma giới. Cứ xem như thối lui cầu kỳ thứ [*] vậy, sau khi Ma thần tái thế cũng thấy được công lao của Lâm gia ta, có lẽ sẽ muốn trọng dụng chúng ta.”

[*] Nguyên văn là Thối lui cầu kỳ thứ/ 退而求其次: Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Sau khi hắn ta nói xong, Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ nhìn nhau, nhất thời rơi vào im lặng.

Sự hỗn loạn trong Ma giới bây giờ đều vì một lời tiên tri cổ xưa, bọn họ đều tin đó là sự thật, điều này…

“Tại sao người tu ma đều tin vào chuyện này? Vũ Hoằng Vĩ cau mày nói, “Chắc phải có bất cứ manh mối hay chứng cứ nào đó chứng minh rằng, Ma thần sẽ thật sự xuất hiện trong những năm gần đây?”

“Không có.” Lâm Lượng kiên định nói, “Nhưng bọn ta đều tin vào điều này.”

Vũ Hoằng Vĩ cũng không biết nên nói gì.

Dù sao thì, sự tồn tại của Thượng thần là thật, nhưng cái gì mà Ma thần, ông tu luyện mấy trăm năm, trước giờ chưa từng nghe qua nhân vật này, càng chưa kể đến cái gì mà Ma thần lớn mạnh hơn cả Thượng thần.

Ngay cả sự tồn tại của Ma thần cũng chẳng có bất kỳ ghi chép nào, nhưng những kẻ tu ma lại tin vào chuyện này đến vậy.

Bọn họ không chỉ tin vào sự tồn tại của Ma thần, thậm chí còn tin rằng một linh hồn của Ma thần sẽ xuất hiện tại Nhân giới?

Đối với những người tu tiên mà nói, đây quả thực là chuyện hết sức phi lý.

Nhưng nhìn Lâm Lượng cũng không giống như đang nói dối, thật sự hắn ta vì không biết Ma thần có tồn tại hay không mà cắn răng chịu đựng cả năm nay.

Quả thật hắn ta tin vào chuyện này nên mới có thể kiên trì lâu đến thế.

“Ngươi nói những chuyện này thì liên quan gì đến ta?” Ngu Sở trầm giọng, “Sao lại nhất định muốn gặp ta?”

Lâm Lượng do dự. 

Có vẻ hắn ta muốn nói chuyện riêng với Ngu Sở, nhưng Vũ Hoằng Vĩ cứ luôn ở bên cạnh.

Bất lực, Lâm Lượng nói, “Ma nhân đó bất kính với tổ tiên ta, vốn dĩ ta muốn, nếu như Ma thần thật sự xuất hiện, nhất định phải khiến hắn đẹp mặt. Còn ngươi…”

Lâm Lượng do dự một lát mới nói, “Hôm đó ta nhìn thấy sát khí của ngươi với tên đó là thật, ta nghĩ rằng, nếu như có thể hợp tác với ngươi, đợi sau khi Ma thần tái thế, có lẽ ngươi có thể cầu xin Ma thần giúp tổ tiên ta báo thù.”

“Lâm Lượng, đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Vũ Hoằng Vĩ cau mày nói, “Nàng ấy là chưởng môn của một môn phái trong giới tu tiên của ta, làm sao có thể giúp ngươi báo thù ma tu chứ?”

Lâm Lượng chẳng nhìn ông, mà đang nhìn Ngu Sở.

“Ngươi có thuộc tính trong suốt, không phải sao?” Lâm Lượng nói, “Trong Ma giới, người mang thuộc tính này là thiên phú. Chỉ là, không biết tại sao ngươi lại chọn tu tiên…”

“Làm sao ngươi biết ta mang thuộc tính trong suốt?” Ngu Sở nhíu mày, hỏi.

“Trên người những người có thuộc tính trong suốt sẽ có một loại năng lượng khác với những người tu ma khác, chỉ có người tu ma tu luyện qua bản lĩnh về phương diện này mới có thể phát hiện ra.” Lâm Lượng nói, “Hôm đó giao đầu, ta đã phát giác được.”

Sau khi nghe những lời này, Ngu Sở đột nhiên hỏi, “Bản lĩnh mà người nói, n Quảng Ly cũng biết chứ?”

“Không sai.” Lâm Lượng nói, “Là ta chỉ dạy cho hắn ta.”

Vào giờ phút này, đột nhiên tất cả đều sáng tỏ.

Lâm Lượng là sư phụ về tu luyện ma pháp của n Quảng Ly.

Là bậc thầy về trận pháp, Lâm Lượng đã dạy cho n Quảng Ly sử dụng các loại trận pháp và cả huyết trận, còn dạy cho n Quảng Ly cách phân biệt thuộc tính của người khác như thế nào.

Vì vậy mà vào bảy, tám năm trước, lúc n Quảng Ly đến thành Vân tìm Tinh Thần Cung, phát hiện Cốc Thu Vũ mang thuộc tính trong suốt nên mới muốn đưa nàng ấy rời đi.

Hai người rời khỏi phòng giam giữ Lâm Lượng, nhưng không lập tức rời đi, mà đứng đợi một lúc.

Trong một năm nay, những người tu tiên đã bắt giữ khoảng hai mươi, ba mươi tên tu ma, cơ bản đều là người có bối cảnh trong Ma giới, hoặc những thành viên tu ma thuộc gia tộc lớn như Lâm gia.

Các tu sĩ chia nhau tra hỏi những kẻ tu ma này về chuyện của Ma thần, kết quả, ai ai cũng biểu hiện rất kinh ngạc. Nhưng sau đó có người mở miệng chửi, có người lại im lặng, cũng có người đưa ra nội dung lời tiên tri giống với Lâm Lượng đã nói.

Điều này chứng tỏ Lâm Lượng không hề gạt người. Những kẻ tu ma không chỉ đều biết chuyện này, mà còn cùng nhau giữ bí mật, trước khi những người tu tiên tra hỏi, chẳng một ai nhắc đến chuyện này.

Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ lúc rời đi đều có chút trầm mặc.

Nhìn thấy Ngu Sở có vẻ lòng đầy tâm sự, Vũ Hoằng Vĩ an ủi nói, “Đừng để chuyện này trong lòng, cứ xem như cô vốn dĩ là một ma đầu thì đã sao chứ? Giờ đây cô là chưởng môn của Tinh Thần Cung, vậy là đủ rồi.”

Vũ Hoằng Vĩ cho rằng Ngu Sở vì chuyện Lâm Lượng nói nàng phù hợp tu ma mà nặng lòng, thực ra, điều mà Ngu Sở quan tâm không phải chuyện này.

Dù sao nàng cũng là người có kịch bản, đương nhiên biết thuộc tính trong suốt thích hợp tu ma. Nhưng đối với Ngu Sở mà nói, nàng căn bản sẽ không bị ràng buộc bởi những quy tắc luật lệ nơi thế tục.

Tu tiên hay tu ma đều được, đối với nàng mà nói, căn bản chẳng có gì khác biệt.

“Ông hiểu lầm rồi, chuyện ta đang nghĩ tới không phải chuyện này.” Ngu Sở bất lực nói, “Chuyện mà Lâm Lượng nói thật khó tưởng tượng được, ta cần phải suy nghĩ thêm.”

“Điều này quả thực cũng khiến ta chưa định thần lại được.” Vũ Hoằng Vĩ nói.

Lâm Lượng và tất cả người tu ma đều nhận định “Ma thần” kia đang tồn tại, khiến cho Ngu Sở có cảm giác kỳ lạ.

Nàng nghĩ đến Quân Lạc Trần, hình như trên cơ thể hắn có khá nhiều phong ấn, dường như đang chịu sự trói buộc của Ma giới.

Lúc đó ở thành Đế, khi hai người trò chuyện, phong ấn trên người hắn lóe sáng lên, hắn vội vàng nói bản thân phải quay về rồi.

Chẳng lẽ, Quân Lạc Trần chính là Ma thần này?

Thế nhưng… sự tồn tại của Ma thần thông thường cũng cao như Thượng thần, lại có thể không xuất hiện sấm chớp rền vang hay dị tượng bất thường khi lộ diện hay sao?

Hơn nữa, trong nguyên tác liên quan đến Ma giới, người cao nhất là Ma tôn n Quảng Ly, trong sách chưa từng đề cập đến cái gì mà Ma thần cả. 

Xét cho cùng thì Thượng thần là nam chính, đương nhiên tiểu thuyết không thể nào lại dựng thêm một nhân vật khác cạnh tranh với nam chính được rồi.

Ngu Sở suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không có kết quả, nàng dứt khoát mở không gian, lễ phép chào hỏi thế giới tinh thần trong hệ thống.

“Hệ thống, cậu không cảm thấy thế giới này có nhiều thứ khó hiểu sao?” Ngu Sở hỏi, “Cậu có biết những sự thay đổi này không?”

Hệ thống giả chết trong chốc lát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK