Khoảnh khắc Thẩm Hoài An lăn xuống, cậu nghe thấy tiếng của Tiêu Dực cũng ngã xuống cùng mình.
Cả đường lăn xuống đầy cát bay và đá lăn long lóc, mặc dù trước mắt đen kịt nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Thẩm Hoài An đã cố gắng nhất để có thể đảm bảo bản thân không bị thương, nhưng khi lưng cậu đập lên mặt đất vẫn khiến cậu vì đau mà rên lên một tiếng.
Dường như cùng một lúc, cách đó không xa cũng vang lên tiếng động rơi xuống đất.
Thẩm Hoài An không biết Tiêu Dực là địch hay là bạn, cậu lăn long lóc hai vòng trên mặt đất rồi lập tức bò dậy, rút trường kiếm ra hướng về phía Tiêu Dực.
Một tay khác cậu nắm lấy mồi lửa ra quẹt lên mặt đất, chiếu sáng đôi mắt màu xám lạnh băng nhuốm đầy vẻ nguy hiểm như một con sói của Tiêu Dực.
Tiêu Dục rút búa xông lên, Thẩm Hoài An dùng trường kiếm cản lại, keng ——!
Binh khí va chạm tóe ra tia lửa, Thẩm Hoài An cắn chặt răng, chỉ cảm thấy toàn bộ cổ tay đều nhức mỏi.
Có thể khiến cho một kỳ tài võ thuật như Thẩm Hoài An cảm thấy bản thân đang cố hết sức thì có thể tưởng tượng ra được một đòn này của Tiêu Dực lực mạnh đến cỡ nào.
Người cảm thấy bất ngờ không chỉ có Thẩm Hoài An, mà cả Tiêu Dực cũng cảm thấy như vậy.
Dường như đây là lần đầu tiên Tiêu Dực gặp phải đối thủ ngang tầm, cậu ấy lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt khi nhìn về phía Thẩm Hoài An thoáng qua một tia khác biệt.
“Này, ngươi bị câm đấy à?” Thẩm Hoài An bỏ kiếm xuống, cậu bất mãn nói, “Hay là đầu óc ngươi có vấn đề gì sao, một câu cũng không nói đã lao vào đánh người, ngươi đạp phải cơ quan còn liên lụy đến ta, rốt cuộc ngươi là ai hả!”
Tiêu Dực nhìn Thẩm Hoài An chằm chằm một lúc lâu, sau đó xoay người nhảy vào trong bóng tối.
Mẹ nó, lại chạy.
Thẩm Hoài An phát hiện tên tóc ngắn trẻ tuổi này khỏe như trâu, hơn nữa còn cực kỳ nhanh nhẹn. Tốc độ đi tới đi lui thôi mà cũng nhanh như chớp, cho dù người khác có nhìn thấy được thì cũng rất khó bì kịp tốc độ của cậu ấy.
Thẩm Hoài An phất phất tay, cáu kỉnh lẩm bẩm, “Thật là xui xẻo.”
Rất nhanh, mắt của Thẩm Hoài An đã quen với bóng tối, cậu bắt đầu tìm kiếm lối ra.
Ngoại trừ cái cửa hang Tiêu Dực mới vừa rời khỏi kia thì còn có ba cửa hướng ra ba hướng khác nhau có thể chọn.
Thẩm Hoài An có chút buồn bực, đầu óc của Lục Ngôn Khanh rất nhanh nhạy, những đường nào đã đi qua thì đều nhớ kỹ, Tiểu Cốc cẩn trọng, cô nhóc có thể nhớ rất nhiều chi tiết những người khác không nhìn thấy, vào lúc hai người bọn họ rơi vào do dự, cô nhóc có thể đoán được phương hướng.
Bây giờ cậu đã tách ra khỏi hai người sư huynh, sư muội, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu thôi.
Mặc dù những năm gần đây Thẩm Hoài An đã trở nên trầm tính hơn, nhưng điều cậu không thích nhất vẫn là phải động não. Cậu nghĩ đến việc có mỗi mình cậu tìm kiếm đường ra trong cái hang động chằng chịt lối đi này là cậu chỉ muốn tìm Tiêu Dực trở về đánh một trận thật đã.
Dưới lòng đất của hang động này ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, hơn nữa có cảm giác như đã bị bỏ hoang và lãng quên nhiều năm, Thẩm Hoài An tiến lên từng bước, để không bị lạc, cậu đã dùng kiếm khắc dấu trên tường đá suốt cả dọc đường.
Kết quả là, trong lúc Thẩm Hoài An mất tập trung trên con đường ra khỏi hang, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên bức tường trước mặt có những vết xước.
… Phiền chết đi được!
Cậu chỉ có thể tìm cửa ra lần nữa thôi.
Lại đi một lúc nữa, cuối cùng Thẩm Hoài An mới đi ra được một ngã rẽ dễ bị lạc quay lại chỗ cũ, cậu nghe thấy tiếng hít thở của dã thú.
Cậu ngẩng đầu lên, lập tức thấy một con sói xám đang đứng trước hang động đối diện, trên trán của nó lóe lên tinh thạch màu đỏ.
Đây là yêu thú trung cấp, tinh thạch đỏ có thể đổi được hai mươi điểm.
Sói xám nhe răng, bước chân của nó nhanh chóng phóng về phía Thẩm Hoài An.
Mũi chân Thẩm Hoài An nhún một cái rồi bay lên không trung, một chân đạp lên vách đá cửa hang rồi vung kiếm về phía tai của con sói, một chân còn lại thì đạp xuống, cú đạp của cậu rất mạnh, khiến cả thân hình con sói văng ra, đập lên mặt đất.
Phải biết rằng, hằng ngày Thẩm Hoài An ở trên Huyền Sơn Cổ Mạch thường xuyên đánh nhau với đám linh thú trong núi. Cậu đã sớm quen thuộc với tập quán của động vật, tất nhiên con sói xám này sẽ không phải là đối thủ của cậu rồi.
Sói xám bò dậy phản kích, kiếm của Thẩm Hoài An lúc này không có tác dụng, nên cậu liên tiếp đánh con sói ngã xuống.
Cuối cùng, con sói xám nằm đó thoi thóp, chỉ còn tiếng rít lên uy hiếp phát ra từ trong cổ họng của nó.
Thẩm Hoài An giơ kiếm lên, đáng lẽ cậu đang định lấy linh thạch đỏ trên trán của sói xám bỏ vào trong túi, để phòng trường hợp lỡ như cậu bị loại trong cái hang động trung cấp này, ít nhất có thể cộng thêm một ít điểm cho Tinh Thần Cung.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vừa oán giận vừa sợ hãi của sói xám, không hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh bầy sói ở Huyền Sơn Cổ Mạch.
Thẩm Hoài An mím môi, cậu thu kiếm lại vào trong vỏ.
“Lăn nhanh lên, đừng có cản đường.” Cậu tức giận nói.
Con sói xám vốn dĩ đã tuyệt vọng bỗng dựng lỗ tai lên, nó giống như là hiểu tiếng người nói vậy, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài An một cái, sau đó cụp đuôi nhanh chóng chạy trốn.
Thẩm Hoài An nặng nề thở dài một tiếng, chỉ có thể cam chịu số phận tiếp tục tìm đường.
Cậu đi qua lối đi nhỏ hẹp phía trước thì thấy trước mặt có một hang động đá vôi khá lớn, Tiêu Dực đang đứng trong bãi đất trống ở đó. Dáng đứng của cậu ấy thẳng tắp, đôi mắt thì nhìn Thẩm Hoài An chằm chằm, không biết cậu ấy đã nhìn bao lâu.
Thẩm Hoài An nắm chặt kiếm nhíu mày hỏi, “Cái người này ngươi bị làm sao thế hả, muốn đánh thì đánh đi, không đánh thì thôi, ngươi đứng ở chỗ này hù dọa ai vậy chứ?”
Tiêu Dực chớp mắt, mười mấy giây sau, Thẩm Hoài An sắp ra tay đánh người đến nơi rồi thì cuối cùng yết hầu của cậu ấy mới khẽ nhúc nhích, khạc ra được hai chữ.
“Tiêu Dực.”
“Hả?” Thẩm Hoài An nhíu mày.
Tiêu Dực rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Ngươi cứ lởn vởn ở chỗ này, với trình độ này của ngươi thì cả đời cũng đừng mơ tìm được lối ra.”
“Ngươi!”
Thẩm Hoài An tưởng Tiêu Dực đang khiêu khích mình, cậu rút kiếm ra chuẩn bị đánh nhau, trong lòng cậu đã nghĩ dù gì tên Tiêu Dực này cũng rất khá, cùng lắm thì hai người bọn họ cùng bị loại, có khi còn có thể giúp Lục Ngôn Khanh và Tiểu Cốc bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Kết quả, Tiêu Dực không thấy người trước mặt đang căng người lên cảnh giác, cậu ấy trực tiếp coi thường Thẩm Hoài An đang cầm kiếm, xoay người rời đi.
“Này, ta nói ngươi đấy, đánh nhau đi! Ta đã rút kiếm ra rồi mà ngươi bỏ đi như thế là thế nào hả?!” Thẩm Hoài An trợn to hai mắt.
Tiêu Dực dừng lại trước lối đi, cậu ấy quay lại nhìn về phía Thẩm Hoài An.
“Ngươi không muốn ra ngoài à?”
Thẩm Hoài An sắp bị tên khó hiểu này chọc cho tức chết rồi.
Cậu thu kiếm lại, đuổi theo Tiêu Dực.
Hai người đi xuyên qua hang động, cho dù Thẩm Hoài An có hỏi cái gì thì Tiêu Dực cũng không trả lời.
“Ngươi là người tu tiên à? Ta nhìn dáng vẻ của người giống một sát thủ hơn đấy, vừa rồi ngươi làm gì mà trên mặt ngươi nhiều máu thế, có phải ngươi giết người không? Bây giờ có phải ngươi muốn dẫn ta đến một nơi mà có chết người khác cũng không tìm thấy được để ra tay với ta không?”
Tính kiên nhẫn của Tiêu Dực vốn rất cao, nhưng dường như đây là lần đầu cậu ấy gặp phải một người nói nhiều đến như vậy.
Cậu ấy quay đầu lại, môi mỏng mím lại, con ngươi màu xám trừng Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An tức nhất là khi Tiêu Dực không có phản ứng gì, cậu thấy tên này không vui thì cậu thấy vui vẻ ngay lập tức.
“Ngươi còn không chịu nói chuyện với ta hả?” Thẩm Hoài An nói, “Ngươi có tin bây giờ ta khiến chỗ này sạt lở nhốt hai người chúng ta lại bên trong, sau đó ta cứ lải nhải nói chuyện với ngươi không?”
Tiêu Dực quay đầu lại, sau đó cậu ấy gia tăng tốc độ, Thẩm Hoài An cũng bước nhanh theo.
Nhìn đi, Tiêu Dực đã bắt đầu hối hận vì cứu cậu rồi.
Một lúc sau, Tiêu Dực mới không tình nguyện lên tiếng, cậu ấy nói chuyện một cách cứng ngắc, “Ta lớn lên ở trong rừng núi, các ngươi cảm thấy những thứ này khó khăn, nhưng với ta, không phải.”
“Ngươi không phải đệ tử của môn phái nào sao? Vậy tại sao ngươi lại tham gia lần thực luyện này?” Thẩm Hoài An hỏi.
Cậu ta trả lời ngắn gọn, “Ta muốn lấy được danh hiệu hạng nhất.”
“À, vậy không khéo rồi, chúng ta vẫn phải là đối thủ của nhau thôi.” Thẩm Hoài An khẽ cười nói, “Hạng nhất, chắc chắn sẽ là của Tinh Thần Cung chúng ta.”
Tiêu Dực lại tiếp tục im lặng.
Trong hang động như ổ kiến này, tự mày mò rất tốn sức, nhưng nếu như biết được phương hướng chính xác vậy thì tốc độ sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều.
Hai người ở hang động dưới lòng đất này đi được nửa ngày, dọc đường đi tìm được không ít bảo vật quý giá, không hiểu tại sao Tiêu Dực lại cứu Thẩm Hoài An nhưng cậu ấy lại rất để ý đến thứ hạng, không chịu chia đều bảo vật, thậm chí đến một cái cũng không muốn chia cho Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An cầm lên nhìn một chút, cậu ấy trợn mắt lên nhìn cậu ngay, ánh mắt đó thật sự rất giống với loài sói bảo vệ đồ ăn của nó.
Thẩm Hoài An cũng không thèm so đo với cậu ấy, những bảo vật này ở trong mắt cậu chẳng là cái gì cả, nếu như cậu ấy có thể đưa cậu ra ngoài, cậu sẽ không thèm để ý chút điểm cộng này.
Chỉ là, Tiêu Dực cũng không phải quá kiên định với phán đoán của mình, mỗi khi xuất hiện ngã rẽ, cậu ấy đều sẽ dừng lại, không biết đang cảm nhận cái gì.
“Ngươi đang làm gì thế?” Thẩm Hoài An hỏi.
“Cảm nhận hướng gió.” Tiêu Dực trả lời ngắn gọn.
Lúc này Thẩm Hoài An mới hiểu tại sao Tiêu Dực có thể xác định phương hướng chắc chắn như vậy —— Là dựa vào sự thay đổi hướng gió nhỏ đến mức không thể nhận ra đó?
Ngay cả bên ngoài, khi tu vi không bị hạn chế, cũng không phải người tu tiên nào cũng có thể có được tư chất tỉ mỉ như vậy.
Hiện giờ năng lực của bọn họ bị suy yếu, Tiêu Dực vẫn có thể cảm nhận được hướng gió chuyển động, vậy cậu ấy thật sự là… Thiên tài tự nhiên sao?
Hai người cứ một lúc lại dừng lại rồi lại đi bộ, cứ thế, cuối cùng bọn họ cũng đi đến một hang động tự nhiên, ngẩng đầu lên, trên đó dường như có một cái hang động có chiều rộng bằng một người, có thể đi ra ngoài.
Tiêu Dực nhảy lên đầu tiên, Thẩm Hoài An cũng nhảy ra theo ngay sau.
Cậu từ hang động dưới đất bò ra ngoài, cuối cùng cũng đã lên tới hang động trên mặt đất. Mặc dù vẫn không có ánh mắt trời nhưng trên mặt đất vẫn có cảm giác dễ thở hơn dưới mặt đất nhiều.
Thẩm Hoài An nằm liệt trên mặt đất, cậu hít một hơi thật sâu, lúc này mới thở hổn hển.
“Khó thật đấy, ta còn tưởng cả đời này ta cũng không leo được lên cơ.” Cậu lẩm bẩm.
Tiêu Dực đứng ở bên cạnh, cậu ấy lạnh lùng nhìn Thẩm Hoài An sau đó đưa tay ra ném bốn lệnh bài cho Thẩm Hoài An.
“Làm gì thế?” Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên.
“Sói.” Tiêu Dực nói, “Trả lại cho ngươi.”
Tiêu Dực không đợi Thẩm Hoài An nói gì nữa, cậu ấy lui về phía sau rồi lại biến mất trong hang động.
Thẩm Hoài An rụt cổ lại, cậu tiếp tục nằm dài trên đất.
“Thần kinh.” Cậu lẩm bẩm.
Thẩm Hoài An cũng không biết cậu bị kẹt dưới lòng đất một buổi tối ngắn ngủi nhưng đến khi cậu ra được bên ngoài cũng đã là buổi sáng ngày thứ tư.
Ở giai đoạn nửa sau của kỳ thực luyện, không ít chưởng môn của các môn phái lớn đều đã xuất hiện ở trên đỉnh núi Song Hổ, chỉ là bọn họ không tụ tập ở ngoài điện chờ tin tức giống như chưởng môn các môn phái nhỏ, mà trực tiếp vào trong đại điện ngồi chờ.
Những chưởng môn môn phái lớn này cũng đã quen biết rất nhiều năm, khi tập hợp lại một chỗ sẽ tùy tiện trò chuyện vài câu.
“Các vị biết gì chưa, năm đệ tử của Thanh Sương Môn bị đệ tử Tinh Thần Cung loại rồi đấy.”
“Tinh Thần Cung là cái môn phái ở trong khu vực cai quản của Thanh Sương Môn mà đã trừng trị Thiên Cẩu Các đấy à?”
“Đúng vậy, lần này mặt mũi của Đoạn Hồng Cầm coi như mất sạch rồi.”
Mấy chưởng môn đều nở nụ cười.
“Vậy chưởng môn của Tinh Thần Cung kia cũng đến chứ? Hay là cho mời nàng qua nhìn một cái.” Một ông lão trong đó lên tiếng.
Những người khác cũng không có dị nghị gì, bọn họ cũng đều hứng thú với chưởng môn Tinh Thần Cung này, nên bảo đệ tử đi tìm người.
Đệ tử nhận lệnh đi ra ngoài, không bao lâu sau, đệ tử đó đã trở lại.
“Sao ngươi lại quay lại, chưởng môn Tinh Thần Cung đâu?”
Đệ tử đó cười xòa nói, “Ngu chưởng môn nói, ngài nói… Ngài thích ngắm phong cảnh rừng núi, không thích giao thiệp với người khác nên không tới.”
“Chuyện này, này —— ”
Mấy chưởng môn quay qua nhìn nhau một cái.
Bọn họ đều là những ông già lõi đời sống không biết bao nhiêu năm rồi, sao có thể không hiểu ý của Ngu Sở là gì chứ?
Nói dễ nghe một chút thì nàng là người thanh tâm quả dục không thích nói chuyện, còn nói thẳng ra thì không phải nàng đang không coi mấy vị chưởng môn của môn phái lớn ở đây ra gì sao, khinh thường tới đây nhìn bọn họ?
“Thảo nào Đoạn Hồng Cầm tức thành bộ dạng đó, chưởng môn Tinh Thần Cung này có vẻ rất kiêu ngạo đấy.” Chưởng môn Viêm Long Phái hừ lạnh nói, “Môn phái nhỏ thì cũng chỉ là môn phái nhỏ thôi, có được chút thành tích thì lại không biết bản thân lớn nhỏ ra sao.”
“Ngươi cũng không cần phải tức giận làm gì, Tinh Thần Cung này cũng là lần đầu tiên tham gia thi đấu, ta nghĩ rằng nó sắp kết thúc rồi.” Một chưởng môn khác an ủi ông ta, “Đến khi bọn họ thua thêm mấy lần nữa sẽ biết vị trí của bản thân ở đâu thôi.”
Bên ngoài chính điện của núi Song Hổ, Ngu Sở chống cằm chăm chú nhìn về phía khu rừng phía xa.
Trải qua bốn ngày thi đấu, chưởng môn ở lại bên ngoài chờ càng lúc càng ít, các môn phái nhỏ hầu như đã bị loại gần hết, chỉ còn lại mấy môn phái vận khí tốt chưa bị loại.
Lúc này, con chim bồ câu báo tin lại bay lên.
“Hạng nhất của bí cảnh trung cấp, Tiêu Dực, tán tu, giờ Thìn [*] vượt ải.”
[*] Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoài An: Có đó không, có đó không Tiêu Dực, có đó không Tiêu Dực, Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi có đó không Tiêu Dực? Ngươi đang làm gì thế, sao ngươi làm được như vậy, sao ngươi biết thế? Sao ngươi lại muốn tham gia thực luyện, tại sao ngươi lại cứu ta, tại sao, tại sao, tại sao?…
Tiêu Dực: …