Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thẩm Hoài An suy nghĩ thông suốt cũng khiến mọi người đỡ lo hơn trước.

Cậu quay trở về làm chính mình, khôi phục lại tính cách hoạt bát, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Ít nhất, Thẩm Hoài An đã ngồi yên được.

Cậu nhất định phải đi con đường khác với Lục Ngôn Khanh.

Trong mấy năm tự mình thử các thể loại khác nhau, cuối cùng Lục Ngôn Khanh lựa chọn pháp tu. Phương diện pháp thuật của Lục Ngôn Khanh tiến bộ trông thấy và cậu vận dụng cũng rất thành thạo, không khỏi khiến người ta phải khen ngợi.

                                                                                                                                                                                                          Thậm chí Ngu Sở còn chưa dạy Lục Ngôn Khanh, cậu cũng đã bắt đầu tự nghĩ ra các chiêu thức kết hợp hai hệ Mộc và Thủy làm một, đối với việc sử dụng và vận dụng pháp thuật của cậu càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Rất rõ ràng, Thẩm Hoài An chọn kiếm tu.

Kiếm thuật trong giới tu tiên là một khởi đầu mới, Thẩm Hoài An vốn là người có thiên phú, cậu tiến bộ thế nào thì mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ít nhất là nhanh hơn tốc độ ngồi thiền.

May mắn thay, Ngu Sở đã từng học hết những thứ này trong những lần luân hồi trước đó, nàng được hệ thống đào tạo không có lấy một khuyết điểm nên mới có năng lực khống chế được đám đồ đệ có thiên phú dị bẩm này, không đến mức trong khi dạy học lại xuất hiện cảnh tượng xấu hổ như dạy được người này nhưng không dạy được người kia.

Còn về phần Tiểu Cốc, ban đầu Ngu Sở nghĩ cô bé còn nhỏ nên không cần nóng vội làm gì. Lục Ngôn Khanh mười hai tuổi mới tu luyện, Thẩm Hoài An thì mười bốn tuổi. Tiểu Cốc còn chưa đến mười một tuổi, thôi thì cứ yên tâm bồi dưỡng sức khỏe trước đã rồi tính tiếp.

Nhưng sau lần Thẩm Hoài An gặp nạn vừa qua đã khiến Ngu Sở ý thức được, sẽ có những lúc nàng cũng sẽ có sơ sót, mà khi đó, những đứa trẻ này chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Ngẫm lại, nếu ba tháng trước đó Thẩm Hoài An chưa tu luyện đến giai đoạn Luyện Khí thì có lẽ cậu đã thật sự chết dưới tay của đám đệ tử Thiên Cẩu Các đó rồi.

Cho nên Ngu Sở cũng chính thức bắt đầu dạy cho Tiểu Cốc.

“Tình huống của con và hai sư huynh con không giống nhau. Thứ nhất, tuổi con còn nhỏ, sự hiểu biết với việc tu luyện còn có hạn. Thứ hai, con và ta đều sở hữu nội đan thuộc tính trong suốt. Ít nhất thì trong khoảng thời gian mười năm đầu tiên khi con bắt đầu tu luyện sẽ rất khó khăn, con phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Trong tiết học đầu tiên, Ngu Sở an ủi Cốc Thu Vũ trước.

“Nhưng chỉ cần con có thể theo sát bước đi của ta, mấy chục năm sau có khi con còn mạnh hơn cả hai sư huynh của con nữa.” Ngu Sở nói, “Cho nên tâm tính là quan trọng nhất, con rõ chưa?”

Càng có nhiều lựa chọn, càng dễ dàng bị lạc lối trong muôn vàn khả năng có thể xảy ra, và con đường sẽ càng gập ghềnh hơn.

Ngu Sở không biết Tiểu Cốc nghe có hiểu không, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu như trước.

Thật ra thì Ngu Sở cũng không sốt ruột, con đường của người tu tiên dài đằng đẵng, đệ tử bình thường tu luyện từ giai đoạn Luyện Khí đến kỳ Trúc Cơ phải mất mười lăm, hai mươi năm cũng coi là có chút tài năng rồi.

Còn giống như Thẩm Hoài An, mới chỉ sau ba tháng nhập môn đã đến giai đoạn Luyện Khí, Lục Ngôn Khanh chỉ mất mấy năm là nhảy một cấp bậc, đúng là tốc độ không thể tưởng tượng được. Nếu hai đứa nhỏ này ở bất kỳ môn phái nào thì đều có thể được coi như bảo bối cưng chiều trong lòng bàn tay.

Hai đứa nhỏ này rơi vào tay Ngu Sở mới không nhận thức được bản thân mình lợi hại đến mức nào, uổng cho bọn họ mang mệnh con cưng của trời, kết quả lại ngày ngày đều phải cần cù chăm chỉ quét tước tu sửa môn phái, còn giúp Ngu Sở làm ruộng, quả là chẳng khác chi đệ tử ngoại môn.

Là thiên phú trời sinh mà khi ở Tinh Thần Cung lại trở thành trạng thái bình thường, nhưng Ngu Sở vẫn lo lắng Cốc Thu Vũ nhìn thấy tốc độ tu luyện phi thường của hai sư huynh mà trong lòng cảm thấy thất vọng về bản thân.

Nhưng tâm thái của Cốc Thu Vũ vẫn rất ổn định, dù sao thì cô bé cũng từng trải qua rất nhiều chuyện, tìm được đường sống trong chỗ chết, vậy mà giờ đây, một lần nữa có được cơ hội tu luyện giống như một giấc mơ vậy, cô bé còn cầu gì hơn nữa đâu?

Cô bé đã chuẩn bị kỹ càng từ rất lâu rồi, cho dù bản thân tu luyện không được, thì nhất định cũng phải ở lại Tinh Thần Cung cho bằng được. Cho dù chỉ là quét sân, nấu cơm cho sư phụ và các sư huynh thôi cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

Ngu Sở vốn đang ngẫm nghĩ xem tương lai Tiểu Cốc sẽ tu luyện theo hướng nào. Hình như cô bé không có hứng thú với đao kiếm cho lắm, thuật pháp đối với một đứa bé sở hữu thuộc tính trong sốt mà nói thì quá khó khăn, chẳng lẽ sẽ phải đi theo hướng bùa chú hoặc là luyện đan sư sao?

Đúng lúc này, ba nhóc đồ đệ lại tụ lại đông đủ đến gõ cửa thư phòng.

Một khi cả ba người xuất hiện cùng nhau, chắc chắn là có người nào đó gây chuyện. Ngu Sở nhìn ba đứa đột nhiên xuất hiện, thái dương nàng không kìm được mà giật giật.

“Các con lại gây chuyện gì rồi?” Ngu Sở nhướng mày nói, “Lần này là ruộng của ta bị ngập nước, thịt bị linh thú tha đi, hay là lại làm hỏng đồ gì ở thành Vân rồi?”

Ba đồ đệ xếp thành một hàng thẳng tắp từ cao đến thấp, đầu nhấp nhô như cái bậc thang. Ngu Sở theo thói quen nhìn thằng nhóc con đứng ở giữa, kết quả là Tiểu Cốc tủi thân bước lên trước một bước.

“Sư tôn, xin lỗi người.” Cô bé xụ miệng, “Con, con quấy đồ ăn cho mấy con thỏ, kết quả không biết làm sao lại độc chết chúng nó rồi…”

Thẩm Hoài An đi theo giải thích cho Tiểu Cốc, cậu nghiêm túc khua chân múa tay với vẻ mặt đau buồn, cậu cầm lỗ tai thỏ giơ lên, mà con thỏ đáng thương bị quơ quơ giữa không trung kia rõ ràng là đã phi thăng rồi.

“… Không sao.” Ngu Sở vẫn là hay mềm lòng với Tiểu Cốc nhất, “Chết rồi thì nấu lên ăn thôi.”

“Ăn không được đâu ạ, con và sư huynh đã xem rồi, chất độc đã phá hủy hoàn toàn lục phủ ngũ tạng của con thỏ.” Thẩm Hoài An ngừng lại nói, “Vừa rồi chúng con cho chó sói ăn con thỏ đã chết, con chó sói cũng bị độc chết luôn rồi.”

Bỗng chốc Ngu Sở im bặt, nàng không dám tin nhìn về phía Cốc Thu Vũ.

“Con trộn gì vào đống thức ăn đó?”

“Chỉ là… Chỉ là một chút xíu linh thảo, một chút xíu thảo dược, rồi một xíu xiu rau cải tươi tốt ạ.” Tiểu Cốc bĩu môi, ấm ức nói, “Con trộn theo trực giác thôi, con cảm thấy như vậy sẽ rất ngon, ai ngờ…”

Chuyện này… Tiểu Cốc lấy những loại linh thảo của Ngu Sở mà cũng có thể trộn thành độc dược, vậy xác suất thành công phải nhỏ đến mức nào đây?

Phải biết rằng, hiển nhiên Ngu Sở không thể nào trồng cây có độc được, những linh thảo kia đều là thảo dược có tính ôn hòa dùng để chữa thương. Chẳng qua, dược cũng có ba phần độc, trộn những linh thảo khác nhau lại vẫn có khả năng xuất hiện tình huống tính chất tương khắc.

Tiểu Cốc tùy tiện trộn vài cái có thể trộn ra được loại độc có độc tính mạnh như vậy…

“Tiểu Cốc, hay là sau này con nên tránh xa phòng bếp một chút.” Ngu Sở không khỏi nghiêm túc căn dặn, “Thỏ bị độc chết thì thôi, tha cho cái mạng nhỏ của các sư huynh con đi.”

Tiểu Cốc cúi đầu, tủi thân đáng thương nói, “Con xin lỗi ạ, con không cố ý đâu.”

“Sư tôn, con cảm thấy Tiểu Cốc rất có thiên phú về chuyện này.” Lục Ngôn Khanh lên tiếng, “Nếu muội ấy tùy tiện làm gì đó cũng có thể tạo thành độc, vậy không bằng dứt khoát dạy muội ấy cách điều chế độc, để muội ấy hiểu được cách thức vận hành trong đó, ngược lại cũng có thể an toàn hơn một chút.”

Ngu Sở cũng nghĩ như vậy.

Vì để đề phòng trùng hợp, nên nàng góp nhặt rất nhiều loại linh thảo, linh dược không cùng chủng loại có tác dụng khác nhau từ trong không gian ra, rồi bày lên đất để Tiểu Cốc tự mình lựa chọn.

Các gì Tiểu Cốc cũng không biết nhưng lúc chọn lại không hề do dự một chút nào. Ngu Sở đưa cho Cốc Thu Vũ một cái nồi nhỏ, cô bé tự mình đi nấu thuốc. Cũng không biết cô bé tính toán thế nào mà đến độ lửa nhất định phải đổ thuốc ra, mùi thơm ngọt ngào bay lên không ngớt.

Sau khi để nguội, Thẩm Hoài An thả thỏ ra, đám thỏ khởi động bắp chân chạy nhanh đến nồi thuốc của Tiểu Cốc ăn lấy ăn để.

Không chỉ có như vậy, ngay cả mấy con chim đang bay trên trời cũng thòm thèm đáp xuống ăn vài miếng.

Trong chốc lát, xung quanh bát thuốc toàn là xác chết, thỏ con hay chim nhỏ đều đua nhau chui vào chỗ chết, đi đầu thai trước thời hạn.

Mọi người thấy cảnh tượng này thì bỗng chốc trở nên im lặng hơn hẳn, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An quay sang nhìn tiểu sư muội ngoan ngoãn đáng yêu của mình, hai thiếu niên đều không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Tiểu Cốc, sao muội làm được như vậy?” Thẩm Hoài An run run hỏi, “Trước kia nhà muội mở tiệm thuốc à?”

Tiểu Cốc vô tội nói, “Là cảm giác và trực giác mà thôi.”

Thiên phú này… cũng dọa người quá rồi, bây giờ Tiểu Cốc còn chưa học cái gì hết, chỉ mới dựa vào cảm giác thôi cũng có thể điều chế được độc dược kinh khủng như vậy, hơn nữa còn là loại độc bên ngoài ngọt ngào bên trong chết người. Vậy sau khi cô bé học rồi thì sẽ ra sao đây? Cô bé thật sự có bản lĩnh giết người không một tiếng động.

Ngu Sở hắng giọng một cái, gọi hồn các đệ tử đang suy nghĩ bay xa trở lại.

“Hoài An, con hỏa táng chúng đi.” Ngu Sở nói.

Thẩm Hoài An gật đầu, cậu vận dụng pháp thuật hệ Hoả thiêu những động vật bị độc chết hóa thành tro bụi, tránh trường hợp vứt đi lại vô tình hại ai đó.

“Thiên phú hệ độc dược của Tiểu Cốc rất cao.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Đã như vậy, trước hết chúng ta sẽ đổi những loại sách đang học thành sách thuốc, để cho con tích lũy kiến thức về các loại thảo dược, linh dược trước.”

Ngoài mặt Ngu Sở tỉnh bơ như không có gì, nhưng thật ra bên trong nàng đang nhức đầu không ngừng được.

Mặc dù người tu tiên chính phái vẫn có người tu luyện hệ Độc, nhưng số lượng cực kỳ ít, cực kỳ hiếm thấy. Còn bên phía ma đạo thì vô số người tu ma đều rất tâm đắc với việc điều chế độc.

Nhìn Tiểu Cốc ngoan ngoãn đáng yêu thế này, không nghĩ đến con đường tu luyện của cô bé lại khác với những người khác.

Với kinh nghiệm của Ngu Sở thì nếu một người giỏi điều chế độc vậy nhất định cũng sẽ giỏi dùng một vài loại ám khí.

Nàng lại nghĩ đến đôi tay nhỏ nhắn khéo léo của Tiểu Cốc thì có thể thử sử dụng ám khí như dao găm nhỏ, hoặc châm dài. Đúng như dự đoán, cô bé vừa thử một cái, có vẻ như dùng rất thuận tay.

Ngu Sở thật sự không biết phải làm sao. Nàng có ba đồ đệ mà đứa nào cũng chọn hướng đi hoàn toàn khác nhau, hơn nữa mỗi người đều có sở trường riêng, không hề liên quan đến nhau chút nào.

Nếu đổi lại một người sư phụ chưa từng chuyển kiếp, chắc người đó thật sự sẽ không có cách nào đồng thời dạy dỗ ba đứa nhóc này.

Trăm ngàn năm qua, Huyền Sơn Cổ Mạch được linh mạch ở đầy bồi đắp, không chỉ những động vật nhỏ ở đây vừa béo khỏe vừa thơm ngon, một số động vật lớn hơn đều đã tiến hóa thành linh thú cấp sơ trung, chỉ số thông minh rất cao.

Ngu Sở tới đây được mấy năm, bầy linh thú đó đã dần dần học được cách giao tiếp với con người.

Con chó sói vô tình bị độc chết bởi thỏ con, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vẫn mang một số thức ăn đi vào trong núi, nơi địa bàn của bầy sói để xin lỗi bọn chúng.

Tuy con chó sói này bởi bị bọn họ mới bị độc chết, nhưng cũng là vì nó chủ động xâm nhập vào khu vực môn phái mới dẫn lửa thiêu thân, là do nó đã đơn phương vi phạm quy ước trước.

Dù sao thì Ngu Sở cũng là người sở hữu khế ước của vùng đất này, trở thành chủ nhân ở đây, cho nên đồ đệ của nàng có thể đi đến bất kỳ nơi nào, nhưng bầy linh thú lại cần phải tuân theo khu vực địa bàn đã phân, không nên xâm phạm đến con người.

Lang vương cắn miếng thịt mà hai sư huynh sư đệ mang đến, nó quay đầu lại, bỏ đi cái chỗ xước trên lưỡi rồi liếm lòng bàn tay Lục Ngôn Khanh, biểu thị nó đã hiểu và bỏ qua chuyện này.

Hai người trở lại đỉnh núi chính, đến thư phòng tìm Ngu Sở bẩm báo.

Hai huynh đệ vừa bước vào thư phòng đã thấy Tiểu Cốc ngồi một bên đang nghiêm túc đọc bách khoa toàn thư về các loại dược, còn Ngu Sở ngồi phía sau bàn lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Sư tôn, chúng con đã trở lại ạ.” Lục Ngôn Khanh nói.

Ngu Sở lấy lại tinh thần, nàng khẽ xoa cằm quay về phía hai người bọn họ.

Thực ra nàng đang nói chuyện với hệ thống ở trong đầu của mình —— Hoặc có thể nói là nàng đang suy nghĩ về lời nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống đang tính toán chuyện trước đó nó đã đưa cho Ngu Sở viên đan dược để cứu Thẩm Hoài An.

Nó không cần phân tích gì nhiều, mà chỉ yêu cầu Ngu Sở để cho các đồ đệ của mình tham gia thực luyện bí cảnh ba năm sau.

Bởi vì mức độ nguy hiểm của bí cảnh, nên những đệ tử tham gia không có cách nào bắt cá được. Hơn nữa mỗi thử thách đều sẽ có những đệ tử không đủ thực lực, ma xui quỷ khiến xui xẻo thế nào lại ngoẻo, về cơ bản thì những môn phái nhỏ đến đó đều là thử vận may.

Hệ thống muốn đồ đệ của Ngu Sở tham gia lần thực luyện tiếp theo.

Ngu Sở suy nghĩ một lúc lâu, nàng vẫn đang phân tích ý đồ của hệ thống.

Mục đích của hệ thống xuyên sách là giữ cho tất cả các thế giới hư cấu đang sống ổn định và không đi đến con đường diệt vong.

Xét cho cùng, bối cảnh của các nhân vật chính trong nhiều tiểu thuyết đều nghịch thiên một cách quá mức, ví dụ như tiểu thuyết giữa các vì sao phá hủy một hành tinh và thiên hà ngay khi họ chiến đấu, hay như cốt truyện tu tiên, một nửa nhân loại có thể bị diệt vong hóa thành tro bụi chỉ sau một tình tiết. Nhìn trong sách thì rất thoải mái, nhưng khi sống lại trong quyển tiểu thuyết đó thì những tình tiết này khi trở thành sự thật thì sẽ là ác mộng.

Sự sống của vạn vật cần phải cân bằng để phát triển lâu dài. Khi nhân vật chính phá vỡ sự cân bằng đó thì đều cần những người chuyên đi xuyên sách luân hồi giữa các kiếp nghĩ mọi cách để ngăn chặn, thay đổi tuyến thời gian, cố gắng để cuối cùng chuyện diệt vong sẽ không xảy ra.

Ngu Sở đang suy đoán, từ khi bắt đầu, nàng xuyên vào thế giới này, hệ thống vì sửa chữa sai lầm mà cho nàng không gian rồi cả khế ước linh sơn, bây giờ còn bắt đầu phân phát nhiệm vụ, có vẻ như đang thúc đẩy để nàng thu nhận đồ đệ, hơn nữa còn để cho đồ đệ của nàng lớn lên thành tài.

Có lẽ hệ thống hy vọng Ngu Sở có thể cứu vớt thế giới này, nhưng lại biết tính cách cứng rắn của Ngu Sở, rõ ràng nàng đã về hưu nhưng lại phải nhận thêm một nhiệm vụ nữa. Hệ thống sợ nàng không chịu nhận, nên mới dùng phương thức mềm mỏng này đẩy nàng đi?

Nếu đã như vậy… Rất có thể hệ thống hy vọng nàng có thể đào tạo ra được một nhóm anh tài, để trong tương lai, khi các thế lực lão đại vì tranh giành nữ chính mà nổ ra tranh chấp thì cũng có thể ngăn cản lại được, để những kẻ mạnh kia không làm ra chuyện khiến hậu quả sinh linh đồ thán như trong tiểu thuyết.

Không thể không nói cách làm lần này của hệ thống quá xảo quyệt, hệ thống hiểu Ngu Sở quá đi đấy chứ, biết rõ nàng muốn sống ẩn dật trong núi nên Huyền Sơn Cổ Mạch đúng là ngọn núi mơ ước của nàng. Hơn nữa trong tiềm thức nàng cũng không quá ghét người khác đến gần như vậy nên mới có thể tiếp nhận những đứa trẻ này.

Ngu Sở xoa xoa huyệt thái dương.

Thật ra thì từ khi thu nhận Thẩm Hoài An, nàng đã bắt đầu suy nghĩ sẽ không xa lánh thế giới bên ngoài như trước đây nữa, mà là sẽ chủ động thay đổi thế giới.

Bạch Vũ Lâu, Thiên Cẩu Các mới chỉ là bắt đầu. Ngu Sở biết, nếu như muốn đối phó với nữ chính và các Thượng Thần đại tiên không dễ chọc vào kia thì sau này nàng và môn phái đều cần phải nỗ lực hơn nữa mới được.

Mà thực luyện bí cảnh ba năm sau, rồi cả tiên tông đại bỉ sáu năm tới, đều là những cơ hội tốt để mấy đồ đệ này của nàng bộc lộ tài năng.

Ngu Sở quyết định xong, nàng phục hồi tinh thần mới phát hiện Tiểu Cốc đã đọc xong sách, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không biết đã đứng chờ bên cạnh được bao lâu rồi.

Bọn nhỏ nhìn nàng đang suy tư chuyện gì đó nên một tiếng cũng không dám hó hé, yên tĩnh ở bên cạnh chờ nàng.

Ngu Sở cong môi lên, nàng nói, “Ngôn Khanh, Hoài An, còn cả Tiểu Cốc nữa. Bây giờ các con cần phải cố gắng hơn nữa.”

“Sư tôn, người có sắp xếp gì sao ạ?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Ngu Sở khẽ gật đầu, nàng nhìn bọn nhỏ chăm chú.

“Thực luyện bí cảnh ba năm sau, sẽ là lần đầu tiên các con đại diện cho Tinh Thần Cung chính thức lộ diện với giới tu tiên ngoài kia.” Ngu Sở hỏi, “Các con có muốn đánh một trận bất ngờ để các đại môn phái không kịp đề phòng không?”

Ba đồ đệ ngạc nhiên vui mừng quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt quay lại nhìn Ngu Sở, ánh mắt đều trở nên kiên định.

“Muốn ạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK