Từ sau khi bị Ngu Sở lấy cớ so đấu mà đánh cho một trận, Lý Thanh Thành cũng không dám lười biếng nữa.
Mặc dù vậy, dậy sớm hơn một canh giờ đối với Lý Thanh Thành mà nói vẫn là chuyện rất khó, mỗi ngày cậu ấy bò dậy đều ngáp lấy ngáp để, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cậu ấy cũng đã bắt đầu tham dự giờ đọc sách.
Còn cả ban ngày, khi phải ngồi thiền, tu luyện và cả luyện võ, mỗi lần Lý Thanh Thành có một chút suy nghĩ lười biếng thì sẽ nhớ đến tuần sau phải so đấu với sư phụ một lần nữa, lập tức không còn dám lơ là.
Bốn người còn lại ở bên cạnh nhìn bóng lưng ngồi thẳng tắp của Lý Thanh Thành, ai nấy cũng đều không nhịn được mà tấm tắc.
“Muội nói xem, trước kia chúng ta tốn nhiều sức lực như vậy, vừa uy hiếp vừa trông chừng đệ ấy cũng không hữu dụng bằng một lần sư tôn đánh cho đệ ấy một trận.” Thẩm Hoài An thở dài nói.
“Chắc chắn là như vậy rồi, người nào bị đánh người đó đau mà.” Cốc Thu Vũ lén cười.
Huấn luyện cường độ cao như vậy, mỗi ngày lúc nghỉ ngơi, Lý Thanh Thành đều đau lưng mỏi eo, buổi tối ngày nào cũng ở trong phòng rên rỉ.
Ban ngày lúc luyện quyền, cậu ấy còn đi tìm Tiêu Dực cùng nhau luyện tập.
Lý Thanh Thành cố ý dặn dò Tiêu Dực nhất định phải ra tay nhẹ nhàng với cậu ấy thôi, kết quả, cho dù quyền cước của cậu ấy có giỏi đến đâu thì cũng không đỡ nổi chiêu của Tiêu Dực.
—— Phòng vệ thì tất nhiên có thể đỡ được, nhưng mấu chốt là thể chất và tu vi giữa hai người khác biệt, cho dù Lý Thanh Thành có thể phòng vệ được nhưng cổ tay cũng vì đỡ chiêu mà đau nhức, cuối cùng không nhịn được rồi bỏ cuộc.
Mỗi lần so đấu, chưa được mấy phút là Lý Thanh Thành đã không chịu được, nhìn cánh tay tiếp chiêu của Tiêu Dực toàn những vết bầm tím là có thể tưởng tượng được sức lực của Tiêu Dực lớn đến mức nào.
“Tiêu sư huynh, rốt cuộc huynh có nhẹ tay không thế?” Lý Thanh Thành lắc lắc cánh tay, cậu ấy đau đến mức xuýt xoa.
Tiêu Dực thật sự rất vô tội nhìn cậu ấy.
“Huynh thật sự đã giảm bớt lực lại rồi, huynh gần như không dùng sức mấy đâu.” Tiêu Dực nói.
Quái vật, sư huynh của cậu ấy đều là quái vật.
Mọi người đứng xem hai người so đấu, Cốc Thu Vũ ngồi một bên nhìn, nàng ấy lẩm bẩm, “Không phải chứ, sư tôn thu nhận đồ đệ chắc chắn cũng sẽ nhận thiên tài, Lý Thanh Thành đệ cũng phải có thiên phú tài năng gì chứ?”
“Haiz, đệ mà so sánh với các sư huynh, sư tỷ thì chẳng khác gì người thường.” Lý Thanh Thành ngồi bệt dưới đất, cậu ấy gãi đầu một cái, bất đắc dĩ nói.
Không trách được tại sao Cốc Thu Vũ hỏi như vậy. Cả đám người bọn họ đều có sở trưởng khác nhau, nên rất dễ dàng huấn luyện nền tảng cơ bản.
Giống như Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh, bọn họ đều không phải kiếm tu, nhưng mỗi ngày thuận tiện luyện tập một chút, chưa nói đến chuyện có thể so sánh với những người xuất sắc đứng đầu, nhưng ít nhất cũng hơn hẳn những kiếm tu cùng tuổi khác trong các môn phái nói chung.
Bọn họ không giỏi, không am hiểu về phương diện tu luyện đó nhưng cũng mạnh hơn so với người bình thường, nên có thể tưởng tượng được tiêu chuẩn của bọn họ như thế nào.
Vốn dĩ sư huynh, sư muội đều là thiên tài giống nhau cho nên chẳng cảm thấy gì về sự tiến bộ của nhau.
Bây giờ Lý Thanh Thành gia nhập môn phái, Lý Thanh Thành lười biếng, cậu ấy tu luyện hay huấn luyện đều chậm rì rì nhưng lại tiến bộ nhanh hơn với người bình thường nghiêm túc tu luyện cả ngày, vậy mà khi ở trước các mặt sư huynh thì cậu ấy lại có dáng vẻ hơi “ngốc nghếch”.
Có đệ tử tu luyện cả mười năm mới đến kỳ Luyện Khí, đối với các đồ đệ của Tinh Thần Cung thì lại chỉ là chuyện trong mấy tháng.
Lại nhìn Lý Thanh Thành, mấy tháng nay tu vi của cậu ấy mới bước vào giai đoạn đầu kỳ Luyện Khí, còn quyền pháp thì trong mắt của bọn họ, Lý Thanh Thành cũng không có tiến bộ bao nhiêu.
Với sự lười biếng tu luyện này của cậu ấy mà vẫn có thể đạt đến trình độ này, nếu ở trong môn phái bình thường cũng sẽ được xem như thiên tài mà bồi dưỡng thật tốt. Nhưng ở trong Tinh Thần Cung thì như thế này thực sự là chưa đủ, cho nên Cốc Thu Vũ mới có sự nghi ngờ này.
Nàng ấy còn nghiêm túc nghĩ, nếu như Lý Thanh Thành không có thiên phú gì, sau này ra ngoài bị người ta bắt nạt thì phải làm thế nào đây?
Pháp bảo của Lý Thanh Thành cũng không đáng tin cậy, pháp bảo của người ta có tính công kích, còn pháp bảo của cậu ấy là vật tìm phương hướng. Chẳng lẽ sau này dùng gậy tìm rồng để đánh người sao?
Mấy người sư huynh cũng có chút bối rối.
Cuộc đọ sức giữa họ là cân bằng, bởi sức mạnh của ba người bọn họ không hơn kém nhau là bao.
Nhưng Lý Thanh Thành, cậu ấy quá yếu đuối, bọn họ giảm bớt sức lực lại rồi mà cậu ấy vẫn không làm quen được, vậy phải làm sao bây giờ?
“Sao vậy, chuyện gì mà náo nhiệt thế?” Đúng lúc này, giọng của Ngu Sở vang lên.
Các đồ đệ đang nghỉ ngơi đều đứng lên, bọn họ thấy Ngu Sở đi vào võ trường.
“Sư tôn.”
“Sư tôn, chúng con đang nói chuyện của Lý Thanh Thành.” Thẩm Hoài An nhíu mày nói, “Căn cơ của đệ ấy quá kém, lúc so đấu với bọn con có chút khó khăn.”
Ngu Sở cúi đầu, chăm chú nhìn Lý Thanh Thành ngồi bệt dưới đất.
“Lý Thanh Thành, con như vậy là không quá thú vị rồi.” Ngu Sở nói, “Bản lĩnh tổ truyền gia đình con truyền lại mà con không dùng đến thì bao giờ mới có thể tiến bộ đây?”
“Sư tôn, người nói đệ ấy còn có bản lĩnh ẩn giấu?!” Thẩm Hoài An nhướng mày.
“Sư tôn, con không có.” Lý Thanh Thành cười khổ, nói, “Không phải vì con luôn cho rằng quyền pháp và pháp thuật phải luyện tách ra sao, cho nên mới mãi không dùng đến.”
“Ở trong Tinh Thần Cung này không có loại chuyện này.” Ngu Sở nói, “So đấu là để cho các con sử dụng năng lực riêng của bản thân, mỗi người có kỹ năng ở một lĩnh vực không giống nhau, khi tỷ thí với nhau sẽ giúp các con tiến bộ nhanh hơn.”
“Con biết rồi ạ.”
Lý Thanh Thành chống lên đất bò dậy, cậu ấy lắc lắc cánh tay đau nhức, bất đắc dĩ ngước mắt lên.
“Sư huynh, làm phiền huynh tốn sức một chút, chúng ta lại tỷ thí một lần nữa.”
Tiêu Dực khẽ gật đầu một cái.
Hai người lại bày ra thế chuẩn bị lần nữa, Tiêu Dực lập tức ngạc nhiên phát hiện Lý Thanh Thành vừa rồi còn mệt mỏi đỡ chiêu của mình bỗng trở nên linh động hơn rất nhiều.
Lý Thanh Thành liên tiếp né được mấy chiêu, bỗng cậu ấy ngồi xuống, đánh một chưởng vào phía sau cánh tay Tiêu Dực.
Chỉ là phản ứng của Tiêu Dực quá nhạy bén, tuy sơ hở của Tiêu Dực đã bị người lợi dụng nhưng cậu vẫn có thể khắc chế được rất nhanh chóng, quay người lại đá văng Lý Thanh Thành.
Cú đá này là phản công theo bản năng của Tiêu Dực khi cảm nhận được nguy hiểm, cậu còn chưa kịp buông lỏng sức lực, nếu Lý Thanh Thành bị cú này đá trúng, đoán chừng xương sườn của cậu ấy sẽ bị gãy.
Kết quả, một luồng chân khí mạnh mẽ tấn công tới chỗ hai người bọn họ như một làn sóng biển ập tới, cứng rắn tách hai người ra.
Tiêu Dực nhảy về sau một bước, ổn định bản thân lại, mà Lý Thanh Thành cũng ngồi trên mặt đất.
“Dọa chết đệ rồi, đệ còn tưởng lần này bản thân coi như xong rồi.” Lý Thanh Thành thở hổn hển.
Mặc dù một cước đó Tiêu Dực không đá trúng Lý Thanh Thành, nhưng làn gió nén mạnh mẽ tấn công tới, đập trúng ngực Lý Thanh Thành khiến cậu ấy bị đau, vậy cũng có thể tưởng tượng được lực độ cú đá của Tiêu Dực mạnh đến cỡ nào.
“Xin lỗi đệ.” Tiêu Dực cũng có chút áy náy, “Đệ bỗng nhiên tập kích, huynh phản ứng lại theo bản năng.”
Ba người còn lại đứng xem toàn bộ quá trình tỷ thí đều có chút bất ngờ.
“Sư tôn, đây là chuyện gì vậy ạ?”
Vừa rồi Lý Thanh Thành hoàn toàn không giống như bản thân cậu ấy, động tác nhạy bén tự nhiên, hơn nữa lại cực kỳ sắc bén tìm thấy sơ hở của Tiêu Dực.
“Thằng bé không nói với các con à?” Ngu Sở nói, “Đây là pháp thuật của Lý gia. Nếu vận dụng đúng cách khi đối chiến với người khác thì có thể biết trước được chiêu tiếp theo đối phương ra là gì, lúc đó có thể chuyển bại thành thắng.”
“Hả? Chuyện này cũng nghịch thiên quá rồi.” Thẩm Hoài An hoảng hốt nói, “Nếu sau này đệ ấy lợi hại hơn nữa thì chẳng phải sẽ là vô địch rồi sao?”
“Haiz, cái này nói thì dễ nhưng làm mới khó.” Lý Thanh Thành thở dài, “Đệ coi như là có thể nhìn thấy trước được, giống như vừa rồi vậy, đệ có thể nhìn ra được đường đi lối đánh của Tiêu Dực sư huynh, nhưng bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn nên có nhìn ra được thì cũng không có tác dụng gì…”
“Cho nên mới bảo con luyện tập cho tốt vào.” Ngu Sở nhìn về phía đồ đệ nhỏ, “Lý Thanh Thành, con bị chính năng lực này nuông chiều cho nên mới lười biếng như vậy.”
Trước đây, khi Lý Thanh Thành ở nhà, trưởng bối cũng hiểu rõ điều này, có lẽ đã ngăn cản cho cậu ấy nắm bắt được cơ hội để lười biếng.
Nhưng trừ cái này ra thì phần lớn thời gian Lý Thanh Thành có thể đoán được lành dữ, cho dù có tranh chấp với người khác thì bộ quyền kia cộng với năng lực của cậu ấy cũng đủ để cậu ấy xuất thủ hoặc rút lui rồi.
Nhưng bây giờ Lý Thanh Thành đã đến Tinh Thần Cung, gặp phải các sư huynh mà cho dù cậu ấy có dùng đến pháp thuật của mình thì cũng không thể thắng được. Có lẽ đây mới là lần đầu tiên hoàn toàn chặt đứt đường lui của cậu ấy, để cho cậu ấy hiểu được không phải tất cả các tranh chấp trên thế giới đều có thể dựa vào chạy trốn là thoát được.
“Sư tôn nói phải.” Lý Thanh Thành thở dài nói, “Con nên cố gắng nhiều hơn nữa.”
Hôm nay Lý Thanh Thành cũng cực kỳ đau eo mỏi lưng, trên đường trở về, khi cậu ấy đang vặn vặn cổ, Thẩm Hoài An quàng tay qua khoác vai cậu ấy.
“Công pháp này của đệ rất tốt, nhất định phải tu luyện thật tốt vào đấy.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh sẽ trông chừng đệ.”
“Vâng!” Lý Thanh Thành cũng nghiêm túc nói, “Đệ cũng muốn thay đổi bản thân một chút. Như vậy đi sư huynh, sáng sớm ngày mai huynh gọi đệ dậy, hai chúng ta ra ngoài luyện tập sớm!”
“Một lời đã định.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Hoài An đã đến bên ngoài cửa phòng Lý Thanh Thành gõ cửa, cậu gõ cả một lúc lâu cũng không thấy có người đáp lại.
Cậu đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng tối mờ, Lý Thanh Thành vẫn nằm ngủ trên giường không biết trời trời trăng đất hỡi gì hết.
“Lý Thanh Thành, không phải đệ nói hôm nay sẽ dậy sớm luyện tập sao?”
Thẩm Hoài An tiến lên xốc chăn của Lý Thanh Thành lên.
Lý Thanh Thành ôm gối, mơ mơ màng màng nói mấy cây rồi lại quay người lại ngủ tiếp.
Thẩm Hoài An tức muốn chết, cậu lôi cái gối Lý Thanh Thành ôm trong lòng ra, dùng gối đánh cho cậu ấy tỉnh.
“Lý Thanh Thành, đứng dậy đi luyện tập!”
Lý Thanh Thành lăn lộn qua lại trên giường, lúc này nhìn cậu ấy giống như cá muối vỗ vây đuôi vậy.
“Sư huynh, đệ hối hận rồi, đệ, hức, đệ không luyện tập nữa đâu…” Lý Thanh Thành nhắm chặt hai mắt, mơ mơ màng màng nói, “Huynh để cho đệ ngủ đi, xin huynh đó…”
Cho dù Thẩm Hoài An có đánh Lý Thanh Thành thế nào, hai mắt cậu ấy vẫn nhắm chặt, ngủ mê man như con heo chết, thậm chí, khi giọng của Thẩm Hoài An càng lúc càng cao thì tiếng ngáy của cậu ấy càng lúc càng lớn!
Tuyệt, Thẩm Hoài An chưa từng thấy ai lười như vậy.
Cứ nằm đây ngủ tiếp như vậy thì một hồi sẽ đến sáng mất!
Cả đầu Thẩm Hoài An đổ đầy mồ hôi, cậu chống eo đứng một bên, bỗng nhiên nảy ra một ý.
Cậu quay đầu lại, bỗng cao giọng nói, “Sư tôn, sao người lại đến đây?”
Chiêu này quả là có tác dụng, Lý Thanh Thành mới vừa rồi còn nằm trên giường ngáy đột nhiên bừng tỉnh bò dậy, tay còn không tự chủ được sờ sờ bên cạnh, muốn dùng khăn trải giường phủ lên nửa người không mảnh vải của mình.
Đến khi Lý Thanh Thành tỉnh táo lại từ trong cơn ngủ mê man thì mới phát hiện trong phòng chỉ có hai người là cậu ấy và Thẩm Hoài An, không hề có bóng dáng của Ngu Sở.
“Sư tôn, phi, sư huynh, sao huynh có thể như vậy chứ, huynh xấu thật đấy!” Lý Thanh Thành buông khăn trải giường ra, trong lòng thì vẫn còn sợ hãi, “Đệ đang ngủ say, những lời này của huynh khiến trái tim nhỏ bé này suýt chút nữa cắt đứt quan hệ với đệ luôn đó.”
“Đệ nhìn lại cái dáng vẻ này của đệ xem.” Thẩm Hoài An cười nói, “Nhìn là biết chỉ là tiểu hài tử, còn sợ sư tôn nữa, cười chết mất.”
Lý Thanh Thành mặc y phục vào, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên lớn tiếng nói: “Sư tôn, mấy lời vừa rồi không phải con nói mà là Thẩm Hoài An!”
Thẩm Hoài An giật mình, cậu quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy cánh cửa trống không.
Lúc quay lại nhìn thì chỉ thấy Lý Thanh Thành đang ngồi bên mép giường nở nụ cười xấu xa.
“Không phải chỉ có tiểu hài tử mới sợ sư tôn sao, đúng không sư huynh?”
“Đệ, là giọng của đệ quá lớn mới khiến huynh giật mình!” Thẩm Hoài An không kìm được tức giận vì mất hết mặt mũi, cầm gối lên đánh Lý Thanh Thành, “Đệ á, cái tốt thì không học toàn học cái xấu, cho đệ lừa huynh này…”
Lý Thanh Thành vừa mặc quần áo vừa chạy, tiếng kêu la đánh thức cả Tiêu Dực nằm dãy phòng chính bên kia.
Tiêu Dực mặc áo trong, đầu tóc bù xù, lẳng lặng đứng ở bên cửa nhìn bọn họ.
“Hai người đang làm gì thế?” Tiêu Dực hỏi.
Lúc Tiêu Dực xuất hiện, Thẩm Hoài An đang dùng cánh tay kẹp cổ Lý Thanh Thành, siết Lý Thanh Thành le cả lưỡi.
“Thẩm sư huynh giết – người – này…” Lý Thanh Thành nói đứt quãng, “Tiêu sư huynh, mau cứu đệ…”
“Huynh đang trừ hại cho dân!” Thẩm Hoài An cao giọng nói.
Tiêu Dực im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu ấy không nhịn được, hỏi, “Hai người các huynh có phải đầu óc có vấn đề gì không?”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Lý Thanh Thành:
Thứ hai, thời tiết tốt, đánh bài, bị sư huynh đánh.
Thứ ba, thời tiết tốt, đánh bài, bị sư huynh đánh.
Thứ tư, thời tiết tốt, đánh bài, bị sư huynh đánh.
Thứ năm, mình không thể bị đánh nữa! Hôm nay phải luyện tập chăm chỉ!
Thứ sáu, bởi vì bị đánh quá nặng nên nghỉ ngơi một ngày.
Thứ bảy, phát hiện thời tiết trên đỉnh núi mỗi ngày đều đẹp như bao ngày, tiếp tục đánh bài, bị sư huynh mắng, hôm nay không bị đánh may quá. Ngày mai là ngày cuối cùng trong tuần, nhất định phải dậy sớm chăm chỉ luyện tập.
Chủ nhật, vì ngủ quên mà bị các sư huynh cho ăn liên hoàn đánh…