Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ngu Sở trở lại môn phái, bọn đồ đệ sớm đã ở đó chờ nàng rồi.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, bọn họ đều lo lắng vây quanh.

“Sư tôn, thế nào rồi?”

Nhìn các đồ đệ chen chúc vây quanh mình, Ngu Sở bất lực nói: “Vào trong rồi nói.”

Sau khi vào sảnh chính, mọi người đều an tọa, lúc này Ngu Sở mới kể lại ngắn gọn những gì mình nghe được khi thấy Lâm Lượng.

Tất cả những điều mà bọn tu ma kia nói, đối với những người tu tiên như bọn họ thì đây hoàn toàn là lần đầu nghe đến. Các đồ đệ đều chau mày.

“Sư tôn, người cho rằng Ma thần thực sự tồn tại sao?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

“Còn nữa, lời tiên tri này có nói rằng Ma thần sẽ trọng sinh trong vài năm nữa… Thực sự sẽ xảy ra ư?” Cốc Thu Vũ cũng lên tiếng.

“Ta không biết.” Ngu Sở cau mày, “Nhưng nếu đó là sự thật, khi Ma thần đến ắt sẽ có dị tượng.”

Nàng ngẩng đầu lên, thấy các đồ đệ đều mang dáng vẻ tràn đầy lo lắng, không khỏi an ủi, “Chuyện này các con không cần quá căng thẳng, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không sao đâu.”

Bây giờ các đồ đệ đều đã trưởng thành rồi, tu vi của nàng cũng đã khôi phục lại gần hết, còn có hệ thống kề bên, trong lòng Ngu Sở cũng nắm chắc thêm vài phần.

Nói thẳng ra, cho dù là thần thánh hay ma quỷ, nghe thì có vẻ dọa người, nhưng bọn họ vẫn là những người bị ràng buộc trong thế giới tiểu thuyết hư cấu này.

Có thể những người sinh ra và lớn lên trong thế giới này sẽ sợ hãi sự tồn tại của thần, nhưng Ngu Sở là một người luân hồi, những nhiệm vụ của nàng trong quá khứ là “đánh bại thần”.

Dù cho là vị thần nào, nhân vật chính nào, đối với nàng đều như nhau cả.

Vì vậy, mặc dù Ngu Sở có hơi ngạc nhiên với nhân vật mới xuất hiện này, nhưng cũng không có gì quá lo lắng.

Sẽ luôn có cách để đối phó đối phương thôi.

Nhìn thấy Ngu Sở bình tĩnh như vậy, các đồ đệ cũng dần dần cảm thấy yên tâm.

“Đi đi.” Ngu Sở an ủi, “Nên làm gì thì làm, đừng để những chuyện mơ hồ này làm ảnh hưởng.”

Các đồ đệ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi quay trở lại phía sau núi, Ngu Sở lại đến hồ băng để thiền định, vận hành lưu chuyển chân khí của mình.

Tu vi tu luyện của nàng ở kiếp khác thực sự rất cao, dù gì thì khi ấy nàng cũng đã phi thăng thành công, lại còn tu luyện rất lâu.

Hiện giờ, tu vi của Ngu Sở đã đạt đến kỳ Đại Thừa một cách toàn vẹn, nhưng thực ra vẫn còn một số tu vi còn sót lại nàng không hề biến chuyển nó.

Bởi vì mỗi thế giới đều có sự cân bằng của nó, nếu như tu vi của Ngu Sở vượt quá giới hạn mà thế giới này có thể chịu đựng mà lại không phi thăng, rất có thể sẽ kích hoạt sự truy sát và trừng phạt của Thiên đạo.

Hiện tại, nàng đối phó với những kẻ địch ở Nhân giới không hề có chút áp lực gì, còn về tên Ma thần này… hệ thống cũng không đưa ra nhắc nhở gì, Ngu Sở cũng không biết đối phương có tồn tại hay không, cũng không biết nội tình thế nào. 

Hiện giờ nàng vẫn còn nghi ngờ, liệu rằng Quân Lạc Trần có liên quan gì đến Ma thần này hay không.

Dù nàng có suy nghĩ thế nào, cảm giác nghi hoặc vẫn luôn bao trùm lấy nàng – tại sao người đàn ông đó khi nhìn thấy nàng lại bỏ chạy ngay?

Ngu Sở nghĩ hoài không ra.

Dáng vẻ của Quân Lạc Thần giống như quen biết nàng vậy, nhưng nàng căn bản không phải là người của thế giới này, làm sao có thể quen biết hắn được? Hoặc là nói…

Ký ức về quá khứ của Ngu Sở đã bị hệ thống bóp méo. Trình độ của hệ thống đối với chuyện này rất cao siêu, có thể so sánh với game thủ đang khống chế nhân vật trong trò chơi vậy.

Nó xóa đi những ký ức trong quá khứ của nàng, nàng không nhớ được gì nữa, cho dù xóa đi một số sự việc trong nguyên tác, nàng cũng không nhớ được.

Hoặc là nó có thể tinh tế, tỉ mỉ hơn một chút… Ví như, nếu đến cả ký ức mà Ngu Sở đã từng đọc qua cuốn sách cũng bị hệ thống xóa đi thì Ngu Sở cũng sẽ không phát giác ra ký ức này đã bị thay đổi. Nàng cũng không nhớ chút nào về việc mình đã từng đọc cuốn sách.

Có đôi khi Ngu Sở hoài nghi việc hệ thống có thể đã làm việc này, ngoài việc xóa đi quá khứ của nàng, nó còn có thể xóa đi rất nhiều thứ.

Chỉ là, với quá khứ của mình, nàng cũng không mấy để tâm, thậm chí cũng không hề quan tâm hệ thống đã làm gì nàng.

Nhưng những gì đã xảy ra với Quân Lạc Trần thật sự rất đáng nghi, lẽ nào họ đã từng gặp nhau trước đây nhưng nàng lại không nhớ ư?

Ngu Sở suy nghĩ hồi lâu nhưng không có manh mối.

Nàng không phải là người thích rối rắm, không nghĩ ra bèn tạm gác chuyện này sang một bên.

Buổi tối đang lúc ăn cơm, Hà Sơ Lạc chạy tới, trên đầu dính đầy bụi, vừa nhìn đã biết nàng ấy lại lẻn vào rừng chơi rồi.

Vốn là hỗn huyết hồ yêu, nàng ấy sinh ra đã có duyên với yêu thú, mới đến Huyền Sơn Cổ Mạch chưa đến một năm, nàng ấy đã hòa nhập với bọn yêu thú, cả ngày cùng bọn hổ và sói rượt đuổi khắp núi rừng.

Ngu Sở cho rằng vậy cũng tốt, yêu thú có khả năng riêng của chúng, Tiểu Hồ có thể học hỏi rất nhiều điều từ bọn chúng.

“Muội nhìn đi, cả người đều là bụi.” Cốc Thu Vũ bất lực nói, “Mau đi rửa mặt đi, đến giờ ăn cơm rồi.”

Hà Sơ Lạc gật đầu, ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt.

Mặc dù nàng ấy cùng tuổi với Cốc Thu Vũ, thân hình cũng trổ mã hơn nhưng tính tình lại trẻ con hơn rất nhiều, Cốc Thu Vũ xem nàng ấy như muội muội của vậy.

Sau khi ăn cơm xong, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc trở về phòng của mình.

Mỗi tối hằng ngày, khi các sư huynh bọn họ còn có giờ tu luyện buổi tối, hai cô gái sẽ tập trung trong phòng, Cốc Thu Vũ dạy bù cho Hà Sơ Lạc, nhẹ nhàng dạy nàng ấy đọc sách.

Sau khi ôn tập bài vở xong, hai tỷ muội bọn họ cùng nhau nằm trên giường thì thầm, Cốc Thu Vũ kể những việc xảy ra trong quá khứ của Tinh Thần Cung cho Hà Sơ Lạc nghe, khiến nàng ấy không ngừng sửng sốt.

Không chỉ có vậy, Cốc Thu Vũ còn rất giỏi cắt câu lấy nghĩa, lần nào cũng chọc đúng chỗ thú vị.

Hà Sơ Lạc đang nghe đến đoạn gay cấn, Cốc Thu Vũ ngừng kể, nàng ấy bị bất ngờ, sẽ nhìn Cốc Thu Vũ với đôi mắt mở to. Cốc Thu Vũ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Buổi tối khi đi ngủ, có lúc Hà Sơ Lạc sẽ biến thành một bạch hồ mềm mại nằm trong lòng của Cốc Thu Vũ, có lúc lại biến thành hình người.

Nàng ấy rất ỷ lại vào Cốc Thu Vũ, biến trở thành hình người rồi cũng phải dựa vào Cốc Thu Vũ ngủ.

Qua vài ngày, lại đến ngày Tinh Thần Cung bọn họ đến thành Vân để mua đồ.

Thẩm Hoài An đã kết thúc buổi luyện tập từ sáng sớm, cậu trở về sương phòng phía Tây để lấy túi tiền, cất vào trong lồng ngực, sau đó rời khỏi phòng.

Cậu đi đến cửa phòng bên cạnh, nghe thấy trong phòng có giọng nói của một cô gái, Thẩm Hoài An cao giọng gọi: “Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ!”

Thẩm Hoài An hét lên mấy tiếng, một lúc sau, cửa bên hông phòng mới mở ra, Cốc Thu Vũ bước ra, phía sau nàng là Hà Sơ Lạc đang dính lấy.

“Gọi muội làm gì?” Cốc Thu Vũ phàn nàn, “Bọn muội đang đọc sách.”

“Hôm nay đến lượt huynh xuống núi mua đồ, đi thôi.” Thẩm Hoài An nói.

“Bọn muội không đi, muội phải dạy Tiểu Hồ ngâm thơ nữa.” Cốc Thu Vũ sốt sắng nói, “Huynh đi sớm về sớm nhá.”

“Này, muội…” Thẩm Hoài An nhìn thấy Cốc Thu Vũ chuẩn bị trở về phòng, gấp gáp hỏi, “Muội không đi cùng huynh sao? Không mua đồ trang sức, son phấn và vải vóc à?” 

Cốc Thu Vũ suy nghĩ một lúc mới nói, “Huynh nói cũng đúng, vậy đi thôi.”

Thẩm Hoài An vừa mỉm cười khoan khoái thì nghe Cốc Thu Vũ nói với Hà Sơ Lạc, “Muội đi lấy đồ đi, chúng ta cùng nhau xuống núi.”

Hai mắt Tiểu Hồ sáng lên, nàng ấy mím môi gật gật đầu, xoay người bước vào phòng.

Thần Hoài An mặt mày sa sầm.

“Không phải chứ, hai người xa nhau một chút cũng không được sao?” Thẩm Hoài An không nhịn được nói: “Cũng sắp nửa năm rồi…”

“Nửa năm thì sao? Sơ Lạc là tiểu sư muội, chăm sóc muội ấy nhiều một chút là chuyện đương nhiên mà.” Cốc Thu Vũ không bận tâm nói, “Sư tỷ chăm sóc sư muội còn cần phải phân biệt thời gian dài ngắn ư?”

Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi.

Trong lúc bọn họ lặng thinh không nói, Hà Sơ Lạc đã bước ra rồi.

Không còn cách nào, Thẩm Hoài An đành gãi đầu, bước theo hai cô gái ra khỏi kết giới sương mù.

Trên đường đi, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc vẫn luôn tay trong tay thân thiết đi phía trước, Thẩm Hoài An thì đi phía sau cách bọn họ không xa, trông giống như thị vệ đang đưa hai vị tiểu thư ra ngoài chơi vậy.

Đến thành Vân, Thẩm Hoài An nói, “Bọn muội đừng có đi nơi khác, đi dạo quanh gần cửa hàng son phấn thôi, đợi huynh mua đồ xong sẽ đến tìm bọn muội.”

“Biết rồi, biết rồi.” Cốc Thu Vũ cảm thấy Thẩm Hoài An rất dài dòng, nàng kéo Tiểu Hồ, hai người rất vui vẻ đi mua sắm.

Nhìn thấy bóng lưng không ngừng chuyển động của hai người bọn họ, Thẩm Hoài An không khỏi thở dài, có chút đau đầu, chỉ đành một mình đi mua đồ.

Bây giờ, khi những người của Tinh Thần Cung đến thành Vân, tình cảnh đã hoàn toàn khác trước.

Trước đây, những đệ tử của các môn phái khác thỉnh thoảng xuất hiện trên đường đều hoàn toàn không biết bọn họ, đôi lúc bị nhan sắc của các đệ tử Tinh Thần Cung gây chú ý mới liếc nhìn vài cái.

Giờ đây thì khác rồi.

Lúc này, Thẩm Hoài An đang đi dạo trên phố, đệ tử của các môn phái đang đi lại trên đường ai ai cũng đều nhận ra cậu, dọc đường đều có người nhìn trộm cậu, nhưng không ai dám tới bắt chuyện.

Thẩm Hoài An lớn lên rất anh tuấn, nhưng ngày thường cậu có thói quen trưng bản mặt lạnh, không chút biểu cảm nom rất dọa người.

Thậm chí, khi cậu bước vào một cửa hàng, trong cửa hàng tình cờ có hai đệ tử môn phái khác, thấy Thẩm Hoài An đi vào, hai người bọn họ thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay lập tức, đầy vẻ trốn tránh.

Thẩm Hoài An cất tất cả những thứ mua được vào túi pháp bảo, sau đó mới quay lại đường cũ để tìm hai sư muội.

Như mọi khi, cậu đứng bên kia đường đợi bọn họ.

Theo thói quen, lúc tính tiền, Cốc Thu Vũ luôn chạy ra tìm Thẩm Hoài An. Nàng không giữ được tiền tiêu vặt mà sư phụ đưa cho, luôn đem hết tiền đi mua đồ ăn vặt, đến khi đi mua trang sức, vải vóc, nàng chỉ có thể ghi nợ với Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An đã chuẩn bị sẵn túi tiền rồi, chỉ đợi Cốc Thu Vũ đến tìm cậu thôi.

Kết quả là đợi một lúc, Cốc Thu Vũ vẫn chưa ra.

Mặc dù tiệm trang sức luôn rất đông khách, nhưng Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc lớn lên rất xinh đẹp, cùng với người thường rất khác biệt, dù chen chúc cùng với những nữ tử khác thì họ cũng trắng hơn nhiều, ưa nhìn hơn nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

Thẩm Hoài An nhìn Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc lựa chọn xong, trực tiếp thanh toán tiền, sau đó chạy ra ngoài.

“Muội hôm nay…” Thẩm Hoài An không nhịn được nói.

“Bọn muội đi xem xét vải vóc, những thứ này đưa huynh trước.”

Cốc Thu Vũ đi đến trước mặt Thẩm Hoài An, trực tiếp nhét tất cả hộp gỗ trang sức bọn họ mua được cho Thẩm Hoài An, sau đó lại kéo Hà Sơ Lạc chạy đi.

Không còn cách nào khác, Thẩm Hoài An chỉ có thể cất tất cả những thứ nàng mua được vào trong túi pháp bảo, tiếp tục đợi hai người bọn họ.

Một lúc sau, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc đã mua đồ xong chậm rãi quay lại, đem vải vóc đã chọn đưa cho Thẩm Hoài An.

“Đi thôi, bọn muội đã mua xong hết rồi.”

Trên đường về, hai cô gái lại khoác tay nhau đi phía trước ngắm hoa hái quả, dọc đường không ngớt tiếng cười nói, đều là giọng nói trong trẻo của các cô gái.

Về đến môn phái, Cốc Thu Vũ và Tiểu Hồ lấy đồ trang sức và các vật dụng khác trong túi của Thẩm Hoài An xong rồi quay về phòng.

Để lại Thẩm Hoài An không biết nói gì, cuối cùng, cậu buồn bực xoay người đi vào nhà bếp ở phía sau.

Việc bếp núc hằng ngày của Tinh Thần Cung đều do đệ tử bọn họ tự tay làm, có điều cũng không quá khắt khe, thỉnh thoảng ai rảnh rỗi sẽ qua phụ giúp.

Khi Thẩm Hoài An đi vào nhà bếp, Tiêu Dực đang ngồi trong bếp tự làm nước xốt thịt nướng, còn Lục Ngôn Khanh thì đang phơi trái cây khô.

Hai người trông rất hòa thuận, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hoài An đang ủ rũ bước vào tìm một chỗ để ngồi xuống.

“Sao vậy?” Tiêu Dực hoài nghi hỏi.

Lục Ngôn Khanh liếc nhìn một cái đã biết tại sao Thẩm Hoài An lại tức giận.

Cậu nhếch khóe miệng, thu hồi ánh mắt, “Vừa nhìn là biết tâm trạng không tốt.”

“Huynh thì biết cái gì!” Thẩm Hoài An tức giận nói.

Tiêu Dực nhìn Thẩm Hoài An rồi hỏi: “Tiểu Cốc lại không để ý đến huynh à?”

Lần này, Lục Ngôn Khanh thực sự không nhịn được mà bật cười.

“Đến cả Tiêu Dực cũng đoán được tại sao đệ lại tức giận, còn ngại gì mà không nói ra?”

“Các người…” Thẩm Hoài An muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đều không nhịn được lộ ra ý cười, đột nhiên cậu có chút thẹn quá hóa giận mà đứng lên, “Nói bậy, đệ một thân nam tử hán đại trượng phu, sao có thể chỉ vì chút chuyện này mà tức giận được?”

“Được, đệ là nam tử hán.” Lục Ngôn Khanh an ủi qua loa, “Nam tử hán, mau đi rang cơm tối đi.”

Thẩm Hoài An trợn to hai mắt, vốn muốn lạnh lùng nói “Đệ không đi”, sau đó mười phần soái khí xoay người rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại, hình như hôm nay cậu thực sự tới đây để nấu cơm mà. 

Không còn cách nào khác, chỉ đành tức giận tiến vào bếp.

Không có chỗ nào để làm tiêu tán lửa giận trong lòng, trong đầu Thẩm Hoài An đều tràn ngập dáng vẻ không nhịn được bật cười của Lục Ngôn Khanh, nên cậu cắt không ít ớt bỏ vào xào cùng.

Lục Ngôn Khanh không thích ăn cay, từ nhỏ đã không quen, bây giờ tu vi cao rồi, ăn cay thì cũng có thể ăn, nhưng vẫn cứ là không thích.

Buổi tối, lúc ngồi cùng nhau ăn cơm, vừa nhìn thấy hơn phân nửa món ăn trên bàn là món cay, Lục Ngôn Khanh biết ngay Thẩm Hoài An tức giận chuyện mình đã cười nhạo lúc chiều nên cố ý trả đũa.

Nhưng Lục Ngôn Khanh vẫn muốn cười.

Lý Thanh Thành hôm nay về khá muộn, cậu ấy vào trong núi sâu dùng gậy tìm rồng để tìm bảo bối, kết quả, lúc quay lại thì trên tay đang ôm một vò rượu.

“Sư tôn, con trở về muộn.” Lý Thanh Thành đem vò rượu dính đầy bụi bẩn đặt sang một bên, cậu ấy vỗ vỗ nắp vò rượu, cao hứng nói với mọi người, “Mọi người nhìn xem vò rượu đệ vừa đào được nè! Tìm một ngày đẹp trời chúng ta làm vài ly nhé.”

“Mau qua ăn tối đi.” Ngu Sở bất lực nói.

Lý Thanh Thành đi tới ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn ăn một mảng đỏ rực, không nhịn được mà tấm tắc: “Hôm nay là vị sư huynh nào nấu cơm thế, hỏa khí rừng rực luôn á.”

Lời phàn nàn này của Lý Thanh Thành luôn luôn chính xác như vậy, khóe miệng Lục Ngôn Khanh giật giật, Tiêu Dực bưng bát lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hoài An.

Thẩm Hoài An tức giận nói: “Mau ăn cơm đi, đệ không đói à?”

Lý Thanh Thành gật đầu.

Từ trong lồng ngực, cậu ấy lấy ra một phong thư, đưa cho Ngu Sở.

“Sư tôn, vừa nãy trên đường con tình cờ gặp đại bàng đưa tin, gửi cho người nên con trực tiếp mang về luôn.”

“Được.”

Ngu Sở nhận lấy phong thư.

Đại bàng đưa thư được huấn luyện đặc biệt bởi Thiên La sơn trang, dùng để liên lạc với người của Tinh Thần Cung.

Mặc dù giới tu tiên thường có phương thức liên lạc riêng, chẳng hạn như pháp bảo liên lạc giữa Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ, nhưng Ngu Sở lại không đưa nó cho hai nhà họ Ngu và họ Thẩm. Ban đầu là bởi vì Ngu Sở không có loại pháp bảo như vậy, nhưng về sau là vì sợ rằng đưa pháp bảo cho họ sẽ khiến cho hai gia tộc này gây ra thị phi.

Giống như chuyện của Nhạc hoàng đế trước đây vậy, nếu nhà họ Ngu và nhà họ Thẩm bị phát hiện có những đồ vật của người tu tiên, có lẽ hai nhà cũng sẽ không được bình an như vậy.

Nói ra thì Thẩm Hoài An luôn giữ liên lạc với gia đình, nhưng Ngu Sở thì không.

Hai nhà đều sợ làm phiền Ngu Sở, nhiều năm như vậy rồi, nhà họ Thẩm đều chỉ gửi lời hỏi thăm Ngu Sở trong thư gửi Thẩm Hoài An, mà không đặc biệt làm phiền nàng.

Còn về phần Ngu Sở, liên lạc với phàm trần chỉ là vì chuyện lần trước của Nhạc hoàng đế, nàng đã nhờ Thẩm Hồng trang chủ tìm hiểu, chỉ có một lần vậy thôi.

Trong nháy mắt mà đã trôi qua mười hai năm, đây là lần đầu tiên Ngu Sở nhận được thư bên kia chủ động đưa tới.

Ngu Sở lật phong thư lại, mí mắt nàng giật một cái.

Trên phong thư, nét chữ đẹp đẽ có lực viết rằng “Ngu Sở đích thân mở ra”, mà chữ ký… là của Tôn Uyển.

Vị tẩu tử Tôn Uyển này trong quá khứ từng có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Ngu Sở Sở. Cho dù hơn mười năm trước, khi Ngu Sở quay về đã giải quyết xong nút thắt với Tôn Uyển, nhưng lẽ ra Tôn Uyển cũng không nên gửi thư cho nàng mới phải.

Cho dù nhà họ Ngu có việc gì thì người gửi thư nên là ca ca của nàng, Ngu Nhạc Cảnh.

Trừ khi…

Lòng Ngu Sở chợt chùng xuống.

Nàng xé phong thư, từ từ mở lá thư ra.

Trên bàn, đệ tử bọn họ đang ăn cơm thì nghe một tiếng “ầm”, cả bàn ăn đều rung chuyển.

Sáu người bị dọa cho giật mình, vừa nhìn lên đã thấy Ngu Sở đang úp bức thư lên bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Sư tôn, sao vậy ạ?…” Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng hỏi.

Ngu Sở không nói lời nào, nàng đứng dậy, xoay người rời khỏi bàn ăn. 

Các đồ đệ chưa bao giờ thấy biểu hiện của Ngu Sở như vậy, sáu người ở trên bàn ăn ngây người một lúc, nhìn bóng lưng của Ngu Sở biến mất.

Bọn họ cảm giác được khí tức của Ngu Sở đã trở lại phía sau núi, không rời đi, mọi người lúc này mới hít một hơi.

“Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hoài An nhíu mày.

Lục Ngôn Khanh lắc đầu.

“Thư có vấn đề.” Cậu nói khẽ.

Ánh mắt của mọi người không khỏi dồn về phía bức thư bị Ngu Sở úp trên bàn. Họ biết rằng sự thay đổi đột ngột của Ngu Sở hẳn có liên quan đến bức thư, nhưng nếu không được sự cho phép của Ngu Sở thì không ai trong số họ được phép xem nó.

“Đúng rồi, đệ có thấy trên phong bì viết gì không?” Thẩm Hoài An hỏi Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành cũng có chút hoài nghi, “Không, không viết gì cả. Chỉ viết là “Ngu Sở đích thân mở ra”, do một người tên là Tôn Uyển viết.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Ngôn Khanh thay đổi ngay tức thì. 

“Hỏng rồi.” Cậu nhỏ giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK