Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận sấm sét, nhiều khu vực trong thành Đế đã biến thành một đống đổ nát, mặt đất nứt nẻ, nhiều đoạn đường bị lật hết lên.

Các tia sét đánh xuống theo hướng đi của trận pháp, cho nên từ trên cao nhìn xuống có thể toàn bộ trận pháp chằng chịt giống như mạng nhện vắt ngang qua cả tòa thành.

Hơn nữa, mấy trận pháp bên rìa ngoài thành Đế không phải chỉ có mấy cái mà mấy người tu tiên kia tìm thấy, mà ở xa hơn nữa cũng có, kéo dài đến vị trí của những thôn làng xung quanh khác. Chỉ là, những trập pháp lớp ngoài cùng ẩn giấu kỹ hơn nên vẫn không có người phát hiện.

Thành Đế là trung tâm của trận pháp này.

Lâm Lượng đã bắt hai, ba chục người tu tiên, pháp bảo cũng bị hắn ta giấu đi, Ngu Sở cũng thu tay lại, nàng sợ hắn ta chết sẽ không có người mở khóa những pháp bảo đó.

Hai người không ngừng xuất chiêu, Lâm Lượng nhảy lên nóc hoàng cung, hắn ta đảo mắt nhìn một vòng thấy tất cả trận pháp mình dốc hết tâm huyết bày binh bố trận cứ như vậy bị phá hủy, vẻ mặt đột nhiên trở nên thất thần.

Từ tận đáy lòng, hắn ta dường như chưa bao giờ nghi ngờ sức mạnh của pháp bảo hay cổ trận tổ tiên Ma giới mình lưu truyền lại.

Trong giới tu ma, Lâm Lượng cũng là một cao thủ, không ngờ chuyện hắn ta đã chuẩn bị cả mấy chục năm, đến khi vừa lộ mặt ra với đám tu tiên đã bị ăn một vố thua lỗ lớn như vậy.

Hiện giờ, trận pháp đã bị Vũ Hoằng Vĩ phá hủy, bản thân hắn ta lại đánh với “con nhóc ranh” Ngu Sở này không phân cao thấp, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn ta.

Hơn nữa, những chiêu thức tấn công của Ngu Sở đặc biệt xảo quyệt cùng với chiếc roi dài hung hãn của nàng, về cơ bản thì lối đánh của nàng không giống như phong cách của một người chính phái. Điều này khiến cho Lâm Lượng có một loại cảm giác tức giận cùng thất bại khi mà đến cảnh đánh lén cũng không bằng một tiểu nha đầu.

“Nhóc con họ Lâm kia, còn không mau khoanh tay chịu trói?!” Vũ Hoằng Vĩ quát.

Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ đứng cùng một bên, Lâm Lượng cùng những tên ma tu khác đứng phía đối diện, những kẻ bên phía ma tu nom rất chật vật.

Vũ Hoằng Vĩ đã di chuyển những người bình thường đi rồi, chỉ còn những ma tu né tránh sấm sét khắp nơi đến tè ra cả quần, thậm chí hơn phân nửa đám bọn họ còn chưa kịp đánh tới Ngu Sở đã bị sấm sét đánh chết.

“Đại nhân, phải làm thế nào đây?” Có ma tu hỏi.

Ánh mắt Lâm Lượng đã trở lại vẻ tỉnh táo vốn có, hắn ta nghiến răng nghiến lợi.

“Các ngươi che chở cho ta!” Hắn ta nói.

Có vẻ như đám ma tu lần này đã có chuẩn bị trước, mười sáu ma tu còn sót lại bỗng nhiên đồng loạt bấm tay niệm chú, xếp thành hàng đồng loạt cùng nhau tấn công về phía Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ.

Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ trao đổi ánh mắt với nhau.

Ngay cả Lâm Lượng còn chưa phải đối thủ của bọn họ, huống chi là mười sáu tên ma tu này? Nhưng vì để nhổ cỏ tận gốc, không để lại tai họa về sau, hai người trao đổi ánh mắt rồi quyết định tạm thời sẽ nhịn xuống cho Lâm Lượng thời gian, xem hắn ta còn định làm gì.

Trên đỉnh núi cách thành Đế vài dặm, vô số người dân, thị vệ, cung nữ, thái giám đều thất thần nhìn chằm chằm về phía thành Đế nghi ngút khói nơi xa xa.

Cảnh tưởng hàng loạt sấm sét đánh xuống thành Đế thật sự quá chấn động, bọn họ không ai hoảng sợ vì có khả năng nhà của mình sẽ bị phá hủy, mà tất cả mọi người đều cảm thấy ông trời hiển linh rồi nên bản thân mới có thể bỗng nhiên dịch chuyển đến nơi này tránh được một kiếp, ai nấy đều có cảm giác sống sót sau một trận tai họa.

Trong đám người, chỉ có một người vẫn ngây ngốc ngồi bệt dưới đất, chăm chăm nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra, đó là Hoàng đế Nhạc Khang Đức.

Ông ta tại vị nhiều năm như vậy, chơi đùa tính mạng người khác chỉ giống như phất tay phủi một con kiến. Loại cảm giác ngồi trên vị trí cao nhất kiểm soát sinh mệnh và giết chóc khiến cho Nhạc hoàng đế sinh ra ảo tưởng bản thân vượt trội hơn người khác.

Thậm chí Nhạc Khang Đức còn cảm thấy, những người có cơ duyên thành tiên kia thì có gì đặc biệt hơn người? Bọn chúng không phải cũng khóc lóc muốn sống muốn chết cầu xin ông ta sao?

Nhưng hôm nay, Nhạc Khang Đức chứng kiến cảnh tượng trước mặt này, sự kiêu ngạo trong lòng ông ta hoàn toàn sụp đổ.

Thủ đoạn giáng đòn sấm sét như vậy, một người phàm trần khó lòng tưởng tượng ra được.

Ngay cả ông ta trước kia còn khinh thường Lâm Lượng, hóa ra, kẻ này từ trước đã không ở cùng một cấp bậc với ông ta.

Nhạc Khang Đức cho rằng bản thân mình là bá chủ một phương, lòng vòng một vòng ông ta nhận ra rằng mình chẳng khác gì một con kiến.

“Bệ hạ, bệ hạ…” Thái giám ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Nhạc hoàng đế thì gấp gáp nói, “Bệ hạ, người phải phấn chấn lên!”

Phấn chấn? Rõ ràng Nhạc Khang Đức biết bản thân giết nhiều người thường dân có tư chất tu tiên như vậy rồi, lại còn muốn sát hại người tu tiên mà không thành công. Những người tu tiên kia có thể bỏ qua cho ông ta sao?

Ông ta xong đời rồi, hoàn toàn kết thúc rồi.

“Chạy…”

Nhạc Khang Đức giật mình, ông ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, xoay người bò trên đất mấy bước, hai chân mềm nhũn, sau khi được thái giám đỡ đứng lên mới lảo đảo đi được mấy bước.

“Chạy mau, chạy mau…” Nhạc hoàng đế lẩm bẩm.

Hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi được mấy bước thì phát hiện có người đứng trước mặt cản đường bọn họ.

Bọn họ ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt u ám của nhóm người Tinh Thần Cung.

Lúc này, năm đệ tử của Tinh Thần Cung đã cởi bỏ ngụy trang, mặc dù chỉ mặc vải vóc bình thường nhưng tướng mạo cùng với khí chất bất phàm, vừa nhìn qua cũng có thể đoán được là người có lai lịch lớn.

Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Nhạc Khang Đức, cậu lạnh lùng hỏi: “Hai mươi năm trước, là ông phái người giết ta sao?”

Nhạc Khang Đức bị kích thích quá lớn đến mức xuất thần, ông ta nghe thấy vậy mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn Khanh.

“Ngươi… Ngươi là ai?” Nhạc Khang Đức lẩm bẩm hỏi.

“Một trong tam đại gia tộc của thành Đế, Lục gia, ông có còn ấn tượng không?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Ánh mắt đờ đẫn của Nhạc Khang Đức đã trở nên tỉnh táo hơn, ông ta cúi đầu, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, bỗng chốc ông ta lảo đảo một cái, thái giám già bên cạnh suýt chút nữa đã không đỡ được ông ta.

“Là, là người!…” Nhạc Khang Đức Đức lẩm bẩm, “Ngươi là đứa trẻ Lục gia mà binh lính không tìm được, ngươi là, ngươi là… Lục Cảnh Tề?”

Lục Ngôn Khanh giật mình.

Năm đó khi xảy chuyện, cậu mới chỉ bốn tuổi, vì tuổi còn quá nhỏ cũng như phải chịu kích thích lớn như vậy nên cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm đó và thân phận của mình.

Bây giờ, khi Nhạc hoàng đế nói ra cái tên Lục Cảnh Tề này, đầu cậu ong lên một cái, rất nhiều chuyện thuở nhỏ bỗng nhiên ùa về.

Những người còn lại thấy sắc mặt Lục Ngôn Khanh thay đổi thì đều có chút lo lắng nhìn qua.

Lục Ngôn Khanh lắc đầu, cậu lần nữa nhìn về phía Nhạc Khang Đức, nghiến răng nói, “Năm đó ngươi giết sạch cả một thôn làng, giết đoàn xe của Lục gia, là vì muốn bắt ta về luyện đan?”

Nhạc Khang Đức không trả lời, ông ta đánh giá Lục Ngôn Khanh từ trên xuống dưới một lượt, mấy giây sau Nhạc Khang Đức bật cười.

“Ta bỏ qua cho ngươi, ngươi mới có ngày hôm nay. Ngươi…”

Nhạc Khang Đức khó khăn bước một bước tới, ông ta nắm chặt cổ áo Lục Ngôn Khanh, trợn to hai mắt sát lại gần cậu.

“Không công bằng.” Nhạc Khang Đức lẩm bẩm, “Ta mới là Thiên tử, ta mới xứng đáng được trường sinh bất tử, ngươi —— đứa trẻ không biết xấu hổ này! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì hả! Đám người dân đen các ngươi, ta —— ta mới là người cao quý nhất trên đời này! Tiện nhận, các ngươi đều là tiện nhân!”

Ông ta đột nhiên giãy lên, bỏ lại thái giám ở một bên, một mình cúi đầu, bắt đầu nói những lời mê sảng.

Ông ta chịu kích thích quá lớn, cứ như vậy mà trở nên điên cuồng.

Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Nhạc Khang Đức, trong chốc lát, các sư đệ không ai dám nói gì.

Nhiều năm trôi qua, Lục Ngôn Khanh lúc nào cũng tao nhã thanh lịch, đối xử với ai cũng dịu dàng, chưa có ai từng thấy cậu tỏa ra sát khí như vậy, vẻ mặt lạnh như băng vừa đáng sợ vừa mang cảm giác nguy hiểm, giống như bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể giết Nhạc Khang Đức.

Cốc Thu Vũ nhìn thấy ánh mắt nhìn thẳng vào Nhạc Khang Đức của Lục Ngôn Khanh, nàng có chút sợ hãi, duỗi tay qua nhéo Thẩm Hoài An một cái.

Lúc này Thẩm Hoài An mới lấy lại tinh thần, cậu ấy tiến lên một bước, đứng sau lưng Lục Ngôn Khanh khẽ nói, “Sư huynh, sư tôn vẫn đang chờ chúng ta bắt ông ta trở lại đấy.”

Mấy giây sau, lồng ngực Lục Ngôn Khanh khẽ nhấp nhô, cậu nhìn đi chỗ khác.

Những người khác thở phào một hơi, lập tức bắt lấy Nhạc Khang Đức, đoàn người bay về phía hoàng cung.

Bọn họ không quan tâm đến Nhạc Khang Đức, mà chỉ lo lắng tinh thần của Lục Ngôn Khanh sẽ xảy ra vấn đề. Cả đám đồ đệ đều cực kỳ hy vọng có thể nhanh chóng đoàn tụ với Ngu Sở. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng chỉ có sư phụ mới có thể cho bọn họ cảm giác an toàn.

Lúc các đồ đệ chạy tới thành Đế, mọi người không khỏi sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.

Hoàng cung vốn dĩ nằm ở trung tâm thành Đế, trước đó cung điện nhìn qua thì rất bình thường, bây giờ nhìn lại cung điện lại thấy giống như đang bị kẹt trong một cái cơ quan vòng tròn vậy, vô số cung điện đang chuyện đồng ầm ầm.

Những cung điện này được sáp nhập với nhau, mọi người mới phát hiện mặt đất trong hoàng cung đều là giả, giống như một cơ quan có thể xếp chồng lên nhau vậy.

Nhiều tòa cung điện có thể sáp nhập lại với nhau cực kỳ kín kẽ không một hổng, để lộ ra dáng vẻ dưới đất của hoàng cung.

Bên dưới hoàng cung là một pháp đàn khổng lồ, mặt đất phủ đầy những ký tự rườm rà khó hiểu với vết máu khô, có tổng cộng bốn mươi bốn lá bùa trên tường và bệ thờ ở trung tâm.

“Bùa trấn linh? Khốn nạn thật.” Ngay cả Lý Thanh Thành cũng không nhịn được mà chửi, “Tên Hoàng đế mãi chưa chết này thật sự thất đức quá rồi, vẽ nhiều bùa chú trần hồn như vậy là muốn để những oan hồn bị ông ta sát hại đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh —— Thảo nào âm khí ở thành Đế nặng như vậy!”

Mọi người bỗng chốc không nói nên lời.

Cả đám đứng trên nóc cung điện nhìn thấy Lâm Lượng đứng trước pháp đàn, còn có cả mười mấy ma tu đứng xung quanh bảo vệ hắn ta.

Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ đang đứng đối diện bọn họ.

“Ha ha ha, ha ha ha, các ngươi cho rằng phá hủy trận pháp của ta là có thể kết thúc tất cả sao?” Lâm Lượng cười lớn.

Hắn ta dang tay ra nói với vẻ chế nhạo, “Đây mới là trung tâm chân chính của trận pháp dự phòng kia, ở nơi này từng có người tu tiên chết, người phàm trần chết, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi là có thể gọi tổ tiên của ta tới.”

Lâm Lượng ngẩng đầu lên, không biết hắn ta đã làm cái gì, vô số bùa chú hiện lên dọc theo làn da của hắn ta trực tiếp di chuyển tới mặt đất.

Một tia sáng màu đỏ bắn ra, đốt cháy những vết máu đã khô trên mặt đất, cả mặt đất rực lên tia sáng đỏ như máu theo văn tự cổ xưa.

Một giây tiếp theo, mười mấy tên ma tu kia bỗng nhiên không ngừng kêu rên đau đớn, rất nhanh, cơ thể bọn họ đã héo rũ, giống như cây cối bị rút cạn nước, trong một cái chớp mắt, tất cả đã chết hết.

Vũ Hoằng Vũ giơ tay lên đánh về phía Lâm Lượng, nhưng đòn đánh của ông bị trận pháp kia đánh bật trở lại, làm nổ tung một nửa con phố phía Đông của thành Đế.

“Vô dụng thôi! Người, tiên, ma —— một khi đã hoàn thành hiến tế máu tươi của ba tộc, trận pháp đã bắt đầu thì sẽ không có cách nào dừng lại được!” Lâm Lượng cười lớn, “Hoàng đế dùng nơi này nhiều năm như vậy với bao nhiêu nợ máu ở nơi này, vừa khéo có thể để cho ta sử dụng. Mặc dù tổ tông không tự mình đi qua được, nhưng ta vẫn có thể mời Ma hồn giáng thế, đến lúc đó xem các ngươi ứng phó thế nào!”

Vũ Hoằng Vĩ đang sốt ruột không thôi, thì thấy Ngu Sở rút ra một thanh trường kiếm chém về phía trận pháp, kiếm khí lao tới, thế mà thật sự có thể chém ra một khe hở trên lớp màng bảo vệ trận pháp kia, Lâm Lượng vừa rồi còn đang đắc ý bỗng chốc đã thay đổi sắc mặt.

“Ngu chưởng môn, sao ngươi làm được vậy?!” Vũ Hoằng Vĩ không dám tin mà hỏi nàng.

“Ta vốn dĩ chuẩn bị một thanh ma kiếm để chiến đấu với n Quảng Ly, kết quả tên đó bị ông xử lý rồi.” Ngu Sở nghiêm nghị nói, “Hai năm nay ta nâng cấp nó một chút, không ngờ bây giờ lại có chỗ dụng đất.”

Hệ thống đưa cho Ngu Sở một khối sắt Ngự Thượng Huyền hiếm thấy, Ngu Sở lại tìm được một bản ghi chép cổ văn trong môn phái, sau khi nàng nghiên cứu thì tự mình luyện ra một thanh kiếm. Lõi thanh kiếm này được làm từ bùa chú trận pháp đặc biệt dùng để chiến đấu với ma tu và ma nhân trong trận đại chiến năm đó.

Đồ vật trí mạng như vậy, tất cả đều nằm trong thanh kiếm này.

Ban đầu Ngu Sở chuẩn bị thanh kiếm này để đánh với n Quảng Ly, không ngờ n Quảng Ly bị Vũ Hoằng Vĩ giải quyết, còn Vũ Hoằng Vũ bị một nam nhân thần bí không biết tên đánh cho choáng váng.

Vì vậy Ngu Sở lại có một kẻ địch mới trong tưởng tượng, mấy năm nay nàng càng cố gắng nghiên cứu thanh ma kiếm của mình.

Hiện giờ chém nát cái trận pháp này không phải là vấn đề gì lớn.

Lâm Lượng thấy trận pháp phòng ngự sắp bị chém nát, hắn ta phải tự mình khống chế trận pháp không có cách nào nhúc nhích được.

Hắn ta nhìn Ngu Sở, đối diện với đối thủ thần bí khó lường, cuối cùng trên mặt hắn ta cũng hiện lên sự sợ hãi.

“Ngươi, người đừng tới đây!” Lâm Lượng lạnh lùng nói, “Ta cảnh cáo các ngươi, trận pháp đã bắt đầu rồi, ngoại trừ ta thì bất kỳ cái gì xâm nhập vào đều sẽ bị hút cạn sinh mệnh! Không ai có thể ngăn cản đàn cúng tế này!”

Sau lưng hắn ta, pháp đàn lơ lửng giữa không trung, những gợn sóng màu đen đang lóe lên, ranh giới giữa Ma giới và Nhân giới bị xé rách ra một khe hở nhỏ.

Vũ Hoằng Vĩ quyết định rất dứt khoát, ông triệu hồi sấm sét đến, rồng sấm gầm thét xông về phía khe hở kia, va chạm tạo ra tia sáng chói mắt khiến cho người ta không thể mở mắt ra được.

Khi tất cả trở lại trạng thái bình thường, không chỉ các vết nứt – thứ ở trong không khí khó khăn lắm mới xuất hiện bị biến mất, mà ngay cả pháp đàn ở trung tâm trận pháp cũng trở thành một đống đổ nát đen kịt.

Lâm Lượng lúc này đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hắn ta dốc hết toàn lực mới có thể tạo ra được một thế cục lớn đại chiến mấy trăm hiệp với Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ, nhưng trước hết hắn ta phải bảo vệ những gì còn sót lại của trận pháp, cho nên không thể dùng toàn lực. Hiện giờ bản thân hắn ta đã trở thành một phần trong chuỗi vận hành của trận pháp, vẫn không thể động đậy được!

Nhưng trung tâm trận pháp đã bị phá hủy, vậy sao trận pháp vẫn chưa dừng lại?

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên cảm nhận được mặt đất rung chuyển, hàng trăm con chim hoảng loạn bay lên. Mây trên trời bị sấm sét đánh tán loạn lần nữa tụ lại, bầu trời đột nhiên trở nên âm u, sấm chớp rền vang.

Một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên mặt đất cháy xém phía sau Lâm Lượng, vết nứt nhỏ vừa xuất hiện không lâu đã nhanh chóng mở rộng ra, giống như một tấm gương đen cao hơn một người, trên mặt phẳng màu đen có một ánh sáng bóng loáng quỷ dị chảy xuôi.

Linh lực mỏng manh đục ngầu trong không khí bị bài xích rồi phân tán ra, thay vào đó là một luồng ma khí hắc ám cực kỳ lớn khiến người ta không thể thở nổi.

Một bóng người xuất hiện từ chỗ bằng phẳng đen sì đó, luồng khí hắc ám bao phủ lấy người đó khiến những người khác không thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự, chỉ có thể cảm thấy làn da của người này tái nhợt thiếu sức sống.

Người đó ngẩng đầu lên, một màu vàng lóe lên trong bóng tối, đó là con ngươi màu vàng phía sau mặt nạ của hắn.

Người này rũ mắt xuống, đôi mắt vàng lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lượng.

“Ngươi là tiểu bối của Lâm gia?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

Lâm Lượng đờ đẫn nhìn người vừa xuất hiện, mấy giây sau mới liên tục dập đầu nói, “Vâng, là tiểu bối…”

Người đó duỗi tay ra, một bóng người khác bỗng nhiên từ mặt phẳng đen kia bay ra, hóa ra là một nam nhân trung niên đang hấp hối bị người đó xách cổ áo ném đến trước mặt Lâm Lượng, cả mặt đất rung chuyển.

“Cứ cách chục năm, trăm năm là mấy người Lâm gia các ngươi đều muốn triệu hồi hắn ta trở lại Nhân giới.” Người nọ lạnh lùng nói, “Đã không muốn nằm trong mười tám vị Ma quân nữa thì ta cũng không miễn cưỡng.”

Tình huống gì thế này?

Người vừa bị ném ra là tổ tông của Lâm Lượng hả???

Nam nhân đang đứng đó… Ngu Sở nheo mắt nhìn.

Vũ Hoằng Vĩ nhíu mày, khẽ nói, “Ngu chưởng môn, người này hình như là người lần trước n Quảng Ly triệu hồi tới đó.”

Ma quân bị ném ra đất kia chậm chạp mấy giây sau cũng không quan tâm bản thân đang ở nơi nào, không để ý đến mặt mũi của mình mà đã run giọng cầu xin, “Đại nhân trên cao, thuộc hạ đến bây giờ chưa từng có ý nghĩ rời khỏi Ma giới, đều là bọn tiểu bối này càn quấy, thuộc hạ nguyện ——”

Lời nói của tên Ma quân kia còn chưa nói hết, bỗng nhiên đã không phát ra được âm thanh nào nữa, giống như cổ họng bị người vô hình bóp nghẹt.

Ma quân Lâm gia ngã ra đất, ông ta nhỏ giọng ngước mắt lên cầu xin thì thấy ánh mắt của đại nhân nhìn về phía đối diện, khí thế lạnh như băng trên người đại nhân bỗng dịu lại.

Sau đó, người đó xoay người định rời đi?

Một thanh kiếm bỗng nhiên bay tới cắm vào mặt đất, giữa nam nhân có con ngươi vàng kia và vết nứt đen.

“Đứng lại!” Ngu Sở quát lớn.

Tên Ma quân ngã trên mặt đất sợ ngây người.

Bây giờ đám người tu tiên trên Nhân giới đều cuồng vọng như vậy sao? Ngay cả đại nhân mà cũng dám chặn lại???

Ngu Sở không những chặn lại, thậm chí nàng còn trực tiếp cầm kiếm lao tới.

Nàng cảm thấy người đàn ông ở Ma giới này rất kỳ lạ, theo lý thuyết thì sức mạnh hai bên Tiên – Ma vượt qua người phàm trần, người này chỉ cần một chiêu có thể đánh ngất Vũ Hoằng Vĩ, người đã đạt đến cảnh giới kỳ Đại Thừa, điều đó cho thấy hắn cực kỳ mạnh.

Một người mạnh như vậy, hắn chạy cái gì chứ?

Hơn nữa —— Ngu Sở rõ ràng có thể nhận thấy được hai lần hắn đều bỏ chạy khi nhìn thấy nàng.

Nam nhân với con ngươi màu vàng bị chặn đường quay lại, hắn chần chừ một giây, Ngu Sở đã đuổi đến nơi, cầm kiếm chém về phía hắn.

Hắn xoay người, dùng cánh tay tiếp chiêu, kiếm sát ma chém vào làn khói đen bao phủ quanh người hắn vang lên một tiếng nghẹt thở, mặt đất dưới chân nam nhân nọ nứt ra.

Có thể tưởng tượng được Ngu Sở dùng sức lớn đến thế nào.

Vốn dĩ Ngu Sở không phải là một người liều lĩnh như vậy, nếu như không chắc chắn có thể hạ gục đối thủ chỉ bằng một đòn, nàng thà thả cho kẻ địch của mình một con ngựa, chứ sẽ không lập tức ra tay.

Giống như lần gặp n Quảng Ly mấy năm trước, Ngu Sở không xác định được thực lực của hắn ta đến đâu, cho nên ngoài mặt đạt được thỏa thuận với n Quảng Ly, hai bên nước sông không phạm nước giếng trong vòng ba năm trời.

Nhưng lần này, Ngu Sở hoàn toàn để mặc cho trực giác của mình.

Ngu Sở cảm thấy người này không ý định đánh nhau với nàng, thậm chí còn có cảm giác trốn tránh. Vì vậy Ngu Sở sinh ra một dự cảm nguy hiểm, trực tiếp dùng đòn tấn công đến để chứng minh khả năng trong lòng nàng.

Đúng như nàng nghĩ! Đối phương sau khi tiếp chiêu không hề đánh trả mà tiếp tục né tránh.

Hai người kẻ chạy người đuổi lên đến tận trời xanh, đám người Vũ Hoằng Vĩ định tiến lên hỗ trợ, thì bỗng phát hiện trời tối sầm —— Nam nhân mắt vàng kia đưa tay ra, từ lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu hỗn loạn màu đen, quả cầu đó nhanh chóng phóng đại, giống như một cái nắp nồi chụp lên tất cả mọi người lại ở trên mặt đất.

Lúc này, trên bầu trời chỉ có Ngu Sở và hắn, khi này hắn mới xoay người lại.

Ở trong huyết trận trước đó, mọi thứ đều u ám, Ngu Sở không nhìn thấy rõ hắn.

Thời khắc này, khi đang ở dưới bầu trời, Ngu Sở phát hiện ra nam nhân mắt vàng mặc áo choàng đen, có tia lửa bốc lên từ các góc của áo choàng, một loại cảm giác khói thuốc súng từ địa ngục bay ra.

Mái tóc đen dài của hắn xõa tung trên vai, luồng không khí đen như một con rắn quấn quanh khắp người hắn.

Không biết có phải do cả người hắn đều mặc đồ đen hay không mà làn da hắn nhìn cực kỳ tái nhợt, thậm chí hơi có cảm giác bệnh tật.

Ánh mắt Ngu Sở quan sát trên dưới, nàng phát hiện trên da hắn dường như có một bùa chú phong ấn màu đỏ, vẫn luôn chạy dọc vào trong quần áo hắn.

Người đàn ông có vẻ như đã phát hiện ánh mắt của Ngu Sở, hắn hơi nghiêng người, trong nháy mắt, luồng khói đen chạy đến những phần lộ ra bên ngoài như cổ và mu bàn ta, che đi những ấn ký đó.

Hắn hơi rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi, “Nàng có chuyện gì sao?”

“Ngươi biết ta à?” Ngu Sở cũng hỏi lại.

Nam nhân không nói gì, giống như không muốn nói chuyện.

Hắn lợi dụng khe hở này lần nữa muốn rời đi, Ngu Sở càng thêm nghi ngờ, tất nhiên nàng không thể để cho hắn rời đi —— Hắn là người của Ma giới, nếu không có mấy trò xúi quẩy triệu hồi thì không biết đến khi nào mới có thể gặp mặt được.

Để một người nhìn trông kỳ lạ và hình như còn đang che giấu một bí mật gì đó liên quan đến nàng trở về một thế giới khác, sau này còn không biết có thể tìm được hắn hay không. Đối với một người luôn muốn nắm chắc mọi thứ trong tay như Ngu Sở thì chuyện này chắc chắn là một chuyện cực kỳ khó chịu.

Ngu Sở thấy hắn xoay người lại định bỏ chạy thì hét lớn, “Ngươi đứng lại đó!”

Thật ra bình thường mà nói hai chữ “Đứng lại” này thường xuyên được sử dụng linh hoạt giữa hai phe phản diện – chính diện.

Thường thì một phe sẽ bảo bên kia đứng lại, nhưng về cơ bản thì nó giống như chưa từng nói gì.

Bóng lưng hắn thoáng cứng đờ, hắn cúi đầu xuống, từ trên người hắn, Ngu Sở thế mà cảm nhận được loại cảm giác như là hắn bị bắt cóc.

“Ngươi là ai?” Ngu Sở thấy hắn không chịu nói cho nàng biết bất kỳ cái gì, đành lùi một bước hỏi một câu khác.

“…” Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó nói nhỏ xíu, “… Quân Lạc Trần.”

“Ngươi là người nào ở Ma giới? Cấp bậc của ngươi cao hơn cấp bậc của Lâm gia sao?” Ngu Sở tiếp tục hỏi.

Nam nhân tên Quân Lạc Trần quay đầu lại, con ngươi màu vàng nhìn về phía Ngu Sở.

Trong khoảnh khắc đó, Ngu Sở bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ —— hình như hắn hiểu rất rõ về nàng.

Nàng mới chỉ nói một nửa, ánh mắt của hắn dường như đã hiểu nàng đang ám chỉ điều gì.

“Nàng yên tâm.” Đúng như nàng đoán, nam nhân ấy khẽ nói, “Ta sẽ xử lý tốt.”

Dừng lại một chút, hắn nói thêm, “Ma giới không có ý định phá vỡ sự cân bằng, nếu như có ma tu gây chuyện, thì đó chỉ là ý nghĩ của riêng bọn họ thôi.”

“Người ——”

Người này dễ nói chuyện như vậy khiến Ngu Sở có hơi ngơ ngác.

 

Đúng lúc này, Ngu Sở rõ ràng thấy những ấn ký trên da hắn bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, nhưng rất nhanh đã bị khói đen che lại.

Sắc mặt Quân Lạc Trần không đổi, hắn lạnh lùng nói, “Ta cần phải trở về rồi, đi thôi.”

Người này phối hợp quá mức, đến mức có hơi không giống bình thường, Ngu Sở sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng hắn quay lại, nàng nói thêm, “Trong pháp bảo của tên ma tu đó nhốt hơn hai mươi tu sĩ.”

Nam nhân nọ dường như rất kiệm lời, hắn cũng không nhiều lời.

Hai người trở lại mặt đất, chỉ thấy giữa trung tâm trận pháp vẫn bị màu đen kia bao trùm, Quân Lạc Trần xoay người, hắn bỗng đưa tay ra, từ trong hư không rút ra một thanh trường kiếm đen nhánh.

Hắn xoay trường kiếm một cái rồi đưa kiếm cho Ngu Sở.

“Ngươi có ý gì đây?” Ngu Sở nhíu mày hỏi.

“Nàng chế tạo kiếm cũng rất khá, nhưng thanh kiếm này tốt hơn. Kiếm trảm ma gây tổn thương cực kỳ lớn với người trong Ma giới, còn với ma tu cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Quân Lạc Trần nói, “Ma giới cũng không hy vọng tam giới hỗn loạn, sau này có ma tu lại làm ra loại chuyện như thế này cứ trực tiếp dùng kiếm này giết nó, thiên hạ có thể thái bình.”

Hắn thấy Ngu Sở không có vẻ cảm kích gì, cũng không nhận lấy kiếm, hắn cụp mắt xuống, buông tay ra thả kiếm trên đất, sau đó mới xoay người thả cái lồng đen đang bao trùm lên mọi người.

“Sư tôn!”

“Ngu chưởng môn!”

Đám đồ đệ cùng Vũ Hoằng Vĩ sốt ruột chạy tới, đồ đệ muốn ra tay xuất chiêu thì bị Ngu Sở ngăn lại.

Quân Lạc Trần đưa tay ra, pháp bảo trong ngực Lâm Lượng lập tức từ bay ra lơ lửng giữa không trung.

Hắn cúi đầu, nhìn thấy Nhạc hoàng đế vô tri vô giác thì hơi híp mắt lại.

“Nhạc Khang Đức.” Hắn lạnh nhạt nói, “Đã lâu không gặp.”

Nhạc Khang Đức hốt hoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt đã vốn hoảng loạn của ông ta khi nhìn thấy Quân Lạc Trần đeo mặt nạ thì chợt hét lớn một tiếng, đạp chân mấy cái rồi bò về sau, giống như gặp quỷ vậy.

“Chuyện này, chuyện này không thể nào, ngươi, ngươi ——”

Ông ta lắp bắp mãi không thể nói hết câu được, dường như vì khiếp sợ quá mức nên đã trực tiếp ngất xỉu.

Quân Lạc Trần thả những người tu tiên bị Lâm Lượng nhốt vào trong pháp bảo ra, những người này vẫn luôn bị mắc kẹt trong ảo cảnh, khi được thả ra vẫn có chút mơ mơ màng màng, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ vậy.

Hắn trở lại bên pháp đàn, ngón tay cử động một cái, tên Ma quân bị hắn kéo ra lại bị ném trở lại trong bề mặt đen kia.

Quân Lạc Trần ngước mắt lên, trước khi biến mất, cuối cùng hắn cũng nhìn thẳng vào mắt Ngu Sở một cái.

Ngay sau đó, hắn lập tức thu ánh mắt lại, cả hắn và kẽ hở kia đều biến mất không còn dấu vết.

Trái tim Ngu Sở bị cái nhìn cuối cùng của hắn làm cho đập lệch một nhịp, không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy hình như nàng đã từng nhìn thấy ánh mắt này rồi.

Nàng nhíu mày cố suy nghĩ, huyệt thái dương lập tức cảm thấy đau nhói.

“Sư tôn!” Các độ đệ lập tức vây quanh quan tâm hỏi, “Sư tôn, người bị sao vậy, bị thương rồi sao?” 

Ngu Sở chậm rãi lắc đầu, bên ngoài khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm.

Nhưng vô số nghi ngờ vẫn quẩn quanh trong đầu nàng.

… Người của Ma giới này, hắn làm thế nào mà biết nàng, mà nàng lại không có chút ký ức nào về chuyện này?

————

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng nam chính, cuối cùng đến chương thứ chín mươi ba mới mở miệng nói chuyện, kỳ tích của y học!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK