Đến khi Thẩm Hoài An ôm Cốc Thu Vũ nhảy xuống, ba người ngồi xổm trong lùm cỏ ngắm trời nhìn đất một lúc, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chân khí của huynh không bị hạn chế sao?” Cốc Thu Vũ lúc này mới nhớ ra hỏi.
Lúc bọn họ trúng chiêu không chỉ đơn giản là rơi vào trong ảo cảnh, cùng với đó là chân khí giống như bị hút cạn kiệt, không thể vận hành được, ảnh hưởng rất lớn tới việc thoát ra khỏi ảo cảnh.
Thẩm Hoài An thử một chút rồi mới trả lời, “Bị hạn chế rồi, có vẻ đến giờ vẫn chưa được giải trừ.”
“Vậy sao huynh có thể nhảy lên cây?” Cốc Thu Vũ hỏi trong sự ngạc nhiên.
Trong tình huống không có chân khí mà Thẩm Hoài An vẫn có thể vượt rào băng tường, hơn nữa còn mang theo cả nàng, Thẩm Hoài An như vậy cũng quá đỉnh rồi.
“Muội quên huynh xuất thân từ gia đình võ thuật sao, cho dù không có chân khí, huynh vẫn biết dùng khinh công.” Thẩm Hoài An nói như chuyện hiển nhiên, “Giống như không thể sử dụng được thuật phi kiếm, nhưng khi cầm kiếm huynh vẫn có thể đánh được.”
Có thể do đã tu tiên quá lâu, bọn họ dần quên mất công phu vốn có của Thẩm Hoài An.
Tài nghệ của Thẩm Hoài An, chưa nói đến chuyện so sánh với người thường, cho dù là nhân sĩ võ lâm thì cậu cũng sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh.
“Đúng rồi, hai người các huynh chắc cũng rơi vào ảo cảnh, các huynh có nhìn thấy sư tôn không?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều gật đầu một cái.
“Tiểu Cốc nhìn thấy chuyện gì huynh cũng có thể đại khái đoán được, còn đệ thì huynh lại rất hứng thú đấy.” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Thẩm Hoài An, “Đệ nhìn thấy gì trong ảo cảnh?”
Thẩm Hoài An ở giữa Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ, hai người đều đang nhìn cậu chằm chằm khiến cho cậu có chút ngượng ngùng phải đứng lên.
Cậu biết sư huynh, sư muội mình trong ảo cảnh đều nhìn thấy những chuyện chẳng tốt lành gì, nhưng bản thân cậu…
“Đệ… đệ nhìn thấy bản thân trở thành đệ nhất kiếm tiên.” Thẩm Hoài An ngượng ngùng nói.
Thật ra thì không chỉ có vậy.
Trong ảo cảnh, Thẩm Hoài An trở thành đệ nhất kiếm tiên, hơn nữa còn có thể một chân đá bay Lục Ngôn Khanh, một quyền đả thương được Tiêu Dực, trở thành người không có đối thủ trong thiên hạ này, thật sự vô cùng sảng khoái.
Cậu trở thành đồ đệ thứ nhất cũng như bộ mặt của Tinh Thần Cung, đi đâu cũng có thể đi ngang.
Gia cảnh của Thẩm Hoài An rất hạnh phúc, cậu lớn lên cũng khỏe mạnh, cho dù trong thời niên thiếu có bị đám Thiên Cẩu Các hãm hại một lần, nhưng sự quan tâm của mọi người trong sư môn khiến cậu rất nhanh đã tỉnh lại trong cơn đau đó, ngay cả bóng ma tâm lý cũng tan biến không còn một chút nào.
Không có bóng ma tâm lý, nhưng Thẩm Hoài An vẫn còn có dục vọng —— Thuở niên thiếu, Thẩm Hoài An rất thích tranh giành vị trí thứ nhất, không được vị trí đầu tiên thì cậu sẽ không ngủ yên giấc.
Nhưng hiện giờ, với sự giáo dục của Ngu Sở, cậu trưởng thành trong tâm thế tĩnh lặng hơn, trong lòng cậu thì chuyện thắng bại cũng trở nên rất bình thường.
Một thanh niên có tâm lý khỏe mạnh như vậy, không có bóng ma, không có dục vọng gì, muốn làm đệ nhất kiếm tiên cũng không được tính là chấp niệm, chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi.
Muốn trở thành bộ mặt của Tinh Thần Cung, chuyện này càng bình thường, ai mà không muốn trở thành đồ đệ ưu tú nhất trong mắt sư phụ đâu? Cũng chỉ là tính tình trẻ con thôi.
Ảo cảnh sẽ ảnh hưởng lớn đến người có chấp niệm sâu đậm, có bóng ma lớn, dục vọng nặng. Còn với người không có thâm cừu đại hận gì như Thẩm Hoài An, ngay cả hiệu quả cũng giảm bớt hơn rất nhiều.
Thẩm Hoài An vui tươi hớn hở thực hiện giấc mơ thứ hai của mình ở trong ảo cảnh. Môi trường sống đó quá gần gũi lại thực tế, cho nên trong ảo cảnh đó sẽ xuất hiện Lục Ngôn Khanh và những sư huynh, sư muội trong Tinh Thần Cung, chắc chắn sẽ có sự xuất hiện của sư phụ.
Bóng ma Ngu Sở để lại trong cậu quá sâu, trong ảo cảnh đó cậu phô trương thực lực của mình như vậy, ảo ảnh của Ngu Sở lại cười híp mắt khen ngợi cậu, nói cậu là ánh sáng của hy vọng, cả người cậu nổi đầy da gà.
Trong tiềm thức, Thẩm Hoài An cảm thấy bản thân trở nên cuồng vọng đến thế này rồi mà sư phụ không những không dạy dỗ cậu một trận còn cười nói cậu là tâm can bảo bối của mình. Mặc dù Thẩm Hoài An cảm thấy rất mãn nguyện nhưng chuyện này thật sự rất kỳ lạ.
Ảo cảnh của Thẩm Hoài An không sâu nên rất nhanh thì bản thân cậu đã cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
Kết quả, Ngu Sở mặc đồ đen xuất hiện, ảo cảnh của Thẩm Hoài An cũng là ảo cảnh duy nhất xuất hiện hai sư phụ, thật và giả.
Ngu Sở mặc đồ sáng màu cười khanh khách với cậu, dịu dàng đến mức khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Ý thức của Thẩm Hoài An vẫn luôn rất sinh động, không giống như Lục Ngôn Khanh hay Cốc Thu Vũ ở trong ảo cảnh tìm kiếm sự giúp đỡ của Ngu Sở, cho nên cậu cũng rất dễ dàng nghe thấy lời của Ngu Sở rồi thoát khỏi cái bẫy đó.
Tâm cậu không tĩnh nên lại không có cách nào để đi ra. Vì vậy Ngu Sở mặc đồ đen phải nện cho cậu một trận, Thẩm Hoài An vừa bị đánh vừa nghĩ: Cảm giác này cuối cùng cũng thấy đúng rồi!
Đối với Thẩm Hoài An thì, cho dù hiện tại cậu không thể làm đệ nhất kiếm tiên cũng không phải chuyện gì to tát. Cho nên sau khi bình tâm lại, lập tức bị lôi ra ngoài ảo cảnh.
Cậu vừa ra khỏi đó, ngay lập tức nghĩ đến những người khác có thể vẫn đang bị nhấn chìm trong ảo cảnh nên cũng giống như Lục Ngôn Khanh, đi tìm mọi người.
Tất nhiên, Thẩm Hoài An không hề kể lại chuyện mình bị ăn đòn ở trong ảo cảnh.
Ảo cảnh Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ vừa trải qua không mấy dễ chịu, nhìn Thẩm Hoài An kể về ảo cảnh của chính mình, tâm trạng của bọn họ dần dần tốt hơn.
“Hai người các đệ không sao là tốt rồi.” Lục Ngôn Khanh nói, “Trước tiên huynh sẽ gửi tin tức cho sư tôn, sau đó chúng ta đi tìm Tiêu Dực và Lý Thanh Thành.”
Mặc dù bọn họ biết trước đó sư phụ đã sắp đặt một hệ thống phòng ngự trong đầu bọn họ, nhưng ba người vẫn lo lắng không biết những huynh đệ khác có xảy ra chuyện gì không.
Lục Ngôn Khanh dùng mặt dây trên sợi dây chuyền để gửi một thông điệp bí mật. Mặt dây chuyền sẽ phát ra nhiệt theo ý muốn của chủ nhân nó, có thể giao tiếp bằng những từ đơn giản dài ngắn mà không sợ sẽ bị người khác phát hiện.
Loại mật ngữ này cũng được Ngu Sở cải tiến từ cách sử dụng mã Morse, không ngờ những kiến thức kỳ lạ học được ở thế giới khác, dần dần cũng sẽ sử dụng đến như thế này.
Bên trong thành, Ngu Sở cảm nhận được tin nhắn từ mặt dây chuyền trước ngực, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu đi một chút.
Mặc dù nàng đã chuẩn bị trước cho những chuyện như thế này rất kỹ càng rồi nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, không biết bọn nhỏ có bị phát hiện hay không.
Nàng đồng ý để cho Lục Ngôn Khanh tập hợp các sư đệ sư muội lại một chỗ, trước đó nàng nghĩ bọn nhỏ tách ra như vậy sẽ không khiến người khác chú ý, bây giờ nhìn lại, vẫn nên để bọn họ tụ lại một chỗ cùng nhau chờ đợi vẫn tốt hơn.
Sau khi xác nhận an nguy của đồ đệ xong thì sắc mặt của Ngu Sở mới khá hơn.
“Ông có kế hoạch gì không?” Ngu Sở hỏi.
Vũ Hoằng Vĩ đang ẩn thân thấy sắc mặt Ngu Sở đã trở lại như bình thường, khi này mới thở phào một hơi.
Mặc dù tu vi của Ngu Sở có thể không bằng ông được, nhưng nàng làm việc lưu loát ngoài dự đoán của mọi người, tính cách lại có chút khó lường. Vũ Hoằng Vĩ cảm thấy đến ngày hôm nay, Ngu Sở vẫn là một người tốt, đến cùng thì nó vẫn có liên quan đến đồ đệ của nàng.
Vũ Hoằng Vĩ đã nhận ra có một người như Ngu Sở làm bằng hữu là một sự trợ lực lớn, nếu làm kẻ địch của nàng thì chỉ càng thêm khó dây dưa, người thông minh sẽ không muốn đứng về phía đối lập với Ngu Sở.
Vì vậy khi nhìn thấy tâm tư của Ngu Sở bình ổn lại, ông cũng yên tâm hơn.
“Hiện tại bên trong thành Đế chỉ có hai người là ta và cô, đã đủ rồi.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Lần này ta đi ra là vì muốn báo tin, nhưng nếu như cô đã đến đây vậy thì ta còn phải lén về hoàng cung một lần nữa.”
“Ông muốn điều tra cái gì?” Ngu Sở hỏi.
“Ta nghi ngờ Hoàng đế và Lâm Lượng đang âm mưu chuyện gì đó, ta phải quay trở lại đó điều tra động cơ của bọn họ.” Vũ Hoằng Vũ đè thấp giọng lại, nói, “Tuy thực lực của Lâm Lượng không cao nhưng lai lịch gia tộc hắn ta lại quá lớn, ta lo lắng cứ kéo dài sẽ còn xảy ra những chuyện không rõ nguyên cớ.”
“Vậy ta phải làm gì?” Ngu Sở hỏi.
“Ta đi thăm dò lai lịch của Lâm Lượng, cô có thể đi thăm dò ý tứ của bên phía Hoàng đế không?” Vũ Hoằng Vĩ hỏi.
Ngu Sở im lặng một lúc.
“Được rồi.” Nàng nói.
“Vậy ta sẽ lập tức quay lại đó, gặp lại cô ở trong hoàng cung.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Chỉ cần chúng ta biết được rốt cuộc bọn họ định làm gì là có thể lập tức ra tay diệt trừ những tên cặn bã này.”
Ngu Sở chờ ông rời đi, nhưng lại đợi một lúc, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở của ông vẫn đang ở gần đây.
“Còn có chuyện gì sao?” Ngu Sở hỏi.
Vũ Hoằng Vĩ do dự một lúc lâu.
“Những hạt giống tu tiên ngày một giảm đi đúng là có liên quan trực tiếp đến Hoàng đế.” Một lúc sau, ông hạ quyết tâm nói ra, “Hoàng đế muốn dùng mạng của những người có thiên phú tu tiên để duy trì một cơ thể khỏe mạnh cho ông ta. Ta đoán ông ta muốn có được nhiều người tu tiên như vậy, cũng là vì muốn để bản thân có thể trường sinh bất lão.”
“Ông chắc chắn?” Ngu Sở nhíu mày nói, “Ông tìm được chứng cứ không?”
Vũ Hoằng Vĩ không trả lời.
“Dưới lòng đất của hoàng cung có một cái lò luyện hồn lớn, ta muốn tìm kết quả ở đó.” Vũ Hoằng Vĩ khẽ nói, “Ngu chưởng môn, bảo trọng.”
Vũ Hoằng Vĩ rời đi.
Ngu Sở ngồi bên cạnh chân tường, nàng không muốn để ý đến sự khác thường của Vũ Hoằng Vĩ bởi vì nàng đang suy nghĩ đến Lục Ngôn Khanh.
Nếu như vậy thì xem xét kỹ lại, người ra lệnh cho đám “cường đạo” năm đó ra tay tàn sát người dân thật sự là do Hoàng đế phái tới.
Cũng đúng, thật sự chỉ có một mình Hoàng đế mới dám phái người diệt sạch cả một thôn làng ở ngay trên trục đường chính của triều đình để chỉ bắt đi thiếu gia nhà họ Lục của thành Đế.
Cứ nghĩ như vậy, Lục Ngôn Khanh đúng là mạng lớn, mà cái tên Nhạc hoàng đế này cũng quá đáng giận —— Một đứa bé có tư chất tu tiên như Lục Ngôn Khanh vậy mà suýt chút nữa đã phải chết trong tay ông ta.
Ánh mắt của Ngu Sở lập tức trầm xuống.
…
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Lục Ngôn Khanh dẫn theo Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ lặng lẽ băng qua rừng cây, vừa né tránh binh lính tuần tra, vừa từ từ tiến về phía trước, đi tìm Tiêu Dực và Lý Thanh Thành.
Bọn họ đến đúng lúc, từ xa xa đã nhìn thấy Tiêu Dực đang rơi xuống từ nơi cậu ấy ẩn náu.
Thẩm Hoài An lập tức thi triển khinh công, túm lấy vạt áo trước ngực của Tiêu Dực rồi ôm cậu ấy trở lại. Cậu đã quen với việc lúc nào cũng dùng chân khí hộ thể, bây giờ bỗng dùng chính sức lực của bản thân xách một cậu thanh niên trưởng thành, vẫn có chút không quen.
Cậu vừa mới đỡ Tiêu Dực trở về đến nơi, ba người ở trong bóng tối nhìn thấy một đám người ma tu đeo mặt nạ răng nanh đi ngang qua chỗ Tiêu Dực vừa ló đầu ra.
Suýt chút nữa thôi là bọn họ đã bị phát hiện rồi.
Ba người trông nom thấy Tiêu Dực nãy giờ vẫn đang nhíu mày, cậu ấy dường như vẫn chưa thoát ra được khỏi ảo cảnh.
“Tiêu Dực có dục vọng gì không?” Thẩm Hoài An hỏi nhỏ.
“Muội không biết. Thích ăn thịt có được tính không?” Cốc Thu Vũ cũng nhỏ giọng đáp.
“Vậy đệ ấy có bóng ma gì không nhỉ?”
“Hình như là sự kiện Thái Thăng chân nhân phi thăng rời bỏ đệ ấy. Nhưng huynh nhớ lúc rời khỏi động phủ của chân nhân, Tiêu Dực cũng đã hiểu ra chân nhân làm vậy là vì đệ ấy, cho nên theo lý thì sẽ không còn khúc mắc nữa.” Lục Ngôn Khanh cũng nhíu mày nói.
“Ừm… Vậy thì đệ ấy phải không có chuyện gì mới đúng chứ?”
Ba người thả lỏng tâm tình, dù sao thì Tiêu Dực lớn lên cùng động vật nên cậu ấy cũng khá thô bạo, nhưng bản thân cậu ấy lại là người ngây thơ nhất trong Tinh Thần Cung, cũng rất thích rừng rậm, cậu ấy cũng giống như Thẩm Hoài An vậy, không có bóng ma gì to lớn.
Bọn họ không thể không lo lắng cho Lý Thanh Thành được.
Lý Thanh Thành là tiểu sư đệ, thời gian nhập môn trễ nhất, kinh nghiệm từng trải cũng vẫn còn ít. Hơn nữa trong quá khứ, gia tộc của cậu ấy cũng phải chịu cảnh bi tráng, những năm nay chắc hẳn cuộc sống của cậu ấy cũng rất khó khăn.
Chỉ là, Lý Thanh Thành không thích kể lể chuyện mình khổ sở thế nào, lần nào cậu ấy cũng chỉ cười hì hì cho qua. Nhưng cho dù Lý Thanh Thành không nói, ba người họ cũng đoán được cậu ấy ở trong ảo cảnh đang rơi vào ký ức không tốt đẹp gì.
Ba người thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ trông nom Tiêu Dực, Thẩm Hoài An có khinh công tốt nhất sẽ đi tìm Lý Thanh Thành.
Đúng như ba người đoán, Lý Thanh Thành cũng rơi vào ảo cảnh không mấy tốt đẹp.
Mục đích của ảo cảnh là vây khốn người ta bên trong đó, cho dù đó là lợi dụng dục vọng của họ để thỏa mãn, hay là không buông tha người ta khỏi nỗi tuyệt vọng.
Tương tự như Cốc Thu Vũ, ảo cảnh này của Lý Thanh Thành có liên quan đến quá khứ, nhưng không phải loại ảo ảnh tâm ma, mà là loại thứ ba —— khơi ra ký ức tuyệt vọng nhất sâu trong lòng người, khiến cho người bị rơi vào bẫy cảm nhận sự hành hạ vĩnh viễn không có điểm dừng.
Giống như Tiểu Cốc, nàng nhớ lại khoảng thời gian thống khổ khi còn ở Bạch Vũ Lâu thuở bé, nếu như Ngu Sở không cứu nàng, có thể nàng vẫn sẽ bị nhấn chìm trong đoạn ký ức đó.
Lý Thanh Thành cũng như vậy.
Nhạc hoàng đế đa nghi, mặc dù đã chém chết Lý lão Thừa tướng sẽ bỏ qua cho nhà họ Lý, nhưng ông ta vẫn đặt Lý gia dưới mí mắt để tiện quan sát.
Sau này, toàn bộ nhà họ Lý di dời đến một thôn trang nằm bên ngoài ngoại ô thành Đế, từ một gia đình có danh tiếng hiển hách của thành Đế trở thành những người mà ngay cả ăn mày lưu manh thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội cũng dám bắt nạt. Hơn chục người chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ với một mảnh sân tồi tàn.
Chỉ là, dù có rơi vào căn nhà bụi bặm rách nát, nữ quyến trong nhà họ Lý vẫn nhanh chóng quán xuyến nhà cửa, chỉnh trang lại căn nhà rách này.
Những thôn dân khác trong lòng bởi vì nghèo khổ vất vả nên cũng không mấy quan tâm đến chất lượng cuộc sống, nhưng mà Lý gia này không hề như vậy.
Lý Thanh Thành vẫn nhớ khi cậu ấy còn bé, nương, bà ngoại và bà nội, ba người đã mang những bông hoa cỏ dại về rồi cùng nhau trồng chúng trong sân.
Sau khi mua sắm đồ dùng trong nhà còn thừa lại mấy đồng tiền lẻ, bà và nương đã đồng lòng mua một chút đồ vật nhỏ xinh để trang trí trong sân, lấy những hòn đá vụn và vật liệu vừa để lát sân.
Chỉ là, không biết vì sao những người khác lại cực kỳ căm ghét bọn họ.
Mỗi khi mảnh sân được trang trí đẹp đẽ đều bị người khác vào phá hỏng, đồ mua được cũng bị trộm mất, hoa trồng trong sân thì bị người ta giẫm đạp.
Đến nỗi, mỗi lần người nhà họ Lý khi đi ra ngoài bị người khác chế giễu cũng trở thành chuyện thường ngày.
Sân cứ bị phá hủy như vậy mấy năm, người nhà họ Lý cũng đã ngừng việc sửa sang lại sân, để cho ngôi nhà của mình trở nên rách rưới hơn cả những người dân bình thường, cuối cùng thì vụ bắt nạt trong vô hình đó mới dừng lại.
Khi còn bé, Lý Thanh Thành gối đầu lên đầu gối bà nội, cảm thấy kỳ lạ hỏi bà tại sao không sửa sang lại sân nữa.
Bà nội vuốt ve lưng của cậu ấy, dịu dàng nói, “Bởi vì chúng ta từng là một trong tam đại gia tộc, bởi vì ông nội con từng là Thừa tướng cao ngời ngợi. Cho nên, khi chúng ta thất thế, không thể sống tốt hơn những người khác.”
“Tại sao thế ạ?” Tiểu Lý Thanh Thành thắc mắc chớp chớp mắt, “Ông nội từng làm gì có lỗi với bọn họ sao?”
“Lý gia chúng ta không hổ thẹn với bách tính trăm họ, cũng không hổ thẹn với thiên hạ. Chỉ là…” Bà nội cười, “Chúng ta đã có cuộc sống quá tốt, đây là lỗi lầm lớn nhất.”
Lý Thanh Thành đã từng không hiểu lời của bà nói, nhưng lần trò chuyện này đã trở thành xiềng xích trong những năm tháng đầu đời của Lý Thanh Thành.
Lý Thanh Thành đã bộc lộ một khía cạnh của thiên tài từ khi còn nhỏ, những người lớn trong gia đình đã dạy cậu ấy cách đọc, cách viết. Lý Thanh Thành học nhanh hơn những đứa trẻ khác theo học trong trường tư thục của thành Đế.
Cậu nhóc Lý Thanh Thành trải qua cuộc sống đầy sắc màu, chỉ là không hiểu yêu hận tình thù giữa những người lớn. Cậu nhóc luôn chạy tán loạn khắp cả thôn và thành Đế tìm những đứa trẻ không biết nguồn gốc của mình để chơi cùng, thời gian thấm thoắt trôi qua, rồi cậu ấy cũng có mấy người bạn chơi cùng.
Lý Thanh Thành bắt đầu khao khát cuộc sống bình thường của những đứa trẻ trong thành Đế, cậu nhóc thường lẻn vào trường tư thục nhìn những cậu bé lớn hơn mình vài tuổi không biết làm thơ để rồi bị tiên sinh mắng cho khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cậu ấy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tiên sinh phát hiện Lý Thanh Thành nghe lén, lại thấy cậu nhóc này ăn mặc xộc xệch, tưởng đứa trẻ nhà nghèo nào chui vào. Tiên sinh gọi cậu ấy vào trong lớp học đứng trước mặt mọi người, bảo Lý Thanh Thành đối thơ.
Ông ta sẽ chờ đến khi Lý Thanh Thành cái gì cũng không biết, lấy cậu nhóc ra để răn dạy những đứa trẻ khác, nếu chỉ biết ham chơi thì kết quả sẽ bị mất mặt giống như Lý Thanh Thành.
Lại không ngờ, Lý Thanh Thành có thể đọc thuộc lòng trôi chảy, tiên sinh kiểm tra từ bài này đến bài khác, nhưng không câu nào có thể làm khó được cậu nhóc này. Đến khi tiên sinh nâng độ khó cao hơn, vượt xa khả năng hiểu biết của một đứa bé, mới có thể đánh bại được Lý Thanh Thành.
Tiên sinh dạy học tưởng mình đã phát hiện ra một thiên tài nhi đồng, ông ta quay ngoắt so với thái độ khiển trách ban nãy, khen ngợi cậu nhóc không ngớt. Tiên sinh cho rằng gia cảnh Lý Thanh Thành không tốt, thậm chí còn bằng lòng miễn phí tiền học cho cậu nhóc, bảo cậu nhóc về thương lượng với người nhà.
Lý Thanh Thành sáu tuổi vô cùng kiêu ngạo trở về nhà, cậu nhóc nói chuyện này với người lớn trong nhà, con nghĩ rằng mọi người sẽ khen ngợi cậu ta thông minh, không ngờ rằng, nữ quyến Lý gia sợ đến tái cả mặt. Lý phụ mặt không còn giọt máu tức giận cầm gậy lên đánh cậu ấy, cả căn nhà trở lên ầm ĩ.
“Cho con ra vẻ thông minh, cho con ra vẻ thông minh này!” Cha Lý vừa đánh cậu ấy, vừa tức giận hỏi, “Con biết sai chưa?”
“Trời sinh con đã thông minh rồi, có gì sai cơ chứ?!” Cái mông của Lý Thanh Thành bị đánh trầy cả da, mắt cậu ấy ngấn nước ngước lên, lớn tiếng lên án, “Dựa vào cái gì mà con không được đi học, dựa vào cái gì mà con bị đánh cũng không được đánh lại, dựa vào cái gì mà con chỉ có thể làm một người hạ đẳng?!”
“Con thì không được phép, không có vì sao hết!” Cha Lý vừa đánh Lý Thanh Thành vừa nói, “Con mà còn cả ngày chạy loạn khắp nơi, ta sẽ chặt đứt chân của con, để cho con yên phận ngoan ngoãn ở nhà!”
Lý Thanh Thành bị đánh đến nằm thoi thóp, tất nhiên cậu ấy không thể ra khỏi cửa được nữa.
Cả người cậu ấy đều đau nhức, thật sự hận cha muốn chết, lại không hiểu tại sao Lý phụ muốn tước đoạt thiên phú với khát khao của cậu ấy.
Cậu ấy chỉ muốn đi học thôi mà, cậu ấy có làm gì sai sao?
Sau khi Lý Thanh Thành bị đánh xong thì không còn nói thêm gì nữa, bắt đầu tuyệt thực.
Cho dù ai đến khuyên Lý Thanh Thành, hay có người đến bón cậu ấy, cậu nhóc cũng mím chặt miệng, từ chối giao tiếp.
Bị ép đến nổi nóng, cậu ấy chỉ oán hận nói, “Nếu đã không muốn gặp con thì cần gì phải nuôi dưỡng con? Để cho con chết đi cho rồi!”
Người lớn của nhà họ Lý cũng đều rơi nước mắt, sao bọn họ không thương tiếc cho đứa nhỏ được đây? Nhưng ai dám nói cho Lý Thanh Thành biết sự thật, miệng trẻ con không chặt, lỡ như tiết lộ tiên đoán của Lý thừa tướng, vậy Lý Thanh Thành sẽ không còn đường sống, Lý gia bọn họ cũng không thể sống nổi.
Chỉ có che giấu đi những thứ hơn người của mình, chỉ khi trở thành phế vật suy đồi mà người người đều có thể bắt nạt, mới có thể khiến cho vị trong hoàng cung kia buông lỏng cảnh giác, Lý gia bọn họ mới có đường sống, lời tiên đoán tương lai kia mới có thể tiếp tục xảy ra được.
Nhưng không ai có thể nghĩ đến Lý Thanh Thành cố chấp như vậy, giống như ông nội của cậu nhóc là Lý thừa tướng, ông ấy có thể nhìn thấy được cái chết của mình nhưng vẫn không chịu thay đổi, để rồi bị chém đầu.
Lý Thanh Thành không phục chính sách bạo hành của cha mình, muốn tuyệt thực tự vẫn, thật sự không mở miệng ăn cơm, cho dù cha Lý có đến cầu xin cậu ấy, cậu ấy cũng không hề nhìn cha mình lấy một cái.
Vốn dĩ cậu ấy đã bị đánh rất nặng, giờ lại không chịu ăn cơm, mới có mấy ngày thôi mà cậu ấy đã thoi thóp rồi.
Cậu nhóc ngủ đến trời đất tối sầm, lúc ban ngày, cậu nhóc loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân.
Lý Thanh Thành miễn cưỡng ngồi dậy, chọc một lỗ trên cửa giấy nhìn ra bên ngoài, máu trong người cậu nhóc lập tức đông lại.
Mấy người bạn cậu nhóc chơi cùng đi học trường tư thục trước đó, sau khi cậu nhóc rời đi, ngày hôm đó đám học trò bị tiên sinh hung dữ trách mắng một trận, thậm chí mỗi ngày đều hỏi vì sao Lý Thanh Thành không đến.
Trong đó có một thiếu niên ngày thường hay bắt nạt Lý Thanh Thành rất khó chịu, cậu ta biết người lớn không thích người nhà họ Lý nên cậu ta mới có thể thỏa thích bắt nạt Lý Thanh Thành.
Cậu ta nhịn mấy ngày, về nhà nói cho người lớn trong nhà chuyện này, bình thường Lý Thanh Thành hay mắng cậu ta là thằng ngốc to xác, cậu ta thêm dầu vào lửa nói là Lý Thanh Thành xem thường người khác.
Trưởng bối của cậu ta nghe thấy lời này, cơn tức giận lập tức bùng nổ, đến quan phủ tố cáo hậu nhân Lý gia không coi pháp luật ra gì.
Quan phủ vốn đã được yêu cầu để ý đến từng đường đi nước bước của Lý gia, nghe thấy lời này, bọn họ lập tức dẫn binh lính mang theo kiếm đến gây phiền toái.
Lý Thanh Thành ngồi trong phòng, từ lỗ nhỏ trên cửa sổ cậu nhóc nhìn thấy cha nương, tẩu tẩu cùng mấy người cao tuổi trong nhà đang quỳ trong sân liên tục khẩn cầu. Thằng ngốc to xác đó cùng với nương của cậu ta đứng một bên nhìn như thể chó cậy thế chủ, ngay cả quan phủ và những binh lính cũng lạnh lùng nhìn cả nhà già trẻ Lý gia.
Mặc dù người lớn trong nhà chưa nói gì, nhưng Lý Thanh Thanh bỗng nhiên hiểu ra được những lời mà bà nói ngày hôm đó.
Rồng bơi nước cạn tôm cười nhạo, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Không thể sống tốt hơn người khác, không thể thông minh hơn người khác, thậm chí không thể tiến về phía trước, không thể biểu hiện ra sự tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.
Nếu không, có thể sẽ hại chết cả nhà.
Từ đó, thành Đế thiếu đi một thiên tài nhi đồng, nhiều thêm một kẻ quần áo lụa là ăn chơi trác táng.
Mỗi ngày Lý Thanh Thành đều chạy ra ngoài gây chuyện, hành vi không đứng đắn, lúc ở nhà mới có thể len lén đọc sách, học cách coi bói xem quẻ.
Thi thoảng phụ tử hai người còn hợp tác đóng kịch, biểu diễn một màn cha già tức giận đánh nghịch tử không biết phấn đấu.
Lý Thanh Thành diễn từ khi cậu nhóc sáu tuổi cho đến năm mười tám tuổi, dần dà mọi người cũng buông lỏng cảnh giác, không để ý đến tôn tử của Lý thừa tướng nữa.
Ngay cả Nhạc hoàng đế cũng tin, hậu bối của Lý thừa tướng đã hoàn toàn hư hỏng.
Lý Thanh Thành cứ cà lơ phất phơ như vậy mà lớn lên, thời niên thiếu cha đã nói cho cậu ấy biết chân tướng, Lý Thanh Thanh xem ra cũng không có phản ứng gì lớn.
Dù sao cũng chỉ là đè lên một cái lý do cho sự bi thảm của Lý gia thôi mà, có cái gì đáng để kinh ngạc chứ?
Cho dù lúc mới đầu có tự nguyện hay không, hiện giờ Lý Thanh Thành đã không để ý quá nhiều nữa.
Lý Thanh Thành đã từng rất hận Lý thừa tướng, hận sao ông ấy có thể ác độc như vậy, để cho Lý gia rơi vào hoàn cảnh điêu đứng như vậy.
Cậu ấy cũng hận bản thân mình, hận số mệnh của mình. Nhưng càng lớn lên, tất cả để lại trong cậu ấy chỉ là một sự bất lực không biết phải làm sao.
Cậu ấy sống quá rõ ràng, nhìn thấy cũng quá rộng, thậm chí cảm thấy mình còn sống là vì những lời trăn trối của tổ phụ, nếu không thì cậu ấy sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cuộc sống vốn đã rất đau khổ, mà cậu ấy phải đi trên một con đường đã định sẵn.
Kiếp sau, cậu ấy không muốn được sinh ra trên đời này nữa.
Ảo cảnh của Lý Thanh Thành là thành Đế vào mùa hè mát mẻ, tiếng la hét chói tai khiến người ta phiền lòng.
Mà cậu ấy thì đang ngồi bên gốc cây, thẫn thờ nhìn bầu trời, cả thế giới giống như đang đè ép cậu ấy, giống như một túi khí bị hút hết không khí ra ngoài vậy.
Cảm giác ngột ngạt và tuyệt vọng mà không thể dùng cái chết để giải thoát, tựa như một cái gông cùm trói chặt khiến Lý Thanh Thành không nhìn thấy được hy vọng.
Năm sáu tuổi, cậu ấy đã muốn chết quách đi cho rồi, nhưng khi ở tuổi thiếu niên, cậu ấy lại được bảo rằng cậu ấy sẽ đi tu tiên sau năm mười tám tuổi và phải tiếp tục cuộc sống nhàm chán với sinh mệnh tuyệt vọng này, cho đến khi cái tương lai tổ phụ nhìn thấy kia xảy ra thì cậu ấy mới có thể được giải thoát.
Một cuộc sống ngột ngạt và vô nghĩa.
Từ sau khi Lý Thanh Thành trở thành thiếu gia con nhà giàu, mỗi ngày cà nhông ngoài đường kết giao được với không ít đám bạn xấu.
Nhưng cho tới bây giờ, trong lòng cậu ấy lại như một khoảng sa mạc cằn cỗi, cậu ngồi trên phiến đá, trên đỉnh đầu là ánh nắng mặt trời chói chang, vận mệnh như một hoang mạc này khiến cậu ấy trở nên cô độc tịch mịch, lại mỏi mệt chán nản.
Lý Thanh Thành ngẩn người ngồi ở đó, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm, bóng tối vô hình bao trùm lấy cậu ấy, nói với cậu ấy, hãy buông bỏ trách nhiệm với nhà họ Lý đi, như thế cậu ấy mới có thể được giải thoát.
Thằng ngốc to xác và nương của cậu ta từng sỉ nhục nhà bọn họ khi cậu ấy còn nhỏ, lúc này họ lại xuất hiện trước mặt cậu ấy, sâu kín mà hỏi, “Mày thực sự muốn dùng mạng sống của mày để cứu một người như tao sao?”
“Mày sống có ý nghĩa gì chứ? Vì một lời tiên đoán mà sống sót, mày không cảm thấy bản thân mày rất đáng buồn sao?”
“Mày quên rồi sao, mày là một người chán ghét cuộc sống này, mày không muốn sống nữa.”
Vô số giọng nói chồng chất lên nhau, Lý Thanh Thành cụp mắt, nhìn chằm chằm vào con dao găm trong tay mình.
Khi cậu ấy ở nhà, cậu ấy thường xuyên phải đấu tranh với tâm trạng chán đời của mình.
Nhưng mà…
“Nhưng mà bây giờ tiểu sinh chưa muốn chết.” Lý Thanh Thành tự nói với chính mình, “Ta vẫn muốn sống, sống cho đến khi ta trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi ta có thể làm được điều gì đó cho môn phái của mình. Ta…”
Cậu ngước mắt lên, ánh mắt bỗng nhiên thanh tỉnh.
Lý Thanh Thành lẩm bẩm, “Sao mình lại ở chỗ này?”
Cậu ấy nhìn thằng nhóc thuở bé thường hay bắt mình lúc này đang đứng trước mặt mình, cậu ấy nhướng mày, “Chao ôi, thằng ngốc lớn biến thành thằng ngốc nhỏ rồi này.”
Lý Thanh Thành đưa tay ra chạm vào tên đó nhưng cậu ấy không chạm được cái gì hết.
Cậu ấy thu tay về tự nhủ, “Mình rơi vào ảo cảnh từ lúc nào thế nhỉ, kỳ quái thật đấy.”
“Chẳng lẽ một năm rưỡi mình chăm chỉ tu tiên, bản lĩnh nhà nghề của mình lại sa sút rồi sao?” Lý Thanh Thành lẩm bẩm, “Sư tôn mà biết được, người sẽ lại đánh mình.”
Dường như cùng lúc đó, Ngu Sở mặc đồ đen xuất hiện trước mặt cậu, dọa Lý Thanh Thành suýt chút nữa ngã nhào.
“Sư tôn, con, con, con chỉ tùy tiện nói chơi thôi, con thật sự không có lười biếng!” Lý Thanh Thành vội vàng nói.
Cậu ấy nín thở, tập trung tinh thần, mấy ngón tay bóp lại với nhau, trong nháy mắt, ảo cảnh đã bị phá trận.
Sau khi Lý Thanh Thành tỉnh lại, cậu ấy mở mắt ra, có chút ngây người.
Trong ảo cảnh, cậu ấy đang ở bên ngoài thành Đế, bây giờ cậu vẫn đang ở bên ngoài thành Đế, nơi này quá đỗi quen thuộc với cậu ấy. Phản ứng đầu tiên của cậu ấy là không thể phân biệt được nơi này là ảo cảnh hay là hiện thực.
“Lý Thanh Thành!”
Đúng vào lúc này, Lý Thanh Thành nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài An.
Ngay sau đó, cậu ấy thấy Thẩm Hoài An giống như một tên sát thủ đang xông về phía cậu ấy, đưa tay ra muốn đánh cậu ấy.
Đầu óc Lý Thanh Thành vẫn còn đang mơ hồ, may mà cơ thể được rèn luyện linh hoạt, cúi đầu nghiêng cổ qua mới tránh được.
Một chưởng của Thẩm Hoài An đánh thẳng vào thân cây, Lý Thanh Thành nghe thấy cả cây rung chuyển.
“Sư huynh, tại sao huynh lại đánh đệ?” Lý Thanh Thành quay đầu, vừa vô tội vừa sợ hãi.
“Huynh thấy đệ tỉnh lại vẫn còn ngây người, sợ hồn vía của đệ vẫn chưa trở lại đó mà.” Thẩm Hoài An ngượng ngùng nói.
Thẩm Hoài An nhìn xung quanh, nhân lúc bên ngoài không có ai, nhỏ giọng nói, “Đệ không sao là tốt rồi. Ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho sư tôn đấy, nếu không huynh phải chịu giáo huấn đó.”
Lý Thanh Thành nở một nụ cười không có ý tốt, cậu ấy vừa gật đầu đồng ý, vừa nhanh chóng dùng mật ngữ tố cáo Thẩm Hoài An với Ngu Sở. Thẩm Hoài An tức giận đến mức lông mày dựng hết cả lên.
Sau khi Lý Thanh Thành vui đùa xong, nhưng cậu ấy vẫn còn hơi mất sức mà dựa vào gốc cây.
Thẩm Hoài An nhận ra sự khác thường của cậu ấy, nhíu mày hỏi, “Đệ sao thế, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đệ không thích thành Đế, đệ cũng không muốn trở lại.” Lý Thanh Thanh đáng thương nói, “Sư huynh, khi nào chúng ta mới có thể trở lại môn phái?”
Thẩm Hoài An ngẩn ra, ngay sau đó, vẻ mặt của cậu trở nên không biết phải làm sao.
Thẩm Hoài An đưa tay ra, Lý Thanh Thành cho rằng Thẩm Hoài An sắp đánh vào đầu mình nên vô thức nhắm mắt lại, không ngờ rằng, bàn tay của Thẩm Hoài An chỉ nhẹ nhàng đặt lên đầu Lý Thanh Thành mà xoa xoa.
“Chúng ta sẽ sớm quay về thôi.” Thẩm Hoài An chậm rãi nói, “Đệ không phải lo lắng bất kỳ điều gì đâu, tất cả đã có chúng ta ở đây rồi.”
Lý Thanh Thành chậm rãi mở mắt ra, cậu ấy mím chặt môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cuối cùng, tất cả những lời chưa nói đều biến thành một cái gật đầu nhẹ nhàng.
“… Vâng!”